2022-03-18, 10:09 AM
NHỮNG SỰ THẬT GHÊ RỢN TRONG ĐỊA NGỤC MÀ KHÔNG PHẢI AI CŨNG BIẾT.
(Chuyện Tâm Linh có thật tại Việt Nam).
Tôi tên Nguyễn Trần Tuyết Trinh, hiện ở đường Kha Vạn Cân - Thủ Đức - TP. Hồ Chí Minh.
Tôi có một chị bạn đồng nghiệp, làm chung công ty với nhau ở khu công nghệ cao, quận 9, TP HCM. Chị tên đầy đủ là: Hứa Ngọc Thủy, sinh năm 1960, năm đó tôi 21 tuổi, chị cũng 50 tuổi rồi, đáng lí gọi bằng cô, nhưng trông chị còn rất trẻ, với làm chung công ty nên gọi chị em cho thân mật. Chị có dáng người nhỏ, làn da trắng. Gương mặt chị đầy vẻ phúc hậu với một nốt ruồi son điểm trên trán.
Chị quy y theo Phật từ hồi mới 10 tuổi và ăn chay từ năm 20 tuổi, rất am hiểu Phật Pháp, pháp danh Diệu Kì, quê chị ở An Giang, ngay chợ Châu Đốc, nơi có sông Châu Đốc chảy ngang qua.
Chị kể, do cha mẹ bị tai nạn qua đời, nên từ năm 9 tuổi chị đã là trẻ mồ côi, phải tự lập mọi thứ. Năm 10 tuổi do thiếu thốn, nên chị có vào chùa xin cơm ăn, cũng từ nhân duyên đó, chị biết đến Phật Pháp.
Được một thời gian chị gặp sư trụ trì, bạch với thầy là mình muốn xuống tóc, nhưng thầy không cho, thầy nói chị có căn tu nhưng bụi trần chưa hết, nên xuất gia không được.
Vì chị có căn tu từ nhiều kiếp, nên được thầy chiếu cố đặc biệt, không cần đợi nhiều người mà làm lễ Quy y cho riêng mình chị.
Một hôm khi qua phòng trọ chị chơi, chị nấu một bữa đồ chay rất ngon đãi tôi. Được một lúc bỗng chị hỏi tôi:
- Em tin có cõi âm không?
Tôi đáp:
- Em tin, nhưng em chưa được chứng kiến
- Vậy em tin lời chị nói không?
- Tin chứ chị, vì chị mà em biết nhiều về Phật Pháp, biết đọc thần chú và cảm nhận sự mát rượi trong tâm hồn khi đọc chú ạ!
- Vậy em nè, chị sẽ kể cho em nghe chuyện về địa ngục, em có muốn nghe không?
Tôi cười cười, chị này khéo biết nói đùa, chuyện địa ngục sao chị biết mà kể được? Chị lại tiếp:
- Chị sẽ kể cho bất cứ ai muốn nghe và đây hoàn toàn sự thật, em có căn nên em càng cần nghe.
Và chị bắt đầu kể, giọng chị thong thả:
- Em biết không, hồi đó năm 18 tuổi, chị bị tai nạn xe xém chết, nhưng may chỉ bị chấn thương nặng ở tay và chân, chị chỉ bị va đập mạnh vào xe, bất tỉnh 7 ngày liền.
Tôi mới hỏi:
- Vậy ai chăm lo chị trong bệnh viện?
- Là sư cô và thầy trụ trì, vì chị bị tai nạn gần nơi chị ở mà. Trong thời gian đó chị lạc vào một khoảng không màu tối, le lói chút ánh sáng chị thấy cha mẹ chị, rồi chị thấy Bồ Tát Địa Tạng nữa. Bình thường chị hay tụng kinh Địa Tạng, hết sức tôn kính Ngài, nay được gặp, chị mừng quá, nên khi ấy chị đã lạy ngài không biết bao nhiều cái, rồi chạy lại ôm cha mẹ mình. Chị hỏi Ngài đây là nơi nào, Ngài đáp đây là Địa Ngục, khiến chị vô cùng hoảng sợ.
Địa Tạng Vương mới nói với chị:
- Con có nhiều phước đức gieo từ ba đời nên ta cứu con khỏi vòng địa ngục, thoát cảnh chết yểu, ta cứu con để làm lợi lạc nhân thế, đây là cầu biệt ly - Ngài chỉ về một cây cầu - con hãy từ giã cha mẹ để cha mẹ con đi đầu thai, còn con hãy về lại nơi đã đến, đừng quay lại, sau lưng con là địa ngục.
Chị liền quỳ xuống và lạy Địa Tạng Bồ Tát, ngàn lần cảm kích ơn đức của ngài...
