2021-05-06, 08:25 AM
(tt) Sư Toại Khanh Giảng Vô Minh - Hành Trình Giải Thoát (3-5)
https://toaikhanh.com/audiotext.php?mp3=...tho%C3%A1t
Cho nên làm gì thì làm phải nhớ ba điều này;
Định
Thì ở đây quí vị vào cái phần định.
Phần đầu tiền của phần định là trong đó nói về cái điều kiện trú xứ thích hợp cho các loại hành giả.
Một khi đã qua đó một tuần hay một tháng mình thử là một hành giả hết mực, có nghĩa là cái gì cũng buông hết. Phải có cái gan như vậy đó.
Bên thiền tông Bắc truyền có một câu chuyện rất nổi tiếng.Đó là câu truyện công án.Một người đang cắn chặt một nhánh cây ve ra ngoài vực thẳm ngàn trượng,nếu có ai hỏi ông ta cái gì ông ta có nên trả lời không. Thì cái câu đó nó có nhiều cái cách diễn giải lắm.
Nhưng mà diễn giải theo Nam truyền rất là hay. Đó là khi một người mà chuyên tâm tu thiền rồi họ không muốn mở miệng.
Mở miệng là phải nói về đạo . Mà nói về đạo biết nói sao đây khi mình đang thành đạo ?
Để giải thích về thiền thì phải nói rằng chỉ có người hành thiền mới biết thôi.
Tất cả những cái gì mình học chỉ là lý thuyết ở ngoài hành lang thôi chứ còn để bước vào bên trong thì phải là hành giả. Cho nên chuyện thứ nhất, bước vào cái khóa tu chuyện đầu tiên đó là hạn chế không có trao đổi, mình phải nhớ rằng mình đang cắn cái nhánh cây.
Không trao đổi là vì sao ?
Ngài nghe nói chuyện tiếng cười Ngài mở cửa ra . Ngài nói': 'Khuya rồi . Đi nghỉ, mai dậy sớm .''
Ngài đóng cửa lại. Lát sau thì cũng rầm rì rầm rì một hồi không phải họ lỳ, nhưng mà họ tính đứng dậy rồi, nhưng mà tại vì nó bắt trớn, bỏ không được nên nói tiếp.
Lát sau Ngài mở cửa ra: ''Khuya rồi nữa đêm rồi .'' Ngài đóng cửa lại.
Tới lần thứ ba, gần một giờ rồi. Lần này Ngài mở cửa: ''Đã nói từ vô lượng kiếp . Bây giờ vẫn còn nói .''
Cái câu đó hay vô cùng. Cái câu đó tôi nghe kể lại .
Người kể tôi nghe họ kể họ cười nhưng mà tôi thấy cái câu này hay: Nghĩa là kể từ bây giờ bất cứ ta làm cái chuyện gì ta phải nhớ rằng ta làm cái chuyện này từ vô lượng kiếp rồi. Tới bây giờ nếu nó thật sự cần thì mình mới làm chứ nó không cần lắm thì...tôi nói hiểu không ?
Cái chuyện gặp nhau, pha bình trà, ngồi hàn huyên cái đó mình làm từ vô lượng kiếp rồi . Bây giờ còn mắc cái chứng gì, thiếu thốn gì, mà còn làm nữa ? Nói cho cùng, có nhiều cái quay phim chụp hình thì rất đẹp, nhưng xét về nội dụng tệ vô cùng.
Đó là cái tâm sự, thật ra chúng ta không có cái gì để tâm sự.
Tâm sự nó có hai:
Cho nên khi bất đầu làm chuyện gì hãy nhớ câu chuyện tôi vừa kể . Đó mình đã làm cái chuyện đó từ vô lượng kiếp rồi.
Và có những cái thiền viện ở bên Nhật có những cái rất là hay.
Vào trong đó chuyện đầu tiên bước vào là bao la, thiền viện rộng lắm cả năm mươi mẫu, cả trăm mẫu, nhưng chổ bắt đầu vô họ làm cây đà, cái cây ngang và họ để hàng chữ ''Hãy học cúi đầu''. Cái câu đó hiểu sao cũng được hết. Rồi đi một đổi nữa thì cái lối đi từ khu A mà qua khu B nó có cái cổng thay vì người ta để đi luôn nó làm cái cây ngạch cửa to đùng bằng gỗ.Thì lần này họ để ''Hãy học pháp nhìn xuống chân''. Rất là hay. Có nghĩa là hai câu đó muốn hiểu sao cũng được hết . Đúng không ?
