Posts: 6,320
Threads: 98
Likes Received: 3,289 in 1,682 posts
Likes Given: 2,100
Joined: Jun 2020
Reputation:
171
(2021-10-31, 08:44 PM)Be 3 Wrote: Kỳ ơi,
Đọc Kỳ viết về cha Nguyễn Tầm Thuong bé 3 thích.
Sao tên cha nghe khiêm nhường quá, chắc cha đổi tên lại sau khi tu quá chứ bé 3 thấy ai cũng thích đặt tên cho con thât đep và cao quí..
Bé 3 cũng nhớ có nghe tên cha đâu đó nhưng chưa có cơ hội ..biết về cha nhiều.
Có phải cha sống ở SJ?
Ơi Kỳ đây Be 3,
Cha tên thật là Giuse Nguyễn Trọng Tước, còn Nguyễn Tầm Thường là bút hiệu của Cha đó nàng. Nếu nàng nghe về tiểu sử của Cha nàng sẽ thích lắm, Cha tu Dòng Tên, rồi Cha sang trại tỵ nạn phục vụ mấy năm, sau đó sang Taiwan, những nơi này Cha đều có viết bài và nhật ký cho những chuyện Cha đã tận mắt thấy ví dụ như tập truyện ngắn trong đó có bài: Mẹ May Mắn Hơn Con nói về những cô gái lấy chồng Đài Loan, Tiếng Đàn Kg Người Đánh, etc... đọc rớt nước mắt. Theo như Kỳ biết hình như ngoài ở nhà dòng ra thì Cha đi khắp nơi phục vụ chứ kg ở hẳn ở một giáo xứ nào, nơi nào cần thì Cha đến thôi.
Đây là một trong những bài trong Nước Mắt & Hạnh Phúc mà Kỳ hay đọc khi lòng bất an, Kỳ chia sẻ với nàng nhe.
Cô Đơn
Cô đơn là cho đi mà không có người nhận, là muốn nhận mà chẳng có ai cho. Cô đơn là chờ đợi, mà cái mình chờ đợi chẳng xảy đến. Như hai bờ sông nhìn nhau mà vẫn nghìn trùng cách xa bởi dòng sông, nên cô đơn là gần nhau mà vẫn cách biệt. Không phải cách biệt của không gian mà là cách biệt của cõi lòng. Bởi đó, vợ chồng có thể cô đơn bên nhau.
Càng gần nhau mà vẫn cách biệt thì nỗi cô đơn càng cay nghiệt. Đã cay nghiệt mà vẫn phải gần nhau thì lại càng cô đơn hơn.
Người ta gần nhau mà vẫn có thể xa nhau, vì trong cuộc đời, mỗi người đều có hai thế giới. Thế giới riêng trong cõi lòng tôi và thế giới ngoài vũ trụ. Thế giới tâm hồn tôi sụp đổ thì thế giới bên ngoài thành hoang vắng, vô nghĩa. “Lòng buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Vì thế, tôi có thể cô đơn giữa đám đông. Cả vườn hoa chẳng có nghĩa gì nếu không có loài hoa tôi kiếm tìm. Người đưa thư trở thành thừa thãi nếu không có cánh thư tôi đang chờ mong. Chỉ một cánh hoa của lòng tôi thôi cũng đủ làm cho cả khu đồi thành dễ thương. Chỉ một cánh thư thôi cũng đủ làm cho bầu trời xanh thăm thẳm. Làm gì còn cô đơn nữa nếu đã có bắt gặp.
Tôi cô đơn khi thấy quanh mình chỉ là những dòng sông lững lờ, chỉ là những con nước thờ ơ. Tôi có thể cô đơn vì tôi không đến được với người. Tôi cũng có thể cô đơn vì người không muốn đến với tôi. Cô đơn nào thì cũng là một hải đảo. Nhưng nỗi cô đơn bị người khác hờ hững thì cay đắng hơn. Khi tự mình không bước tới thì tôi cũng có thể tự mình bước ra khỏi hàng rào cô đơn đó. Còn nỗi cô đơn bị người khác thờ ơ thì đưa tôi vào nỗi buồn mà có khi đau đớn hơn tù đầy, có khi u ám hơn sự chết, vì đây là nỗi cô đơn tôi muốn chạy trốn mà chẳng trốn chạy được. Tôi thương, nhưng người khác có thương tôi không đấy là tự do của họ. Cho đi phần đời của mình mà không được đáp trả vì thế mới có xót xa.
Cô đơn của Chúa là nỗi cô đơn này.
Chúa đến với kẻ khác nhưng bị kẻ khác chối từ, gọi mà không có tiếng đáp trả, bởi thế, trong vườn Cây Dầu Ngài mới thấy cõi lòng trống trải. Trong cái trống trải ấy, theo Tin Mừng Máccô, Ngài tỏ lộ: “Linh hồn Thầy buồn đến chết được” (Mc. 14:34).
Làm gì có cô đơn nếu có lời đáp trả. Không có lời đáp trả nên mới cứ phải chờ đợi. Đợi chờ không là khởi điểm của cô đơn sao. (vài tiếng piano nhẹ) Đợi chờ càng lâu thì nỗi cô đơn càng dài. Chờ đợi mà chẳng bao giờ xảy tới thì nỗi cô đơn càng héo hắt. Làm gì có cô đơn nếu không có kiếm tìm. Làm gì phải kiếm tìm nếu đã đầy đủ. Vì thiếu vắng nên mới phải đi tìm. Khi sự thiếu vắng quá cay đắng thì nỗi cô đơn dẫn đến sự chết.
Sự thiếu vắng không hệ tại im lặng của không gian hoặc vắng bóng người mà hệ tại sự trống vắng của con tim. Có những quãng đời cô tịch, tôi đi một mình, nhưng càng lặng lẽ tôi càng thấy niềm vui nhiệm mầu trong hồn. Có những khúc đời chung quanh tôi tấp nập bước chân, rộn rã lời cầu chúc mà tôi vẫn nghe hiu hắt. Chúa cũng vậy, những đêm dài ở sa mạc chỉ có trăng và cỏ cây, chỉ có núi đồi và gió, nhưng Chúa không cô đơn. Chiều thứ sáu ở Jêrusalem tấp nập chân người mà cõi lòng Chúa thì hoang vắng. Trong vườn Cây Dầu có các môn đệ đi theo mà Chúa vẫn thấy lẻ loi.
