Posts: 6,304
Threads: 98
Likes Received: 3,259 in 1,664 posts
Likes Given: 2,089
Joined: Jun 2020
Reputation:
171
(2023-09-28, 04:22 PM)phai Wrote: Vậy đó cũng là điều tự nhiên nên cũng đỡ lo. Thầy chưa tới độ như mẹ trò chỉ là hay quên thôi. Còn lơ đãng chỉ xảy ra mới đây khi chợt tình cờ thấy ... tà áo tím .
Nói chứ, thật tội cho mẹ trò và người thân. Người quen thầy kể ở trên lúc phát bệnh mới khoảng 53, 54 gì đó thoạt đầu cũng y hệt mẹ trò sau đó trở nặng và không còn nhận thức được cái gì hết kể cả chuyện ăn uống hay vệ sinh cá nhân. Người thân không có thể chăm sóc nên phải gửi vào nhà điều dưỡng và cô ta mất lúc khoảng 58, 59 tuổi.
Thành thử nghe trò kể thầy hiểu được những lo lắng và mệt mỏi khi săn sóc cụ. Nhưng mẹ trò thật có phước vì cả nhà đều yêu thương và chăm sóc cụ hết lòng.
Dạ cám ơn thầy cưng. Cái hối hận nhất của trò là trước khi biết bà bị dementia mấy anh em tụi trò có nhiều khi bực bội vì cứ nghĩ bệnh già nên bà chướng, unreasonable làm mình muốn depression luôn. Sau này mới hiểu là vì bệnh, nên não bộ của bà kg như bình thường nữa. Mỗi lần xuất viện thì họ muốn chuyển bà vào rehab center giống như nursing home, nhưng khi tụi trò tới mấy facility xem xét thì trò oppose, gây với bác sĩ luôn và đem bà về nhà. Tuy là có những facility rất tốt, khu tip top nhưng sự cô đơn sẽ khiến bệnh họ trở thành nặng hơn và họ sẽ kg còn cái will để fight cho sự sống nữa. Cái chữ đầu tiên mà mấy anh em cùng thoát ra miệng khi đến thăm facility là, "depressing"! Dù họ làm rất đẹp, rất là sạch như một nơi nghĩ dưỡng nhưng cái vibe, ánh mắt của những người ở đó kg có sức sống, họ cứ vô hồn nhìn xa xăm sao sao đó, nhìn vào mắt họ rất là đau lòng.
Có một lần khi thăm một chỗ facility mà rất nhiều người muốn đưa người thân vào nhưng phải ở trong waiting list rất là lâu. Vì trường hợp của bà nên cô giám đốc nói với trò, với mẹ trò cô ấy có thể move bà lên prority, as soon as có người pass away thì cô ấy sẽ gọi cho trò để mang bà vào. Trò nghe vậy xong rồi cám ơn cổ và từ chối luôn.
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-
願得一心人,
白頭不相離.
Posts: 6,769
Threads: 132
Likes Received: 4,468 in 1,893 posts
Likes Given: 2,176
Joined: May 2021
Reputation:
67
(2023-09-29, 04:18 PM)Lục Tuyết Kỳ Wrote: Dạ cám ơn thầy cưng. Cái hối hận nhất của trò là trước khi biết bà bị dementia mấy anh em tụi trò có nhiều khi bực bội vì cứ nghĩ bệnh già nên bà chướng, unreasonable làm mình muốn depression luôn. Sau này mới hiểu là vì bệnh, nên não bộ của bà kg như bình thường nữa. Mỗi lần xuất viện thì họ muốn chuyển bà vào rehab center giống như nursing home, nhưng khi tụi trò tới mấy facility xem xét thì trò oppose, gây với bác sĩ luôn và đem bà về nhà. Tuy là có những facility rất tốt, khu tip top nhưng sự cô đơn sẽ khiến bệnh họ trở thành nặng hơn và họ sẽ kg còn cái will để fight cho sự sống nữa. Cái chữ đầu tiên mà mấy anh em cùng thoát ra miệng khi đến thăm facility là, "depressing"! Dù họ làm rất đẹp, rất là sạch như một nơi nghĩ dưỡng nhưng cái vibe, ánh mắt của những người ở đó kg có sức sống, họ cứ vô hồn nhìn xa xăm sao sao đó, nhìn vào mắt họ rất là đau lòng.
