2021-10-21, 07:31 AM
(tt) Sư Toại Khanh Giảng Thương Mình hay Mình Thương (2-3)
https://toaikhanh.com/audiotext.php?mp3=...B0%C6%A1ng
Tại sao chúng ta phải Nghe Pháp? Tại sao cần Minh Sư Thiện Hữu? Bước vào dòng sanh tử, chúng ta ai cũng là cô cậu mới lớn, mà khi cần quyết định, có lúc chúng ta có chỗ nhầm, cho nên cần Minh sư thiện hữu.
Có 3 loại trí: Trí Văn, Trí Tư, Trí Tu.
Điều kiện tiên quyết, cần và đủ là chúng ta phải có kiến thức giáo lý căn bản (văn), trên nền tảng đó chúng ta mới có khả năng suy tư, tu tập.
"Tùng thiện như đăng, tùng ác như băng"
[color=var(--primary-text)](Người xưa dạy: "Tùng thiện như đăng, tùng ác như băng". Có nghĩa là làm việc thiện khó như leo lên núi, còn làm việc ác dễ như trượt xuống dốc. Cái khó mà làm được thì cả đời đứng trên đỉnh cao thênh thang gió lộng, cái dễ duôi mà đắm chìm thì cả đời dù ngẩng đầu cũng chỉ thấy ngang ngọn cỏ dưới chân.)[/color]
Trượt núi có thể sẩy chân nhưng lên núi không thể sẩy chân mà cần cố gắng, kể cả đi lạc thì có cố gắng mới lên được đỉnh núi.
Nên chọn người mình thương hay chọn người thương mình? Mượn câu hỏi đó để nói về Phật Pháp.
Phật dạy rất rõ, có một pháp môn là Trạch pháp giác chi. Trạch là lựa. Mình hơn con thú ở chỗ là mình có khả năng chọn lựa. Còn con thú sống theo bản năng.
Tây có câu: Mỗi người đều có khả năng và bản năng. Bản năng mình cứ nhắm mắt đi theo, còn khả năng thì phải vun bồi.
Trong kinh có nói 2 trường hợp: lợi trước mắt, lợi về sau. Đa phần chúng ta chọn cái thích nên không quan tâm cái lợi, nếu có thì quan tâm lợi trước mắt.
Người Phật tử thứ thiệt, khi gặp cái xấu phải nhớ: Đây là quả xấu từ nhân xấu, đừng tạo nhân xấu nữa.
Nếu gặp điều tốt thì nhớ đây là quả lành từ nhân lành. Tiếp tục tạo nhân lành.
Tôi không màng kiến thức, sức khỏe,.. các vị tới đâu, nhưng nếu các vị có điều kiện nghe một bài giảng bất cứ của ai là các vị may mắn hơn hàng tỷ người trên hành tinh này. Vì có cả tỷ người trên hành tinh này không có cơ hội nghe những đề tài mang tính gợi ý, đề nghị cho đời sống tâm linh tinh thần, vì ăn còn không có, bị bệnh,.. bản thân là người độn căn, họ không có dịp nghe bài nói chuyện của ai đó mang nội dung hỗ trợ,gợi ý, khơi gợi cho đời sống tâm linh.
Mỗi lần được điều gì nên nhớ đó là quả lành của nghiệp lành quá khứ, hôm nay có được sức khỏe, tiền bạc, tiếng tăm, ... là quả lành của thiện nghiệp trong quá khứ.
Khi nhớ thường xuyên như vậy thì thấy cái thiện rất gần mình, thấy cái thiện nó thương mình. Điều thiện chính là người thương mình. Cái bất thiện là điều mình thương nó mà nó không thương mình.
Có nhiều người, điều kiện làm lành nó khó lắm. Ai cũng đồng ý tâm lành khó hơn tâm ác.
Nhớ tự hỏi:
Mình đang thương ai? Thương người thương mình hay thương người mình thương? Nếu thương người mình thương phải xét lại coi nó có lợi hay có hại.
Đây là gợi ý hay cho đời sống hôn phối, và đời sống hàng ngày này. Tất thảy đều dựa trên câu tự vấn đó.
Theo trong kinh, bất cứ Đức Phật Chánh Đẳng Chánh Giác nào, nguyên thủy đều giống y chang chúng ta, khi chưa sơ phát Bồ Đề Tâm, thì các Ngài như mình thôi.
