2022-02-18, 08:39 PM
(tt) Sư Toại Khanh Giảng Các cảnh giới tái sinh 1 (2-3)
https://www.toaikhanh.com/videotext.php?vid=471osf3VKo0&abt=C%C3%A1c+c%E1%BA%A3nh+gi%E1%BB%9Bi+t%C3%A1i+sinh+1
[14/08/2020 - 12:13 - Nguyenhuongbichhue]
Xong. Đó là toàn bộ kinh điển của bậc thánh. Toàn bộ kinh điển của bậc thánh họ sống có nhiêu thôi. Chứ không phải như mình…15,18,23…cái tâm này cộng với tâm sở…Họ không có như vậy. Cái đó là cho mình dưới đây.Họ chỉ đơn giản mọi thứ do duyên mà có rồi cũng do duyên mà mất đi,bây giờ cái chuyện mình cần phải làm là sống chánh niệm để mình phát hiện ra 2điều đó , cho đến bao giờ chứng thánh thì thôi.Mà chứng thánh rồi sống bằng thánh tâm thánh trí. Xong. CHỉ đơn giản vậy thôi
Giống như giờ mình chơi với dân nhà giàu mình không có cân đong đo đến củ hành, củ tỏi,nước mắm mình không có tính nữa. Mà mình chỉ làm sao mà lâu lâu đi họp, kí tên,rồi những thương vụ đó có bao nhiêu tiền, sẽ có người nó rót vô tài khoản của mình.Hiểu không? Rồi tới giờ mình ăn,quản gia, đầu bếp,người làm vườn,tài xế đồ nó lo cho mình. Mình chỉ đơn giản mình ngồi mình tính , có nên đầu tư vô đó hay không?Xong. Có nên đầu tư vô đó hay không? Rồi ký tên. Biết chỗ nào trong cái hợp đồng rồi ký. Xong. Chỉ có suy nghĩ có một chuyện thôi có nên đầu tư vô đó hay không? Còn tất cả ngoài ra là bỏ hết. Họ không có đi chợ búa,họ không có tiền mặt hình dáng nó ra làm sao nữa. Hiểu không? Bậc thánh y chang vậy
Họ chỉ nhớ có mấy chuyện à. Mọi thứ đều do duyên mà có,rồi cũng do duyên mà mất. Cái chuyện duy nhất mà mình làm là sống chánh niệm để thường xuyên sống trong cái nhận thức đó. Nhận thức mọi thứ đều do duyên mà có,rồi cũng do duyên mà mất đi đó
Nhưng tại sao nó đơn giản như vậy đó ? Là mình phải học giáo lý nhiều. Là bởi vì muốn được cái đơn giản đó thì anh phải qua cái rắc rối Hiểu hông? Thì khi mà anh biết giáo lý nhiều rồi đó, thì anh mới yên tâm để anh sống đơn giản. Nghe nói kịp không? Tức là anh phải đi qua cái rắc rối trước.
Tức là anh phải mất mười mấy năm học trong trường y rồi anh mới đi làm bác sĩ thực tập, bác sĩ không lương, mất mười mấy năm như vậy, khi anh là bác sĩ lớn, bác sĩ có tiếng rồi thì công việc người ta nó đơn giản. Đến giờ anh vô là anh cứ đậu cái xe cái cụp đó, là người đi đậu cây xe giùm anh. Anh vô anh ngồi là anh bắt đầu, hoặc anh chỉ vô anh gặp bệnh nhân là dùng hai ngón tay anh bắt mạch nó, rồi anh nói gì y tá nó làm việc, rồi anh vô anh họp. Người ta kêu là hội chẩn. Ảnh sếp ảnh ngồi nguyên một rực bác sĩ vầy nè. Trường hợp của bà kia ra sao? Giờ phải làm gì?...nói nói xong ảnh vô phòng ngồi. ai cắt mổ gì là chuyện của người ta. ảnh là trùm. Nghĩa là hội chẩn những ca khó mới mời tới ảnh vô, ảnh vô là ảnh phán cho mấy thằng kia thôi. ảnh mở màn hình lên ảnh coi ổng coi cái phim rồi ổng đi ra. Ổng về phòng ổng nằm. rồi cái đám này hì hục hì hục nó làm. Mất mười mấy năm mới được cảnh giới mà ông cố nội như vậy. Mười mấy năm chỉ để ngồi người ta nghe mình thôi. Nói mấy câu rồi tự nó làm.
Thì ở đây cũng vậy, trầy da tróc vẩy mới vô cảnh giới đó đó. Bên đây mà bệnh được Bác Sĩ sếp vô thăm mừng lắm. ổng vô cái nào căng lắm mới hỏi ổng.
Tôi có biết bên Mỹ có một bác sĩ Việt Nam chuyên mổ đầu,mổ óc, mà mổ cas khó mới kêu ổng.Bình thường ổng vô ổng làm, ổng đọc cái này, ổng đọc cái kia, cái gì đó. Mà cái cas nào khó, một là ổng cầm dao, hai là ổng chỉ nói thôi. Còn khó quá ổng cầm dao. ổng về hưu rồi.Nhìn ổng giống như nhà Sư á, điềm đạm, nói cười rất là chừng mực. Tại vì ổng Doctor mà professor. Có nghĩa là ổng vừa làm bác sĩ mà ổng đi dậy thằng bác sĩ con. Ổng không phải bác sĩ thường, ổng là professor của mấy thằng bác sĩ. Cô là bác sĩ là cô trí thức rồi, ổng là thầy của bác sĩ, như một ông sư đắc đạo vậy, ổng chầm chậm, ổng cười nói từ tốn,ổng gặp mình ổng kêu nhà Sư thôi.
