2022-11-15, 04:18 PM
Đất trời vẽ mặt mùa Thu bằng sắc vàng của nắng. Mùa nối mùa chuyển xoay trong vũ trụ tháng năm. Có một mùa không tụ hình hài từ hồn khí của không gian, không khắc dấu trên cái trôi của mây, cái bay của gió, cái trải lòng của nắng và cái lắng của đất trời. Mùa ấy cũng rất đượm, rất nồng, rất say. Mùa cưới – mùa của con người.
Cứ đến tháng 10, tháng 11 hàng năm, lá trầu miếng cau lại thắm nồng vôi đỏ, để xe kết những cuộc tình nam nữ nên duyên. Ai trong đời không từng một lần mơ về ngày ấy, để trải lòng mình với bao nỗi dọc ngang trong cõi con người. Hạnh phúc ấm áp xen lẫn nỗi hồi hộp hấp hổi. Niềm nôn nao xen trong chút e thẹn ngại ngùng.
Mùa thu năm nay có một ngày thật đặc biệt. Ngày em gái yêu của chị bước lên xe hoa. Mùa dệt những tổ ấm nhỏ, mùa con người kết mình vào một nửa bên kia để dựa vào, trông cậy, sẻ chia. Và câu chuyện của hai người dưng thành câu chuyện ruột rà, hai giọt máu cùng kết tụ để sinh thành một giọt máu. Thiêng liêng.
Ngày còn là một con bé con buộc tóc sừng trâu lắc lẻo, tôi vẫn thường chân trần tíu tít chạy theo lũ trẻ con cùng xóm đi nghe tiếng pháo thành hôn. Những ánh mắt đen láy của trẻ thơ cứ lấp ló bên rào giậu, mong tìm một niềm lạ nơi người lớn ở bốn chữ “chú rể - cô dâu”. Con trẻ thế thôi mà sao lòng cứ phấp phới vui, cứ trong trẻo vô cùng như là nắng…
Trẻ thơ không chỉ lớn lên bằng ngày bằng tháng, trẻ con cũng lớn lên bằng những nỗi đời. Có lẽ… sau hơn bao năm ngắn ngủi mà dài dặc kiếp người, con bé tôi buộc hai sừng trâu ngày ấy đã trở thành người lớn tôi hiện tại, mỗi lần đi ngang qua con gió mùa cưới, chợt thoáng trong lòng không còn nắng. Phải chăng, màu đỏ của hai chữ song hỉ sẽ đong đầy hạnh phúc, phải chăng lời thề nguyền sẽ rằm mãi như trăng.
Thế mà… trong những bản tin về những bi kịch hôn nhân hàng ngày trên web, tivi, trên làn sóng của radio, những giọt nước mắt vô hình, vô thanh lại chảy suốt dọc chiều dài nước mắt. Bỗng giật mình khi chợt nhận ra rằng, câu chuyện những bi kịch sinh ra từ những cuộc hôn nhân lại chiếm phần lớn thời lượng phát sóng trong chương trình Tâm sự. Chuyện người lớn, người lớn đau đã đành. Những đứa trẻ con sinh ra trong sự tan vỡ ấy, chúng sẽ gánh nước mắt đem đổ về đâu khi phải sống thiếu vắng một nửa ruột thịt sinh ra mình!
Gió cuối thu. Chạnh thương những nỗi muộn mằn của con người, trông thấy người ta có đôi, có lẽ không ít người ngậm ngùi khi thấy mình đơn bóng. Có những tình yêu chưa kịp tới, có những tình yêu không bao giờ đến, và không ít tình yêu vừa mới đi qua. Chiếc lá diêu bông chắc vẫn còn xanh đâu đó trên những cánh đồng đời, dẫu còn trơ gốc rạ, dẫu nắng vẫn bên sông…: “Diêu bông ơi hỡi diêu bông…”. Tiếng gọi ấy như còn lồng trong con gió quê vi vút.
Bây giờ xác pháo đỏ không còn, thế mà ký ức trong trẻo như đậu lại trong con bé tóc buộc sừng trâu hôm qua để lại đánh thức người lớn nơi tôi bây giờ. Ừ! Thì tuổi đôi mươi, cũng chợt nôn nao với cái nắng và con gió tháng cuối thu, rất dịu, rất trong như một niềm cưới. Bỗng thèm hóa trẻ thơ để nghịch trò chồng vợ, bỗng thèm được cặp vần để gieo bước nhịp giữa câu thơ:
“… Lòng anh thôi đã cưới lòng em.”
Và khi lòng đã cưới lòng, gió có về cho xanh lá diêu bông?
Viết cho em TT&KN
[i]
![[Image: tuong-chibi-co-dau-chu-re-800-800-fill-webp.webp]](https://vn1.vdrive.vn/cdn.xuhuongthietke.com/9120/conversions/tuong-chibi-co-dau-chu-re-800-800-fill-webp.webp)
Dù mạnh mẽ tới đâu... khi hết tiền tôi vẫn buồn

![[Image: myt.jpg]](https://i.ibb.co/QM0JGKL/myt.jpg)