Lục Sơn Thanh Khê
#31
Về Ca Khúc “Bức Tâm Thư” Của Nhạc Sĩ Lam Phương

Vài hàng gửi anh trìu mến
Vừa rồi làng có truyền tin
Nói rằng nước non đang mong
Đi quân dịch là thương nòi giống

Người thường tìm sang giàu tới
Lòng này thì khác tình ơi
Ước nguyền hứa duyên trao người
Cầm tay súng tòng quân anh tươi cười

Nong tằm đang lớn ươm đầy tơ
Nhờ trời cam quít đã lên mùa
Chờ ngày dệt xong áo chung tình
Em mang tới đồn mà tặng anh

Lạy trời tròn năm tròn tháng
Nợ làng ơn nước đã đền xong
Xóm làng hát câu thanh bình
Về nơi cũ tìm vui duyên lành.

Bức Tâm Thư là một sáng tác của nhạc sĩ Lam Phương được ông cho ra đời vào những năm cuối thập niên 1950 của thế kỷ trước (Có một số tài liệu ghi rằng ca khúc này được sáng tác vào mùa dân dịch 1958). Nhạc sĩ Lam Phương còn ghi chú thêm ở phía trên bài hát như sau : “THÂN GỬI CÁC TÂN BINH ĐÃ HĂNG HÁI KHAI MÙA QUÂN DỊCH”.

Nhạc sĩ Lam Phương còn cẩn thận hơn khi để thêm : Ngâm bốn câu thơ trước khi hát.

– Dành riêng cho bạn gái trình bày :
“Đêm qua nằm ngủ mà mơ
Sáng nay em viết lá thư tâm tình :
Vài hàng thành thật gửi anh
Anh đi quân dịch, duyên lành em trao …”

– Dành riêng cho bạn trai trình bày :
“Buồn buồn nhận được lá thư
Bỗn lòng tươi tỉnh, rồi mơ duyên lành!
Thư hồng lại bỏ bì xanh
Mở ra đã thấy : – Gửi anh vài hàng …

Đời thường những cô gái sẽ tìm đến bến đỗ thật ấm êm, những nơi sang giàu mà gửi gấm tấm thân. Nhưng mối tình trong trắng của cô thôn nữ trong lời ca chỉ gửi trọn cho người chiến binh đi bảo vệ hòa bình trên quê hương đất nước. Hẹn ngày về “Xóm làng hát câu thanh bình – Về nơi cũ tìm vui duyên lành”

Phúc Ben



Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-

願得一心人,
白頭不相離.
Reply
#32
Đời người có 5 ngày

Nếu tồn tại sống được tính bằng hơi thở, thì cuộc đời mỗi người dù dài hay ngắn, rốt cuộc chỉ gói trọn trong 5 ngày: - Hôm trước - Hôm qua - Hôm nay - Ngày mai - Ngày sau.

Hãy sống thật ý nghĩa mỗi ngày.

1. Cảm ơn Hôm trước:

Quá khứ đã qua không thể thay đổi, chỉ nên cảm kích vì mình vẫn còn được sống. Biết ơn Cha Mẹ đã đưa chúng ta đến với cuộc đời tươi đẹp này, để mỗi ngày có thể ngắm ánh bình minh trong trẻo, nhìn cảnh hoàng hôn yên bình, cảm nhận cuộc sống diệu kì, tận hưởng niềm vui nhân thế.

2. Tổng kết Hôm qua:

Con đường chúng ta đi qua có niềm vui, hạnh phúc và thành công. Bên cạnh đó cũng có niềm đau, nổi khổ và thất bại. Sai sót ở đâu thì làm lại nơi đó, thất bại hôm qua sẽ là nền tảng cho thành công ngày mai, không thể bỏ qua việc học hỏi, càng không thể từ chối sự tiến bộ.

3. Nắm chắc Hôm nay:

Trân trọng hiện tại, chăm chỉ học hỏi, chuyên cần thực hành, vững bước tiến về phía trước. Hôm qua đã không còn, ngày mai thì chưa đến, chỉ có bây giờ, ở đây. Hiện tại chăm chỉ chuyên cần gieo hạt thì ngày sau ắt có cái để thu hoạch.

4. Theo đuổi Ngày mai:

Tương lai mới có thể mang nhiều hứa hẹn, cũng đầy mê hoặc, lý tưởng nhất là ươm mầm ngay bây giờ, để mai kia trở thành hiện thực.

5. Không sợ hãi Ngày sau:

Ta đã cố gắng trong quá khứ và hiện tại, nên tương lai chắc chắn sẽ tốt đẹp, vì thế không cần lo lắng. Đây là quy luật phát triển tự nhiên, như ngày và đêm không thể tách rời.

* Mỗi ngày trong đời đều đáng trân trọng, không nên hối tiếc sự do dự hôm qua, rồi thụ động chờ đợi ngày mai đến. Sống trọn vẹn với từng khoảnh khắc hiện tại, mới không hổ thẹn với ý nghĩa cuộc đời!

Lượm

[Image: B57323-B8-E738-4-B59-BAD8-73-D68-EA9-FB2-F.jpg]
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-

願得一心人,
白頭不相離.
Reply
#33
NƯỚC CHẢY MÂY TRÔI
Nguyễn Ngọc Tư
.
Hôm trước ngày đi Đất Mới khai giảng niên học mới, Diệp chở mẹ đi nhổ răng. Trên đường về, bỗng dưng Diệp nghe nước mắt mẹ rớt trên lưng mình. Mẹ than buồn, vì miệng còn ngậm bông gòn nên giọng mẹ bệu bạo (hay tại khóc?), mẹ nói, không biết thầy Nhiên có chê mẹ già không. Diệp biết mẹ nói không thật, mẹ khóc vì mai này mẹ đã xa Diệp mất rồi, chứ hai mẹ con Diệp hiểu thấu tới đáy lòng, thầy Nhiên không phải là người coi trọng mấy chuyện lặt vặt đó.

Mẹ Diệp lớn hơn thầy Nhiên đến tám tuổi, hồi họ quen nhau, thầy Nhiên mới ba mươi ba. Nhà may của mẹ cách trường cấp ba Hưng Hải chừng mươi thước, nổi tiếng khắp thị xã về may áo dài. Gặp lần đầu ở buổi họp phụ huynh, thấy thầy vai áo rách, về nhà mẹ Diệp mua vải may tặng thầy một chiếc sơ mi mới, để lấy lòng thầy cho con nó nhờ. Sau này, thầy hay lại nhà nhờ mẹ Diệp may áo. Có lần mẹ hỏi vợ thầy đâu mà để áo rách vầy, thầy cười, còn gửi ở nhà người. Diệp đi học về, mẹ hỏi, thầy Nhiên ba mươi mấy tuổi đầu chưa lấy vợ, chắc thầy khó tính lắm hả con. Diệp lắc đầu, không, thầy thấy thương lắm.
Diệp nói thật lòng. Từ ngày thầy Nhiên chủ nhiệm lớp, buổi sinh hoạt nào lớp cũng vui tươi, tràn ngập tiếng hát, tiếng cười, có đứa còn đi học đàn về gảy tửng từng tưng. Thầy dạy môn Văn và biến những tiết học khó khăn này thành một thiên đường của cảm xúc. Giọng thầy ấm áp, sôi nổi, truyền cảm, mắt hay nheo, coi bộ hóm hỉnh, vui tính. Thầy bảo, mắt thầy bị tật hồi còn ở lính, không nheo thì bắn không... trúng, nheo riết thành quen. Bọn Diệp cười, tướng thầy mà bộ đội gì, thầy cũng cười, giỡn hoài, đơn vị còn không định cho ra quân nhưng thầy nhất quyết xin ra, đi dạy học. Đám học trò khen thầy dạy Văn giỏi nhất trường. Nhà trường thì không nghĩ vậy, dạy cháy giáo án hoài mà giỏi gì.