Ngài nói tiếp:
- Trước con có một đời tu, nhưng con đã sát hại một sinh mạng còn non để cứu người khác, nên con phải chịu quả báo chết yểu. Cũng may, do con đã tạo công đức hồi hướng cho sinh linh đó siêu thoát, và đời này con tu học theo Phật tinh tấn không hoài nghi, nên thoát được nạn, ta hiện cho con biết.
- Dạ thưa Địa Tạng Vương Bồ Tát, xin ngài đại từ đại bi cứu chúng sanh muôn loài, và cho con thấy cảnh địa ngục như thế nào, để con lòng thêm định tâm ạ. Nam Mô A Di Đà Phật!
- Do con trồng thiện căn lớn từ kiếp trước nên ta sẽ dẫn con đi, trông thấy sự tình kinh sợ, con hãy ngậm viên này vào miệng và kiết ấn hai tay lại nhau.
Chị liền làm theo lời Địa Tạng Bồ Tát, hai cánh cổng sắt to lớn vô cùng mở ra, ở trên cửa có hình đầu chó miệng há to, trừng mắt dữ tợn.
Cổng vừa hé ra, lập tức ập đến tiếng ai oán, rên la của rất - rất nhiều người người gộp lại, cộng hưởng thành một tràng âm thanh khiếp đảm. Mặt đất nơi đây phủ một màn khói lan tỏa âm u, phía trên là một màn ánh sáng đỏ đỏ, xanh xanh chiếu khắp rộng mênh mông, trông rất ma quái. Từng lớp, từng lớp người nối nhau đi trùng trùng điệp điệp, đông đảo vô cùng , theo sau họ là quỷ sai nhiều vô kể đứng hai bên , chị và Ngài Địa Tạng đang bay trên hư không trên những người đó.
Chị hỏi Địa Tạng Bồ Tát, mà là hỏi bằng tâm thức chứ không phải bằng lời nói:
- Dạ thưa Bồ Tát cho con hỏi, những hàng người này là như thế nào?
- Những người đi vào là người đến gặp Phán quan, những người đi ra là người đi tới cảnh giới khác.
- Dạ xin Bồ Tát cho con hỏi ngu muội, là sao không ai lễ bái Người mà chỉ chăm chăm lo đi thôi ạ?
- Họ do vô minh nên không thấy ta, cũng như không thấy con, vì con đã được ta cho ngậm viên trấn hình rồi.
Chị ngang qua một cung điện như cung vua, nhưng trông u ám chứ không sáng sủa gì, rồi chị cùng Bồ Tát bay xuyên qua một bức vách đá, giống như nhũ thạch, đập ngay vào mắt chị là một màn hỗn chiến, thịt máu vương vãi khắp nơi, cảnh tượng hãi hùng: người với người hùng hổ lao vào đâm chém nhau không thương tiếc.
Đây đó cũng có những con thú như trâu bò, dùng sừng lao vào đâm túi bụi. Chị tập trung nhìn một người bên dưới, thấy anh ta bị chém tới chết, thân xác bấy nhầy, chết rồi hoàn hồn sống lại, lại bị chém tiếp, không biết được màn chém giết này sẽ lập đi lập lại bao nhiêu lần.
Thịt máu văng tung tóe, tiếng la hét đau đớn cùng cực, tiếng đao kiếm xoang xoảng, gộp lại thành một cảnh tượng kinh tâm khiếp đảm, bất cứ ai chứng kiến rồi đều phải bủn rủn, run sợ.
Chị hỏi Bồ Tát vì sao mấy người này lại đâm chém nhau như vậy, Bồ Tát nói rằng, đó là ngọn lửa sân si đốt cháy tâm thức của họ, họ không muốn thoát Ngài cũng không cứu được. Những người này là toàn kẻ buôn bán thịt cá, hoặc câu cá, giăng lưới, bắt các loài sinh vật, hoặc đâm thuê chém mướn…
Họ tự làm thì tự chịu, chứ cũng không thể cứu được, vì họ bị một màn vô minh che lấp. Tiếp theo, chị và Bồ Tát xuyên qua một nơi như miệng núi lửa bằng nham thạch nóng bỏng, chị cảm thấy sức nóng như thiêu như đốt dù chị đã ở rất cao, đây là ngục thứ hai.
Ngàn ngàn, vạn vạn người, dù không ai thúc ép, tự nhiên lao mình nhảy xuống biển lửa, rồi họ còn bị ngàn mũi tên xuyên qua, tiếng la hét, gào khóc kinh hồn như muốn xé tan cả màng nhĩ, lẫn linh hồn của người nghe thấy. Thực sự ngôn từ có cố gắng thế nào cũng sẽ không thể mô tả được những âm thanh, những quang cảnh kinh khủng của địa ngục. Đây chỉ là thuật lại một phần triệu tỉ những gì chị chứng kiến được. Lúc đó chị mới hỏi Bồ Tát:
- Bạch Bồ Tát, vì sao những người đó bị lửa thiêu, chết đi sống lại, và còn bị ngàn mũi tên bắn xuống xuyên người? Vì sao Bồ Tát không cứu?
