2021-03-31, 07:19 PM
Sư Toại Khanh Giảng Luân Hồi và Giải Thoát (1) (1-4)
Quan trọng cần ghi nhớ:
06/07/2020 - 02:31 - hongha7711
Có một chuyện tôi rất muốn bà con biết đó là người Thái Lan họ có rất nhiều cơ hội để đi chùa và làm phước vì bên đó chư Tăng rất là đông. Và khoảng cách từ chùa này qua chùa kia rất là gần. Chùa thì gần nhau mà chư Tăng thì đông. Có một điều là do cái văn hóa, do tập tính của người Thái Lan cho nên họ có cơ hội gặp chư Tăng rất là thường, họ đi chùa gần như mỗi ngày, nhưng mà cái việc họ gặp gỡ chư Tăng chỉ để làm hai việc thôi,
Mà quý vị biết cái chuyện này mới thấy ghê . Cái hai mươi bốn duyên nếu quý vị học tại Thái Lan, nếu học chương trình A Tỳ Đàm chuyên sâu, quý vị phải học năm thứ bảy mới học được cái đó, còn cái này họ nghe từ nhỏ nên họ có thể hiểu. Và khi chư Tăng thuyết giảng là chư Tăng tuyển chọn để nâng cấp trình độ Phật tử. Chứ không phải như mình là cứ sơ cơ, sơ cơ, cứ đè ba cái bố thí, niệm Phật giảng hoài, họ đi chùa mấy chục năm các Phật tử họ không được upgrade cái trình độ.
Nhưng bên đó thì không . Ở những ngôi chùa như vậy họ có những cái khóa giảng, thí dụ như họ giảng về hai mươi bốn duyên họ giảng ròng rã cả tháng trời luôn như vậy. Thì hồi đó mình đi chùa, mình mới có tám tuổi mình không hiểu, nhưng lâu lâu mình làm lại một khóa như vậy nữa, làm riết năm chín tuổi mình không hiểu, mười hai tuổi mình không hiểu, nhưng mà mình thuộc lòng luôn, riết nó nhão như cháo vậy đó. Tới cái lúc nào đó tự nhiên nó hiểu, vì mình thuộc rồi mình hiểu từ từ, từ từ. Có thể mình lặp lại không có hay bằng chư Tăng nhưng mình không còn lạ nữa.
Học giáo lý rất cần thiết
Và tôi nói hoài, nói hoài nó kì. Nên học giáo lý, nên có những cái khóa như thế này, tôi nói "kì" vì sợ bà con nghĩ rằng tôi dụ quý vị tổ chức để mời tôi về, không phải.
Cứ học giáo lý một lúc nào đó, nó thay đổi quý vị nhiều lắm. Sẽ có một ngày quý vị thấy rằng thà nghèo mà giỏi giáo lý còn hơn giàu mà cái đầu nó đất sét không à...
Thế nào là Thiện Ác?
Ngày hôm qua tôi nói tút tùn tụt về khổ, lạc, buồn, vui còn nhớ không. Rồi sáng nay tôi giảng banh chành về hai chữ Thiện Ác, trước khi nói tôi còn nghi bà con hiểu hai chữ đó không tới, tôi thấy nhiều người mặt giận giận: "Ý ổng chê mình" .
Mà chê thiệt. Là tại vì chữ Thiện Ác quý vị hiểu nó nghèo dữ lắm.
Giờ tôi nhắc lại.
(Với người cầu giải thoát), ác gồm có hai:
Giống như không uống rượu là tốt, không nhậu nhẹt, đi chơi đêm là tốt nhưng trong hai cái nhóm ăn nhậu hồi sáng tôi nói còn nhớ không?
Cho nên Ác có hai, một là những cái xấu xa, bất thiện mình phải bỏ gồm tham lam, trộm cắp, sát sanh, si mê, sân hận,... những cái đó là ác. Nhưng mà nó có cái thứ hai cũng gọi là ác là giậm chân tại chỗ trong cái thiện. Giậm chân là sao, là chỉ biết làm phước cầu quả tái sanh trong các cõi nhân thiên, cái đó so với lý tưởng giải thoát thì nó là ác.
