VietBest

Full Version: Lục Sơn Thanh Khê
You're currently viewing a stripped down version of our content. View the full version with proper formatting.
Câu chuyện sâu chuổi hay và thấm vào tim anh hai đó em Kỳ ui... Hì hì...hì hì. Wow!  Thumbs-up4 Cheer   Thankyou

Đúng là người nào được cho sự hiểu biết sẽ được cho tràn đầy. Còn người thiếu hiểu biết những gì họ có cũng sẽ bị lấy mất đi.  Anh hai nghe Thầy Giêsu dạy như vây.  Umbrella
(2021-11-03, 04:50 PM)Thuctinh Wrote: [ -> ]Rất ngưỡng mộ tấm lòng của người đệ tử ở lại.  Lòng tốt luôn nhận được quả ngọt.

Uhm đúng rồi nàng, ai mở cửa lòng yêu thương người khác thì họ nhận lại yêu thương.   Heavy-black-heart4

@Anh Hai,  Tulip4
HÃY LUÔN KHIÊM TỐN, NHÃ NHẶN, YÊU THƯƠNG VÀ TÔN TRỌNG NHỮNG NGƯỜI XUNG QUANH MÌNH

Một nữ công nhân làm việc tại nhà máy chế biến đông lạnh. Ngày hôm ấy, sau khi hoàn thành công việc, như thường lệ cô đi vào kho đông lạnh để kiểm tra một chút. Đột nhiên, cửa phòng lại bị đóng và khóa lại, cô bị nhốt ở bên trong mà không một ai biết.

Cô vừa hét khản cổ họng vừa đập cửa với hy vọng có người nghe được tiếng mình mà đến cứu nhưng vẫn không có ai nghe thấy. Lúc này tất cả công nhân đã tan ca, toàn bộ nhà máy đều yên tĩnh.

Sau 6 giờ chiều hôm ấy, nữ công nhân lạnh cóng người, tuyệt vọng và đau khổ… Đang lúc cô tưởng như không chịu đựng được nữa thì bất ngờ được người bảo vệ đến mở cửa cứu ra ngoài.

Hôm sau, cô gái hỏi người bảo vệ tại sao lại biết mình ở trong đó để đến mở cửa, mặc dù đây không phải khu vực mà ông ấy quản lý.

Người bảo vệ trả lời: “Tôi làm việc ở nhà máy này đã 35 năm rồi. Mỗi ngày đều có mấy trăm công nhân ra ra vào vào. Nhưng cô là người duy nhất mà ngày nào sáng sớm đi làm cũng chào hỏi tôi và buổi tối tan làm lại chào tạm biệt tôi trong khi có rất nhiều người xem như không nhìn thấy tôi vậy! Hôm nay, tôi biết rõ ràng buổi sáng cô có đi làm bởi vì sáng sớm cô còn nói “cháu chào bác!” Nhưng sau khi tan làm buổi chiều, tôi lại không nghe thấy tiếng cô chào: “Tạm biệt bác, hẹn ngày mai gặp lại!” Thế là tôi quyết định đi vào trong nhà xưởng tìm xem xem thế nào. Tôi đi đến những chỗ góc hẻo lánh tìm cô và cuối cùng lại nghe thấy tiếng khóc và tìm thấy cô ở trong kho đông lạnh…“

Hãy luôn khiêm tốn nhã nhặn, yêu thương và tôn trọng những người xung quanh mình bởi vì bạn không thể biết được sự tình gì sẽ xuất hiện vào ngày mai! 

Lượm

[Image: 0-B9-F8-C14-4-FC4-40-AA-A872-1-BFE56-B5-A24-A.jpg]
MẶC CHUYỆN ĐỜI, SỐNG THẢNH THƠI

1. Không cần sợ làm sai, cho dù sai cũng không cần phiền muộn. Cuộc sống có sai có đúng, huống chi có rất nhiều chuyện, quay đầu nhìn lại, đúng sai đã chẳng còn quan trọng.

2. Tình cảm chân thành chính nằm ở nơi sâu nhất trong tim. Phải tự điều khiển vận mệnh của mình bởi kẻ thù lớn nhất của bạn mãi mãi là bản thân.

