2021-04-20, 03:25 PM
Sư Toại Khanh Giảng Thế Giới Đời Sống Muôn Loài (1-6)
https://toaikhanh.com/videotext.php?vid=PE2v61SGGlg&abt=Th%E1%BA%BF+Gi%E1%BB%9Bi+%C4%90%E1%BB%9Di+S%E1%BB%91ng+Mu%C3%B4n+Lo%C3%A0i
Thế Giới Đời Sống Muôn Loài
11/09/2020 - 02:07 - hongha7711
"Con người hơn nhau ở cái gì?" Cái vấn đề nó như thế này, đó là anh coi nặng cái gì. Thí dụ như bây giờ cái nhà của cô đó nó bự hơn cái nhà của tôi mà tôi coi cái chuyện nhà bự đó không ra cái gì hết.
Cho nên ở đây đừng có nói con người hơn nhau cái gì mà phải nói mỗi con người khác nhau cái gì. Theo tinh thần nhà Phật thì không có hơn kém, chỉ có khác với giống thôi.
Nếu mà nói hơn thì khó lắm. Thí dụ như bây giờ nếu mà nói Đức Phật là vĩ đại, cái này nói thiệt nếu mà mình không muốn giải thoát thì mình cần ma vương hơn là Đức Phật. Bởi mình theo Phật một thời gian mình giải thoát rồi mình đâu có luân hồi được. Cho nên nếu mình muốn luân hồi đời đời mình phải thờ ma vương. Mình thích đánh bài mà mình đi theo ông giáo sư đại học thì nó lộn chỗ rồi. Đánh bài phải kiếm mấy thằng xăm mình.
Cho nên "con người hơn nhau những gì?"
Câu trả lời là thứ nhất mình phải coi mỗi người coi nặng cái gì.
Và cái câu hỏi này nó ăn khớp với đề tài sáng nay tôi giảng, đó là chúng ta sống ở thế giới này đó là chúng ta chìm sâu trong sáu trần: sắc, thinh, khí, vị, xúc.
Tùy vào cái căn cơ của mỗi người mà
Tu tập Tứ Niệm Xứ cũng chỉ quẩn quanh trong hai chữ đó thôi.
Mình biết rõ cái activity của mình, đang đi biết đang đi, đang ngồi biết đang ngồi, là biết rõ cái 'How', tôi đang như thế nào.
Còn 'what' là cái gì nó đang xảy ra trong tôi.
Tôi đang đi, tôi đang ngồi, tôi đang hoạt động thế nào tôi biết rõ. Nhưng mà cái đó chưa đủ, cái đó mới bước đầu thôi. Cái đó chỉ có 'How' thôi. Về sau này biết rõ thêm cái 'What', cái gì nó xảy ra trong lúc tôi đang thở ra thở vào, cái gì nó đang diễn ra, đang xảy ra khi tôi đang bước đi.
Ở đây quý vị quan tâm đến trần nào hay cả sáu trần? Không những quan tâm mà còn chìm sâu trong đó nữa. Nói vậy thôi nhưng tôi tin chắc mức độ chìm sâu ở đây không có giống nhau.
Nhưng mà với nội dung của Tứ Đế, Ngài nói trong bốn mươi lăm thành ra mấy tủ kinh luôn, là vì sao? Là vì cái đám người ngồi trước mặt Ngài mỗi người một kiểu, cách hướng dẫn khác nhau. Có người thì Ngài cho họ bú sữa bình, có người Ngài cho họ ăn baby food, có người họ cho họ chip snack, có người Ngài cho họ ăn cơm, có người Ngài cho họ ăn cháo, có người thì Ngài chích thuốc, có người Ngài cho họ uống thuốc bổ, thuốc viên, có người thì Ngài vô nước biển, có người Ngài phải chọt cái ống vô cổ họng để tiếp thức ăn.
Cái trường hợp mà chọt cái ống vô cổ để tiếp thức ăn là loại người nào? Đó là những người tu chậm, yếu, phải bắt họ như thế này như thế kia mới tu được.
Họ cần một cái
Còn có những người Ngài chỉ cho họ một viên thuốc là đủ rồi, một câu Pháp họ về họ tu là được rồi, đơn giản nhất.
Ngay cả thuốc Bắc cũng vậy nữa, có người phải uống thuốc tán, có người phải uống thuốc tể, người uống thuốc sắc, người uống thuốc ngâm, cũng có bài thuốc nhức lưng đó thôi nhưng mà mỗi người do cái điều kiện, do cái cơ thể làm sao mình không biết nhưng đại khái là thầy cũng áp dụng một cách.
Bài giảng chiều nay là bài giảng cuối tôi cho là quan trọng là vì tôi muốn nhấn mạnh bài giảng sáng nay và thêm bài giảng chiều nay.
Tôi ôn lại bài giảng sáng nay một chút. Đó là chính vì mình biết rõ rằng
Thiện là gì?
Mình tu Tứ Niệm Xứ là sao?
Tại sao mình khổ? Là mình không có biết cái sáu căn của mình nó đang biết sáu trần bằng cách nào.
