2022-03-31, 09:13 PM
(tt và hết) Sư Toại Khanh Giảng Kinh Chánh Xuất Gia 2 (4-4)
https://toaikhanh.com/videotext.php?vid=yL5S3neMCAk&abt=Kinh+Ch%C3%A1nh+Xu%E1%BA%A5t+Gia+2
Ai đoạn tận lậu hoặc, đoạn trừ cả kiêu mạn.
Mọi con đường tham dục, được chế ngự nhiếp phục.
Cái chữ ragapatha ở đây đó nếu mà dịch sát là con đường ái nhiễm, dịch là con đường tham dục cũng không có gì sai. Nó ám chỉ cho ba hành. (tepukamathana) là pháp dẫn sanh Tam giới chỉ cho ba hành. Upadipato có nghĩa là sự vượt qua.
Trong thế giới này có hai con đường.
Quý vị biết là ở trong kinh có cái câu này rất là quan trọng mà Phật tử Bắc tông đọc theo kinh chữ Hán họ không biết .
Bằng chứng là thời Đức Phật mình thấy có những nhân vật đạo sĩ rất là nổi tiếng là bậc đại hiền trí chính Đức Phật cũng khen.
Và các vị làm ơn cũng nhớ rằng không phải Bồ Tát đắc đạo là nhờ hai ông thầy này, không phải. Mà hai ông thấy này hướng dẫn cho đến tầng thiền hiệp thế rồi thì ngưng, mấy ổng không có dẫn dắt gì đến chuyện mà thành Phật thì không có . Chính sau khi ngài tu với hai ông này xong, trong kinh nói là Ngài bỏ, Ngài không màng đến chuyện thiền định nữa, bởi Ngài thấy nó không phải là cứu cánh rốt ráo nên Ngài bỏ, ngài chuyển sang Ngài tu khổ hạnh. Làm ơn nhớ dùm cái này, chổ này quan trọng Ngài nhận từ các thầy sau đó Ngài bỏ Ngài không phải như mình thấy hay quá cái giữ lại để xài. Ngài thấy nó không phải là rốt ráo là Ngài buông . Ngài chuyển qua Ngài lựa bất cứ ocn đường nào Ngài đi rốt cuộc Ngài chuyển qua Ngài tu khổ hạnh . Cuối cùng Ngài cũng bỏ con đường khổ hạnh, và Ngài đi theo con đườngTrung Đạo tức là Bát Chánh Đạo trở thành một vị Phật.
Thì ở đây cái gọi là ly dục tôn các vị đạo sĩ mà tôi vừa nói tại sao là đỉnh cao trong hàng ngũ tu sĩ của Ấn Độ thời đó nhưng các vị ấy còn có chỗ vướng kẹt trong các tầng thiền Vô Sắc. Riêng phần rôi nghĩ các ông này ly dục có nghĩa là các ông chỉ nhàm chán được 5 dục thôi. ba vị này chỉ ly dục ở mức độ thấp. Trong khi đó thì Tứ Niệm Xứ là một lời kêu gọi mình lìa bỏ tất cả, cái ly dục đó nó mới là số một. bởi vì tái sanh cõi nào nó cũng là sự lẩn quẩn, quẩn quanh thôi. Cho nên ở đây cai ly dục nó quan trong là ở chổ đó.
Rồi còn tăng chúng sẵn nói luôn chứ nó không mắc mớ gì hết, nhưng mà không nói thì bà con không biết. Chúng trung tôn có nghĩa là trên đời này hội chúng rất là đông, cộng đồng đoàn thể, hội đòan tổ chức rất là đông. Nhưng mà không có một cộng đồng nào, không có một đoàn thể nào hơn được đoàn thể tăng chúng của Thế Tôn hết .
Là vì sao?
Là vì nhiều lý do,
Thay vì nghĩ tôi đắc được Tu Đà Hoàn thì tốt nhất mong là tôi bỏ được thân kiến, hoài nghi, giới cấm thủ.
Tại sao? Hai cái này nghe qua nó giống nhau nhưng mà nó khác nhau xa lắm.
Khi mà mình có cái lòng mình mong mình đắc được Tu Đà Hoàn mình rất là dễ bị cái tăng thượng mạn, mình rất dễ bị cảm giác an lạc nó dụ khị mình lắm, mình cứ tưởng đây là - bị mấy cái tùy phiền não quán tưởng đây là Tu Đà Hoàn cái này chắc trí sơ đạo, trí sơ quả, sao mà tôi được cái này được cái kia nó hay hơn ngày xưa rất là nhiều. Khi mình có cái lòng mình mong mình đắc Tu Đà Hoàn thì nó rất là dễ bị dính vào mấy cái này .