3. Học được cách nhận lỗi. Bạn không thể có khả năng luôn đúng, nếu không biết nhận lỗi vĩnh viễn đều sẽ làm sai.

4. Mặc kệ bạn có nhiều nhược điểm đến đâu vẫn luôn có người yêu thương bạn, mặc kệ bạn tốt đến đâu vẫn luôn có kẻ không ưa bạn.

5. Con người khi còn sống, có hai chuyện quan trọng nhất chính là chọn lựa kỹ lưỡng và can đảm từ bỏ.

6. Gặp gỡ là do duyên phận, ở cùng một chỗ là do thành ý, còn bầu bạn là do tình cảm chân thành.

7. Trên thế giới này, người không vui chính là vì luôn để ý cái nhìn của kẻ khác.

8. Học được cách buông bỏ, càng nắm chặt, chính mình càng đau khổ.

9. Tha thứ cho người khác là để trong lòng có chỗ quay về.

10. Đừng bao giờ mở miệng chê bai hay nói xấu bất kì ai, kể cả trước mặt hay sau lưng. Vì đây là cái nhân đưa bạn đến khổ đau và thị phi sau này.

11. Đừng bao giờ chỉ trích ai ở chốn đông người, nếu cần góp ý hãy riêng tư, như thế họ vừa nghe lời mà bạn lại được tôn trọng.

12. Đừng bao giờ nghĩ Phật tại tâm, luôn nhớ rằng trong tâm mình toàn rác, phải quét dọn mỗi ngày để dẹp bỏ tham , sân, si... Khi tâm mình trong sạch rồi thì bình an sẽ có mặt, Đức Phật sẽ có mặt.

13. Lúc đầu, chúng ta ngụy trang sự hồ đồ bằng sự khôn ngoan. Về sau, chúng ta lại cất đi sự khôn ngoan giả hồ đồ. Không phải chúng ta nguyện ý sống không rõ ràng. Chỉ là có nhiều chuyện, sử dụng một chút lực cũng dễ dàng vạch trần, thế nhưng một khi đã vạch trần nhất định sẽ mất đi. Thế giới của những người trưởng thành luôn luôn yếu ớt như thế đấy.

TTL

[Image: D774-A674-D564-43-FB-BEE6-6-F78-BE1-B0754.jpg]
Đời cha táo nướng phết bơ,
Đời con há mỏ bò tơ dát vàng
Đời cha phụ bếp làng nhàng,
Đời con bếp trưởng xếp hàng đút ăn. 

Ther nhân dân 😂🙏🏻

Nguyễn Lân Thắng

Món ăn bò dát vàng của Bộ trưởng Công an Tô lâm tại một nhà hàng do Thánh rắc muối Nusret Gökçe, người Thổ Nhĩ Kỳ phục vụ, có giá $50,000 đô la Mỹ (tương đương 1,15 tỷ đồng). 

[Image: 897220-F1-53-FE-4446-80-D1-93-B6-DC8-F82-B4.jpg]
Bạn lựa chọn cúi đầu làm bông lúa hay ngẩng đầu làm cỏ dại?

Có câu: “Cúi đầu là bông lúa, ngẩng đầu là cỏ dại”. Cây lúa càng chín hạt càng chắc, đầu sẽ rủ xuống, còn cỏ dại thích thể hiện bản thân, lúc nào cũng ngẩng đầu lên. Nhưng bông lúa luôn được coi trọng, cỏ dại lại chẳng được đoái hoài …

Trong cuộc sống, mỗi khó khăn, biến cố như một cánh cửa, mà cánh cửa này lại không vừa khớp kích thước của ta. Có lúc nó sẽ thấp hơn một cái đầu, có lúc chật chỉ bằng nửa thân người. Muốn vượt qua nó, người thấu hiểu sẽ biết cúi đầu, khom lưng, nghiêng người, còn người cố chấp thì sẽ đụng tường, tự gây thương tích, mà chẳng đi qua nổi.

Học cách “cúi đầu” trước những sai lầm của mình

Con người, ai mà không từng phạm sai lầm? Khi đã sai lầm thì phải sửa chữa. Nhưng trước khi sửa sai, cần phải biết can đảm “cúi đầu” thừa nhận lỗi lầm của bản thân.