Kẻ cô đơn là kẻ đi tìm niềm cảm thông nhưng chẳng gặp. Vì không gặp nên họ đành trở về thế giới nội tâm cô lẻ của riêng mình. Vì thế giới nội tâm đó đang heo hút trống vắng, nên họ chỉ bắt gặp sự thiếu thốn ở đó mà thôi. Sống trong thiếu thốn để rồi nhìn kẻ khác đầy đủ vì thế mới có nước mắt xót thương cho đời mình.
Ai cũng có lúc cô đơn vì chẳng ai đầy đủ. Ai cũng phải đi tìm vì ai cũng thiếu vắng. Nhưng có những thiếu vắng dễ tìm thấy. Có những thiếu vắng như mênh mông vô hạn. Khi Chúa mất hết tình thân, Chúa tìm đến với Chúa Cha: “Ôi! Cha cũng bỏ con sao”. Khi lòng tôi tan nát, khi đời tôi đắng cay, tôi cũng vẫn còn hy vọng là Chúa. Nếu tôi mất Chúa thì đây mới là sự thiếu vắng hoang tàn nhất. Đây là cô đơn không còn lối thoát.
Trong nỗi cô đơn của tôi hôm nay, khi mà tôi không còn tìm đâu được niềm vui, tôi cũng sẽ nói với Chúa như chính Ngài đã nói với Chúa Cha: — Ôi! Cha cũng bỏ con sao.
Lậy chúa, con tin là Chúa hiểu cõi lòng con. “Ôi! Cha cũng bỏ con sao?”. Đấy chính là lời nguyện của Chúa, lời nguyện của kẻ cô đơn trong giờ cô đơn nhất..
Chỉ có ai đã cô đơn mới có thể hiểu nỗi buồn, mới thấy cái hoang dại trong cuộc đời của kẻ cô đơn. Chúa đã cô đơn trên thập giá.
LM Nguyễn Tầm Thường
Nước Mắt & Hạnh Phúc
Gửi nàng nghe một bài giảng của Cha.
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-
願得一心人,
白頭不相離.
Posts: 6,320
Threads: 98
Likes Received: 3,289 in 1,682 posts
Likes Given: 2,100
Joined: Jun 2020
Reputation:
171
CÂU CHUYỆN TẢN MẠN
Nhân sinh như mộng, quá lắm cũng trăm năm.
Há có thể: ” Tầm thường mà sống – Bình phàm mà qua”
Sống, cố gắng, nỗ lực, chăm chỉ, bền bỉ, hết mình vì điều mà mình muốn mong.
Lẽ dĩ nhiên, cuộc sống này không đơn giản, nhiều khi ta phải chịu uất ức, lắm lúc ta phải chịu bẽ bàng.
Nhưng nhân sinh trên đời, có ai là không phải chịu oan trái thiệt thòi ?
Kẻ không chịu được sự oan trái thiệt thòi, cũng chính là người không có tí nào sức chịu đựng, người như thế mang không được chút nào sức nặng, gánh không được tí nào trách nhiệm.
Sống như vậy ? Chẳng uổng hoài tâm trí lắm hay sao ?
Ai cũng từng mơ 1 giấc mơ đẹp.
Trong giấc mơ đó, ta vào đời với đầy vui tươi, ta học hành kết quả viên mãn. Ta ra trường lập tức có công việc. Ta quen người, lập tức được thương yêu.
🌈 Ai cũng từng có 1 thời khoảnh khắc đẹp.
Là lúc say mê yêu thương không màng nhân thế.
Là khi huynh đệ tỷ muội, anh chị em chiến hữu, bạn bè tri kỷ tâm giao chia nhau từng chén rượu nhạt, ngồi cạnh đàm đạo về nhân sinh.
🌈 Và ai cũng từng có 1 thời mộng mơ, 1 đôi mắt không tư lự, 1 tâm hồn đầy thư thái, 1 trang giấy trắng chẳng phủ nhiều suy tư.
Để rồi đời sẽ gõ cho 1 cái, 2 cái hay 3 cái.
Tan tành những mộng mơ, nát vụn những ảo tưởng. Hiểu về nỗi đau nhân thế, hiểu về tình người ấm lạnh, thấu về lòng người nông sâu. Biết được có những chuyện không phải chỉ có trong truyện văn, phim ảnh.
Có những việc ở đời xẩy đến, còn khiến người ra bàng hoàng ngỡ ngàng hơn cả kịch bản phim.
🌈 Cuộc sống, không dễ dàng, dù là với bất kì ai.
Trang giấy trắng vô tư lự của tâm hồn, đến 1 thời điểm đã nhàu nát lắm, đã dọc ngang là những vết rạch, chi chít là vết mực của sự mất niềm tin.
Nhưng đừng vì thế mà chán nản.
Cuộc sống này tuy trần trụi, thế gian này có thể hơi bạc bẽo. Nhưng không có nghĩa là ta phải để cho nó cuốn theo. Không có nghĩa ta phải để bản thân trở nên tầm thường và bị đồng hoá.
Hãy cứ giữ 1 điểm sáng trong tâm linh. Giữ 1 nguyên tắc không hại người, không hại đời cho bản thân mình.
🌈 Sống, cố gắng, nỗ lực, chăm chỉ, bền bỉ, hết mình vì điều mà mình muốn mong.
Lẽ dĩ nhiên, cuộc sống này không đơn giản, nhiều khi ta phải chịu uất ức, lắm lúc ta phải chịu bẽ bàng.
Nhưng nhân sinh trên đời, có ai là không phải chịu oan trái thiệt thòi ?
