Mùa Xuân đến rồi ....
Đôi khi chỉ vì thấy tiêng tiếc một món đồ mà người khác vô tình bỏ quên, tôi thường hay nhặt về, mang ra sau hè vặn nước phông-tên lên rồi ngồi cặm cụi chùi chùi rửa rửa cho dễ nhìn rồi xử dụng lại, cứ y như đồ của mình mới mua. Có một điều chợt nhận ra, giả dụ như mình có tiền, có thật nhiều tiền đi nữa chưa chắc gì mình đã mua được một món đồ như thế, có thể do vô tâm, có thể do khong để ý, có thể do quá bận bịu để nghĩ về một điều gì đó quá cao xa khỏi tầm tay với nên mình không thể tạo ra được, không thể mua được, chỉ khi thấy trên tay người khác cái mình thèm muốn, đôi khi còn muốn chiếm lấy để làm của riêng, y như việc mình đã tự tung tự tác coi cái thread này vốn của người khác lại y như của mình lập ra, rồi khư khư giữ lấy làm của, điều ấy có khi làm cho bạn bè chế giễu mình, Sao mài tự nhiên như người Hà Lội vậy, làm biếng gì thì cũng vừa phải cho người ta nhờ với chứ!. 
 
Thôi kệ đi, cũ người mới ta, chắc người làm ra không thấy tiếc hay trách móc gì đâu hén. Tới luôn bác tài...    Face-with-stuck-out-tongue-and-winking-eye_1f61c Smiling-face-with-halo4
 
Vài ngày trước có xem một chương trình đố vui trên tivi, nói về nước Pháp. Có một câu hỏi như này, Ở nước Pháp có một loài cá gì chỉ xuất hiện duy nhất trong một ngày trong năm rồi biến mất?. Câu trả lời đó là loại Cá tháng tư. Ấy là do nước Pháp có thể coi như là nước khởi thủy cho ngày cá tháng tư, ngày 1 tháng 4, tức là ngày đầu của mùa Xuân theo cách tính của họ. Nên dù cho sau này ông  Hoàng đế Charles IX đã ra lệnh chuyển ngày đầu năm mới về ngày 1/1, nhưng do phương tiện thông tin thời ấy (1852) còn thô sơ nên nhiều nơi trên nước Pháp chưa biết, vẫn tiép tục coi ngày bắt đầu của mùa xuân là ngày 1 tháng tư, dần dần nó trở thành một trò đùa của nhiều người là vậy. Từ đó ngày 1 tháng tư trở thành ngày nói dối, nói khoác cho vui nhà vui cửa, còn mùa xuân lại bắt đầu từ ngày mùng một tháng tư Dương lich là vậy. Cái này cũng còn tùy vào từng quốc gia một, tỷ như ở đất nước Chiều Nay (*) của tui, tháng tư lại là một trong những tháng cuối mùa xuân, chuẩn bị bước qua mùa hè, con nít chuân bị ôn thi học kỳ hai, những người thắng cuộc trên đất nước này lại rộn ràng ca bài ca chiến thắng, vui trên nỗi buồn của người khác, của mấy khúc ruột thừa ngàn dặm xa.
 
Có lần đã bảo, dạo này tui đọc nhiều mà viết ít, đọc nhiều để hiểu người, hiểu đời nhiều hơn, nhưng viết ít lại vì nói thiệt, có cái gì mới đâu để mà viết?. Hai mươi năm về trước, những bài viết kể về nhưng mất mát, những khổ cực nơi quê hương của tui đang sống luôn được bạn bè đón nhận trong niềm háo hức muốn nghe. Thậm chí có vài người bạn ở xa về vẫn luôn ngạc nhiên khi nói với tui, Ê mậy, hôm nay đi taxi nghe anh tài xế ảnh chửi chế độ nghe đã lỗ tai luôn mậy... Bởi khi ấy mấy cái chuyện ấy nó đang là chuyện hót hòn họt, ai nghe cũng thích và quan trong là người nghe họ thich, họ háo hức đón nhận, vì sự quan tâm của họ với cái đất nước từng là của cha ông họ vì nó mà hy sinh, bỏ mình nơi rừng thiêng nước độc, vì nó còn quan trọng đối với họ. Còn bây giờ?. Tui tin là những sự quan tâm đó gần như mất hẵn trong những thế hệ sau này, bởi bận tâm làm chi cho mệt về cái đất nước mà mình không còn gắn bó, không phải quốc tịch của mình, không nuôi sống mình hằng ngày, không trả lương cho mình, không trả bảo hiểm cho mình, không cho mình một giấc mơ tuyệt vời, không cho mình tự do, nói chung là nhiều cái không lắm luôn. Mọi cái bận tâm lo lắng là việc vươn lên nơi xứ sở mình đang ở, chuyện học hành của con cái, chuyện lương bổng, chuyện lương hưu, chuyện vui chơi giải trí. Mọi người có vẽ chế nhạo mà cho rằng thằng ku Đạn này đang nổ?. Cứ tin tui và chờ chừng hơn năm nữa chúng ta sẽ chứng kiến những cuộc khẩu chiến, những trận chửi rủa nhau giữa hai nhóm người Việt, một gốc Lừa và một gốc Voi, khi ấy sẽ thấy họ chửi nhau không dẹp không ăn tiền. Phía dưới cái mặt hồ phẳng lặng kia luôn có những con sóng ngầm, chỉ chờ dịp là bùng lên mạnh mẽ, mãnh liệt mà. (Nhắc lại chút ha  Shy  ). Cái gì thiết thực với cuộc sống của mình luôn là cái mình quan tâm nhất, c’est la vie, đời nó luôn là vây, khóc than vì họ bỏ mình mà đi phỏng có ích gi, có được gì hả ban?.
 