Có một lần khi thăm một chỗ facility mà rất nhiều người muốn đưa người thân vào nhưng phải ở trong waiting list rất là lâu. Vì trường hợp của bà nên cô giám đốc nói với trò, với mẹ trò cô ấy có thể move bà lên prority, as soon as có người pass away thì cô ấy sẽ gọi cho trò để mang bà vào. Trò nghe vậy xong rồi cám ơn cổ và từ chối luôn.
Ráng lên nha trò cưng.
Một ngày nào đó cụ ra đi tuy là điều mất mát lớn lao nhưng trò cũng yên lòng vì đã làm hết những gì mình có thể cho một trong những người thương yêu nhất của mình.
Mong trò cưng nhiều sức khỏe.
Posts: 5,334
Threads: 43
Likes Received: 3,155 in 1,606 posts
Likes Given: 2,358
Joined: Mar 2021
Reputation:
26
(2023-09-29, 04:18 PM)Lục Tuyết Kỳ Wrote: Dạ cám ơn thầy cưng. Cái hối hận nhất của trò là trước khi biết bà bị dementia mấy anh em tụi trò có nhiều khi bực bội vì cứ nghĩ bệnh già nên bà chướng, unreasonable làm mình muốn depression luôn. Sau này mới hiểu là vì bệnh, nên não bộ của bà kg như bình thường nữa. Mỗi lần xuất viện thì họ muốn chuyển bà vào rehab center giống như nursing home, nhưng khi tụi trò tới mấy facility xem xét thì trò oppose, gây với bác sĩ luôn và đem bà về nhà. Tuy là có những facility rất tốt, khu tip top nhưng sự cô đơn sẽ khiến bệnh họ trở thành nặng hơn và họ sẽ kg còn cái will để fight cho sự sống nữa. Cái chữ đầu tiên mà mấy anh em cùng thoát ra miệng khi đến thăm facility là, "depressing"! Dù họ làm rất đẹp, rất là sạch như một nơi nghĩ dưỡng nhưng cái vibe, ánh mắt của những người ở đó kg có sức sống, họ cứ vô hồn nhìn xa xăm sao sao đó, nhìn vào mắt họ rất là đau lòng.
Có một lần khi thăm một chỗ facility mà rất nhiều người muốn đưa người thân vào nhưng phải ở trong waiting list rất là lâu. Vì trường hợp của bà nên cô giám đốc nói với trò, với mẹ trò cô ấy có thể move bà lên prority, as soon as có người pass away thì cô ấy sẽ gọi cho trò để mang bà vào. Trò nghe vậy xong rồi cám ơn cổ và từ chối luôn.
Nhiều khi mình biết nhưng không tránh được có lúc nói chuyện bực bội với mẹ, dù chị Sầu rất ít nói. Lần đầu mẹ mổ đầu gối, chuyển về rehab 2 tuần, vì nhà lúc đó có cầu thang, làm sao mẹ chị lên phòng được, mẹ nói tối tới mấy người kia la hết mẹ sợ quá, nên lần mổ thứ 2 bà nhất định về nhà. Đúng như Kỳ nói, vào nursing home họ bị trầm cảm hơn, nhìn họ mình thấy buồn lắm.
Vấn thế gian, tình là chi...
Posts: 6,769
Threads: 132
Likes Received: 4,468 in 1,893 posts
Likes Given: 2,176
Joined: May 2021
Reputation:
67
Mấy bữa nay lạm bàn về bài thơ ngắn của thầy Tuệ Sĩ làm tôi nhớ lâu lắm rồi có đọc một bài bàn về thơ của một học gỉa nổi tiếng, vì lâu quá nên tôi quên tên vị học giả này có thể là Nguyễn Hiến Lê hoặc Trần Trong Kim. Vị học giả đó viết rằng một bài thơ hay là một bài thơ khiến cho độc giả khi đọc xong vẫn còn bâng khuâng vì một điều gì đó trong bài thơ. Ông nói thêm bài thơ hay và có hậu cũng giống như một loại hảo tửu hay danh trà khi uống xong nhưng hương vị nồng ấm hay ngọt ngào vẫn còn đọng lại trên miệng lưỡi một thời gian đủ để thấm vào từng tế bào của vị giác.
