2021-03-26, 12:42 PM
(tt) Sư Toại Khanh giảng Thiện Ác (2-4)
https://toaikhanh.com/videotext.php?vid=n4EhDY6Fgio&abt=Thi%E1%BB%87n+%C3%81c#Top
30/06/2020 - 01:49 - hongha7711
Tôi quay trở lại, cái ác có hai: cần trừ bỏ đó là phi phúc hành. Do vô minh trong bốn đế nên ta mới làm ác, bị sa đọa, chuyện đó là chuyện đương nhiên, dễ hiểu rồi.
Nhưng chuyện thứ hai mới ghê, trong cái đám vô minh trong bốn đế nó chia làm hai nhóm.
Như vậy cái ác có hai,
một là những thứ cần phải trừ bỏ,
hai là những thứ cần phải vượt qua.
Trong kinh nói, đời có ba cái khổ.
Còn khổ bản chất là sao, là sự bất toàn thì nó là khổ rồi. Thí dụ như con gái ban đêm ban hôm có mặt ở khu Mỹ đen, chưa bị gì hết, đó đã là cái khổ rồi. Nhiều khi gió mát trăng thanh, có thằng bồ gọi nói chuyện sung sướng, nhưng người biết chuyện họ nhìn vô họ có biết đứa con gái đó đang trong tình trạng nguy hiểm không? Lúc đó chưa xảy ra chuyện gì, chưa, nhưng mình có đồng ý rằng tình trạng của đứa con gái đó không nên tái diễn nữa đúng không? Đúng.
Ở đây cũng vậy, cái khổ liên hệ đến cảm xúc ai cũng thấy, nhưng cái khổ thứ hai là cái khổ bản chất thì cái khổ này bậc thượng trí mới thấy được.
Hễ còn có hiện hữu thì còn có cơ hội bị hai cái khổ kia là gần cái ghét và xa cái thích.
Và cái thứ ba, chỉ riêng sự có mặt đã là khổ rồi. Là vì sao?
30/06/2020 - 10:26 - hongha7711
Tôi từng ở trong những ngôi nhà Phật tử mấy triệu.
Tôi từng ở trong những ngôi nhà Phật tử bên Cali đi ra đi vô không cẩn thận, lỗ mũi quẹt tường, chậc ních à.
Ở trong hai ngôi nhà tôi thấy một điểm giống nhau là nếu gia chủ không có đời sống tâm linh thì hai cái nơi đó đều là hai cái nhà ngục vì tôi thấy nó quá vô vị.
Trong khi tôi về cái am của tôi ở Florida, sách vở của tôi trùng trùng, một là tôi đọc online, hai là tôi đọc sách in thoải mái.
Còn ở chỗ đó tôi thấy cái sự vô vị của nó, đi ra đi vô gặp mặt nhau cười cười, mình muốn ăn gì họ nấu cho mình ăn cái đó, lâu lâu họ gặp mặt mình họ hỏi Đạo thì không nói gì . Còn gặp cái kiểu mà khi không có mình thì hai vợ chồng hai đứa con họ gặp nhau họ nói cái gì nữa.
Có nhiều cuộc hôn nhân mà tôi biết nó rã không phải là vì ai có lỗi hết mà chỉ vì sự vô nghĩa của nó, chán. Sống với nhau lâu ngày chúng ta không có gì để cho nhau, để nói với nhau, cứ lặp đi, lặp lại, lặp đi, lặp lại, tune again những cái điệp khúc rất là tẻ nhạt. Cuối cùng có một ngày nó mắc vào những cuộc tình công sở.
Tại sao người ta thích ngoại tình?
Không phải người ta tệ đâu mà vì nó lạ. Bởi vậy nhiều khi vợ mình là dĩa cơm nguội nhưng là cơm tấm với cha hàng xóm . Lý do là nó cứ chán, cứ có nhiêu đó hoài.
Ở đây tôi không muốn đụng chạm đến hôn nhân gia đình, nhưng mà tôi muốn nói đến bậc thượng trí họ nhìn cuộc đời này có ba cái đáng chán.
