VietBest

Full Version: Im Lặng Còn Vang
You're currently viewing a stripped down version of our content. View the full version with proper formatting.
Pages: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16
IM LẶNG CÒN VANG
Nguyễn Ngọc Tư

Khu dân cư cách lau sậy một con kinh đào nhỏ. Đó không phải là thứ khoảng cách có thể đo chính xác, khi những buổi chiều người ta ngó bên kia bờ nước, nghe trong âm thanh lau lách xô nhau độc một sự xa xôi, tự hỏi không biết xứ đó có cùng múi giờ không, mà bông lau cứ sáng lên khi mặt trời dần tắt. Đứng sát mé kinh, ta có thể nhìn thấy vài ba con đường mòn hẹp đến mức cảm giác không để cho người đi. Một con bò, mình ên nó, chừng như vô chủ, thỉnh thoảng hiện ra rồi biến mất. Lau sậy với trẻ con xóm chỉ là một vương quốc đen tối tuyệt đối nên tránh xa, cả người lớn cũng không ưa cái thứ hoang dã kết thành bầy đàn ngay bên cạnh họ, như chưa bao giờ chuộng những gì có vẻ bí hiểm khó lường. Họ lờ nó đi, cố tránh bị tổn thương bởi sự im lặng không thể cắt nghĩa nổi, bởi lau sậy chẳng ra vẻ hứng thú với ánh đèn phố thị, nằm lim dim tận hưởng thứ bóng tối của riêng mình.

Cho đến đám cháy chiều nay. Dân khu phố buộc nhớ lau sậy đang ở trong thành phố, ngay bên cạnh họ. Cả khi nhắc nhớ sự hiện hữu của mình, lau sậy cũng chọn cách không thể ngạo mạn hơn, chúng cháy lên bất chấp việc trở thành tro than trong lửa. Một kiểu cháy giòn tan. Khu dân cư thất thủ bởi thứ khói chừng như bị niêm kín, và gió đang ở bên ngoài những tường vách vô hình. Cả gió cũng bỏ rơi họ. Người ta sập rèm, đóng kín cửa, rồi sớm nhận ra có làm gì thì khói, bằng vẻ im lặng dịu dàng, nhanh chóng chiếm đóng căn nhà, ngập lên tận nóc, cả khi giở mái ngói mà ngoi lên thì cũng vô phương chạy trốn.

Giờ thì hoa ngọc lan có mùi đám cháy. Món cà ri có mùi đám cháy. Mái tóc vừa gội có mùi đám cháy. Và điếu thuốc người đàn ông đang hút dở cũng ngái mùi đám cháy.

Đó là điều cuối, nhưng anh không thể tận hưởng trọn vẹn nó. Anh đi tới tiệm tạp hóa, rồi sực nghĩ có thể đã sai đường, khói và thứ ánh sáng chạng vạng khiến tầm nhìn không thể xa hơn một vài mét. Vài chiếc xe máy đã bật đèn tìm đường thoát. Những người đi bộ không có thứ ánh sáng nào dẫn dắt, bị mất phương hướng trong cơn lũ khói, bất lực chửi đổng kẻ châm mồi lửa bãi lau sậy bên kia.

“Đám sậy đâu thể tự cháy, đúng không?”, một người cao giọng, nghe chừng đang nổi khùng. Ai đó đòi bật tất cả quạt trong nhà đuổi khói đi, nhưng điện đã cúp từ hồi xế, không thì họ đã sớm nhận ra mình ngây thơ đến độ nào: khói là thứ không cách nào đuổi xua. Giữa bốn bức tường ngộp và tăm tối, người ta ùa hết ra đường, tìm kiếm đồng minh dù chẳng để làm gì, ngoài than vãn và tức giận. Người ta không đoán được ai vừa nói, ai ho khan cũng như ai quen ai lạ. Mọi gương mặt đều nhòe lẫn cả. Chỉ đoán chắc có bà già sống bên kia đường bởi cái giọng hân hoan khó tả, “chèn, khói y như đốt đồng”.

