2017-12-25, 03:03 AM
HOA PHONG LAN
Tác Giả: Minh Nguyệt
Buổi chiều hôm đó, Nghiêm tới nhà nàng và nhìn nàng với nụ cười hài lòng.
‘`Em rất là đẹp. Anh rất là sung sướng được nhìn thấy em.’
Hình như có một cái gì đó về Nghiêm. Suốt bửa cơm chiều, Nghiêm có vẻ bối rối, ngập ngừng và lo lắng. Khả Tú tính hỏi mấy lần nhưng hắn tìm cách lảng tránh. Lúc Khả Tú đứng lên và định vào phòng vệ sinh thì hắn đã nắm tay nàng.
‘Khả Tú.’
TIếng gọi của Nghiêm làm Khả Tú kinh ngạc. Nàng im lặng nhìn hắn. Hắn nói, âm thanh vộ vã.
‘Đừng đi hở? Anh có chuyện muốn nói. Về chuyện khó khăn của chúng ta...’
Nghiêm cố tình nhấn mạnh hai chữ chúng ta. Khả Tú lại ngồi xuống. Nghiêm bắt đầu nói thật nhanh. Hắn nói, có một số vật chứng. Hình như đó là một số hồ sơ. Chỉ cần hắn có được số hồ sơ đem đốt đi thì mọi việc sẽ êm thắm. Lúc đó, nguyên cả Trung Tâm và những bác sĩ, dược sĩ, luật sư có liên hệ sẽ không còn gì lo ngại nữa.
Nói xong, Nghiêm ngừng lại, ngập ngừng nhìn nàng.
‘Nếu anh lấy được số hồ sơ đó, anh sẽ phi tang nó đi. Luật pháp sẽ không thể nào kết tội anh.’
‘Ai giữ hố sơ đó?’
‘Một người thanh niên mà chúng ta đều biết. Duy, Dương Hữu Duy đó.’
Cái tên Duy làm nàng sửng sờ. Khả Tú ngồi chết lặng. Nàng cố gắng che dấu sự bối rối nhưng Nghiêm đã nhận thấy.
‘Anh biết hắn làm việc cho bộ điều tra về những việc phạm pháp. Vì vậy anh hay mời hắn tới nhà anh để làm quen. Chắc em còn nhớ là anh đã dặn dò em là phải đối xử hắn thật tốt.’
Khả Tú cắn răng.
‘Em còn nhớ.’
‘Anh không hiểu tại sao anh lại không thể nào thân thiện được với hắn. Nếu có quen thì chỉ cố tình xã giao cho qua mà thôi. Anh không biết tại sao, nhưng anh biết hắn thích em. Hắn rất là thích em.’
Khả Tú im lặng. Nàm nhớ đến vẻ khẩn khoản của Duy. Đôi mắt đầy chân thành của hắn. Nàng nói, âm thanh thật rõ.
‘Em biết, Duy rất là yêu thích em.’
‘Thấy chưa? Anh biết mà. Đó là mục đích của anh, em có hiểu không? Anh chỉ cần là hắn đối xử với em thật tốt. Em chỉ cần tìm tới hắn, nói với hắn một tiếng là hắn sẽ đưa hết hồ sơ đó cho em. Những người con gái đẹp, nhất là người con gái mà hắn đang yêu, hắn sẽ không bao giờ có thể từ chối nổi lời yêu cầu của em.’
Sửng sờ, Khả Tú nói.
‘Em không thể nào làm được một việc như vậy đâu.’
‘Đừng vô lý như vậy.’
‘Không được.’
Khuôn mặt đẹp trai của Nghiêm đỏ dần lên. Khả Tú có thể nhận thấy là hắn giận, rất là giận.
‘Em không hiểu sao hở Khả Tú? Nếu mà hắn đem số hồ sơ đó giao cho cấp trên của hắn, anh sẽ mất bằng và ngồi tù. Anh sẽ mất tất cả, tài sản, danh dự, sự nghiệp và tương lai.’
‘Em biết là Duy sẽ không trao số hồ sơ đó cho em đâu. Em chắc chắn là như vậy.’
‘Em không thử thì em không thể nào biết được. Có thể Duy sẽ không biết rằng số hồ sơ đó có liên hệ ít nhiều với những giao dịch của anh. Hắn sẽ hủy bỏ cả tiền đồ của anh mà không hề hay biết.’ Ngoại trừ có người nào đề cập với hắn.’
‘Anh có thể nó chuyện với hắn mà. Anh có thể viết thư cho anh ấy và giải thích.’
Nghiêm cố gắng kiên nhẫn.
‘Em không hiểu đâu Khả Tú à. Em là lá bài cuối cùng của anh. Em là người yêu của anh. Em phải giúp anh. Em nhất định là phải tới khách sạn của Duy trong đêm nay.’
Khả Tú kêu lên.
‘Anh điên tới nơi rồi. Em không thể làm một việc như vậy được. Anh đừng ép em hở? Cho em thời gian để suy nghĩ đi.’