Như vậy tại sao phải tu Tứ Niệm Xứ? Tôi nhắc lại:
Tu Tứ Niệm Xứ là chỉ làm có một việc thôi là biết rõ sáu căn của mình nó đang biết rõ sáu trần bằng tâm gì, bất kể sáu trần đó là bất toại hay như ý,
đó là Tứ Niệm Xứ. Nếu mà quý vị chậm hiểu, chậm nhớ chỉ ghi năm cái định nghĩa này thôi. (10:20)
12/09/2020 - 06:43 - hongha7711
Năm Định Nghĩa Quan Trọng Cần Ghi Nhớ
Tôi định nghĩa lại đến khi quý vị chán thì thôi:
Chẳng hạn như sáng nay, sáng nay tôi có nhắc đến cái hạng thứ tư (Thấu suốt và buông bỏ).
Tại sao ở trên đời có cái hạng thứ tư?
Vì cái hạng thứ tư là hạng mà họ giải quyết vấn đề sanh tử
Hạng số hai là cũng trong số 3 mà có chọn lọc, thiện có chọn lọc, ác có chọn lọc, buồn có chọn lọc, vui có chọn lọc.
Hạng thứ ba thì thấy là còn quẩn quanh thì chưa khá mà họ không tìm được con đường nào để thoát, chỉ còn con đường duy nhất là không dòm đến nó nữa. Bao nhiêu thứ trong đời họ gom hết vô chỉ còn có mười thứ thôi đó là: đất, nước, lửa, gió, xanh, vàng, đỏ, trắng, hư không, ánh sáng. Nhờ họ gom cái tâm họ vô mười thứ này họ về cõi Phạm Thiên. Và khi họ về cõi Phạm Thiên là họ không có sáu căn như mình, họ chỉ có ba căn thôi, tức là họ chỉ có mắt để nhìn, tai để nghe và ý để suy nghĩ nhưng mặt mũi vấn đẹp trai, chứ không phải nó bằng như tấm ván.
Trong Kinh nói mặt mũi của Phạm thiên là nét đẹp chuẩn của tam giới. Chư Phật đẹp như Phạm Thiên. Cái dáng đi của Đức Phật đẹp như Phạm Thiên. Giọng nói Đức Phật hay như Phạm Thiên. Chứ mình đừng có nghe nói người ta có ba cái đó là mình tưởng người ta bằng chang, không phải. Người ta không có cái thần kinh khứu giác, vị giác và xúc giác nhưng cái hình thức bên ngoài vẫn y chang . Như lúc quý vị bị nghẹt mũi thì mũi vẫn còn đúng không? Lúc mình bị bệnh cái lưỡi mình bị lạt nhưng cái lưỡi mình vẫn còn đúng không?
Phạm Thiên khá hơn là họ không có bị nghẹt mũi nhưng họ không có thần kinh khứu giác. Họ không có cần biết đến khía cạnh mùi của thế giới. Thế giới này nó có sáu cái khía cạnh để mà nhận biết, đó là: sắc, thinh, khí, vị, xúc.
Mà cái người ở cảnh giới thấp họ mới cần biết thế giới này qua đủ sáu thứ.
Trong A Tỳ Đàm nói rất rõ có hai trường hợp ta không đủ sáu căn:
Ở trong cái cõi người của mình có trường hợp nào
Nhưng ở nhiều gia đình nghèo có nhiều món mình không có là do mình bị thiếu. Nhiều cái người ta không có là do người ta không cần, nhiều trường hợp người ta không có là do người ta bị thiếu. Ở đây cũng vậy, ở cõi dục giới mà anh không có đủ sáu căn thì đó là khuyết tật. Nhưng mà trên cõi Phạm Thiên anh không có đủ là do anh không có cần. (13:58)
13/09/2020 - 01:55 - hongha7711
Sẵn ở đây tôi nói luôn một chuyện nữa hơi khó nghe và khó chấp nhận mà học phải học cho tới.
Mục đích rất quan trọng khi dùng tâm thiện:
Có hai trường hợp chúng ta xài tâm thiện. Đó là
Còn cái tâm thiện của mấy người thợ sửa đồng hồ, của mấy người làm việc cần sự khéo léo, họ vẫn xài tâm thiện nhưng cái mục đích, cái chủ ý, 'intention' trong lúc đó không phải là lợi ích cho chúng sanh, không phải là tu hành giải thoát.
Cho nên có nhiều khi nói cái bà đó bả không biết Đạo mà "Sư nói bả làm việc khó bả phải xài tâm thiện", tôi nói đúng.
Thí dụ như có những việc mà khi mình làm tâm mình phải lắng các vị biết không? Lúc đó không được giận, không được buông lung, lúc đó cái mặt họ rất là hiền, mặc dù họ làm xong họ đi chém người ta nhưng mà lúc đó họ lại rất là hiền. Cho nên tôi gặp mấy người hiền tôi cũng ớn lắm! Lúc nó đang làm việc khó thì nó xài tâm thiện, nó làm việc xong nó xếp vô, đi rửa tay rồi nó đi kiếm mình.
Khi mà chúng ta sống vật lộn và chìm sâu với sáu trần, chúng ta chắc chắn sẽ mắc vào hai cái vấn đề, hai cái hệ lụy sau đây.
Một là hễ có vật lộn và chìm sâu trong sáu trần thì phải có thích và có ghét. Được cái nhắc hoài mà quên hoài à.
Hễ sống vật lộn và chìm sâu trong sáu trần là phải có thích và ghét. Và cả hai cái đó nó đều độc như nhau.
Thích:
Ghét:
Cái ghét cũng vậy.