Còn quý vị hỏi tôi là: "Tại sao bậc thượng trí họ chán sự hiện hữu?",
Là bởi vì đã nói 'thượng trí' là họ có niệm và có tuệ, chánh niệm và trí tuệ.
Khi các vị sống với chánh niệm và trí tuệ thì sẽ thấy từng cái giây phút mà quý vị nói là hạnh phúc nó chớp nhoáng, chớp tắt, chớp tắt, chớp tắt. Khi họ thấy mọi thứ là chớp tắt, họ chán.
Còn mình cứ nghe giảng đời là bể khổ nhưng không được nghe tới nơi tới chốn. "Khơi khơi tôi đang hạnh phúc quá, tôi đang sống trong mối tình đầu với một con nhỏ trang lứa với tôi đẹp lộng lẫy luôn, rồi bây giờ bắt tôi thấy đời là đau khổ, tôi thấy sao nổi! Tôi đang tuổi trẻ sung sức mà! Tôi mới tậu được một chiếc xe rất là vừa ý, quý vị biết không ? Tụi tôi đang có kế hoạch honeymoon ở Hawaii mà . Bây giờ, ông Sư ổng bắt tôi phải nhận đời là khổ, tôi không thấy nổi!".
Tuy nhiên, đối với một hành giả Tứ Niệm Xứ thì lại khác. Khi mình sống chậm lại, chữ 'chậm' ở đây không phải là tốc độ, 'chậm' là không để cho sáu căn nó bôn ba theo sáu trần mà mình sống với những gì nó đang diễn ra trước mắt. Nên nhớ!
Hành giả Tứ Niệm Xứ
Cái trần không tránh được ở đây gồm có hai,
Cho nên hành giả Tứ Niệm Xứ không có đi tìm sáu trần để thưởng thức mà chỉ quan sát sáu trần khi không tránh được. Không tránh được ở đây gồm có hai, một là trần cần thiết, hai là khi nó đủ duyên mình phải chịu thôi. Thí dụ như mình đang ngồi, hàng xóm nó làm rớt mấy cái thùng kêu cái 'đùng', thì hỏi mình tránh ngã nào? Mà cái đó không phải là cái cần thiết đúng không nhưng nó lại lọt vô trường hợp thứ hai, nó đủ duyên thì mình chịu chết thôi. Thế giới này là thế giới của duyên mà!
Cho nên, hành giả Tứ Niệm Xứ sống miên mật với chánh niệm và trí tuệ (LTP: Vì thế chỉ có chánh niệm thôi thì không đủ - U Tejaniya).
Tùy tôi tu đề mục nào thôi, miễn là khi tôi cầm cái ly tôi không để cho phiền não có mặt. Còn cái chuyện tôi lưu ý đến khía cạnh nào là tùy đề mục tôi chọn.
Có hai cái lưu ý,
Nghe người ta la hét là mình chỉ ghi nhận người ta đang la, bực mình mình chỉ biết đang bực mình, tức là mình chỉ quan sát chỗ lưỡi cưa nó cứa vào khúc gỗ thôi, chứ không có quan sát ra ngoài vì nó không có cần thiết.
Các vị không có tu các vị nghe thấy nó kì "Ủa sao Pháp môn gì nghe nó lạ dữ vậy?". Nhưng mà cứ làm thử, nó an lạc vô cùng, bởi vì (tôi đã nói cái này không biết bao nhiêu lần) thế giới này nó chỉ tồn tại trong giây phút hiện tại thôi.
Mình tu Tứ Niệm Xứ, Tuệ Quán, Minh Sát, Vipassana là mình đang sống hết mình với những gì đang xảy ra ngay bây giờ.