Địa Tạng Bồ Tát trả lời:
- Những người này do tâm tham lam, bỏn xẻn, kẻ thì rút tiền của dân nghèo, kẻ thì yểm tà, mê hoặc lòng người để vơ vét tiền bá tánh, do bị vô minh ngăn che, không thấy Bồ Tát Địa Tạng trước mắt, muốn cứu cũng chẳng được, nếu như họ biết niệm Phật thì đỡ đau đớn rồi.
Qua hai ngục đó rồi, chị cùng ngài Địa Tạng Vương xuyên qua thêm một vách ngăn giống như thạch ngũ màu trắng, đường vân trên đó có những hình thù rất ghê rợn.
Rồi chị thấy những chông sắt, rồi cột sắt trùng trùng điệp điệp, tất cả đã nung nóng đỏ, chỉ có nóng hơn chứ không bao giờ nguội.
Người người lớp lớp phải ngồi lên những chông sắt đó, chúng dài khoảng hơn 10cm, tất nhiên là đâu có ngồi yên được, bao nhiêu mũi chông sắc nhọn, cắm vào da thịt, đau đớn khôn siết, các tội hồn cứ trườn lên trượt xuống, xương thịt lòi cả ra ngoài, máu tuôn như mưa.
Đã thế từ đâu nước phân, nước dãi của các loài động vật tuôn ra, họ vừa tắm máu, vừa tắm phân dãi, chịu trận suốt không ngơi nghỉ.
Xong đâu chỉ có thế, từ trên trời sấm sét đánh xuống đùng đoàng, thiêu đốt tội hồn. Đây đó lại xuất hiện những tảng đá tròn, to, nóng phừng phực lăn qua người, trăm ngàn thứ đau đớn đổ dồn lại. Mức độ khủng khiếp ở đây, chị dám khẳng định không có nhà văn tài ba, lão luyện nào diễn tả bằng lời mà tả nổi cảnh chị chứng kiến.
Những kẻ nào tội nhẹ trong ngục này, thì ôm cột đồng lúc nóng như nham thạch, lúc lạnh như băng giá. Chị chưa kịp hỏi Địa Tạng Bồ Tát ngài đã nói:
- Ngục này dành cho những kẻ bất hiếu, trời không dung đất không tha, tội đã tạo khác nhau nên mới có những hình phạt nặng nhẹ khác nhau.
Trên đây chỉ là phần nhỏ của địa ngục này mà chị có thể thấy, chứ toàn bộ ngục thì rộng ghê hồn, em hãy tưởng tượng ngục nhỏ nhất cũng bằng hàng ngàn cây số đó.
Tôi nói:
- Vậy chắc ngục nhỏ thì bằng nước Việt Nam mình phải không chị?
- Em nói đúng đó, mỗi ngục đều rất rộng, vô số chúng sanh trong đó, dầy đặc nhung nhúc. Ngục tiếp theo chị đến, dù kinh dị không bằng 3 ngục chị vừa kể, nhưng lại ghê tởm, ớn đến tận óc, từng cơn nổi da gà, ngục này chứa những hầm cơm dư thừa nhung nhúc dòi ngoe ngẩy, rồi cả bọ chét, kiến… đủ thứ côn trùng kinh tởm. Những người chịu phạt phải ở trong hầm đó, phải ăn nuốt những đồ ăn dư thừa, đã đổ bỏ phí phạm khi sống.
Còn có những hầm phân của các loài động vật, các tội hồn phải ở trong hầm “thưởng thức” hết những phân tiểu hôi thối nồng nặc ấy, đặc biệt là mỗi người một hầm, mỗi hầm chỉ to cỡ tòa nhà 5 tầng thôi, phân vơi đi lại tự động dâng đầy lên, mà khi nào “hưởng” hết một hầm đó thì mới đầu thai.
Và chị còn một loại hầm đặc biệt nữa, hầm đó chứa toàn xác chết, hôi thối tởm lợm, các tội hồn phải nuốt sống nuốt tươi những thứ thịt ấy, vì khi còn sống sát hại sinh vật, mổ heo mổ bò, bán thịt chó .v.v… Chứng kiến tận mắt cái hầm đó rồi, chị sợ phát khiếp nên chị mới phát tâm ăn chay tới nay, có tiền là phóng sanh, cầu sám hối tội cũ.