Bây giờ, sẽ rất là ảo tưởng khi viết về những cuộc sống khốn khổ hay những cái thay đổi ở cái xứ Chiều Nay của tui, bởi tui nghĩ rằng, còn ai quan tâm đến nó nữa đâu mà kể. Còn chăng là rải rác đây đó một vài bài viết đển nói về những điều chẳng tốt đẹp gì. Điều ấy có khi lại gây cho nhiều người, trong đó có tui, một sự ngạc nhiên và mắc cười vô cùng tận luôn. Bởi nó luôn là điều có tính mặc định rồi, chế độ ấy nó không xấu xa thì nó là tốt đẹp à?. Ráng bươi móc những cái xấu được coi là mặc định sẽ nói lên được điều gì?. Hòn đá mà biết nói năng thì hàm răng của ông thầy địa lý còn mọc trên hàm được không?. Nếu như nó tốt đẹp thật thì mấy ông mấy bà hay bươi móc nó có cái lưỡi không bị cắt cụt, tui làm con mấy người liền. hê hê... Thế nên ba cái chuyện “Lòng xào dưa chua” hay mấy cái “Tác động vật lý” kia nên xếp vào kho tàng chuyện cười có vẽ hợp lý hơn là vậy.   Biggrin
 
Nhân đây cũng cảm ơn cái thread của cô Ba Trà làm ra để nói về mùa Xuân, mùa Hạ, để nói về cách nuôi dạy em bé, nhìn hình em bé đang lớn dần lên từng giờ từng ngày với tui coi vậy mà là niềm vui bây giờ. Còn riêng mấy cái chuyện “Chờ nhìn quê hương sáng chói mắt Mẹ ngày nay không mờ...” xin gởi lại cho tương lai, bởi nó thuộc về công việc của những người trẻ lớn lên sau này ở trong nước, không dành cho những thân cò lặn lội bờ ao, gánh gạo cho chồng vượt biển mà nước mắt nỉ non trong lòng, không dành cho thế hệ của tui được, bởi dù gì thì mình đã già đi rồi, còn sức đâu để mà làm, chuyện yêu đương kia còn hết sức gánh gồng thì lấy đâu ra sức để này với nọ. Và chắc chắn như đinh đóng cột rằng chuyện tương lại sẽ không dành cho bạn, những người đã từng một thời chôn dầu vượt iển cả, những thế lực đã từng một thời vang bóng, từng làm cho bọn họ khiếp sợ ngày xưa, giờ chỉ là những ngắc ngoải trong cuộc sống hiện tại, giàu thì lo cho tương lai con cái sau này, nghèo thì còn bận lo cơm áo gạo tiền nơi từng là đất khách quê người còn bây giờ lại là quê hương chính thức của mình rồi, cái gọi là gốc là gác chỉ là chuyện ruồi bu, chuyện không quan trọng bằng sự tranh giành giữa hai con vật biểu tượng, con Lừa và con Voi. Nên thế đi, hơi đâu mà lo nghĩ dến cái đất nước của người khác, không thuộc về mình. Đất nước Chiều Nay luôn hân hạnh đón tiếp các bạn, những khúc ruột ngàn dặm xa, welcome các bạn trở về, weo nhiều hay weo ít tùy thuộc vào độ dày cái túi của bạn thôi... Grinning-face-with-smiling-eyes4

Đường về nhà coi vậy cũng không còn xa, in hình như còn cách đây chừng 10 cây số thôi, lội bộ có một xí hà.  Rollin

[Image: 340746992-6113273762090104-8109750175350593507-n.jpg]
 
.......................
 