Sau này, khi xem bộ phim võ hiệp "Tiếu ngạo giang hồ", Diệp phát hiện ra thầy Nhiên giống hệt Lệnh Hồ Xung, cuộc đời anh chàng không thể hoạch định trước, làm gì cũng theo cảm xúc, cả chiêu thức võ công anh ta dùng cũng "nước chảy mây trôi" theo ý mình. Dù vậy, Diệp cũng thảng thốt, bất ngờ rất nhiều khi hay thầy với mẹ thương nhau. Mối tình đó không thể giải thích được vì sao, không thể nói rành rọt bằng lời những cảm xúc dịu dàng mà bỏng cháy trong lòng mỗi người. Bắt đầu từ đâu? Từ miếng băng keo thầy mang đến khi thấy tay mẹ đứt, từ việc mời nhau mấy củ khoai mì nóng thầy mua của chiếc xe đẩy trên đường, hay từ những bữa họp phụ huynh, thầy nhìn thấy mẹ Diệp ngồi trong một góc nào đó, đẹp đẽ, sang trọng mà buồn buồn, vơ vất, như lạc ở một vì sao nào? Mẹ chỉ biết nói lời xin lỗi Diệp. Nó khó khăn lắm mới bảo, không sao, nếu con là mẹ, con cũng yêu thầy, thầy dễ thương quá trời đất mà.

Ba Diệp thì không thể tha thứ. Chẳng thèm chửi bới đánh đấm nhau, là người trí thức, ông bác sĩ xử sự rất mềm mỏng. Ông đến trường, níu bất cứ đứa học trò nào ông nhìn thấy, phẫn trí van vỉ (như một người yêu vợ hết lòng), "Cháu làm ơn nói với thầy Nhiên trả vợ lại cho chú, làm ơn, cháu ơi !". Chuyện này gây tiếng vang đến phòng giáo dục, rồi đến Sở. Thầy Vẹn, hiệu trưởng trường vốn là đồng đội cũ với thầy Nhiên, thương bạn lắm nhưng đành buộc thầy thôi việc.

Rồi thì mẹ Diệp cũng ra đi. Qua cửa, mẹ chỉ có một chiếc va li nhẹ bỗng, trống không. Lẽ ra mẹ có thể mang đi nhiều hơn, nhưng chỉ với hai bàn tay trắng, mẹ mới rửa oan cho thầy trước lời mai mỉa của người đời, rằng thầy chỉ yêu túi tiền của mẹ thôi. Diệp thầm thắc mắc, yêu là phải hy sinh nhiều thứ, vậy sao người lớn đâm đầu đi yêu hoài làm chi cho khổ?

Tổ ấm đó cách nhà Diệp một cây cầu, nhiều con đường ngoắt ngoéo. Diệp có đến chơi, đến mà nghe quen thuộc, ấm áp như nhà mình. Hồi trước, Diệp tới nhà thầy chơi hoài chớ gì, nó thuộc lòng từng cuốn sách trên giá, rành rẽ từng chỗ thủng của cái màn cửa. Nhà thầy bừa bộn, đầy màu sắc. Màu của giấy dán tường, của những đường viền tự tay thầy cắt, của những tờ lịch đầy núi, thác nước và mây. Tất cả những cái đó đầy sự sống. Nó khác với nhà Diệp, bốn bức tường đều trắng, Diệp đem hình diễn viên, ca sĩ về dán trong phòng, ba khó chịu. Ở nhà, mọi người phải xem những bộ phim, nghe những loại nhạc bác học mà ba thích. Bữa cơm nào ba cũng tự tay rửa rau, dù mẹ rửa rồi ông cũng phải rửa lại. (Diệp ngờ rằng, tình yêu của mẹ đã mất mát từ chuyện ấy, đến rửa rau mà cũng không tin nhau). Ba không ăn ở quán ăn vỉa hè, cự tuyệt những món chuối nướng, khoai nướng bên đường, ba nói ăn vậy là không vệ sinh. Ba bảo mẹ một tuần nấu canh bí đỏ sáu lần, thực đơn này giúp cho Diệp thông minh, học giỏi, giúp Diệp mai sau trở thành một bác sĩ danh tiếng như ông.

Nhưng Diệp chỉ thích làm cô giáo. Một cô giáo sẽ không vì đám học trò ngỗ nghịch mà nguôi đi lòng thương yêu, không vì danh hiệu thi đua này nọ mà nguôi đi tâm huyết của mình. Giống như thầy Nhiên vậy.

Một bữa lại nhà mẹ chơi, Diệp chỉ tay vào góc lâu nay thầy vẫn để sách và đàn, nó nói, "Thầy ơi ! Em chỉ cần chỗ này là đủ, ban đêm em ngủ, ban ngày em sẽ ngồi học ở đây". Thầy Nhiên với mẹ nhìn Diệp mừng rưng rưng nước mắt. Nhưng cũng phải đợi đến bữa ba dẫn bạn gái về, Diệp mới ra đi. Ba không ngăn lại, chỉ cười khan, lạnh, đầy cay đắng, hằn học. Diệp thấy mình hơi giống mấy tên phản bội trong phim.

Bây giờ chuyện cũ cũng đã nguôi rồi, người ta thôi không trầm trồ nữa. Mẹ gầy dựng lại một tiệm may mới, với những khách hàng cũ. Thầy Nhiên quyến luyến đám học trò nên thuê quầy bán sách báo ở trước cổng trường. Ba Diệp đã lấy vợ, có con. Tốt nghiệp đại học xong, Diệp có ghé nhà, thấy ba ngồi giặt tã cho em. Lúc ra về, tổng kết lại thì ba chỉ hỏi Diệp đúng một câu, "Ra trường rồi tính làm ở đâu?" Diệp nói không biết nữa, nếu chờ được phân công, có thể sẽ về dạy ở một huyện, thị trấn nào đó, có thể ở đó nghèo và buồn.

Mẹ nói sẽ tìm cách xin cho Diệp ở lại thị xã, thầy Nhiên có nhiều người quen làm trong ngành giáo dục, thí dụ như thầy Vẹn đang làm Phó giám đốc Sở. Diệp chần chừ không biết lắc hay gật đầu. Mẹ thở dài, nửa đêm than với thầy Nhiên, "Chắc mình mau già lắm, Nhiên ơi. Con gái mình thấy rầu quá".
Rầu chớ, công việc đang lừng khừng, chuyện yêu đương Diệp cũng chẳng tới đâu. Đứa con trai cuối cùng đã thôi lui tới nhà chừng nửa tháng nay, sân trước chưa thấy xe của người mới nào đậu. Mẹ nhắc lại nào Tuấn nào Huy, rồi Phát, Sang, mấy đứa đó thấy thương quá mà sao kỳ vậy không biết. Diệp cười, "Trời đất, tụi nó hả, con đâu có yêu". Mẹ tức quá vặc lại, "Vậy chớ con yêu ai?". Mẹ hỏi Diệp trong một đêm gió rất nhiều. Diệp tự vấn mình câu đó, khi có được câu trả lời, chợt nghe gió thổi tơi bời vào lòng, nghe như gió cấp mười, mười hai trong ấy.