Ngày xưa Việt Nam mình có ông Trần Ngọc Ninh, thạc sĩ đầu tiên ở Việt Nam, mà chữ Thạc sĩ ngày xưa nó lớn hơn tiến sĩ bây giờ, thạc sĩ bây giờ dỏm. không phải dỏm mà tại cái cách dịch á.Thạc Sĩ bây giờ là MA. Còn Thạc sĩ ngày xưa là hậu tiến sĩ.Ông Trần Ngọc Ninh thạc sĩ đầu tiên của Việt Nam. Ông có cái lạ là xuất thân ổng là Bắc tông , nhưng ổng viết về Phật Pháp ổng viết rất là kỹ. Ông nghiên cứu kinh điển Nam Tông rất là kỹ, cho nên ngày xưa ổng xuất thân ngày xưa ổng là giáo sư Vạn Hạnh, đệ tử của ngài Minh Châu. Nhưng mà phải nói là bài học của ông Trần Ngọc Ninh, nói ai coi thù tôi. Sách Phật học mà bằng tiếng Việt tui không có đọc mà riêng của Trần Ngọc Ninh thì tôi ghé một chút. Sách Phật học bằng tiếng Việt là tui đọc của Ngài Tuệ Sỹ, đọc Trần Ngọc Ninh. Chứ mà ngoài ra tôi không có đọc ai hết. không phải tôi chê,mà nó không có gì để đọc. Tại sao?Vì tại vì người ta viết cho đại chúng, viết dịch và soạn cho đại chúng. Ok mà cái mà chuyên sâu tôi đọc bằng ngoại ngữ thôi
Vậy cái thứ hai là gì ta?
[25/08/2020 - 07:17 - mai.pttm1010]
Càng lên cao nỗi khổ niềm đau càng vi tế thêm. Sẵn tôi nói luôn, hưởng dục khác nhau là gì? Ở dưới đây đó thích ăn ngon, mấy cõi thấp còn thích ăn ngon, còn thích mặc đẹp, còn thích bông hoa. Nhưng càng lên cao thì họ mỗi người một cảnh giới riêng họ sống. Họ chỉ thích một cái nào đó trong năm trần thôi chứ họ không có tùm lum như dưới đây. VD ở cõi Đao Lợi có một cái dây leo tên là [...] Cái dây leo này , mình nắm cái lá mình ngắt nó ra thì trong đó có một giọt rượu, uống giọt đó vào, giọt 1 nó say mà không mệt, nó không nhức đầu ói mửa tùm lum như dưới đây. Mà uống vào nó cho cảm giác lâng lâng. Cảm giác nó kéo dài suốt mười ngày. Mười ngày của cõi trời bằng 1000 năm ở dưới đây. Có nghĩa là lâu lâu các ông muốn lơ lửng là ngắt một giọt, kéo dài mười ngày. Tôi tin vì ngay trong cõi người cảnh giới đã khác nhau.
[25/08/2020 - 07:24 - mai.pttm1010]
Vd như dân Phú Mỹ Hưng đời sống rất khủng khiếp. Nó ăn yến đến chừng nào nó ngán thì thôi. Trong khi có những cái dân cả đời không biết đến yến mặt mũi ra làm sao. Nhưng tôi biết có những người có khả năng ăn yến là vô tân. Đó là chưa kể họ qua Nhật họ làm nọ làm kia trên người của họ là bình thường. Kem trong nhà tắm của họ là đem từ Nhật về không đó, hoặc Úc Mĩ về. Mình thấy có những người một ngày họ chỉ kiếm được 5-3$ thôi. Mình thấy ngay trong thế giới loài người nó đã chênh lệch như vậy rồi Nói về kiến thức, có những người cái background của họ là kinh hồn. Có những người những chuyện nhỏ xíu cũng không biết. Cái đầu nó chứa như vậy đó.
Nội mình thấy kiến thức và tiên bạc cõi người nó đã chênh lệch kinh khủng. Quyền lực - có những người họ chỉ cần bị bệnh một cái là chứng khoán thay đổi. Như ông Huyndai hay Samsung mà sức khỏe của ổng... ho cái là chứng khoán nhúc nhích. Hay như tổng thống Mĩ, giờ mà ổng bị trục trặc cái là thế giới phải nói là mệt. Giờ có những người chết 15 lần thế giới cũng không nhúc nhích.
Huyndai đó, ba anh em gây lộn nhau, gây vụ thừa kế, quyền quản trị. Gây là chứng khoán của đại Hàn chao liền. Tại vì đúng ra là phải đoàn kết một khối, thì cái cổ phiếu của Huyndai mới vững. Đằng này là họ thấy nội bộ manh múng, không biết sao tụi nhà báo moi được thì mình không biết. [đoạn kể chuyện]
Vì sao vậy? Vì sức ảnh hưởng của mỗi người nó rất khác nhau. Cái sức ảnh hưởng của một cá voi, cá nhà táng nó khác sức ảnh hưởng của một con tép, một con sò.
[25/08/2020 - 07:33 - mai.pttm1010]
Cái nhân là tâm nghĩ đến chuyện lớn, làm nghiệp lớn với đối tượng lớn... 3 cái đó. Thì sinh ra ảnh hưởng lớn, thân thể lớn, cái gì cũng lớn.
Tâm nghĩ đến việc lớn là sao? Biết nghĩ đến đại chúng, biết nghĩ đến đại cuộc, đại thể. 3 chữ "đại". Biết đại thể không?
Đại thể, đại cuộc, đại chúng. Tâm biết nghĩ cái này mới ra đại sự được.