Học được hai cái đó đã là tu rồi quý vị. Mới bước vô là''hãy học cuối đầu'', rồi vô trong thì ''hãy nhìn xuống chân''.
Và chưa hết còn một cái này nữa,trong thiền viện có một cái quy định là chỉ nói cái gì cần thiết. Nếu hành giả nào mà bị phát hiện ba lần nói chuyện không cần thiết thì họ sẽ bị mời đi. Mình chỉ được quyền hỏi những câu thí dụ như là ''cái chổi quét nhà ở đâu rồi'' hoặc là ''Tôi cất cây chổi này ở đâu'' mấy câu đó thì OK. Còn không nữa thì tất cả hành giả điều có khả năng nhận xét những cái câu trao đổi nào đó mà được coi là không thật sự cần thiết. Ví dụ nói ''bữa nay lạnh quá hé.'' là cái câu không cần thiết ,như mấy đứa khùng nó đâu biết lạnh. Tôi biết nãy giờ tôi nói cái này có người nói tại sao mà ổng nói chi li, nhưng mà mấy cái đó là cái mình phải nhớ.
Hồi sáng, tôi có kể cho một số người trong phòng trong này nè. Mình lên mình trình pháp mình nói tùm lum hết, thì thiền sư đợi mình nói xong thiền sư chỉ hỏi nhẹ thôi ''Nãy giờ nói có chánh niệm không''. Nãy giờ you nói you trình pháp đó có chánh niệm không, nói dóc thì thiền sư biết chứ, ổng nhìn bô lô bô la ổng biết. Ổng chỉ hỏi một câu nhẹ ''nãy giờ có chánh niệm không''. Nếu mà anh tu hành ngon lành, thì từ lúc anh có cái ý muốn lên đây gặp tôi là anh đã có chánh niệm rồi . Và từ đó anh đi lên đây là anh đã đi chánh niệm và bắt đầu anh mở miệng là anh đã có chánh niệm. Cho đến khi tôi hỏi anh là anh vẫn tiếp tục bằng chánh niệm. Đó là đối với hành giả thứ thiệt.
Khả Năng Tập Trung
Còn đằng này là nhiều người, sẵn đây tôi nói luôn, rất nhiều hành giả Việt Nam bị một thứ bệnh kinh khủng đó là bệnh đồng hồ. Cho rằng ta chỉ có tu theo cái đồng hồ . Thường mình quy định hai tiếng, thì ngoài hai tiếng đó ra mình thoải mái, cái đó là sai. Vì hành giả có ba hạng Hạ,Trung và Thượng.
Ở đây cũng vậy, không thể nào tu theo cái kiểu đồng hồ. Tập trung rồi ngồi ròng rồi tùm lum hết. Cuối cùng buông ra cái để cho chánh niệm nó chết khô. Sống lăng xăng lăng xăng cho đã rồi tới giờ cái quay trở vô xếp bằng nữa thì còn khuya nó mới thành tựu. Thứ hai tôi nhắc lại một lần nữa, tôi vừa xài chữ thành tựu, đúng là cái chữ đó tôi không vừa ý lắm nhưng mà tôi chỉ mượn tạm.
Thành tựu đây có nghĩa là gì ?
Có nghĩa là
Bởi vì cái Ba La Mật của mình theo mô tả trong Kinh. Một người đã tu một trăm ngàn đại kiếp, nhưng không phải lúc nào ở trong cái kiếp đó cũng có thể kiếm đạo giống nhau. Cái Ba La Mật nó không giống như tiền. Tiền thí dụ tôi có một trăm ngàn trong nhà bank thì tôi muốn rút lúc nào tôi rút. Nhưng mà cái Ba La Mật không có.
Có những thời điểm ở trong đời của mình là thích hợp nhất để cho cái Ba La Mật đó chín mùi. Còn một lúc khác thì nó sẽ không thành. Nhớ cái đó, chứ đừng có tưởng là không sao . Sư trí tuệ nhiều, cô Phật pháp giỏi, cô trí tuệ không sao, chắc lúc nào cô cần là cô vô ngồi giống y chang vậy. Không phải .