Hôm sau, Diệp gọi thầy Nhiên bằng ba (nó bẻ miệng đến toát mồ hôi ra). Mẹ với thầy nghe lạ, phì cười. Diệp tá hỏa, tiếng gọi ấy với nó không có ý nghĩa gì hết, kêu tiếng ba thiêng liêng mà lòng vẫn yêu thầy, yêu thầm lặng tự hồi nào không biết. Hèn chi đi xa nhớ quá chừng (tưởng chỉ nhớ nhà thôi), hèn chi mấy thằng bạn trai hay bị đem ra so sánh với thầy (tưởng vì quý trọng quá đó thôi)... Bây giờ không biết làm sao quên được đây, để vầy nguy hiểm quá, người ta nói yêu với say rượu khó che mắt được người đời.

Diệp ngầm chuẩn bị cho mình một chuyến đi xa. Mẹ không biết, nên mẹ đi chợ, mua hai ký lô khô cá sặc rằn, dịu dàng bảo thầy Nhiên, "Nhiên chở con tới nhà anh Vẹn chơi, sẵn tiện nhờ ảnh giúp cho nó một chỗ làm. Có chút quà này...". Rồi mẹ Diệp tiễn hai người họ ra tới ngoài sân. Lên xe chạy một đoạn, ngó lại thấy mẹ vẫn còn đứng tần ngần, giống như sợ thầy trò Nhiên đi lộn đường hay sẽ lén quay trở lại nhà.

Nó ngồi sau lưng thầy (như nhiều lần ngồi sau thầy đi mua keo, nút áo, chỉ may cho mẹ), mà lòng nghe dịu ngọt lạ thường, chợt nghe thèm đến rớt nước mắt được nép mặt vào lưng, được choàng tay ôm eo thầy. Chiếc xe chạy lòng vòng qua hết mấy con đường, cứ gặp đèn đỏ là thầy lại quẹo phải, Diệp khúc khích cười, nghĩ, nhà thầy Vẹn đâu có xa dữ vậy. Chiếc xe máy hiểu ý chủ nên nó cũng cà xịch cà lụi, lâu lâu lại phun ra một bụm khói đen xì. Thầy bảo, "Chết cha, chắc là nước vô bình xăng". Mà, chiếc xe vẫn không chịu chết máy hẳn, vậy mới kỳ. May nhờ đến trước cổng nhà thầy Vẹn thì trời đổ mưa, cả thầy Nhiên và Diệp đều mừng húm, kêu lên, "Mưa ! Mưa rồi !" rồi chạy vào quán cà phê ngang đó cho khỏi ướt.

Diệp vừa phủi nước trên áo, trên tóc mình vừa cười, nhớ lại trên đời này chắc không ai mắc mưa mà phấn khởi như vậy. Thầy trò Diệp kêu hai ly trà đá, bắc ghế ngồi ngó mưa rơi, ngó qua cái tường rào im sẫm đằng trước nhà thầy Vẹn, nghe trong lòng ngại ngần quá trời đất.

Chỗ này chỉ cách bên đó một con đường, coi vậy mà qua đó cũng nghiêm trọng như Kinh Kha qua sông Dịch. Thật ra, nghỉ dạy ở trường cấp ba Hưng Hải rồi, thầy vẫn thường lại chơi nhà thầy Vẹn. Người đang có chức vị, ngồi cao lại hay ước sống như ông bán lẻ sách báo ở cổng trường (mà càng bán càng lỗ vốn, cứ thấy cuốn sách nào hay là dúi tặng cho học sinh). Thầy Vẹn bảo, "Đâu phải ai cũng làm được chuyện động trời như ông vậy. Nhớ kỹ coi, đang học ngon lành, ông tình nguyện đi biên giới, ở lính được cưng chiều ông không chịu, đòi ra lính dạy học, đang dạy học, lại đòi yêu mà lại đi yêu ngang trái mới chết". Thầy Nhiên cười, "Cũng trả giá dữ lắm, đừng tưởng giỡn". Vợ thầy Vẹn cũng quý bạn chồng, chị nói, "Ông xã em mê anh lắm, ảnh nói bây giờ có một chút chức quyền mới biết cực khi chơi với bạn, cứ phải cảnh giác nhìn nhau không biết người ta sắp nhờ cậy gì mình. Chỉ có anh Nhiên là không tính toán gì hết". Vì chị đã nói vậy nên bây giờ mới khó mở lời...

Diệp biết thầy Nhiên đang nghĩ lung lắm, nhưng nó không nói gì, nó chỉ lẳng lặng ngồi nhìn mớ tóc cứng như rễ tre đã chớm bạc trên đầu thầy. Hồi trước, mỗi khi thấy tóc thầy dài, Diệp vẫn hay nhắc, biểu đi cắt, để tóc vậy coi già thấy mồ. Hồi đó, thầy cười cười, "Đâu nè, vầy là vừa chớ". Sau rồi Diệp biết, thầy cố tỏ ra luộm thuộm để đuổi cho kịp mẹ, để mẹ khỏi buồn, khỏi mặc cảm chuyện vợ già chồng trẻ. Thầy tinh tế cả chuyện ăn mặc, chuyện xưng hô. Ở nhà Diệp, ai tới cũng bảo ngộ, nhất là mấy anh chàng đang đeo đuổi Diệp, họ bảo, "Nhà Diệp không có tôn ti trật tự gì hết, thấy lộn tùng phèo". Thí dụ như chuyện xưng hô, rõ ràng nghe thầy Nhiên với mẹ kêu nhau Nhiên Nhiên Thúy Thúy giống bạn bè hơn là chồng vợ, còn Diệp gọi thầy thì tùy hứng, có lúc kêu cậu, có lúc gọi "đại sư ca".

Nhớ tới đâu lòng Diệp đau tới đó, nhà giống như thiên đường vậy, mà mình lại phải đi xa. Ngoài trời vẫn còn mưa, nước chảy ròng ròng vào miệng cống. Thầy bảo mưa dai quá hen. Diệp cười, dạ, mưa dai thiệt. Thầy hỏi, hay là hai cậu cháu mình chạy qua gặp thầy Vẹn một chút. Diệp lắc đầu, thôi cậu !
Diệp không đành lòng cùng thầy cầm gói cá khô bước qua cửa nhà thầy Vẹn. Muốn hay không, khi quay trở lại, thầy trong lòng Diệp sẽ không tròn vẹn như bây giờ. Mất mát đó có thể rất mỏng manh, nhẹ như hơi thở, có thể chỉ là cảm giác vậy thôi. Thầy trông sẽ hèn hèn đi một chút, ngượng ngập một chút, vẩn đục một chút. Diệp muốn giữ vẹn trong lòng mình một hình ảnh đẹp, một người đàn ông lúc nào cũng nồng ấm, đĩnh đạc, thư thái, đầy khí phách và thành thật với con tim. Lỡ mai mốt đây gặp hoàn cảnh khó khăn nào, Diệp còn có thầy Nhiên mà vịn vào, đứng lên, đi tiếp. Nếu phải đi xa để những điều tốt đẹp còn nguyên lành mãi thì cũng đáng lắm chớ.

