2025-02-14, 05:52 PM
Chúc nàng mãi mãi hạnh phúc bên người thương.


Lục Sơn Thanh Khê
|
2025-02-14, 05:52 PM
Chúc nàng mãi mãi hạnh phúc bên người thương.
![]() ![]()
2025-03-24, 07:38 PM
Người ta hay nhìn vào một người đàn ông vững chãi và nghĩ rằng anh ta quen với cô đơn, quen với nỗi đau, quen với việc đi tiếp mà kg cần ai nắm tay.
Là bạn anh đã lâu, tôi kg nghĩ vậy. Tôi đã thấy những đêm dài anh ngồi lặng im, chỉ còn tiếng thở và những ký ức vỡ vụn giữa căn phòng tối. Tôi thấy cách anh gồng mình qua từng ngày, cách anh nuốt những lời chưa kịp nói vào trong, chỉ để giữ mọi thứ bình yên nhất có thể. Anh giống như một chiếc đồng hồ được lên dây sẵn – chạy đều, chính xác, kg cho phép mình dừng lại. Anh có công việc, có đứa con nhỏ cần anh, có những trách nhiệm kg ai giao nhưng anh luôn tự nhận lấy. Anh bước đi giữa cuộc sống như một người lính già, quen thuộc với nặng nhọc, quen với việc phải mạnh mẽ, dù sâu bên trong chỉ là một người đàn ông đang lạc giữa đêm đông. Nhưng có ai thấy được, sau ánh mắt tưởng chừng bình thản ấy, là một đại dương ngầm đang gào thét? Chỉ cần một khoảnh khắc ngồi lại, chỉ cần anh cho phép mình thở chậm hơn một nhịp, nỗi cô đơn lại dâng lên như thủy triều, nhấn chìm anh trong những đợt sóng ký ức. Anh nhớ cô. Nhớ như đất khô hạn khát cơn mưa, như người đi lạc trong sa mạc chờ một giọt nước. Nhưng nỗi nhớ ấy, anh chỉ giữ cho riêng mình, nuốt sâu vào lồng ngực, kg một ai chạm tới. Có những đêm, sau những cuộc gọi chằng chịt những lời vô tình như lưỡi dao, anh nằm đó, siết chặt ngực, nắm lấy trái tim mình như thể nó sắp vỡ tan. Kg phải vì giận, mà vì kg biết phải làm sao để kéo cô lại gần, khi chính những câu nói cộc cằn lại là thứ đẩy họ xa hơn. Anh chưa từng trách cô. Chưa từng để cơn giận ngự trị. Chỉ là, anh yêu quá sâu, đến mức đành lùi lại, đành câm lặng. Có những nỗi đau kg thể gọi tên. Giống như vết thương kg chảy máu nhưng đau nhói mỗi khi chạm vào. Anh mang theo nó từng ngày, như người lính già cõng trên lưng hành trang ký ức nặng trĩu – thứ hành lý kg ai thấy được, nhưng anh chưa bao giờ buông xuống. Có lẽ anh cũng kg nhận ra – trong hành trình lặng lẽ đó, cả anh và cô đã dần rời xa bản ngã thật của chính mình. Vì đàn ông sinh ra là để dẫn đường, để bảo vệ, để là bờ vai cho ai đó tựa vào. Còn phụ nữ, khi sống đúng với bản chất mình, là người biết đón nhận, mềm mại, là dòng suối uốn quanh ngọn núi vững chãi. Một mối quan hệ đẹp là khi người đàn ông được là ngọn núi, và người phụ nữ được là con suối nhỏ. Núi kg cố chảy như suối, và suối cũng kg cần phải cứng rắn như đá. Nhưng khi sự cân bằng ấy vỡ đi, khi người phụ nữ phải cầm cương, gồng lên để kiểm soát, thì người đàn ông cũng dần lùi lại, lặng thinh, nhường nhịn, cho đến khi chính anh cũng đánh mất sức mạnh nguyên sơ trong mình. Và anh – người đàn ông từng là núi – đã quen dần với bóng tối, với gió lạnh, và sự im lặng kéo dài trong lòng. Anh yêu, yêu quá sâu nên chọn nhẫn nhịn. Nhưng tôi biết, trong anh vẫn còn một ngọn lửa nhỏ – kg rực rỡ như