Cái thích nó giống như đường vậy. Thích mà cộng với phước báu nó khác. Cái thích đó nó cộng với tội lỗi thì nó ra cái khác. Tôi thích ăn ngon mà tôi không tu hành gì hết tôi làm loài ăn tạp.
Tôi nhắc cho quý vị run, quý vị có biết loài ăn tạp không? Không có biết sạch dơ gì hết, nó quất hết. Còn mình, mình lấy trong tủ lạnh ra món đồ mà nó hơi chua chua, hơi lạ lạ là mình đã ớn rồi. Còn có nhiều con nó ăn những cái đồ trộn chung hầm bà lằng, múc lên nó nhớt kéo sợi mà nó vẫn ăn. Qúy vị có muốn làm cái loài đó không? Kì đó tôi đi ... Phật tử mua cho tôi hộp cơm, tôi đói quá tôi ăn, lúc tôi ăn tôi không để ý, tới lúc tôi bớt đói mới thấy, múc lên mới thấy nó kéo sợi, lúc mình đói mình không để ý. Rồi bánh bò, bánh da lợn cầm lên nó có sợi xuống, hay lắm, giống như tơ tằm vậy, ăn nó sang lắm! Mà Việt Nam mình nó ác không có trả được, cũ xì rồi mà nó đành lòng nó bán cho đồng hương ăn. Ở trong nước nó bỏ hóa chất, nó xài đồ Tàu mình không có tức tại vì trong nước nó nghèo, mà ra tới ngoài này nó cũng làm vậy đó. Cầm cái bánh da lợn lên mà nước nó kéo sợi vậy đó. Nó có nhiều cái ghi chú EXD, thay vì người ta để ngày 16/8/2020 thì nó để là "Ăn liền đừng để dành". Mà vấn đề là ăn liền là hồi nào? Cô mua tháng giêng cũng ăn liền, tôi mua tháng mười cũng phải ăn liền. Vấn đề ở chỗ tháng giêng và tháng mười, tụi mình cách nhau tới chín tháng. Mà bả mua cũng ăn liền, tôi chín tháng sau cũng ăn liền. Như vậy cái EXD là lúc nào.
Hồi xưa tôi đọc câu chuyện này tôi tưởng là chuyện cười. Là có thằng nhỏ nó đi với mẹ vô tiệm tạp hóa. Mẹ nó mua cho nó bốn lon nước. Má nó đưa cho nó thì nó khui ra hết. Má nó hỏi "Tại sao? Uống lon nào thì khui lon đó chứ". Nó nói "Không, ở đây ghi là open here". Cái lon nó ghi 'open here' cho nên nó mua ở đâu là nó khui hết ở đó. Tôi tưởng đó là câu chuyện cười . Tới hồi tôi gặp hộp bánh đó tôi mới biết chuyện đó có thiệt. Tức là nó vô nghĩa vô cùng.
Tôi đúc kết bài giảng bằng Bốn truyền thống của thánh nhân đó là biết đủ trong nhu cầu vật chất. Tại sao?
Khi người ta biết đủ trong nhu cầu vật chất,
Nhu cầu tâm linh gồm có
Nhưng mà riêng cái loài thấp thì nó chỉ có một nhu cầu vật chất thôi, đó là ăn, ở và giao phối.
Đối với một người có nhu cầu về tâm linh thì nhu cầu về vật chất của họ khác đi nhiều lắm.
Khác ở chỗ nào?
Cái ăn của họ nó chỉ có hai ý nghĩa thôi.
Thí dụ như mình nói "Tu là phải nhẫn", cái câu đó rất là đúng không ai dám cãi. Nhưng mà quan trọng là cái hành trì. Tôi nhắc lại, người tu không phải kiếm chỗ khó mà đút đầu vào.
Cái mà Đức Phật đề nghị mình đó là
"Hãy chọn đường khôn ngoan mà đi, nhưng nếu không tránh được thì con phải thanh thản chấp nhận".
Chứ Phật không có kêu mình là "Tránh đường dễ đi, chun vô bụi kẽm gai mà dẫm để hoàn thành sứ mệnh của một thằng ngu". Không có, không có Phật nào dạy lạ vậy hết, không có vụ đó.
Tạng Luật:
(Ghi chú: Sư Toại Khanh dạy cư sĩ nên gia giảm cuộc sống mình như tỳ kheo, không phải biết Luật của các vị tu hành để phê phán chư vị phạm giới .)
Muốn biết cái này phải vô tạng Luật, trong tạng Luật giảng rất là kỹ: "Tỷ kheo khi sống trong chung ở một cái trụ xứ nào đó, là phải giữ vệ sinh phòng ốc cá nhân và vệ sinh cả những nơi chốn sinh hoạt tập thể. Tỷ kheo ở trong một nơi chốn tập thể thấy nhà cầu dơ mà không dọn là phạm giới".
Nếu "Tu là nhẫn" thì cần gì dọn, mình để cho nó thúi quắc rồi mình ngồi mình nhẫn, hiểu không? Cái gáo múc nước xài xong mà không chịu dọn là phạm giới quý vị biết không? Vì sao? Vì để nước đọng trong đó nó nhớt, rồi người sau họ vô xài họ gớm. Mình vô nhà tắm mà mình thấy cái gáo úp xuống thì mình thấy dễ chịu hơn đúng không?