Lúc về trời vẫn còn mưa, Diệp có dịp giấu mặt vào lưng thầy, khóc chơi. Trời ơi, nép sau một cái lưng rộng và ấm áp như vầy để khóc đã thiệt. Mẹ hạnh phúc biết bao nhiêu.

Lúc về Diệp ôm vai mẹ, Diệp bảo mớ khô cá sặc rằn này hôm nào làm liên hoan tiễn con đi, mẹ nướng rồi xé trộn xoài sống, con thích món này lắm. Chỗ con tới có thể buồn và nghèo, có thể cách trở xa xôi, có thể đám học trò của con lấm lem sình đất, nhưng con không ngại, để con hát cho mẹ nghe bài này, rằng "Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng. Gian khổ sẽ dành phần ai". Mẹ nghe xong, rớt nước mắt, day qua thầy Nhiên, không rõ khen hay than mà giọng buồn hết biết: "Nhiên coi, không phải máu mủ của Nhiên mà con mình nó giống y chang Nhiên vậy. Muốn là làm".

Đâu nè, đâu phải muốn là làm, cũng phải suy nghĩ đắn đo dữ lắm. Coi lại, làm gì có chuyện con người được sống hồn nhiên như nước chảy mây trôi? Phải chọn lựa và trả giá chớ...

[Image: 162631972-295696041919076-9217906632125311935-n.jpg]
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-

願得一心人,
白頭不相離.
Reply
#34
ANH MÃI LÀ TRI KỶ CỦA EM THÔI 

Ở bên người em có hạnh phúc không?
Thân như vậy chẳng có gì phải giấu
Anh ấy dịu dàng, miệng mồm nhanh nhẩu
Em khen hoài, đôi mắt đó thật sâu!

Em chọn người ta kết tóc, bạc đầu
Phận tri kỷ ta có duyên không nợ
Anh biết vậy nhưng thật lòng rất nhớ
Chỉ mong sao em nơi ấy ngọt ngào.

Gặp lại em cảm xúc cũ tuôn trào
Nhớ ngày ấy hai đứa mình ríu rít
Ai cũng bảo đôi trẻ này khăng khít
Hạnh phúc thôi sẽ chẳng có xa rời!

Hai đứa bên nhau đến tuổi vào đời
Ít nắc nẻ hơn, ôm vai bá cổ
Tóc mượt mà, em đã là thiếu nữ
Ngây ngô thôi, anh cứ dại...chỉ cười

Em nói anh nghe đủ chuyện trên đời
Nào màu son này anh xem có lạ?
Đôi guốc cao em nhiều lần vấp ngã
Thích váy hổng bởi em muốn thướt tha!

Nào điểm danh những ai đó tặng quà
Anh nọ béo ghê, kẻ kia lùn tịt
Rồi những lần giận người em thút thít
Lại kêu anh rồi oán thán...đổ vào.

Anh nhớ ngày em khoe nhẫn họ trao
Ánh mắt ấy hiện rõ niềm hạnh phúc 
Rồi nhè nhàng " mình đi chơi một lúc"
Anh buồn không...em về đó với người?

Chẳng biết nói sao lặng lẽ mỉm cười
Đồ ngốc à anh thấy vui không hết
Hứa gọi anh khi lúc nào mỏi mệt
Yêu chẳng đành mãi tri kỷ em ơi !

Mạnh Dũng

[Image: 162751857-2892452474344728-7342528285911984055-n.jpg]



Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-

願得一心人,
白頭不相離.
Reply
#35
(2021-03-20, 08:38 PM)Lục Tuyết Kỳ Wrote:  One thing I’ve learned throughout the years is that, muốn làm việc gì đó thì hãy nắm bắt thời gian mà thực hiện nó chứ đừng chần chờ để rồi hối tiếc vì đã kg làm khi còn có thể.  😌

often , anh quyết định qua những gì anh thấy và nhận xét , rồi gut-instinct giúp anh decide . It is not right all the times , nhưng cũng có nhiều lúc , turn out to be correct  Grinning-face-with-smiling-eyes4
Làm người huy hoàng phải chọn làm người dân Nam ...

Reply
#36
(2021-03-21, 02:51 PM)guest1221 Wrote: often , anh quyết định qua những gì anh thấy và nhận xét , rồi gut-instinct giúp anh decide . It is not right all the times , nhưng cũng có nhiều lúc , turn out to be correct  Grinning-face-with-smiling-eyes4

Again, you're contradicting yourself, Mr Red.   Lol  I was replying to your "hối tiếc", not the ones that you succeeded.  Face-with-stuck-out-tongue-and-winking-eye_1f61c Lol
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-

願得一心人,
白頭不相離.
Reply
#37
RÉT NÀNG BÂN

Khi em đan áo ấm cho anh
Gió còn thổi qua bàn tay lạnh
Những đôi chim tìm nhau ủ cánh
Mây đầy trời, rơi rớt nắng mong manh

Em vội dệt thời gian qua sợi thắm
Những giờ trưa không nghỉ những đêm thâu
Sợi len mịn so sợi lòng rối rắm
Áo đan rồi, mùa lạnh hết còn đâu!

Em gửi áo lo anh giận dỗi
Nhận áo em anh lại ngại em phiền
Đời cán bộ ít giờ nhàn rỗi
Vì việc chung đôi lúc nhẹ niềm riêng

Hoa bắt đầu thưa thớt cuối đường xuân
Cành cây đã sum suê lá đậm
Tháng ba đến với những ngày nắng ấm
Bỗng mùa đông trở lại! Rét nàng Bân

Nàng Bân xưa may áo ấm cho chồng
Áo may xong không còn mùa lạnh nữa
Nàng Bân khóc, đất trời thương lệ ứa
Cho rét về đáp lại nỗi chờ mong

Anh mặc áo của em và cảm thấy
Bàn tay yêu nhân ấm gấp hai lần
Thời gian hiểu lòng ta biết mấy:
Có tình người nên có rét nàng Bân.

 Tế Hanh (1957)

[Image: an-ao1.jpg]
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-

願得一心人,
白頭不相離.
Reply
#38
(2021-03-21, 02:13 PM)Lục Tuyết Kỳ Wrote: ANH MÃI LÀ TRI KỶ CỦA EM THÔI 

Ở bên người em có hạnh phúc không?
Thân như vậy chẳng có gì phải giấu
Anh ấy dịu dàng, miệng mồm nhanh nhẩu
Em khen hoài, đôi mắt đó thật sâu!

Em chọn người ta kết tóc, bạc đầu
Phận tri kỷ ta có duyên không nợ
Anh biết vậy nhưng thật lòng rất nhớ
Chỉ mong sao em nơi ấy ngọt ngào.

Gặp lại em cảm xúc cũ tuôn trào
Nhớ ngày ấy hai đứa mình ríu rít
Ai cũng bảo đôi trẻ này khăng khít
Hạnh phúc thôi sẽ chẳng có xa rời!