Trong khi đó mình nghĩ làm sao mình bỏ được cái thân kiến, hoài nghi, giới cấm thủ thì nó tốt hơn. Bởi vì nếu hành giả tu hành mong lìa bỏ phiền não tốt hơn là hành giả mong chứng đắc thánh trí . Đó là theo cái nhận xét của tôi. Rõ ràng là tôi đã tiếp xúc với rất nhiều tôi thấy họ bị cái bệnh đó rất là nặng. Ngay cả bên Châu Âu tôi cũng biết một vài người bị bệnh đó. Tức là họ nghiên cứu được chút ít kinh tạng họ thấy họ là cả bầu trời trí tuệ mênh mông, trí tuệ như hải - không phải. Khi mình đi tu mình có cái lòng mong được cái này mong được cái kia mình dễ bị cạm bẫy lắm. Trong khi đó mục đích của đời tu không phải là được mà là bỏ. Anh tu anh phải nhớ là anh bỏ được cái gì thì nó quý hơn chứ, còn cái chuyện mà sau khi anh bỏ mà anh thành thánh thì cái chuyện đó anh khỏi lo, chuyện đó là chuyện dứt khoát rồi. Chỉ cần anh bỏ được dùm tôi thân kiến, hoài nghi, giới cấm thủ lập tức anh là vị Tu Đà Hoàn, chứ còn khi mà anh có lòng ám ảnh là tôi sẽ đắc được cái này, đắc cái kia thì trên đường đi anh nguy hiểm lắm, anh luôn luôn trong tình trạng nguy hiểm.
Cho nên đoạn trừ tham dục là phải hiểu như vậy đó. Như vậy là cái đoạn thứ hai là vượt khỏi những con đường dẫn đến tham ái, vượt khỏi những con đường do tham ái điều khiển.
16/01/2022 - 02:58 - tranngocdieu.nt
Tiếp theo là danto ngài Minh Châu dịch là được chế ngự nhiếp phục thức tỉnh, được an lành. Cái chữ này nó khổ là ở trong đây nếu mình cứ ôm cái bảng tiếng Việt ấy thì mình sẽ không thấy mắc mớ liên quan gì đến chú giải hết. Thì chữ danto: được nhiếp phục ở đây có nghĩa là 6 căn được thanh tịnh nhờ thánh trí. Còn chữ Tịch tịnh ở đây pariniubuhto ở đây là sự vắng mặt các phiền não.
Có lòng tin nghe pháp
Thấy được nhiếp tịnh tánh
Cái chữ lòng tin ở đây có nghĩa là gì, lòng tin ở đây là cái sự mà tin tưởng nơi Đức Phật bằng niềm tin bất động không phải vay mượn từ người khác khó chứ không phải dễ nha. Đây là cơ hội rất là lớn, rất là quan trọng để nhìn lại đức tin của mình đối với Tam Bảo. Bởi vì mình cứ nghĩ đức tin là cứ tin theo lời mấy ông thầy, mấy tăng ni là đủ rồi. là bà ngoại tôi đi chùa, má tôi đi chùa, cái tôi cũng nhào vô tôi đi chùa. Rồi tôi tin Phật vì tôi thấy mấy thầy dễ thương quá, thấy mấy đạo hữu nam nữ cư sĩ dễ thương quá thế là tôi đi chùa riết tôi quen, đi theo kiểu quán tính. Chứ thật ra đức tin đối với Đức Phật là không phải đức tin đến từ sự tác động của người khác.
Cái này mới quan trọng, nếu mà mình là người có thể dễ bị tác động để mà tin thì mai này mình cũng sẽ dễ bị người ta tác động để mình bỏ Phật. Mình phải tin Ngài như thế nào để mà lỡ như mình là một ông sư, một tu nữ, nói chung là một tăng ni đ,i mình tin Ngài đấn mức dầu mai này mình có hoàn tục đi nữa thì cái niềm tin đối với Ngài vẫn như vậy không có mất. Bởi vì theo tôi biết có rất nhiều người khi không có điều kiện là họ đã hoàn tục hay cư sĩ không có điều kiện lui tới chùa miễu gặp gỡ tăng ni nữa thì từ từ Đức tin của họ phai đi. Như vậy là trước đây họ đến với Tam Bảo một cách hời hợt, những cái suy tư hời hợt. Chính từ chổ này nó mới dẫn đến việc mai này khi không có điều kiện mà gần gũi với kinh điển tăng ni Phật tử, không có điều kiện sinh hoạt Phật pháp nữa thì họ sẽ lìa bỏ Phật pháp rất là dễ bởi vì ngày xưa họ đến với Phật pháp không phải bằng trí tuệ mà bằng sự tác động từ người khác. Cho nên đây là cái chuyện mà tôi cho rất là quan trọng.