Mỗi tháng bà chỉ xuất hiện vài ba ngày, rồi biến mất suốt thời gian còn lại. Một tay cầm chổi cùn, tay kia cây dao tà mũi, bà già không phân biệt vỉa hè này là của nhà mình hay nhà người, cỏ mần trầu hay cỏ chỉ. Cuối ngày là một nghi lễ nhỏ với cuộc hóa tro cả cỏ cùng rác, dĩ nhiên không phân biệt. Suốt con đường tinh sạch như mới được lau. Bằng cách đó, bà già chứng minh mình không phải xuất hiện trong chiêm bao, dù luôn biến mất vào sáng sớm.
Bà già, không bao giờ lạc trong những khói, dù chỉ một đám hay trong cơn lũ chiều nay.

Người đàn ông quyết định đi theo cái bóng nhỏ bé ấy để về coi lại cái cổng, sực nhớ không biết đã đóng chưa. Dù không chắc bà già có ý về nhà, ở ngoài đường tắm gội, hít hà không sướng hơn sao, chẳng phải ăn khói ngủ khói là kiểu của bà sao. Nhưng anh cần di chuyển, để quên nỗi đắng cay mà tờ giấy bạc nằm trong túi áo lặng lẽ truyền vào ngực.

“Đã không làm ra đồng bạc nào còn mở miệng xin tiền”, vợ anh nói vậy, khi anh bảo không còn điếu thuốc nào. Câu nói châm ngòi cho một cuộc cãi nhau, mà anh không thể nhớ nổi anh đã nói những lời gì, đã vung tay duỗi chân kiểu gì trước khi chị vô buồng và sập cửa.

Có thể anh đã nói “cô lấy tiền làm chồng, nên đội nó lên đầu”. Cũng có thể anh không nói gì, hung hăn tiến lại giằng túi chị, rồi đá xô chậu bỏ đi. Từ lúc dọn qua chỗ ở mới, những cuộc cãi cọ thường xuyên tới mức nhịu lẫn cả chi tiết với nhau. Như lần anh đãi bạn bè một chầu nhậu bộn tiền, lần nào đó anh hứng chí mua thêm một dàn Akai nghĩa địa. Những thứ đã có thời anh chi xài không thèm nghĩ ngợi, và vợ nín nhịn cho qua.

Nhưng tiệm đồ lưới bên chợ Cầu Chùa, thứ giúp anh hể hả trong vai ông chủ, giờ là tro bụi. Một đám cháy đã dọn sạch khu nhà, vốn lì lợm tồn tại sau nhiều lần giải tỏa. Trong cách lửa cao ngọn người ta dựng ra một đồng thuyết âm mưu, nhưng thuyết gì thì lửa vẫn là lửa như từ thuở hồng hoang đến giờ. Dào dạt, dữ dằn, ngốn ngấu mọi thứ để lại bãi tro than. Những người từng ở đó dọn vào khu dân cư mới, mang theo những giấc mộng lưng chừng. Hai đứa nhỏ con anh đang tuổi săn chữ bắt tương lai khiến những khoản tiền dành dụm bốc hơi quá nhanh, trước khi cho chúng nghĩ ra nên làm chủ tiệm gì trong cái xóm thanh cảnh này.

“Làm gì thì cũng phải làm chủ”, anh nói vậy. Nhưng trong khu dân cư mà hàng loạt ngôi nhà được xây sẵn đều chằn chặn, giống nhau đến hàng rào, màu sơn, ghế đá, nhân bản luôn cả cây ngọc lan trồng dọc vỉa hè, tuyệt không phải là nơi chốn để bán mua. Ở đó chỉ có thể tán gẫu, tập dưỡng sinh, xem truyền hình chờ cơm chín và nhấm nháp những khoản tích cóp được cho đến khi nhận ra ta đang gặm vào da thịt mình.

Và một kẻ trong số đó, trong buổi chiều cúp điện, khói đám cháy vỗ sóng tận nóc nhà, đúng lúc cảm thấy không thể hít thở nổi nữa rồi thì gã chồng đòi tiền đi mua khói. Chẳng để no, không nuốt được, miệng rít một hơi, rồi phà ra đằng mũi. Phù phiếm khỏi nói.