Đại thể là gì? Biết nghĩ: Chị giận lắm, đúng ra chị phải phang một câu mới đã, nhưng thấy Linh, Khôi, Khoa, Tâm ngồi đó, liền nghĩ: Không nên để cho tụi nhỏ thấy người lớn gây. Đó là đại thể. Trong khi chị bực, chị là chị hai, chị có quyền nạt. Nhưng không! Chị phải nghĩ đến chuyện lớn hơn, lớn hơn chuyện của hai chị em, mà chị nghĩ đến chuyện của dòng họ, gia tộc. Bây giờ mình sạc thằng em mình thì ok quá rồi nhưng mà lôi nó vô phòng đập nó. VD vậy chứ đứng trước mặt mấy đứa cháu mà sạc vậy là không nên. Đó là đại thể. VD như tôi trong nhà sao cũng được hết, nhưng tôi biết có ghi hình, bắt buộc phải đắp y áo nghiêm túc. Hoặc khi tôi bước ra đường, ở nhà tôi sao cũng được nhưng bước ra đường tôi phải nghĩ đến cái màu áo cả Phật giáo, tôi phải giữ chung. Đó là đại thể.
Còn đại cuộc là sao? Đại cuộc là làm sao giúp được cho người nghèo. Chứ không phải là mỗi ngày tôi đi chợ gặp bà già nghèo ngồi ăn mày, tôi cho bà chút đỉnh tiền, thì cái đó không phải là đại cuộc. Đại cuộc là tôi phải tính làm sao tôi khắc phục vụ đó. Tôi thấy lối đi hình như thiếu thùng rác, khắc phục. Thiếu nhà cầu công cộng, khắc phục. Tôi thấy ở đây thiếu sân chơi con nít, tôi móc tiền ra tôi họp nhà làng tôi nói chuyện, đó là đại cuộc. Chứ còn tự nhiên thấy thằng Tèo của bà kia dễ thương thế, lâu lâu: nè, lẹo nè con. Đó không phải đại cuộc! Lát qua gặp thằng cháu nội của ông kia, nè bánh nè con. Cái đó không phải đại cuộc. Mà đại cuộc là nghĩ đến cái gì lớn lao.
Giờ hiểu chữ đại thể chưa?
[25/08/2020 - 07:49 - mai.pttm1010]
Giờ tới dại chúng, là đối tượng không có giới hạn. Không có nhắm tới một cái nhân, một nhóm nhỏ mà nghĩ đến thiên hạ. Thì đại thể, đại cuộc, đại chúng, tất cả những gì hướng đến ba cái này dù lặng lẽ cách mấy nó vẫn là đại sự. Lặng lẽ cũng là đại sự. Cho nên chị thấy một mình tôi lặng lẽ làm gì, tôi đắp y tôi đi xuống phố, cái đó đâu có um sùm, không kèn trống nhưng lòng tôi nghĩ làm sao cho đừng coi thường Phật giáo, tuy âm thầm thiệt, suy nghĩ trong đầu tôi tôi đâu có nói với ai. Nhưng mà đó chính là đại sự. Cái người sống vì đại thể đại chúng thì nó mới dẫn đến đại sự. Mà hễ đại sử thì nó ra đại sự nghiệp. Làm đại sự nó mới dẫn đến đại sự nghiệp. Cho nên mình thấy tại sao người đó có sức ảnh hưởng, là vì họ nghĩ đến đại thể, đại cuộc, đại chúng cho nên họ làm chuyện nhỏ xíu cũng thành đại sự. Bà Teresa bả nói một câu tôi thích lắm: "Bạn có thể không làm được chuyện lớn, nhưng bạn có thể làm chuyện nhỏ với một tấm lòng lớn." Tấm lòng lớn chính là ba cái này. Đang cho xe chạy thấy cái rác, lum liệng vào thùng. Cái đó là chuyện nhỏ nhưng bằng trái tim lớn là tại sao? Vì không muốn người ta vào trong parking người ta khó chịu. Muốn lên xe lắm nhưng thấy miếng rác lụm bỏ vô thùng rồi mới lên xe. Cái đó là bà Teresa nói là: "Chuyện nhỏ nhưng bằng trái tim lớn." Mà nói thẳng luôn, người trong xứ chậm tiến thiếu giáo dục họ không biết cái đó. Nhưng họ không hiểu "Chuyện nhỏ nhưng bằng trái tim lớn" là sao. "Chuyện nhỏ nhưng bằng trái tim lớn" là như vậy. Mà họ làm riết họ quen chị biết không. Mỗi lần họ lụm được cục rác họ thấy nó sướng. Họ thấy họ đang được văn minh.
Làm sao dạy ra cái đó? Đừng có dùng cái vấn đề tiền bạc mà khích lệ người dân. Họ thấy sung sướng khi họ làm việc thiện. Họ thấy hãnh diện khi họ có văn hóa. Phải dạy người dân như vậy chứ không phải họ thấy sợ họ mới làm. Thế là dở. Đó là hạ sách, thượng sách là phải để người ta người ta làm một cách sung sướng, hãnh diện. Làm sao để người ta dù lén lút một mình họ cũng không lén xả rác, không lén xâm phạm tài sản công cộng. Và họ cảm thấy hành diện khi họ là một con người văn minh. Không cần ai dòm ngó, không cần pháp luật trừng trị, không cần được tuyên dương, khen thưởng. Mà bản thân họ trong sự âm thầm lặng lẽ họ thấy họ hạnh phúc vì họ là người văn minh. Cái đó là cái giáo dục thành công. Chứ con đợi tới khen thưởng rồi mới né tránh trừng phạt răn đe thì coi như là chưa khá. Đất nước mà phải đòi tới khen thưởng tuyên dương... thì chưa khá. Mà làm sao cái văn minh lịch sự nó thấm vào trong máu.
Thì tu hành cũng vậy. Sẽ có một ngày mình không còn nhớ đến giới 5, giới 8, giới 10 mà mình sinh hoạt một cách rất tự nhiên, mà trong đó nó không sót cái 5 cái 8 cái 10. Tùy thuộc vào cấp độ tu hành mà khi anh sanh về các cảnh giới cõi trời anh đi cõi nào.