Tuy nhiên, có nhiều người lại không đủ can đảm để làm điều đó, và họ cứ mãi bị rớt lại ở những nơi họ bị ngã xuống, chẳng thể nào vực dậy bò lên để đi tiếp.

“Cúi đầu” không phải là khuất nhục, “cúi đầu” càng không phải là thấp hèn, mà chính là một sự dũng cảm, là thể hiện rằng bản thân đã biết sai và sẽ sửa.

Can đảm “cúi đầu” trước sai lầm mình gây ra chính là thể hiện của sự thông minh và quyết đoán. Đây là một loại cảnh giới và phẩm cách cao quý, cũng là một loại rộng lượng và thong dong. Có thể gập vào thì mới có thể duỗi ra, có thể lui mới có thể tiến, có thể nhu mới có thể cương.

Học cách “cúi đầu” với những dục vọng bản thân

Những mong muốn, dục vọng của con người là vô hạn, không có điểm dừng. Nếu không biết kiểm soát, con người sẽ trở thành nô lệ của chúng.

Có những người luôn thích kiễng chân, vươn cổ cao lên để vượt trên người khác, nổi danh thiên hạ, rạng rỡ tổ tông… Kỳ thực, những nguyện vọng “tốt đẹp” đó chỉ khiến bản thân họ càng thêm mệt mỏi mà thôi! Đời đâu dễ như mơ, từ mong ước đến thực tế là một chặng đường dài nhường nào?

Chứng kiến địa vị của bạn bè, đồng nghiệp thăng lên như “diều gặp gió”… trong khi bản thân mình không là gì cả, không ít người liền sinh tâm đố kỵ, ghen ghét tật đố rất khó chịu. Có người còn oán trời trách đất, kêu thán xã hội bất công.

Nhưng mà họ chỉ cần cúi đầu xuống, sẽ phát hiện ra những thứ bản thân có được là rất nhiều. Càng “ngẩng lên” thì càng không trân quý những gì mình có!

Học cách “cúi đầu” để trưởng thành

Người xưa có câu: “Biết cúi đầu mới là trưởng thành, biết hạ mình mới là cao thủ.”

Khiêm tốn, cúi đầu không phải là chỉ biết cúi xuống cam chịu mà là biết cách ứng xử. Khi trẻ, ta luôn có ý thức khẳng định mình, tràn đầy ý chí và khát khao. Đó là điều rất đáng quý, nhưng mà cũng dễ có những nhược điểm: tự phụ, tự mãn, hiếu thắng, thiếu nhường nhịn, không khiêm tốn… Vì quá tự tôn nên ta không chấp nhận học tập thành công của người khác.

Học cách cúi đầu vượt qua những “cánh cửa” thấp bé trên con đường nhân sinh. Biết “cúi đầu” cũng là một loại năng lực. Đó không phải là tự ti, không phải là nhu nhược, mà là khi năng lực của ta tích lũy đã đủ thâm sâu và sắc sảo.

Các vĩ nhân đều là những người khiêm tốn. Isaac Newton coi mình chỉ như một đứa trẻ dạo chơi trên bãi biển may mắn nhặt được hòn sỏi đẹp và trước mắt là bể chân lý bao la. Chân lý của ông chính là: “Sở dĩ tôi nhìn xa là vì tôi ngồi trên vai người khổng lồ”. Ông chưa bao giờ dám nhận mình là một người khổng lồ!

Hiểu Minh, DKN

[Image: ba-cho-cui-da-lam-bog-lua-ha-gag-a-lam-c...-com-1.png]
Tống biệt hành

Một bước đường thôi nhưng núi cao
Trời ơi mây trắng đọng phương nào
Đò ngang neo bến đầy sương sớm
Cạn hết ân tình, nước lạnh sao?