Nhưng do gần gũi minh sư thiện hữu, do 3 trí Văn - Tư - Tu, do có:
Chính tâm lành này làm nền tảng cho tâm lành khác.
Chính vì chúng ta sống nhiều với thiện tâm thì thiện tâm trước thành lực đẩy cho thiện tâm sau.
Mình thường sống hào sảng rộng rãi thì làm nền tảng cho đời sau kiếp khác.
Có người họ thấy người khác khổ họ chịu không được, nhờ nhiều đời được sống gần minh sư thiện hữu, họ có từ tâm, có tâm bi mẫn với người khác, nên có được tấm lòng nhạy cảm với cái khổ của người khác.
Còn có người không có tâm đó là do nhiều kiếp họ không có tâm từ bi.
Hành trình một người chứng đạo, Bồ Tát:
Lúc đầu ác nhiều hơn thiện - Thiện Ác bằng nhau (có cơ hội làm ác, làm thiện là làm liền, bằng nhau, còn mình là có cơ hội làm ác thì làm liền mà làm thiện thì chưa chắc)
Còn chuyện mấy vị làm đệ tử ai mấy chục năm nó chỉ là nhãn hiệu thôi quý vị, chưa chắc mình là người biết tận dụng cơ hội làm thiện, cho nên phải xét lại. Chúng ta vẫn nằm trong nhóm 1: Ác nhiều hơn thiện.
Còn nhóm 2: Thiện - Ác bằng nhau.
Hạng 3 là số 1: Thiện nhiều hơn Ác. Có cơ hội làm thiện làm liền, nhưng trong 100 cơ hội làm ác thì chỉ lỡ tay vài vụ thôi.
Thánh nhân là người chỉ làm thiện thôi.
Phần lớn chúng sanh phàm phu là Ác nhiều hơn thiện, nhưng đừng nghe vậy rồi mất tự tin. Chúng ta có biết mình là ai mà không dám tin mình là người nhóm 2, không thuộc 1 phần trăm nhóm 2?
Vấn đề là mình có nỗ lực hay không thôi.
Chỉ có Trời mới biết ai tu nhiều hơn ai. Phật - Thánh Niết Bàn hết rồi. Dù bữa nay quý vị là bà cụ tối nay tắt thở, tái sinh về Miến Điện, rồi làm một vị sư thần đồng, thì 20 năm sau tôi 70 tuổi thì tôi gặp quý vị là tôi hết hồn rồi.
Cơ duyên của mình trong nhiều đời, khi chín muồi là dễ lắm.
Toàn bộ đời sống của mình luôn phải tự vấn: Mình đang theo người thương mình hay người mình thương?
Do túc duyên nhiều đời, mình thương cái thiện hay thương cái ác. Thì dù thương cái ác thì nhớ là Cái thiện là cái thương mình dù mình thương hay không.
Bồ Tát càng tu thì từ nhóm 1 (Ác nhiều hơn Thiện) lên nhóm 2 (Thiện Ác bằng nhau) rồi lên nhóm 3 (Thiện nhiều hơn Ác).
Cái nhảy nhóm nó mới giỏi.
Trong tâm thức của chúng sinh,
1. Quan tâm Thích hay Không Thích
2. Quan tâm cái Thiện, Ác
3. Khi cái Thiện thành bản năng, thành tự nhiên --> Thiện nhiều hơn Ác.
Ví dụ: định nghĩa về Từ Bi Hỉ Xả mà có người Phật tử khóa học nào cũng học mà gặp lại hỏi trả lời trớt quớt à.
Buổi đầu mình thuộc nhóm đi theo, quan tâm cái thích cái ghét; Tới nhóm 2 quan tâm thiện, ác; Tới nhóm 3: thành tự nhiên.
Họ là người học đạo, giữ giới, tu thiền,... rất đơn giản.
(còn tiếp)
https://toaikhanh.com/audiotext.php?mp3=...B0%C6%A1ng
Tại sao chúng ta phải Nghe Pháp? Tại sao cần Minh Sư Thiện Hữu? Bước vào dòng sanh tử, chúng ta ai cũng là cô cậu mới lớn, mà khi cần quyết định, có lúc chúng ta có chỗ nhầm, cho nên cần Minh sư thiện hữu.