Mà tại sao phải sống hết mình với những cái xảy ra bây giờ? Bởi vì cái quá khứ nó qua rồi nhớ lại chỉ vô ích thôi. Cái quá khứ nó chỉ có giá trị khi nào nó là một bài học, nó là một cái ấn tượng cần thiết. Thí dụ như vị A-La-Hán ngài không có phóng dật, thất niệm nhưng mà thí dụ như ngày hôm qua có người thỉnh Ngài hôm nay đến nhà ăn cơm. Vậy buổi sáng hôm nay Ngài có nên nhớ lại lời hứa của ngày hôm qua không? "Dạ có!" Tại sao vậy? Hôm qua bà Loan bả mời, ngài A-La-Hán không cần phải nhớ chuyện cũ nên đi theo lại nhà bà Nga này, chiều bà Loan bên kia tới, đốt chùa! Hiểu không?
Cho nên, A-La-Hán vẫn phải biết chuyện cũ nhưng người ta biết một cách cần thiết.
Còn mình là như vậy nè, mình toàn là nhớ cái không cần thiết không à! Mình tới trước nhà này đậu xe, cái lát mình đi ra mình thấy có chiếc xe khác nó đậu xéo làm mình ra không được, cái mình dòm kỹ biển số "Xe này của con nhỏ mới hôm qua mình gây lộn nè! Đậu vậy là đậu để kiếm chuyện nè!". Tức là mình phăng ra những cái chuyện mà lẽ ra có chắc người ta có ý đó không mà mình moi ra cho bằng được.
Cái hồi nó ghét nhau nó moi ra những cái li chi li chi. Đi vô nhà bếp ngồi ăn chung, nó ngồi kế bên mình mà nó để cái chén hơi mạnh là mình nghĩ nó để ngay mặt của mình, cái đó có không? Khủng khiếp. ...
Cho nên chữ 'Ác" ở đây thấy nó lớn chuyện khiếp lắm. 'Ác' gồm có hai, là cái xấu cần phải trừ bỏ và sự giậm chân trong cái thiện đã là cái ác rồi.
Và ở trong ba cái hành, cái Phi Phúc Hành là cái cần phải bỏ nhưng mà mình còn kẹt trong hai cái sau. Rồi quý vị hỏi tôi một câu nữa "Ủa tôi thấy trong Phúc Hành là mấy cái thiện không à mà giờ mình phải vượt qua là sao?".
Vượt qua là vầy, là
Chính vì cái chỗ này Đức Phật nói "Không, dầu cho tự lái hay người khác chở đều không nên nhậu!".
Nhưng mà nó khổ thế này, nhậu thì mình bỏ hẳn được, nhưng công đức sao bỏ đây?
Vậy cho nên mình phải chuyển cái lý tưởng hành động. Không phải những người nào mê tiền đều xấu.
Có người họ cắm đầu vô tiền chỉ vì họ mê tiền, họ mê cảm giác le lưỡi đếm tiền, họ mê cảm giác gục mặt vô statement mỗi tháng xem coi nó vô bao nhiêu ra bao nhiêu.
Nhưng có nhiều người họ cần tiền để họ làm cái việc hữu ích cho xã hội. Nó khác nhau.
Thì ở đây cũng vậy, chưa là Thánh thì mình phải tiếp tục luân hồi, chưa là Thánh thì mình phải tiếp tục làm thiện lánh ác, nhưng mà làm thiện lánh ác với tinh thần của một người cầu giải thoát.
Người không biết Đạo nhiều người ta làm lành lánh dữ để trốn khổ tìm vui. Còn mình làm lành lánh dữ để không còn thiện ác, buồn vui, mặc dù mình đang làm lành lánh dữ mà mục đích là để mai này không còn cái chuyện thiện ác nữa. Tôi cố ý tôi nói hoài, tôi nói đến chừng nào quý vị có thể chán, có thể nhàm "Tại sao ổng cứ nhắc tới nhắc lui!", bởi vì khi các vị đã thấm được cái này rồi thì nó vững trăng.
Cứ nhớ:
01/07/2020 - 02:12 - hongha7711
Cái ác nó gồm có hai thì cái thiện nó cũng gồm có hai.
Giống như cái bà đó bả hỏi "Anh nói thiệt với tôi anh đi với con nhỏ đó mấy lần rồi, ít nhất là phải cả chục?" - "Không, có hai đêm à!". Các vị nghĩ bao nhiêu đó đủ để ly dị chưa?