Vị học giả trích dẫn bài "Hoàng Hạc Lâu" của Thôi Hiệu như một thí dụ.
Hoàng Hạc lâu
Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ
Thử địa không dư Hoàng Hạc lâu
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản
Bạch vân thiên tải không du du
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu
Nhật mộ hương quan hà xứ thị
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.
Ông nhấn mạnh hai câu cuối
"Nhật mộ hương quan hà xứ thị
Yên ba giang thượng sử nhân sầu".
Chiều xuống, quê nhà không biết ở phương nào
Khói sóng trên sông khiến lòng buồn bã.
Ông viết đọc xong hai câu này hầu như ai, nhất là những người lưu lạc xa quê, cũng bâng khuâng như tác giả đang đứng bên bờ con sông trong một buổi chiều rồi nhìn khói sóng và tự hỏi lòng mình quê nhà ở đâu? Cái dư vị của ... buổi chiều bên sông đó vẫn đọng lại trong lòng ta ngay cả khi xếp sách lại.
Rồi tôi trở về với:
“Em mắt biếc ngây thơ ngày hội lớn
Khoé môi cười nắng quái cũng gầy hao
Như cò trắng giữa đồng xanh bất tận
Ta yêu người vì khoảnh khắc chiêm bao.”
Mấy hôm nay cái dư âm của "cánh cò giữa đồng xanh bất tận" và cái "nắng quái " của thầy Tuệ Sĩ cũng đọng lại như "khói sóng trên sông" của Thôi Hiệu .
Posts: 6,304
Threads: 98
Likes Received: 3,259 in 1,664 posts
Likes Given: 2,089
Joined: Jun 2020
Reputation:
171
(2023-09-29, 05:52 PM)LýMạcSầu Wrote: Nhiều khi mình biết nhưng không tránh được có lúc nói chuyện bực bội với mẹ, dù chị Sầu rất ít nói. Lần đầu mẹ mổ đầu gối, chuyển về rehab 2 tuần, vì nhà lúc đó có cầu thang, làm sao mẹ chị lên phòng được, mẹ nói tối tới mấy người kia la hết mẹ sợ quá, nên lần mổ thứ 2 bà nhất định về nhà. Đúng như Kỳ nói, vào nursing home họ bị trầm cảm hơn, nhìn họ mình thấy buồn lắm.
Dạ em cũng cầu nguyện để bác mạnh khỏe, người lớn tuổi mổ xong sức khỏe lâu lắm mới hồi phục.
Lúc xưa mẹ em còn đi lại được, bà cứ canh nửa đêm cả nhà ngủ là lén đi ra ngoài, rồi ăn thì kg ăn thức ăn trên bàn mà cứ nhặt đồ bẩn ăn thôi. Có hôm em đang đi làm mà phải bỏ về đi tìm bà, cảnh sát huy động K9, luôn cả trực thăng để đi tìm. K9 tìm được bà ngủ trong cái xe cũ người ta đậu ở lề đường cách nhà cả mấy miles đó chị. Bây giờ tuy tay chân kg hoạt động bình thường vì brain kg gửi signal được nhưng phản xạ vẫn mạnh lắm, mỗi lần đâm kim làm vein cho bà phải mấy người mới làm được, mà người già vein dễ vỡ cứ lụi chỗ nào là bầm tím hết, nhìn mà đau lòng lắm luôn.
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-
願得一心人,
白頭不相離.
Posts: 868
Threads: 1
Likes Received: 953 in 201 posts
Likes Given: 899
Joined: Jul 2020
Reputation:
95
...
Xin chào cả nhà
...
Dạ, không biết sáng nay anh Phai có nhớ điểm tâm chưa, nhưng dulan cũng đem vào nha:
(bánh mì đen, creammy chanterelle, phô mai)
...