Kẻ không chịu được sự oan trái thiệt thòi, cũng chính là người không có tí nào sức chịu đựng, người như thế mang không được chút nào sức nặng, gánh không được tí nào trách nhiệm.
Sống như vậy ? Chẳng uổng hoài tâm trí lắm hay sao ?
Lượm
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-
願得一心人,
白頭不相離.
Posts: 6,320
Threads: 98
Likes Received: 3,289 in 1,682 posts
Likes Given: 2,100
Joined: Jun 2020
Reputation:
171
Thức dậy vào mỗi buổi sáng
Ngay khi mới thức dậy, bạn có thể mỉm cười liền lập tức, nụ cười này mang tính giác ngộ: bạn ý thức là một ngày mới được bắt đầu và hăm bốn giờ tinh khôi là món quà mà sự sống đang hiến tặng cho bạn. Đó là tặng phẩm quý giá nhất. Bạn có thể đọc thầm hoặc đọc lớn tiếng bài thơ này:
Thức dậy miệng mỉm cười
Hăm bốn giờ tinh khôi
Xin nguyện sống trọn vẹn
Mắt thương nhìn cuộc đời.
Bạn có thể vẫn nằm yên trên giường, buông thẳng hai tay và hai chân một cách thoải mái trong khi đọc bài thi kệ ấy. Thở vào, đọc thầm câu đầu. Thở ra, đọc thầm câu thứ hai. Thở vào, đọc câu thứ ba. Thở ra, đọc câu thứ tư. Và với nụ cười, bạn ngồi dậy, quơ dép và đi vào phòng rửa mặt.
"Thiền tập cho người bận rộn" - Thiền sư Thích Nhất Hạnh.
...
Ánh mắt của bạn dừng lại ở cái gì, thì cái đó sẽ ảnh hưởng tới bạn. Cảm thấy người ta hay khoe khoang của cải, là bởi vì bạn cũng quan tâm vật chất; cảm thấy người khác đẹp chỉ do phẫu thuật, là bởi bạn cũng quan tâm tới dung mạo; cảm thấy người ta biểu diễn màn ái ân hạnh phúc, là bởi vì nội tâm của bạn cũng khao khát như vậy. Có câu nói, thiếu thốn cái gì, sẽ thấy điều đó càng phô trương; thật ra mặt khác của câu này chính là: bạn càng quan tâm và tỏ ý khinh bỉ thứ gì mà người khác phô trương, chính đó là thứ bạn càng mong có.
- Dịch: @wunianying
...
Con người đến độ tuổi nào đó, tự nhiên không còn thích những gì ồn ào náo nhiệt.
Chỉ mong một cuộc sống bình bình an an, nhẹ nhàng trôi qua mỗi ngày, chẳng tranh giành hơn thua.
Tâm thái bình thản sẽ giúp cho cơ thể khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ.
Mặc kệ là đời sống vật chất dư dả hay bần cùng, chỉ cần nội tâm thanh thản, đấy chính là một cuộc đời hạnh phúc rồi đấy bạn!
...
Nước hoa trong các ᴄôпg ty mỹ phẩm, 95% đềᴜ là nước, chỉ có 5% là khác nhau, đó là bí qᴜyết của từng ᴄôпg ty. Con người cũng như vậy, 95% cơ bản là đều như nhau, sự khác biệt là tầm quan trọng đặc biệt tɾong 5% kia, đó chính là những đặc biệt về phẩm chất tu dưỡng đạo đức của con người, những vui buồn đau khổ và dục vọng của con người. Tinh dầu thơm của nước hoa phải chiết xuất 5 năm, 10 năm mới có thể cho vào làm thành nước hoa, con người cũng như vậy, phải trải qua quá trình rèn luyện trưởng thành, mới có sự thú vị độc đáo độc nhất vô nhị của bản thân.
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-
願得一心人,
白頭不相離.
Posts: 6,320
Threads: 98
Likes Received: 3,289 in 1,682 posts
Likes Given: 2,100
Joined: Jun 2020
Reputation:
171
Những vết đinh còn mãi
Một cậu bé nọ có tính xấu là rất hay nổi nóng. Một hôm, cha cậu bé đưa cho cậu một túi đinh rồi nói với cậu: “Mỗi khi con nổi nóng với ai đó thì hãy chạy ra sau nhà và đóng một cái đinh lên chiếc hàng rào gỗ.”
Ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng tất cả 37 cái đinh lên hàng rào. Nhưng sau vài tuần, cậu bé đã tập kiềm chế cơn giận của mình và số lượng đinh cậu đóng trên lên hàng rào ngày một ít đi. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của mình còn dễ hơn là phải đi đóng một cây đinh lên hàng rào.
Đến một ngày, cậu đã không nổi giận một lần nào suốt cả ngày. Cậu đến thưa với cha và ông bảo: “Tốt lắm, bây giờ nếu sau mỗi ngày mà con không hề nổi giận với ai dù chỉ một lần, con hãy nhổ một cây đinh ra khỏi hàng rào.”
Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một hôm cậu bé đã vui mừng hãnh diện tìm cha mình báo rằng đã không còn một cái đinh nào trên hàng rào nữa. Cha cậu liền đến bên hàng rào. Ở đó, ông nhỏ nhẹ nói với cậu: “Con đã làm rất tốt, nhưng con hãy nhìn những lỗ đinh còn để lại trên hàng rào. Hàng rào đã không giống như xưa nữa rồi. Nếu con nói điều gì trong cơn giận dữ, những lời nói ấy cũng giống như những lỗ đinh này, chúng để lại những vết thương rất khó lành trong lòng người khác. Cho dù sau đó con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương đó vẫn còn lại mãi mãi. Con hãy luôn nhớ: vết thương tinh thần còn đau đớn hơn cả những vết thương thể xác. Những người xung quanh ta, bạn bè ta là những viên đá quý. Họ giúp con cười và giúp con mọi chuyện. Họ nghe con than thở khi con gặp khó khăn, cổ vũ con và luôn sẵn sàng mở trái tim mình ra cho con. Hãy nhớ lấy lời cha...”