‘Chúng ta không còn bao nhiêu thời gian nữa. Khả Tú, em nhất định là phải nói chuyện này với Duy ngay trong đêm hôm nay. Anh biết là em khó chịu lắm, nhưng mà số hồ sơ đó có liên quan tới sự sống còn của anh. Giúp anh đi? Em làm ơn giúp anh đi.’
Khả Tú nói, âm thanh của nàng trở nên khó khăn hơn. Nàng cố gắng đè nén hơi thở đang dồn dập trong lồng ngực.
‘Không thể được. Em không thể nào làm một việc như vậy được.’
Nghiêm bắt đầu lớn tiếng.
‘Tại sao không thể? Được, em coi đi.’
Nghiêm đứng dậy, mở hộc tủ lấy ra khẩu súng nhỏ đen bóng. Có một chút gì rất kịch trong hành động của Nghiêm nhưng Khả Tú không nhìn thấy.
‘Nếu em không giúp anh, anh sẻ tự tử. Anh sẻ không bao giờ chịu đựng được nếu anh mất tất cả. Chẳng thà anh sẻ chết đi. Nếu em không chịu hứa là sẽ giúp anh, anh hứa với em, Chưa tới sáng ngày mai, anh sẻ là một xác chết. Anh thề với em. Nếu em không giúp gìum anh đêm nay, anh sẻ tự tử trước mặt em.’
Khả Tú hoảng hốt nắm tay hắn.
‘Đừng làm như vậy. Nghiêm. Xin đừng bao giờ làm như vậy.’
‘Nếu vậy thì giúp anh đi.’ Nghiêm nhìn thẳng vào đối mắt đẹp của nàng.
Khả Tú cắn môi. Coi như là nàng không còn đường nào để lựa chọn. Nàng phải làm một việc nhục nhã mà nàng không bao giờ nàng nghĩ rằng mình có thể phải làm ngoài ý muốn của mình.
Nghiêm để khẩu súng trên bàn và siết chặt đôi tay của nàng.
‘Giúp anh đi hở? Nếu em thật lòng yêu anh, hãy giúp cho anh qua cơn sóng gió này. Em là người yêu của anh đó mà. Sau khi qua chuyện này, chúng ta sẽ kết hôn. Chúng ta sẽ có lại tất cả những cái mà chúng ta tưởng rằng sẽ mất, em có hiểu không?’
Nghiêm tiếp tục năn nỉ và nài xin. Cuối cùng, Khả Tú cắn răng.
‘Được, em sẽ làm việc đó cho anh.’
Một nụ cười làm rạng rở khuôn mặt của Nghiêm. Hắn đứng lên, lấy chùm chìa khóa xe, và đẩy nàng ra xe của hắn.
‘Anh sẽ đưa em về nhà lấy xe của em bởi vì nếu anh đưa em tới khách sạn của Duy tạm trú thì sẽ không được tiện lắm đâu. Chúc em may mắn?’
‘`Em rất là đẹp. Anh rất là sung sướng được nhìn thấy em.’
Hình như có một cái gì đó về Nghiêm. Suốt bửa cơm chiều, Nghiêm có vẻ bối rối, ngập ngừng và lo lắng. Khả Tú tính hỏi mấy lần nhưng hắn tìm cách lảng tránh. Lúc Khả Tú đứng lên và định vào phòng vệ sinh thì hắn đã nắm tay nàng.
‘Khả Tú.’
TIếng gọi của Nghiêm làm Khả Tú kinh ngạc. Nàng im lặng nhìn hắn. Hắn nói, âm thanh vộ vã.
‘Đừng đi hở? Anh có chuyện muốn nói. Về chuyện khó khăn của chúng ta...’
Nghiêm cố tình nhấn mạnh hai chữ chúng ta. Khả Tú lại ngồi xuống. Nghiêm bắt đầu nói thật nhanh. Hắn nói, có một số vật chứng. Hình như đó là một số hồ sơ. Chỉ cần hắn có được số hồ sơ đem đốt đi thì mọi việc sẽ êm thắm. Lúc đó, nguyên cả Trung Tâm và những bác sĩ, dược sĩ, luật sư có liên hệ sẽ không còn gì lo ngại nữa.
Nói xong, Nghiêm ngừng lại, ngập ngừng nhìn nàng.
‘Nếu anh lấy được số hồ sơ đó, anh sẽ phi tang nó đi. Luật pháp sẽ không thể nào kết tội anh.’
‘Ai giữ hố sơ đó?’
‘Một người thanh niên mà chúng ta đều biết. Duy, Dương Hữu Duy đó.’
Cái tên Duy làm nàng sửng sờ. Khả Tú ngồi chết lặng. Nàng cố gắng che dấu sự bối rối nhưng Nghiêm đã nhận thấy.
‘Anh biết hắn làm việc cho bộ điều tra về những việc phạm pháp. Vì vậy anh hay mời hắn tới nhà anh để làm quen. Chắc em còn nhớ là anh đã dặn dò em là phải đối xử hắn thật tốt.’
Khả Tú cắn răng.
‘Em còn nhớ.’
‘Anh không hiểu tại sao anh lại không thể nào thân thiện được với hắn. Nếu có quen thì chỉ cố tình xã giao cho qua mà thôi. Anh không biết tại sao, nhưng anh biết hắn thích em. Hắn rất là thích em.’