Thân mến và chúc vui,
Dulan
...
Sầu, JayM, LTK, TTTT, MYT, Thuctinh, Ếch
...
Posts: 6,769
Threads: 132
Likes Received: 4,468 in 1,893 posts
Likes Given: 2,176
Joined: May 2021
Reputation:
67
(2023-10-03, 10:50 AM)dulan Wrote: ...
Xin chào cả nhà
...
Dạ, không biết sáng nay anh Phai có nhớ điểm tâm chưa, nhưng dulan cũng đem vào nha:
(bánh mì đen, creammy chanterelle, phô mai)
...
Thân mến và chúc vui,
Dulan
...
Sầu, JayM, LTK, TTTT, MYT, Thuctinh, Ếch
...
Cảm ơn tiên bếp Dulan ,
Anh phai hân hạnh quá vì Dulan vẫn biết anh phai ăn sáng rất giản dị. Cà phê và phô mai là hai thứ chính.
Posts: 6,769
Threads: 132
Likes Received: 4,468 in 1,893 posts
Likes Given: 2,176
Joined: May 2021
Reputation:
67
Hình không cần đề (vô đề)
Posts: 2,713
Threads: 2
Likes Received: 2,247 in 1,279 posts
Likes Given: 4,860
Joined: Feb 2021
Reputation:
71
(2023-10-03, 03:21 PM)phai Wrote: Hình không cần đề (vô đề)
Bâng khuâng với cảnh trời Thu
Lá vàng sắc thắm sầu như nhẹ về
Chào anh phai
Bên Lan giờ cảnh cũng giống vậy đó anh. Một con đường thôi mà có đoạn thì nguyên hàng cây có lá vàng úa rụng đầy, lại có đoạn cây lá vẫn còn xanh biếc luôn...không biết tại sao lại vậy héng?
Posts: 6,304
Threads: 98
Likes Received: 3,259 in 1,664 posts
Likes Given: 2,089
Joined: Jun 2020
Reputation:
171
(2023-10-03, 03:21 PM)phai Wrote: Hình không cần đề (vô đề)
Nắng thu ngả bóng dạ ngẩn ngờ
Dạ buồn hỏi nắng mộng tan chưa
Hỏi ai nơi ấy trời xa thẳm
Có biết phương này thoáng chút mơ?
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-
願得一心人,
白頭不相離.
Posts: 6,769
Threads: 132
Likes Received: 4,468 in 1,893 posts
Likes Given: 2,176
Joined: May 2021
Reputation:
67
(2023-10-03, 03:42 PM)TTTT Wrote: Bâng khuâng với cảnh trời Thu
Lá vàng sắc thắm sầu như nhẹ về
Chào anh phai
Bên Lan giờ cảnh cũng giống vậy đó anh. Một con đường thôi mà có đoạn thì nguyên hàng cây có lá vàng úa rụng đầy, lại có đoạn cây lá vẫn còn xanh biếc luôn...không biết tại sao lại vậy héng?
Tại tùy cây, có loại cây như là yếu chịu lạnh hơn nên lá ngả màu vàng sớm.
Anh phai thấy loại cây có lá giống lá me vàng lá trước tiên.
The following 1 user Likes phai's post:1 user Likes phai's post
• TTTT
Posts: 6,769
Threads: 132
Likes Received: 4,468 in 1,893 posts
Likes Given: 2,176
Joined: May 2021
Reputation:
67
(2023-10-03, 03:45 PM)Lục Tuyết Kỳ Wrote: Nắng thu ngả bóng dạ ngẩn ngờ
Dạ buồn hỏi nắng mộng tan chưa
Hỏi ai nơi ấy trời xa thẳm
Có biết phương này thoáng chút mơ?