Lượm
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-
願得一心人,
白頭不相離.
Posts: 6,320
Threads: 98
Likes Received: 3,289 in 1,682 posts
Likes Given: 2,100
Joined: Jun 2020
Reputation:
171
To sit under a tree
You see, you are not educated to be alone.
Do you ever go out for a walk by yourself?
It is very important to go out alone, to sit under a tree—not with a book, not with a companion, but by yourself—and observe the falling of a leaf, hear the lapping of the water, the fishermen’s song, watch the flight of a bird, and of your own thoughts as they chase each other across the space of your mind.
If you are able to be alone and watch these things, then you will discover extraordinary riches which no government can tax, no human agency can corrupt, and which can never be destroyed.
...
Bạn không được giáo dục để ở một mình
Bạn có bao giờ đi dạo một mình không?
Điều rất quan trọng là đi ra ngoài một mình, ngồi dưới gốc cây - không phải với cuốn sách, không phải với người bạn đồng hành, mà là một mình - và quan sát lá rơi, nghe tiếng nước vỗ bờ, tiếng hát của người đánh cá, quan sát đường bay của một con chim, và những suy nghĩ của riêng bạn khi chúng đuổi theo nhau trong không gian của tâm trí bạn.
Nếu bạn có thể ở một mình và quan sát những điều này, thì bạn sẽ phát hiện ra sự giàu có phi thường mà không chính phủ nào có thể đánh thuế, không công đoàn nào có thể tham nhũng và không bao giờ có thể bị phá hủy.
Google dịch
J. Krishnamurti
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-
願得一心人,
白頭不相離.
Posts: 6,856
Threads: 133
Likes Received: 4,747 in 2,005 posts
Likes Given: 2,305
Joined: May 2021
Reputation:
67
(2021-11-02, 01:55 PM)Lục Tuyết Kỳ Wrote: Bạn không được giáo dục để ở một mình
Bạn có bao giờ đi dạo một mình không?
Điều rất quan trọng là đi ra ngoài một mình, ngồi dưới gốc cây - không phải với cuốn sách, không phải với người bạn đồng hành, mà là một mình - và quan sát lá rơi, nghe tiếng nước vỗ bờ, tiếng hát của người đánh cá, quan sát đường bay của một con chim, và những suy nghĩ của riêng bạn khi chúng đuổi theo nhau trong không gian của tâm trí bạn.
Nếu bạn có thể ở một mình và quan sát những điều này, thì bạn sẽ phát hiện ra sự giàu có phi thường mà không chính phủ nào có thể đánh thuế, không công đoàn nào có thể tham nhũng và không bao giờ có thể bị phá hủy.
J. Krishnamurti
Bài viết có câu "ngồi dưới gốc cây - không phải với cuốn sách" mà hình minh hoạ lại có cuốn sách làm thầy tự nhiên rất muốn được ngồi cạnh cuốn sách .
Anyways,
Thầy được giáo dục rất tốt để ở một mình .
Hôm qua đi dạo một mình nè trò
Posts: 6,320
Threads: 98
Likes Received: 3,289 in 1,682 posts
Likes Given: 2,100
Joined: Jun 2020
Reputation:
171
(2021-11-02, 02:35 PM)phai Wrote: Bài viết có câu "ngồi dưới gốc cây - không phải với cuốn sách" mà hình minh hoạ lại có cuốn sách làm thầy tự nhiên rất muốn được ngồi cạnh cuốn sách .
Anyways,
Thầy được giáo dục rất tốt để ở một mình .
Hôm qua đi dạo một mình nè trò
Dạ thầy biết kg lúc trò chọn cái hình với quyển sách màu đỏ chét chói lòa trò nghĩ trong bụng "chắc thầy tôi là người nhìn ra cái hình kg ăn theo bài viết." Thật ra mấy bài viết thường là cái hình trò chỉ chọn theo cảm xúc của trò lúc đọc, chẳng hạn như bài này cái hình là trò ngồi dưới gốc cây nghiên cứu quyển sách của ông J. K. về "ngồi một mình" đó thầy.
PS. Dạ cám ơn thầy, trò love "bước chân" của thầy tôi tình cờ gặp chiếc lá rơi trên phố vắng ngày thu muộn.
"Lá rơi trong chiều một ngày cuối thu
Như mới hôm nào sương khói mịt mù
Như mới hôm nào mình còn quyến luyến
Tay tròn vòng tay thương mến
Giờ đã xa rồi đành quên..."
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-
願得一心人,
白頭不相離.
Posts: 6,320
Threads: 98
Likes Received: 3,289 in 1,682 posts
Likes Given: 2,100
Joined: Jun 2020
Reputation:
171
Hoa nghĩa trang
LM Nguyễn Tầm Thường
Nghĩa trang có nhiều loại hoa. Chúng khác nhau ở tên gọi mà giống nhau ở một sự kiện: Hoa nghĩa trang là hoa ở lại với người sống chứ làm sao theo người chết ra đi được. Trong không gian lạnh, trong vùng tối không còn bầu trời của huyệt mộ làm sao người chết biết đến màu sắc của hoa? Vì thế, hoa ân tình hay hoa xã giao thì cũng chỉ người sống nhìn thấy hoa thôi.
Bi thương của con người trong kiếp sống nhân sinh là kẻ sống có thể lấy hoa thật tiễn đưa người chết bằng những tâm tình giả. Bi thương của người chết là có những tâm tình thật, nhưng kẻ đã miền miệt ra đi rồi thì chẳng bao giờ nhìn thấy hoa.
Hoa nghĩa trang vẫn là hoa chỉ kẻ sống nhìn thấy thôi. Chết là đi vào thế giới khác rồi. Hoa hãy ở lại, giã từ hoa.
Lời của một đóa hoa.