Có đọc mấy cái đó mới hiểu thì ra tu không phải kiếm mấy cái khó mà đút đầu vô. Bởi chính Ngài kêu mình sống làm sao để tạo sự thoải mái cho người chung quanh. Chưa hết trong luật cấm nhiều cái hay lắm .
"Tỷ kheo không được khạc nhổ trên cỏ tươi và nước sạch gây sự nhờm gớm cho người khác".
Tự nhiên nguyên bãi cỏ xanh tươi người ta tính nằm, thấy một bãi đàm xanh lè, dày cui, quý vị thấy có nằm, có ngồi đó được không? Cỏ là nơi người ta nằm, người ta ngồi, bởi tôi thù mấy người nuôi chó lắm.
Bên Thụy Sĩ dắt chó đi dạo là phải có cái bịch. Thụy Sĩ nó có cái thùng đựng 'dog product' riêng, 'dog product' là cẩu sản phẩm. Nó dạy mình hay lắm, mình luồn tay vô cái bao, xong mới hốt, rồi túm bao lại cho vô cái thùng. Nó hay là nó dạy mình luồn tay vô cái bao trước, còn nhiều người không biết mở miệng bao ra rồi kiếm cái đồ gắp... bỏ vô, giống chiên chả giò gắp bỏ vô là không có được, tại ăn chả giò quen rồi đó, cái đi kiếm cái que để gắp. Đằng này nó chỉ cho mình cái cách, luồn tay vô bao, rồi hốt, rồi nó dạy mình bấu lại, rồi túm phần miệng bao phía trên lại. Tôi chưa có hốt lần nào mà tôi để ý nó làm cái gì.
Qua Paris tôi mới thù, Paris thì "mìn bốn chân" nó đầy hết ở bển, nổi tiếng khắp cả thế giới, cái đó là điểm đặc trưng của Pháp.
Cho nên luật cấm nhiều cái mà khi mình đọc mình mới thấy Đức Phật ngài dạy tỳ kheo
Bởi mình vô trong nhà vệ sinh thấy nó vẽ cái hình không được "câu bổng" là trong luật đã cấm rồi, bởi vì nó văng, mà mình thấy nếu mà mình không có ngồi được thì mình thủ miếng giấy thấm nước lỡ mà thấy nó dơ mình để lau sạch...
Đức Phật dạy rất là kỹ rằng
"Một vị tỳ kheo không có được làm mất vệ sinh một món đồ thuộc về công cộng".
Vô nhà cầu thấy dơ mà không dọn, thấy nước lấp xấp mà không lau là phạm giới. Không được tiểu đứng, không được khạc nhổ lên cỏ xanh, lên nước sạch. Nước sạch là nước gì? (Pali) có nghĩa là cái nước mà người ta có thể rửa tay được thì được gọi là nước sạch, nói chi đến nước mà uống được. (31:17)
16/09/2020 - 02:33 - hongha7711
(còn tiếp)
https://toaikhanh.com/videotext.php?vid=PE2v61SGGlg&abt=Th%E1%BA%BF+Gi%E1%BB%9Bi+%C4%90%E1%BB%9Di+S%E1%BB%91ng+Mu%C3%B4n+Lo%C3%A0i
Thế Giới Đời Sống Muôn Loài
Quote:Kalama tri ân bạn hongha7711 ghi chép.
11/09/2020 - 02:07 - hongha7711
"Con người hơn nhau ở cái gì?" Cái vấn đề nó như thế này, đó là anh coi nặng cái gì. Thí dụ như bây giờ cái nhà của cô đó nó bự hơn cái nhà của tôi mà tôi coi cái chuyện nhà bự đó không ra cái gì hết.
Cho nên ở đây đừng có nói con người hơn nhau cái gì mà phải nói mỗi con người khác nhau cái gì. Theo tinh thần nhà Phật thì không có hơn kém, chỉ có khác với giống thôi.
Nếu mà nói hơn thì khó lắm. Thí dụ như bây giờ nếu mà nói Đức Phật là vĩ đại, cái này nói thiệt nếu mà mình không muốn giải thoát thì mình cần ma vương hơn là Đức Phật. Bởi mình theo Phật một thời gian mình giải thoát rồi mình đâu có luân hồi được. Cho nên nếu mình muốn luân hồi đời đời mình phải thờ ma vương. Mình thích đánh bài mà mình đi theo ông giáo sư đại học thì nó lộn chỗ rồi. Đánh bài phải kiếm mấy thằng xăm mình.
Cho nên "con người hơn nhau những gì?"
Câu trả lời là thứ nhất mình phải coi mỗi người coi nặng cái gì.
- Nếu mình coi nặng tiền bạc thì cái điểm hơn nhau là đồng tiền.
- Còn nếu mình coi nặng về đức hạnh thì mình xét về mặt đức hạnh.
- Mình qúy, mình coi nặng về trí tuệ thì mình mới xét về mặt trí tuệ.
Và cái câu hỏi này nó ăn khớp với đề tài sáng nay tôi giảng, đó là chúng ta sống ở thế giới này đó là chúng ta chìm sâu trong sáu trần: sắc, thinh, khí, vị, xúc.
Tùy vào cái căn cơ của mỗi người mà
- ta chìm sâu trong cái nào (What?)
- cái kiểu chìm sâu đó là gì. (How?)
Tu tập Tứ Niệm Xứ cũng chỉ quẩn quanh trong hai chữ đó thôi.