Lơ mơ nghĩ làm anh dịu đi tức giận, nhưng tự mình lạc mất bà già. Khói không thưa đi chút nào. Anh nhận ra mình vừa ngang qua nhà, và cổng thì không đóng. Nó vẫn mở toang vậy, như lúc anh trút giận lên nó, điên tiết bỏ đi. Để xác nhận bọn trộm cắp không nhân cơ hội lẻn vào, anh bước vô trong, ngang qua cửa buồng, nghe có rấm rứt bên kia vách. Vợ khóc. Cô ta cũng khóc sao? Người đàn ông kinh ngạc. Anh chưa từng thấy chị khóc, kể cả vài lần anh nổi nóng hạ cẳng tay. Chị chỉ im lặng. Thứ im lặng đinh tai nhức óc như lau sậy bên kia kinh đào, khiến người ta đau đầu, bởi không hiểu thấu thứ ngôn ngữ ẩn náu đằng sau nó.

Con nít khóc thì anh có dỗ rồi, nhưng người lớn thì thua, anh không biết làm chuyện đó. Chần chừ bên cửa, anh đằng hắng. Tức thì kẻ trong buồng nức lên. Cả thằng khùng nghe âm thanh đó cũng rũ riệt hết biết làm gì. Thấy cả người cứ như thừa ra, anh quờ quạng kiếm cái ly uống nước.

Khoảnh khắc đó anh nhận ra mình đã vô nhầm nhà. Và người đang tức tưởi bên kia cánh cửa không phải vợ anh. Nhưng là ai trong những người đàn bà anh từng thoáng thấy, đã kịp làm quen hoặc chưa. Anh cố phân biệt đây là căn nào trong xóm, nhưng mắt anh cũng như phổi, đục ngầu thứ khói lau sậy gửi qua.

Hóa ra dưới mỗi mái nhà đều có những rấm rứt riêng. Ý nghĩ đó làm anh nhẹ người, khi lần dò trở ra, cố không gây thêm tiếng động nào. Chẳng phải anh sợ bị bắt gặp quả tang đang xâm nhập bất hợp pháp, chỉ là không muốn khêu tiếng khóc kia thêm cao ngọn.

Đám cháy bắt đầu tàn, chừng như lau sậy chẳng còn gì để cháy nữa. Khói vẫn một cách chậm rãi, xám đục giảm sắc độ dần, trả lại những hình khối của cây, mái nhà, cửa sổ. Nhưng người ta biết không phải tất cả đã chấm hết, bên dưới lớp đất nóng rực tro than, mà những bộ rễ vẫn tươi nguyên, thứ im lặng xa xôi vẫn khua vang sẵn sàng đâm chồi mới ngay khi cơn mưa đầu mùa tới.

Ngoài đường khói đang rút cạn dần, mang theo mớ cay đắng mà mới khi nãy thôi còn nặng trong ngực anh. Đứng hít hà một hơi, anh nghĩ giờ trong nhà chắc đầy những tàn đóm đã nguội như chưa từng đỏ lửa. Và vợ anh có thể đang ngồi khóc, dĩ nhiên không phải kiểu nức nở thường tình của hầu hết đàn bà. Chị khóc bằng cái vẻ lặng im vang động của mình.
Bông Hoa Tình Nở Muộn
Thu Anh

🍁Tôi không có mối tình đầu…

Tôi không có mối tình đầu. Bạn trai đầu đời của tôi là một chàng hào hoa, ngay buổi đầu tiên hẹn hò anh đã ôm ghì tôi đến nghẹt thở và đôi mắt khát thèm cháy lửa địa ngục như muốn thiêu sống tôi tức khắc. Đấy là một đêm trăng rất tròn và sáng bên Hồ Tây, lẽ ra sẽ là một đêm tình tứ như bao đôi lứa hẹn hò và rồi tôi có một nụ hôn đầu đời đầy mộng… nhưng hoá ra nó như một tia sao băng loé lên rồi vụt tắt ngay lập tức để lại nền trời tối như mực…

Tôi nhớ lại lúc ấy đã hoảng hốt đẩy anh ra, chạy một mạch và chạy mãi đến bây giờ khi tôi 27 tuổi. Cú sốc tâm lý, khiến cho tôi nhìn bất cứ người đàn ông nào cũng sờ sợ… Tôi bỏ mặc mọi lời xì xào bàn tán của cánh văn phòng “buôn dưa lê”. Và cũng từ chối lạnh lùng mấy chàng trai khác ngỏ ý yêu. Mỗi lần về quê bố mẹ đều nhắc khéo bằng những câu chuyện xa xôi. Còn mấy cô bạn gái thì nói thẳng căng: “Sắp thành bà tổ cô rồi đấy, kén mãi”… thành ra tôi sợ cả quê không dám về trừ các dịp tết.