Tôi là đóa hoa hồng. Tôi ra đời trong một thửa đất miền quê. Chúng tôi vui với gió và nắng. Bình minh lên, chúng tôi thức dậy chào một ngày mới. Nắng trang điểm cho chúng tôi rực lên sắc đỏ, mướt lên màu xanh. Chiều về chúng tôi chờ sương đêm. Những giọt sương trong và mát như suối tiên xoa trên da chúng tôi nước tinh khiết của trời. Rồi ngày mai nắng lại làm những cánh hoa chúng tôi óng ả. Chúng tôi sống êm dịu với sương đêm và nắng ngày. Thế rồi, bỗng đến một bình minh khắc nghiệt.
Tôi đang sống tuổi thần tiên nhất trong đời thì có người đến bứng khỏi thửa vườn rất thân mến dấu yêu. Tôi không biết mình bị đem đi những đâu, bị đưa qua những chốn nào. Một sáng nọ, khi tôi thấy ánh mặt trời thì chung quanh tôi hoàn toàn khác lạ. Nơi tôi ở không phải là khu vườn miệt quê nữa. Tôi không còn thở hơi của đất, hương nồng của cỏ. Các loại hoa chung quanh tôi cũng bàng hoàng như thế. Tôi đang được bày bán ở một chợ hoa. Và từ đó, định mệnh chúng tôi bắt đầu.
Chỗ nào con người muốn sang trọng huy hoàng, họ đem chúng tôi đến. Chúng tôi trở nên nhan sắc cho con người. Ai trong chúng tôi cũng băn khoăn về duyên số của mình. Riêng tôi, tôi không biết mình sẽ lại trôi dạt một chuyến đò nữa đi đâu. Nghe chuyện con người nói với nhau khi họ đến chợ hoa, chúng tôi mới biết thế giới của con người rất phức tạp chứ không như khu vườn của tôi ngày xưa. Và, họ đang có một định mệnh cho tôi.
Có những cành hoa sẽ theo cô dâu về nhà chồng. Trên tay người thiếu nữ xinh nào đó, chúng sẽ làm cho người con gái ấy mơ màng duyên dáng. Có những đóa hoa còn trang trọng hơn nữa, chúng sẽ ở trên bàn thờ, gần chỗ của Thượng Ðế. Có bông hoa thì hạnh phúc vì tình yêu ban đầu tặng nhau. Chúng được đưa lên môi nồng nàn. Chúng cũng ban hương cho những nụ hôn của các đôi tình nhân thêm mộng mị. Chung quanh chúng tôi là một thế giới bí mật của loài người. Chúng tôi tự hỏi mình, rồi hỏi lẫn nhau:
Nơi nào hạnh phúc nhất?
Tôi chưa bao giờ có kinh nghiệm về định mệnh này. Chẳng thấy đóa hoa nào đã ra đi rồi trở lại kể cho chúng tôi hay. Tôi biết có những đóa hoa được tặng cho các danh nhân lỗi lạc. Ước mơ một đời làm hoa như tôi là một ngày nào đó, sau khi người nghệ sĩ trình tấu một tình ca tuyệt vời, tôi được trao tặng và người nghệ sĩ giơ tôi lên cao trước hàng ngàn bàn tay ngưỡng mộ. Ôi! hạnh phúc biết mấy!
Tôi cũng nghĩ, biết đâu tôi được cắm trong bình ngọc quý, êm ả ru đời trong phòng một cô thiếu nữ mới lớn. Tôi sẽ rình mò lén nghe cô nhỏ viết nhật ký. Bao nhiêu tưởng tượng thần thoại đi về trong giấc ngủ của tôi.
Tôi là loài hoa cũng lãng mạn, đôi khi tôi thích những chân trời màu tím, và có nước mắt. Nhất là nước mắt của tình yêu, nó dịu dàng làm sao! Một ngày nọ, tôi bồi hồi quá đỗi khi biết mình sắp về vùng trời có nước mắt và màu tím. Mầu tím hôm nay là tím ở trong lòng. Màu tím của một nghĩa trang. Tôi chưa bao giờ biết nghĩa trang. Tôi chỉ bâng khuâng hiểu rằng nơi đó có biệt ly và sầu nhớ. Tôi yêu những khung trời có nỗi đau ngọt ngào, vì tôi nghĩ rằng trong nước mắt sẽ có nhớ, có thương. Tôi hân hoan giã từ bè bạn đi theo định mệnh của tôi ra nghĩa trang.
Tôi được trân trọng đưa vào khung trời cô đơn này. Bây giờ tôi hiểu cô đơn cũng có nhiều thứ. Có cô đơn của một cánh lá chiều hoang. Nó biệt ly thầm lặng, lững thững một mình tìm nỗi sầu. Có cô đơn của một cánh chim lẻ bạn. Nó man mác trong hồn niềm thương. Có cô đơn của thập giá. Nó linh thiêng dũng cảm. Trong nghĩa trang, tôi hiểu thêm những cô đơn khác, và nhất là nỗi cô đơn trong tôi.
Khi cành hoa đứng một mình trong vườn hoa, cô đơn của nó là cô đơn chờ mong, đẹp như cô đơn của người thiếu nữ. Cô đơn của người thiếu nữ mới lớn là cô đơn làm cho kẻ khác cô đơn. Khi những cô đơn ấy tìm nhau thì cô đơn âm lên những giai điệu ngọt ngào thích thú. Nhưng cô đơn của tôi trong nghĩa trang này là cô đơn của một bông hoa thật đã thành đóa hoa giả.
Tôi yêu màu tím của biệt ly, nhưng tôi không gặp màu tím thương nhớ ở đây. Tôi muốn là bông hoa tím nối dài thương nhớ của người ra đi và kẻ ở lại. Tôi muốn là bông hoa ân tình làm vòng khăn tang cho thương tiếc. Tôi yêu những dòng nước mắt có nhớ, có đau, nhưng tôi chỉ gặp thờ ơ. Tôi muốn là bông hoa cho người ra đi. Tôi muốn theo người đã vĩnh biệt để vào thế giới vĩnh hằng bên kia. Nhưng tôi chỉ được đem tới đây để làm vui người sống. Thế giới của con người kỳ lạ quá. Trong nghĩa trang này tôi đã thấy: Có những người con khi mẹ còn sống thì quên lãng thờ ơ. Rồi ngày mẹ chết, cũng ôm một đóa hoa cho nhân thế khen mình hiếu trung. Có những vợ chồng lúc còn sống, thầm ao ước được một bông hoa, mà sao hiếm hoi quá. Khi chết rồi họ đem ra nghĩa trang những vòng cườm lặng lẽ.
