cho đến năm tôi 18 tuổi vẫn còn bị anh trai đánh cho 1 trận tưởng chết.
tôi nuôi 1 con gà và nó bị người ta trộm mất. tôi muốn kiếm tiền để thi đại học nên đã đi buôn rau. mỗi ngày tôi phải gò lưng đạp xe 40 cây số đường quê đầy bụi than đá sỏi với cái bụng rỗng tuếch, thồ 2 bên 2 cái sọt rau to và nặng gấp cả chục lần cơ thể tôi, trên cái xe đạp "phượng hoàng" trần truồng, không có phanh tay, không có giảm sóc, không có chắn bùn...mà còn treo lủng lẳng ở ghi đông cái làn đựng trứng, tất nhiên, là cả những quyển sách. những quyển sách tôi tranh thủ đọc khi tôi ngồi bán hàng. tôi luôn tranh thủ đọc sách ngay cả khi tôi đang làm việc. bởi vậy mà tay tôi tuy có những ngón thon dài nhưng chằng chịt vết sẹo, sẹo do băm rau nấu cám cho lợn, sẹo do cắt cỏ cho trâu...vết sẹo to nhất sâu nhất là vết mà khi tôi ngồi băm rợ rau lang dưới mái hiên, tôi ngó sang bên để đọc sách.
cung đường tôi chở rau đi bán mỗi ngày có 1 bến phà. bần cùng sinh đạo tặc. để trốn vé phà với cái giá 1200 đồng/ lượt, tôi đi tắt lối bờ đê. có lần, tôi gặp trời mưa, đường trơn, xe không phanh, cả người lẫn xe lăn xuống chân đê sát mép nước. cái xe đạp chỏng chơ, khắp người tôi đầy bùn với máu. tôi oà khóc. tôi không khóc vì những xước rách trên cơ thể mà khóc vì cả tạ xu hào bắp cải đã bị dập nát, lăn lóc khắp nơi, trứng vỡ nhuộm vàng cả bạt bùn đen... tôi khóc vì những cuốn sách ướt sũng...
nhưng để có thể tự tay kiếm tiền đi học, tôi phải trả những cái giá còn đắt hơn như thế.
bữa cơm, chị dâu tôi bảo tôi hãy nghỉ chợ để đi gặt. tôi nói tôi sẽ thuê người gặt thay tôi. tôi thấy mặt chị dâu tối sầm lại và chiều hôm đó, con gà của tôi bị mất, chồng của chị ấy (tức anh trai tôi) vào chửi tôi là gà của tôi bị mất do tôi không chịu ở nhà trông nó. tôi nói đó là gà của tôi nên tôi tự chịu trách nhiệm. và tôi bị đánh. tôi bị đấm vào mặt, khiến máu chảy ra ở mũi. cú đấm của 1 thanh niên cao gần mét 8 khiến cho cơ thể thiếu nữ nặng 40 cân của tôi ngã sấp mặt xuống nền sân láng xi măng. 1 cái răng cửa của tôi bị lung lay suýt rụng, bị viêm tuỷ có mủ và bị đổi thành màu đen cho đến khi tôi có tiền để đổi màu cho nó. nhưng chưa dừng lại ở đó, tôi bị túm cổ áo lôi lên để bị đấm thêm cái nữa khiến máu chảy ra cả ở mắt và 1 bên lỗ tai của tôi nữa. rồi sau đó là những cú đấm cú đá cú đạp lên đầu lên lưng tôi. tôi chỉ kịp túm lấy cổ áo của mình vì nó đã bị rách toạc tới rốn. tôi túm lấy cổ áo và dùng hết sức lực của mình để bỏ chạy. tôi mãi mãi không thể quên trận đòn đó không phải bởi nó có máu hay nước mắt, mà bởi ánh mắt của mọi người trong làng nhìn tôi. tôi nhớ như in ánh mắt của anh thanh niên tên Tươi con nhà bác Phùng khi thấy tôi chạy qua lúc đó. giờ mỗi lần về quê, gặp anh ấy tôi đều tránh, không phải vì tôi ngượng, mà vì tim tôi như bị bóp nát bởi ký ức ùa về: cái áo sơ mi màu xanh bạc hà của tôi với 2 dây dài để thắt thành nơ ở cổ bị xé rách đến rốn...