16/01/2022 - 03:13 - tranngocdieu.nt
Awicabasadha có nghĩa là niềm tin bất động. Trong kinh nói có lần ông cư sĩ đi nghe pháp xong ổng đắc Tu Đà Hoàn ổng về nhà đang đi bộ và ổng đang đi như vậy thì ổng gặp Đức Phật xuất hiện trên đường đi đứng chờ trước mặt ổng, ổng gặp ổng mừng lắm. Vì rõ ràng ổng mới thấy Ngài ở chùa mà bây giờ Ngài đứng trước mặt ổng thì ông cư sĩ quỳ xuống đảnh lễ Ngài thì Ngài nói: "Khi nãy giữa các đám đông Ta nói các pháp hữu vi là vô thường nhưng thật ra có cái thường và có cái vô thường chứ không phải cái nào cũng vô thường." Ổng nghe như vậy là ổng đứng lên liền: Xin hỏi Ngài là ai, Ngài không phải là Thế Tôn, Ngài không phải là bậc đạo sư của tôi. Thì vị đó mới xác nhận là Đế Thích thử niềm tin của ổng thôi.
Thì mình thấy rõ ràng ở đây đối với người Phật tử của mình mà đi nghe pháp xong rồi về mà gặp vị Phật như vậy thì thôi chết rồi. bây giờ các vị nói với tôi các vị là Phật tử, các vị là đệ tử cũa Hòa Thượng này Hòa Thượng kia . Thử bây giờ Thanh hải vô thượng sư bả tự nhiên bả bay lên hư không, bả phóng hào quang ra, và bả dạy ba xí ba tú gì đó, các vị cũng nghe. Bởi vì cái Phật pháp của mình nó còn yếu lắm, mình thấy cái gì lạ lạ cái mình theo à. Niềm tin đó chưa được gọi là niềm tin bất động, chưa phải là thuần cố đạo tâm. Đức tin ở đây nói là đức tin không có vay mượn từ người khác. Nghe pháp ở đây là người ta nghe không phải vì thói quen cứ rằm 15, 30 là đi nghe pháp, theo thói quen vì nhà gần chùa, vì là có bạn bè rủ hoặc là có thân quen với tăng ni thì đi chùa cho nó vui .
Nghe pháp ở đây là hướng đến hai điều. Varamatika có hai nghĩa là
Tu để thấy rõ thấy rốt ráo
Cuộc trầm luân có nghĩa là mình đang ở trong tam giới như hỏa trạch mà. Trầm luân sanh tử là mình đang có mặt trong ngôi nhà đang cháy như vậy thôi. Đi nghe pháp là để củng cố thêm cái nhìn này nè, để củng cố cái thấy này nè thì mới gọi là varamatika. Còn nếu như mình đi nghe pháp vì thói quen, nghe vì có người rủ rê thì không được gọi là varamatika.
Niyamatasi ở đây là cái nhìn dứt khoát. Cái chữ dứt khoát là người tu hành phải thấy rõ rằng mọi nẻo đường tái sanh nó đều đau khổ trùng trùng như hoang mạc và chỉ có Niết Bàn là cứu cánh giải thoát thật sự. Thì cái thấy đó được gọi là cái nhìn dứt khoát. Còn cái nhìn chưa được như vậy còn cầu được sanh thiên, còn cầu có thần thông, còn cầu được giàu đẹp, sung sướng được kính trọng v.v... thì chưa được gọi là cái nhìn dứt khoát. Cái nhìn dứt khoát ở đây là vị ấy phải thấy rõ rằng trong mọi cảnh gưới tái sanh đề là khổ.
Chữ kantara ở đây có nghĩ là sa mạc. Amatabuhda là cảnh giới bất tử - chỉ cho Niết bàn. Vị đó phải có cái nhìn dứt khoát như vậy biết rõ đây là con đường dẫn tới Niết Bàn. Tất cả nỗi khổ trầm luân đây là con đường sa đọa. là một tu sĩ tăng ni hay một người cư sĩ mà còn ấm ớ không có rõ có đúng là Niếp bàn mình phải đến, phải chứng ngộ hay không vậy là chưa có khá.
Và tôi sẵn minh họa cho cái này tôi xin nói một chuyện rất là đau lòng, đó là cái miệng mình nói mình cầu giải thoát Niết Bàn chứ thật ra cái người sợ sanh tử không có nhiều lắm đâu . Vì sao? Là vì vô chùa nghe người ta nói mình nói theo thôi chứ cái sợ sanh tử là sợ cái gì, mình biết cái gì mà mình sợ. Mình sợ chết thì có, mình sợ mai mốt mình già. mai mốt mình bệnh, mai mốt mình xấu, mai mốt mình bị đau nhức rồi mình sẽ bị chết trong cái hoảng loạn sợ hãi tiếc nuối v.v...Mình chỉ sợ tới đó thôi, mình chỉ sợ trong cái khổ khổ thôi, chứ khổ có tới ba lận: khổ khổ, hoại khổ và hành khổ. người nói sợ sanh tử là người ta chỉ sợ một phần nhỏ của cái khổ khổ thôi. Chứ còn cái sợ trong cái hoại khổ và hành khổ thì thấy không nổi.