Có 3 loại trí: Trí Văn, Trí Tư, Trí Tu.
Điều kiện tiên quyết, cần và đủ là chúng ta phải có kiến thức giáo lý căn bản (văn), trên nền tảng đó chúng ta mới có khả năng suy tư, tu tập.
"Tùng thiện như đăng, tùng ác như băng"
[color=var(--primary-text)](Người xưa dạy: "Tùng thiện như đăng, tùng ác như băng". Có nghĩa là làm việc thiện khó như leo lên núi, còn làm việc ác dễ như trượt xuống dốc. Cái khó mà làm được thì cả đời đứng trên đỉnh cao thênh thang gió lộng, cái dễ duôi mà đắm chìm thì cả đời dù ngẩng đầu cũng chỉ thấy ngang ngọn cỏ dưới chân.)[/color]
Trượt núi có thể sẩy chân nhưng lên núi không thể sẩy chân mà cần cố gắng, kể cả đi lạc thì có cố gắng mới lên được đỉnh núi.
Nên chọn người mình thương hay chọn người thương mình? Mượn câu hỏi đó để nói về Phật Pháp.
Phật dạy rất rõ, có một pháp môn là Trạch pháp giác chi. Trạch là lựa. Mình hơn con thú ở chỗ là mình có khả năng chọn lựa. Còn con thú sống theo bản năng.
Tây có câu: Mỗi người đều có khả năng và bản năng. Bản năng mình cứ nhắm mắt đi theo, còn khả năng thì phải vun bồi.
Trong kinh có nói 2 trường hợp: lợi trước mắt, lợi về sau. Đa phần chúng ta chọn cái thích nên không quan tâm cái lợi, nếu có thì quan tâm lợi trước mắt.
Người Phật tử thứ thiệt, khi gặp cái xấu phải nhớ: Đây là quả xấu từ nhân xấu, đừng tạo nhân xấu nữa.
Nếu gặp điều tốt thì nhớ đây là quả lành từ nhân lành. Tiếp tục tạo nhân lành.
Tôi không màng kiến thức, sức khỏe,.. các vị tới đâu, nhưng nếu các vị có điều kiện nghe một bài giảng bất cứ của ai là các vị may mắn hơn hàng tỷ người trên hành tinh này. Vì có cả tỷ người trên hành tinh này không có cơ hội nghe những đề tài mang tính gợi ý, đề nghị cho đời sống tâm linh tinh thần, vì ăn còn không có, bị bệnh,.. bản thân là người độn căn, họ không có dịp nghe bài nói chuyện của ai đó mang nội dung hỗ trợ,gợi ý, khơi gợi cho đời sống tâm linh.
Mỗi lần được điều gì nên nhớ đó là quả lành của nghiệp lành quá khứ, hôm nay có được sức khỏe, tiền bạc, tiếng tăm, ... là quả lành của thiện nghiệp trong quá khứ.
Khi nhớ thường xuyên như vậy thì thấy cái thiện rất gần mình, thấy cái thiện nó thương mình. Điều thiện chính là người thương mình. Cái bất thiện là điều mình thương nó mà nó không thương mình.
Có nhiều người, điều kiện làm lành nó khó lắm. Ai cũng đồng ý tâm lành khó hơn tâm ác.
Nhớ tự hỏi:
Mình đang thương ai? Thương người thương mình hay thương người mình thương? Nếu thương người mình thương phải xét lại coi nó có lợi hay có hại.
Đây là gợi ý hay cho đời sống hôn phối, và đời sống hàng ngày này. Tất thảy đều dựa trên câu tự vấn đó.
Theo trong kinh, bất cứ Đức Phật Chánh Đẳng Chánh Giác nào, nguyên thủy đều giống y chang chúng ta, khi chưa sơ phát Bồ Đề Tâm, thì các Ngài như mình thôi.
Nhưng do gần gũi minh sư thiện hữu, do 3 trí Văn - Tư - Tu, do có:
- Đại Bi - có lòng thương vạn loại chúng sinh,
- Đại Trí - hiểu rằng có mặt ở đời là khổ,
- khi cả 2 cái này đến mức độ đủ tạo ra Đại Hùng - Đại Lực
Chính tâm lành này làm nền tảng cho tâm lành khác.