Một bước đường xa, xa biển khơi
Mấy trùng sương mỏng nhuộm tơ trời
Thuyền chưa ra bến bình minh đỏ
Nhưng mấy nghìn năm tống biệt rồi

Cho hết đêm hè trông bóng ma
Tàn thu khói mộng trắng Ngân hà
Trời không ngưng gió chờ sương đọng
Nhưng mấy nghìn sau ố nhạt nhòa

Cho hết mùa thu biệt lữ hành
Rừng thu mưa máu dạt lều tranh
Ta so phấn nhụy trên màu úa
Trên phím dương cầm, hay máu xanh

HT Tuệ Sỹ

Dịch qua Anh ngữ bởi Htr. Tâm Thường Định
Hiệu đính: GS. Nguyễn Văn Thái

A FAREWELL

Just one single step, yet the mountain is high
Oh, Haven! In which direction will the white clouds settle?
The ferry is moored at the shore swaddled in morning dew
If love should dry up, would water turn cold?

A long journey, immensely far, far away
Where myriad of layers of floaty mist adorn the silken sky
The boat hardly leaving the shore, red dawn already breaks out
Yet thousands of years of farewell had passed

Till the end of summer night, chasing illusion
Autumn fading away, illusionary dreams whiten the Milky Way
The wind refuses to cease, waiting for dew to congeal
Which thousands of years later turns sullied

By the end of Autumn, one no longer sees signs of the traveler
Autumn forest bloody rain devastates the thatch cottage  
I play the pistil on faded color
Of the piano keyboard, or the blue color of blood.

Nha Trang 1977

Poem by Tuệ Sỹ
Translated by Phe X. Bach
Edited by Prof. Thai V. Nguyen

[Image: 493-B10-C1-E36-F-422-C-BCB1-25859-F4-E71-D6.jpg]
VÔ THƯỜNG

“Nhân gian không có hạnh phúc nào là thuần túy mãi mãi, hạnh phúc trong đời luôn xen lẫn với những rắc rối và phiền não”.

Cuộc đời, lúc thì cảnh đẹp đắc ý, khi thì giống như nốt nhạc, có thăng có trầm. Khi bạn nhìn thấu được sự vô thường của cuộc sống, bạn sẽ phát hiện ra rằng: Mọi nỗi đau trên đời đều là bình thường.

Bất luận bạn có chấp nhận hay không, bạn đều không thể thay đổi được sự thật rằng: “Con người ai rồi cũng phải trải qua sinh tử”. Thay vì trốn tránh nó, hãy thản nhiên đón nhận, chi bằng cứ để mọi chuyện theo tự nhiên.

Trong cuộc đời chúng ta sẽ xuất hiện những người có duyên, người nên đến sẽ đến, người nên đi sẽ đi. Dù muốn hay không, dù buồn bã đến đâu, việc đối mặt và chấp nhận với sinh tử, chính là bài học bắt buộc phải có trong cuộc sống.

Khi bạn thực sự hiểu được sự vô thường trong cuộc sống, bạn mới có thể học được cách nâng niu mỗi ngày, và sẽ biết cách thiện đãi với những người xung quanh mình một cách chân thành nhất.

Có câu nói: “Đời người giống như một đường parabol”, lúc lên lúc xuống, lúc trầm lúc bổng. Sẽ có những lúc đắc ý, và cũng sẽ có những lúc tuyệt vọng, chán nản.

Hãy chấp nhận sự thật rằng: Không ai có thể “thuận buồm xuôi gió cả một đời”, bất luận gặp phải tình huống hoàn cảnh nào, bạn cũng phải học cách lạc quan để đối mặt.

Cuộc sống có nhiều con đường và lựa chọn khác nhau, một khi rơi vào tình cảnh tồi tệ, càng cần phải học cách bảo trì một tâm thái tốt.

Mê chìm trong nỗi bất hạnh và đau đớn, chỉ làm cho chúng ta ngày càng tồi tệ hơn. Học cách cười tươi khi đối mặt với nghịch cảnh, mới có thể thoát khỏi hoàn cảnh nguy khốn từ bên trong.

Có câu nói: “Vô thường, mới là trạng thái chính thường của đời người”, khi nhìn rõ sự vô thường trong cuộc sống, chúng ta mới có thể bình thản mà vượt qua mọi nỗi đau.

Lượm



Hạnh Phúc từ khi biết cách nhìn..

“Nếu con nói xấu người khác, chưa biết người bị nói xấu có xấu thật không, nhưng chính tâm con đã xấu trước rồi.”

