2025-04-07, 05:33 PM
Có những điều mình từng nâng niu như chiếc lá cuối cùng còn sót lại trên cành, nghĩ rằng nếu giữ chặt thêm chút nữa nó sẽ kg rơi. Nhưng rồi, gió vẫn thổi, và lá vẫn rụng.
Kg phải vì mình buông tay, mà vì đến lúc nó phải đi, cũng như có những điều, dù mình yêu đến đâu, vẫn chẳng thể giữ lại cho riêng mình.
Rồi một ngày, mình học được rằng ý nghĩa của cuộc sống kg nằm ở việc phải nhìn thấu mọi điều, mà là dám bước qua, dám chạm vào từng khoảnh khắc bằng cả trái tim, dù đôi khi là với một trái tim đầy vết xước. Vì đôi khi, những điều đẹp đẽ nhất kg nằm ở những gì mắt thấy, mà ở những điều chỉ trái tim mới khẽ khàng cảm nhận được, như tiếng thì thầm của điều gì rất thật mà kg cần gọi tên.
Ai cũng có những nỗi bất hạnh riêng, chỉ là chúng ta đâu thể lúc nào cũng thấy nó hiện lên trong ánh mắt người khác. Thế nên, mình khẽ nhủ lòng hãy sống dịu dàng hơn một chút, kiên nhẫn hơn một chút, và đừng vội nghĩ rằng ai đó hạnh phúc hơn mình, chỉ vì họ biết giấu nỗi buồn sau một nụ cười. Bởi người hạnh phúc nhất chưa chắc là người có tất cả, mà là người vẫn có thể mang chút nắng cho người khác, dù đôi khi chính họ đang gói ghém nỗi buồn cho riêng mình.
Có những sáng thức dậy, lòng như mặt hồ phẳng lặng, kg buồn, kg vui, chỉ lặng như sương mai chưa tan. Nhấp ngụm trà, nhìn nắng len qua cửa sổ, mình thấy nhẹ như mây, buồn cũng hóa nhạt. Vì cái trống rỗng đó, kỳ lạ thay… lại dịu dàng hơn nhiều so với những ngày ồn ào tiếc nuối. Khi kg còn gì để mất, cũng là lúc chẳng ai có thể khiến mình đau thêm lần nữa. Và đó, cũng là một dạng tự do.
Rồi mình bước vào một đoạn đời khác, kg còn tranh cãi đúng sai, kg còn buồn lòng vì ai quên lời đã hứa. Chỉ mỉm cười cho qua, rồi khẽ nghĩ, “Chuyện đó, giờ chẳng còn quan trọng nữa.”
Bình yên, rốt cuộc kg phải là khi kg còn giông gió, mà là khi mình biết đứng giữa bão giông, mà lòng vẫn giữ được nhịp thở bình yên.
“Some storms don’t come to break you, they come to clear the sky.”
Nếu hôm nay bạn đang tiếc một điều gì đó kg thành, hãy cho phép mình buồn, nhưng đừng quên, có khi chính những mất mát hôm nay lại là cánh cửa âm thầm mở ra cho ngày mai. Vì kg phải điều gì mình muốn cũng là điều dành cho mình, và kg phải cánh cửa nào đóng lại cũng là dấu chấm hết, có khi chỉ là một khúc quanh dịu dàng hơn trên con đường nhân sinh chưa từng bằng phẳng.
Rồi sẽ có lúc, bạn gặp một người, chỉ một ánh nhìn đủ hiểu, một vòng tay đủ yên, một người đủ kiên nhẫn để kg hỏi gì, chỉ ngồi bên cạnh, đặt lên trán bạn một nụ hôn rất khẽ, như thể cả thế giới vừa được đặt lại đúng chỗ. Anh ôm bạn như ôm cả thế giới vào lòng, kg lời, kg tiếng, chỉ có hai trái tim đang đập cùng một nhịp. Bình yên kg đến từ tĩnh lặng, mà từ khoảnh khắc này, nơi bạn biết mình đã tìm đúng người.
Thay vì cố hiểu hết mọi điều, mình chọn cách lắng nghe, vì đôi khi, trái tim hiểu được những điều mà lý trí kg thể gọi tên. Và có lẽ… đó mới là bình yên mà mình vẫn tìm.