Mình biết rõ cái activity của mình, đang đi biết đang đi, đang ngồi biết đang ngồi, là biết rõ cái 'How', tôi đang như thế nào.
Còn 'what' là cái gì nó đang xảy ra trong tôi.
Tôi đang đi, tôi đang ngồi, tôi đang hoạt động thế nào tôi biết rõ. Nhưng mà cái đó chưa đủ, cái đó mới bước đầu thôi. Cái đó chỉ có 'How' thôi. Về sau này biết rõ thêm cái 'What', cái gì nó xảy ra trong lúc tôi đang thở ra thở vào, cái gì nó đang diễn ra, đang xảy ra khi tôi đang bước đi.
- Biết rõ cái 'How' đó là niệm,
- biết rõ cái 'What' đó là tuệ.
- Chánh niệm là biết rõ mình đang thế nào,
- còn trí tuệ là biết rõ những gì đang xảy ra.
Ở đây quý vị quan tâm đến trần nào hay cả sáu trần? Không những quan tâm mà còn chìm sâu trong đó nữa. Nói vậy thôi nhưng tôi tin chắc mức độ chìm sâu ở đây không có giống nhau.
- Có những người ở đây tôi nghĩ họ cũng coi nhẹ chuyện ăn mặc.
- Có những người ở đây họ coi chuyện nhà lớn nhà nhỏ không thành vấn đề.
- Có người ở đây coi chuyện xe lớn xe bé không thành vấn đề.
- Có người ở đây coi chuyện ăn gì cũng được.
- Có người ở đây rất là nặng về tình cảm con cháu, vợ chồng, chắc chắn rồi chỉ là mình không biết người nào thôi.
- Có người ở đây rất là quan tâm đến sĩ diện mặt mũi.
- Có người ở đây quan tâm đến cảm xúc bản thân, sướng là được, tự mình thấy thoải mái là được.
- Có người ở đây quan tâm đến đời sống tinh thần, làm sao mình tu tốt hơn, giữ giới tốt hơn, thiền định tốt hơn.
Nhưng mà với nội dung của Tứ Đế, Ngài nói trong bốn mươi lăm thành ra mấy tủ kinh luôn, là vì sao? Là vì cái đám người ngồi trước mặt Ngài mỗi người một kiểu, cách hướng dẫn khác nhau. Có người thì Ngài cho họ bú sữa bình, có người Ngài cho họ ăn baby food, có người họ cho họ chip snack, có người Ngài cho họ ăn cơm, có người Ngài cho họ ăn cháo, có người thì Ngài chích thuốc, có người Ngài cho họ uống thuốc bổ, thuốc viên, có người thì Ngài vô nước biển, có người Ngài phải chọt cái ống vô cổ họng để tiếp thức ăn.
Cái trường hợp mà chọt cái ống vô cổ để tiếp thức ăn là loại người nào? Đó là những người tu chậm, yếu, phải bắt họ như thế này như thế kia mới tu được.
Họ cần một cái
- môi trường thích hợp,
- thực phẩm thích hợp,
- trú xứ thích hợp, thầy, bạn thích hợp,
Còn có những người Ngài chỉ cho họ một viên thuốc là đủ rồi, một câu Pháp họ về họ tu là được rồi, đơn giản nhất.
Ngay cả thuốc Bắc cũng vậy nữa, có người phải uống thuốc tán, có người phải uống thuốc tể, người uống thuốc sắc, người uống thuốc ngâm, cũng có bài thuốc nhức lưng đó thôi nhưng mà mỗi người do cái điều kiện, do cái cơ thể làm sao mình không biết nhưng đại khái là thầy cũng áp dụng một cách.
Bài giảng chiều nay là bài giảng cuối tôi cho là quan trọng là vì tôi muốn nhấn mạnh bài giảng sáng nay và thêm bài giảng chiều nay.
Tôi ôn lại bài giảng sáng nay một chút. Đó là chính vì mình biết rõ rằng
- cái kiếp này của mình nó ra sao là
- tùy thuộc vào cái thái độ của mình kiếp trước đối với sáu trần.
Thiện là gì?
- Thiện là sáu căn biết sáu trần bằng tâm lành.
- Ác là sáu căn biết sáu trần bằng tâm xấu.
- Đó là sáu căn biết sáu trần bất toại.
- Vui là sáu căn biết sáu trần như ý.
Mình tu Tứ Niệm Xứ là sao?
- Là mình không có làm chuyện gì đặc biệt hết,
- chỉ biết rõ một điều thôi là
- biết rõ hiện giờ sáu căn nó đang biết sáu trần bằng tâm gì,
- dầu đó là sáu trần như ý hay bất toại.
Tại sao mình khổ? Là mình không có biết cái sáu căn của mình nó đang biết sáu trần bằng cách nào.
Như vậy tại sao phải tu Tứ Niệm Xứ? Tôi nhắc lại:
Tu Tứ Niệm Xứ là chỉ làm có một việc thôi là biết rõ sáu căn của mình nó đang biết rõ sáu trần bằng tâm gì, bất kể sáu trần đó là bất toại hay như ý,
đó là Tứ Niệm Xứ. Nếu mà quý vị chậm hiểu, chậm nhớ chỉ ghi năm cái định nghĩa này thôi. (10:20)
12/09/2020 - 06:43 - hongha7711
Năm Định Nghĩa Quan Trọng Cần Ghi Nhớ
Tôi định nghĩa lại đến khi quý vị chán thì thôi:
- Thiện là sáu căn biết sáu trần bằng tâm lành.