Cái thiện cũng có hai.
Cái thiện thứ nhất là những cái hạnh lành mình cần có, cần tu tập, cần trau dồi, cần sở hữu. Nhưng mà nếu cái thiện đó còn dính líu trong lý tưởng sanh tử thì nó vẫn không bằng cái thiện thứ hai.
06/07/2020 - 07:19 - hongha7711
Nhưng mà tôi đã nói rất là nhiều lần ở tại Việt Nam có hai hạng người đi kiếm tiền.
Tôi nhớ có hai thiên thần nói chuyện với nhau, nói rằng "Đức Chúa Trời không giống người bình thường. Như vậy thì có cách nào chọc cười Đức Chúa Trời không?" Anh chàng kia nói "Không. Chúa Trời khác mình. Chúa Trời không bao giờ biết cười". Anh chàng này nói "Có. Có cách chọc cười Chúa Trời. Đó là mình nói cho ổng biết những cái toan tính của mình". Hiểu không?
Tại sao không cười?
Tại vì theo trong kinh Thánh, Chúa Trời biết trước tất cả, cho nên ổng nghe mình kể cái dự tính của mình ổng sẽ biết cái nào được cái nào không được. Giống như mình là ông nội, mình nghe hai đứa cháu nội bốn tuổi nó bàn âm mưu, kế hoạch, mình không có nín cười được bởi vì cái chuyện nó bốn tuổi nó làm được cái gì. Nó muốn ra khỏi nhà là ba má nó phải chở, nó muốn mua cái gì là ba má, ông nội mua mà hai đứa nó ngồi nó âm mưu, mình nghe mình nín cười không có được.
Giống như có cái thằng đó lúc mùa Noel nó đứng trước tượng Chúa khấn: "Chúa trên cao năm nay cho con được đôi giày có kèn, có đèn, cho con thiệt là nhiều chocolate, cho con thiệt là nhiều búp bê, gấu bông, cho con thiệt nhiều xe cộ, đồ chơi". Nó hét lớn lên.
Bà má bả nói: "Nói nhỏ nhỏ, Chúa nghe mà con"
- "Không, con nói cho bà ngoại nghe!".
Ở bên Thánh địa Mecca ở bên Hồi Giáo, mỗi năm có hàng triệu người về hành hương sẽ gặp nguyên hàng chữ Ả Rập để thế này: "Thượng đế A La chí tôn toàn năng toàn tri, cái gì cũng biết cũng làm được. Cầu nguyện Ngài nhưng nhớ coi chừng móc túi".
Tức là tin Ngài toàn năng cứ tin, tin Ngài toàn tri thì cứ tin nhưng mà vẫn làm ơn coi chừng móc túi, vì một năm cả triệu đứa, hỏng đứa này móc đứa kia cũng móc à. Bạn cầu cứ cầu nhưng phải coi chừng cái túi của bạn vì cái khoản móc đó không nằm trong điều khoản của Thánh A La, không nằm trong điều khoản toàn năng đó. Họ không có take care cái túi nhỏ nhỏ.
Bây giờ mình định nghĩa với nhau về chữ Luân Hồi và Giải Thoát. Nếu mà tôi không nói gì hết để tự quý vị ngồi tưởng tượng thì quý vị nghĩ: "Chứ Luân Hồi có gì đâu lạ, tôi biết rồi!". Biết rồi, khổ lắm, nói mãi.
Luân Hồi Vĩ Mô và Luân Hồi Vi Mô
Thực ra nó như thế này. Chữ Luân Hồi nghĩa là gì? Nó có hai nghĩa.
Bây giờ quý vị hiểu chưa? Tức là có những người mang thân nhân loại mà sống như ngạ quỷ là vì thèm danh, thèm lợi, thèm tình, thèm quyền, thèm tiền mà cả đời sống trong sự khao khát. Cái chuyện đó sâu lắm.