(*): Dạo này tui hay bắt chước người xung quanh tui gọi cái nơi tui đang ở là nước Chiều Nay, không gọi là Việt nam nữa, bởi nước VN của tui nó mất từ những 48 năm về trước rồi thì phải. Cũng nhân đây gởi lời cảm ơn đến ông ca sỹ Tê-En, nhờ ông mà tui có tên mới để gọi cho đúng mà không quan tâm đến những ai chửi rủa ông. À, mà trong đây còn có người binh vực ông hết lời kìa, họ bảo người ta đổi lời nên ông "vô tình" hát bậy chứ không phải là ý của ông. Vui thiệt luôn.   

Becuoi
 
 
 
 
Love is now or never...
[-] The following 4 users Like Dan.'s post:
  • JayM, Lục Tuyết Kỳ, TanThu, TeaOla
Reply
(2023-04-16, 12:15 AM)Dan. Wrote: [ Còn bây giờ?. Tui tin là những sự quan tâm đó gần như mất hẵn trong những thế hệ sau này, bởi bận tâm làm chi cho mệt về cái đất nước mà mình không còn gắn bó, không phải quốc tịch của mình, không nuôi sống mình hằng ngày, không trả lương cho mình, không trả bảo hiểm cho mình, không cho mình một giấc mơ tuyệt vời, không cho mình tự do, nói chung là nhiều cái không lắm luôn.

Dạ cái này đúng một phần. Thế hệ 1 các bậc chú bác và bố em dần dần rụng hết về thiên cổ. Thế hệ 2 như tụi em rời VN khi còn rất nhỏ thì xứ Mỹ, Anh, Pháp, Đức, etc… mới là quê hương vì tụi em được nuôi dưỡng ở đây, thực tế là công sinh kg bằng công dưỡng thành người. Một số nhỏ được đào tạo hướng về quê Mẹ nhưng sự thật quá phũ phàng liên tục nhận những sự tấn công trực tiếp và gián tiếp của nhưng tay cò mồi chính trị nên nản và bỏ cuộc (một thành công của cs dùng hai mang dập tan rã các tổ chức ở hải ngoại). Thế hệ 3 như con em thì lại càng ít hơn, nếu hỏi em có dạy bé con để sau này đấu tranh cho VN kg thì câu trả lời của em là “thưa kg”.
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-

願得一心人,
白頭不相離.
[-] The following 3 users Like Lục Tuyết Kỳ's post:
  • Dan., JayM, TeaOla
Reply
(2023-04-16, 03:26 PM)Lục Tuyết Kỳ Wrote: Dạ cái này đúng một phần.  Thế hệ 1 các bậc chú bác và bố em dần dần rụng hết về thiên cổ.  Thế hệ 2 như tụi em rời VN khi còn rất nhỏ thì xứ Mỹ, Anh, Pháp, Đức, etc… mới là quê hương vì tụi em được nuôi dưỡng ở đây, thực tế là công sinh kg bằng công dưỡng thành người.  Một số nhỏ được đào tạo hướng về quê Mẹ nhưng sự thật quá phũ phàng liên tục nhận những sự tấn công trực tiếp và gián tiếp của nhưng tay cò mồi chính trị nên nản và bỏ cuộc (một thành công của cs dùng hai mang dập tan rã các tổ chức ở hải ngoại).  Thế hệ 3 như con em thì lại càng ít hơn, nếu hỏi em có dạy bé con để sau này đấu tranh cho VN kg thì câu trả lời của em là “thưa kg”.

Dĩ nhiên là nó sẽ đúng một phần thôi, nhưng lại là phần lớn hơn thì phải.  Face-with-stuck-out-tongue-and-winking-eye_1f61c

Cuọc đời này hiện nay thì gần như chẳng có chuyện gì là đúng hoặc sai 100% hết, thế nên người ta mới bày ra những cuộc trưng cầu ý dân, trưng cầu ý kiến bạn đọc, với kết quả là quá bán sẽ đủ để nói, đủ để nhận định được một vấn đề nào đó, một kết luận nào đó rồi. Tỷ như ta thấy kết quả bầu cử chức danh tổng thống vậy, 47 thì làm sao thắng được 53, nhưng lúc trước thì khác, 47 luôn tôn trọng và phục tùng cho 53, còn bây giờ ư, quên đi Diễm, 47 thì chơi theo 47 mà chẳng coi 53 là cái đinh gỉ gì...  Grinning-face-with-smiling-eyes4 