Tội nghiệp những chúng sanh trong đó, nếu họ chịu thành tâm niệm Phật, là Bồ Tát cứu được rồi, nhưng mê muội không niệm được thì Bồ Tát chịu. Bồ Tát từ bi, luôn thương xót những kẻ lầm đường lạc lối phịu hình phạt, đương nhiên là muốn cứu vớt họ, nhưng mà họ không phát tâm niệm Phật được thì Địa Tạng Bồ Tát cũng chịu thua.
Chị được Ngài dẫn qua một ngục khác. Ngục này thì chị thấy rất đặc biệt, vì có đầy vàng bạc, châu báu kim cương, tiền bạc chất như núi, lấp lánh rất đẹp, nhưng em biết không, họ phải ăn nuốt những thứ đó.
Các tội hồn bị những vàng bạc bao vây, từng tảng từng tảng rơi xuống như mưa đá, trúng người nào thì bể đầu nát óc, máu chảy như mưa, người thì bị đè, kẻ thì bị vàng bạc phóng xuyên người, hoặc rơi vào tai miệng tắc nghẽn ở đó, hoặc vàng bạc lọt vào bụng thì nở phình to ra hơn bụng của mấy bà bầu, vừa nặng vừa đau, Địa Tạng Bồ Tát nói:
- Đó là hình phạt cho những người tham lam tiền bạc, ích kỉ bỏn xẻn, mua bán gian lận kiếm lời, những kẻ quan chức tham ô của dân.v.v…
Ở một chỗ khác, chị thấy có những chiếc xe không người lái cán nát bét những tội hồn, phọt cả óc, lòi cả xương ra, người này phải nhặt những mảnh xương thịt của người kia để tiến hành lắp ghép, hoàn xác sống lại, cứ như thế luân phiên nhau.
Ghê rợn nhất là cái màn ghép tay chân, tim phổi lại, không ghép thì tự người đó đau đớn kinh khủng. Cứ như thế trong một ngày mà từng người cứ diễn đi diễn lại thảm cảnh bị xe đâm nát bét, văng ra thành từng mảnh xương thịt, rồi lại chắp nối lại, cả ngàn lần chết đi sống lại, đây chính là quả báo của những tài xế cố ý đâm chết người, hoặc gây tai nạn rồi bỏ trốn.
Ở một chỗ khác, có cỗ máy rất to lớn, nghiền nát người ra từng mảnh nhỏ, thịt tuôn ra đến đâu, ruồi bọ bu đen đến đấy, rồi lại bị xay tiếp cho đến khi nát như bột. Xong rồi thì hoàn hồn lại, bắt đầu xay lại từ đầu. Tội hồn cứ như thế bị hành hình đến khi nghiệp hết, mới chuyển sang những ngục khác chịu hình phạt của những tội khác, đây cũng là địa ngục cuối mà chị đến.
Những địa ngục mà chị chứng kiến cũng chỉ là một góc nhỏ trong hàng ngàn cửa ngục ở đây mà thôi. Đâu đâu cũng là tột đỉnh đau đớn, quỷ khóc sói gào thảm thiết, đâu đâu cũng là xương tan thịt nát, chết đi sống lại đến vô cùng. Thật là buồn, loài người khi còn sống, sao cứ tạo ác để thọ nhận đau đớn như thế? Sung sướng trong kiếp người thì đáng bao nhiêu khi so với những đau đớn tột cùng, nối nhau bất tận này?
Sau đó, chị được Địa Tạng Bồ Tát dẫn lên dương thế, đến chỗ thân xác bất động của chị.
Bồ Tát nói chị hãy nuốt viên ngọc Bồ Tát từng đưa cho chị lúc trước, mà nãy giờ vẫn ngậm khi chị tham quan cảnh địa ngục.
Chị nuốt xuống từ từ, và thấy Bồ Tát niệm câu gì đó, hồn liền nhập lại vào thân xác, chị bật tỉnh, nhìn hướng Bồ Tát đang đứng thì không thấy Bồ Tát nữa, nhưng chị vẫn nghe âm thanh Ngài nói văng vẳng trong tâm:
- Con hãy tu học Phật tinh tấn hơn nữa, rồi con sẽ thấy những cảnh khác, và hãy làm lợi lạc cho chúng sanh khi họ cầu học Phật Pháp.
Chị bật ngồi lên, giống như người đã lành hẳn, quỳ sụp xuống lạy Bồ Tát, lạy không biết mệt , vừa lạy vừa khóc như mưa, rồi khi đó mọi người ùa đến bên chị…
Đã lâu rồi tôi bị mất liên lạc với chị, thật đáng tiếc. Hi vọng nếu hữu duyên chị đọc được bài viết này, chị em mình lại có cơ duyên được tương phùng...