Nắng rủ thu về lá thẩn thơ
Gầy hao nắng quái mộng xa mờ
Trời xanh bất tận tìm đâu bóng
Về vọng chiêm bao những đợi chờ
Posts: 6,304
Threads: 98
Likes Received: 3,259 in 1,664 posts
Likes Given: 2,089
Joined: Jun 2020
Reputation:
171
(2023-10-03, 04:33 PM)phai Wrote: Nắng rủ thu về lá thẩn thơ
Gầy hao nắng quái mộng xa mờ
Trời xanh bất tận tìm đâu bóng
Về vọng chiêm bao những đợi chờ
Nắng xõa buông mình mảnh hư hao
Thu rơi vàng lá đã đổi màu
Bình kia thiếu nửa chưa tìm thấy
Thi nhân nghiêng bút hoài chốn nao?
Thầy trò lên cơn phá.
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-
願得一心人,
白頭不相離.
Posts: 5,334
Threads: 43
Likes Received: 3,155 in 1,606 posts
Likes Given: 2,358
Joined: Mar 2021
Reputation:
26
(2023-10-03, 10:46 AM)Lục Tuyết Kỳ Wrote: Dạ em cũng cầu nguyện để bác mạnh khỏe, người lớn tuổi mổ xong sức khỏe lâu lắm mới hồi phục.
Lúc xưa mẹ em còn đi lại được, bà cứ canh nửa đêm cả nhà ngủ là lén đi ra ngoài, rồi ăn thì kg ăn thức ăn trên bàn mà cứ nhặt đồ bẩn ăn thôi. Có hôm em đang đi làm mà phải bỏ về đi tìm bà, cảnh sát huy động K9, luôn cả trực thăng để đi tìm. K9 tìm được bà ngủ trong cái xe cũ người ta đậu ở lề đường cách nhà cả mấy miles đó chị. Bây giờ tuy tay chân kg hoạt động bình thường vì brain kg gửi signal được nhưng phản xạ vẫn mạnh lắm, mỗi lần đâm kim làm vein cho bà phải mấy người mới làm được, mà người già vein dễ vỡ cứ lụi chỗ nào là bầm tím hết, nhìn mà đau lòng lắm luôn.
Chị có người bạn, ba bạn ấy giống mẹ của Kỳ, tối cứ mở cửa đi. Tội người bịnh và người chăm họ nữa
Hôm qua chị nghỉ làm chở mẹ chị đi soi ruột, đang chờ kết quả thử nghiệm, cầu xin không bị gì.
Vấn thế gian, tình là chi...
Posts: 6,769
Threads: 132
Likes Received: 4,468 in 1,893 posts
Likes Given: 2,176
Joined: May 2021
Reputation:
67
Không muốn viết nhiều ở bên kia vì lần tạp nham này hơi dài .
Truyện Hiệp Khách Hành tôi nhớ đại khái như vầy. Có hai ông võ lâm cao thủ kia một hôm tình cờ ra đảo nọ và phát hiện ra một hang động, trong vách đá của hang động có khắc lời thơ của bài thơ Hiệp Khách Hành (tôi không google thêm về bài thơ HKH để xem trí nhớ tới đâu ) và những hình vẽ "minh họa" cho từng lời thơ. Hai ông này vốn là cao thủ nên nhìn là biết ngay đây là một kho võ công tối thượng nên hai ông đã nhận nơi này làm quê hương bỏ hết tất cả và định cư trên hòn đảo để luyện võ theo những tấm hình và dòng thơ khắc trên vách đá. Luyện như vậy gần hết đời tuy võ công so với lúc trước đã tiến bộ tới mức không tưởng nhưng hai ông vẫn biết rằng bản thân chưa lãnh hội được hết cái cao thâm của môn võ đó. Vì vậy hai ông cho thuộc hạ đi mời những chưởng môn và tuyệt đỉnh cao thủ của võ lâm trung nguyên ra đảo để cùng tham khảo.
Biết bao nhiêu những chưởng môn đã ra đi nhưng không ai trở về nên quần hùng trung nguyên rất sợ bị hai vị thưởng thiện phạt ác sứ giả của đảo Long Mộc tới mời đi. Trong truyện lần này có anh chàng Thạch Phá Thiên vốn là người trung hậu thật thà nhưng vì mưu gian mà phải trở thành chưởng môn của một bang phái tên Trường Lạc và vì thế nên được mời.