Cho nên, luân hồi vĩ mô là sự lăn trôi từ kiếp này sang kiếp khác, từ thân người qua thân chó, từ thân chó qua thân heo, từ thân heo lên thân Chư Thiên. Thì cái đó gọi là luân hồi vĩ mô. Còn luân hồi vi mô là sự thay đồi của mình trong từng phút, lúc buồn, lúc vui, lúc sướng, lúc khổ, lúc thiện, lúc ác, lúc thánh thiện, lúc thì bầy hầy, bê bối, thấp hèn. Cái đó gọi là luân hồi vi mô.
Như vậy thì có cái gì hãnh diện khi nói mình là người trường chay, mình là người giỏi Phật Pháp, mình là người hành giả, mình là người Phật tử lâu năm, mình quen biết cao tăng? Tất cả cái đó có giá trị gì khi mà trong đời sống thường nhật mình sống đủ ngũ thú lục đạo trong từng giờ? Cứ học giáo lý ba mớ là thấy mình này nọ, rồi đi hành thiền vài khóa thấy mình ghê gớm.
Thật ra cái quan trọng nhất là mình thường xuyên sống trong cảnh giới nào. Chứ còn ba cái vụ kia là ba cái nhãn hiệu, label thôi, label thì không có gì hết. Mà con người bị cái bệnh là khoái sống với nhãn hiệu. Mình đâu có là bánh, có là kẹo đâu mà sống bằng nhãn hiệu.
07/07/2020 - 02:26 - hongha7711
Cho nên, trong kinh nói:
Vậy Phật thuộc hạng nào? Trong ngoài đều tốt (Có bà mới nói trong ngoài đều bằng xi măng kìa. Khổ quá) Lên đến Phật rồi vẫn còn nằm trong bốn cái này, vậy mình có hơn Phật không? vậy mình đâu có nằm ngoài, mình là hạng ba, trong ngoài đều xấu phải không?
Mình với Phật cách nhau đâu có xa, mình hạng ba, Phật là bốn, đâu có xa.
Phật là
(còn tiếp)
Quan trọng cần ghi nhớ:
- Chỉ có sự học, ghi chép Pháp, không có ai đang học Pháp.
- Cái "tôi" trong sát na trước đã hoàn toàn biến mất: luân hồi vi mô.
Quote:Kalama xin tri ân bạn hongha7711 ghi chép.
06/07/2020 - 02:31 - hongha7711
Có một chuyện tôi rất muốn bà con biết đó là người Thái Lan họ có rất nhiều cơ hội để đi chùa và làm phước vì bên đó chư Tăng rất là đông. Và khoảng cách từ chùa này qua chùa kia rất là gần. Chùa thì gần nhau mà chư Tăng thì đông. Có một điều là do cái văn hóa, do tập tính của người Thái Lan cho nên họ có cơ hội gặp chư Tăng rất là thường, họ đi chùa gần như mỗi ngày, nhưng mà cái việc họ gặp gỡ chư Tăng chỉ để làm hai việc thôi,
- một là để bát cúng dường,
- hai là để mấy Sư tụng kinh rải nước.
- chư Tăng chú nguyện vô mấy cái tượng Phật, để cả rổ, họ tới họ thỉnh về, họ treo lên xe, đeo lên người, để trong nhà đầy. Họ thích như vậy đó.
- họ dành nhiều thời giờ để học giáo lý.
- Bên đây mình thấy người ta quảng cáo ca sỹ, bên đó mình thấy họ quảng cáo mấy vị cao tăng.
- Còn chuyện này mới rùng rợn, mấy chỗ đông đông mình nghe họ mở nhạc như Tuấn Vũ, Thanh Tuyền, Tuấn Ngọc...bên đó họ mở Pháp. Trong chợ, mình vô mình nghe họ đọc kinh Pali ở trỏng, họ mở cho người dân nghe.