- Ác là sáu căn biết sáu trần bằng tâm xấu.
- Buồn là sáu căn biết sáu trần bất toại.
- Vui là sáu căn biết sáu trần như ý.
- Tứ Niệm Xứ là biết rõ sáu căn biết sáu trần bằng tâm gì, bất kể trần đó là bất toại hay như ý.
Chẳng hạn như sáng nay, sáng nay tôi có nhắc đến cái hạng thứ tư (Thấu suốt và buông bỏ).
Tại sao ở trên đời có cái hạng thứ tư?
Vì cái hạng thứ tư là hạng mà họ giải quyết vấn đề sanh tử
- bằng cách là họ hiểu thấu
- để họ buông.
Hạng số hai là cũng trong số 3 mà có chọn lọc, thiện có chọn lọc, ác có chọn lọc, buồn có chọn lọc, vui có chọn lọc.
Hạng thứ ba thì thấy là còn quẩn quanh thì chưa khá mà họ không tìm được con đường nào để thoát, chỉ còn con đường duy nhất là không dòm đến nó nữa. Bao nhiêu thứ trong đời họ gom hết vô chỉ còn có mười thứ thôi đó là: đất, nước, lửa, gió, xanh, vàng, đỏ, trắng, hư không, ánh sáng. Nhờ họ gom cái tâm họ vô mười thứ này họ về cõi Phạm Thiên. Và khi họ về cõi Phạm Thiên là họ không có sáu căn như mình, họ chỉ có ba căn thôi, tức là họ chỉ có mắt để nhìn, tai để nghe và ý để suy nghĩ nhưng mặt mũi vấn đẹp trai, chứ không phải nó bằng như tấm ván.
Trong Kinh nói mặt mũi của Phạm thiên là nét đẹp chuẩn của tam giới. Chư Phật đẹp như Phạm Thiên. Cái dáng đi của Đức Phật đẹp như Phạm Thiên. Giọng nói Đức Phật hay như Phạm Thiên. Chứ mình đừng có nghe nói người ta có ba cái đó là mình tưởng người ta bằng chang, không phải. Người ta không có cái thần kinh khứu giác, vị giác và xúc giác nhưng cái hình thức bên ngoài vẫn y chang . Như lúc quý vị bị nghẹt mũi thì mũi vẫn còn đúng không? Lúc mình bị bệnh cái lưỡi mình bị lạt nhưng cái lưỡi mình vẫn còn đúng không?
Phạm Thiên khá hơn là họ không có bị nghẹt mũi nhưng họ không có thần kinh khứu giác. Họ không có cần biết đến khía cạnh mùi của thế giới. Thế giới này nó có sáu cái khía cạnh để mà nhận biết, đó là: sắc, thinh, khí, vị, xúc.
Mà cái người ở cảnh giới thấp họ mới cần biết thế giới này qua đủ sáu thứ.
Trong A Tỳ Đàm nói rất rõ có hai trường hợp ta không đủ sáu căn:
- Một là do thiếu phước khi ở cõi Dục,
- hai là do ta không cần khi ở cõi Phạm Thiên.
Ở trong cái cõi người của mình có trường hợp nào
- thiếu do không cần và
- thiếu do không có không?
Nhưng ở nhiều gia đình nghèo có nhiều món mình không có là do mình bị thiếu. Nhiều cái người ta không có là do người ta không cần, nhiều trường hợp người ta không có là do người ta bị thiếu. Ở đây cũng vậy, ở cõi dục giới mà anh không có đủ sáu căn thì đó là khuyết tật. Nhưng mà trên cõi Phạm Thiên anh không có đủ là do anh không có cần. (13:58)
13/09/2020 - 01:55 - hongha7711
Sẵn ở đây tôi nói luôn một chuyện nữa hơi khó nghe và khó chấp nhận mà học phải học cho tới.
Mục đích rất quan trọng khi dùng tâm thiện:
Có hai trường hợp chúng ta xài tâm thiện. Đó là
- lúc làm việc lành và
- lúc làm việc khó.
Còn cái tâm thiện của mấy người thợ sửa đồng hồ, của mấy người làm việc cần sự khéo léo, họ vẫn xài tâm thiện nhưng cái mục đích, cái chủ ý, 'intention' trong lúc đó không phải là lợi ích cho chúng sanh, không phải là tu hành giải thoát.
Cho nên có nhiều khi nói cái bà đó bả không biết Đạo mà "Sư nói bả làm việc khó bả phải xài tâm thiện", tôi nói đúng.
Thí dụ như có những việc mà khi mình làm tâm mình phải lắng các vị biết không? Lúc đó không được giận, không được buông lung, lúc đó cái mặt họ rất là hiền, mặc dù họ làm xong họ đi chém người ta nhưng mà lúc đó họ lại rất là hiền. Cho nên tôi gặp mấy người hiền tôi cũng ớn lắm! Lúc nó đang làm việc khó thì nó xài tâm thiện, nó làm việc xong nó xếp vô, đi rửa tay rồi nó đi kiếm mình.
Khi mà chúng ta sống vật lộn và chìm sâu với sáu trần, chúng ta chắc chắn sẽ mắc vào hai cái vấn đề, hai cái hệ lụy sau đây.