(Nguyễn Trần Tuyết Trinh tự thuật - face book: Bạch Tuệ Ngọc)
(Chuyện Tâm Linh có thật tại Việt Nam).
Tôi tên Nguyễn Trần Tuyết Trinh, hiện ở đường Kha Vạn Cân - Thủ Đức - TP. Hồ Chí Minh.
Tôi có một chị bạn đồng nghiệp, làm chung công ty với nhau ở khu công nghệ cao, quận 9, TP HCM. Chị tên đầy đủ là: Hứa Ngọc Thủy, sinh năm 1960, năm đó tôi 21 tuổi, chị cũng 50 tuổi rồi, đáng lí gọi bằng cô, nhưng trông chị còn rất trẻ, với làm chung công ty nên gọi chị em cho thân mật. Chị có dáng người nhỏ, làn da trắng. Gương mặt chị đầy vẻ phúc hậu với một nốt ruồi son điểm trên trán.
Chị quy y theo Phật từ hồi mới 10 tuổi và ăn chay từ năm 20 tuổi, rất am hiểu Phật Pháp, pháp danh Diệu Kì, quê chị ở An Giang, ngay chợ Châu Đốc, nơi có sông Châu Đốc chảy ngang qua.
Chị kể, do cha mẹ bị tai nạn qua đời, nên từ năm 9 tuổi chị đã là trẻ mồ côi, phải tự lập mọi thứ. Năm 10 tuổi do thiếu thốn, nên chị có vào chùa xin cơm ăn, cũng từ nhân duyên đó, chị biết đến Phật Pháp.
Được một thời gian chị gặp sư trụ trì, bạch với thầy là mình muốn xuống tóc, nhưng thầy không cho, thầy nói chị có căn tu nhưng bụi trần chưa hết, nên xuất gia không được.
Vì chị có căn tu từ nhiều kiếp, nên được thầy chiếu cố đặc biệt, không cần đợi nhiều người mà làm lễ Quy y cho riêng mình chị.
Một hôm khi qua phòng trọ chị chơi, chị nấu một bữa đồ chay rất ngon đãi tôi. Được một lúc bỗng chị hỏi tôi:
- Em tin có cõi âm không?
Tôi đáp:
- Em tin, nhưng em chưa được chứng kiến
- Vậy em tin lời chị nói không?
- Tin chứ chị, vì chị mà em biết nhiều về Phật Pháp, biết đọc thần chú và cảm nhận sự mát rượi trong tâm hồn khi đọc chú ạ!
- Vậy em nè, chị sẽ kể cho em nghe chuyện về địa ngục, em có muốn nghe không?
Tôi cười cười, chị này khéo biết nói đùa, chuyện địa ngục sao chị biết mà kể được? Chị lại tiếp:
- Chị sẽ kể cho bất cứ ai muốn nghe và đây hoàn toàn sự thật, em có căn nên em càng cần nghe.
Và chị bắt đầu kể, giọng chị thong thả:
- Em biết không, hồi đó năm 18 tuổi, chị bị tai nạn xe xém chết, nhưng may chỉ bị chấn thương nặng ở tay và chân, chị chỉ bị va đập mạnh vào xe, bất tỉnh 7 ngày liền.
Tôi mới hỏi:
- Vậy ai chăm lo chị trong bệnh viện?
- Là sư cô và thầy trụ trì, vì chị bị tai nạn gần nơi chị ở mà. Trong thời gian đó chị lạc vào một khoảng không màu tối, le lói chút ánh sáng chị thấy cha mẹ chị, rồi chị thấy Bồ Tát Địa Tạng nữa. Bình thường chị hay tụng kinh Địa Tạng, hết sức tôn kính Ngài, nay được gặp, chị mừng quá, nên khi ấy chị đã lạy ngài không biết bao nhiều cái, rồi chạy lại ôm cha mẹ mình. Chị hỏi Ngài đây là nơi nào, Ngài đáp đây là Địa Ngục, khiến chị vô cùng hoảng sợ.
Địa Tạng Vương mới nói với chị:
- Con có nhiều phước đức gieo từ ba đời nên ta cứu con khỏi vòng địa ngục, thoát cảnh chết yểu, ta cứu con để làm lợi lạc nhân thế, đây là cầu biệt ly - Ngài chỉ về một cây cầu - con hãy từ giã cha mẹ để cha mẹ con đi đầu thai, còn con hãy về lại nơi đã đến, đừng quay lại, sau lưng con là địa ngục.
Chị liền quỳ xuống và lạy Địa Tạng Bồ Tát, ngàn lần cảm kích ơn đức của ngài...