Nhiều đêm hết việc, nhìn bầu trời trăng sáng, thấy lòng cô quạnh. Hay là cứ nhận lời một chàng trai nào đó đi? Lũ bạn gái đã con bế con bồng cả rồi? Nhưng cứ nghĩ đến mùi rượu phả vào mặt mình, sự điên cuồng và vòng tay như gọng kìm sắt của người đàn ông là tôi lại rùng mình…

Cho đến một ngày tôi được giao chăm sóc một bệnh nhân nữ. Toàn bộ cơ thể chị mất hết sức sống vì từng ngày khối u trong não tàn phá với những cơn đau vật vã, nhưng ánh mắt chị luôn ngời sáng hạnh phúc.

Tôi lặng lẽ quan sát chị. Có hôm chị nói điện thoại với ai đó hàng nửa tiếng, khuôn mặt chị bừng lên như gương mặt thiên thần Có hôm nước mắt chị trào ra nhưng ánh sáng hạnh phúc vẫn ngời lên. Bỏ điện thoại xuống, chị nhìn tôi :

– Chồng chị đấy, anh đang đi công tác ở nước ngoài. Anh vừa hát cho chị nghe bài “Romeo and Juliet” bài hát khiến bọn chị yêu nhau thuở sinh viên.

Và chị kể lại say sưa những kỷ niệm ngọt ngào của hai người… Anh và chị cùng học khoa văn của một trường đại học. Anh hay chép tặng chị những bài thơ, có khi ngồi hàng giờ để giảng giúp chị hiểu một vấn đề học thuật. Có một lần chị ốm vào ngày thứ bảy, cả phòng, lũ con gái ở Hà Nội về hết. Anh sang phòng và hứa với tụi bạn chăm sóc chị. Cả đêm chị sốt cao, anh nấu cháo, lau mồ hôi, cho chị uống thuốc và dỗ dành như dỗ trẻ con. Thế rồi có một thứ mơ hồ nào đấy sinh ra trong trái tim, nó lớn dần, chị không biết là gì nhưng nó rất lấp lánh và ấm áp.

Có một đêm khoa chị tổ chức chương trình văn nghệ, chị và anh được chọn đóng vai Romeo và Juliet trong một trích đoạn của vở kịch này. Chị nhớ khi ôm chị anh quên cả lời thoại và nói “anh yêu em, em đồng ý không?” khán giả bất ngờ vỗ tay ầm ầm, còn chị thì nóng ran cả người…Và khi chị nhận lời yêu anh, anh đã hát bài hát Romeo and Juliet … có lẽ là bài hát hay nhất mà chị được nghe – Chị kể hụt hơi nhưng má lại hồng lên và đôi mắt long lanh…

Tình yêu của họ như diễn ra trước mắt tôi vậy. Tôi chợt hiểu vì sao mà người đàn bà nằm bên mép vực của tử thần lại vẫn hạnh phúc đến thế. Hằng ngày, chị vẫn trụ vững với căn bệnh hiểm nghèo để sống trong cái vùng không gian ngoài hành tinh ấy. Nó dường như là một thứ tâm dược, một phép màu, một thứ thuốc tiên nào đó.

– Chiều nay anh sẽ về em ạ – Người nữ bệnh nhân nói .

Buổi trưa hôm đó chị bỏ ăn. Cả buổi ngồi nhìn ra hành lang ngóng đợi. Chiều xuống chậm chạp hắt những tia hoàng hôn ảm đạm vào ô cửa. Tôi nghe thấy tiếng điện thoại di động báo tin đến, đang định xem thì chị giơ tay chới với kêu lên:

– Anh ấy về rồi, chị nghe rõ tiếng bước chân mà! Và chị thở gấp. Khuôn mặt chị bỗng bừng sáng lên một cách kỳ lạ, hình như toàn bộ tinh lực của chị thoát ra :

– Em… Em đọc tin nhắn chị vừa gửi nhé và nói… nói với anh là chị rất hạnh phúc khi có anh ở trên… đời.