Những đóa hoa đem ra mộ huyệt mà chỉ là của người sống làm vui lòng người sống với mục đính tư lợi cho mình thì đấy là những đóa hoa giả hình. Khi tôi phải làm cánh hoa như thế thì nỗi cô đơn trong tôi sầu buồn chất ngất.
* * *
Hỡi bạn ơi, để tìm vẻ đẹp của loài hoa chúng tôi, không phải là chưng hoa, tặng hoa mà là nhìn thấy tiếng nói của Thượng Ðế trong hồn hoa. Loài hoa chúng tôi không chối từ người gian dối hay người thành thật. Hoa không chọn lựa là hoa cưới hay hoa nghĩa trang. Hoa chấp nhận ở trên bàn thờ cũng như trong phòng trà. Chúng tôi yêu đời sống bằng trái tim của Thượng Ðế. Vẻ đẹp của hoa là làm đẹp bất cứ nơi nào mình tới, bất cứ thửa vườn nào mình được ươm trồng. Con người thích hoa mà sao chẳng thấy vẻ đẹp sâu thẳm trong màu sắc của chúng tôi. Thượng Ðế dựng nên chúng tôi để nói về lòng thật thà, bao dung. Sự thật thà là vẻ đẹp Thượng Ðế yêu quý.
* * *
Tôi không là hoa giả. Tôi là đóa hồng với tất cả sự sống Thượng Ðế đã ban tặng. Tôi bị gọi là giả, bởi, tôi rơi trong tay người giả dối, họ đem tôi ra đây với những ý nghĩ giả dối mà thôi. Tôi đang ở trong nghĩa trang. Tôi đã nghe nhiều bài điếu văn tiễn người chết. Nhưng chết rồi làm sao nghe? Rất nhiều khi chỉ là lời của kẻ sống mượn người chết mà tìm vinh quang cho nhau. Tại sao thân phận tôi lại là đóa hoa của người sống muốn làm vui lòng người sống? Tôi thấy những bài điếu văn tiễn người chết nhưng lại cố ý là để lấy lòng người sống vô duyên thế nào thì thân phận làm hoa nghĩa trang của tôi cũng vô duyên như thế. Có những chuyện đời chỉ vì nghi lễ tiễn đưa người chết không làm cho người sống được tiếng khen mà tâm tình gia tộc bị đổ vỡ. Có người đến nghĩa trang vì xã giao, vì lý do chính trị, vì chuyện làm ăn. Ôi! ở ngoài nghĩa trang này có nhiều ý nghĩ tâm tình khác nhau lắm.
Tôi đang cô đơn vì tôi chỉ là cành hồng của người sống mượn người chết mà lợi dụng nhau. Nỗi cô đơn ấy xót xa, vì linh hồn người chết rất tủi, không muốn nhìn tôi, họ không nhận tôi vì tôi không thuộc về họ. Còn người sống sẽ bỏ tôi ngoài nghĩa trang rồi ra về, họ quên tôi.
Chết mà không được nhớ là chết lần thứ hai, thì sống mà không được nhớ là chết hai lần trong một lúc. Vì thế tôi đang sống, nhưng trong tôi là hai nỗi chết.
* * *
Chúa trang điểm trái đất bằng vẻ đẹp của hoa. Chung quanh con có biết bao nhiêu hoa. Hoa mọc ngoài đường. Hoa mọc ngoài đồng. Hoa trên bàn thờ. Hoa bên hàng rào. Chúng là ngôn ngữ thật nên thơ. Nếu con biết đứng nhìn cành thiên lý trong một chiều êm ả, con sẽ nghe được sự đơn sơ cần thiết trong cuộc sống. Nhìn đóa sen trong ao, con sẽ thấy sự thanh tao cần thiết trong cõi đời. Hương bưởi thoang thoảng bên ngõ nhà ai một tối trời nào đó, sẽ đưa con về ý nghĩ trong đêm đen vẫn có vẻ diễm kiều của đêm đen. Trong những hoàn cảnh khó khăn vẫn có vẻ đẹp của cuộc sống.
Hoa không chọn nơi nào đẹp mới tới, mà, bất cứ nơi nào tới hoa sẽ làm đẹp nơi đó. Hoa thành thật. Hoa bao dung. Ngôn ngữ loài hoa nghĩa trang thật xót xa. Con muốn cầu xin cho con nhìn hoa mà biết ý nghĩa cuộc sống trên đời.
Hãy cho nhau cánh hoa lúc còn sống, khi chết rồi thì cả rừng hoa đem ra nghĩa trang cũng chẳng ý nghĩa gì.
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-
願得一心人,
白頭不相離.
Posts: 6,320
Threads: 98
Likes Received: 3,289 in 1,682 posts
Likes Given: 2,100
Joined: Jun 2020
Reputation:
171
ĐỨC DALAI LAMA KỂ CHUYỆN VỀ TT. NGÔ ĐÌNH DIÊM: "TỔNG THỐNG CỦA BÁC ÁI"
Ngày 20.09.2013 khi người Việt tại Đức được vinh dự đón Đức Dalai Lama tại chùa Viên Giác, Ngài đã kể lại 1 câu chuyện thật cảm động. Những thập niên 50, Mao Trạch Đông xua quân vào Tây Tạng giết sư, đốt chùa và gây ra hằng hà xa số tội ác với 1 dân tộc Tây Tạng hiền lành chịu đựng.