Mà quý vị biết cái chuyện này mới thấy ghê . Cái hai mươi bốn duyên nếu quý vị học tại Thái Lan, nếu học chương trình A Tỳ Đàm chuyên sâu, quý vị phải học năm thứ bảy mới học được cái đó, còn cái này họ nghe từ nhỏ nên họ có thể hiểu. Và khi chư Tăng thuyết giảng là chư Tăng tuyển chọn để nâng cấp trình độ Phật tử. Chứ không phải như mình là cứ sơ cơ, sơ cơ, cứ đè ba cái bố thí, niệm Phật giảng hoài, họ đi chùa mấy chục năm các Phật tử họ không được upgrade cái trình độ.
Nhưng bên đó thì không . Ở những ngôi chùa như vậy họ có những cái khóa giảng, thí dụ như họ giảng về hai mươi bốn duyên họ giảng ròng rã cả tháng trời luôn như vậy. Thì hồi đó mình đi chùa, mình mới có tám tuổi mình không hiểu, nhưng lâu lâu mình làm lại một khóa như vậy nữa, làm riết năm chín tuổi mình không hiểu, mười hai tuổi mình không hiểu, nhưng mà mình thuộc lòng luôn, riết nó nhão như cháo vậy đó. Tới cái lúc nào đó tự nhiên nó hiểu, vì mình thuộc rồi mình hiểu từ từ, từ từ. Có thể mình lặp lại không có hay bằng chư Tăng nhưng mình không còn lạ nữa.
Học giáo lý rất cần thiết
Và tôi nói hoài, nói hoài nó kì. Nên học giáo lý, nên có những cái khóa như thế này, tôi nói "kì" vì sợ bà con nghĩ rằng tôi dụ quý vị tổ chức để mời tôi về, không phải.
Cứ học giáo lý một lúc nào đó, nó thay đổi quý vị nhiều lắm. Sẽ có một ngày quý vị thấy rằng thà nghèo mà giỏi giáo lý còn hơn giàu mà cái đầu nó đất sét không à...
Thế nào là Thiện Ác?
Ngày hôm qua tôi nói tút tùn tụt về khổ, lạc, buồn, vui còn nhớ không. Rồi sáng nay tôi giảng banh chành về hai chữ Thiện Ác, trước khi nói tôi còn nghi bà con hiểu hai chữ đó không tới, tôi thấy nhiều người mặt giận giận: "Ý ổng chê mình" .
Mà chê thiệt. Là tại vì chữ Thiện Ác quý vị hiểu nó nghèo dữ lắm.
Giờ tôi nhắc lại.
(Với người cầu giải thoát), ác gồm có hai:
- Một là những gì bậy bạ, xấu xa, bất thiện mà mình phải bỏ đi, cái này là ác, cái này ai cũng hiểu đúng không?
- Nhưng mà có cái thứ hai nữa là cái sự giậm chân tại chỗ trong cái thiện, cũng bị Đức Phật gọi là ác.
Giống như không uống rượu là tốt, không nhậu nhẹt, đi chơi đêm là tốt nhưng trong hai cái nhóm ăn nhậu hồi sáng tôi nói còn nhớ không?
- Nhóm một, nhậu xỉn rồi lái xe thì nó tệ hơn cái nhóm thứ hai.
- Nhóm thứ hai biết thân lắm, khi nhậu là kêu người đón trước rồi, nếu không ai đón thì taxi, uber.
Cho nên Ác có hai, một là những cái xấu xa, bất thiện mình phải bỏ gồm tham lam, trộm cắp, sát sanh, si mê, sân hận,... những cái đó là ác. Nhưng mà nó có cái thứ hai cũng gọi là ác là giậm chân tại chỗ trong cái thiện. Giậm chân là sao, là chỉ biết làm phước cầu quả tái sanh trong các cõi nhân thiên, cái đó so với lý tưởng giải thoát thì nó là ác.
Cái thiện cũng có hai.
Cái thiện thứ nhất là những cái hạnh lành mình cần có, cần tu tập, cần trau dồi, cần sở hữu. Nhưng mà nếu cái thiện đó còn dính líu trong lý tưởng sanh tử thì nó vẫn không bằng cái thiện thứ hai.