Hai đứa bên nhau đến tuổi vào đời
Ít nắc nẻ hơn, ôm vai bá cổ
Tóc mượt mà, em đã là thiếu nữ
Ngây ngô thôi, anh cứ dại...chỉ cười

Em nói anh nghe đủ chuyện trên đời
Nào màu son này anh xem có lạ?
Đôi guốc cao em nhiều lần vấp ngã
Thích váy hổng bởi em muốn thướt tha!

Nào điểm danh những ai đó tặng quà
Anh nọ béo ghê, kẻ kia lùn tịt
Rồi những lần giận người em thút thít
Lại kêu anh rồi oán thán...đổ vào.

Anh nhớ ngày em khoe nhẫn họ trao
Ánh mắt ấy hiện rõ niềm hạnh phúc 
Rồi nhè nhàng " mình đi chơi một lúc"
Anh buồn không...em về đó với người?

Chẳng biết nói sao lặng lẽ mỉm cười
Đồ ngốc à anh thấy vui không hết
Hứa gọi anh khi lúc nào mỏi mệt
Yêu chẳng đành mãi tri kỷ em ơi !

Mạnh Dũng

[Image: 162751857-2892452474344728-7342528285911984055-n.jpg]




bản này xưa nhưng hay Winking-thumbs-up-smiley-emoticon
bài thơ cũng hay , huynh mãi là sư huynh của tiểu sư muội thôi Rollin
Reply
#39
BÓ HOA NGÀY SINH NHẬT 

              Chiều nay tan sở trên đường về anh Hai ghé qua cửa hàng mua bó hoa hồng thật đẹp. Hôm nay là sinh nhật của người đầu ấp tay gối với mình. Anh trả tiền xong bước ra thì bắt gặp một khách hàng cũng mua một bó hồng tươi thắm. Cửa hàng chỉ còn hai bó thôi nên mỗi người mỗi bó và cô bán hàng không quên lời chúc mừng Sinh nhật thật vui vẻ hạnh phúc cho hai khách hàng mua hoa. 

               Về đến nhà anh Hai muốn tạo bất ngờ cho vợ nên giấu bó hoa đi. Anh vừa bước vào nhà thì thật bất ngờ trên bàn là bó hoa hồng đỏ thắm mà hồi chiều nay anh vừa trông thấy. Một chút bâng khuâng hiện trong đôi mắt anh. Vợ anh từ dưới bếp chạy lên mừng rỡ khi thấy bó hoa để trên bàn, chị sung sướng thốt nên lời : 

- Ôi cảm ơn anh nhiều lắm, hoa đẹp lắm anh à ! 

             Đâu có người vợ nào mà không cảm động khi cảm nhận được sự quan tâm của chồng mình nhất là ngày sinh nhật. Còn anh Hai thì nhíu mày suy nghĩ tại sao có người thứ hai nào đó biết được ngày sinh nhật của vợ mình ? Tuy nhiên anh cũng mỉm cười với vợ và vui vẻ cùng nhau dọn thức ăn lên bàn còn bó hoa thì anh vẫn để ngoài cửa. 

              Hai vợ chồng đều ăn uống vui vẻ riêng anh Hai thì suy nghĩ mãi không ra. Bất chợt có tiếng nói ngoài trước cửa nhà : 

- Xin lỗi chị, hồi nãy em có gởi cho chị bó hoa phải không ạ ? 
- Đúng rồi đó là bó hoa của chồng tôi mà ? 
- Dạ xin lỗi chị em đã nhầm, bó hoa này của người khác em đã gởi nhầm .Đây họ tên người gởi đây . 

              Chị Hai tiu nghỉu xách bó hoa gởi trả cho anh ship hàng mà trong lòng buồn rười rượi. Vậy mà cứ tưởng anh lãng mạn lắm nhưng buồn nhất là anh không nói gì khi thấy bó hoa trên bàn mà cứ tưởng là của ảnh không ?!!! 

                Bây giờ đây anh Hai mới thở dài nhẹ nhõm thì ra đây là sự hiểu lầm. Trong lúc chị đang ngồi buồn ngó mông lung thì anh Hai bước ra ngoài cửa cầm lấy bó hoa hồng đưa tận tay cho vợ. Chị ngước mắt nhìn anh đầy nghi vấn ? Anh chỉ mỉm cười và giải thích cho chị nghe. Mọi sự hiểu lầm đã cảm thông, đôi lúc sự bất cẩn của anh ship hàng lại tạo nên câu chuyện thật là thú vị. Nếu hôm nay anh Hai không mua bó hoa mừng ngày Sinh nhật cho vợ thì chị thất vọng biết bao nhiêu. 

                Giờ đây mọi việc đã rõ ràng anh chị càng thấy yêu thương nhau nhiều hơn, một nụ hôn thật ngọt ngào dành cho ngày sinh nhật lãng mạn. 

Dinh Van Son





Buy me a rose, call me from work
Open a door for me, what would it hurt?
Show me you love me by the look in your eyes
These are the little things I need the most in my life
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-

願得一心人,
白頭不相離.
Reply
#40
Vẻ Đẹp Tinh Thần

Quân tử như ngọc, người khiến người khác dễ chịu cũng giống như một viên ngọc quý nhu thuận vậy. Ở với những người như vậy cũng giống như được lắng nghe một khúc nhạc êm dịu, như được thưởng thức một ly trà thơm nồng, như được ngắm một bông hoa lặng lẽ bung cánh giữa dòng thời gian đang trôi đi ngọt ngào như dòng suối mát.

Audrey Hepburn không chỉ được tôn vinh vì dung mạo xinh đẹp, bởi lẽ những người tuyệt sắc và có bằng cấp hơn cô nhan nhản khắp nơi. Nhưng cô ấy đã dùng cả cuộc đời mình để giải thích từ “vẻ đẹp tinh thần” ấy.

Muốn có đôi môi xinh đẹp, hãy nói lời tốt đẹp. Muốn có đôi mắt đáng yêu, xin hãy nhìn vào điểm tốt của người khác. Muốn có thân hình mảnh dẻ, xin hãy chia sẻ đồ ăn với người đói khát. Muốn có mái tóc mỹ miều, hãy để lũ trẻ vuốt ve hàng ngày.

Muốn có một tư thái trang nhã, khi đi đường xin hãy nhớ khách bộ hành không chỉ riêng mình bạn. Muốn có một gương mặt xinh đẹp và vóc dáng mảnh mai thì phẫu thuật thẩm mỹ chỉ mới tạo được lớp áo choàng, chứ không phải tạo ra vị thầy tu.

Đây chính là câu trả lời hay nhất cho “vẻ đẹp tinh thần” mà chúng ta thường nhắc tới.

Suy cho cùng, ở đời vốn liếng chân chính của một con người không phải là dung mạo đẹp, cũng không phải là kim tiền, lại càng không phải học vấn, mà là “vẻ đẹp tinh thần” tiềm ẩn luôn đi cùng năm tháng, chẳng hề phai nhạt.

Lượm

[Image: BE70-CD14-2902-4-F59-AC32-CFE4-D9-FE5-D95.jpg]
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-

願得一心人,
白頭不相離.
Reply
#41
ĐỜI NGƯỜI và THỜI GIAN

Tôi hỏi thời gian: "Điều quý giá nhất trong đời người là gì?" Thời gian trả lời: "Là còn tồn tại"...

Có người từng hỏi tôi: "Điều quan trọng nhất trên đời này là gì?"

Tôi chỉ vào chiếc đồng hồ trên tay và nói: "Thời gian".