Cái câu "Công sinh không bằng công dưỡng." nghe sao mà đau thế nhỉ, nhưng chắc chắn rằng nó đúng, gần như hoàn toàn, 99% hén. Riêng việc bị thế lực bò đỏ bò đen nó chửi rủa, chống phá thì đó cũng là chuyện đương nhiên thôi, họ được đào tạo bài bản và chuyên nghiệp để làm việc đó mà. Nhưng nói đi thì cũng nên nói lại chút bạn hiền ơi, đó là không nên đổ hết trách nhiệm vào mấy con bò đỏ ấy, bởi tự ngay trong "hàng ngũ" của chúng ta đây thôi cũng không thiếu gì những ngưởi tự nguyện biến mình thành con bò đuôi đỏ, rồi nội bộ cũng xào xáo, tranh ăn tranh danh tranh phận, đấu đá nhau cũng ra trò, cũng khốc liệt chẳng thua kém gì ai, ai cũng dành phần đúng về mình thì lấy ai ra mà chịu cho chuyện sai. Tui nói có đúng hông?.  Shy  

Nên nhớ, đường lối giáo dục của VNCH ngày xưa gần như tiệm cận với phương châm giáo dục của thế giới tự do, không dạy cho học sinh sự hận thù nha. Nó là một nền giáo dục dựa trên Danh Dự, Nhân Văn. Có lần tui đã nói, Tiếc thay nền giáo dục ấy không thể thắng cuộc được, mà.

Smiling-face-with-halo4  

Sẵn tiện, giới thiệu một bài viết đã cũ:

Đã từng viết ở đâu đó:
 
Đôi khi nghĩ lại tôi vẫn thường tự hào ít ra mình cũng hưởng được một nền giáo dục căn bản của những năm trước 75. Người ta có thể mua cho mình những bằng cấp, việc trang bị những kiến thức của nhân loại chẳng có gì khó nếu ta có cái chí, có ý thích. Nhưng cái giáo dục nhân cách, làm cho ta trở thành một con người tốt ở xã hội, cái quan niệm tôn sư trọng đạo, cái cách học như thế nào để trở thành "người" hơn là tuỳ thuộc vào cái cách giáo dục từng thời kỳ. Như tôi bây giờ, khi nghĩ về những vị Giáo sư đã từng dạy dỗ tôi ngày xưa với tất cả lòng kính trọng. Tôi may mắn được học trường công, không phải đóng một đồng xu cắc bạc nào, chỉ biết ăn và học, những người Thầy của chúng tôi ngày ấy cũng chỉ biết ăn rồi dạy dỗ chúng tôi nên người, không vướng bận vào những nợ đời, những toan tính đời thường nên chúng tôi cứ thế mà dạy, cứ thế mà học. Bạn bè trong lớp có đứa con nhà giàu, có đứa con nhà nghèo, dĩ nhiên, nếu để ý ta vẫn thấy trong bộ đồng phục ngày xưa, có chiếc áo trắng được may bằng vải kate, có chiếc áo được mua ngoài chợ, may bắng vải tám hơi ố màu một chút, nhưng liệu bao nhiêu đó có đủ thời gian để chúng tôi quan tâm phân biệt nhau không?. Câu trả lời là không.

 Chúng tôi có đứa lội năm, ba cây số đi học, có đứa được cha mẹ mua cho chiếc xe đạp đầm là cưng lắm rồi, thằng nào oách lắm có được chiếc mobylette hay chiếc vélo solex là cả bọn xúm vào đòi chạy thử, ngã chõng gọng lên mà cười, mà vui. Thằng có xe luôn đến nhà chở thằng không có xe, quá lắm thì trao đổi, tao có xe, mày có sức, chở đi "con"!...hì. Chúng tôi học trước hết vì lòng tự trọng, không muốn thua kém bạn bè, chẳng cần ai phải thúc đít bắt học như bây giờ, chẳng có cái áp lực nào ngoài việc làm vui lòng cha mẹ, ngoài cái mong muốn ganh đua cùng bạn bè, ngoài cái mong muốn có được con chữ vào đầu. Ba tôi ngày xưa luôn dành sự quyết định tương lai cho con mình định đoạt, ông chỉ vẽ đường ra cho chúng tôi bước tới. Những câu nói như : "Con nên nhớ, sau này nếu vạn nhất con có đi đạp cyclo kiếm sống, thì một anh phu đạp cyclo có học vẫn khoẻ thân hơn một anh cyclo không học hành tử tế!". Đời lính đã đưa ông đi mọi miền đất nước, mỗi tháng chỉ về thăm nhà có năm ngày, những khi ấy, trình cho ông xem cái học bạ ghi thành tích học hành của mình, tôi thường vui như mở hội khi thấy ông xoa đầu khen ngợi thằng con cưng của ông học hành tiến bộ. Và châm ngôn của ông, không cho con mình thiếu cái gì so với bạn bè, nhưng cũng không cho con mình hơn bạn bè cái gì, chỉ kỳ vọng, phen này con thi Tú tài chỉ cần điểm Bình là Cậu cho con du học ngay. Thế mà ….