Lanney
Buổi sáng mùa Xuân dịu dàng trong nắng nhạt, 2025
Kg phải vì mình buông tay, mà vì đến lúc nó phải đi, cũng như có những điều, dù mình yêu đến đâu, vẫn chẳng thể giữ lại cho riêng mình.
Rồi một ngày, mình học được rằng ý nghĩa của cuộc sống kg nằm ở việc phải nhìn thấu mọi điều, mà là dám bước qua, dám chạm vào từng khoảnh khắc bằng cả trái tim, dù đôi khi là với một trái tim đầy vết xước. Vì đôi khi, những điều đẹp đẽ nhất kg nằm ở những gì mắt thấy, mà ở những điều chỉ trái tim mới khẽ khàng cảm nhận được, như tiếng thì thầm của điều gì rất thật mà kg cần gọi tên.
Ai cũng có những nỗi bất hạnh riêng, chỉ là chúng ta đâu thể lúc nào cũng thấy nó hiện lên trong ánh mắt người khác. Thế nên, mình khẽ nhủ lòng hãy sống dịu dàng hơn một chút, kiên nhẫn hơn một chút, và đừng vội nghĩ rằng ai đó hạnh phúc hơn mình, chỉ vì họ biết giấu nỗi buồn sau một nụ cười. Bởi người hạnh phúc nhất chưa chắc là người có tất cả, mà là người vẫn có thể mang chút nắng cho người khác, dù đôi khi chính họ đang gói ghém nỗi buồn cho riêng mình.
Có những sáng thức dậy, lòng như mặt hồ phẳng lặng, kg buồn, kg vui, chỉ lặng như sương mai chưa tan. Nhấp ngụm trà, nhìn nắng len qua cửa sổ, mình thấy nhẹ như mây, buồn cũng hóa nhạt. Vì cái trống rỗng đó, kỳ lạ thay… lại dịu dàng hơn nhiều so với những ngày ồn ào tiếc nuối. Khi kg còn gì để mất, cũng là lúc chẳng ai có thể khiến mình đau thêm lần nữa. Và đó, cũng là một dạng tự do.
Rồi mình bước vào một đoạn đời khác, kg còn tranh cãi đúng sai, kg còn buồn lòng vì ai quên lời đã hứa. Chỉ mỉm cười cho qua, rồi khẽ nghĩ, “Chuyện đó, giờ chẳng còn quan trọng nữa.”
Bình yên, rốt cuộc kg phải là khi kg còn giông gió, mà là khi mình biết đứng giữa bão giông, mà lòng vẫn giữ được nhịp thở bình yên.
“Some storms don’t come to break you, they come to clear the sky.”
Nếu hôm nay bạn đang tiếc một điều gì đó kg thành, hãy cho phép mình buồn, nhưng đừng quên, có khi chính những mất mát hôm nay lại là cánh cửa âm thầm mở ra cho ngày mai. Vì kg phải điều gì mình muốn cũng là điều dành cho mình, và kg phải cánh cửa nào đóng lại cũng là dấu chấm hết, có khi chỉ là một khúc quanh dịu dàng hơn trên con đường nhân sinh chưa từng bằng phẳng.
Rồi sẽ có lúc, bạn gặp một người, chỉ một ánh nhìn đủ hiểu, một vòng tay đủ yên, một người đủ kiên nhẫn để kg hỏi gì, chỉ ngồi bên cạnh, đặt lên trán bạn một nụ hôn rất khẽ, như thể cả thế giới vừa được đặt lại đúng chỗ. Anh ôm bạn như ôm cả thế giới vào lòng, kg lời, kg tiếng, chỉ có hai trái tim đang đập cùng một nhịp. Bình yên kg đến từ tĩnh lặng, mà từ khoảnh khắc này, nơi bạn biết mình đã tìm đúng người.
Thay vì cố hiểu hết mọi điều, mình chọn cách lắng nghe, vì đôi khi, trái tim hiểu được những điều mà lý trí kg thể gọi tên. Và có lẽ… đó mới là bình yên mà mình vẫn tìm.
Lanney
Buổi sáng mùa Xuân dịu dàng trong nắng nhạt, 2025
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-
願得一心人,
白頭不相離.
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-
願得一心人,
白頭不相離.