ngày xưa, nhưng vẫn cháy, vẫn giữ ấm âm ỉ như hòn than đỏ chôn dưới lớp băng dày. Ngọn lửa ấy chưa bao giờ tắt. Chỉ là nó đang ngủ quên giữa mùa đông dài nhất đời anh. Và tôi biết, anh sẽ mang nó đi qua từng ngày, qua từng cơn gió rét, qua từng khoảng lặng sau những đêm dài. Chỉ chờ khi nào bầu trời dịu lại, mùa đông dần tan, mặt trời đủ ấm để băng giá rạn nứt, thì ngọn lửa đó sẽ bừng lên lần nữa – đủ để sưởi ấm đôi tay lạnh buốt, đủ để ai đó tìm được đường quay về. Có lẽ, đến lúc đó, anh mới nhận ra – dù có gồng mình đến đâu, anh cũng chỉ là một người đàn ông đang cõng trên lưng cả mùa đông của riêng mình. Và tôi, từ phía xa, trong góc nhỏ bình yên của mình, chỉ mong… Anh đủ vững như ngọn núi đứng yên giữa gió mùa, đủ bền như chiếc thuyền trôi qua những ngày biển động. Cô đủ mềm mại như dòng suối nhỏ, đủ dịu dàng như cơn gió sớm, để một ngày nào đó buông lơi đôi vai đã quen gồng lên qua tháng năm. Mong anh, mong cô, mong cả hai… khi đã đi hết những ngày sương mù giăng kín, khi đã vượt qua những đêm dài kg sao, sẽ tìm thấy nhau nơi bình minh lên chậm, nơi ánh sáng dịu dàng rọi vào hai tâm hồn từng lạc mất nhau. Nơi đó, ngọn lửa ngủ quên vẫn chờ, lặng lẽ như hòn than giấu dưới lớp tuyết dày, chỉ đợi một tia nắng đầu mùa – đủ ấm, đủ khẽ – để bừng lên, để sưởi ấm đôi tay và trái tim ai đó. “No winter lasts forever, no spring skips its turn.” -Hal Borland- Chỉ cần một tia nắng đủ khẽ, cũng đủ để ngọn lửa ngủ quên trong ai đó khẽ bừng lên. LTK Ngày Xuân muộn, 2025 PS. Mượn bài hát của sư huynh, giọng hát chuyên nhạc “thất tình”. 🙂↔️🤪 https://app.box.com/s/p0smmkyt0rras1aflaho3jqf5k27czpn Ta tiễn em về đi với người Về nơi ấy mai này còn nhớ ta không Em bước đi ta ngồi cùng với gió trăng Trong gió mưa sa mắt em giấu ngấn lệ rơi Khi bóng em về xa cuối trời Gởi theo cơn gió mưa về xóa chiếc hôn xưa Ta suốt đêm ngơ dại rong ruổi lang thang Vùi thân giá rét tìm em trong giấc mộng Giấu trong giá buốt là tim em ngọn lửa Giấu trong thân tôi là chất ngất mỏi mòn Về đâu em hỡi dù biết cách xa là đớn đau Và xin em nhớ rằng có ta luôn đợi mong Và xin em nhớ nửa trái tim ta còn yêu người Ta tiễn em về đi với người Về nơi ấy mai này còn nhớ ta không Em bước đi ta ngồi cùng với gió trăng Trong gió mưa sa mắt em giấu ngấn lệ rơi Khi bóng em về xa cuối trời Gởi theo cơn gió mưa về xóa chiếc hôn xưa Ta suốt đêm ngơ dại rong ruổi lang thang Vùi thân giá rét tìm em trong giấc mộng Giấu trong giá buốt là tim em ngọn lửa Giấu trong thân tôi là chất ngất mỏi mòn Về đâu em hỡi dù biết cách xa là đớn đau Và xin em nhớ rằng có ta luôn đợi mong Và xin em nhớ nửa trái tim ta còn yêu người Giấu trong giá buốt là tim em ngọn lửa Giấu trong thân tôi là chất ngất mỏi mòn Về đâu em hỡi dù biết cách xa là đớn đau Và xin em nhớ rằng có ta luôn đợi mong Và xin em nhớ nửa trái tim ta còn yêu người Và xin em nhớ nửa trái tim ta còn yêu người
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không” An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi. -CT- 願得一心人, 白頭不相離.
