2018-04-18, 06:29 PM
(2018-04-18, 09:07 AM)caothang Wrote: ngày xưa tui rất ghét em
tóc đuôi gà cứ tung tăng cả ngày
ghét em khi thấy em cười
ghét em nheo mắt , mím môi , khóc nhè
trải qua một cuộc bể dâu
tui người đất khách trở về cố hương
gặp em từ ghét tới thương ...
thương em vất vã một đời lấm lem
thương em tóc bạc da mồi
thương em má hóp , lưng còng , da nhăn
thương em một kiếp con tằm
nhả tơ cho hết một đời trầm luân
gặp em tự hỏi một điều
em là em của ngày xưa tuổi hồng
hay em của tuổi chất chồng
vô thường hai chử em tôi hai người
Đọc bài thơ tự sự này của anh caothang thì tôi có chút u hoài, cảm thương cho cô bạn của anh.
Đời người nghiệp quả không hai
Buồn vui sướng khổ nào hay để ngờ.
Xin cứ để cho tôi đốt ngọn đèn của tôi đi… mà đừng bao giờ hỏi nó sẽ làm tan được bóng tối hay không. R. Tagore