Cái giây phút mà tốt nhất đó, một năm như vậy, một tháng như vậy, nó chỉ được một hai lần thôi.
Cho nên cái người mà chánh niệm liên tục là họ không có bỏ lỡ cơ hội (1:25:28).
29/10/2020 - 07:40 - Nguyentonga2501 - [Mục Lục các Bài Giảng] - [Hỗ trợ ghi chép bài giảng]
(còn tiếp)
https://toaikhanh.com/audiotext.php?mp3=...tho%C3%A1t
Cho nên làm gì thì làm phải nhớ ba điều này;
- thứ nhất học giáo lý để có cái toàn cănh, tổng quát;
- thứ hai học gì thì học nhưng mà phải nhớ những cái mình học hoàn toàn có thể ứng dụng vô trong cái chuyện hành trì, không phải học cho vui là sai . Học giáo lý mà để cho vui là sai bét;
- thứ ba là phải có khả năng và phải có nhu cầu, phải có hứng thú để tra cứu.Tôi giảng cái gì, tôi kêu đọc cái Kinh đó, giảng hơi lâu lâu tôi kêu đọc thêm cái Kinh đó nhớ cái đó nhe.
Định
Thì ở đây quí vị vào cái phần định.
Phần đầu tiền của phần định là trong đó nói về cái điều kiện trú xứ thích hợp cho các loại hành giả.
- Có những hành giả thích ngồi ngoài mái hiên hành thiền.
- Có vị thích vô trong đóng cửa còn kéo màn, sập mùng, trùm mền, nhắm mắt thiền. Còn cái chuyện kiếp trước học là cái con cóc con ếch thì mình không biết, phái trốn trong hang. Nhưng có nhiều vị cắt cóc cho vui chỉ để trốn mưa thôi chứ họ thích ra ngồi ngoài mái hiên thôi, hoặc ra ngoài rừng ngồi. Trong đó ghi rất rỏ: tình trạng sức khỏe, tình trạng tâm lý của mỗi người đôi khi phải hợp với rừng với gốc cây hang động trời chống.
- Có người cần phải có am thất kiên cố chắc chắn.
- Có người chỉ cần sơ sài đại khái qua loa.
- Pháp là đề mục thích hợp ,
- Tài là điều kiện sinh hoạt OK,
- Lữ là thầy bạn cũng phải OK,
- Địa là trú xứ phải OK.
Một khi đã qua đó một tuần hay một tháng mình thử là một hành giả hết mực, có nghĩa là cái gì cũng buông hết. Phải có cái gan như vậy đó.
Bên thiền tông Bắc truyền có một câu chuyện rất nổi tiếng.Đó là câu truyện công án.Một người đang cắn chặt một nhánh cây ve ra ngoài vực thẳm ngàn trượng,nếu có ai hỏi ông ta cái gì ông ta có nên trả lời không. Thì cái câu đó nó có nhiều cái cách diễn giải lắm.
Nhưng mà diễn giải theo Nam truyền rất là hay. Đó là khi một người mà chuyên tâm tu thiền rồi họ không muốn mở miệng.
Mở miệng là phải nói về đạo . Mà nói về đạo biết nói sao đây khi mình đang thành đạo ?
Để giải thích về thiền thì phải nói rằng chỉ có người hành thiền mới biết thôi.
Tất cả những cái gì mình học chỉ là lý thuyết ở ngoài hành lang thôi chứ còn để bước vào bên trong thì phải là hành giả. Cho nên chuyện thứ nhất, bước vào cái khóa tu chuyện đầu tiên đó là hạn chế không có trao đổi, mình phải nhớ rằng mình đang cắn cái nhánh cây.
Không trao đổi là vì sao ?
- Vì không thể dùng ngôn ngữ diễn tả cái điều không thể giải thích.
- Thứ hai không cần thiết khi chúng ta phải mở miệng.
Ngài nghe nói chuyện tiếng cười Ngài mở cửa ra . Ngài nói': 'Khuya rồi . Đi nghỉ, mai dậy sớm .''
Ngài đóng cửa lại. Lát sau thì cũng rầm rì rầm rì một hồi không phải họ lỳ, nhưng mà họ tính đứng dậy rồi, nhưng mà tại vì nó bắt trớn, bỏ không được nên nói tiếp.