Thông thường tâm ta bị nặng xuống và khổ đau tìm tới với ta, vì ta thấy ai, ta cũng nghi ngờ; ta sống mất hết hy vọng, vì ta nhìn thấy ai cũng xấu cả.

Nhưng, ta quên đi một điều hết sức quan trọng trong đời sống rằng: “Ta nghĩ xấu cho ai là tâm ta xấu trước, ta nghĩ tốt cho ai là tâm ta tốt trước”.

Ta chỉ có hạnh phúc và thoải mái, đầy nghị lực để sống, khi ta nghĩ được rằng: “Mọi người chung quanh ta không có ai xấu cả, nếu có chăng, chỉ có cái tâm ta xấu, khi nó đang nghĩ xấu về một người khác!”. Và ta biết rất rõ rằng: “Người kia xấu, vì họ chưa có đủ điều kiện để biểu hiện cái tốt của họ ra đó thôi”.

- Ta hãy thực tập nhìn vào những cái tốt của người để tâm ta có nhiều cơ hội đi lên. Ta thử thực tập một ngày, một tháng hay một năm đừng thấy ai xấu cả, thử xem tâm ta có nhẹ nhõm và thanh thoát hay không?  Ta hãy phát tâm làm một đốm lửa nhỏ giữa mùa đông, hay một giọt nước nhỏ giữa mùa hạ, để tâm ta có mặt trong tâm mọi người!

- Xa hơn thế, nếu không nhìn được cái tốt của người khác thì ta nên tập nhìn mọi người với cái nhìn Như Thị (như thế), vì ánh nhìn càng đơn giản, tâm thái ta càng trở nên trong sáng, nhẹ nhàng.. Điều này mới nghe qua thì đơn giản, nhưng để có cái nhìn như này lại không hề giản đơn..

'' Em hãy nhìn như Phật
Nét bao dung, hiền hòa
Ánh nhìn Chân Thiện Mỹ
Làm đau thương xóa nhòa..''

Như Nhiên

[Image: 20826-CC4-B959-4151-8-B42-D2-CC6369-E8-B5.jpg]
FB hôm nay nhắc lại bài viết gần mười năm trước mắng chú “dân chủ cuội” hỗn láo xấc xược kia, mấy người bạn quởn quá share lại còn đùa, “cô em đanh thép như lão bà 80 ngày ấy nay đâu rồi????”  Làm cũng tò mò đọc lại xem mình đã viết cái quái quỷ gì…  Lol  Thật là, Lạy Chúa tôi.   Smiling-face-with-halo4


viết vu vơ vớ vẩn,

Ngày xưa, xưa lắm rồi, có 1 đêm ngồi ôn bài chuẩn bị thi LSAT, trong mớ note như rồng rắn đua lượn, thì có một câu mà sau này khi làm việc trong cơ quan pháp lý thấy rất chính xác.  "Khi cảnh sát tới can thiệp 1 cuộc ẩu đả, kẻ nói nhiều là kẻ bị còng trước."  Vì người có tội thì hay nhiều lời chạy tội, có tật rục rịch là thế.  Ông bà Việt Nam dùng từ kg chạy sai vào đâu được.  Càng cố gân cổ thì chẳng khác gì chính mình thắt thòng lọng vào cổ mình.  Cảnh sát Mỹ phải học qua mấy khóa tâm lý để bắt mạch đối phương, còn dân đi học đại học mà muốn học xong chương trình general education thôi thì cũng phải học qua lớp tâm lý học.  Nó là một môn kg thể thiếu để sống và hòa nhập vào xã hội.  

Thế đấy, cách hành xử của mỗi con người có thể giúp chúng ta hiểu rõ thêm tầng lớp xã hội của người ấy.  Dân gian thì gọi Low Class vs High Class, còn tệ hơn nữa thì dân with No Class, có nghĩa là loại vất đi của xã hội văn minh.  Tuy là người Mỹ lễ giáo kg khắt khe như văn hóa Đông Phương, nhưng họ cũng rất tôn trọng những người biết phép tắc trong xã hội.  Người lớn có tài đức thì hay khuyên người sau mình, "politeness and mannerism will take you to places" hay "knowledge and money mean nothing when you have no class."  

