2020-07-27, 04:29 PM
Kỷ Niệm Một Chuyến Đi ....
Màn đêm bao phủ thủ đô Canberra, xứ Úc . Những bon chen rộn ràng của một ngày đuợc thay bởi tiếng của côn trùng trong yên lặng khi về đêm . Trên đuờng trở về hotel , đi ngang bờ hồ của công viên thành phố , tôi ngừng chân để chiêm ngưỡng nắng vàng của ban đêm phản ảnh xuống mặt hồ . Nếu nói hôm nay làm việc mệt , thì không đúng hẳn . Nhưng lúc đứng bên bờ hồ, hình như tất cả nhọc nhằn trên vai tôi được thoát ra , tạo cho tôi một cảm giác rất yên bình. Cũng có lẽ bầu không khí nhẹ nhàng, không gò bó của thành phố đã mang cho tôi cảm giác này . Khi không còn ở bên cạnh cuộc chạy đua với thời gian của xứ Mỹ, tôi cảm nhận được sự an lạc trong tâm hồn .
Tối hôm qua , tôi nhận được tác phẩm Lời Tình Buồn của nhạc sĩ Hoàng Thanh Tâm từ một nguời bạn thân . Tiếng hát nàng dịu dàng và trữ tình . Thế rồi nguyên đêm hôm qua và ngày hôm nay, trong trí óc tôi , lời nhạc cứ loay hoay ...
" Ta thấy trong mắt em , từng đêm mưa vàng võ , ta thấy trong cánh tay , mùa thu mang xót xa .... " .
Nhận xét của tôi nguyên ngày về tác phẩm là một tình yêu nảy sinh từ những rung động hồn nhiên nhất của hai trái tim khát khao yêu thuơng . Nhưng như nhiều chuyện tình khác , thời gian mang nỗi xót xa đến cho một hạnh phúc mong manh ...
" Ngày tình vừa đến, mùa xuân thắp nắng lên trong hồn , Ngày tình hằn sâu trong tim yêu vết thương vàng lá ... "
Một ngẫu nhiên rất lạ , trong những ngẫu nhiên xảy ra trong đời . Chiều hôm nay, sau khi làm việc , tôi ghé qua một quán ăn Việt Nam trong thành phố . Quán tuy nhỏ nhưng đuợc trang trí xinh xắn và gọn gàng . Hình như chỉ có 10 bàn thì phải . Cô waitress đón tiếp tôi với những nụ cuời làm cho những nguời khách phương xa như tôi cảm thấy thoải mái . Chúng tôi trò chuyện hỏi thăm qua lại . Tôi cho cô ta biết là tôi từ USA đến làm việc , và diễn tả đời sống ở USA cho cô ta nghe . Trước khi cô ta buớc đi , trong tiệm lúc đó còn sớm nên chẳng có ai , tôi yêu cầu cô mở nhạc cho nghe . Có lẽ cái tánh của tôi , đi tới đâu cũng thích nghe nhạc , xem như là để giải trí . Tôi ngạc nhiên vô cùng khi cô waitress mở nhạc với tác phẩm mà tôi nghe nguyên suốt đêm qua và ngày hôm nay: Lời Tình Buồn . Cô waitress , khi mang đồ ăn ra, mỉm cuời và nói :
" Anh có biết bài này không ? "
" Biết chứ ! " , tôi trả lời , " bài Lời Tình Buồn của anh Hoàng Thanh Tâm" .
Cô waitress mỉm cuời : " Em mở bài này vì nó là một tác phẩm viết ở thành phố này của em " .
Thêm một ngạc nhiên khác đến với tôi, cô waitress cho biết tác phẩm " Lời Tình Buồn " đuợc sáng tác ở Canberra năm 1982 khi nhạc sĩ Hoàng Thanh Tâm đến đây cư ngụ .
Bây giờ là gần nửa đêm , tôi nằm xuống cái giuờng xa lạ của khách sạn và ngẫm nghĩ cho dù cuộc tình đã chấm dứt trong tác phẩm , nhưng " Lời Tình Buồn " đuợc cất lên từ hơi thở của những rung động đích thực , sẽ vẫn mãi là một tình yêu bất tận không phai nhoà bởi dấu vết thời gian .