Ngài nói tiếp:
- Trước con có một đời tu, nhưng con đã sát hại một sinh mạng còn non để cứu người khác, nên con phải chịu quả báo chết yểu. Cũng may, do con đã tạo công đức hồi hướng cho sinh linh đó siêu thoát, và đời này con tu học theo Phật tinh tấn không hoài nghi, nên thoát được nạn, ta hiện cho con biết.
- Dạ thưa Địa Tạng Vương Bồ Tát, xin ngài đại từ đại bi cứu chúng sanh muôn loài, và cho con thấy cảnh địa ngục như thế nào, để con lòng thêm định tâm ạ. Nam Mô A Di Đà Phật!
- Do con trồng thiện căn lớn từ kiếp trước nên ta sẽ dẫn con đi, trông thấy sự tình kinh sợ, con hãy ngậm viên này vào miệng và kiết ấn hai tay lại nhau.
Chị liền làm theo lời Địa Tạng Bồ Tát, hai cánh cổng sắt to lớn vô cùng mở ra, ở trên cửa có hình đầu chó miệng há to, trừng mắt dữ tợn.
Cổng vừa hé ra, lập tức ập đến tiếng ai oán, rên la của rất - rất nhiều người người gộp lại, cộng hưởng thành một tràng âm thanh khiếp đảm. Mặt đất nơi đây phủ một màn khói lan tỏa âm u, phía trên là một màn ánh sáng đỏ đỏ, xanh xanh chiếu khắp rộng mênh mông, trông rất ma quái. Từng lớp, từng lớp người nối nhau đi trùng trùng điệp điệp, đông đảo vô cùng , theo sau họ là quỷ sai nhiều vô kể đứng hai bên , chị và Ngài Địa Tạng đang bay trên hư không trên những người đó.
Chị hỏi Địa Tạng Bồ Tát, mà là hỏi bằng tâm thức chứ không phải bằng lời nói:
- Dạ thưa Bồ Tát cho con hỏi, những hàng người này là như thế nào?
- Những người đi vào là người đến gặp Phán quan, những người đi ra là người đi tới cảnh giới khác.
- Dạ xin Bồ Tát cho con hỏi ngu muội, là sao không ai lễ bái Người mà chỉ chăm chăm lo đi thôi ạ?
- Họ do vô minh nên không thấy ta, cũng như không thấy con, vì con đã được ta cho ngậm viên trấn hình rồi.
Chị ngang qua một cung điện như cung vua, nhưng trông u ám chứ không sáng sủa gì, rồi chị cùng Bồ Tát bay xuyên qua một bức vách đá, giống như nhũ thạch, đập ngay vào mắt chị là một màn hỗn chiến, thịt máu vương vãi khắp nơi, cảnh tượng hãi hùng: người với người hùng hổ lao vào đâm chém nhau không thương tiếc.
Đây đó cũng có những con thú như trâu bò, dùng sừng lao vào đâm túi bụi. Chị tập trung nhìn một người bên dưới, thấy anh ta bị chém tới chết, thân xác bấy nhầy, chết rồi hoàn hồn sống lại, lại bị chém tiếp, không biết được màn chém giết này sẽ lập đi lập lại bao nhiêu lần.
Thịt máu văng tung tóe, tiếng la hét đau đớn cùng cực, tiếng đao kiếm xoang xoảng, gộp lại thành một cảnh tượng kinh tâm khiếp đảm, bất cứ ai chứng kiến rồi đều phải bủn rủn, run sợ.
Chị hỏi Bồ Tát vì sao mấy người này lại đâm chém nhau như vậy, Bồ Tát nói rằng, đó là ngọn lửa sân si đốt cháy tâm thức của họ, họ không muốn thoát Ngài cũng không cứu được. Những người này là toàn kẻ buôn bán thịt cá, hoặc câu cá, giăng lưới, bắt các loài sinh vật, hoặc đâm thuê chém mướn…
Họ tự làm thì tự chịu, chứ cũng không thể cứu được, vì họ bị một màn vô minh che lấp. Tiếp theo, chị và Bồ Tát xuyên qua một nơi như miệng núi lửa bằng nham thạch nóng bỏng, chị cảm thấy sức nóng như thiêu như đốt dù chị đã ở rất cao, đây là ngục thứ hai.
Ngàn ngàn, vạn vạn người, dù không ai thúc ép, tự nhiên lao mình nhảy xuống biển lửa, rồi họ còn bị ngàn mũi tên xuyên qua, tiếng la hét, gào khóc kinh hồn như muốn xé tan cả màng nhĩ, lẫn linh hồn của người nghe thấy. Thực sự ngôn từ có cố gắng thế nào cũng sẽ không thể mô tả được những âm thanh, những quang cảnh kinh khủng của địa ngục. Đây chỉ là thuật lại một phần triệu tỉ những gì chị chứng kiến được. Lúc đó chị mới hỏi Bồ Tát:
- Bạch Bồ Tát, vì sao những người đó bị lửa thiêu, chết đi sống lại, và còn bị ngàn mũi tên bắn xuống xuyên người? Vì sao Bồ Tát không cứu?