Khả Tú im lặng. Nàm nhớ đến vẻ khẩn khoản của Duy. Đôi mắt đầy chân thành của hắn. Nàng nói, âm thanh thật rõ.
‘Em biết, Duy rất là yêu thích em.’
‘Thấy chưa? Anh biết mà. Đó là mục đích của anh, em có hiểu không? Anh chỉ cần là hắn đối xử với em thật tốt. Em chỉ cần tìm tới hắn, nói với hắn một tiếng là hắn sẽ đưa hết hồ sơ đó cho em. Những người con gái đẹp, nhất là người con gái mà hắn đang yêu, hắn sẽ không bao giờ có thể từ chối nổi lời yêu cầu của em.’
Sửng sờ, Khả Tú nói.
‘Em không thể nào làm được một việc như vậy đâu.’
‘Đừng vô lý như vậy.’
‘Không được.’
Khuôn mặt đẹp trai của Nghiêm đỏ dần lên. Khả Tú có thể nhận thấy là hắn giận, rất là giận.
‘Em không hiểu sao hở Khả Tú? Nếu mà hắn đem số hồ sơ đó giao cho cấp trên của hắn, anh sẽ mất bằng và ngồi tù. Anh sẽ mất tất cả, tài sản, danh dự, sự nghiệp và tương lai.’
‘Em biết là Duy sẽ không trao số hồ sơ đó cho em đâu. Em chắc chắn là như vậy.’
‘Em không thử thì em không thể nào biết được. Có thể Duy sẽ không biết rằng số hồ sơ đó có liên hệ ít nhiều với những giao dịch của anh. Hắn sẽ hủy bỏ cả tiền đồ của anh mà không hề hay biết.’ Ngoại trừ có người nào đề cập với hắn.’
‘Anh có thể nó chuyện với hắn mà. Anh có thể viết thư cho anh ấy và giải thích.’
Nghiêm cố gắng kiên nhẫn.
‘Em không hiểu đâu Khả Tú à. Em là lá bài cuối cùng của anh. Em là người yêu của anh. Em phải giúp anh. Em nhất định là phải tới khách sạn của Duy trong đêm nay.’
Khả Tú kêu lên.
‘Anh điên tới nơi rồi. Em không thể làm một việc như vậy được. Anh đừng ép em hở? Cho em thời gian để suy nghĩ đi.’
‘Chúng ta không còn bao nhiêu thời gian nữa. Khả Tú, em nhất định là phải nói chuyện này với Duy ngay trong đêm hôm nay. Anh biết là em khó chịu lắm, nhưng mà số hồ sơ đó có liên quan tới sự sống còn của anh. Giúp anh đi? Em làm ơn giúp anh đi.’
Khả Tú nói, âm thanh của nàng trở nên khó khăn hơn. Nàng cố gắng đè nén hơi thở đang dồn dập trong lồng ngực.
‘Không thể được. Em không thể nào làm một việc như vậy được.’
Nghiêm bắt đầu lớn tiếng.
‘Tại sao không thể? Được, em coi đi.’
Nghiêm đứng dậy, mở hộc tủ lấy ra khẩu súng nhỏ đen bóng. Có một chút gì rất kịch trong hành động của Nghiêm nhưng Khả Tú không nhìn thấy.
‘Nếu em không giúp anh, anh sẻ tự tử. Anh sẻ không bao giờ chịu đựng được nếu anh mất tất cả. Chẳng thà anh sẻ chết đi. Nếu em không chịu hứa là sẽ giúp anh, anh hứa với em, Chưa tới sáng ngày mai, anh sẻ là một xác chết. Anh thề với em. Nếu em không giúp gìum anh đêm nay, anh sẻ tự tử trước mặt em.’
Khả Tú hoảng hốt nắm tay hắn.
‘Đừng làm như vậy. Nghiêm. Xin đừng bao giờ làm như vậy.’
‘Nếu vậy thì giúp anh đi.’ Nghiêm nhìn thẳng vào đối mắt đẹp của nàng.
Khả Tú cắn môi. Coi như là nàng không còn đường nào để lựa chọn. Nàng phải làm một việc nhục nhã mà nàng không bao giờ nàng nghĩ rằng mình có thể phải làm ngoài ý muốn của mình.
Nghiêm để khẩu súng trên bàn và siết chặt đôi tay của nàng.
‘Giúp anh đi hở? Nếu em thật lòng yêu anh, hãy giúp cho anh qua cơn sóng gió này. Em là người yêu của anh đó mà. Sau khi qua chuyện này, chúng ta sẽ kết hôn. Chúng ta sẽ có lại tất cả những cái mà chúng ta tưởng rằng sẽ mất, em có hiểu không?’
Nghiêm tiếp tục năn nỉ và nài xin. Cuối cùng, Khả Tú cắn răng.
‘Được, em sẽ làm việc đó cho anh.’
Một nụ cười làm rạng rở khuôn mặt của Nghiêm. Hắn đứng lên, lấy chùm chìa khóa xe, và đẩy nàng ra xe của hắn.
