2024-10-13, 12:36 AM
Trước khi đi ngủ chàng khoe tiểu công chúa chọn màu sơn mới cho phòng là màu blush vì mẹ thích trắng, con thích hồng, blush có cả hai. 
Hôm nay tôi đọc cho con gái nghe câu chuyện Cô Bé Bán Diêm, vì bận rộn chưa kịp viết cho con một câu chuyện mới như thường lệ. Qua màn hình, ánh mắt bé dần trĩu nặng nỗi niềm, giọng con loáng thoáng nức nở, chút lặng lẽ, như thể cảm nhận được từng nỗi đau của cô bé trong truyện - một đứa trẻ cô đơn, lạnh giá trong đêm Noel, cái đêm mà lẽ ra phải đầy ắp sự ấm áp và tình yêu thương. Câu chuyện dường như đã chạm vào lòng con gái nhỏ, gợi lên nỗi thương cảm và sự đồng cảm khó tả.
Khi câu chuyện kết thúc, con gái hỏi tôi, “Mẹ ơi, bà của cô bé có đón cô bé lên thiên đường kg?” Câu hỏi ấy vang lên trong không gian, chứa đầy cả sự lo lắng và niềm thương xót. Tôi biết trong trái tim nhỏ bé của con đang khắc khoải và muốn biết chắc rằng sau tất cả những khổ đau ấy, cô bé đã tìm thấy bình yên. Trong câu chuyện, cô bé bật que diêm cuối cùng, và trong ánh sáng yếu ớt đó, hình ảnh người bà hiện ra, ấm áp và đầy yêu thương. Bà nắm tay cô bé, đưa cô về nơi kg còn đau khổ, kg còn giá rét, nơi mà cô cuối cùng cũng được cảm thấy được sự che chở đong đầy yêu thương.
Tôi nói với con, “Đúng rồi, bà của cô bé đã đưa cô lên thiên đường. Ở đó, cô bé sẽ kg bao giờ phải chịu lạnh lẽo hay cô đơn nữa.” Lời đáp ấy kg chỉ là để an ủi con gái tôi, mà sâu thẳm, tôi tin dù cuộc đời có khắc nghiệt đến đâu, tình yêu vẫn luôn tồn tại, chờ đợi để đưa chúng ta đến nơi tốt đẹp hơn.
Con gái lại hỏi, “Mẹ ơi, có phải thiên đường cũng là nơi bà đang ở kg?” Câu hỏi của con làm lòng tôi chùng xuống. Bé đang nhớ bà, người mà bé vẫn luôn thương nhớ. Tôi nhẹ nhàng đáp, “Đúng rồi con, bà đang ở đó, bà đang chờ chúng ta. Một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại bà.”
Một cô bé đi chân trần giữa tuyết, tay cầm một bó diêm nhỏ, thứ duy nhất còn lại mà cô có thể bám víu. Cô đang rất lạnh, thân thể nhỏ bé mong manh dưới trời tuyết rơi và còn lạnh trong tâm hồn. Kg có ai bên cạnh, kg nơi nào để về. Mỗi que diêm cô bật lên chỉ là một nỗ lực kiếm tìm một tia ấm áp, dù chỉ trong giây lát.
Trong ánh sáng mỏng manh của mỗi que diêm, cô bé thấy những hình ảnh mà cô khao khát nhất như một lò sưởi ấm áp, một bữa tiệc thịnh soạn, và khuôn mặt yêu thương của bà. Nhưng những hình ảnh ấy nhanh chóng tan biến, để lại cô bé trong cái lạnh tê tái của hiện thực. Điều cô bé ao ước, mong mỏi và khao khát kg phải là sự giàu sang, mà là tình yêu, tình thân và cảm giác thuộc về một nơi nào đó.