- Cái thiện thứ nhất mới lìa cái ác thôi.
- Cái thiện thứ hai là lìa bỏ thiện ác (để đạt giải thoát).
06/07/2020 - 07:19 - hongha7711
Nhưng mà tôi đã nói rất là nhiều lần ở tại Việt Nam có hai hạng người đi kiếm tiền.
- Hạng thứ nhất, kiếm tiền để mà sống sung sướng trong nước.
- Hạng thứ hai, kiếm tiền để định cư nước ngoài.
- Hôm qua mình đã học về Sướng Khổ, Buồn Vui.
- Sáng nay mình đã học về Thiện Ác.
- Chiều nay mình học về Luân Hồi và Giải Thoát.
Tôi nhớ có hai thiên thần nói chuyện với nhau, nói rằng "Đức Chúa Trời không giống người bình thường. Như vậy thì có cách nào chọc cười Đức Chúa Trời không?" Anh chàng kia nói "Không. Chúa Trời khác mình. Chúa Trời không bao giờ biết cười". Anh chàng này nói "Có. Có cách chọc cười Chúa Trời. Đó là mình nói cho ổng biết những cái toan tính của mình". Hiểu không?
Tại sao không cười?
Tại vì theo trong kinh Thánh, Chúa Trời biết trước tất cả, cho nên ổng nghe mình kể cái dự tính của mình ổng sẽ biết cái nào được cái nào không được. Giống như mình là ông nội, mình nghe hai đứa cháu nội bốn tuổi nó bàn âm mưu, kế hoạch, mình không có nín cười được bởi vì cái chuyện nó bốn tuổi nó làm được cái gì. Nó muốn ra khỏi nhà là ba má nó phải chở, nó muốn mua cái gì là ba má, ông nội mua mà hai đứa nó ngồi nó âm mưu, mình nghe mình nín cười không có được.
Giống như có cái thằng đó lúc mùa Noel nó đứng trước tượng Chúa khấn: "Chúa trên cao năm nay cho con được đôi giày có kèn, có đèn, cho con thiệt là nhiều chocolate, cho con thiệt là nhiều búp bê, gấu bông, cho con thiệt nhiều xe cộ, đồ chơi". Nó hét lớn lên.
Bà má bả nói: "Nói nhỏ nhỏ, Chúa nghe mà con"
- "Không, con nói cho bà ngoại nghe!".
Ở bên Thánh địa Mecca ở bên Hồi Giáo, mỗi năm có hàng triệu người về hành hương sẽ gặp nguyên hàng chữ Ả Rập để thế này: "Thượng đế A La chí tôn toàn năng toàn tri, cái gì cũng biết cũng làm được. Cầu nguyện Ngài nhưng nhớ coi chừng móc túi".
Tức là tin Ngài toàn năng cứ tin, tin Ngài toàn tri thì cứ tin nhưng mà vẫn làm ơn coi chừng móc túi, vì một năm cả triệu đứa, hỏng đứa này móc đứa kia cũng móc à. Bạn cầu cứ cầu nhưng phải coi chừng cái túi của bạn vì cái khoản móc đó không nằm trong điều khoản của Thánh A La, không nằm trong điều khoản toàn năng đó. Họ không có take care cái túi nhỏ nhỏ.
--ooOoo--
Luân Hồi
Bây giờ mình định nghĩa với nhau về chữ Luân Hồi và Giải Thoát. Nếu mà tôi không nói gì hết để tự quý vị ngồi tưởng tượng thì quý vị nghĩ: "Chứ Luân Hồi có gì đâu lạ, tôi biết rồi!". Biết rồi, khổ lắm, nói mãi.
Luân Hồi Vĩ Mô và Luân Hồi Vi Mô
Thực ra nó như thế này. Chữ Luân Hồi nghĩa là gì? Nó có hai nghĩa.