Có ông ổng đang hấp hối, ổng nói với bà vợ: "Anh đi lúc này anh không có đành . Em đẹp quá đi, nhiều thằng nó theo đuổi em. Mà trước khi anh chết anh muốn biết một chuyện thôi, là em đã phản bội anh bao nhiêu lần rồi? Anh biết bao nhiêu lần anh đi liền! Anh đi nhắm mắt xuôi tay thanh thản!". Bả sụt sùi: "Thôi tới nước non này giấu làm chi! Mỗi lần em ngủ với một thằng em có giữ lại một hạt đậu để lưu niệm" - "Giờ nó đâu rồi?" - "Em nấu chè hết rồi!". Nó nhiều đến mức đủ cho bả nấu chè. Thí dụ như vậy. Theo tôi thì không cần đủ để nấu chè, chỉ cần năm hột là tôi đã nhảy lầu rồi, tại cái tánh tôi ghen dữ lắm. Nói quý vị ngạc nhiên "Tại sao ổng không có vợ mà ổng ghen dữ?". Là bởi vì, trong chùa có một bữa đang chờ làm lễ. Có nguyên một đám mấy ông thiện nam vô chùa nói chuyện, ổng bàn ông này sợ vợ, ông kia sợ vợ. Cuối cùng, hòa thượng mới ra "Tôi mới là sợ vợ nhất! Tôi tu từ hồi nhỏ đến bây giờ, tôi sợ đến mức bây giờ tôi không có dám . Thấy sợ luôn".
Thiện nó có hai.
Vì sao? Là vì
02/07/2020 - 01:54 - hongha7711
Ta nói rằng chỉ còn một chút xíu hiện hữu trên đời này dầu vi tế cấp mấy thì ta cũng nói rằng nó đáng gớm, đáng sợ như một miếng phân vậy. Đó là A Tỳ Đàm nói. Còn bên Tạng A Tỳ Đàm nói thế này "Chỉ còn mình còn thích trong cái thiện là mình còn cơ hội quay lại cõi nhân thiên". Mà khi mình còn quay lại nhân thiên mình còn cơ hội ác nữa không? Còn chứ. Như vậy cái thiện này là cái thiện đóng kịch thôi phải không? Thiện này là thiện diễn thôi, chỉ giai đoạn thôi.
Cũng giống như hai cái đám nhậu hồi nãy, đám thứ nhất nó nhậu rồi nó tự lái xe về, một là tự gây tai nạn, hai là cảnh sát bắt nó. Còn nhóm thứ hai nó khôn hơn, lần nào nó đi nhậu cũng kêu Uber về. Nhưng mà suy cho cùng tôi thấy hai cái hạng này không có hạng nào xài được hết. Như nãy tôi kể chuyện ngoại tình nhiều người nghe tưởng tôi nói chuyện tào lao. Đã là ngoại tình đối với tôi một thúng đậu hay một chén đậu, các vị nghĩ coi ... Tôi hỏi cỡ cô cô chịu được mấy hột? Có hiểu chữ hột không? Chứ tôi là hai hột tôi đuối rồi, thật ra đối với tôi một hột mười năm tôi không quên được, bả nói với tôi bả mới một hột là mười năm tôi không quên được mà giờ bả quất cho tôi một chén chắc tôi chết luôn! Mà giờ bả đem bả nấu chè thì hỏi làm sao mà chịu nỗi! Tôi nhìn mặt quý vị, nhất là nữ, sau buổi học này ra đường gặp đậu là đã thấy ghét rồi.
Cho nên, bây giờ mới hiểu vì sao Phật dạy một đống phân hay là một miếng phân đều đáng gớm. Bây giờ hiểu chưa?