Chị nấc nhẹ rồi tắt thở. Tôi đang định đưa tay vuốt mắt cho chị thì một người đàn ông ào vào. Anh sững lại, nhìn chị và nhìn tôi. Tôi lắc đầu quay đi để giấu hàng nước mắt trào ra. Khi quay lại tôi thấy anh ôm ghì lấy chị cùng một bó hoa hồng đỏ thắm. Tôi nghe anh nấc lên nghẹn ngào từng nhịp, rất lâu tôi mới nhận ra được đó là những ca từ “Nào có đâu nhiều, thời gian được yêu… bằng trái tim này, bằng đôi vòng tay…”

Sau đám tang của chị. Tôi và anh quen nhau. Chúng tôi gặp gỡ ăn trưa, có hôm đi xem phim, những ngày lễ tôi đều có hoa do anh tặng. Ba năm trời như vậy không một lời yêu, không một cái chạm nhẹ. Tôi nghĩ tình yêu ví như một cánh rừng, anh đã đem hết cây của rừng đốt cho vợ mình, và bây giờ chắc ở nơi tâm hồn anh chỉ còn là một đống than tàn lụi. Song tôi lại thấy thiếu.. mỗi khi xa anh quá lâu hoặc không nghe điện thoại của anh. Và trong tôi bỗng giống như người vợ đã ra đi của anh tâm sự – có một cái gì đó lấp lánh, ấm áp lớn dần. Không được, anh đã có vợ, dù chị ấy đã mất và quan trọng hơn tình yêu của anh ấy gửi cả cho chị ấy rồi.

Nhưng từ trong sâu thẳm có một tiếng nói rất rõ nổi lên bênh vực, ” Đó mới là người có nghĩa có tình có trước có sau, đó mới là người mi đang cần đó !”.

Ngày đoạn tang ba năm chị, anh điện mời tôi đến. Sau khi khách về hết, chúng tôi ngồi im lặng. Tôi rất phân vân vì không thấy anh có tình cảm gì với mình suốt từng ấy năm, nhưng không thể không đưa lời trăn trối của chị cho anh được.

Tôi ngập ngừng mãi, rồi cuối cùng mạnh dạn cho anh xem đoạn tin nhắn vợ anh gửi vào máy tôi ” Nếu được chọn bạn trăm năm cho chồng, chị sẽ chọn em. Nếu em chấp thuận thì chị không còn gì ân hận nữa. Hãy đưa cho anh xem đoạn tin nhắn này khi có thể”.

Anh cũng đưa tôi xem một đoạn tin nhắn tương tự mà chị gửi cho anh trước khi chết, đúng vào cái ngày định mệnh ấy.

Cả hai cùng oà khóc. Lần đầu tiên tôi úp mặt vào ngực anh nức nở và cảm nhận được vòng tay anh từng nấc riết ghì lấy tôi, một nụ hôn thoảng trên mái tóc và những giọt nước mắt của anh rơi nóng bỏng trên má mình.

🍀Thu Anh
FB MỖI NGÀY 1 TRANG SÁCH

Dạo này dịch nên bố mẹ mình ở nhà rảnh quá, chỉ quanh quẩn đi chợ nấu cơm, dọn nhà với nuôi ít chó mèo thành ra bố mẹ mình hay giận nhau lắm.

Mà nhé, kiểu như bố mình rảnh quá nên rất hay trêu tức mẹ rồi đi dỗ. Đang yên đang lành, ăn cơm thì ăn đi tự dưng chê:

- Eo, cơm hôm nay không ngon mấy nhỉ?
- Không ngon như nào? Ông thắc mắc gì?
- Thì anh thấy không ngon mấy
- Không ngon thì đừng ăn nữa

Nói xong mẹ mình dọn cả mâm cơm đi rồi bắt đầu lôi chuyện bố mình với người yêu cũ cách đây hơn 30 năm ra nói.

- Ý anh là anh chê tôi không bằng chị Nhung?
- Ơ anh chê bao giờ
- Ừ đúng rồi, tôi làm sao bằng được. Ngoài xinh đẹp ra còn lại cái gì tôi cũng thua hết

=))))))

Mình thấy bắt đầu không ổn mới nói:

- Thôi mẹ ơi bố chỉ trêu thôi
- Còn mày nữa, đi lấy chồng đi giờ này còn ngồi đây

😃??