- Cái nghĩa thứ nhất, luân hồi là cái sự sanh tử, lăn lóc từ kiếp này sang kiếp khác, từ chỗ cao xuống thấp, từ thấp lên cao, từ chỗ này sang chỗ kia. Đó gọi là luân hồi vĩ mô. Tức là đi từ kiếp này sang kiếp khác, từ thân phận này sang thân phận khác, từ thấp lên cao, từ cao xuống thấp, từ chỗ này qua chỗ kia, gọi là luân hồi vĩ mô.
- Còn luân hồi vi mô là sao? Là trong từng khoảnh khắc, có lúc ta vui ta sống như Chư Thiên, thanh thản, nhẹ nhàng, khỏe mạnh, không bệnh gì hết, không âu lo. Còn có lúc bệnh hoạn, sân si, bực bội như khổ, như ngạ quỷ, như A Tu La. Có không? Cho nên, mình cứ nghĩ đợi đến cái chuyện sanh làm A Tu La nó mới sân si như A Tu La. No way. Nghĩ vậy thì chết rồi! Thực ra ngay trong từng phút trong kiếp sống này mình đã sống đủ ngũ thú, lục đạo.
Bây giờ quý vị hiểu chưa? Tức là có những người mang thân nhân loại mà sống như ngạ quỷ là vì thèm danh, thèm lợi, thèm tình, thèm quyền, thèm tiền mà cả đời sống trong sự khao khát. Cái chuyện đó sâu lắm.
Cho nên, luân hồi vĩ mô là sự lăn trôi từ kiếp này sang kiếp khác, từ thân người qua thân chó, từ thân chó qua thân heo, từ thân heo lên thân Chư Thiên. Thì cái đó gọi là luân hồi vĩ mô. Còn luân hồi vi mô là sự thay đồi của mình trong từng phút, lúc buồn, lúc vui, lúc sướng, lúc khổ, lúc thiện, lúc ác, lúc thánh thiện, lúc thì bầy hầy, bê bối, thấp hèn. Cái đó gọi là luân hồi vi mô.
Như vậy thì có cái gì hãnh diện khi nói mình là người trường chay, mình là người giỏi Phật Pháp, mình là người hành giả, mình là người Phật tử lâu năm, mình quen biết cao tăng? Tất cả cái đó có giá trị gì khi mà trong đời sống thường nhật mình sống đủ ngũ thú lục đạo trong từng giờ? Cứ học giáo lý ba mớ là thấy mình này nọ, rồi đi hành thiền vài khóa thấy mình ghê gớm.
Thật ra cái quan trọng nhất là mình thường xuyên sống trong cảnh giới nào. Chứ còn ba cái vụ kia là ba cái nhãn hiệu, label thôi, label thì không có gì hết. Mà con người bị cái bệnh là khoái sống với nhãn hiệu. Mình đâu có là bánh, có là kẹo đâu mà sống bằng nhãn hiệu.
07/07/2020 - 02:26 - hongha7711
Cho nên, trong kinh nói:
- trường hợp một là vỏ ngoài hơn ruột trong,
- trường hợp hai là ruột trong tốt hơn vỏ ngoài,
- trường hợp ba là vỏ sao thì ruột vậy.
- trường hợp một là vỏ ngoài tốt hơn cái ruột trong.
- Trường hợp hai là cái ruột trong tốt hơn cái vỏ ngoài.
- Có trường hợp là trong tốt ngoài cũng tốt.
- Có người thì trong xấu ngoài cũng xấu.
Vậy Phật thuộc hạng nào? Trong ngoài đều tốt (Có bà mới nói trong ngoài đều bằng xi măng kìa. Khổ quá) Lên đến Phật rồi vẫn còn nằm trong bốn cái này, vậy mình có hơn Phật không? vậy mình đâu có nằm ngoài, mình là hạng ba, trong ngoài đều xấu phải không?
Mình với Phật cách nhau đâu có xa, mình hạng ba, Phật là bốn, đâu có xa.
Phật là
- cho cái khó cho,
- làm cái khó làm,
- nhịn cái khó nhịn,
- đắc cái khó đắc.
- cho cái khó xài,
- nói cái khó nghe,
- làm người khó ưa.
(còn tiếp)