‘Anh sẽ đưa em về nhà lấy xe của em bởi vì nếu anh đưa em tới khách sạn của Duy tạm trú thì sẽ không được tiện lắm đâu. Chúc em may mắn?’
....Duy nhìn nàng, đôi mắt của hắn lộ vẻ vui sướng.
‘Khả Tú, rốt cuộc em cũng tới. Anh biết là em sẽ tìm tới anh mà.’
Hắn nắm chặt tay nàng như sợ nàng tan biến đi. Khả Tú thật là xinh đẹp trong chiếc áo mầu hồng kem. Nàng đẹp, lúc nào cũng xinh đẹp như cánh Phong Lan. Đúng vậy, nàng thật là đẹp. Cái đẹp đã làm trái tim của hắn sôi động và nóng bỏng.
Khả Tú gỡ tay hắn ra.
‘Duy, anh không hiểu. Em không tới đây vì chuyện của hai chúng ta.
Duy nhìn nàng không hiểu. Nàng bối rối nói thật nhanh.
‘Em đến đây vì số hồ sơ của Trung tâm Thiện nguyện… Nghiêm nhờ em tới đây tìm anh. Anh nói số hồ sơ đó hiện thời anh đang giữ. Em đến đây, cầu xin anh trả nó cho em. ‘
Duy đứng sững lại, nhìn nàng đăm đăm. Bất thình lình hắn bật lên tiếng cười ngắn.
‘Thì ra là như vậy. Cái tên Trung Tâm Y Khoa Thiện Nguyện rất là quen thuộc, nhưng anh không nhớ nổi, anh không biết là nó có liên hệ đến người yêu của em. Có những việc phạm pháp ở Trung Tâm đó, anh được lệnh phải đi điều tra. Anh biết có người chủ mưu, nhưng anh không ngờ những người liên hệ lại có cả Nghiêm.
Khả Tú đứng lên, nàng không biết phải nói sao. Duy nhìn nàng lạnh lùng.
‘Tất cả những gì Nghiêm làm không có ý nghĩa nào với em sao, khi Nghiêm là một kẻ phạm pháp, làm những việc mà xã hội phải lên án?’
Nàng lắc đầu. Duy nhìn nàng đăm đăm.
‘Không ngờ tình cảm em dành cho hắn lại sâu đậm như vậy. Đợi một chút, anh sẽ trao số hồ sơ đó cho em.’
Khả Tú lại ngồi xuống ghế. Hắn đi vào phòng, một lát trở ra với số giấy tờ trong tay, trao cho nàng. Khả Tú cầm lấy.
‘Cám ơn anh, anh có hột quẹt hay không?
Cầm chiếc hộp quẹt trên bàn, Duy đưa cho nàng. Khả Tú quỳ xuống bên cạnh thùng rác nhỏ, châm lửa đốt tất cả. Khi tất cả thành đống tro tàn, nàng đứng lên.
‘Cám ơn anh.’
‘Không có gì đâu’ Duy lịch sự trả lời. ‘Để anh đưa em ra xe.’
Duy đưa nàng ra xe. Bóng tối phủ lên chung quanh hai người. Khả Tú muốn ôm thật chặt lấy hắn, gục đầu lên hắn và khóc như trẻ thơ, nhưng nàng không dám. Bức tường thành sẽ vỡ. Nàng biết hắn sẽ độ lượng, sẽ cao thượng, sẽ ôm lấy nàng và vỗ về an ủi nhưng nàng không xứng. Nàng thật là không xứng đáng với tình yêu mà Duy đã dành cho nàng.
Từ con đường ra xe, cả hai không dám nhìn nhau. Như vậy là hết rồi. Tất cả đã chấm dứt. Duy thầm nghĩ. Mình sẽ đi thật xa, và quên tất cả.
Đêm đó, Khả Tú lái xe như điên cuồng. Nàng cho chiếc xe chạy băng băng trên cao tốc, đầu óc nàng như muốn vỡ tung ra. Nàng không muốn trở về đối diện với Nghiêm. Tình yêu mà nàng dành cho Nghiêm đã chết rồi, nhưng vì ân nghĩa, nàng không thể rời bỏ hắn trong lúc khó khăn này. Bây giờ thì sao chứ? Hắn chỉ mang tội với luật pháp, với xã hội mà thôi. Nàng không thể không giúp hắn. Duy, nàng đã có lỗi với hắn, nàng đã mắc nợ hắn một món nợ tình cảm mà nàng vĩnh viễn không thể nào trả được.
Cuối cùng mệt mỏi, Khả Tú cũng phải trở về. Nghiêm đang đi qua đi lại trong phòng khách, vẻ nóng nảy.
‘ Em đi ra sao hở? Mọi việc có êm xuôi hay không? Em đi lâu như vậy làm anh nóng ruột muốn chết.’
‘Thuận lợi tất cả’ - Nàng nói nhưng không nhìn hắn. Nàng nhìn cánh hoa Phong Lan mầu trắng trên bàn. Màu hoa nhuộm vẻ cô đơn đến lạ lùng. Nghiêm nhìn nàng soi mói.
