Người về qua cõi phù vân ... Nghiêng vai trút gánh phong trần bỏ đi...

Mục lục và tóm lược "LTP Học Phật Pháp"
Tứ vô lượng tâm

Làm ơn ghi dùm tôi 4 cái nha, định nghĩa luôn:

1/ Tâm từ là muốn người được sống trong nhân lành quả lành, nhân lành là tâm tốt nói chung, muốn người ta vui vẻ mà vừa biết tu.

2/ Tâm bi là muốn cho người ta đừng có sống trong nhân xấu quả xấu.

Phải ghi rõ như vậy đó, chứ tôi sợ nhứt là Phật tử đi chùa 80 năm mà hỏi từ bi hỷ xả là gì nói tầm bậy tầm bạ, nó vừa xấu hổ cho đạo, mà thêm cái đầu mình nó như vậy rồi mai mốt rồi làm sao mà trồi lên mà học đạo được, hả? Giáo lý nó nằm ngay chóc ở đây hỏng chịu học. Trong kinh điển thời này Phật Pháp còn, thì hỏng chịu học, mà rồi mai mốt sanh ra không gặp Phật Pháp thì coi như là càng đi xuống nữa nha.

Cho nên tâm bi là muốn cho người ta đừng sống trong nhân xấu quả xấu.

3/ Tâm hỷ là vui khi nhìn thấy cái nhân lành quả lành của người khác, là vui theo nhân lành quả lành của người khác.

4/ Tâm xả, phải định nghĩa đầy đủ không có bỏ sót một chữ, không được ghi thiếu,
là khả năng bình thản khi nhìn về mọi người, bằng cách nghĩ về cái nghiệp riêng của mỗi cá nhân . 
  1. Ta thương họ bao nhiêu thì cũng không bằng cái thiện nghiệp của họ, có nghĩa là mình không thể lo cho họ được bằng cái phước cũ của họ do quá khứ để lại, 
  2. ta có ghét họ bao nhiêu thì ta cũng không hại được họ, bởi vì cái phần đó đã có nghiệp ác của họ nó lo rồi.
Nói chung là mình không cần phải luyến nhớ ai mà cũng không cần phải căm thù ai. Mỗi người đã có cái nghiệp riêng tự nó xử nó. 

Cái chuyện mà người ta xấu đó là chuyện của người ta. 
Nhưng mà cái chuyện mà mình bất mãn người ta đó là nhân xấu của mình, mà tự nhiên mình đi gắp lửa mình bỏ trong túi quần là sao?

Các vị mà tu tập xả vô lượng tâm là luôn có khả năng thanh thản khi mà thấy người ta thiện, ác hay là khổ, vui. 
Thương thì vẫn thương nhưng mà nhắm trong trường họp thấy không giúp được, thì vị đó vẫn phải có khả năng thanh thản bằng cách là nghĩ về cái nghiệp lý của mỗi người, vị đó phải có khả năng đó.

Anh có lòng thương người bằng trời nhưng mà không có khả năng thanh thản, tôi đã gặp rồi, thấy người ta khổ cái tự nhiên khóc hà, cái đó mới vô duyên dữ dội đó, nha. Thấy khổ quá, cái họ kể cho tôi nghe họ cũng khóc nữa. 

Họ nói: "Trời ơi, Sư ơi, về nước thấy cái gia đình gì đâu nheo nhóc, nhà tôn thấp tè mà có ba bà cháu hà, bố đi tù, bà mẹ xì ke nghiện ngập, để cho bà nội bà ngoại ở nhà với mấy đứa nhỏ, có ba bà cháu vậy đó. Mà tụi nó đâu có học hành gì, tụi nó bán vé số, mà coi như là đôi dép của nó dép nhựa tổ ong đó sư, rồi nó đứt, nó lấy kẽm nó ràng lại. Mà trời ơi bửa đó con đi thăm con nhỏ cháu, rồi tình cờ con chờ nhỏ cháu nó mở cửa cổng, đi vô con nhìn con thấy khổ quá, vô hỏi kỹ lại gia cảnh vậy. Trời ơi, muốn giúp làm sao bây giờ? Cho tiền nó thì má nó về lấy hết, còn cất thì ăn trộm nó vô nó lấy. Thứ hai nữa, cho thì cho bao nhiêu cho đủ, cho nó giờ cho năm, ba triệu thì sao đủ xài mà cho nhiều thì mình cũng ngán." Kể vậy cái tự nhiên khóc hà.