Trước hết phải nói khổ khổ,
Chỉ nhớ bao nhiêu đó là nó chán nó ngán chứ không có gì hết. Mà mình muốn ngồi yên mình ăn một chén chè thôi đó, mình nghĩ là ôi tôi có tiền thôi muốn mua chè tôi ăn chứ mắc gì điều kiện - sai. Hiểu như vây là chết rồi. Tôi có tiền tôi mua chè tôi ăn thì tiền đó là duyên để tôi có chè tôi ăn là sai. Cái bà bán chè bả phải Ok bả phải khỏe thì bả mới bưng gánh chè ra bả bán cho tôi, hôm nay tôi không bị đau nhức, không bị chóng mặt nè, rồi gia đạo của tôi bữa nay cũng ổn định, rồi người thân xa gần của tôi bữa nay cũng ổn định hết, rồi xã hội, rồi đất nước, rồi chình chị văn hóa, kinh tế đất nước đang trong tình trạng như thế nào đó thì tôi mới có thể yên thân tôi ngồi ở đây. Chứ còn như bom rơi đạn nổ, máu đổ đầu rơi giống như tôi đang ở Irac cứ quỡn quỡn rồi nổ thì làm sao tôi ngồi tôi ăn hết được chén tàu hủ nước đường, sợ thấy bà. nhưng mà nhờ tôi đang ngồi ở Sài Gòn, tôi đang ngồi ở Califonia khu Phúc Lộc Thọ, nhờ tôi đang ở Seattle, tôi đang ở Vancover Canada, tôi đang ở bên Úc ổn định xã hội như vậy tôi mới ngồi yên để tôi ăn được chén chè của tôi. Cho nên để ăn được chén chè nó nhờ đấn vô số nhân duyên . Chứ sáng nay tôi bị nhức răng thì tôi đâu bụng dạ nào tôi ăn chè nữa.
Chính vì thế giới này nó luôn lệ thuộc vô số điều kiện vô số nhân duyên như vậy đó cho nên nó được gọi là hành khổ. thì cái người Phật Tử mà nói tôi cầu Niết Bàn là chẳng qua nói theo người ta thôi, chứ sợ sanh tử thì biết cái gì mà sợ ?
Tại sao mình phải học đạo mình hiểu biết mấy cái này nó có lợi cho mình ghê lắm . Khi mình thấy rằng cái chuyện nhỏ mình làm phước được mình cứ làm, mình tránh được mình cứ tránh chứ hiểu sâu xa các cõi tái sanh làm chi, tôi nhớ tôi đã trả lời trăm lần như một. Nói như vậy không có được .
Biết nhiều để mình thấy rằng những buồn vui chung quanh chỉ là chuyện nhỏ thôi .
Cái chuyện lớn chính là chuyện sanh tử khi mình tắt thở mình đi về đâu mình không biết, cái đó nó mới quan trọng. Chứ còn cái buồn vui khen chê của cuộc đời xung quanh nó chỉ là chuyện nhỏ xíu thôi.
(xong)
Mục Lục các Bài Giảng
(hết)
https://toaikhanh.com/videotext.php?vid=yL5S3neMCAk&abt=Kinh+Ch%C3%A1nh+Xu%E1%BA%A5t+Gia+2
Ai đoạn tận lậu hoặc, đoạn trừ cả kiêu mạn.
Mọi con đường tham dục, được chế ngự nhiếp phục.
Cái chữ ragapatha ở đây đó nếu mà dịch sát là con đường ái nhiễm, dịch là con đường tham dục cũng không có gì sai. Nó ám chỉ cho ba hành. (tepukamathana) là pháp dẫn sanh Tam giới chỉ cho ba hành. Upadipato có nghĩa là sự vượt qua.
Trong thế giới này có hai con đường.
- Một là rakapatha dịch là con đường tình ta đi, đường tham ái dẫn sanh Tam giới.
- Thứ hai là wirakapatha là con đường ly ái dẫn đến giải thoát.
Quý vị biết là ở trong kinh có cái câu này rất là quan trọng mà Phật tử Bắc tông đọc theo kinh chữ Hán họ không biết .
- Cái này là trong kinh có giải thích Đức Phật là bậc ripabuhtamo là bậc lưỡng túc tôn. Trong chúng sanh cái loài cao cấp là loài hai chân, còn loài không chân hoặc nhiều chân là hạ cấp. Loài cao cấp là loài hai chân mà trong loài hai chân Đức Phật là số một.
- Thứ hai Chánh pháp được gọi là ly dục tôn. Dạy trong Tăng Chi Bộ là trong tất cả pháp hành pháp hữu vi, Bát Chánh Đạo là đệ nhất, mà bát Chánh Đạo là con đường dẫn đến ly dục.