Lát sau Ngài mở cửa ra: ''Khuya rồi nữa đêm rồi .'' Ngài đóng cửa lại.
Tới lần thứ ba, gần một giờ rồi. Lần này Ngài mở cửa: ''Đã nói từ vô lượng kiếp . Bây giờ vẫn còn nói .''
Cái câu đó hay vô cùng. Cái câu đó tôi nghe kể lại .
Người kể tôi nghe họ kể họ cười nhưng mà tôi thấy cái câu này hay: Nghĩa là kể từ bây giờ bất cứ ta làm cái chuyện gì ta phải nhớ rằng ta làm cái chuyện này từ vô lượng kiếp rồi. Tới bây giờ nếu nó thật sự cần thì mình mới làm chứ nó không cần lắm thì...tôi nói hiểu không ?
Cái chuyện gặp nhau, pha bình trà, ngồi hàn huyên cái đó mình làm từ vô lượng kiếp rồi . Bây giờ còn mắc cái chứng gì, thiếu thốn gì, mà còn làm nữa ? Nói cho cùng, có nhiều cái quay phim chụp hình thì rất đẹp, nhưng xét về nội dụng tệ vô cùng.
Đó là cái tâm sự, thật ra chúng ta không có cái gì để tâm sự.
Tâm sự nó có hai:
- Một là đem chuyện buồn của mình nói cho người ta nghe,người ta có giải quyết được cái gì đâu ?
- Hai là kể chuyện vui của mình cho người ta nghe, mình càng vui thêm nữa.
Cho nên khi bất đầu làm chuyện gì hãy nhớ câu chuyện tôi vừa kể . Đó mình đã làm cái chuyện đó từ vô lượng kiếp rồi.
Và có những cái thiền viện ở bên Nhật có những cái rất là hay.
Vào trong đó chuyện đầu tiên bước vào là bao la, thiền viện rộng lắm cả năm mươi mẫu, cả trăm mẫu, nhưng chổ bắt đầu vô họ làm cây đà, cái cây ngang và họ để hàng chữ ''Hãy học cúi đầu''. Cái câu đó hiểu sao cũng được hết. Rồi đi một đổi nữa thì cái lối đi từ khu A mà qua khu B nó có cái cổng thay vì người ta để đi luôn nó làm cái cây ngạch cửa to đùng bằng gỗ.Thì lần này họ để ''Hãy học pháp nhìn xuống chân''. Rất là hay. Có nghĩa là hai câu đó muốn hiểu sao cũng được hết . Đúng không ?
Học được hai cái đó đã là tu rồi quý vị. Mới bước vô là''hãy học cuối đầu'', rồi vô trong thì ''hãy nhìn xuống chân''.
Và chưa hết còn một cái này nữa,trong thiền viện có một cái quy định là chỉ nói cái gì cần thiết. Nếu hành giả nào mà bị phát hiện ba lần nói chuyện không cần thiết thì họ sẽ bị mời đi. Mình chỉ được quyền hỏi những câu thí dụ như là ''cái chổi quét nhà ở đâu rồi'' hoặc là ''Tôi cất cây chổi này ở đâu'' mấy câu đó thì OK. Còn không nữa thì tất cả hành giả điều có khả năng nhận xét những cái câu trao đổi nào đó mà được coi là không thật sự cần thiết. Ví dụ nói ''bữa nay lạnh quá hé.'' là cái câu không cần thiết ,như mấy đứa khùng nó đâu biết lạnh. Tôi biết nãy giờ tôi nói cái này có người nói tại sao mà ổng nói chi li, nhưng mà mấy cái đó là cái mình phải nhớ.
Hồi sáng, tôi có kể cho một số người trong phòng trong này nè. Mình lên mình trình pháp mình nói tùm lum hết, thì thiền sư đợi mình nói xong thiền sư chỉ hỏi nhẹ thôi ''Nãy giờ nói có chánh niệm không''. Nãy giờ you nói you trình pháp đó có chánh niệm không, nói dóc thì thiền sư biết chứ, ổng nhìn bô lô bô la ổng biết. Ổng chỉ hỏi một câu nhẹ ''nãy giờ có chánh niệm không''. Nếu mà anh tu hành ngon lành, thì từ lúc anh có cái ý muốn lên đây gặp tôi là anh đã có chánh niệm rồi . Và từ đó anh đi lên đây là anh đã đi chánh niệm và bắt đầu anh mở miệng là anh đã có chánh niệm. Cho đến khi tôi hỏi anh là anh vẫn tiếp tục bằng chánh niệm. Đó là đối với hành giả thứ thiệt.
