2021-01-14, 01:27 PM
GỬI
|
2021-01-14, 01:36 PM
2021-01-14, 01:39 PM
2021-01-14, 08:00 PM
HOA ĐỜI
Ns: Tôn Thất Minh Cs: Dzoãn Minh Cuộc sống tựa như giòng sông, sẽ trôi về với biển khơi Đừng muộn phiền, đừng mãi giân hờn, đời qua rất mau Cuộc sống tựa kiếp phù du, cớ sao người trách mà chi Đừng hận thù vì cuộc đời có bao ngày vui Để nụ cười còn vươnG mãi trên bờ môi Và tình người còn tha thiết thêm đậm sâu Để tình yêu xóa tan hờn dỗi kia Và tình thương xóa đi lầm lỗi xưa Hãy yêu đời vì đời sống có bao nhiêu Hãy yêu người vì đời người sống là bao Còn đó ngày tháng tuổi xuân, đến muôn loài biết thương nhau Thật mặt nồng, thật diệu kỳ , tình yêu lứa đôi Đẹp quá đời như loài hoa, sống thanh bình khoe sắc hương Làm đẹp đời, đẹp người trên thế gian
2021-01-16, 04:47 PM
2021-01-16, 05:37 PM
2021-01-17, 09:47 AM
2021-01-18, 04:53 PM
2021-01-18, 05:48 PM
2021-01-18, 10:30 PM
For whoever stop by to listen the music with me
2021-01-22, 05:58 PM
2021-01-23, 04:03 PM
2021-01-29, 11:16 AM
Tưởng Tượng
Xem như chẳng có thiên đàng Nếu ta cố gắng dễ dàng như chơi Cũng không địa ngục dưới đời Trên cao chỉ có bầu trời đó thôi Xem như tất cả mọi người Đang cùng vui sống cho thời hôm nay Xem như không có quốc gia Điều không khó lắm để ta muốn làm Không ai chết bởi hàm oan Cũng không đạo giáo tràn lan diễu đời Xem như tất cả mọi người An vui cuộc sống trong thời bình yên Hãy xem như chẳng có gì Để rồi tự hỏi điều chi nếu cần Rời xa tham thú hung tàn Một tình huynh đệ ân cần cho nhau Xem như tất cả mọi người Cùng chung thế giới chia đời ấm no Bảo rằng tôi kẻ mộng mơ Nhưng tôi không phải ngồi mơ một mình Tôi mong một thuở bình minh Loài người sẽ sống trong tình yêu thương Lê MinhSơn
2021-01-29, 06:23 PM
Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán xuất hiện hai vị khách lạ, có thể đoán là một người cha và một người con. Người cha bị mù, người con trai đi bên cạnh ân cần dìu cha. Cậu con trai trạc mười tám, mười chín tuổi, quần áo đơn giản, lộ rõ vẻ nghèo túng, nhưng từ cậu lại toát lên nét trầm tĩnh của người có học, dường như cậu vẫn đang là một học sinh.
Cậu con trai tiến đến trước mặt tôi. Cậu nói to: “Cho hai bát mì bò!”. Tôi đang định viết hoá đơn, thì cậu ta hướng về phía tôi và xua xua tay. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, cậu ta nhoẻn miệng cười biết lỗi, rồi chỉ tay vào bảng giá treo ở trên tường, phía sau lưng tôi, khẽ bảo với tôi rằng chỉ làm một bát mì cho thịt bò, bát kia chỉ cần rắc chút hành là được. Lúc đầu, tôi hơi thắc mắc, nhưng sau đó chợt hiểu ra ngay. Hoá ra, cậu ta gọi to hai bát mì thịt bò như vậy là cố tình để cho người cha nghe thấy, tôi đoán cậu không đủ tiền, nhưng lại không muốn cho cha biết. Tôi cười thông cảm với cậu. Nhà bếp nhanh nhẹn bê lên ngay hai bát mì nóng hổi. Cậu con trai chuyển bát mì bò đến trước mặt cha, thương yêu chăm sóc: “Cha, có mì rồi, cha ăn đi thôi, cha cẩn thận kẻo nóng đấy ạ!”. Rồi cậu ta tự bưng bát mì nước về phía mình. Người cha không vội ăn ngay, ông cầm đũa dò dẫm đưa qua đưa lại trong bát. Mãi lâu sau, ông mới gắp trúng một miếng thịt, vội vàng bỏ miếng thịt vào bát của người con. “Ăn đi con, con ăn nhiều thêm một chút, ăn no rồi học hành chăm chỉ, sắp thi tốt nghiệp rồi, nếu mà thi đỗ đại học, sau này làm người có ích cho xã hội”. Người cha nói với giọng hiền từ, đôi mắt tuy mờ đục vô hồn, nhưng trên khuôn mặt sạm nắng, nhăn nheo lại sáng lên nụ cười ấm áp và mãn nguyện. Điều khiến cho tôi ngạc nhiên là người con trai không hề cản trở việc cha gắp thịt cho mình, anh điềm nhiên nhận miếng thịt, rồi anh lặng lẽ gắp miếng thịt đó trả về bát mì của cha.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, dường như thịt trong bát của người cha cứ gắp lại đầy, gắp mãi không hết. “Cái quán này thật tử tế quá, một bát mì mà biết bao nhiêu là thịt”. Ông lão cảm động nói. Đứng bên cạnh họ, tôi chợt thấy tim mình thắt lại, trong bát chỉ có vài mẩu thịt tội nghiệp, quắt queo bằng móng tay, lại mỏng chẳng khác gì xác ve. Người con trai nghe vậy vội vàng tiếp lời cha: “Cha à, cha ăn mau ăn đi, bát của con đầy ắp không biết để vào đâu rồi đây này”. “Ừ, ừ, con ăn nhanh lên, ăn mì bò là bổ dưỡng lắm đấy con ạ”.
Hành động và lời nói của hai cha con đã làm chúng tôi rất xúc động. Chẳng biết từ khi nào, bà chủ cũng đã ra đứng cạnh tôi, lặng lẽ nhìn hai thực khách đặc biệt. Vừa lúc đó, cậu Trương đầu bếp bê lên một đĩa thịt bò thơm phức, bà chủ đưa mắt ra hiệu bảo cậu đặt lên bàn của hai cha con nọ. Cậu con trai ngẩng đầu tròn mắt nhìn một lúc, bàn này chỉ có mỗi hai cha con cậu ngồi, cậu ta vội vàng hỏi lại: “Anh để nhầm bàn rồi thì phải?, chúng tôi không gọi thêm thịt bò.” Bà chủ dịu dàng bước lại chỗ họ: “Không nhầm đâu, hôm nay chúng tôi kỉ niệm ngày mở quán, đĩa thịt này là quà biếu khách hàng”. Cậu con trai mỉm cười, không hỏi gì thêm. Cậu lại gắp thêm vài miếng thịt vào bát người cha, sau đó, bỏ phần còn thừa vào trong một cái túi nhựa.
https://dulich.petrotimes.vn/ Vân Anh https://petrotimes.vn/tinh-cha-am-ap-nhu-vang-thai-duong-556654.heRnBsAw |
« Next Oldest | Next Newest »
|