Một là hễ có vật lộn và chìm sâu trong sáu trần thì phải có thích và có ghét. Được cái nhắc hoài mà quên hoài à.
Hễ sống vật lộn và chìm sâu trong sáu trần là phải có thích và ghét. Và cả hai cái đó nó đều độc như nhau.
Thích:
- Chính cái thích mà nó cộng thêm cái phước thì nó sẽ tạo ra cái này cái kia trong kiếp sau, tạo ra cái điều kiện sống và môi trường sống.
- Còn cái thích mà nó cộng thêm cái tội thì nó tạo ra điều kiện sống và môi trường sống mà là xấu.
Ghét:
Cái ghét cũng vậy.
- Do cái ghét mà nó cộng với phước báu thì nó tạo ra điều kiện sống và môi trường sống khác.
- Còn cái ghét nó cộng với tâm bất thiện thì nó tạo ra điều kiện sống và môi trường sống xấu.
- Cái thích nó giống như đường,
- Cái ghét nó như muối vậy.
Cái thích nó giống như đường vậy. Thích mà cộng với phước báu nó khác. Cái thích đó nó cộng với tội lỗi thì nó ra cái khác. Tôi thích ăn ngon mà tôi không tu hành gì hết tôi làm loài ăn tạp.
Tôi nhắc cho quý vị run, quý vị có biết loài ăn tạp không? Không có biết sạch dơ gì hết, nó quất hết. Còn mình, mình lấy trong tủ lạnh ra món đồ mà nó hơi chua chua, hơi lạ lạ là mình đã ớn rồi. Còn có nhiều con nó ăn những cái đồ trộn chung hầm bà lằng, múc lên nó nhớt kéo sợi mà nó vẫn ăn. Qúy vị có muốn làm cái loài đó không? Kì đó tôi đi ... Phật tử mua cho tôi hộp cơm, tôi đói quá tôi ăn, lúc tôi ăn tôi không để ý, tới lúc tôi bớt đói mới thấy, múc lên mới thấy nó kéo sợi, lúc mình đói mình không để ý. Rồi bánh bò, bánh da lợn cầm lên nó có sợi xuống, hay lắm, giống như tơ tằm vậy, ăn nó sang lắm! Mà Việt Nam mình nó ác không có trả được, cũ xì rồi mà nó đành lòng nó bán cho đồng hương ăn. Ở trong nước nó bỏ hóa chất, nó xài đồ Tàu mình không có tức tại vì trong nước nó nghèo, mà ra tới ngoài này nó cũng làm vậy đó. Cầm cái bánh da lợn lên mà nước nó kéo sợi vậy đó. Nó có nhiều cái ghi chú EXD, thay vì người ta để ngày 16/8/2020 thì nó để là "Ăn liền đừng để dành". Mà vấn đề là ăn liền là hồi nào? Cô mua tháng giêng cũng ăn liền, tôi mua tháng mười cũng phải ăn liền. Vấn đề ở chỗ tháng giêng và tháng mười, tụi mình cách nhau tới chín tháng. Mà bả mua cũng ăn liền, tôi chín tháng sau cũng ăn liền. Như vậy cái EXD là lúc nào.
Hồi xưa tôi đọc câu chuyện này tôi tưởng là chuyện cười. Là có thằng nhỏ nó đi với mẹ vô tiệm tạp hóa. Mẹ nó mua cho nó bốn lon nước. Má nó đưa cho nó thì nó khui ra hết. Má nó hỏi "Tại sao? Uống lon nào thì khui lon đó chứ". Nó nói "Không, ở đây ghi là open here". Cái lon nó ghi 'open here' cho nên nó mua ở đâu là nó khui hết ở đó. Tôi tưởng đó là câu chuyện cười . Tới hồi tôi gặp hộp bánh đó tôi mới biết chuyện đó có thiệt. Tức là nó vô nghĩa vô cùng.
Tôi đúc kết bài giảng bằng Bốn truyền thống của thánh nhân đó là biết đủ trong nhu cầu vật chất. Tại sao?
Khi người ta biết đủ trong nhu cầu vật chất,
- chuyện đầu tiên người ta sẽ được an lạc trước mắt.
- Thứ hai là ta phân ranh với các loài thấp kém.
- nhu cầu tâm linh và
- nhu câu vật chất
Nhu cầu tâm linh gồm có
- nhu cầu nhận thức và
- nhu cầu hành trì .
Nhưng mà riêng cái loài thấp thì nó chỉ có một nhu cầu vật chất thôi, đó là ăn, ở và giao phối.
Đối với một người có nhu cầu về tâm linh thì nhu cầu về vật chất của họ khác đi nhiều lắm.
Khác ở chỗ nào?
Cái ăn của họ nó chỉ có hai ý nghĩa thôi.
- Một là nuôi mạng mình trong ngày,
- hai là bảo vệ sức khỏe về lâu về dài.
- có nhiều người nghĩ "Tu là phải chịu đựng". Có những chịu đựng không cần thiết. Trưa nắng chang chang ra ngoài nắng ngồi phơi nắng tại vì tu là phải chịu đựng. Cái đó là sai.
- Rồi có nhiều người nghĩ là "Tu là đơn giản, có gì ăn nấy". Cẩn thận với câu nói đó. Mình bị tiểu đường phải ăn uống cẩn thận. Mình bị cao máu mình phải cẩn thận. Cái ruột mình nó yếu mình phải cẩn thận. Có nhiều người họ ăn bậy vô họ mửa rồi sao tu. Chưa kể có những thứ mình ăn vô nhiều cholesterol, ăn đồ nguội lạnh không có tốt.