Trong kinh nói trai giới có 3, trai giới trong bát quan: Trai giới ngoại đạo, trai giới người chăn bò, trai giới thánh nhân.
Trai giới ngoại đạo là trai giới hạn chế. Có nghĩa là cái chữ này bắt nguồn từ Ấn Độ. thời Đức Phật cũng có những đạo có bát quan trai. Hạn chế là sao, là chỉ giữ tới 3h chiều thôi. Vì nó nói với sư phụ là con có hẹn với bạn nên 3h chiều nay con có ăn có nhậu. Đó là giữ giới hạn chế về không gian. Giữ giới vậy gọi là giữ giới ngoại đạo. Còn giữ giới chăn bò là sao? Ráng giữ 8 giới cho đến sáng mai. Đi làm sáng ráng sao chiều về giao đủ bò cho chủ 18-20 con gì đó. Hôm tôi nhớ tôi có giảng cái này rồi. Có nghĩa là làm sao chiều giao đủ bò cho chủ, còn buổi trưa là tôi đá banh, tôi hái trái, tôi tắm xong, tôi đá dế, tôi đi câu, kệ chuyện của tui.
[25/08/2020 - 08:29 - mai.pttm1010]
miễn sao chiều về tui giao đủ 17 19 con bò cho chủ không mất con nào, không gãy sừng, không bị trầy xước, thương tích, xong. Nha, cái giữ giới đó là kiểu tà đạo quỷ thần. Còn hạng thứ ba là giữ trai giới kiểu thánh nhân là sao? Không bị hạn chế không gian thời gian là 1, thứ 2 họ cảm thấy hạnh phúc khi họ giữ trai giới. Họ thấy họ được bảo vệ, họ thấy họ được an toàn khi an trú trong trai giới. VÀ... họ không bị gò bó trong con số 8. Mà họ tu trong con số 6. 8 là 8 giới, 6 là 6 căn. Hiểu không? Mà các vị có đồng ý với tôi là mình tu lấy 6 căn nó rộng hơn 8 giới đúng không? Con số 6 nó nhỏ hơn số 8 mà nó rộng hơn số 8 đúng không?
[Đoạn đối thoại]
Bây giờ tôi hỏi cô, cô biết 8 giới là gì đúng không?
[26/09/2020 - 08:18 - anh.trinhquynh229]
Bây giờ tôi ko có phạm, nhưng tôi thấy ni cô đẹp tôi hay ngồi tôi nhìn. Tôi thích nhìn trai đẹp gái đẹp nên tôi nhìn, rồi tôi hay quan sát áo quần, tôi thấy bà đó bả phối đồ hay… Tôi ko có xức nước hoa nhưng mà ai đi ngang thì mùi này hay nè, mùi kia nồng quá, mùi này được… Cô hiểu tôi nói ko, tức là tôi đâu có phạm, tôi nhìn gái nhìn trai tôi đâu có phạm, trong bát quan đâu có phạm, nhưng mà nó chưa đúng mức. Bởi vậy tu còn bị kẹt trong cái 8 nó ko có như trong cái 6. Vì tu 8 miễn sao ko phạm 8 thôi, còn tu 6 khó à. Tu 6 là tu 100%, còn tu 8 thấy nó ghê gớm chứ nó có 10% so với 6 thôi. Thí dụ như ngay cả việc mình trùm mền tắt đèn mà mình nghĩ tầm bậy thì mình cũng ko để yên nữa, mình biết là bậy mình bỏ nó mới đúng là tu 6, còn thông thường là tu 5 ko à. 5 là gì? 5 căn đó? 5 căn là gì? Vd: tôi đâu có nhìn bậy, tôi đâu có nghe bậy, tôi đâu có xức mùi dầu thơm, tôi đâu có ăn ngon…nói chung là mình chỉ tu có 5 căn thôi còn căn thứ 6 mình thả nổi…Tin tôi đi, cho nên cái số 6 mà bị nhốt trong số 8 là dở ẹc. Dở ẹc là so với cái số 6 ấy, chứ so với mấy cái kia thì nó hay cực kỳ. Cho nên tùy thuộc vào cái mức, cái level và cái quality mà cái chỗ ta đi về ko giống nhau. Mặc dù 3 người mình ai cũng bát quan sạch sẽ, ko có phạm cái gì…nhưng mà nó chênh lệch nhiều lắm. Bát quan bà này nè bả chết con số 8, tui số 5, cô số 6…bây giờ nghe hiểu chưa. Đó bà này bả canh sao ko phạm 8 thôi, mà tui khá hơn, tui số 5, rồi cô số 6 là tốt nhất. 3 người mình ko phạm nhưng rõ ràng nó có khác biệt rất lớn giữa cái số 5 và số 6, bây giờ hiểu chưa… Thì chính các cái này nó trở thành tiền nghiệp cho kiếp sau đúng ko? 3 cách này là tiền nghiệp cho kiếp sau, hiểu ko ta? Vì nó là cái nhân. Tại sao mình gọi cái này là tiền. Tiền tức là trước đó, những gì mình đang làm bây giờ nó sẽ là tiền nghiệp cho ngày mai đúng ko? Còn hôm qua là tiền của hôm nay. Và hôm qua đã có lúc nó là hiện tại đúng ko? Cho nên hôm qua mình nói mình sống cho hiện tại, nhưng mà cái hiện tại của hôm qua nó trở thành tiền nghiệp cho hôm nay. Hiểu chưa, cho nên những gì ta là hôm nay nó là tiền nghiệp cho kiếp sau.