Năm 1959 Đức Dalai Lama phải cùng dân tộc của Ngài từ bỏ quê hương lên đường tỵ nạn. TQ lúc bấy giờ như con hổ đói, họ dùng đủ mọi cách để truy lùng ...Ngài. Khoảng thời gian đó trên thế giới ít người biết và để ý đến tình hình xảy ra ở Tây Tạng, và cũng chẳng ai biết gì về 1 thanh niên với nụ cười thật nhân hậu đang dìu dắt dân tộc mình lánh nạn trước mũi súng bạo tàn của Mao Trạch Đông.
Ấn Độ luôn có đụng độ với TQ về vấn đề biên giới, vi vậy họ không muốn làm tình hình căng thẳng thêm, nên cũng chẳng tha thiết giúp đỡ đoàn người tỵ nạn đến từ Tây Tạng. Tin tức về tình hình bi đát từ Tây Tạng chẳng được loan truyền, lại bị TQ cô lập thông tin toàn diện, nên thế giới chẳng ai biết đến mà quan tâm. Đoàn người tỵ nạn vì vậy thiếu thốn cơ cực đủ điều, tình hình lúc bấy giờ thật nghiệt ngã.
May thay ở vùng Đông Nam Á có 1 vị Tổng Thống cũng nhân đạo không kém. Ông từng biết thế nào là tỵ nạn CS, vì chính ông cũng đã mở rộng vòng tay đón tiếp và giúp đỡ hằng triệu đồng bào của ông chạy nạn CS từ Bắc vào Nam... Đó là cố TT Ngô Đình Diệm, một vị Tổng Thống Công Giáo, đã âm thầm gửi hàng tấn gạo để cứu khổ những người Phật Giáo Tây Tạng. Một miếng khi đói bằng một gói khi no, Đức Dalai Lama bồi hồi khi kể lại sự giúp đỡ của cụ Diệm đối với dân tộc của ông vào những ngày tháng khó khăn nhất”.
Một cái tát vào mặt những kẻ đã cáo buộc TT Ngô Đình Diệm đàn áp tôn giáo.
...
Trong lịch sử 250 năm nước Mỹ : Chưa bao giờ. Xin nhắc lại ... Chưa bao giờ có cùng lúc Tổng thống, Phó Tổng Thống và Ngoại Trưởng ra tận cầu thang máy bay chào đón một vị lãnh đạo ngoại quốc.
Chỉ có duy nhất Tổng Thống VNCH NGÔ ĐÌNH DIỆM, 1957.
Từ trái sang phải : 1957 Washington D.C.
- Tổng Thống Dwight D. Eisenhower.
- Ngoại Trưởng John Foster Dulles
- Phó Tổng Thống Richard M. Nixon.
- Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa Ngô Đình Diệm
Năm 1956, TT Diệm gởi hơn mười Sĩ Quan Cấp Úy Ưu Tú QLVNCH đi du học Quân Sư Cao Cấp tại Trường Bộ Binh Mỹ Fort Bennings Military School ở TB Georgia.
Đến năm 1975 họ đã lên cấp Tướng, Tá như : Chuẩn Tướng Mạch Văn Trường, Đại Tá Phan Văn Khánh , Trung Tá Trần Đình Phục, ( trước 75 là Tùy Viên Quân Sự Toà Đại Sứ ở Nam Hàn - em ruột của Trung Tướng Trần Văn Trung ( Tổng Cục Trưởng TC Chiến Tranh Chính Trị ) , Đại Tá Lưu Vĩnh Lữ . v.v.
Thời đó , các vị chỉ huy và các sĩ quan Mỹ tại Fort Bennings rất kính nể các Sĩ Quan Việt Nam.
THT
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-
願得一心人,
白頭不相離.
Posts: 1,515
Threads: 6
Likes Received: 201 in 94 posts
Likes Given: 287
Joined: Oct 2020
Reputation:
26
(2021-10-31, 04:53 PM)Lục Tuyết Kỳ Wrote: Dạ thượng lộ bình an nhe sư huynh, mấy chị em tỷ muội chờ sư huynh kể chuyện xứ kangaroo á. 31 tiếng bay và layover
Posts: 6,320
Threads: 98
Likes Received: 3,289 in 1,682 posts
Likes Given: 2,100
Joined: Jun 2020
Reputation:
171
(2021-11-03, 12:16 PM)vô_danh Wrote: 31 tiếng bay và layover
Dạ O nói:
“Ui .. sức đàn ông bay 3 ngày 3 đêm & bị delay cũng ko sao 😅😂”
PS. Kỳ chỉ là bồ câu đưa tin thôi ạ, có gì thắc mắc sư huynh tìm O nhe.
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-
願得一心人,
白頭不相離.
Posts: 6,320
Threads: 98
Likes Received: 3,289 in 1,682 posts
Likes Given: 2,100
Joined: Jun 2020
Reputation:
171
Cuộc sống nhìn từ ô của thiền
…
Hòn đất nhỏ bên đường, có bé nhỏ đến đâu, cũng sẵn lòng cưu mang một vài hạt cỏ dại xa lạ mà cơn gió mãi chơi ngang qua vô tình đánh rơi không biết, cẩn thận cất vào lòng, nuôi hạt cỏ dại nảy mầm, lớn lên, chờ mùa sau cơn gió trở lại mang đi.
Có lòng người, đôi khi còn bé nhỏ và khô cằn hơn hòn đất nhỏ bên đường, không nuôi dưỡng nổi hạt giống thiện của chính mình, của người sao nuôi được?!
Nên giữa những người thân quen có dằn vặt ghét bỏ nhau cả đời cũng là chuyện bình thường. Lòng người hẹp.
…
Nhưng lòng người cũng rộng hơn tất thảy.
Nên mới có đôi mắt sâu hơn đại dương. Có đôi vai vững chãi hơn núi cao. Có đôi tay ấm hơn ngọn lửa. Có lời nói thơm hơn hoa dại. Có trái tim trong hơn giọt nước đầu nguồn.
Để giữa những con người xa lạ, có cho nhau những tình cảm vô điều kiện cũng là chuyện bình thường. Như hòn đất nhỏ bên đường cưu mang một hạt cỏ dại xa lạ đi lạc. Lòng người rộng.