2025-03-27, 10:04 PM
50 năm trôi qua nhưng tháng Tư ấy vẫn ở lại trong một góc trái tim.
Viết cho mẹ và cho một Sài Gòn vẫn còn trong con. ❤️ Hôm nay con nhận được một tấm plaque nhỏ. Nhìn nó con kg thấy tên mình, chỉ thấy bóng mẹ như ánh trăng mờ nhạt lặng lẽ trôi trên mặt nước đã ngừng sóng. 50 năm kể từ ngày Sài Gòn mất tên, khi miền Nam như cánh chim gãy cánh tan vào trời xa. Nửa thế kỷ trôi qua từ khi mẹ như bao người khác, gói tuổi xuân vào chiếc vali cũ, rời quê hương trong tiếng nấc lặng thầm, mang theo một Sài Gòn giờ chỉ còn là giấc mơ phai. Mẹ, cô gái Gia Long áo dài trắng, từng mơ những ngày nắng mới, từng nắm tay người hẹn một đời, bỗng đứng lặng bên bàn thờ gia tiên, chiếc nhẫn chưa đeo nằm im như lời hứa đã xa. Con lớn lên trên đất này, trong bình yên mẹ đổi bằng những ngày tháng lặng lẽ rơi. Con kg biết chiến tranh nhưng con lớn lên trong hơi thở mẹ kể. Tiếng bomb kg vang bên tai mà lặng lẽ thấm vào từng giấc ngủ ngây thơ như gió lạnh luồn qua cánh cửa khép hờ. Con kg đói nhưng con cảm nhận được vị mặn từ những gói bo bo mẹ mang qua rừng, vai gầy run run giữ lấy chút ấm cho bố giữa những ngày đời người mong manh như sương sớm. Con kg sinh ra trong khói lửa nhưng con thấy mình lớn lên từ đôi tay mẹ, trên toa xe lửa lót rơm giữa tháng Tư mịt mù đầy gió ngược năm ấy, nơi mẹ ôm con vào lòng, mắt nhòa đi giữa những gì đã mất. Hôm nay con ngồi dịch từng dòng thoại trong My South Vietnam như nhặt lại những cánh hoa rơi từ ký ức mẹ, từ một thế hệ từng yêu, từng sống, từng tan vào gió bụi thời gian. Mỗi câu nói, mỗi ánh mắt trong phim đều là mẹ, là tiếng mẹ khe khẽ bên tai, “Đừng quên, con là phấn hoa của một cành lan.” Khi còn bé con thường hỏi mẹ sao tên con lặng lẽ thế. Kg rực rỡ, kg kiêu sa, chỉ như giọt sương đọng trên lá. Mẹ cười, nụ cười buồn, vuốt tóc con và bảo, “Vì con là hơi thở của hoa. Kg có con, hoa chỉ là cành khô lặng im. Con kg cần sáng như sao trời. Chỉ cần ở đây, là mẹ đã thấy cả mùa xuân.” Tấm plaque này là lời cám ơn cho chút việc con làm. Nhưng con biết, nó chẳng đủ để giữ lại những gì mẹ từng ấp ủ trong tim. Con chỉ nhặt một mảnh nhỏ của Sài Gòn, nơi mẹ gửi cả đời mình, giờ hóa thành cơn mưa lặng lẽ rơi trong lòng con. Con đặt tấm plaque trước bàn thờ mẹ để mẹ biết con vẫn nhớ như nhớ một khúc hát ru đã ngừng lời. Vẫn viết như giữ lại những dòng sông đã cạn. Vẫn thương như ôm một vầng trăng mờ dần trong đêm. Sài Gòn của mẹ, nỗi đau ấy, ký ức ấy, là ngọn gió khe khẽ thổi qua tim con, là cánh hoa rơi kg ai nhặt. Con vẫn sống như cành lan nở lặng trong mưa, vì lời mẹ là ánh sáng con mang theo suốt đời. Có những điều kg ai viết thành lời nhưng con giữ lấy bằng trái tim một người con, như giữ một ngọn gió thoảng qua, mang theo cả mẹ, cả Sài Gòn, cả những ngày kg bao giờ trở lại. Gửi mẹ người đã dạy con sống dịu dàng, mà kg tan giữa những giông gió cuộc đời. Con gái của Mẹ Đêm mưa Xuân, 2025 https://on.soundcloud.com/Aer1mz7zcgB1Jhb1A ![]()