Người Việt ở xứ Mỹ này thì vẫn mang cái tính kỳ thị, dù rằng chính dân da vàng đã than van khóc lóc khi bị đối xử kỳ thị.  Sự thật là vậy, cái tính háo thắng, ích kỷ, chỉ biết mình mà kg nghĩ đến người khác.  Nói kg phải đùa, nếu 1 người Việt Nam mà gặp phải Mỹ da màu (Mỹ đen) là ấn tượng xấu về người đó ngay.  Nhưng họ lại "khớp" khi gặp phải người Mỹ trắng.  Chọn khu nhà ở phải chọn khu Mỹ trắng nhiều, nó tốt hơn.  Ở gần Mỹ đen hay Mễ là quê mùa, nghèo nàn.  Thế nhưng khi ở trong khu Mỹ trắng sang trọng, mà cứ mang quần áo từ đồ lót đến áo hoa áo gấm ra phơi ngổn ngang thay vì sấy vì sợ tốn điện.  Hay đi ra đường thì cứ tiện tay là vất rác chứ kg thêm vài bước bỏ nó vào thùng rác nổi.  Bạ đâu là khạc nhổ đến đấy, còn gớm quá cha ai khác.  Vậy mà cứ mãi kỳ thị người ta.  "Trưởng giả học làm sang" hay "thằng trọc khoe kẹp tóc", rồi "thằng ngu khoe chữ, thằng què khoe chân".

Thằng ngu thì càng nói càng lòi cái ngu, ấy vậy mà hắn cứ tưởng hắn là đại kỳ tinh tú của thế gian.  Ấy thế, mà có lắm người xấu, cứ thấy cái ngu lại càng khen rối rít để cái ngu nó càng được nở to ra thêm.  Khi vỡ bóng vỡ bụng lòi ruột phèo ra thì lại đổ thừa rằng, "ơ hay, các cụ sao cứ im miệng thế để tớ cứ cái ngu mà phát như gió, lỗi tại các cụ cả, đền cho tớ đi."  Lại thêm một cái ngu, đòi nợ thằng xúi biểu bộc phát cái ngu thì kg đòi, lại đòi chủ rạp hay khán giả.  Rõ là thằng ngu thì tệ vẫn tệ kg khá hơn thằng ngốc.

Vũ trụ có thiên biến vạn hoá, kẻ có tài ra sức góp công, còn nhỡ có gặp Nhạc Bất Quần thì, "Cũng liều nhắm mắt đưa chân, mà xem con Tạo xoay vần đến đâu!"

:D :D :D

[Image: F2-FEA2-A7-1-A06-47-FD-A10-D-117492-B0-E044.jpg]
CHUYỆN THẾ NHÂN

Bạn thân hỡi giữa thế giới bao la
Mình cứ sống cuộc đời mình là đủ
Màng làm chi lời khen - chê đủ thứ
Cứ an yên và hết mực chân thành

Bao bình phẩm điều tốt- xấu xung quanh
Cả khuyên nhủ cả phê bình - yêu ghét
Quá để tâm - bao điều đều nghe hết
Thử hỏi rằng có mỏi mệt hay không?

Thì thôi ta cứ sống thật với lòng
Gắng hoàn thiện bản thân mình có thể
Cứ thong dong giản đơn và vui vẻ
Ở đời mà ai hoàn mỹ được đâu

Lòng mỗi người chẳng biết được nông sâu
Lúc đa đoan - lúc cưỡng cầu bám chấp
Bậc quân tử - kẻ tiểu nhân hỗn tạp
Bao nhiễu phiền - áp lực tránh được sao?

Bị ấm ức thôi đừng có lao đao
Ta bỏ qua khẽ cười cho xong chuyện
Điều đã xa cũng chẳng nên quyến luyến
Trên thế gian - tan hợp chuyện thường tình!

Qua màn đêm là sẽ tới bình minh
Không có nắng ta ngồi xem mưa rớt 
Không có nhạc - chuông gió reo từng đợt
Tâm an bình - vạn sự cũng êm trôi!