Tưởng xong xuôi tự dưng đang đêm mình nghe tiếng bố mình kêu thất thanh, sợ có trộm vào nhà mình lật đật chạy lên xem thì trong phòng bố mẹ vọng ra:

- Sao bà đánh tôi?
- Đánh bao giờ, tôi mộng du
- Tôi còn nghe thấy bà nói là “chê này, này thì chê này” xong bà làm đến đốp vào mặt tôi cơ mà?
- Linh ta linh tinh, ngủ mơ rồi nói linh tinh

Sáng dậy mắt bố mình thâm tím:

- Nào? Thế cơm hôm nay như nào hả anh Dũng?
- Ngon, tuyệt vời, từ bé đến giờ chưa ăn bữa cơm nào ngon như này!
(2021-07-12, 02:11 PM)Ech Wrote: [ -> ]FB MỖI NGÀY 1 TRANG SÁCH

Dạo này dịch nên bố mẹ mình ở nhà rảnh quá, chỉ quanh quẩn đi chợ nấu cơm, dọn nhà với nuôi ít chó mèo thành ra bố mẹ mình hay giận nhau lắm.

Mà nhé, kiểu như bố mình rảnh quá nên rất hay trêu tức mẹ rồi đi dỗ. Đang yên đang lành, ăn cơm thì ăn đi tự dưng chê:

- Eo, cơm hôm nay không ngon mấy nhỉ?
- Không ngon như nào? Ông thắc mắc gì?
- Thì anh thấy không ngon mấy
- Không ngon thì đừng ăn nữa

Nói xong mẹ mình dọn cả mâm cơm đi rồi bắt đầu lôi chuyện bố mình với người yêu cũ cách đây hơn 30 năm ra nói.

- Ý anh là anh chê tôi không bằng chị Nhung?
- Ơ anh chê bao giờ
- Ừ đúng rồi, tôi làm sao bằng được. Ngoài xinh đẹp ra còn lại cái gì tôi cũng thua hết

=))))))

Mình thấy bắt đầu không ổn mới nói:

- Thôi mẹ ơi bố chỉ trêu thôi
- Còn mày nữa, đi lấy chồng đi giờ này còn ngồi đây

😃??

Tưởng xong xuôi tự dưng đang đêm mình nghe tiếng bố mình kêu thất thanh, sợ có trộm vào nhà mình lật đật chạy lên xem thì trong phòng bố mẹ vọng ra:

- Sao bà đánh tôi?
- Đánh bao giờ, tôi mộng du
- Tôi còn nghe thấy bà nói là “chê này, này thì chê này” xong bà làm đến đốp vào mặt tôi cơ mà?
- Linh ta linh tinh, ngủ mơ rồi nói linh tinh

Sáng dậy mắt bố mình thâm tím:

- Nào? Thế cơm hôm nay như nào hả anh Dũng?
- Ngon, tuyệt vời, từ bé đến giờ chưa ăn bữa cơm nào ngon như này!

Happy-smiley-emoticon

Đúng là nhẹ không ưa, ưa nặng.

Cheer
(2021-07-12, 02:20 PM)LeThanhPhong Wrote: [ -> ]Happy-smiley-emoticon

Đúng là nhẹ không ưa, ưa nặng.

Cheer

Cũng may đây là một dạng tiếu lâm chứ mà thiệt là anh Phong sẽ lên án nặng liền rồi đó nhe Becuoi
(2021-07-12, 02:22 PM)Ech Wrote: [ -> ]Cũng may đây là một dạng tiếu lâm chứ mà thiệt là anh Phong sẽ lên án nặng liền rồi đó nhe  Becuoi

Đúng đúng.  Vợ đánh chồng là không được.

Ok-sign-smiley-emoticon
(2021-07-12, 02:24 PM)LeThanhPhong Wrote: [ -> ]Đúng đúng.  Vợ đánh chồng là không được.

Ok-sign-smiley-emoticon

Sửa lại, vợ chồng đánh nhau là không được Shy
(2021-07-12, 02:50 PM)NhuCanhVitBay Wrote: [ -> ] 2 đứa đánh nhau ?

 Vợ là vợ, mà ta là ta...! Trong cuộc chiến điêu tàn thì vợ là vợ, mà ta là ta ????