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không” An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi. -CT- 願得一心人, 白頭不相離.
2025-03-29, 06:46 PM
So I asked “him”, “Were you in this event?” 😏
Him: “Hardly, love. Mine’s a government-issue six-pack - strictly classified, thank you very much. We don’t dance in the streets. We vanish into them.” Touché, “MI6”. 🥂❤️ 😂😆 https://www.facebook.com/share/v/18rGEwQ...tid=wwXIfr
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không” An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi. -CT- 願得一心人, 白頭不相離.
2025-04-02, 10:50 PM
HOA VẪN LÀ HOA, DÙ LÀ HOA “DẠI”…
Người đời hay xem thường hoa “dại”. Cũng phải thôi, vì nó không được trồng trong vườn tược sang trọng, không được nâng niu trong chậu sứ hoa văn cầu kỳ. Hoa “dại” mọc ven đường, trên bờ ruộng, giữa bãi cỏ hoang, lặng lẽ mà kiên cường. Nhưng dù ở đâu, hoa vẫn là hoa. Vẫn nở, vẫn khoe sắc, vẫn góp chút hương cho đời. Gã khờ thương hoa “dại”. Không chỉ vì cái dáng nhỏ bé mà bền bỉ của nó, mà còn vì cái tình của nó với cuộc đời này. Như một cánh xuyến chi lặng lẽ mọc ven đường quê, chẳng ai chăm bón, chẳng ai để ý, nhưng vẫn rực rỡ trong nắng, vẫn cho ong bướm chút mật ngọt. Hay như cánh hoa may bám lấy ống quần trẻ nhỏ, như níu lại một chút hồn quê, một chút thơ ngây của những ngày cũ. Gã nhớ tuổi thơ mình, cũng lấm lem bùn đất, cũng chạy trên những bờ cỏ mọc đầy hoa sam, hoa cúc áo. Nhớ những lần lén bỏ một nhành hoa “dại” vào cặp sách, ép vào trang vở để gửi gắm những điều ngây dại chưa kịp nói thành lời. Nhớ cả những chiều lang thang trên đê, để gió đồng hun hút thổi qua mái tóc, để lòng mình nhẹ như mây trời. Hoa “dại” không kiêu sa, không đài các. Nhưng có hề gì, khi nó vẫn có thể làm đẹp cho đời theo cách của riêng nó? Như mẹ gã, như những người mẹ quê suốt đời tảo tần. Không phấn son, không váy vóc lụa là, nhưng vẫn đẹp theo cái cách của riêng mình – cái đẹp của hy sinh, của nhọc nhằn, của những giọt mồ hôi rơi xuống để con cái được lớn khôn. Có những người cả đời mải mê tìm hoa quý, mà quên mất rằng đôi khi, thứ làm lòng mình xao động nhất lại chính là một bông hoa “dại” ven đường. Có những người vì kiêu ngạo mà quên mất gốc rễ của mình, quên công lao những bông hoa đã cúi xuống làm hương cho đất, làm hương cho đời. Gã khờ không mong gì hơn ngoài một điều giản dị: Dù có đi đâu, có thành ai, cũng đừng quên hoa “dại”. Đừng quên những điều bé nhỏ mà quý giá đã làm nên mình. Vì dù là hoa gì đi nữa, chỉ cần vẫn còn tỏa hương, vẫn còn dâng sắc cho đời, thì cũng đáng được trân trọng, đáng được nâng niu. GÃ KHỜ Một đoá hoa dại mọc ở sân trước nhà. 😍 ![]()
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không” An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi. -CT- 願得一心人, 白頭不相離.