Thí dụ như mình nói "Tu là phải nhẫn", cái câu đó rất là đúng không ai dám cãi. Nhưng mà quan trọng là cái hành trì. Tôi nhắc lại, người tu không phải kiếm chỗ khó mà đút đầu vào.
Cái mà Đức Phật đề nghị mình đó là
"Hãy chọn đường khôn ngoan mà đi, nhưng nếu không tránh được thì con phải thanh thản chấp nhận".
Chứ Phật không có kêu mình là "Tránh đường dễ đi, chun vô bụi kẽm gai mà dẫm để hoàn thành sứ mệnh của một thằng ngu". Không có, không có Phật nào dạy lạ vậy hết, không có vụ đó.
Tạng Luật:
(Ghi chú: Sư Toại Khanh dạy cư sĩ nên gia giảm cuộc sống mình như tỳ kheo, không phải biết Luật của các vị tu hành để phê phán chư vị phạm giới .)
Muốn biết cái này phải vô tạng Luật, trong tạng Luật giảng rất là kỹ: "Tỷ kheo khi sống trong chung ở một cái trụ xứ nào đó, là phải giữ vệ sinh phòng ốc cá nhân và vệ sinh cả những nơi chốn sinh hoạt tập thể. Tỷ kheo ở trong một nơi chốn tập thể thấy nhà cầu dơ mà không dọn là phạm giới".
Nếu "Tu là nhẫn" thì cần gì dọn, mình để cho nó thúi quắc rồi mình ngồi mình nhẫn, hiểu không? Cái gáo múc nước xài xong mà không chịu dọn là phạm giới quý vị biết không? Vì sao? Vì để nước đọng trong đó nó nhớt, rồi người sau họ vô xài họ gớm. Mình vô nhà tắm mà mình thấy cái gáo úp xuống thì mình thấy dễ chịu hơn đúng không?
Có đọc mấy cái đó mới hiểu thì ra tu không phải kiếm mấy cái khó mà đút đầu vô. Bởi chính Ngài kêu mình sống làm sao để tạo sự thoải mái cho người chung quanh. Chưa hết trong luật cấm nhiều cái hay lắm .
"Tỷ kheo không được khạc nhổ trên cỏ tươi và nước sạch gây sự nhờm gớm cho người khác".
Tự nhiên nguyên bãi cỏ xanh tươi người ta tính nằm, thấy một bãi đàm xanh lè, dày cui, quý vị thấy có nằm, có ngồi đó được không? Cỏ là nơi người ta nằm, người ta ngồi, bởi tôi thù mấy người nuôi chó lắm.
Bên Thụy Sĩ dắt chó đi dạo là phải có cái bịch. Thụy Sĩ nó có cái thùng đựng 'dog product' riêng, 'dog product' là cẩu sản phẩm. Nó dạy mình hay lắm, mình luồn tay vô cái bao, xong mới hốt, rồi túm bao lại cho vô cái thùng. Nó hay là nó dạy mình luồn tay vô cái bao trước, còn nhiều người không biết mở miệng bao ra rồi kiếm cái đồ gắp... bỏ vô, giống chiên chả giò gắp bỏ vô là không có được, tại ăn chả giò quen rồi đó, cái đi kiếm cái que để gắp. Đằng này nó chỉ cho mình cái cách, luồn tay vô bao, rồi hốt, rồi nó dạy mình bấu lại, rồi túm phần miệng bao phía trên lại. Tôi chưa có hốt lần nào mà tôi để ý nó làm cái gì.
Qua Paris tôi mới thù, Paris thì "mìn bốn chân" nó đầy hết ở bển, nổi tiếng khắp cả thế giới, cái đó là điểm đặc trưng của Pháp.
Cho nên luật cấm nhiều cái mà khi mình đọc mình mới thấy Đức Phật ngài dạy tỳ kheo
- phải sống dễ thương và
- tạo sự thoái mái cho mọi người.
Bởi mình vô trong nhà vệ sinh thấy nó vẽ cái hình không được "câu bổng" là trong luật đã cấm rồi, bởi vì nó văng, mà mình thấy nếu mà mình không có ngồi được thì mình thủ miếng giấy thấm nước lỡ mà thấy nó dơ mình để lau sạch...
Đức Phật dạy rất là kỹ rằng
"Một vị tỳ kheo không có được làm mất vệ sinh một món đồ thuộc về công cộng".
Vô nhà cầu thấy dơ mà không dọn, thấy nước lấp xấp mà không lau là phạm giới. Không được tiểu đứng, không được khạc nhổ lên cỏ xanh, lên nước sạch. Nước sạch là nước gì? (Pali) có nghĩa là cái nước mà người ta có thể rửa tay được thì được gọi là nước sạch, nói chi đến nước mà uống được. (31:17)
16/09/2020 - 02:33 - hongha7711
(còn tiếp)
⏱️
Diễn đàn tuy ảo, nhưng nghiệp quả có thật
Sư Toại Khanh (Giác Nguyên) Giảng Kinh
Diễn đàn tuy ảo, nhưng nghiệp quả có thật
Sư Toại Khanh (Giác Nguyên) Giảng Kinh