Ra tới đảo thì mọi người đều ngạc nhiên vì thấy những chưởng môn đời trước vẫn sống ... nhăn răng, hóa ra là vì đam mê võ thuật nên mấy ông bà ấy bỏ quên cả môn phái, gia đình, vợ cả, bồ nhí mà tình nguyện ở lại để luyện cho bằng được những võ công trong hình vẽ và câu thơ của HKH.
Thạch Phá Thiên đi loanh quanh nghe và thấy mấy ông bà ấy cãi nhau ỏm tỏi về " sự liễu phất y khứ / ngân câu chiếu bạch mã / tạp đạp như lưu tinh / thiên lý bất lưu hành / tương trích đạm Chu Hợi / trì trường khuyến Hầu Doanh / nhàn quá Tín Lăng ẩm / thoát kiếm tất tiền hoành ..." tôi chỉ nhớ lộn xộn có vậy. Mỗi ông cắt nghĩa một kiểu và cãi nhau ỏm tỏi làm Thạch Phá Thiên nghe mà phát chán nên đi lòng vòng cho đỡ nhức đầu. Tới một thạch động kia TPT thấy Long Mộc hai vị đảo chủ ngồi xếp bằng chăm chú nhìn vào nguyên bài thơ được khắc trên vách, TPT cũng tò mò nhìn theo. Nhìn một lúc thì chàng thấy khí huyết bắt đầu nhộn nhịp, ánh mắt chàng nhìn vào chữ nào thì một huyệt đạo nào đó trên cơ thể lại chuyển hóa theo. Cứ thế từng kinh mạch nương theo những dòng thơ mà khởi động, một lúc sau TPT thấy trong người huyết mạch tràn trề như muốn trào ra nên anh chàng phải đứng lên múa tay múa chân để giảm bớt áp lực của nội công đang dâng trào như đại hải trong người. Trong lúc múa thì những hình vẽ của từng câu thơ lại hiện ra trong tâm trí như "sự liễu phất y khứ" làm chàng cũng vung tay áo như một loại chưởng phong phối hợp với nội công trong người mà phóng ra. Hình vẽ "tạp đạp như lưu tinh" làm cho những huyệt đạo liên quan máy động và khiến TPT phải phóng chân chạy như môt loại khinh công vv.
Cứ vậy mà TPT diễn múa lại từng hình người trong những thạch động khác cho tới hết bài thơ. Sau đó nội công của TPT ổn định lại và dung hòa với ý nghĩ của chàng, TPT mở mắt ra định thần nhìn lại thì thấy Long Mộc đảo chủ phờ phạc vì đã thử chống lại những chiêu thức của TPT và cái vách đá khắc bài thơ đã bị nội công của ba người phá tan.
Long Mộc đảo chủ cất tiếng cười sảng khoái vì cái tâm ý cuối cùng của hai ông là tìm ra người có thể lãnh hội được cái uyên thâm của "Hiệp Khách Hành" nên mới tiếng" "Chúc mừng Thạch chưởng môn đã hoàn thành tâm nguyện cho tụi tôi nhưng xin hỏi bí quyết nào đã giúp cho Thạch trưởng môn ngộ ra tâm pháp".
Thạch Phá Thiên ngớ người ra và trả lời: "Tiểu bối xin lỗi vì đã làm hỏng bức vách và bài thơ khắc trên đó nhưng bí quyết thì tiểu bối không có vì tiểu bối không biết chữ nên nhìn vào từng chữ khắc trên vách làm tiểu bối nhớ những con nòng nọc ngày xưa thấy trong suối cạnh ngôi nhà ở với má khi còn nhỏ xíu rồi khi nhìn những con nòng nọc đó tự nhiên khí huyết trong người cứ nhảy lên theo những con nòng nọc đó và làm cho tiểu bối phải múa tay múa chân vậy thôi"
Long Mộc đảo chủ mới nhìn nhau và phá ra cười "Té ra là thế, vị cao nhân đã sáng tạo ra bộ võ công này thật vi diệu khôn lường. Chỉ những người đơn sơ và thành thật như Thạch bang chủ mới có thể ngộ ra cái cao thâm của tâm pháp, còn chữ nghĩa nhiều thì lại không gíup ích gì cả"
|