Nay viết tiếp chút:

Ngày ấy chúng tôi không được dạy dỗ để căm thù ai, không được dạy phải tôn sùng thần tuợng nào, không cần phải biết vị cha già kính yêu của dân tộc là người nào!. Thầy Trần Vân, giáo sư dạy môn Công dân Giáo dục và những thầy khác chỉ chăm chút dạy chúng tôi phải biết kính trọng người già, thương yêu Cha mẹ mình, đi ngoài đường gặp một đám tang phải biết đừng lại ngã mũ chào người đã khuất dù không biết họ là ai, giúp người già qua đường, biết tự trọng khi không nhặt của rơi của người khác, biết nhục nhã khi ăn cắp, ăn trộm của nguời khác... Nền Giáo dục ấy không thay đổi, dẫu rằng ngoài kia bom đạn đầy trời, dẫu rằng ngôi trường chúng tôi đang theo học là một ngôi trường Công lập, hơn 90% học trò là con em của những người  lính trận.…

Những người Thầy, Cô ngày ấy dư ăn dư mặc, ngoài việc dạy dỗ chúng tôi chỉ lo viết sách giáo khoa, nên chúng tôi luôn nhìn bằng cặp mắt kính trọng lẫn sợ sệt khi làm sai, không thuộc bài. Cô Đính dạy Pháp văn, Cô Thiệp dạy Hóa học có xe hơi chạy vào trường, bọn học trò thường săm soi, rờ mó nhưng không ai thắc mắc tiền ở đâu các Cô mua. Thấy Hiếu, nhỏ người, da ngăm đen, thường được học trò gọi sau lưng là thầy Hiếu đen, mỗi sáng thứ hai sau lễ chào cờ, vẫn cầm cây roi làm bằng sợi dây điện, kêu mấy anh học trò ngỗ nghịch nằm trên cái băng ghế, tùy tội trạng mà quất cật lực vào mông, anh thì một roi, anh thì hai ba roi, vẫn không bị phụ huynh nào kéo đến gây gỗ, làm phiền. Bởi họ tin tưởng thầy, tin tưởng vào cách giáo dục ấy. Bởi họ hiểu các Thầy Cô dạy bằng cái Tâm của người Thầy muốn cho học trò mình nên người, họ đánh không phải vì sự bực tức cá nhân, không vì sự thù hằn có toan tính, không vì theo lệnh của ai.

Một nền giáo dục dựa trên sự Tin tưởng, Tôn trọng, Yêu thương, Nhân văn và Trách nhiệm. Tiếc thay, nền Giáo dục ấy không đem lại chiến thắng được.!
Love is now or never...
[-] The following 3 users Like Dan.'s post:
  • JayM, LýMạcSầu, TeaOla
Reply
(2023-04-16, 08:24 PM)Dan. Wrote: Dĩ nhiên là nó sẽ đúng một phần thôi, nhưng lại là phần lớn hơn thì phải.  Face-with-stuck-out-tongue-and-winking-eye_1f61c

Cuọc đời này hiện nay thì gần như chẳng có chuyện gì là đúng hoặc sai 100% hết, thế nên người ta mới bày ra những cuộc trưng cầu ý dân, trưng cầu ý kiến bạn đọc, với kết quả là quá bán sẽ đủ để nói, đủ để nhận định được một vấn đề nào đó, một kết luận nào đó rồi. Tỷ như ta thấy kết quả bầu cử chức danh tổng thống vậy, 47 thì làm sao thắng được 53, nhưng lúc trước thì khác, 47 luôn tôn trọng và phục tùng cho 53, còn bây giờ ư, quên đi Diễm, 47 thì chơi theo 47 mà chẳng coi 53 là cái đinh gỉ gì...  Grinning-face-with-smiling-eyes4 