Tôi tự hỏi liệu cô bé bán diêm có thật sự biến mất hay kg? Có lẽ cô bé vẫn còn hiện diện quanh chúng ta, nhưng dưới những hình hài khác nhau. Có thể cô bé là đứa trẻ đứng lặng lẽ nhìn vào những cửa sổ sáng đèn, mong mỏi được tham gia vào những tiếng cười ấm áp bên trong. Có thể cô bé là một người vô gia cư ngồi co ro bên góc phố, hy vọng nhận được một chút lòng thương từ những người qua lại. Hoặc có thể cô bé là một người bạn của chúng ta đang chịu đựng nỗi cô đơn âm thầm, luôn cảm thấy lạc lõng dù đang ở giữa đám đông.
Chúng ta sống trong một thế giới mà đôi khi quá bận rộn để nhận ra nỗi đau của người khác. Tôi bảo con gái, con cũng có thể là cây diêm chiếu sáng cho người khác - một nụ cười, một ánh mắt dịu dàng, hay một lời nói tử tế đều có thể mang lại hơi ấm cho những trái tim đang lạnh giá. Mỗi hành động yêu thương, dù nhỏ bé, đều có thể tạo ra phép màu trong những khoảnh khắc khó khăn nhất của cuộc đời.
Tôi muốn con gái mình thấm nhuần rằng cuộc sống đầy những thử thách, nhưng tình yêu vẫn luôn là nguồn sáng dẫn lối qua đêm đen. Dù cuộc đời có nhiều khó khăn, chúng ta vẫn có thể tìm thấy hy vọng và sự ấm áp.
Với tôi, Cô Bé Bán Diêm là một câu chuyện cổ tích buồn, là một lời nhắc nhở cho chúng ta, ai cũng có thể làm nên điều kỳ diệu trong cuộc sống hằng ngày bằng cách thắp lên ánh sáng của lòng nhân ái và tình yêu thương. Và có lẽ, khi làm điều đó, chúng ta kg chỉ mang lại niềm hy vọng cho người khác, mà còn tìm thấy ánh sáng của chính mình trong thế giới này.
LTK
PS. Ngồi rảnh nghịch AI, tình cờ tôi tìm được bộ film này của Đức. Tôi đã dùng AI để thay gương mặt mình vào đoạn film tặng chồng con xem cho vui.
Link film gốc:
https://www.rbb-online.de/maerchen-im-rb...lzern.html

Hôm nay tôi đọc cho con gái nghe câu chuyện Cô Bé Bán Diêm, vì bận rộn chưa kịp viết cho con một câu chuyện mới như thường lệ. Qua màn hình, ánh mắt bé dần trĩu nặng nỗi niềm, giọng con loáng thoáng nức nở, chút lặng lẽ, như thể cảm nhận được từng nỗi đau của cô bé trong truyện - một đứa trẻ cô đơn, lạnh giá trong đêm Noel, cái đêm mà lẽ ra phải đầy ắp sự ấm áp và tình yêu thương. Câu chuyện dường như đã chạm vào lòng con gái nhỏ, gợi lên nỗi thương cảm và sự đồng cảm khó tả.
Khi câu chuyện kết thúc, con gái hỏi tôi, “Mẹ ơi, bà của cô bé có đón cô bé lên thiên đường kg?” Câu hỏi ấy vang lên trong không gian, chứa đầy cả sự lo lắng và niềm thương xót. Tôi biết trong trái tim nhỏ bé của con đang khắc khoải và muốn biết chắc rằng sau tất cả những khổ đau ấy, cô bé đã tìm thấy bình yên. Trong câu chuyện, cô bé bật que diêm cuối cùng, và trong ánh sáng yếu ớt đó, hình ảnh người bà hiện ra, ấm áp và đầy yêu thương. Bà nắm tay cô bé, đưa cô về nơi kg còn đau khổ, kg còn giá rét, nơi mà cô cuối cùng cũng được cảm thấy được sự che chở đong đầy yêu thương.
Tôi nói với con, “Đúng rồi, bà của cô bé đã đưa cô lên thiên đường. Ở đó, cô bé sẽ kg bao giờ phải chịu lạnh lẽo hay cô đơn nữa.” Lời đáp ấy kg chỉ là để an ủi con gái tôi, mà sâu thẳm, tôi tin dù cuộc đời có khắc nghiệt đến đâu, tình yêu vẫn luôn tồn tại, chờ đợi để đưa chúng ta đến nơi tốt đẹp hơn.