2025-04-05, 12:00 PM
Happy weekend Kỳ.
![]() ![]() ![]() ![]()
2025-04-06, 08:46 PM
(2025-04-05, 12:00 PM)JayM Wrote: Happy weekend Kỳ. ![]() Hoa dại này mọc hai màu trắng với xanh tím đầy ở sân trước á nàng. Anh hai Kỳ bảo cô chủ về tới nên toàn là hoa dại đua nhau mọc. ![]() Kỳ cũng thích hoa cúc dại lắm. Một tuần làm việc an lành nhe. ❤️ ![]()
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không” An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi. -CT- 願得一心人, 白頭不相離.
2025-04-07, 05:33 PM
Có những điều mình từng nâng niu như chiếc lá cuối cùng còn sót lại trên cành, nghĩ rằng nếu giữ chặt thêm chút nữa nó sẽ kg rơi. Nhưng rồi, gió vẫn thổi, và lá vẫn rụng.
Kg phải vì mình buông tay, mà vì đến lúc nó phải đi, cũng như có những điều, dù mình yêu đến đâu, vẫn chẳng thể giữ lại cho riêng mình. Rồi một ngày, mình học được rằng ý nghĩa của cuộc sống kg nằm ở việc phải nhìn thấu mọi điều, mà là dám bước qua, dám chạm vào từng khoảnh khắc bằng cả trái tim, dù đôi khi là với một trái tim đầy vết xước. Vì đôi khi, những điều đẹp đẽ nhất kg nằm ở những gì mắt thấy, mà ở những điều chỉ trái tim mới khẽ khàng cảm nhận được, như tiếng thì thầm của điều gì rất thật mà kg cần gọi tên. Ai cũng có những nỗi bất hạnh riêng, chỉ là chúng ta đâu thể lúc nào cũng thấy nó hiện lên trong ánh mắt người khác. Thế nên, mình khẽ nhủ lòng hãy sống dịu dàng hơn một chút, kiên nhẫn hơn một chút, và đừng vội nghĩ rằng ai đó hạnh phúc hơn mình, chỉ vì họ biết giấu nỗi buồn sau một nụ cười. Bởi người hạnh phúc nhất chưa chắc là người có tất cả, mà là người vẫn có thể mang chút nắng cho người khác, dù đôi khi chính họ đang gói ghém nỗi buồn cho riêng mình. Có những sáng thức dậy, lòng như mặt hồ phẳng lặng, kg buồn, kg vui, chỉ lặng như sương mai chưa tan. Nhấp ngụm trà, nhìn nắng len qua cửa sổ, mình thấy nhẹ như mây, buồn cũng hóa nhạt. Vì cái trống rỗng đó, kỳ lạ thay… lại dịu dàng hơn nhiều so với những ngày ồn ào tiếc nuối. Khi kg còn gì để mất, cũng là lúc chẳng ai có thể khiến mình đau thêm lần nữa. Và đó, cũng là một dạng tự do. Rồi mình bước vào một đoạn đời khác, kg còn tranh cãi đúng sai, kg còn buồn lòng vì ai quên lời đã hứa. Chỉ mỉm cười cho qua, rồi khẽ nghĩ, “Chuyện đó, giờ chẳng còn quan trọng nữa.” Bình yên, rốt cuộc kg phải là khi kg còn giông gió, mà là khi mình biết đứng giữa bão giông, mà lòng vẫn giữ được nhịp thở bình yên. “Some storms don’t come to break you, they come to