Trên đời này, thời gian chi phối hết thảy mọi thứ.

Nó là một thứ độc dược tàn phá dung nhan của bạn; nhưng cũng lại là một liều thuốc giải độc có thể làm dịu đi những đau thương và thăng trầm của lòng người.

Làm thế nào để phóng thích được ‘dược tính’ của nó, chúng ta hãy cùng nhau đối thoại một chút với thời gian:

***

Tôi hỏi thời gian: "Làm thế nào để thoát khỏi quá khứ?"

Thời gian trả lời: "Tất cả các cuộc gặp gỡ chỉ là 'nhất thời' mà thôi".

Có một câu chuyện trong dân gian từng nói rằng: nếu đánh rơi một chiếc bình sành, bạn không cần phải nhặt nó lên.

Một người đàn ông mang theo một chiếc bình sành bước đi trên sa mạc. Chiếc bình chẳng may rơi xuống, nước trong bình rơi vãi chảy khắp mặt đất. Nhưng anh ta không hề nao núng, vẫn tiếp tục bước đi về phía trước như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Có người hỏi: “Tại sao anh không nhặt chiếc bình lên?”

Người đàn ông nói: "Nước trong bình đằng nào cũng đã chảy hết rồi, nhặt nó lên chỉ khiến làm tôi thêm nặng gánh. Thời gian không đợi người, điều quan trọng là phải lên đường đi tiếp".

Phiền não cũng giống như chiếc bình sành để lại bên đường kia. Nếu nhặt nó lên, sẽ chỉ khiến chúng ta thêm gánh nặng. Buông bỏ quá khứ, mới có thể giúp chúng ta tiến bước xa hơn.

Và thời gian sẽ giúp cuốn đi những rắc rối phiền não của chúng ta như tơ nhện cuốn theo chiều gió.

Khi hạnh phúc đừng đắc ý tự mãn, khi đau khổ đừng bỏ cuộc buông lơi.

Trong quá khứ, cho dù bạn đã gặt hái được những gì, rồi cũng sẽ mất đi, tất cả chỉ là “nhất thời” mà thôi!  Buông quá khứ, và thời gian chính là thuốc giải. 

***

Tôi hỏi thời gian: "Một đời người dài ngắn bao lâu?"

Thời gian trả lời: "Chỉ có ba ngày mà thôi".

Cuộc sống của một người chỉ kéo dài có ba ngày: hôm qua, hôm nay và ngày mai.

Cho dù ngày hôm qua tốt như thế nào, nó sẽ trở thành quá khứ;

Dù hôm nay có tệ đến đâu, chúng ta vẫn cần trân trọng;

Và ngày mai, chúng ta phải luôn cố gắng.

Có một vị cố thủ tướng Anh quốc, ông thường có thói quen nán lại phía sau để đóng cửa.

Một người bạn thấy vậy bèn hỏi: "Ngài có nhất thiết cần phải đóng những cánh cửa này không?"

"Tất nhiên là cần thiết", vị thủ tướng nói với một nụ cười. "Tôi sẽ đóng cửa suốt đời. Khi bạn đóng cửa, bạn sẽ bỏ lại mọi thứ ở phía sau. Bằng cách đó, bạn có thể sống cho hiện tại".

Thật vậy, không ai có thể sống mãi trong quá khứ, và cũng chẳng có ai sống cho tương lai. Hiện tại chính là nơi duy nhất sở hữu cuộc sống này. 

Bởi thời gian không bao giờ quay đầu lại, nên cuộc sống cũng không phải hối tiếc.

Biết trân trọng hiện tại, thì thời gian chính là liều thuốc hạnh phúc. Nếm trải vị ngọt của thời gian, bạn có thể tiến về phía trước và sống trọn những tháng ngày tươi đẹp. 

***

Tôi hỏi thời gian: "Sai lầm lớn nhất trong đời người là gì?"

Thời gian trả lời: "Là cố chấp và dễ dàng từ bỏ".

Không đúng thời điểm, điều đúng cũng hóa thành sai lầm".

Một sự việc, dù nó tốt đến đâu, một khi không có kết quả, cũng không cần phải lo lắng về nó nữa, bởi kéo dài chỉ khiến bạn thêm mệt mỏi thân tâm.

Một người, dẫu có luyến tiếc, nếu không phù hợp, phải học cách buông tay. Bởi kéo dài, chỉ khiến trái tim bạn tan vỡ.

Một người biết yêu thương bản thân sẽ không quá cố chấp, càng không biến thời gian quý giá thành độc dược 
Trân quý ngày hôm nay, trân trọng hiện tại, ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, cái gì sẽ đến”. 

Chỉ vỏn vẹn 22 từ, đã cho thấy nỗi mong manh của sự sống.

Nhân sinh tại thế, ngoại trừ sinh mệnh, còn lại hết thảy đều là chuyện nhỏ nhặt.

Thật vậy, thời gian là vô cùng quý giá, chỉ cần người còn đang sống, còn điều gì đáng để vui mừng hơn nữa đây? 

***

Có một câu nói trong dân gian: "Con người sở dĩ thống khổ, là bởi theo đuổi những sai lầm".

Thời gian, làm cho ta hiểu được, tiền bạc tài phú cũng chỉ là vật ngoài thân, danh vọng quyền thế bất quá cũng chỉ là một hồi mộng đẹp. Dù tiền tài có nhiều đến đâu, một khi thời gian đã dùng hết, chỉ còn lại một cái danh, rồi sẽ ngày một phai mờ và dần rơi vào quên lãng. 

Thời gian, làm cho ta hiểu được, quá khứ dẫu đã qua, cũng không thể quay về, tương lai có khó khăn đến đâu, vẫn phải ung dung tiếp bước. Đừng vương vấn chuyện xưa, đừng ngủ lại ở quá khứ, thời gian không chờ đợi người, hết thảy cần phải tiến về phía trước.

Thời gian, làm cho ta hiểu được, trân trọng mỗi người bên cạnh ta, trân quý mỗi từng giây phút của cuộc sống. Đừng để lại nỗi hối tiếc trong đời!

Thời gian chính là một phương thuốc. Nó có thể tàn phá dung nhan của bạn, nhưng cũng có thể làm dịu đi những đau thương và thăng trầm.

Hy vọng rằng bạn có thể nếm trải vị ngọt, cởi bỏ những phiền não đắng cay, và phiêu du giữa những ngày tháng trong xanh êm ái.

Lượm

[Image: E0578-FFE-B164-4-D1-A-8-EE6-FD8-B87-CDBFEF.jpg]
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-

願得一心人,
白頭不相離.
Reply
#42
VẪN YÊU ANH LẦN NỮA 
Thu Thảo 

Nếu cho em một lần được quay về 
Em sẽ chọn yêu anh thêm lần nữa 
Bởi vì đó ....mãi là nơi em tựa 
Mỗi khi buồn hay mệt mỏi tấm thân 

Nếu cho em giữ trọn chút ân cần 
Em sẽ giữ một tình yêu tươi đẹp 
Lung linh ảo với muôn vàn màu phép 
Được tạo thành giọt nước mắt pha lê 

Nếu cho em khắc cốt vẹn câu thề 
Em sẽ nguyện ôm anh vào tim nhỏ 
Rồi thủ thỉ từ nay anh đã có
Cô nhân tình bé nhỏ chỉ yêu anh

Nếu cho em giây phút được yên lành 
Em sẽ chọn được ngắm nhìn anh mãi 
Để anh biết lòng em nay điên dại 
Nhớ một người xa ngái khoảng trời xa

Nếu cho em một lần sống tới già 
Em sẽ nguyện mãi bên nhau trọn kiếp 
Dù có chết cũng hóa thành hồ điệp
Vẫn chung lòng bước tiếp cõi  nhân sinh.