Gió tung bay - cát bụi  cuốn ngang trời
Lòng an nhiên giữa biển đời trong đục
Cứ thiện lương sẽ đến bờ hạnh phúc
Chớ bận lòng oán - hận chuyện thế nhân!

ĐAL

[Image: EFB9114-A-03-DB-4897-A26-E-8-DFE7758630-E.jpg]
Một bài thơ kỳ lạ
Tác giả: Unknown

1. Bài thơ gốc:

Ta mến cảnh xuân ánh sáng ngời
Thú vui thơ ɾượu chén đầγ vơi
Hoa cài giậu trúc cành xanh biếc
Lá quγện hương xuân sắc thắm tươi
Qua lại khách chờ sông lặng sóng
Ngược xuôi thuγền đợi bến đông người
Xa ngân tiếng hát đàn trầm bổng
Tha thướt bóng ai mắt mỉm cười.

2. Đọc ngược bài gốc từ dưới lên :

Cười mỉm mắt ai bóng thướt tha
Bổng trầm đàn hát tiếng ngân xa
Người đông bến đợi thuγền xuôi ngược
Sóng lặng sông chờ khách lại qua
Tươi thắm sắc xuân hương quγện lá
Biếc xanh cành trúc giậu cài hoa
Vơi đầγ chén ɾượu thơ vui thú
Ngời sáng ánh xuân cảnh mến ta.

3. Bỏ 2 chữ đầu mỗi câu trong bài gốc,
(Sẽ có một bài ngũ ngôn bát cú, luật bằng vần bằng) :

Cảnh xuân ánh sáng ngời
Thơ ɾượu chén đầγ vơi
Giậu trúc cành xanh biếc
Hương xuân sắc thắm tươi
Khách chờ sông lặng sóng
Thuγền đợi bến đông người
Tiếng hát đàn trầm bổng
Bóng ai mắt mỉm cười.

4. Bỏ 2 chữ cuối mỗi câu trong bài gốc, đọc ngược từ dưới lên, ta sẽ được bài (ngũ ngôn bát cú, luật bằng vần bằng) :

Mắt ai bóng thướt tha
Đàn hát tiếng ngân xa
Bến đợi thuγền xuôi ngược
Sông chờ khách lại qua
Sắc xuân hương quγện lá
Cành trúc giậu cài hoa
Chén ɾượu thơ vui thú
Ánh xuân cảnh mến ta.

5. Bỏ 3 chữ cuối mỗi câu trong bài gốc :

Ta mến cảnh xuân
Thú vui thơ ɾượu
Hoa cài giậu trúc
Lá quγện hương xuân
Qua lại khách chờ
Ngược xuôi thuγền đợi
Xa ngân tiếng hát
Tha thướt bóng ai.

6. Bỏ 3 chữ đầu mỗi câu trong bài gốc, ta đọc ngược từ dưới lên :

Cười mỉm mắt ai
Bổng trầm đàn hát
Người đông bến đợi
Sóng lặng sông chờ
Tươi thắm sắc xuân
Biếc xanh cành trúc
Vơi đầγ chén ɾượu
Ngời sáng ánh xuân.

7. Bỏ 4 chữ đầu mỗi câu trong bài gốc :

Ánh sáng ngời
Chén đầγ vơi
Cành xanh biếc
Sắc thắm tươi
Sông lặng sóng
Bến đông người
Đàn trầm bổng
Mắt mỉm cười.

8. Bỏ 4 chữ cuối mỗi câu trong bài gốc, ngược từ dưới lên :

Bóng thướt tha
Tiếng ngân xa
Thuγền xuôi ngược
Khách lại qua
Hương quγện lá
Giậu cài hoa
Thơ vui thú
Cảnh mến ta ./.

Khuyết Danh

[Image: ED48-B961-9-AB4-4-C2-F-98-DB-EB5-E96240664.jpg]
Những Điều Tự Nhắc Mình

Một là, không nên mang phiền não lên giường, bởi vì đó là nơi để ngủ.

Hai là, không nên ôm oán hận đến ngày hôm sau, bởi vì đó là một ngày tươi đẹp.

Ba là, không nên mang tâm trạng u ám treo cả ngày trên mặt, vì gương mặt là cánh cửa giúp ta giao tiếp với thế giới.