(còn tiếp)
https://www.toaikhanh.com/videotext.php?vid=471osf3VKo0&abt=C%C3%A1c+c%E1%BA%A3nh+gi%E1%BB%9Bi+t%C3%A1i+sinh+1
[14/08/2020 - 12:13 - Nguyenhuongbichhue]
Xong. Đó là toàn bộ kinh điển của bậc thánh. Toàn bộ kinh điển của bậc thánh họ sống có nhiêu thôi. Chứ không phải như mình…15,18,23…cái tâm này cộng với tâm sở…Họ không có như vậy. Cái đó là cho mình dưới đây.Họ chỉ đơn giản mọi thứ do duyên mà có rồi cũng do duyên mà mất đi,bây giờ cái chuyện mình cần phải làm là sống chánh niệm để mình phát hiện ra 2điều đó , cho đến bao giờ chứng thánh thì thôi.Mà chứng thánh rồi sống bằng thánh tâm thánh trí. Xong. CHỉ đơn giản vậy thôi
Giống như giờ mình chơi với dân nhà giàu mình không có cân đong đo đến củ hành, củ tỏi,nước mắm mình không có tính nữa. Mà mình chỉ làm sao mà lâu lâu đi họp, kí tên,rồi những thương vụ đó có bao nhiêu tiền, sẽ có người nó rót vô tài khoản của mình.Hiểu không? Rồi tới giờ mình ăn,quản gia, đầu bếp,người làm vườn,tài xế đồ nó lo cho mình. Mình chỉ đơn giản mình ngồi mình tính , có nên đầu tư vô đó hay không?Xong. Có nên đầu tư vô đó hay không? Rồi ký tên. Biết chỗ nào trong cái hợp đồng rồi ký. Xong. Chỉ có suy nghĩ có một chuyện thôi có nên đầu tư vô đó hay không? Còn tất cả ngoài ra là bỏ hết. Họ không có đi chợ búa,họ không có tiền mặt hình dáng nó ra làm sao nữa. Hiểu không? Bậc thánh y chang vậy
Họ chỉ nhớ có mấy chuyện à. Mọi thứ đều do duyên mà có,rồi cũng do duyên mà mất. Cái chuyện duy nhất mà mình làm là sống chánh niệm để thường xuyên sống trong cái nhận thức đó. Nhận thức mọi thứ đều do duyên mà có,rồi cũng do duyên mà mất đi đó
Nhưng tại sao nó đơn giản như vậy đó ? Là mình phải học giáo lý nhiều. Là bởi vì muốn được cái đơn giản đó thì anh phải qua cái rắc rối Hiểu hông? Thì khi mà anh biết giáo lý nhiều rồi đó, thì anh mới yên tâm để anh sống đơn giản. Nghe nói kịp không? Tức là anh phải đi qua cái rắc rối trước.
Tức là anh phải mất mười mấy năm học trong trường y rồi anh mới đi làm bác sĩ thực tập, bác sĩ không lương, mất mười mấy năm như vậy, khi anh là bác sĩ lớn, bác sĩ có tiếng rồi thì công việc người ta nó đơn giản. Đến giờ anh vô là anh cứ đậu cái xe cái cụp đó, là người đi đậu cây xe giùm anh. Anh vô anh ngồi là anh bắt đầu, hoặc anh chỉ vô anh gặp bệnh nhân là dùng hai ngón tay anh bắt mạch nó, rồi anh nói gì y tá nó làm việc, rồi anh vô anh họp. Người ta kêu là hội chẩn. Ảnh sếp ảnh ngồi nguyên một rực bác sĩ vầy nè. Trường hợp của bà kia ra sao? Giờ phải làm gì?...nói nói xong ảnh vô phòng ngồi. ai cắt mổ gì là chuyện của người ta. ảnh là trùm. Nghĩa là hội chẩn những ca khó mới mời tới ảnh vô, ảnh vô là ảnh phán cho mấy thằng kia thôi. ảnh mở màn hình lên ảnh coi ổng coi cái phim rồi ổng đi ra. Ổng về phòng ổng nằm. rồi cái đám này hì hục hì hục nó làm. Mất mười mấy năm mới được cảnh giới mà ông cố nội như vậy. Mười mấy năm chỉ để ngồi người ta nghe mình thôi. Nói mấy câu rồi tự nó làm.
Thì ở đây cũng vậy, trầy da tróc vẩy mới vô cảnh giới đó đó. Bên đây mà bệnh được Bác Sĩ sếp vô thăm mừng lắm. ổng vô cái nào căng lắm mới hỏi ổng.
Tôi có biết bên Mỹ có một bác sĩ Việt Nam chuyên mổ đầu,mổ óc, mà mổ cas khó mới kêu ổng.Bình thường ổng vô ổng làm, ổng đọc cái này, ổng đọc cái kia, cái gì đó. Mà cái cas nào khó, một là ổng cầm dao, hai là ổng chỉ nói thôi. Còn khó quá ổng cầm dao. ổng về hưu rồi.Nhìn ổng giống như nhà Sư á, điềm đạm, nói cười rất là chừng mực. Tại vì ổng Doctor mà professor. Có nghĩa là ổng vừa làm bác sĩ mà ổng đi dậy thằng bác sĩ con. Ổng không phải bác sĩ thường, ổng là professor của mấy thằng bác sĩ. Cô là bác sĩ là cô trí thức rồi, ổng là thầy của bác sĩ, như một ông sư đắc đạo vậy, ổng chầm chậm, ổng cười nói từ tốn,ổng gặp mình ổng kêu nhà Sư thôi.