Địa Tạng Bồ Tát trả lời:
- Những người này do tâm tham lam, bỏn xẻn, kẻ thì rút tiền của dân nghèo, kẻ thì yểm tà, mê hoặc lòng người để vơ vét tiền bá tánh, do bị vô minh ngăn che, không thấy Bồ Tát Địa Tạng trước mắt, muốn cứu cũng chẳng được, nếu như họ biết niệm Phật thì đỡ đau đớn rồi.
Qua hai ngục đó rồi, chị cùng ngài Địa Tạng Vương xuyên qua thêm một vách ngăn giống như thạch ngũ màu trắng, đường vân trên đó có những hình thù rất ghê rợn.
Rồi chị thấy những chông sắt, rồi cột sắt trùng trùng điệp điệp, tất cả đã nung nóng đỏ, chỉ có nóng hơn chứ không bao giờ nguội.
Người người lớp lớp phải ngồi lên những chông sắt đó, chúng dài khoảng hơn 10cm, tất nhiên là đâu có ngồi yên được, bao nhiêu mũi chông sắc nhọn, cắm vào da thịt, đau đớn khôn siết, các tội hồn cứ trườn lên trượt xuống, xương thịt lòi cả ra ngoài, máu tuôn như mưa.
Đã thế từ đâu nước phân, nước dãi của các loài động vật tuôn ra, họ vừa tắm máu, vừa tắm phân dãi, chịu trận suốt không ngơi nghỉ.
Xong đâu chỉ có thế, từ trên trời sấm sét đánh xuống đùng đoàng, thiêu đốt tội hồn. Đây đó lại xuất hiện những tảng đá tròn, to, nóng phừng phực lăn qua người, trăm ngàn thứ đau đớn đổ dồn lại. Mức độ khủng khiếp ở đây, chị dám khẳng định không có nhà văn tài ba, lão luyện nào diễn tả bằng lời mà tả nổi cảnh chị chứng kiến.
Những kẻ nào tội nhẹ trong ngục này, thì ôm cột đồng lúc nóng như nham thạch, lúc lạnh như băng giá. Chị chưa kịp hỏi Địa Tạng Bồ Tát ngài đã nói:
- Ngục này dành cho những kẻ bất hiếu, trời không dung đất không tha, tội đã tạo khác nhau nên mới có những hình phạt nặng nhẹ khác nhau.
Trên đây chỉ là phần nhỏ của địa ngục này mà chị có thể thấy, chứ toàn bộ ngục thì rộng ghê hồn, em hãy tưởng tượng ngục nhỏ nhất cũng bằng hàng ngàn cây số đó.
Tôi nói:
- Vậy chắc ngục nhỏ thì bằng nước Việt Nam mình phải không chị?
- Em nói đúng đó, mỗi ngục đều rất rộng, vô số chúng sanh trong đó, dầy đặc nhung nhúc. Ngục tiếp theo chị đến, dù kinh dị không bằng 3 ngục chị vừa kể, nhưng lại ghê tởm, ớn đến tận óc, từng cơn nổi da gà, ngục này chứa những hầm cơm dư thừa nhung nhúc dòi ngoe ngẩy, rồi cả bọ chét, kiến… đủ thứ côn trùng kinh tởm. Những người chịu phạt phải ở trong hầm đó, phải ăn nuốt những đồ ăn dư thừa, đã đổ bỏ phí phạm khi sống.
Còn có những hầm phân của các loài động vật, các tội hồn phải ở trong hầm “thưởng thức” hết những phân tiểu hôi thối nồng nặc ấy, đặc biệt là mỗi người một hầm, mỗi hầm chỉ to cỡ tòa nhà 5 tầng thôi, phân vơi đi lại tự động dâng đầy lên, mà khi nào “hưởng” hết một hầm đó thì mới đầu thai.
Và chị còn một loại hầm đặc biệt nữa, hầm đó chứa toàn xác chết, hôi thối tởm lợm, các tội hồn phải nuốt sống nuốt tươi những thứ thịt ấy, vì khi còn sống sát hại sinh vật, mổ heo mổ bò, bán thịt chó .v.v… Chứng kiến tận mắt cái hầm đó rồi, chị sợ phát khiếp nên chị mới phát tâm ăn chay tới nay, có tiền là phóng sanh, cầu sám hối tội cũ.