Bằng chứng là thời Đức Phật mình thấy có những nhân vật đạo sĩ rất là nổi tiếng là bậc đại hiền trí chính Đức Phật cũng khen.
- Thứ nhất là vị Dewila Asita,
- ông thứ hai là ông Alara Kalama,
- ông thứ ba là ông Buhdara Ramabuhta
Và các vị làm ơn cũng nhớ rằng không phải Bồ Tát đắc đạo là nhờ hai ông thầy này, không phải. Mà hai ông thấy này hướng dẫn cho đến tầng thiền hiệp thế rồi thì ngưng, mấy ổng không có dẫn dắt gì đến chuyện mà thành Phật thì không có . Chính sau khi ngài tu với hai ông này xong, trong kinh nói là Ngài bỏ, Ngài không màng đến chuyện thiền định nữa, bởi Ngài thấy nó không phải là cứu cánh rốt ráo nên Ngài bỏ, ngài chuyển sang Ngài tu khổ hạnh. Làm ơn nhớ dùm cái này, chổ này quan trọng Ngài nhận từ các thầy sau đó Ngài bỏ Ngài không phải như mình thấy hay quá cái giữ lại để xài. Ngài thấy nó không phải là rốt ráo là Ngài buông . Ngài chuyển qua Ngài lựa bất cứ ocn đường nào Ngài đi rốt cuộc Ngài chuyển qua Ngài tu khổ hạnh . Cuối cùng Ngài cũng bỏ con đường khổ hạnh, và Ngài đi theo con đườngTrung Đạo tức là Bát Chánh Đạo trở thành một vị Phật.
Thì ở đây cái gọi là ly dục tôn các vị đạo sĩ mà tôi vừa nói tại sao là đỉnh cao trong hàng ngũ tu sĩ của Ấn Độ thời đó nhưng các vị ấy còn có chỗ vướng kẹt trong các tầng thiền Vô Sắc. Riêng phần rôi nghĩ các ông này ly dục có nghĩa là các ông chỉ nhàm chán được 5 dục thôi. ba vị này chỉ ly dục ở mức độ thấp. Trong khi đó thì Tứ Niệm Xứ là một lời kêu gọi mình lìa bỏ tất cả, cái ly dục đó nó mới là số một. bởi vì tái sanh cõi nào nó cũng là sự lẩn quẩn, quẩn quanh thôi. Cho nên ở đây cai ly dục nó quan trong là ở chổ đó.
Rồi còn tăng chúng sẵn nói luôn chứ nó không mắc mớ gì hết, nhưng mà không nói thì bà con không biết. Chúng trung tôn có nghĩa là trên đời này hội chúng rất là đông, cộng đồng đoàn thể, hội đòan tổ chức rất là đông. Nhưng mà không có một cộng đồng nào, không có một đoàn thể nào hơn được đoàn thể tăng chúng của Thế Tôn hết .
Là vì sao?
Là vì nhiều lý do,
- thứ nhất đây là một cộng đồng, một đoàn thể đệ tử của Chánh Đẳng giác. Cộng đồng này chỉ có mặt khi vị Chánh Đẳng giác ra đời. Chứ không có Phật Chánh Đẳng giác thì không có cộng đồng tăng chúng này.
- Điều thứ hai, ở đây đang nói đến các vị chân tu, đây là cộng đồng duy nhất trên hành tinh này mà các cá nhân ở trong đó luôn nghĩ đến sự lìa sở hữu. Không có một tổ chức nào trên đời này mà người ta hướng tới sự lìa bỏ nó rốt ráo như là hội chúng của Đức Phật, mà tôi đang nói là thứ thiệt à nha, còn thứ dỏm tôi không nói, tôi nói thứ thiệt thì một vị tỳ kheo thứ thiệt dầu là phàm đi nữa thì cũng luôn luôn tu hành, hít thở, ăn uống, đi đứng trong một ý thức lìa bỏ mọi thứ tái sanh còn không thèm mà luôn luôn sống trong ý thức lìa bỏ. Chính vì vậy hội chúng này được xem là hội chúng tối thượng và tiến Pali gọi là gawicamo chúng trung tôn là như vậy đó.
Thay vì nghĩ tôi đắc được Tu Đà Hoàn thì tốt nhất mong là tôi bỏ được thân kiến, hoài nghi, giới cấm thủ.
Tại sao? Hai cái này nghe qua nó giống nhau nhưng mà nó khác nhau xa lắm.
Khi mà mình có cái lòng mình mong mình đắc được Tu Đà Hoàn mình rất là dễ bị cái tăng thượng mạn, mình rất dễ bị cảm giác an lạc nó dụ khị mình lắm, mình cứ tưởng đây là - bị mấy cái tùy phiền não quán tưởng đây là Tu Đà Hoàn cái này chắc trí sơ đạo, trí sơ quả, sao mà tôi được cái này được cái kia nó hay hơn ngày xưa rất là nhiều. Khi mình có cái lòng mình mong mình đắc Tu Đà Hoàn thì nó rất là dễ bị dính vào mấy cái này .