Ngày xưa Việt Nam mình có ông Trần Ngọc Ninh, thạc sĩ đầu tiên ở Việt Nam, mà chữ Thạc sĩ ngày xưa nó lớn hơn tiến sĩ bây giờ, thạc sĩ bây giờ dỏm. không phải dỏm mà tại cái cách dịch á.Thạc Sĩ bây giờ là MA. Còn Thạc sĩ ngày xưa là hậu tiến sĩ.Ông Trần Ngọc Ninh thạc sĩ đầu tiên của Việt Nam. Ông có cái lạ là xuất thân ổng là Bắc tông , nhưng ổng viết về Phật Pháp ổng viết rất là kỹ. Ông nghiên cứu kinh điển Nam Tông rất là kỹ, cho nên ngày xưa ổng xuất thân ngày xưa ổng là giáo sư Vạn Hạnh, đệ tử của ngài Minh Châu. Nhưng mà phải nói là bài học của ông Trần Ngọc Ninh, nói ai coi thù tôi. Sách Phật học mà bằng tiếng Việt tui không có đọc mà riêng của Trần Ngọc Ninh thì tôi ghé một chút. Sách Phật học bằng tiếng Việt là tui đọc của Ngài Tuệ Sỹ, đọc Trần Ngọc Ninh. Chứ mà ngoài ra tôi không có đọc ai hết. không phải tôi chê,mà nó không có gì để đọc. Tại sao?Vì tại vì người ta viết cho đại chúng, viết dịch và soạn cho đại chúng. Ok mà cái mà chuyên sâu tôi đọc bằng ngoại ngữ thôi
Vậy cái thứ hai là gì ta?
[25/08/2020 - 07:17 - mai.pttm1010]
Càng lên cao nỗi khổ niềm đau càng vi tế thêm. Sẵn tôi nói luôn, hưởng dục khác nhau là gì? Ở dưới đây đó thích ăn ngon, mấy cõi thấp còn thích ăn ngon, còn thích mặc đẹp, còn thích bông hoa. Nhưng càng lên cao thì họ mỗi người một cảnh giới riêng họ sống. Họ chỉ thích một cái nào đó trong năm trần thôi chứ họ không có tùm lum như dưới đây. VD ở cõi Đao Lợi có một cái dây leo tên là [...] Cái dây leo này , mình nắm cái lá mình ngắt nó ra thì trong đó có một giọt rượu, uống giọt đó vào, giọt 1 nó say mà không mệt, nó không nhức đầu ói mửa tùm lum như dưới đây. Mà uống vào nó cho cảm giác lâng lâng. Cảm giác nó kéo dài suốt mười ngày. Mười ngày của cõi trời bằng 1000 năm ở dưới đây. Có nghĩa là lâu lâu các ông muốn lơ lửng là ngắt một giọt, kéo dài mười ngày. Tôi tin vì ngay trong cõi người cảnh giới đã khác nhau.
[25/08/2020 - 07:24 - mai.pttm1010]
Vd như dân Phú Mỹ Hưng đời sống rất khủng khiếp. Nó ăn yến đến chừng nào nó ngán thì thôi. Trong khi có những cái dân cả đời không biết đến yến mặt mũi ra làm sao. Nhưng tôi biết có những người có khả năng ăn yến là vô tân. Đó là chưa kể họ qua Nhật họ làm nọ làm kia trên người của họ là bình thường. Kem trong nhà tắm của họ là đem từ Nhật về không đó, hoặc Úc Mĩ về. Mình thấy có những người một ngày họ chỉ kiếm được 5-3$ thôi. Mình thấy ngay trong thế giới loài người nó đã chênh lệch như vậy rồi Nói về kiến thức, có những người cái background của họ là kinh hồn. Có những người những chuyện nhỏ xíu cũng không biết. Cái đầu nó chứa như vậy đó.
Nội mình thấy kiến thức và tiên bạc cõi người nó đã chênh lệch kinh khủng. Quyền lực - có những người họ chỉ cần bị bệnh một cái là chứng khoán thay đổi. Như ông Huyndai hay Samsung mà sức khỏe của ổng... ho cái là chứng khoán nhúc nhích. Hay như tổng thống Mĩ, giờ mà ổng bị trục trặc cái là thế giới phải nói là mệt. Giờ có những người chết 15 lần thế giới cũng không nhúc nhích.
Huyndai đó, ba anh em gây lộn nhau, gây vụ thừa kế, quyền quản trị. Gây là chứng khoán của đại Hàn chao liền. Tại vì đúng ra là phải đoàn kết một khối, thì cái cổ phiếu của Huyndai mới vững. Đằng này là họ thấy nội bộ manh múng, không biết sao tụi nhà báo moi được thì mình không biết. [đoạn kể chuyện]
Vì sao vậy? Vì sức ảnh hưởng của mỗi người nó rất khác nhau. Cái sức ảnh hưởng của một cá voi, cá nhà táng nó khác sức ảnh hưởng của một con tép, một con sò.
[25/08/2020 - 07:33 - mai.pttm1010]
Cái nhân là tâm nghĩ đến chuyện lớn, làm nghiệp lớn với đối tượng lớn... 3 cái đó. Thì sinh ra ảnh hưởng lớn, thân thể lớn, cái gì cũng lớn.
Tâm nghĩ đến việc lớn là sao? Biết nghĩ đến đại chúng, biết nghĩ đến đại cuộc, đại thể. 3 chữ "đại". Biết đại thể không?
Đại thể, đại cuộc, đại chúng. Tâm biết nghĩ cái này mới ra đại sự được.