Cái câu "Công sinh không bằng công dưỡng." nghe sao mà đau thế nhỉ, nhưng chắc chắn rằng nó đúng, gần như hoàn toàn, 99% hén. Riêng việc bị thế lực bò đỏ bò đen nó chửi rủa, chống phá thì đó cũng là chuyện đương nhiên thôi, họ được đào tạo bài bản và chuyên nghiệp để làm việc đó mà. Nhưng nói đi thì cũng nên nói lại chút bạn hiền ơi, đó là không nên đổ hết trách nhiệm vào mấy con bò đỏ ấy, bởi tự ngay trong "hàng ngũ" của chúng ta đây thôi cũng không thiếu gì những ngưởi tự nguyện biến mình thành con bò đuôi đỏ, rồi nội bộ cũng xào xáo, tranh ăn tranh danh tranh phận, đấu đá nhau cũng ra trò, cũng khốc liệt chẳng thua kém gì ai, ai cũng dành phần đúng về mình thì lấy ai ra mà chịu cho chuyện sai. Tui nói có đúng hông?.  Shy  

Nên nhớ, đường lối giáo dục của VNCH ngày xưa gần như tiệm cận với phương châm giáo dục của thế giới tự do, không dạy cho học sinh sự hận thù nha. Nó là một nền giáo dục dựa trên Danh Dự, Nhân Văn. Có lần tui đã nói, Tiếc thay nền giáo dục ấy không thể thắng cuộc được, mà.

Smiling-face-with-halo4  


Một nền giáo dục dựa trên sự Tin tưởng, Tôn trọng, Yêu thương, Nhân văn và Trách nhiệm. Tiếc thay, nền Giáo dục ấy không đem lại chiến thắng được.!

Dạ em kg nói đến tấn xông của bò đỏ, chúng chẳng là cái gì đáng để tâm.  Ý em là đang nói đến những tay hai mang trong hàng ngũ đó chứ, bị chính đồng đội anh em của mình bán đứng, khi điều tra ra được anh em của mình bị chính đồng đội gài bẫy thì đã quá muộn, những bản án hàng chục năm đã được đặt sẵn gông cùm cho họ.  Có nhiều người còn đang chết dần chết mòn trong tù mà kg được nhiều người biết hay để tâm tới vì mạng của họ kg đáng giá để mang ra trao đổi, và vì họ kg chấp nhận điều kiện làm hai mang để được trả tự do.   Bên cạnh hai mang thì có những tay ăn cơm quốc gia thờ ma cs, bên ngoài thì khoác áo Cờ Vàng, hô hào chống cộng nhưng mặt trái thì làm tay sai cho quan lại rửa tiền ra nước ngoài, được bọn quan đút $ nuôi béo nên cứ rình mò đánh phá những tổ chức đang làm những việc gây bất lợi cho chúng.  Còn thành phần nữa là run business để kiếm tiền qua các kiểu fundraising, rồi giành giật cắn xé lẫn nhau.  Hai mươi năm lăn lộn em cũng như nhiều người khác đã quá mệt mỏi và quá nản, nên phần lớn tụi em đã chọn rút lui, chỉ làm những gì kg ảnh hưởng đến cuộc sống bình dị yên ả và hoàn cảnh cho phép mình thôi. 

Như sư phụ nói nền giáo dục VNCH đặt sự nhân văn lễ nghĩa làm đầu, "tiên học lễ, hậu học văn" là cái bích chương ở trong tất cả các lớp học.  Nhưng ở thế hệ này, đồng tiền và danh vọng đã làm biến chất những hoài bão cao cả.  Họ có thể bỏ ra vài ngàn dollar để mua tấm bằng tiến sĩ loè với thiên hạ trong khi bản cửu chương tiểu học còn kg thuộc, VNCH thua vì có lẽ như câu mà nhiều người học đạo hay nói, "đạo cao một thước, ma cao một trượng."   Smiling-face-with-halo4

PS. Cách đây vài năm BBC đã đăng bài về một tổ chức rất lớn và nổi tiếng ở hải ngoại dõng dạc tuyên bố rằng họ "sẵn sàng chia quyền lực với csVN". BBC đã gỡ bỏ bài báo này sau khi có cuộc nói chuyện với người có cấp bậc cao trong tổ chức này. Chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng. Hời!
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-

願得一心人,
白頭不相離.
[-] The following 3 users Like Lục Tuyết Kỳ's post:
  • Dan., JayM, TeaOla
Reply
Anh Đạn,

anh viết con Lừa con Voi ...ý anh muốn nói gì? anh chữ nghĩa phong phú, nói hình nói bóng đâu phải ai đọc cũng hiểu, ko hiểu em mới hỏi.

Anh cứ coi nhà của em như nhà của anh, mặc dù em đứng tên Lol Winking-face4 Lol
Tôi chọn cuộc sống cho mình hạnh phúc 
chứ không phải sống để người khác ngưỡng mộ!
Reply
(2023-04-21, 08:29 PM)TeaOla Wrote: Anh Đạn,

anh viết con Lừa con Voi ...ý anh muốn nói gì? anh chữ nghĩa phong phú, nói hình nói bóng đâu phải ai đọc cũng hiểu, ko hiểu em mới hỏi.