…
Trong cuộc sống, thương ghét nhau là chuyện Bình Thường, nhưng bình thản được trước những chuyện thương ghét Bình Thường này luôn là điều Phi Thường.
Lượm
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-
願得一心人,
白頭不相離.
Posts: 6,320
Threads: 98
Likes Received: 3,289 in 1,682 posts
Likes Given: 2,100
Joined: Jun 2020
Reputation:
171
XÂU CHUỖI TRONG TÂM HỒN
Có một ngôi chùa, nhân vì thờ một xâu chuỗi Phật Tổ từng đeo mà nổi tiếng.
Nơi thờ phụng sợi chuỗi chỉ có thầy trụ trì và 7 đệ tử biết.
7 người đệ tử đều rất có ngộ tính, thầy trụ trì cảm thấy tương lai đem y bát truyền cho bất kỳ người nào trong bọn họ, đều có thể làm rạng rỡ Phật Pháp. Không ngờ, xâu chuỗi đột nhiên biến mất.
Thầy trụ trì bèn hỏi 7 đệ tử: "Các ngươi ai đã lấy xâu chuỗi, chỉ cần trả về vị trí cũ, ta sẽ không truy cứu, Phật tổ cũng không trách tội." Các đệ tử đều lắc đầu.
7 ngày trôi qua, xâu chuỗi vẫn không được trả về. Thầy trụ trì lại nói: "Chỉ cần ai đó thừa nhận, xâu chuỗi sẽ thuộc về người đó." Lại trải qua 7 ngày, vẫn không ai thừa nhận.
Thầy trụ trì rất thất vọng: "Ngày mai các người hãy rời khỏi chùa xuống núi hết đi, riêng kẻ đã lấy xâu chuỗi ta cho phép ở lại đây."
Qua ngày hôm sau, 6 đệ tử thu dọn xong hành lý, thở nhẹ một hơi dài, nhẹ nhàng ra đi. Chỉ có một người ở lại.
Thầy trụ trì hỏi đệ tử ở lại :
– Xâu chuỗi đâu ?
– Con không lấy.
– Vậy tại sao chịu mang lấy tiếng trộm cắp?
– Mấy ngày nay các huynh đệ đều nghi ngờ lẫn nhau, nếu có người đứng ra, mới giải thoát cho chuyện này.
Lại nói:
– Xâu chuỗi tuy mất , Phật vẫn còn đây.
Thầy trụ trì cười, lấy xâu chuỗi từ tay áo mình ra, đeo vào tay người đệ tử.
🍀 Không phải mọi việc đều cần nói rõ ràng, cái quan trọng hơn là: có thể gánh vác, có thể hành động, có thể hóa giải, có thể sắp xếp, có thể thay đổi, nghĩ về mình, càng phải nghĩ cho người khác - đây chính là Phật pháp.
Người hiểu bạn, không cần phải giải thích.
Người không hiểu bạn, giải thích cũng vô ích.
Khuyết Danh
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-
願得一心人,
白頭不相離.
Posts: 20,517
Threads: 228
Likes Received: 26 in 23 posts
Likes Given: 21
Joined: Feb 2018
Reputation:
49
Kết luận chẳng ăn nhập gì tới bài viết cả
Posts: 4,723
Threads: 6
Likes Received: 1,203 in 768 posts
Likes Given: 1,621
Joined: Dec 2019
Reputation:
43
(2021-11-03, 04:25 PM)Lục Tuyết Kỳ Wrote: XÂU CHUỖI TRONG TÂM HỒN
Có một ngôi chùa, nhân vì thờ một xâu chuỗi Phật Tổ từng đeo mà nổi tiếng.
Nơi thờ phụng sợi chuỗi chỉ có thầy trụ trì và 7 đệ tử biết.
7 người đệ tử đều rất có ngộ tính, thầy trụ trì cảm thấy tương lai đem y bát truyền cho bất kỳ người nào trong bọn họ, đều có thể làm rạng rỡ Phật Pháp. Không ngờ, xâu chuỗi đột nhiên biến mất.
Thầy trụ trì bèn hỏi 7 đệ tử: "Các ngươi ai đã lấy xâu chuỗi, chỉ cần trả về vị trí cũ, ta sẽ không truy cứu, Phật tổ cũng không trách tội." Các đệ tử đều lắc đầu.
7 ngày trôi qua, xâu chuỗi vẫn không được trả về. Thầy trụ trì lại nói: "Chỉ cần ai đó thừa nhận, xâu chuỗi sẽ thuộc về người đó." Lại trải qua 7 ngày, vẫn không ai thừa nhận.
Thầy trụ trì rất thất vọng: "Ngày mai các người hãy rời khỏi chùa xuống núi hết đi, riêng kẻ đã lấy xâu chuỗi ta cho phép ở lại đây."
Qua ngày hôm sau, 6 đệ tử thu dọn xong hành lý, thở nhẹ một hơi dài, nhẹ nhàng ra đi. Chỉ có một người ở lại.
Thầy trụ trì hỏi đệ tử ở lại :
– Xâu chuỗi đâu ?
– Con không lấy.
– Vậy tại sao chịu mang lấy tiếng trộm cắp?
– Mấy ngày nay các huynh đệ đều nghi ngờ lẫn nhau, nếu có người đứng ra, mới giải thoát cho chuyện này.
Lại nói:
– Xâu chuỗi tuy mất , Phật vẫn còn đây.
Thầy trụ trì cười, lấy xâu chuỗi từ tay áo mình ra, đeo vào tay người đệ tử.
🍀 Không phải mọi việc đều cần nói rõ ràng, cái quan trọng hơn là: có thể gánh vác, có thể hành động, có thể hóa giải, có thể sắp xếp, có thể thay đổi, nghĩ về mình, càng phải nghĩ cho người khác - đây chính là Phật pháp.
Người hiểu bạn, không cần phải giải thích.
Người không hiểu bạn, giải thích cũng vô ích.
Khuyết Danh
Rất ngưỡng mộ tấm lòng của người đệ tử ở lại. Lòng tốt luôn nhận được quả ngọt.
|