‘Số hồ sơ đó...’
Khả Tú ngắt lời.
‘Em đốt hết rồi.’
Nghiêm ngập ngừng.
‘Em có chắc chắn đúng là số hồ sơ đó hay không? Hắn gạt em thì sao?’
Khả Tú cao giọng.
‘Em chắc chắn như vậy. Anh đừng lo. Mọi việc đều êm xuôi. Anh sẽ không sao đâu.’
Nghiêm im lặng. Một lát hắn ngập ngừng.
‘Em bảo đảm như vậy?’
‘Em bảo đảm như vậy!’ Nàng lạnh lùng trả lời. Nghiêm nắm tay nàng.
‘Em ngồi xuống đi. Nhìn em có vẻ hơi mệt đó.’
Khả Tú ngồi xuống sô pha. Nàn cố gắng che dấu vẻ mệt mõi lẫn chán nản. Nghiêm ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy nàng. Nàng hất tay hắn ra.
‘Đừng đụng tới em.’
‘Xin lổi em.’
‘Xin lổi điều gì?’
‘Tất cả nhũang chuyện xảy ra tối nay. ‘
‘Chuyện gì đã xảy ra tối nay?’ Nàng nhìn hắn không hiểu. Nghiêm ngập ngừng.
‘Anh biết em rất là khó chịu. Thằng khốn nạn. Em hy sinh vì anh. Anh biết mà. Anh sẽ đối xử thật tốt. Quên chuyện đó đi.’
Khả Tú nhìn Nghiêm ngạc nhiên. Anh đang nói gì vậy?
Nghiêm ngập ngừng.
‘Anh thật tình không muốn em làm như vậy đâu. Chẳng qua tình thế bắt buộc. ‘
Khả Tú vẫn không hiểu.
‘Hở? Anh đang muốn nói về điều gì?’
‘Em đừng nghĩ tới chuyện đó nữa? Hãy bỏ qua đi. Cái tên đê tiện đó. Anh thật sự không muốn nghĩ tới.’
Đôi mắt của Khả Tú mở to nhìn Nghiêm. Nàng bắt đầu hiểu hắn muốn nói về điều gì.
‘Anh đang nghĩ tới đâu rồi? Anh đang nghĩ đến chuyện gì đã xảy ra giữa em và Duy?’
‘Em đừng nghĩ tới hắn nữa. Em cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Anh cũng sẽ cố gắng quên chuyện đó.’
Nàng nhìn sững hắn và chợt phác giác ra âm thanh nàng trở nên run rẩy.
‘Anh nghĩ là Duy đòi hỏi em cái giá mà em phải trả cho số hồ sơ đó hở? Anh nghĩ là em đã đền bù cho Duy xứng đáng.’
Nghiêm nhìn nàng lộ vẻ bối rối.
‘ Anh không nghĩ là hắn sẽ đê tiện như vậy, nhưng mà anh không tin là hắn không đòi hỏi gì hết.’
‘Thật vậy sao? ‘ - Khả Tú sững sờ nhìn hắn. Nghiêm lảng tránh ánh mắt của nàng.
‘Tại sao tối nay anh lại bắt em mặc chiếc áo mầu hồng kem hở? Tại sao anh lại nỡ đẩy em đi tới nhà một người đàn ông yêu em giữa đêm khuya hở? Anh sắp đặt hết tất cả, cho em quen với Duy, lợi dụng Duy. Anh biết là Duy rất yêu em. Anh đã đánh đổi sự an toàn của riêng chính mình bằng bất cứ mọi giá. Kể cả hy sinh danh dự của em.’
‘Khả Tú!’
‘Đừng nói nữa. Anh đừng chối. Em tưởng là em rất hiểu anh, nhưng bây giờ em mới biết là em không hiểu một chút gì về anh. Em tưởng là anh thật tình yêu em, lo cho em, nhưng mà...’
Nghiêm im lặng. Khả Tú thở dài, nghĩ tới đôi mắt say đắm của Duy.
‘Anh nghe đây, Nghiêm. Có một chuyện em phải nói cho anh biết. Mấy ngày trước khi chuyện này xảy ra, người thân của em nói cho anh biết là em đi chơi xa, nhưng thật sự, em đã đi với Duy, đến một nơi thật xa.’
Nghiêm ngẩng lên kinh ngạc. Hắn tính nói gì đó nhưng nàng ngăn hắn lại.
‘Để em nói hết. Ở nơi đó, một buổi chiều, em nhìn thấy cái tin kinh khủng đó trên một tờ nhật trình. Em đã trở về, dù Duy có yêu em và tốt với em bao nhiêu, em cũng phải trở về.’
Nghiêm chụp lấy cổ tay nàng.
‘Tạ ơn trời, em đã trở về rất là đúng lúc.’
Khả Tú cười chua chát.
‘Đúng vậy, như anh đã nói đúng. Em đã trở về đúng lúc.’
Nghiêm đứng dậy. Hắn thọc tay vào túi quần, dựa vào tường. Một phong thái thật đẹp của một người đàn ông, và sự cao thượng biểu lộ trong ánh mắt.