Anh cứ coi nhà của em như nhà của anh, mặc dù em đứng tên Lol Winking-face4 Lol

Chỉ là một sự ví von cho vui nhằm nói về hai đảng Dân Chủ và Cộng Hòa thôi mà.   Shy

Cảm ơn cô đã cho tui tá túc trong nhà này, dạo này tui cũng rất ý tứ khi tham gia viết ở VB, tránh không dám có ý kiến ý cò lung tung ở những threads khác, dễ gây hiểu lầm rồi sinh chuyện lôi thôi, có khi có thể từ bạn hóa thù thì mệt óc lắm.  Smiling-face-with-halo4

Về Đà Nẵng chỉ lo tắm biển mỗi chiều, lúc trước chỉ dám ra biển nhúng cho giò ướt nước biển, nhưng giờ Đà Nẽng trời đang nóng, ra biển tắm táp cho mát người, tối dễ ngủ.  

P/s: Quên nữa, còn có cái thú vui là lể ốc gạo. Công nhận lể riết đâm ra ghiền cái món này, cứ $1 được một lon sữa bò, mua về cho nước mắm ớt ngọt ngọt cay cay vào, trộn lên rồi dùng gai bưởi mà lể ra, mỗi lần ra một con ốc to bằng cái đầu cây tăm, lể một hơi hơn 10 con rồi ngậm trong miệng cho nó nhiều rồi mới nuốt, lâu lâu mút mút mấy cái ngón tay dính đầy nước mắm ớt, đã gì đâu luôn:

[Image: 20230409_171443.jpg]

Becuoi
Love is now or never...
[-] The following 1 user Likes Dan.'s post:
  • TeaOla
Reply
(2023-04-22, 06:19 AM)Dan. Wrote: Chỉ là một sự ví von cho vui nhằm nói về hai đảng Dân Chủ và Cộng Hòa thôi mà.   Shy

Cảm ơn cô đã cho tui tá túc trong nhà này, dạo này tui cũng rất ý tứ khi tham gia viết ở VB, tránh không dám có ý kiến ý cò lung tung ở những threads khác, dễ gây hiểu lầm rồi sinh chuyện lôi thôi, có khi có thể từ bạn hóa thù thì mệt óc lắm.  Smiling-face-with-halo4

Về Đà Nẵng chỉ lo tắm biển mỗi chiều, lúc trước chỉ dám ra biển nhúng cho giò ướt nước biển, nhưng giờ Đà Nẽng trời đang nóng, ra biển tắm táp cho mát người, tối dễ ngủ.  

P/s: Quên nữa, còn có cái thú vui là lể ốc gạo. Công nhận lể riết đâm ra ghiền cái món này, cứ $1 được một lon sữa bò, mua về cho nước mắm ớt ngọt ngọt cay cay vào, trộn lên rồi dùng gai bưởi mà lể ra, mỗi lần ra một con ốc to bằng cái đầu cây tăm, lể một hơi hơn 10 con rồi ngậm trong miệng cho nó nhiều rồi mới nuốt, lâu lâu mút mút mấy cái ngón tay dính đầy nước mắm ớt, đã gì đâu luôn:

[Image: 20230409_171443.jpg]

Becuoi

Anh Đạn đi chơi nhiều quá, nếu anh có thời gian chia sẽ từng vùng cho mọi người biết với. 

Em biết con ốc này gọi là ốc ruốc, vị mặn mặn thịt tí rị nhưng ăn là ghiền Winking-face4 , bên em có nhiều người mang qua, $25 cho nữa kí, kiểu này thịt đâu mà ăn Rolling-on-the-floor-laughing4 .
Chén nước mắm cay nhìn muốn rinh đi luôn Face-with-stuck-out-tongue-and-winking-eye_1f61c .
Tôi chọn cuộc sống cho mình hạnh phúc 
chứ không phải sống để người khác ngưỡng mộ!
Reply
Nhìn em này lúc nào cũng có mùa Xuân Rolling-on-the-floor-laughing4, kiểu tóc này hổng ai có đâu nha Lol Biggrin

[url=https://postimages.org/][img]
Tôi chọn cuộc sống cho mình hạnh phúc 
chứ không phải sống để người khác ngưỡng mộ!
[-] The following 3 users Like TeaOla's post:
  • Dan., JayM, TTTT
Reply
(2023-05-01, 05:35 PM)TeaOla Wrote: Nhìn em này lúc nào cũng có mùa Xuân Rolling-on-the-floor-laughing4, kiểu tóc này hổng ai có đâu nha Lol Biggrin  

Dễ thương quá. ❤
Vấn thế gian, tình là chi...