Khả Năng Tập Trung
Còn đằng này là nhiều người, sẵn đây tôi nói luôn, rất nhiều hành giả Việt Nam bị một thứ bệnh kinh khủng đó là bệnh đồng hồ. Cho rằng ta chỉ có tu theo cái đồng hồ . Thường mình quy định hai tiếng, thì ngoài hai tiếng đó ra mình thoải mái, cái đó là sai. Vì hành giả có ba hạng Hạ,Trung và Thượng.
- Hạ là sao là tu theo cái đồng hồ . Ngoài cái giờ tu ra muốn làm gì cũng được, muốn đi đâu cũng được, muốn gặp ai cũng được. Đi đâu làm gì gặp ai cũng được đó là bậc hạ.
- Hành giả bậc Trung cũng tu theo cái đồng hồ, nhưng ngoài cái giờ hành thiền ra chỉ làm toàn cái việc lành không hà, lao dịch, chấp tác, quét dọn, rửa ráy, nấu ăn, coi kinh sách, nghe băng giảng thì đó là bậc trung.
- Còn bậc Thượng thì không, từ cái lúc mở mắt trên giường, lúc đầu ngày cho đến lúc khép mắt lại, trước giấc ngủ đêm, chánh niệm liên tục, chứ không có cái vụ treo đồng hồ là không có.
Ở đây cũng vậy, không thể nào tu theo cái kiểu đồng hồ. Tập trung rồi ngồi ròng rồi tùm lum hết. Cuối cùng buông ra cái để cho chánh niệm nó chết khô. Sống lăng xăng lăng xăng cho đã rồi tới giờ cái quay trở vô xếp bằng nữa thì còn khuya nó mới thành tựu. Thứ hai tôi nhắc lại một lần nữa, tôi vừa xài chữ thành tựu, đúng là cái chữ đó tôi không vừa ý lắm nhưng mà tôi chỉ mượn tạm.
Thành tựu đây có nghĩa là gì ?
Có nghĩa là
- mình không có làm chủ được chánh niệm mà
- chánh niệm lúc này nó không còn là của mình, lúc có lúc không.
- Mình phải làm sao chánh niệm nó là một món đồ lấy trong túi ra, có nghĩa là dễ dàng.
Bởi vì cái Ba La Mật của mình theo mô tả trong Kinh. Một người đã tu một trăm ngàn đại kiếp, nhưng không phải lúc nào ở trong cái kiếp đó cũng có thể kiếm đạo giống nhau. Cái Ba La Mật nó không giống như tiền. Tiền thí dụ tôi có một trăm ngàn trong nhà bank thì tôi muốn rút lúc nào tôi rút. Nhưng mà cái Ba La Mật không có.
Có những thời điểm ở trong đời của mình là thích hợp nhất để cho cái Ba La Mật đó chín mùi. Còn một lúc khác thì nó sẽ không thành. Nhớ cái đó, chứ đừng có tưởng là không sao . Sư trí tuệ nhiều, cô Phật pháp giỏi, cô trí tuệ không sao, chắc lúc nào cô cần là cô vô ngồi giống y chang vậy. Không phải .
Cái giây phút mà tốt nhất đó, một năm như vậy, một tháng như vậy, nó chỉ được một hai lần thôi.
Cho nên cái người mà chánh niệm liên tục là họ không có bỏ lỡ cơ hội (1:25:28).
29/10/2020 - 07:40 - Nguyentonga2501 - [Mục Lục các Bài Giảng] - [Hỗ trợ ghi chép bài giảng]
(còn tiếp)
⏱️
Diễn đàn tuy ảo, nhưng nghiệp quả có thật
Sư Toại Khanh (Giác Nguyên) Giảng Kinh
Diễn đàn tuy ảo, nhưng nghiệp quả có thật
Sư Toại Khanh (Giác Nguyên) Giảng Kinh



![[Image: vote.png]](https://i.postimg.cc/X75q5Fsv/vote.png)