‘Trong trường hợp đó, anh tha thứ cho em.’
‘Còn em thì không.’
Bốn chữ như có hiệu lực mạnh hơn trái bom nổ lên làm chấn động cả căn phòng vắng. Nghiêm sửng sờ. Hắn nhìn nàng, cái nhìn biểu lộ sự kinh ngạc.
‘Em vừa nói gì?’
‘Em nói là em không thể tha thứ. Em biết là em có lỗi khi em có ý định rời xa anh, dù cố ý hay là không cố ý, nhưng mà đó cũng là cái lỗi không thể nào tha thứ được. Em biết là em có lỗi trong cuộc tình này. Anh cũng vậy, em biết. Anh qua lại không biết bao nhiêu người con gái. Anh không bao giờ trung thành với em. Em biết, nhưng em vẫn tha thứ, bởi vì em hiểu, với địa vị của anh, bay bướm là chuyện không thể nào tránh được, và em cũng nghĩ là anh vẫn còn yêu em. Nhưng tối nay, chuyện anh làm không thể nào tha thứ được. Đó là một chuyện nhục nhã, Nghiêm. Không có một người con gái nào độ lượng đến nổi có thể tha thứ anh. Anh bán rẻ em, lợi dụng em. Vì sự an toàn của anh, anh đã không ngần ngại đánh đổi em. Anh thật là tàn nhẫn.’
Khả Tú ngừng nói. Nàng đứng dậy, bước ra mở cửa. Nghiêm nhìn theo, hoảng hốt.
‘Khả Tú, em tính đi đâu?’
Khả Tú quay lại nhìn Nghiêm.
‘Mọi người chúng ta phải giá mà chúng ta đã làm, Nghiêm ạ. Vì tội lỗi của em, em phải sống trong sự cô đơn. Còn anh, anh đã đem em ra để chơi một ván bài, anh đã thua ván bài đó.’
‘Em tính rời xa anh?’
Khả Tú hít một hơi nhẹ.
‘Đi tìm tự do. Em sẽ làm chủ chính bản thân em. Ở đây, không có gì làm em lưu luyến nữa.’
Nghiêm đứng bất động. Hắn nghe tiếng cửa đóng lại. Vạn kỷ trôi qua hay chỉ là một vài giây? Hình như có cái gì rơi nhẹ ngoài khung cửa sổ. Cánh hoa cuối cùng của loài hoa Phong Lan cũng vừa lao chao rơi xuống, mềm mại, huyền bí, ngát hương và thăm thẳm nghìn năm trong hoang liêu....
Phóng tác từ Magnolia Blossom của Agath Christie.
Hết
Minh Nguyệt.
‘Khả Tú, rốt cuộc em cũng tới. Anh biết là em sẽ tìm tới anh mà.’
Hắn nắm chặt tay nàng như sợ nàng tan biến đi. Khả Tú thật là xinh đẹp trong chiếc áo mầu hồng kem. Nàng đẹp, lúc nào cũng xinh đẹp như cánh Phong Lan. Đúng vậy, nàng thật là đẹp. Cái đẹp đã làm trái tim của hắn sôi động và nóng bỏng.
Khả Tú gỡ tay hắn ra.
‘Duy, anh không hiểu. Em không tới đây vì chuyện của hai chúng ta.
Duy nhìn nàng không hiểu. Nàng bối rối nói thật nhanh.
‘Em đến đây vì số hồ sơ của Trung tâm Thiện nguyện… Nghiêm nhờ em tới đây tìm anh. Anh nói số hồ sơ đó hiện thời anh đang giữ. Em đến đây, cầu xin anh trả nó cho em. ‘
Duy đứng sững lại, nhìn nàng đăm đăm. Bất thình lình hắn bật lên tiếng cười ngắn.
‘Thì ra là như vậy. Cái tên Trung Tâm Y Khoa Thiện Nguyện rất là quen thuộc, nhưng anh không nhớ nổi, anh không biết là nó có liên hệ đến người yêu của em. Có những việc phạm pháp ở Trung Tâm đó, anh được lệnh phải đi điều tra. Anh biết có người chủ mưu, nhưng anh không ngờ những người liên hệ lại có cả Nghiêm.
Khả Tú đứng lên, nàng không biết phải nói sao. Duy nhìn nàng lạnh lùng.
‘Tất cả những gì Nghiêm làm không có ý nghĩa nào với em sao, khi Nghiêm là một kẻ phạm pháp, làm những việc mà xã hội phải lên án?’
Nàng lắc đầu. Duy nhìn nàng đăm đăm.
‘Không ngờ tình cảm em dành cho hắn lại sâu đậm như vậy. Đợi một chút, anh sẽ trao số hồ sơ đó cho em.’
Khả Tú lại ngồi xuống ghế. Hắn đi vào phòng, một lát trở ra với số giấy tờ trong tay, trao cho nàng. Khả Tú cầm lấy.
‘Cám ơn anh, anh có hột quẹt hay không?
Cầm chiếc hộp quẹt trên bàn, Duy đưa cho nàng. Khả Tú quỳ xuống bên cạnh thùng rác nhỏ, châm lửa đốt tất cả. Khi tất cả thành đống tro tàn, nàng đứng lên.