khi bạn được sinh ra trong 1 gia đình trọng nam khinh nữ, trong 1 xã hội trọng nam khinh nữ, khi bạn được sinh ra ngoài vòng kế hoạch của những đấng sinh thành đã mệt nhoài với cả đống con cái trước đó, khi bạn có những người thân tệ nạn tù tội,...bạn sẽ hiểu phần nào về 2 chữ "số phận".
tôi tiếp tục bị chửi rủa khi quay lại ngôi nhà của chính mình. chạy ra đến ngõ, tôi gục xuống vì 1 bên đầu gối đã bị đạp cho suýt gãy từ hôm trước. "con chó này, mày cút ra khỏi nhà tao!" cái ngón trỏ chỉ thẳng vào mặt tôi khi đó, nó hằn vào ký ức của tôi. đến nỗi mà tới tận khi đã lấy chồng sinh con, tôi vẫn còn gặp ác mộng, hình ảnh người thân của mình dí sát mặt họ vào mặt mình, dồn mình đến chân tường thì khuôn mặt họ biến thành mặt quỷ, tôi không thể chạy được nữa, tôi hét lên và bật dậy, gối đẫm nước mắt. tôi không thể ngờ mình có thể khóc trong cả những giấc mơ.
hôm đó là ngày 27 tết. tôi nằm co quắp dưới mái vòm của nghĩa trang Yên Thọ nhìn ra phía đường quốc lộ, thấy xuôi ngược dòng người hối hả mua sắm cho ngày Tết. những cơn gió lạnh của nơi âm u cùng cực với cái hanh hao của nắng cuối đông cào vào da thịt tôi. nhưng tôi không thấy đau, không thấy lạnh, chẳng thấy buồn. tôi chỉ nhớ con gà của tôi. con gà trống bị người ta dùng cờ lê mỏ lết chọi cho toét mỏ, dập cả phao câu chỉ vì cái tội gáy nhiều điếc tai và hay đạp mái gây ngứa mắt. tôi đã cứu nó và nuôi sống nó. còn nhớ khi chứng kiến nó bị ăn đòn mà không thể can ngăn, tôi đã hèn nhát nép sau trái bếp với những giọt nước mắt lăn dài...
tuổi thơ tôi từng ngủ ở bãi tha ma để chạy trốn những trận đòn nên tôi cũng chẳng sợ ma. mà thật ra, khi bạn còn biết sợ là còn biết sống. khi bạn trống rỗng vô hồn chai lỳ xơ cứng mọi giác quan, nhìn như ko nhìn, nghe như ko nghe, thấy mà như chẳng thấy, đó là khi bạn sống mà ko bằng chết.
vết thương nào rồi cũng sẽ kín miệng theo thời gian, nhưng vết sẹo trong tâm can sẽ còn mãi. ngay cả khi bạn đã học được bài học tha thứ, cho người và cho chính mình; ngay cả khi bạn đã giác ngộ, đã hiểu vì sao bạn lại sinh ra ở nơi này, phải chịu những khó khổ này, đã hiểu rằng tất cả đều là của bạn, do bạn từ trong tiền kiếp, đã thấu tỏ nhân sinh đã thấm sâu Nhân Quả, thì những vết sẹo nơi tâm hồn vẫn còn đó, chỉ là nó chìm xuống thật sâu, do bạn cố ý hay vô tình chối bỏ. bạn sẽ có thể bình bình an an mà sống những ngày sau, bạn có thể tha thứ và yêu thương cả thế giới, nhưng những vết sẹo nơi thẳm sâu của bạn, không thể nào biến mất.
tôi nhớ hết, những lần tôi bị đánh, bởi những ai, không thiếu 1 người nào, không thiếu 1 trận nào : bị dốc ngược dìm đầu xuống bể nước, bị vụt bằng roi thép từ đầu xuống chân cả trăm vết cắt, bị đập bằng gậy, bằng chậu, bị đấm bị đá bị vụt bằng tay bằng chân bằng roi... tôi nhớ hết. trên người tôi có bao nhiêu vết sẹo là bấy nhiêu trận đòn: vết sẹo ở đầu gối bên phải vì bị phang cái chậu, vết sẹo ở bụng in nguyên hình cái mặt dây lưng nam,... mỗi khi tôi đi tắm, đụng tay đến chỗ nào, ký ức hiện lên chỗ đó. rất sắc nét. đâu thể muốn quên mà được quên.