Reply
(2023-05-01, 05:35 PM)TeaOla Wrote: Nhìn em này lúc nào cũng có mùa Xuân Rolling-on-the-floor-laughing4, kiểu tóc này hổng ai có đâu nha Lol Biggrin  

....Đã xóa hình.....

💖 Em bé dễ thương quá, lúc nào cũng cười hết. So cute. 😍
Tea có từng cạo tóc sữa cho bé không vậy? Chị nhớ hồi xưa mấy người lớn tuổi thường hay dạy những bà mẹ có con mới sinh là: Nhớ khi đầy tháng thì cạo tóc sữa cho bé để sau này tóc bé sẽ mọc đều và dầy hơn đó. Chị cũng làm vậy cho hai nhóc, không biết là nhờ chị cạo tóc sữa hay không mà tóc hai nhóc giờ đứa nào cũng dầy hết đó Tea. Grinning-face-with-smiling-eyes4
                                                                                     
Reply
(2023-05-01, 05:51 PM)LýMạcSầu Wrote: Dễ thương quá. ❤

Cô Sầu đang buồn Hug tặng cô Sầu tấm này nè.

[url=https://postimages.org/][img]

Chị nhà em thích giỡn lắm, ngồi sau lưng là cười miếc.
Tôi chọn cuộc sống cho mình hạnh phúc 
chứ không phải sống để người khác ngưỡng mộ!
[-] The following 3 users Like TeaOla's post:
  • Dan., JayM, LýMạcSầu
Reply
(2023-05-01, 05:55 PM)TTTT Wrote: 💖 Em bé dễ thương quá, lúc nào cũng cười hết. So cute. 😍
Tea có từng cạo tóc sữa cho bé không vậy? Chị nhớ hồi xưa mấy người lớn tuổi thường hay dạy những bà mẹ có con mới sinh là: Nhớ khi đầy tháng thì cạo tóc sữa cho bé để sau này tóc bé sẽ mọc đều và dầy hơn đó. Chị cũng làm vậy cho hai nhóc, không biết là nhờ chị cạo tóc sữa hay không mà tóc hai nhóc giờ đứa nào cũng dầy hết đó Tea. Grinning-face-with-smiling-eyes4

Em cũng nghe nói cạo đầu tóc sẽ mọc dầy hơn, con em có tóc đó chứ, nhưng mà không mọc ra chậm. Em không có cạo đầu cho con. 
Xem như chị có kinh nghiệm cạo đầu cho em bé.
Tôi chọn cuộc sống cho mình hạnh phúc 
chứ không phải sống để người khác ngưỡng mộ!
[-] The following 4 users Like TeaOla's post:
  • anattā, Dan., JayM, TTTT
Reply
(2023-05-01, 06:31 PM)TeaOla Wrote: Cô Sầu đang buồn Hug tặng cô Sầu tấm này nè

Chị nhà em thích giỡn lắm, ngồi sau lưng là cười miếc.

Awww, cột tóc thấy ghét quá 223110697
Cô Sầu hồi nhỏ còn ít tóc hơn con Rollin
Vấn thế gian, tình là chi...


Reply
(2023-05-01, 06:31 PM)TeaOla Wrote: Cô Sầu đang buồn Hug tặng cô Sầu tấm này nè.


Chị nhà em thích giỡn lắm, ngồi sau lưng là cười miếc.

Tấm hình cột tóc này thấy đúng là có mùa xuân quá chừng. Heavy-black-heart4

Hai vợ chồng anh đều mê con gái lắm mà hồi xưa lại không đủ can đãm làm đứa thứ ba. Giờ nuôi hai con chó cái để bù lại, mà một con đã ngủm cù đeo, con thứ nhì chắc cũng đang trên đà theo chân chị nó, nằm ôm nó ngủ mà đôi lúc thấy buồn gì đâu. Chắc sẽ ráng thuyết phục bà xã không nuôi chó nữa, chứ thấy nó chết cũng tội quá hà.

Reply
(2023-05-01, 06:57 PM)LýMạcSầu Wrote: Awww, cột tóc thấy ghét quá  223110697
Cô Sầu hồi nhỏ còn ít tóc hơn con  Rollin

Hồi xưa chị có bị cắt tóc như bắp cải không? Rollin
Tôi chọn cuộc sống cho mình hạnh phúc 
chứ không phải sống để người khác ngưỡng mộ!
Reply