‘Cám ơn anh.’
‘Không có gì đâu’ Duy lịch sự trả lời. ‘Để anh đưa em ra xe.’
Duy đưa nàng ra xe. Bóng tối phủ lên chung quanh hai người. Khả Tú muốn ôm thật chặt lấy hắn, gục đầu lên hắn và khóc như trẻ thơ, nhưng nàng không dám. Bức tường thành sẽ vỡ. Nàng biết hắn sẽ độ lượng, sẽ cao thượng, sẽ ôm lấy nàng và vỗ về an ủi nhưng nàng không xứng. Nàng thật là không xứng đáng với tình yêu mà Duy đã dành cho nàng.
Từ con đường ra xe, cả hai không dám nhìn nhau. Như vậy là hết rồi. Tất cả đã chấm dứt. Duy thầm nghĩ. Mình sẽ đi thật xa, và quên tất cả.
Đêm đó, Khả Tú lái xe như điên cuồng. Nàng cho chiếc xe chạy băng băng trên cao tốc, đầu óc nàng như muốn vỡ tung ra. Nàng không muốn trở về đối diện với Nghiêm. Tình yêu mà nàng dành cho Nghiêm đã chết rồi, nhưng vì ân nghĩa, nàng không thể rời bỏ hắn trong lúc khó khăn này. Bây giờ thì sao chứ? Hắn chỉ mang tội với luật pháp, với xã hội mà thôi. Nàng không thể không giúp hắn. Duy, nàng đã có lỗi với hắn, nàng đã mắc nợ hắn một món nợ tình cảm mà nàng vĩnh viễn không thể nào trả được.
Cuối cùng mệt mỏi, Khả Tú cũng phải trở về. Nghiêm đang đi qua đi lại trong phòng khách, vẻ nóng nảy.
‘ Em đi ra sao hở? Mọi việc có êm xuôi hay không? Em đi lâu như vậy làm anh nóng ruột muốn chết.’
‘Thuận lợi tất cả’ - Nàng nói nhưng không nhìn hắn. Nàng nhìn cánh hoa Phong Lan mầu trắng trên bàn. Màu hoa nhuộm vẻ cô đơn đến lạ lùng. Nghiêm nhìn nàng soi mói.
‘Số hồ sơ đó...’
Khả Tú ngắt lời.
‘Em đốt hết rồi.’
Nghiêm ngập ngừng.
‘Em có chắc chắn đúng là số hồ sơ đó hay không? Hắn gạt em thì sao?’
Khả Tú cao giọng.
‘Em chắc chắn như vậy. Anh đừng lo. Mọi việc đều êm xuôi. Anh sẽ không sao đâu.’
Nghiêm im lặng. Một lát hắn ngập ngừng.
‘Em bảo đảm như vậy?’
‘Em bảo đảm như vậy!’ Nàng lạnh lùng trả lời. Nghiêm nắm tay nàng.
‘Em ngồi xuống đi. Nhìn em có vẻ hơi mệt đó.’
Khả Tú ngồi xuống sô pha. Nàn cố gắng che dấu vẻ mệt mõi lẫn chán nản. Nghiêm ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy nàng. Nàng hất tay hắn ra.
‘Đừng đụng tới em.’
‘Xin lổi em.’
‘Xin lổi điều gì?’
‘Tất cả nhũang chuyện xảy ra tối nay. ‘
‘Chuyện gì đã xảy ra tối nay?’ Nàng nhìn hắn không hiểu. Nghiêm ngập ngừng.
‘Anh biết em rất là khó chịu. Thằng khốn nạn. Em hy sinh vì anh. Anh biết mà. Anh sẽ đối xử thật tốt. Quên chuyện đó đi.’
Khả Tú nhìn Nghiêm ngạc nhiên. Anh đang nói gì vậy?
Nghiêm ngập ngừng.
‘Anh thật tình không muốn em làm như vậy đâu. Chẳng qua tình thế bắt buộc. ‘
Khả Tú vẫn không hiểu.
‘Hở? Anh đang muốn nói về điều gì?’
‘Em đừng nghĩ tới chuyện đó nữa? Hãy bỏ qua đi. Cái tên đê tiện đó. Anh thật sự không muốn nghĩ tới.’
Đôi mắt của Khả Tú mở to nhìn Nghiêm. Nàng bắt đầu hiểu hắn muốn nói về điều gì.
‘Anh đang nghĩ tới đâu rồi? Anh đang nghĩ đến chuyện gì đã xảy ra giữa em và Duy?’
‘Em đừng nghĩ tới hắn nữa. Em cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Anh cũng sẽ cố gắng quên chuyện đó.’
Nàng nhìn sững hắn và chợt phác giác ra âm thanh nàng trở nên run rẩy.
‘Anh nghĩ là Duy đòi hỏi em cái giá mà em phải trả cho số hồ sơ đó hở? Anh nghĩ là em đã đền bù cho Duy xứng đáng.’
Nghiêm nhìn nàng lộ vẻ bối rối.