Con gái lại hỏi, “Mẹ ơi, có phải thiên đường cũng là nơi bà đang ở kg?” Câu hỏi của con làm lòng tôi chùng xuống. Bé đang nhớ bà, người mà bé vẫn luôn thương nhớ. Tôi nhẹ nhàng đáp, “Đúng rồi con, bà đang ở đó, bà đang chờ chúng ta. Một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại bà.”
Một cô bé đi chân trần giữa tuyết, tay cầm một bó diêm nhỏ, thứ duy nhất còn lại mà cô có thể bám víu. Cô đang rất lạnh, thân thể nhỏ bé mong manh dưới trời tuyết rơi và còn lạnh trong tâm hồn. Kg có ai bên cạnh, kg nơi nào để về. Mỗi que diêm cô bật lên chỉ là một nỗ lực kiếm tìm một tia ấm áp, dù chỉ trong giây lát.
Trong ánh sáng mỏng manh của mỗi que diêm, cô bé thấy những hình ảnh mà cô khao khát nhất như một lò sưởi ấm áp, một bữa tiệc thịnh soạn, và khuôn mặt yêu thương của bà. Nhưng những hình ảnh ấy nhanh chóng tan biến, để lại cô bé trong cái lạnh tê tái của hiện thực. Điều cô bé ao ước, mong mỏi và khao khát kg phải là sự giàu sang, mà là tình yêu, tình thân và cảm giác thuộc về một nơi nào đó.
Tôi tự hỏi liệu cô bé bán diêm có thật sự biến mất hay kg? Có lẽ cô bé vẫn còn hiện diện quanh chúng ta, nhưng dưới những hình hài khác nhau. Có thể cô bé là đứa trẻ đứng lặng lẽ nhìn vào những cửa sổ sáng đèn, mong mỏi được tham gia vào những tiếng cười ấm áp bên trong. Có thể cô bé là một người vô gia cư ngồi co ro bên góc phố, hy vọng nhận được một chút lòng thương từ những người qua lại. Hoặc có thể cô bé là một người bạn của chúng ta đang chịu đựng nỗi cô đơn âm thầm, luôn cảm thấy lạc lõng dù đang ở giữa đám đông.
Chúng ta sống trong một thế giới mà đôi khi quá bận rộn để nhận ra nỗi đau của người khác. Tôi bảo con gái, con cũng có thể là cây diêm chiếu sáng cho người khác - một nụ cười, một ánh mắt dịu dàng, hay một lời nói tử tế đều có thể mang lại hơi ấm cho những trái tim đang lạnh giá. Mỗi hành động yêu thương, dù nhỏ bé, đều có thể tạo ra phép màu trong những khoảnh khắc khó khăn nhất của cuộc đời.
Tôi muốn con gái mình thấm nhuần rằng cuộc sống đầy những thử thách, nhưng tình yêu vẫn luôn là nguồn sáng dẫn lối qua đêm đen. Dù cuộc đời có nhiều khó khăn, chúng ta vẫn có thể tìm thấy hy vọng và sự ấm áp.
Với tôi, Cô Bé Bán Diêm là một câu chuyện cổ tích buồn, là một lời nhắc nhở cho chúng ta, ai cũng có thể làm nên điều kỳ diệu trong cuộc sống hằng ngày bằng cách thắp lên ánh sáng của lòng nhân ái và tình yêu thương. Và có lẽ, khi làm điều đó, chúng ta kg chỉ mang lại niềm hy vọng cho người khác, mà còn tìm thấy ánh sáng của chính mình trong thế giới này.
LTK
PS. Ngồi rảnh nghịch AI, tình cờ tôi tìm được bộ film này của Đức. Tôi đã dùng AI để thay gương mặt mình vào đoạn film tặng chồng con xem cho vui.

Link film gốc:
https://www.rbb-online.de/maerchen-im-rb...lzern.html