Tội nghiệp những chúng sanh trong đó, nếu họ chịu thành tâm niệm Phật, là Bồ Tát cứu được rồi, nhưng mê muội không niệm được thì Bồ Tát chịu. Bồ Tát từ bi, luôn thương xót những kẻ lầm đường lạc lối phịu hình phạt, đương nhiên là muốn cứu vớt họ, nhưng mà họ không phát tâm niệm Phật được thì Địa Tạng Bồ Tát cũng chịu thua.
Chị được Ngài dẫn qua một ngục khác. Ngục này thì chị thấy rất đặc biệt, vì có đầy vàng bạc, châu báu kim cương, tiền bạc chất như núi, lấp lánh rất đẹp, nhưng em biết không, họ phải ăn nuốt những thứ đó.
Các tội hồn bị những vàng bạc bao vây, từng tảng từng tảng rơi xuống như mưa đá, trúng người nào thì bể đầu nát óc, máu chảy như mưa, người thì bị đè, kẻ thì bị vàng bạc phóng xuyên người, hoặc rơi vào tai miệng tắc nghẽn ở đó, hoặc vàng bạc lọt vào bụng thì nở phình to ra hơn bụng của mấy bà bầu, vừa nặng vừa đau, Địa Tạng Bồ Tát nói:
- Đó là hình phạt cho những người tham lam tiền bạc, ích kỉ bỏn xẻn, mua bán gian lận kiếm lời, những kẻ quan chức tham ô của dân.v.v…
Ở một chỗ khác, chị thấy có những chiếc xe không người lái cán nát bét những tội hồn, phọt cả óc, lòi cả xương ra, người này phải nhặt những mảnh xương thịt của người kia để tiến hành lắp ghép, hoàn xác sống lại, cứ như thế luân phiên nhau.
Ghê rợn nhất là cái màn ghép tay chân, tim phổi lại, không ghép thì tự người đó đau đớn kinh khủng. Cứ như thế trong một ngày mà từng người cứ diễn đi diễn lại thảm cảnh bị xe đâm nát bét, văng ra thành từng mảnh xương thịt, rồi lại chắp nối lại, cả ngàn lần chết đi sống lại, đây chính là quả báo của những tài xế cố ý đâm chết người, hoặc gây tai nạn rồi bỏ trốn.
Ở một chỗ khác, có cỗ máy rất to lớn, nghiền nát người ra từng mảnh nhỏ, thịt tuôn ra đến đâu, ruồi bọ bu đen đến đấy, rồi lại bị xay tiếp cho đến khi nát như bột. Xong rồi thì hoàn hồn lại, bắt đầu xay lại từ đầu. Tội hồn cứ như thế bị hành hình đến khi nghiệp hết, mới chuyển sang những ngục khác chịu hình phạt của những tội khác, đây cũng là địa ngục cuối mà chị đến.
Những địa ngục mà chị chứng kiến cũng chỉ là một góc nhỏ trong hàng ngàn cửa ngục ở đây mà thôi. Đâu đâu cũng là tột đỉnh đau đớn, quỷ khóc sói gào thảm thiết, đâu đâu cũng là xương tan thịt nát, chết đi sống lại đến vô cùng. Thật là buồn, loài người khi còn sống, sao cứ tạo ác để thọ nhận đau đớn như thế? Sung sướng trong kiếp người thì đáng bao nhiêu khi so với những đau đớn tột cùng, nối nhau bất tận này?
Sau đó, chị được Địa Tạng Bồ Tát dẫn lên dương thế, đến chỗ thân xác bất động của chị.
Bồ Tát nói chị hãy nuốt viên ngọc Bồ Tát từng đưa cho chị lúc trước, mà nãy giờ vẫn ngậm khi chị tham quan cảnh địa ngục.
Chị nuốt xuống từ từ, và thấy Bồ Tát niệm câu gì đó, hồn liền nhập lại vào thân xác, chị bật tỉnh, nhìn hướng Bồ Tát đang đứng thì không thấy Bồ Tát nữa, nhưng chị vẫn nghe âm thanh Ngài nói văng vẳng trong tâm:
- Con hãy tu học Phật tinh tấn hơn nữa, rồi con sẽ thấy những cảnh khác, và hãy làm lợi lạc cho chúng sanh khi họ cầu học Phật Pháp.
Chị bật ngồi lên, giống như người đã lành hẳn, quỳ sụp xuống lạy Bồ Tát, lạy không biết mệt , vừa lạy vừa khóc như mưa, rồi khi đó mọi người ùa đến bên chị…
Đã lâu rồi tôi bị mất liên lạc với chị, thật đáng tiếc. Hi vọng nếu hữu duyên chị đọc được bài viết này, chị em mình lại có cơ duyên được tương phùng...
(Nguyễn Trần Tuyết Trinh tự thuật - face book: Bạch Tuệ Ngọc)