Heavy-black-heart4



Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-

願得一心人,
白頭不相離.
Reply
#43
SAU NÀY BẠN SẼ HIỂU, KHÓ NHẤT CHÍNH LÀ HAI CHỮ "CÙNG NHAU"!

Sau này bạn sẽ hiểu, người yêu bạn nhiều nhất không phải người sẽ ngồi đợi món ăn bạn nấu được dọn sẵn mới thấy ngon mà là người sẽ cùng phụ bạn nấu ăn trong vui vẻ. Sau này bạn sẽ hiểu, người yêu bạn nhiều nhất không phải người sẽ tặng bạn những món quà đắt tiền khi bạn giận dỗi mà là người sẽ vì bạn nấu một bát cháo thịt băm đơn giản khi bạn ốm.

Sau này bạn sẽ hiểu, người yêu bạn nhiều nhất không phải người sẽ nói “em tự giải quyết đi” khi bạn gặp khó khăn mà là người sẽ chạy thật nhanh đến bên cạnh, lặng lẽ cùng bạn bước qua những tủi hờn, mệt mỏi. Vì thất bại có thể bắt đầu lại, vì khó khăn đều có thể vượt qua, nhưng thất vọng là thứ cảm xúc sẽ tồn tại mãi mãi trong tim.

Sau này bạn sẽ hiểu, người yêu bạn nhiều nhất không phải người chỉ cố gắng bù đắp sau những cô đơn để bạn phải chịu đựng trong âm thầm mà là người luôn đặt bạn ở trong tâm để dù bận bịu đến đâu, họ cũng sẽ có đủ thời gian cho bạn mà không bao giờ phải nói ra hai từ “rất tiếc”. Sau này bạn sẽ hiểu, người yêu bạn nhiều nhất không phải người muốn bạn hi sinh, chịu đựng để họ tiến lên mà là người dù biết trước tổn thương vẫn nguyện lòng lùi lại để bảo vệ bạn trong lặng lẽ.

Sau này bạn sẽ hiểu, người yêu bạn nhiều nhất không phải người nói với bạn ba chữ “Anh/ em yêu em/anh”, mà là lúc bạn cô đơn nhất, họ sẽ nói “Anh/ em ở đây.” Sau này bạn sẽ hiểu, tình yêu chính là cảm giác an toàn, nâng niu, bảo vệ giữa người nam và người nữ, là một bên chở che và một bên tựa đầu trong ngưỡng vọng.

Sau này bạn sẽ hiểu, người yêu bạn nhiều nhất cũng chính là người bạn phải phụ nhiều nhất. Ở năm tháng tươi đẹp ấy, bạn đã bỏ lỡ một người yêu bạn rất nhiều để chọn đến bên một người mà bạn ngỡ cả đời sẽ tìm được bình yên, ấm áp, nhưng mãi là ánh trăng khuyết sau rằm, lạnh lẽo và cô độc. Sau này bạn sẽ hiểu, bỏ lỡ một người chính là bỏ lỡ một đời.

 Trích "Chúng ta không thể là bạn" - Mộc Diệp Tử

[Image: 81-EBDE91-7-A43-4274-A682-5-FE71-D730-A34.jpg]
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-

願得一心人,
白頭不相離.
Reply
#44
MÃI MÃI TUỔI ĐÔI MƯƠI

-8 tuổi
Con ngồi trên balcon trước nhà ở dãy cư xá đường Phạm hồng Thái, buổi chiều êm bóng nắng bởi giàn hoa giấy phủ rậm rạp trước sân.  
Con chờ chuyến xe đò Tam Hữu cuối cùng từ Sài Gòn về Long Xuyên..Có thể Mạ sẽ về lại nhà ở chuyến xe nầy ...20 phút nữa con chờ chuyến xe lôi chở Mạ về dừng trước nhà với lủ khủ tay xách nách mang.  Mạ đi bán hàng vất vã , nhưng trong đống hàng hoá mang về, không thể nào thiếu mấy ổ bánh mì thơm lừng dài ngoằn. Món quà Sài Gòn mà đứa trẻ nhà nghèo như con không mong gì hơn nữa.
Mạ chưa về hôm nay. Vẫn ê a đọc kinh hôm buổi tối, có khác chăng là thêm lời cầu nguyện Mạ về nhà sớm bình an

-13 tuổi
Chợ Mới lạ hoắc lạ quơ .Nhà sàn có nhiểu lổ hổng nhìn xuống thấy đất nứt nẻ. Con chó dưới sàn sủa gâu gâu bồn chồn quanh quẩn....Con trên nầy ngóng Mạ đi chợ về.. thấy dáng Mạ ở hàng cau thấp thoáng xa xa đầu con đường ven con rạch nhỏ ..con mừng!
Biết Mạ buồn phiền vì cảnh nghèo đeo đẳng, nhưng con vẫn thèm món quà Mạ mua cho buổi tan chợ đem về.
Anh chị em lên hết Sài Gòn tá túc nhà bác học hành. Chỉ còn Bố Mạ và con ở chốn nầy. Bố đổi nhiệm sở mới, Mạ đi theo lo cho chồng, đem con chó nhỏ trung thành và đứa con duy nhất trong 8 đứa bằng lòng theo Bố Mạ chịu cảnh sống quê mùa.
Trong nghĩ suy của con lúc 13 tuổi, không hề có khái niệm quê chợ, chỉ biết miễn gần Bố Mạ thì lòng sẽ vui

-15 tuổi
Mạ dẫn con ra chợ bán cái thùng dầu hôi được 16 đồng. Mua cho con cái áo may sẳn màu trắng có cái nơ đỏ trước ngực. Cái áo mà con vẫn chỉ chỏ ngắm nhìn khi qua lại gian hàng bán quần áo đó. Ngày mai có kẻ tự mình mặc áo mới, không còn mặc áo thừa, sửa lại của chị bấy lâu nay. Cái áo mới đầu tiên của ngưỡng cửa làm thiếu nữ,  lấp lánh niềm vui vỡ oà nơi mắt Mạ cho con.