tâm lý con người lạ lắm. khi bạn bị ai đánh, bạn càng sợ hãi càng khóc lóc thì ác tính trong con người họ càng cao. họ đánh bạn không phải vì bạn đáng bị đánh mà bởi họ không vượt qua được ác tính trong con người họ. độ ác tính sẽ tăng lên đồng mức với giới hạn thoả mãn ác tính của họ. điều đó lý giải tại sao khi họ đánh 1 roi, thấy bạn khóc lóc đau khổ, sợ hãi, họ sẽ đánh tiếp, đánh tiếp, đến khi nào tay họ quá mỏi không giơ roi lên được nữa mới thôi. họ đánh bạn không phải vì bạn đáng bị đánh, mà bởi họ không thể trút được những uất hận của họ khi thất bại với cuộc đời lên ai cả, ngoài người thân của họ. bạn hãy ngẫm kỹ mà xem, bạn làm tổn thương được ai, đánh đập được ai nếu đó không phải là người thân của bạn ? bạn đấu không lại với người ngoài xã hội, bạn mới mang về trút lên người thân của bạn. nghịch lý không ? người thân của bạn, đáng ra phải nhận được sự yêu thương che chở của bạn, thì bạn lại "cho roi cho vọt". bởi mới nói, cái ác và cái ngu luôn song hành trong 1 con người.
tâm lý con người lạ lắm, rất là tiêu chuẩn kép. họ đánh bạn nhưng lại muốn bạn im mồm không được khóc, sợ hàng xóm biết. họ có thể cảm thấy ân hận hối lỗi với bạn hoặc không, nhưng nhất định họ sẽ không muốn bạn nói ra sự thật. càng là cha là mẹ, là anh là chị của bạn, họ càng sợ. có khi họ còn từ mặt bạn nếu bạn nói ra sự thật. họ muốn bạn ôm lấy những vết sẹo cho đến khi bạn chết đi trong im lặng. con người, rất hiếm kẻ đủ dũng cảm để tự công nhận và chấp nhận những cái xấu xa của bản thân. nếu bạn đủ may mắn và mạnh mẽ để tiếp tục lớn lên, để học bài học tha thứ, để hiểu, chấp nhận, công nhận cái xấu của mình và của người, đó là may mắn của bạn. còn nếu không, bạn sẽ phải sống 1 cuộc đời ngập chìm trong bê bối, sa vào tệ nạn hoặc sẽ chết sớm như bé An hay vô vàn bé khác. mà đôi khi, chết sớm cũng là 1 sự giải thoát.
khi bạn chỉ là 1 đứa trẻ, bạn đâu có sự lựa chọn? 
những kẻ vô minh thì luôn lầm tưởng rằng họ có thể nắm giữ và làm chủ mọi thứ mà đâu biết, tất cả mối quan hệ trong cuộc đời này đều chỉ là cuộc hạnh ngộ ngắn dài, chẳng có gì là mãi mãi. những mối quan hệ máu mủ ruột rà, hoặc vô cùng thân thiết như cha mẹ với con cái, anh chị em trong gia đình, vợ với chồng...tưởng dài mà nhiều khi vô cùng ngắn ngủi. nhưng những kẻ vô minh thì không nhận thức được sự vô thường, nên cứ hồn nhiên đày đoạ nhau. chẳng cha mẹ hay anh chị nào có quyền đánh đập con em mình cả, chỉ là chúng ta to xác hơn nên bắt nạt được kẻ yếu hơn mà thôi.
có những mối quan hệ mong là không phải gặp lại ở kiếp sau, chỉ mong sớm trả hết được nợ nần cho nhau trong kiếp này là đủ.
không kịp lớn để phải học bài học tha thứ, với những vết sẹo chìm sâu, có khi cũng là 1 may mắn với những đứa trẻ như An. coi như đã sớm trả hết nợ cho người, cho đời.
#rip# An.
Hồi ức của Facebooker Nghi Đồng Nát