Bốn là, không nên mang những bực dọc ấm ức bên ngoài về trút giận lên người thân, vì họ là những người duy nhất yêu thương chúng ta vô điều kiện.

Năm là, đời có người này người kia, có kẻ tốt người xấu. Nếu hôm nay không nhìn thấy một ai tử tế, thì chính mình phải là một người tử tế.

Sáu là, khi không biết nói gì, đừng nói bừa, hãy cứ im lặng, hoặc mỉm cười là đủ rồi.

Bảy là, đừng lãng phí lời nói cho những người xứng đáng nhận được sự im lặng. Đôi khi, điều tốt nhất có thể nói, là "không nói gì".

Tám là, cách người khác đối xử với chúng ta là nghiệp của họ. Cách mà ta phản ứng là nghiệp của chính ta.

Chín là, đừng tham gia vào những cuộc bình phẩm người khác. Chỉ cần "Nghe, biết, để đấy" là được, tránh để bản thân cuốn vào vòng xoáy yêu, ghét của người đấy.

Mười là, nhẫn nại không bao giờ thiệt. Hấp tấp, nóng vội chỉ hỏng việc, “sôi hỏng bỏng không”.

[Image: 252882039-10159514438167911-8174591879116442742-n.jpg]
Nữ diễn viên Soe Pyae Thazin xuất gia trở thành tu nữ Phật giáo Nam Truyền. Cô đã tạm thời rời bỏ đời sống kiêu sa lộng lẫy. Với ước nguyện là hành trì tu tập theo lối sống nguyên thủy, khi Đức Phật và cùng các vị Thánh Tăng thời còn tại thế.

Cô là một người tài sắc vẹn toàn, diễn viên, người mẫu, ca sỹ tại Myanmar...

Cô đã quyết định ý nguyện xuất gia theo nghi thức truyền thống Phật giáo Nam Truyền tại một tu viện.

Theo cô xuất gia học Phật là phương pháp thanh lọc tâm, sống thật với bản chất của thân tâm, để đạt được mục đích chấm dứt sanh tử, giải thoát tịch tịnh an vui.

Danh vọng và vẻ đẹp bề ngoài hư ảo đó không  đem lại sự bình an cho thân tâm, chỉ có an trú trong Giới và Tuệ thì mới đem lại lợi lạc cho chính bản thân.

[Image: 253968147-110300921457541-306692227265755549-n.jpg]

[Image: 253261154-110300898124210-611859331462765755-n.jpg]
(2021-11-08, 05:25 PM)Lục Tuyết Kỳ Wrote: [ -> ]Nữ diễn viên Soe Pyae Thazin xuất gia trở thành tu nữ Phật giáo Nam Truyền. Cô đã tạm thời rời bỏ đời sống kiêu sa lộng lẫy. Với ước nguyện là hành trì tu tập theo lối sống nguyên thủy, khi Đức Phật và cùng các vị Thánh Tăng thời còn tại thế.

Cô là một người tài sắc vẹn toàn, diễn viên, người mẫu, ca sỹ tại Myanmar...

Cô đã quyết định ý nguyện xuất gia theo nghi thức truyền thống Phật giáo Nam Truyền tại một tu viện.

Theo cô xuất gia học Phật là phương pháp thanh lọc tâm, sống thật với bản chất của thân tâm, để đạt được mục đích chấm dứt sanh tử, giải thoát tịch tịnh an vui.

Danh vọng và vẻ đẹp bề ngoài hư ảo đó không  đem lại sự bình an cho thân tâm, chỉ có an trú trong Giới và Tuệ thì mới đem lại lợi lạc cho chính bản thân.

Chào LTK.... Hello Tulip4

Cô diễn viên này đẹp thật...Cô đẹp và có tài vẹn toàn...Cô có tương lai sáng lạng như vậy mà cô lại quyết tâm quy y cửa Phật, đủ thấy cô có căn cơ với Phật Đạo cũng rất là cao thâm. Ước gì mình cũng có thể bỏ hết tất cả để làm được như cô.....Mộng ước quá cao vời héng Kỳ!  Shy Grinning-face-with-smiling-eyes4  Innocent