Trong khi đó mình nghĩ làm sao mình bỏ được cái thân kiến, hoài nghi, giới cấm thủ thì nó tốt hơn. Bởi vì nếu hành giả tu hành mong lìa bỏ phiền não tốt hơn là hành giả mong chứng đắc thánh trí . Đó là theo cái nhận xét của tôi. Rõ ràng là tôi đã tiếp xúc với rất nhiều tôi thấy họ bị cái bệnh đó rất là nặng. Ngay cả bên Châu Âu tôi cũng biết một vài người bị bệnh đó. Tức là họ nghiên cứu được chút ít kinh tạng họ thấy họ là cả bầu trời trí tuệ mênh mông, trí tuệ như hải - không phải. Khi mình đi tu mình có cái lòng mong được cái này mong được cái kia mình dễ bị cạm bẫy lắm. Trong khi đó mục đích của đời tu không phải là được mà là bỏ. Anh tu anh phải nhớ là anh bỏ được cái gì thì nó quý hơn chứ, còn cái chuyện mà sau khi anh bỏ mà anh thành thánh thì cái chuyện đó anh khỏi lo, chuyện đó là chuyện dứt khoát rồi. Chỉ cần anh bỏ được dùm tôi thân kiến, hoài nghi, giới cấm thủ lập tức anh là vị Tu Đà Hoàn, chứ còn khi mà anh có lòng ám ảnh là tôi sẽ đắc được cái này, đắc cái kia thì trên đường đi anh nguy hiểm lắm, anh luôn luôn trong tình trạng nguy hiểm.
Cho nên đoạn trừ tham dục là phải hiểu như vậy đó. Như vậy là cái đoạn thứ hai là vượt khỏi những con đường dẫn đến tham ái, vượt khỏi những con đường do tham ái điều khiển.
16/01/2022 - 02:58 - tranngocdieu.nt
Tiếp theo là danto ngài Minh Châu dịch là được chế ngự nhiếp phục thức tỉnh, được an lành. Cái chữ này nó khổ là ở trong đây nếu mình cứ ôm cái bảng tiếng Việt ấy thì mình sẽ không thấy mắc mớ liên quan gì đến chú giải hết. Thì chữ danto: được nhiếp phục ở đây có nghĩa là 6 căn được thanh tịnh nhờ thánh trí. Còn chữ Tịch tịnh ở đây pariniubuhto ở đây là sự vắng mặt các phiền não.
Có lòng tin nghe pháp
Thấy được nhiếp tịnh tánh
Cái chữ lòng tin ở đây có nghĩa là gì, lòng tin ở đây là cái sự mà tin tưởng nơi Đức Phật bằng niềm tin bất động không phải vay mượn từ người khác khó chứ không phải dễ nha. Đây là cơ hội rất là lớn, rất là quan trọng để nhìn lại đức tin của mình đối với Tam Bảo. Bởi vì mình cứ nghĩ đức tin là cứ tin theo lời mấy ông thầy, mấy tăng ni là đủ rồi. là bà ngoại tôi đi chùa, má tôi đi chùa, cái tôi cũng nhào vô tôi đi chùa. Rồi tôi tin Phật vì tôi thấy mấy thầy dễ thương quá, thấy mấy đạo hữu nam nữ cư sĩ dễ thương quá thế là tôi đi chùa riết tôi quen, đi theo kiểu quán tính. Chứ thật ra đức tin đối với Đức Phật là không phải đức tin đến từ sự tác động của người khác.
Cái này mới quan trọng, nếu mà mình là người có thể dễ bị tác động để mà tin thì mai này mình cũng sẽ dễ bị người ta tác động để mình bỏ Phật. Mình phải tin Ngài như thế nào để mà lỡ như mình là một ông sư, một tu nữ, nói chung là một tăng ni đ,i mình tin Ngài đấn mức dầu mai này mình có hoàn tục đi nữa thì cái niềm tin đối với Ngài vẫn như vậy không có mất. Bởi vì theo tôi biết có rất nhiều người khi không có điều kiện là họ đã hoàn tục hay cư sĩ không có điều kiện lui tới chùa miễu gặp gỡ tăng ni nữa thì từ từ Đức tin của họ phai đi. Như vậy là trước đây họ đến với Tam Bảo một cách hời hợt, những cái suy tư hời hợt. Chính từ chổ này nó mới dẫn đến việc mai này khi không có điều kiện mà gần gũi với kinh điển tăng ni Phật tử, không có điều kiện sinh hoạt Phật pháp nữa thì họ sẽ lìa bỏ Phật pháp rất là dễ bởi vì ngày xưa họ đến với Phật pháp không phải bằng trí tuệ mà bằng sự tác động từ người khác. Cho nên đây là cái chuyện mà tôi cho rất là quan trọng.