Please

Có phải ông sợ hai đứa đánh nhau ra đứa thứ ba hông? lúc đó thì ta không còn là ta nữa, ta là nô lệ của vợ ông ơi Biggrin
(2021-07-12, 03:36 PM)NhuCanhVitBay Wrote: [ -> ] Bài hát đó... Nó có cái tiếu, nhưng cũng có cái nghĩa của nó đó nhe...! Vợ là vợ mà Ta là ta ! Ý nghĩa là có đồng đều tôn nghiêm, giai cấp rỏ ràng à.... 


 Mày quýnh tao, tao quýnh thí mịa mày...! .... Đó là cái cách nói thôi ! Nhưng nó nói lên cái địa vị của người phụ nữ cũng ngang hàng với người đàn ông  trên phần nhiều của vấn đề đời sống, xã hội.

Còn về vấn đề mà nhiều phụ nữ giành quyền gia trưởng trong gia đình thì tui thấy CHƯA ĐÚNG....

Please

haha, hôm nay tui đọc một câu hỏi trong FB, trong group "Người Việt Cali", bị bà con ném đá tơi bời, nhưng dĩ nhiên, ném đá cũng phải thôi. Câu hỏi như vầy:

[Image: 2021-07-12-13-44-02-Window.png]

Becuoi  Becuoi
(2021-07-12, 03:42 PM)Ech Wrote: [ -> ]haha, hôm nay tui đọc một câu hỏi trong FB, trong group "Người Việt Cali", bị bà con ném đá tơi bời, nhưng dĩ nhiên, ném đá cũng phải thôi. Câu hỏi như vầy:

[Image: 2021-07-12-13-44-02-Window.png]

Becuoi  Becuoi

Ôi! đàn bà là những niềm đau, nhưng đàn ông vẫn thich về VN gặm cỏ non, giá cỏ non là giá đó, đúng rồi Becuoi
(2021-07-12, 03:48 PM)LýMạcSầu Wrote: [ -> ]Ôi! đàn bà là những niềm đau, nhưng đàn ông vẫn thich về VN gặm cỏ non, giá cỏ non là giá đó, đúng rồi Becuoi

Cỏ non cỏ già gì cũng chết bà ơi, chỉ có đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau Grinning-face-with-smiling-eyes4
(2021-07-12, 03:59 PM)NhuCanhVitBay Wrote: [ -> ] Nghĩ như bà cũng đúng chứ không phải sai !... Nhưng cũng tùy đối tượng nhe . Tui cũng có cái giá của tui à.....! Trả rẻ qua thì tui hỏng có bán cái trong trắng của tui đâu ....???

Please

À quên, nghe Mi nói ông đang rước người yêu qua từ VN Lol


Lâu quá không thấy Mi vô chơi Tulip4
(2021-07-12, 04:39 PM)LýMạcSầu Wrote: [ -> ]À quên, nghe Mi nói ông đang rước người yêu qua từ VN Lol


Lâu quá không thấy Mi vô chơi Tulip4

Chào sis LMS, sis hỏi ông Ech thì biết tại sao Mi. không vô chơi liền hà!  Face-with-stuck-out-tongue-and-winking-eye_1f61c Grinning-face-with-smiling-eyes4
(2021-07-12, 05:17 PM)NhuCanhVitBay Wrote: [ -> ] Tui hay nói chuyện giỡn tào lao cho vui, đừng nghĩ lung tung nhe... Còn bà Mi. gì đó hỏng vô thì cũng chẳng mắc mớ gì tới tui à...! 

 Nếu phải rước người yêu từ VN thì phải rinh cả đám người đó!... Tui đang là con mắm thì sẽ thành xác ướp luôn !!!. Tui đâu có qưởn chơi kiểu đó nè.

Please

Tui cũng tào lao miá lao cho vui, chứ chuyện nhà ai sao, mắc mớ gì tới tui. Grinning-face-with-smiling-eyes4
  
Tiện nhắc tới Mi thì hỏi. Trời ơi, ông nhạy cảm quá xá quà xa.  ba8
(2021-07-12, 05:00 PM)TBTT Wrote: [ -> ]Chào sis LMS, sis hỏi ông Ech thì biết tại sao Mi. không vô chơi liền hà!  Face-with-stuck-out-tongue-and-winking-eye_1f61c Grinning-face-with-smiling-eyes4

Chào NL, thôi NL hỏi đi, tui hỏi ổng chửi  Rolling-on-the-floor-laughing4
Pages: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16