-17 tuổi
Mạ dẫn con đi xem ciné ở Rex phim " La Valse dans l'Ombre "...Mạ cười ước mơ " Mai sau có tiền, Mạ con mình đi vòng quanh thế giới, xem Ý Pháp đẹp đến cở nào...
Mạ mơ giấc mơ dài viễn vong. Còn con thì mơ làm ca sĩ
Bởi con yêu bài ca Mạ hát hoài mỗi tối 
Giọng của Mạ buồn buồn, ủ ê  " Hãy cất tiếng ca cho đời thôi khô héo…  "

-19 tuổi
" Con phải đậu đại học ..để mấy mẹ con mình được ở lại đây không phải đi kinh tế mới " câu nói như mệnh lệnh của Mạ khiến con không còn ước mơ
Học hối hả, dẹp bỏ mọi sinh hoạt tuổi trẻ. Dẹp bỏ hết mơ ước thầm kín của trái tim ngày vừa lớn 
Khi ngó tên mình ở tờ báo trúng tuyển, con lơ ngơ xa lạ như trút cạn một gánh nặng oằn vai .
Sáng bụng đói đạp xe từ quận 4 lên quận 10 ..Thấy bầu trời tròn ắp, thấy ông thầy như nhân đôi ....
Sức bền vật liệu không hấp dẫn bằng sự khao khát dĩa cơm rang.
Trưa ngồi khuất ở góc trường, nuốt trệu trạo nắm bo bo cứng ngắt mà thấy " Hồn ta đẹp , nhưng đời ta thãm quá !'
Mạ ở đâu, lúc đó ? đang oằn vai ngoài chợ trời bán từng món đồ cóp nhặt
Trời nắng nóng ăn vội cái bánh tráng nướng, uống đầy bụng nước để no suốt ngày mà rao hàng ròn rã
Kiếm gạo hàng bữa. Ăn hôm nay nhớ ngày mai chạy chợ tiếp
Mạ con cùng cười, nụ cười vắng ngắt xót xa

-21 tuổi
Con đau thập tử nhất sinh, mở mắt ra thấy mắt Mạ đầy lệ mà giọng reo vui " Ti ơi đừng bỏ Mạ..." cái nóc nhà tối om bởi Mạ tháo đi ba miếng tôn chiếu sáng, bán để lo tiền thuốc cho con..Mặt của Mạ xanh xao hơn vì Mạ thường xuyên đi bán máu... Trời mưa cứ dột hoài chổ Mạ nằm.. Dáng Mạ đi càng ngày càng xiêu vẹo ngã nghiêng. Con và em lớn theo nỗi thèm khát ăn mặc thường tình. Giỏ thăm nuôi Bố và hai anh càng ngày càng teo tóp theo dáng lưng còng của Mạ.
Lành bệnh, con đi học lại. Vẫn những vòng xe đạp rã rời, nhưng còn chất vào đó sự hy sinh của Mạ đè nặng trong trái tim nhạy cảm của con bấy giờ để con ưng hoài chuyện vừa đạp xe vừa khóc

-22 tuổi
" Công tôn nữ ...Chết lúc ... vì bệnh tim "  Nhà nghèo mà mắc bệnh nhà giàu ..cô y tá lạnh lùng phán không xót thương
Bầu trời tối sầm lúc 6 giờ sáng, cái giường Mạ nằm đêm qua ở phòng cấp cứu trống vắng chỉ có cái túi cói và tờ giấy báo tử gắn ở trên
Mạ bỏ đi đột ngột - Cứ như là Mạ đi chợ- Mạ đi bán- Mạ đi lễ- Mạ đi thăm nuôi
Nhưng chuyến đi không có giờ trở lại !
Con 22 tuổi phải gánh vác 2 đứa em, bà chị đau yếu. Bố và 2 anh còn học tập
Cũng chỉ vì lúc khâm liệm Mạ, thấy tờ giấy ghi ngoệch ngoặc" Cố lên Ti ơi, ráng học hành đổ đạt thay Mạ lo cho nhà " bỏ ở đầu giường lúc Mạ rời nhà đi bệnh viện

Mạ ơi !
Từ đó trở đi...con không còn muốn nhớ nữa. Không còn ước mơ
Những bầm vập cuộc đời, những lên voi xuống chó , những vinh nhục thăng trầm.. cứ như là mây bay gió thoảng

Con đã đi nhiều nơi trên thế giới
Con sống ở Mỹ , đã qua Ý, thấy Paris , thăm Luân đôn  và còn nhiều nơi nữa. Nhưng tất cả không hơn gì cái bến xe hiu hắt ở Long Xuyên ...Hay hàng cau đầu đường làng ở Chợ Mới
Con đã ăn những buổi ăn thật đắc tiền cầu kỳ sang trọng. Con đã sắm thật nhiều áo dạ hội lộng lẫy trong đời. Nhưng chưa bao giờ con thấy được mãn nguyện.....như cảm giác cắn ngập răng miếng bánh mì Sài Gòn hồi tuổi nhỏ. Hay thấy lại mùi hương áo mới của chiếc áo trắng, nơ đỏ trước ngực thủa xưa
Bởi con mãi mãi là cô gái 22 tuổi còn Mạ trong đời. Những thời gian sau nầy là cuộc đời của robot !

Xuân-Hương

[Image: photostudio-1616712180656.png]
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-

願得一心人,
白頭不相離.
Reply
#45
TRÍCH DẪN TỪ HAYAO MIYAXAKI

1. Con người chung sống với nhau, điều đáng sợ nhất chính là: bạn không tin tôi mà bạn nhìn thấy, nhưng bạn lại tin tôi từ miệng những người khác.
– Hayao Miyazaki

2. Thời niên thiếu, hạnh phúc là một chuyện vô cùng đơn giản. Khi trưởng thành, đơn giản lại là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
– Hayao Miyazaki

3. Học cách tự lập, học cách trưởng thành, học cách chịu đựng, học cách sau khi khóc, còn có thể mỉm cười ôm lấy nhau.
– Hayao Miyazaki

4. Khi đã đến tận cùng của mọi thứ, sự tái sinh chẳng qua là biến mất đi một lần nữa. Giống như tất cả sự khởi đầu, thực ra cũng chỉ là một kết cục được viết nên.
– Hayao Miyazaki < Spirited Away >

5. Anh không thể nói được vì sao mình yêu em, nhưng anh biết rõ rằng, em chính là lý do mà anh không yêu người khác.
– Hayao Miyazaki

6. “Không được buông tay tớ ra.”
“Tớ toàn thân đau đớn, bôn ba vạn dặm, mệt mỏi kiếm tìm, chỉ vì đến đây để cùng cậu gặp gỡ.”
“Tớ không biết mình thích cậu nhiều đến mức nào, nhưng mà nếu như tới gặp cậu, tớ sẽ chạy đấy.”
– Hayao Miyazaki < Ponyo on the Cliff by the Sea >

7. Con đường sau này thật sự dài đằng đẵng, thậm chí phải đi hết một mình. Muốn dựa vào bản thân, bằng năng lực của chính mình để đi hết, mà không phải dựa vào bất kì ai.
– Hayao Miyazaki < Spirited Away >

8. Dù cho bạn đã bị tổn thương sâu sắc đến thế nào, chắc chắn sẽ có một người xuất hiện, khiến cho bạn tha thứ tất cả những khó khăn mà cuộc sống trước đây từng gây ra với bạn.
– Hayao Miyazaki < Princess Mononoke >

9. Thế giới này rộng lớn như vậy, đời người dài dằng dặc như thế, rồi sẽ có một người khiến cho bạn mong muốn đối xử dịu dàng.
– Hayao Miyazaki < Howl's Moving Castle >

10. Bởi vì anh, em nguyện ý trở thành một người tốt hơn nữa, không muốn làm gánh nặng của anh. Thế nên mới cố gắng phấn đấu, chỉ vì muốn chứng minh em đủ để cùng người sánh đôi.
– Hayao Miyazaki < Whisper of the Heart >

Lượm

[Image: 160901988-784147538898496-5219727961117277945-n.jpg]
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-

願得一心人,
白頭不相離.
Reply