16/01/2022 - 03:13 - tranngocdieu.nt
Awicabasadha có nghĩa là niềm tin bất động. Trong kinh nói có lần ông cư sĩ đi nghe pháp xong ổng đắc Tu Đà Hoàn ổng về nhà đang đi bộ và ổng đang đi như vậy thì ổng gặp Đức Phật xuất hiện trên đường đi đứng chờ trước mặt ổng, ổng gặp ổng mừng lắm. Vì rõ ràng ổng mới thấy Ngài ở chùa mà bây giờ Ngài đứng trước mặt ổng thì ông cư sĩ quỳ xuống đảnh lễ Ngài thì Ngài nói: "Khi nãy giữa các đám đông Ta nói các pháp hữu vi là vô thường nhưng thật ra có cái thường và có cái vô thường chứ không phải cái nào cũng vô thường." Ổng nghe như vậy là ổng đứng lên liền: Xin hỏi Ngài là ai, Ngài không phải là Thế Tôn, Ngài không phải là bậc đạo sư của tôi. Thì vị đó mới xác nhận là Đế Thích thử niềm tin của ổng thôi.
Thì mình thấy rõ ràng ở đây đối với người Phật tử của mình mà đi nghe pháp xong rồi về mà gặp vị Phật như vậy thì thôi chết rồi. bây giờ các vị nói với tôi các vị là Phật tử, các vị là đệ tử cũa Hòa Thượng này Hòa Thượng kia . Thử bây giờ Thanh hải vô thượng sư bả tự nhiên bả bay lên hư không, bả phóng hào quang ra, và bả dạy ba xí ba tú gì đó, các vị cũng nghe. Bởi vì cái Phật pháp của mình nó còn yếu lắm, mình thấy cái gì lạ lạ cái mình theo à. Niềm tin đó chưa được gọi là niềm tin bất động, chưa phải là thuần cố đạo tâm. Đức tin ở đây nói là đức tin không có vay mượn từ người khác. Nghe pháp ở đây là người ta nghe không phải vì thói quen cứ rằm 15, 30 là đi nghe pháp, theo thói quen vì nhà gần chùa, vì là có bạn bè rủ hoặc là có thân quen với tăng ni thì đi chùa cho nó vui .
Nghe pháp ở đây là hướng đến hai điều. Varamatika có hai nghĩa là
- nghe pháp để cầu giải thoát và
- nghe để hiểu thấu bản chất rốt ráo của các pháp.
Tu để thấy rõ thấy rốt ráo
- cái thật sự được gọi là ông A bà B đó thật sự là cái gì.
- Nam là gì, nữ là gì, thánh là gì, phàm là gì,
- rồi mình thấy rõ luân hồi là cái làm sao?
Cuộc trầm luân có nghĩa là mình đang ở trong tam giới như hỏa trạch mà. Trầm luân sanh tử là mình đang có mặt trong ngôi nhà đang cháy như vậy thôi. Đi nghe pháp là để củng cố thêm cái nhìn này nè, để củng cố cái thấy này nè thì mới gọi là varamatika. Còn nếu như mình đi nghe pháp vì thói quen, nghe vì có người rủ rê thì không được gọi là varamatika.
Niyamatasi ở đây là cái nhìn dứt khoát. Cái chữ dứt khoát là người tu hành phải thấy rõ rằng mọi nẻo đường tái sanh nó đều đau khổ trùng trùng như hoang mạc và chỉ có Niết Bàn là cứu cánh giải thoát thật sự. Thì cái thấy đó được gọi là cái nhìn dứt khoát. Còn cái nhìn chưa được như vậy còn cầu được sanh thiên, còn cầu có thần thông, còn cầu được giàu đẹp, sung sướng được kính trọng v.v... thì chưa được gọi là cái nhìn dứt khoát. Cái nhìn dứt khoát ở đây là vị ấy phải thấy rõ rằng trong mọi cảnh gưới tái sanh đề là khổ.
Chữ kantara ở đây có nghĩ là sa mạc. Amatabuhda là cảnh giới bất tử - chỉ cho Niết bàn. Vị đó phải có cái nhìn dứt khoát như vậy biết rõ đây là con đường dẫn tới Niết Bàn. Tất cả nỗi khổ trầm luân đây là con đường sa đọa. là một tu sĩ tăng ni hay một người cư sĩ mà còn ấm ớ không có rõ có đúng là Niếp bàn mình phải đến, phải chứng ngộ hay không vậy là chưa có khá.