Đại thể là gì? Biết nghĩ: Chị giận lắm, đúng ra chị phải phang một câu mới đã, nhưng thấy Linh, Khôi, Khoa, Tâm ngồi đó, liền nghĩ: Không nên để cho tụi nhỏ thấy người lớn gây. Đó là đại thể. Trong khi chị bực, chị là chị hai, chị có quyền nạt. Nhưng không! Chị phải nghĩ đến chuyện lớn hơn, lớn hơn chuyện của hai chị em, mà chị nghĩ đến chuyện của dòng họ, gia tộc. Bây giờ mình sạc thằng em mình thì ok quá rồi nhưng mà lôi nó vô phòng đập nó. VD vậy chứ đứng trước mặt mấy đứa cháu mà sạc vậy là không nên. Đó là đại thể. VD như tôi trong nhà sao cũng được hết, nhưng tôi biết có ghi hình, bắt buộc phải đắp y áo nghiêm túc. Hoặc khi tôi bước ra đường, ở nhà tôi sao cũng được nhưng bước ra đường tôi phải nghĩ đến cái màu áo cả Phật giáo, tôi phải giữ chung. Đó là đại thể.
Còn đại cuộc là sao? Đại cuộc là làm sao giúp được cho người nghèo. Chứ không phải là mỗi ngày tôi đi chợ gặp bà già nghèo ngồi ăn mày, tôi cho bà chút đỉnh tiền, thì cái đó không phải là đại cuộc. Đại cuộc là tôi phải tính làm sao tôi khắc phục vụ đó. Tôi thấy lối đi hình như thiếu thùng rác, khắc phục. Thiếu nhà cầu công cộng, khắc phục. Tôi thấy ở đây thiếu sân chơi con nít, tôi móc tiền ra tôi họp nhà làng tôi nói chuyện, đó là đại cuộc. Chứ còn tự nhiên thấy thằng Tèo của bà kia dễ thương thế, lâu lâu: nè, lẹo nè con. Đó không phải đại cuộc! Lát qua gặp thằng cháu nội của ông kia, nè bánh nè con. Cái đó không phải đại cuộc. Mà đại cuộc là nghĩ đến cái gì lớn lao.
Giờ hiểu chữ đại thể chưa?
[25/08/2020 - 07:49 - mai.pttm1010]
Giờ tới dại chúng, là đối tượng không có giới hạn. Không có nhắm tới một cái nhân, một nhóm nhỏ mà nghĩ đến thiên hạ. Thì đại thể, đại cuộc, đại chúng, tất cả những gì hướng đến ba cái này dù lặng lẽ cách mấy nó vẫn là đại sự. Lặng lẽ cũng là đại sự. Cho nên chị thấy một mình tôi lặng lẽ làm gì, tôi đắp y tôi đi xuống phố, cái đó đâu có um sùm, không kèn trống nhưng lòng tôi nghĩ làm sao cho đừng coi thường Phật giáo, tuy âm thầm thiệt, suy nghĩ trong đầu tôi tôi đâu có nói với ai. Nhưng mà đó chính là đại sự. Cái người sống vì đại thể đại chúng thì nó mới dẫn đến đại sự. Mà hễ đại sử thì nó ra đại sự nghiệp. Làm đại sự nó mới dẫn đến đại sự nghiệp. Cho nên mình thấy tại sao người đó có sức ảnh hưởng, là vì họ nghĩ đến đại thể, đại cuộc, đại chúng cho nên họ làm chuyện nhỏ xíu cũng thành đại sự. Bà Teresa bả nói một câu tôi thích lắm: "Bạn có thể không làm được chuyện lớn, nhưng bạn có thể làm chuyện nhỏ với một tấm lòng lớn." Tấm lòng lớn chính là ba cái này. Đang cho xe chạy thấy cái rác, lum liệng vào thùng. Cái đó là chuyện nhỏ nhưng bằng trái tim lớn là tại sao? Vì không muốn người ta vào trong parking người ta khó chịu. Muốn lên xe lắm nhưng thấy miếng rác lụm bỏ vô thùng rồi mới lên xe. Cái đó là bà Teresa nói là: "Chuyện nhỏ nhưng bằng trái tim lớn." Mà nói thẳng luôn, người trong xứ chậm tiến thiếu giáo dục họ không biết cái đó. Nhưng họ không hiểu "Chuyện nhỏ nhưng bằng trái tim lớn" là sao. "Chuyện nhỏ nhưng bằng trái tim lớn" là như vậy. Mà họ làm riết họ quen chị biết không. Mỗi lần họ lụm được cục rác họ thấy nó sướng. Họ thấy họ đang được văn minh.
Làm sao dạy ra cái đó? Đừng có dùng cái vấn đề tiền bạc mà khích lệ người dân. Họ thấy sung sướng khi họ làm việc thiện. Họ thấy hãnh diện khi họ có văn hóa. Phải dạy người dân như vậy chứ không phải họ thấy sợ họ mới làm. Thế là dở. Đó là hạ sách, thượng sách là phải để người ta người ta làm một cách sung sướng, hãnh diện. Làm sao để người ta dù lén lút một mình họ cũng không lén xả rác, không lén xâm phạm tài sản công cộng. Và họ cảm thấy hành diện khi họ là một con người văn minh. Không cần ai dòm ngó, không cần pháp luật trừng trị, không cần được tuyên dương, khen thưởng. Mà bản thân họ trong sự âm thầm lặng lẽ họ thấy họ hạnh phúc vì họ là người văn minh. Cái đó là cái giáo dục thành công. Chứ con đợi tới khen thưởng rồi mới né tránh trừng phạt răn đe thì coi như là chưa khá. Đất nước mà phải đòi tới khen thưởng tuyên dương... thì chưa khá. Mà làm sao cái văn minh lịch sự nó thấm vào trong máu.
Thì tu hành cũng vậy. Sẽ có một ngày mình không còn nhớ đến giới 5, giới 8, giới 10 mà mình sinh hoạt một cách rất tự nhiên, mà trong đó nó không sót cái 5 cái 8 cái 10. Tùy thuộc vào cấp độ tu hành mà khi anh sanh về các cảnh giới cõi trời anh đi cõi nào.