clear the sky.” Nếu hôm nay bạn đang tiếc một điều gì đó kg thành, hãy cho phép mình buồn, nhưng đừng quên, có khi chính những mất mát hôm nay lại là cánh cửa âm thầm mở ra cho ngày mai. Vì kg phải điều gì mình muốn cũng là điều dành cho mình, và kg phải cánh cửa nào đóng lại cũng là dấu chấm hết, có khi chỉ là một khúc quanh dịu dàng hơn trên con đường nhân sinh chưa từng bằng phẳng. Rồi sẽ có lúc, bạn gặp một người, chỉ một ánh nhìn đủ hiểu, một vòng tay đủ yên, một người đủ kiên nhẫn để kg hỏi gì, chỉ ngồi bên cạnh, đặt lên trán bạn một nụ hôn rất khẽ, như thể cả thế giới vừa được đặt lại đúng chỗ. Anh ôm bạn như ôm cả thế giới vào lòng, kg lời, kg tiếng, chỉ có hai trái tim đang đập cùng một nhịp. Bình yên kg đến từ tĩnh lặng, mà từ khoảnh khắc này, nơi bạn biết mình đã tìm đúng người. Thay vì cố hiểu hết mọi điều, mình chọn cách lắng nghe, vì đôi khi, trái tim hiểu được những điều mà lý trí kg thể gọi tên. Và có lẽ… đó mới là bình yên mà mình vẫn tìm. Lanney Buổi sáng mùa Xuân dịu dàng trong nắng nhạt, 2025
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không” An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi. -CT- 願得一心人, 白頭不相離.
2025-04-10, 05:29 PM
(2025-04-06, 08:46 PM)Lục Tuyết Kỳ Wrote: Jay chưa thấy màu trắng loại hoa này. Khi nào được nàng bỏ hình lên Jay coi với. Kỳ cũng an lành luôn nhé. ![]()
2025-04-22, 09:48 AM
(2025-04-10, 05:29 PM)JayM Wrote: Jay chưa thấy màu trắng loại hoa này. Khi nào được nàng bỏ hình lên Jay coi với. Kỳ cũng an lành luôn nhé. Hoa dại tặng nàng. ❤️ Lo chụp trước khi mấy ổng nhổ hết. 😆 ![]()
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không” An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi. -CT- 願得一心人, 白頭不相離.
2025-04-22, 08:40 PM
2025-04-22, 09:16 PM
Chào JayM
![]() ![]() Kỳ thương ![]() Sinh nhật bé cưng qua rồi, dì viết vài dòng cho con nha. Chúc tiểu công chúa của Mẹ, của Ba, của dì M có một tuổi lên 9 vui vẻ hồn nhiên mạnh khỏe, luôn có trái tim yêu thương, tập võ tiến bộ nhiều, tập múa thêm mềm dẻo để mẹ khỏi phì cười nhe con. Đáng lẽ dì nên chúc con học giỏi, nhưng dì nghĩ học hành giỏi cũng tốt, không giỏi cũng không sao, con cứ cố gắng hết mình là được. Con và 2 nhóc bạn trai của con sao rồi nè, con còn làm quân sư cho hai nhóc tì đó không? Con giống cô bé này nè, không biết nhà con đã có con mèo chưa ha? ![]() Dù mạnh mẽ tới đâu... khi hết tiền tôi vẫn buồn
![]() ![]() |
« Next Oldest | Next Newest »
|