‘ Anh không nghĩ là hắn sẽ đê tiện như vậy, nhưng mà anh không tin là hắn không đòi hỏi gì hết.’
‘Thật vậy sao? ‘ - Khả Tú sững sờ nhìn hắn. Nghiêm lảng tránh ánh mắt của nàng.
‘Tại sao tối nay anh lại bắt em mặc chiếc áo mầu hồng kem hở? Tại sao anh lại nỡ đẩy em đi tới nhà một người đàn ông yêu em giữa đêm khuya hở? Anh sắp đặt hết tất cả, cho em quen với Duy, lợi dụng Duy. Anh biết là Duy rất yêu em. Anh đã đánh đổi sự an toàn của riêng chính mình bằng bất cứ mọi giá. Kể cả hy sinh danh dự của em.’
‘Khả Tú!’
‘Đừng nói nữa. Anh đừng chối. Em tưởng là em rất hiểu anh, nhưng bây giờ em mới biết là em không hiểu một chút gì về anh. Em tưởng là anh thật tình yêu em, lo cho em, nhưng mà...’
Nghiêm im lặng. Khả Tú thở dài, nghĩ tới đôi mắt say đắm của Duy.
‘Anh nghe đây, Nghiêm. Có một chuyện em phải nói cho anh biết. Mấy ngày trước khi chuyện này xảy ra, người thân của em nói cho anh biết là em đi chơi xa, nhưng thật sự, em đã đi với Duy, đến một nơi thật xa.’
Nghiêm ngẩng lên kinh ngạc. Hắn tính nói gì đó nhưng nàng ngăn hắn lại.
‘Để em nói hết. Ở nơi đó, một buổi chiều, em nhìn thấy cái tin kinh khủng đó trên một tờ nhật trình. Em đã trở về, dù Duy có yêu em và tốt với em bao nhiêu, em cũng phải trở về.’
Nghiêm chụp lấy cổ tay nàng.
‘Tạ ơn trời, em đã trở về rất là đúng lúc.’
Khả Tú cười chua chát.
‘Đúng vậy, như anh đã nói đúng. Em đã trở về đúng lúc.’
Nghiêm đứng dậy. Hắn thọc tay vào túi quần, dựa vào tường. Một phong thái thật đẹp của một người đàn ông, và sự cao thượng biểu lộ trong ánh mắt.
‘Trong trường hợp đó, anh tha thứ cho em.’
‘Còn em thì không.’
Bốn chữ như có hiệu lực mạnh hơn trái bom nổ lên làm chấn động cả căn phòng vắng. Nghiêm sửng sờ. Hắn nhìn nàng, cái nhìn biểu lộ sự kinh ngạc.
‘Em vừa nói gì?’
‘Em nói là em không thể tha thứ. Em biết là em có lỗi khi em có ý định rời xa anh, dù cố ý hay là không cố ý, nhưng mà đó cũng là cái lỗi không thể nào tha thứ được. Em biết là em có lỗi trong cuộc tình này. Anh cũng vậy, em biết. Anh qua lại không biết bao nhiêu người con gái. Anh không bao giờ trung thành với em. Em biết, nhưng em vẫn tha thứ, bởi vì em hiểu, với địa vị của anh, bay bướm là chuyện không thể nào tránh được, và em cũng nghĩ là anh vẫn còn yêu em. Nhưng tối nay, chuyện anh làm không thể nào tha thứ được. Đó là một chuyện nhục nhã, Nghiêm. Không có một người con gái nào độ lượng đến nổi có thể tha thứ anh. Anh bán rẻ em, lợi dụng em. Vì sự an toàn của anh, anh đã không ngần ngại đánh đổi em. Anh thật là tàn nhẫn.’
Khả Tú ngừng nói. Nàng đứng dậy, bước ra mở cửa. Nghiêm nhìn theo, hoảng hốt.
‘Khả Tú, em tính đi đâu?’
Khả Tú quay lại nhìn Nghiêm.
‘Mọi người chúng ta phải giá mà chúng ta đã làm, Nghiêm ạ. Vì tội lỗi của em, em phải sống trong sự cô đơn. Còn anh, anh đã đem em ra để chơi một ván bài, anh đã thua ván bài đó.’
‘Em tính rời xa anh?’
Khả Tú hít một hơi nhẹ.
‘Đi tìm tự do. Em sẽ làm chủ chính bản thân em. Ở đây, không có gì làm em lưu luyến nữa.’
Nghiêm đứng bất động. Hắn nghe tiếng cửa đóng lại. Vạn kỷ trôi qua hay chỉ là một vài giây? Hình như có cái gì rơi nhẹ ngoài khung cửa sổ. Cánh hoa cuối cùng của loài hoa Phong Lan cũng vừa lao chao rơi xuống, mềm mại, huyền bí, ngát hương và thăm thẳm nghìn năm trong hoang liêu....
Phóng tác từ Magnolia Blossom của Agath Christie.
Hết
Minh Nguyệt.
Phong huyền thông đảnh
Chẳng phải nhân gian
Ngoài tâm không pháp
Đầy mắt núi xanh.
Chẳng phải nhân gian
Ngoài tâm không pháp
Đầy mắt núi xanh.