Thí dụ như vậy thì tôi nghĩ hỏng có nên, tại vì 
  1. tôi cần quí vị thương tôi, 
  2. tôi cần quí vị giúp tôi, 
  3. chớ tôi không muốn quí vị ứa nước mắt khi nghĩ về tôi, nhớ về tôi, 
  • bởi vì cái đó (nước mắt) tôi ăn không có được. 
  • Thứ hai nữa, khóc là cái rất là bất thiện, các vị hiểu không?
Cho nên cái thứ tư này là cái khó tu nhất, có nghĩa là anh có khả năng thương người, anh có khả năng bao dung. Cái gì anh cũng có hết, nhưng mà cái đặc biệt, cái khả năng thứ tư là anh trong trường hợp cần thiết, thì anh phải có khả năng thanh thản khi mà nghĩ về cái định nghiệp riêng của mỗi người, nha.

Có nghĩa là 
  1. ta thương họ cỡ nào đi nữa thì ta cũng không lo cho họ bằng cái thiện nghiệp của họ. 
  2. Mà ta cũng không cần phải ghét ai bởi vì mỗi người đã có phần nghiệp ác của họ nó tự lo cho họ rồi. 
Họ đối phó với cái ác của họ là họ đã bở hơi tai rồi, tối tăm mặt mũi rồi, chứ cần gì mình ra tay. 

Nên mình
  1. không cần phải ghét ai,
  2. cũng không cần mình phải ái luyến ai. 
Chuyện căn bản là mỗi người có cái nghiệp riêng. Đấy, là như vậy đó.


Thời nay có người đắc đạo không ?

... Nhiều người nghĩ rằng đời nay không có người đắc đạo. Sai. 
Tôi đã nói rồi người đắc đạo ngày xưa nhiều hơn bây giờ một tỷ lần. Đúng. 

Nhưng mà điều đó không có nghĩa là ngày nay không có. 

Mà tại sao mình không biết?
  1. họ không có nhu cầu để cho người khác biết. 
  2. họ nói ra mình có tin hay không, mà trong khi cái đồ giả nó quá nhiều đi. 
Bây giờ có vị nào họ đắc thiệt họ nói . Thứ nhứt, có ai tin họ hay không ?  Giả sử như có người tin, thì bữa trước là có một ông thứ thiệt ổng nói, là bữa sau nó có tới 800 cái người giả nó cũng xưng nữa là chết. 

Thánh nhân thấy, 
  1. thứ nhứt là mình không thích khoe, 
  2. thứ hai nữa là khoe để được cái gì? 
  3. Thứ ba, khoe vậy chỉ hại đạo thôi. 
  4. Thứ tư, thánh nhân người ta không có thời gian để mà người ta ngồi an lạc, làm sao có thời gian đâu để mà đi khoe ?
https://toaikhanh.com/audiotext.php?mp3=audio/2019%20Youtube/20190623.KTC.6.105%20H%E1%BB%AFu%20Bhava



Bốn loại Tái sanh (Patisandhi)

Vì tâm thức, các tâm sở và sắc uẩn (citta, cetasikas, rupa) khởi lên vào lúc tái sanh (patisandhi), đều là hậu quả của nghiệp lực (kamma), cho nên tùy theo các loại nghiệp tốt xấu mà phân biệt ra thành bốn loại tái sanh. Bốn loại tái sanh là:
  1. hoá sanh (Opapatika patisandhi);
  2. thấp sanh (Sansedaja patisandhi);
  3. noãn sanh (Andaja patisandhi);
  4. thai sanh (Jalabuja patisandhi).
#853, p 57
http://vietbestforum.com/showthread.php?tid=3994&pid=349273#pid349273
Reply


Messages In This Thread
RE: Mục lục và tóm lược "LTP Học Phật Pháp" - by LeThanhPhong - 2021-05-19, 09:02 PM