Chính vì chúng ta sống nhiều với thiện tâm thì thiện tâm trước thành lực đẩy cho thiện tâm sau.
Mình thường sống hào sảng rộng rãi thì làm nền tảng cho đời sau kiếp khác.
Có người họ thấy người khác khổ họ chịu không được, nhờ nhiều đời được sống gần minh sư thiện hữu, họ có từ tâm, có tâm bi mẫn với người khác, nên có được tấm lòng nhạy cảm với cái khổ của người khác.
Còn có người không có tâm đó là do nhiều kiếp họ không có tâm từ bi.
Hành trình một người chứng đạo, Bồ Tát:
Lúc đầu ác nhiều hơn thiện - Thiện Ác bằng nhau (có cơ hội làm ác, làm thiện là làm liền, bằng nhau, còn mình là có cơ hội làm ác thì làm liền mà làm thiện thì chưa chắc)
Còn chuyện mấy vị làm đệ tử ai mấy chục năm nó chỉ là nhãn hiệu thôi quý vị, chưa chắc mình là người biết tận dụng cơ hội làm thiện, cho nên phải xét lại. Chúng ta vẫn nằm trong nhóm 1: Ác nhiều hơn thiện.
Còn nhóm 2: Thiện - Ác bằng nhau.
Hạng 3 là số 1: Thiện nhiều hơn Ác. Có cơ hội làm thiện làm liền, nhưng trong 100 cơ hội làm ác thì chỉ lỡ tay vài vụ thôi.
Thánh nhân là người chỉ làm thiện thôi.
Phần lớn chúng sanh phàm phu là Ác nhiều hơn thiện, nhưng đừng nghe vậy rồi mất tự tin. Chúng ta có biết mình là ai mà không dám tin mình là người nhóm 2, không thuộc 1 phần trăm nhóm 2?
Vấn đề là mình có nỗ lực hay không thôi.
Chỉ có Trời mới biết ai tu nhiều hơn ai. Phật - Thánh Niết Bàn hết rồi. Dù bữa nay quý vị là bà cụ tối nay tắt thở, tái sinh về Miến Điện, rồi làm một vị sư thần đồng, thì 20 năm sau tôi 70 tuổi thì tôi gặp quý vị là tôi hết hồn rồi.
Cơ duyên của mình trong nhiều đời, khi chín muồi là dễ lắm.
Toàn bộ đời sống của mình luôn phải tự vấn: Mình đang theo người thương mình hay người mình thương?
Do túc duyên nhiều đời, mình thương cái thiện hay thương cái ác. Thì dù thương cái ác thì nhớ là Cái thiện là cái thương mình dù mình thương hay không.
Bồ Tát càng tu thì từ nhóm 1 (Ác nhiều hơn Thiện) lên nhóm 2 (Thiện Ác bằng nhau) rồi lên nhóm 3 (Thiện nhiều hơn Ác).
Cái nhảy nhóm nó mới giỏi.
Trong tâm thức của chúng sinh,
- buổi đầu chúng ta nghĩ cái thích và không thích,
- rồi từ từ tới Lợi và Hại,
1. Quan tâm Thích hay Không Thích
2. Quan tâm cái Thiện, Ác
3. Khi cái Thiện thành bản năng, thành tự nhiên --> Thiện nhiều hơn Ác.
Ví dụ: định nghĩa về Từ Bi Hỉ Xả mà có người Phật tử khóa học nào cũng học mà gặp lại hỏi trả lời trớt quớt à.
Buổi đầu mình thuộc nhóm đi theo, quan tâm cái thích cái ghét; Tới nhóm 2 quan tâm thiện, ác; Tới nhóm 3: thành tự nhiên.
Họ là người học đạo, giữ giới, tu thiền,... rất đơn giản.
(còn tiếp)
⏱️
Diễn đàn tuy ảo, nhưng nghiệp quả có thật
Sư Toại Khanh (Giác Nguyên) Giảng Kinh
Diễn đàn tuy ảo, nhưng nghiệp quả có thật
Sư Toại Khanh (Giác Nguyên) Giảng Kinh



![[Image: vote.png]](https://i.postimg.cc/X75q5Fsv/vote.png)