" Ngày nào còn xanh , lời yêu xin giữ trên môi nguời , ngày nào tình xa, ta vẫn xin yêu mãi một đời ... "
Màn đêm bao phủ thủ đô Canberra, xứ Úc . Những bon chen rộn ràng của một ngày đuợc thay bởi tiếng của côn trùng trong yên lặng khi về đêm . Trên đuờng trở về hotel , đi ngang bờ hồ của công viên thành phố , tôi ngừng chân để chiêm ngưỡng nắng vàng của ban đêm phản ảnh xuống mặt hồ . Nếu nói hôm nay làm việc mệt , thì không đúng hẳn . Nhưng lúc đứng bên bờ hồ, hình như tất cả nhọc nhằn trên vai tôi được thoát ra , tạo cho tôi một cảm giác rất yên bình. Cũng có lẽ bầu không khí nhẹ nhàng, không gò bó của thành phố đã mang cho tôi cảm giác này . Khi không còn ở bên cạnh cuộc chạy đua với thời gian của xứ Mỹ, tôi cảm nhận được sự an lạc trong tâm hồn .
Tối hôm qua , tôi nhận được tác phẩm Lời Tình Buồn của nhạc sĩ Hoàng Thanh Tâm từ một nguời bạn thân . Tiếng hát nàng dịu dàng và trữ tình . Thế rồi nguyên đêm hôm qua và ngày hôm nay, trong trí óc tôi , lời nhạc cứ loay hoay ...
" Ta thấy trong mắt em , từng đêm mưa vàng võ , ta thấy trong cánh tay , mùa thu mang xót xa .... " .
Nhận xét của tôi nguyên ngày về tác phẩm là một tình yêu nảy sinh từ những rung động hồn nhiên nhất của hai trái tim khát khao yêu thuơng . Nhưng như nhiều chuyện tình khác , thời gian mang nỗi xót xa đến cho một hạnh phúc mong manh ...
" Ngày tình vừa đến, mùa xuân thắp nắng lên trong hồn , Ngày tình hằn sâu trong tim yêu vết thương vàng lá ... "
Một ngẫu nhiên rất lạ , trong những ngẫu nhiên xảy ra trong đời . Chiều hôm nay, sau khi làm việc , tôi ghé qua một quán ăn Việt Nam trong thành phố . Quán tuy nhỏ nhưng đuợc trang trí xinh xắn và gọn gàng . Hình như chỉ có 10 bàn thì phải . Cô waitress đón tiếp tôi với những nụ cuời làm cho những nguời khách phương xa như tôi cảm thấy thoải mái . Chúng tôi trò chuyện hỏi thăm qua lại . Tôi cho cô ta biết là tôi từ USA đến làm việc , và diễn tả đời sống ở USA cho cô ta nghe . Trước khi cô ta buớc đi , trong tiệm lúc đó còn sớm nên chẳng có ai , tôi yêu cầu cô mở nhạc cho nghe . Có lẽ cái tánh của tôi , đi tới đâu cũng thích nghe nhạc , xem như là để giải trí . Tôi ngạc nhiên vô cùng khi cô waitress mở nhạc với tác phẩm mà tôi nghe nguyên suốt đêm qua và ngày hôm nay: Lời Tình Buồn . Cô waitress , khi mang đồ ăn ra, mỉm cuời và nói :
" Anh có biết bài này không ? "
" Biết chứ ! " , tôi trả lời , " bài Lời Tình Buồn của anh Hoàng Thanh Tâm" .
Cô waitress mỉm cuời : " Em mở bài này vì nó là một tác phẩm viết ở thành phố này của em " .
Thêm một ngạc nhiên khác đến với tôi, cô waitress cho biết tác phẩm " Lời Tình Buồn " đuợc sáng tác ở Canberra năm 1982 khi nhạc sĩ Hoàng Thanh Tâm đến đây cư ngụ .
Bây giờ là gần nửa đêm , tôi nằm xuống cái giuờng xa lạ của khách sạn và ngẫm nghĩ cho dù cuộc tình đã chấm dứt trong tác phẩm , nhưng " Lời Tình Buồn " đuợc cất lên từ hơi thở của những rung động đích thực , sẽ vẫn mãi là một tình yêu bất tận không phai nhoà bởi dấu vết thời gian .
" Ngày nào còn xanh , lời yêu xin giữ trên môi nguời , ngày nào tình xa, ta vẫn xin yêu mãi một đời ... "
Làm người huy hoàng phải chọn làm người dân Nam ...