Trong kinh nói trai giới có 3, trai giới trong bát quan: Trai giới ngoại đạo, trai giới người chăn bò, trai giới thánh nhân.
Trai giới ngoại đạo là trai giới hạn chế. Có nghĩa là cái chữ này bắt nguồn từ Ấn Độ. thời Đức Phật cũng có những đạo có bát quan trai. Hạn chế là sao, là chỉ giữ tới 3h chiều thôi. Vì nó nói với sư phụ là con có hẹn với bạn nên 3h chiều nay con có ăn có nhậu. Đó là giữ giới hạn chế về không gian. Giữ giới vậy gọi là giữ giới ngoại đạo. Còn giữ giới chăn bò là sao? Ráng giữ 8 giới cho đến sáng mai. Đi làm sáng ráng sao chiều về giao đủ bò cho chủ 18-20 con gì đó. Hôm tôi nhớ tôi có giảng cái này rồi. Có nghĩa là làm sao chiều giao đủ bò cho chủ, còn buổi trưa là tôi đá banh, tôi hái trái, tôi tắm xong, tôi đá dế, tôi đi câu, kệ chuyện của tui.
[25/08/2020 - 08:29 - mai.pttm1010]
miễn sao chiều về tui giao đủ 17 19 con bò cho chủ không mất con nào, không gãy sừng, không bị trầy xước, thương tích, xong. Nha, cái giữ giới đó là kiểu tà đạo quỷ thần. Còn hạng thứ ba là giữ trai giới kiểu thánh nhân là sao? Không bị hạn chế không gian thời gian là 1, thứ 2 họ cảm thấy hạnh phúc khi họ giữ trai giới. Họ thấy họ được bảo vệ, họ thấy họ được an toàn khi an trú trong trai giới. VÀ... họ không bị gò bó trong con số 8. Mà họ tu trong con số 6. 8 là 8 giới, 6 là 6 căn. Hiểu không? Mà các vị có đồng ý với tôi là mình tu lấy 6 căn nó rộng hơn 8 giới đúng không? Con số 6 nó nhỏ hơn số 8 mà nó rộng hơn số 8 đúng không?
[Đoạn đối thoại]
Bây giờ tôi hỏi cô, cô biết 8 giới là gì đúng không?
[26/09/2020 - 08:18 - anh.trinhquynh229]
Bây giờ tôi ko có phạm, nhưng tôi thấy ni cô đẹp tôi hay ngồi tôi nhìn. Tôi thích nhìn trai đẹp gái đẹp nên tôi nhìn, rồi tôi hay quan sát áo quần, tôi thấy bà đó bả phối đồ hay… Tôi ko có xức nước hoa nhưng mà ai đi ngang thì mùi này hay nè, mùi kia nồng quá, mùi này được… Cô hiểu tôi nói ko, tức là tôi đâu có phạm, tôi nhìn gái nhìn trai tôi đâu có phạm, trong bát quan đâu có phạm, nhưng mà nó chưa đúng mức. Bởi vậy tu còn bị kẹt trong cái 8 nó ko có như trong cái 6. Vì tu 8 miễn sao ko phạm 8 thôi, còn tu 6 khó à. Tu 6 là tu 100%, còn tu 8 thấy nó ghê gớm chứ nó có 10% so với 6 thôi. Thí dụ như ngay cả việc mình trùm mền tắt đèn mà mình nghĩ tầm bậy thì mình cũng ko để yên nữa, mình biết là bậy mình bỏ nó mới đúng là tu 6, còn thông thường là tu 5 ko à. 5 là gì? 5 căn đó? 5 căn là gì? Vd: tôi đâu có nhìn bậy, tôi đâu có nghe bậy, tôi đâu có xức mùi dầu thơm, tôi đâu có ăn ngon…nói chung là mình chỉ tu có 5 căn thôi còn căn thứ 6 mình thả nổi…Tin tôi đi, cho nên cái số 6 mà bị nhốt trong số 8 là dở ẹc. Dở ẹc là so với cái số 6 ấy, chứ so với mấy cái kia thì nó hay cực kỳ. Cho nên tùy thuộc vào cái mức, cái level và cái quality mà cái chỗ ta đi về ko giống nhau. Mặc dù 3 người mình ai cũng bát quan sạch sẽ, ko có phạm cái gì…nhưng mà nó chênh lệch nhiều lắm. Bát quan bà này nè bả chết con số 8, tui số 5, cô số 6…bây giờ nghe hiểu chưa. Đó bà này bả canh sao ko phạm 8 thôi, mà tui khá hơn, tui số 5, rồi cô số 6 là tốt nhất. 3 người mình ko phạm nhưng rõ ràng nó có khác biệt rất lớn giữa cái số 5 và số 6, bây giờ hiểu chưa… Thì chính các cái này nó trở thành tiền nghiệp cho kiếp sau đúng ko? 3 cách này là tiền nghiệp cho kiếp sau, hiểu ko ta? Vì nó là cái nhân. Tại sao mình gọi cái này là tiền. Tiền tức là trước đó, những gì mình đang làm bây giờ nó sẽ là tiền nghiệp cho ngày mai đúng ko? Còn hôm qua là tiền của hôm nay. Và hôm qua đã có lúc nó là hiện tại đúng ko? Cho nên hôm qua mình nói mình sống cho hiện tại, nhưng mà cái hiện tại của hôm qua nó trở thành tiền nghiệp cho hôm nay. Hiểu chưa, cho nên những gì ta là hôm nay nó là tiền nghiệp cho kiếp sau.
(còn tiếp)
⏱️
Diễn đàn tuy ảo, nhưng nghiệp quả có thật
Sư Toại Khanh (Giác Nguyên) Giảng Kinh
Diễn đàn tuy ảo, nhưng nghiệp quả có thật
Sư Toại Khanh (Giác Nguyên) Giảng Kinh