Và tôi sẵn minh họa cho cái này tôi xin nói một chuyện rất là đau lòng, đó là cái miệng mình nói mình cầu giải thoát Niết Bàn chứ thật ra cái người sợ sanh tử không có nhiều lắm đâu . Vì sao? Là vì vô chùa nghe người ta nói mình nói theo thôi chứ cái sợ sanh tử là sợ cái gì, mình biết cái gì mà mình sợ. Mình sợ chết thì có, mình sợ mai mốt mình già. mai mốt mình bệnh, mai mốt mình xấu, mai mốt mình bị đau nhức rồi mình sẽ bị chết trong cái hoảng loạn sợ hãi tiếc nuối v.v...Mình chỉ sợ tới đó thôi, mình chỉ sợ trong cái khổ khổ thôi, chứ khổ có tới ba lận: khổ khổ, hoại khổ và hành khổ. người nói sợ sanh tử là người ta chỉ sợ một phần nhỏ của cái khổ khổ thôi. Chứ còn cái sợ trong cái hoại khổ và hành khổ thì thấy không nổi.
Trước hết phải nói khổ khổ,
- khổ khổ là sự có mặt của đau khổ những gì khiến ta khó chịu.
- Hoại khổ là sự vắng mặt của hạnh phúc những gì khiến ta dễ chịu. Cái khổ khổ là trới nóng quá nóng, nóng nựa đổ mồ hôi dầm dề đó gọi là khổ khổ. Còn cái hoại khổ là khi nào mình đang mở quạt máy, mở máy lạnh tự nhiên điện nó cúp mình không tiếp tục được mát mẻ nữa thì cái sự vắng mặt của hạnh phúc nó lại là cái khổ. Điều đó có nghĩa là đối với một hành giả khi vị đó thấy đây là khổ đã đành rồi, mà khi vị đó thấy an lạc thì vị đó cũng tâm niệm rằng cái lạc này trước sau cũng mất là lát nữa sẽ mất liền bây giờ nè, lúc bấy giờ đó là hoại khổ.
- Rồi cái thứ ba gọi là hành khổ nghĩa là bản chất lệ thuộc các duyên mà tồn tại .
Chỉ nhớ bao nhiêu đó là nó chán nó ngán chứ không có gì hết. Mà mình muốn ngồi yên mình ăn một chén chè thôi đó, mình nghĩ là ôi tôi có tiền thôi muốn mua chè tôi ăn chứ mắc gì điều kiện - sai. Hiểu như vây là chết rồi. Tôi có tiền tôi mua chè tôi ăn thì tiền đó là duyên để tôi có chè tôi ăn là sai. Cái bà bán chè bả phải Ok bả phải khỏe thì bả mới bưng gánh chè ra bả bán cho tôi, hôm nay tôi không bị đau nhức, không bị chóng mặt nè, rồi gia đạo của tôi bữa nay cũng ổn định, rồi người thân xa gần của tôi bữa nay cũng ổn định hết, rồi xã hội, rồi đất nước, rồi chình chị văn hóa, kinh tế đất nước đang trong tình trạng như thế nào đó thì tôi mới có thể yên thân tôi ngồi ở đây. Chứ còn như bom rơi đạn nổ, máu đổ đầu rơi giống như tôi đang ở Irac cứ quỡn quỡn rồi nổ thì làm sao tôi ngồi tôi ăn hết được chén tàu hủ nước đường, sợ thấy bà. nhưng mà nhờ tôi đang ngồi ở Sài Gòn, tôi đang ngồi ở Califonia khu Phúc Lộc Thọ, nhờ tôi đang ở Seattle, tôi đang ở Vancover Canada, tôi đang ở bên Úc ổn định xã hội như vậy tôi mới ngồi yên để tôi ăn được chén chè của tôi. Cho nên để ăn được chén chè nó nhờ đấn vô số nhân duyên . Chứ sáng nay tôi bị nhức răng thì tôi đâu bụng dạ nào tôi ăn chè nữa.
Chính vì thế giới này nó luôn lệ thuộc vô số điều kiện vô số nhân duyên như vậy đó cho nên nó được gọi là hành khổ. thì cái người Phật Tử mà nói tôi cầu Niết Bàn là chẳng qua nói theo người ta thôi, chứ sợ sanh tử thì biết cái gì mà sợ ?
Tại sao mình phải học đạo mình hiểu biết mấy cái này nó có lợi cho mình ghê lắm . Khi mình thấy rằng cái chuyện nhỏ mình làm phước được mình cứ làm, mình tránh được mình cứ tránh chứ hiểu sâu xa các cõi tái sanh làm chi, tôi nhớ tôi đã trả lời trăm lần như một. Nói như vậy không có được .
Biết nhiều để mình thấy rằng những buồn vui chung quanh chỉ là chuyện nhỏ thôi .
Cái chuyện lớn chính là chuyện sanh tử khi mình tắt thở mình đi về đâu mình không biết, cái đó nó mới quan trọng. Chứ còn cái buồn vui khen chê của cuộc đời xung quanh nó chỉ là chuyện nhỏ xíu thôi.
(xong)
Mục Lục các Bài Giảng
(hết)