Chỉ cần mình còn là phàm một kiếp thôi, mình còn sanh lên cõi Phi Tưởng Phi Phi Tưởng, sống hết cái kiếp đó rồi thì trời biết. Ví dụ trong bộ (Tỳ Bà Sa) nói cái này mới khiếp: Ông A Tư Đà coi tướng Thái Tử. Ổng bây giờ ổng đang ở trên Phi Tưởng Phi Phi Tưởng, sống 84.000 đại kiếp, ổng xuống ổng sanh, trãi qua một kiếp độn, kiếp nhân thiên xong rồi ổng sanh qua làm con chồn để ổng trả một cái nghiệp cũ. Mà đã vô tới kiếp chồn thì cơ hội quay lại biền biệt quý vị biết không? Qúy vị có hiểu chữ 'biền biệt' không?
02/07/2020 - 09:07 - hongha7711
(còn tiếp)
https://toaikhanh.com/videotext.php?vid=n4EhDY6Fgio&abt=Thi%E1%BB%87n+%C3%81c#Top
30/06/2020 - 01:49 - hongha7711
Tôi quay trở lại, cái ác có hai: cần trừ bỏ đó là phi phúc hành. Do vô minh trong bốn đế nên ta mới làm ác, bị sa đọa, chuyện đó là chuyện đương nhiên, dễ hiểu rồi.
Nhưng chuyện thứ hai mới ghê, trong cái đám vô minh trong bốn đế nó chia làm hai nhóm.
- Nhóm một, vì nó ngu quá nên nó trốn khổ tìm vui bằng cách là chuyện ác ở đâu cũng làm hết.
- Còn cái nhóm thứ hai thì nó khôn hơn, nó trốn khổ tìm vui bằng cách nó làm điều lành không à. Mà nó làm điều lành để làm gì? Để nó hưởng. Như vậy nó khôn hơn cái đám nọ nhưng mà nó khôn hơn một tí thôi.
Như vậy cái ác có hai,
một là những thứ cần phải trừ bỏ,
hai là những thứ cần phải vượt qua.
Trong kinh nói, đời có ba cái khổ.
- Khổ thứ nhất là mình phải sống với những gì mình ghét.
- Thứ hai, khổ là vì mình phải xa những gì mình thích.
- Và cái thứ ba, chỉ cần có mặt trên đời này thì đó là khổ rồi.
- khổ cảm giác và
- khổ bản chất.
Còn khổ bản chất là sao, là sự bất toàn thì nó là khổ rồi. Thí dụ như con gái ban đêm ban hôm có mặt ở khu Mỹ đen, chưa bị gì hết, đó đã là cái khổ rồi. Nhiều khi gió mát trăng thanh, có thằng bồ gọi nói chuyện sung sướng, nhưng người biết chuyện họ nhìn vô họ có biết đứa con gái đó đang trong tình trạng nguy hiểm không? Lúc đó chưa xảy ra chuyện gì, chưa, nhưng mình có đồng ý rằng tình trạng của đứa con gái đó không nên tái diễn nữa đúng không? Đúng.
Ở đây cũng vậy, cái khổ liên hệ đến cảm xúc ai cũng thấy, nhưng cái khổ thứ hai là cái khổ bản chất thì cái khổ này bậc thượng trí mới thấy được.
Hễ còn có hiện hữu thì còn có cơ hội bị hai cái khổ kia là gần cái ghét và xa cái thích.
Và cái thứ ba, chỉ riêng sự có mặt đã là khổ rồi. Là vì sao?
- Vì thứ nhất, nó là nền cho hai cái khổ trước.
- Thứ hai, nó vô nghĩa, vô vị, vô ích và vô duyên. Bốn cái 'vô'.
30/06/2020 - 10:26 - hongha7711
Tôi từng ở trong những ngôi nhà Phật tử mấy triệu.
Tôi từng ở trong những ngôi nhà Phật tử bên Cali đi ra đi vô không cẩn thận, lỗ mũi quẹt tường, chậc ních à.
Ở trong hai ngôi nhà tôi thấy một điểm giống nhau là nếu gia chủ không có đời sống tâm linh thì hai cái nơi đó đều là hai cái nhà ngục vì tôi thấy nó quá vô vị.
Trong khi tôi về cái am của tôi ở Florida, sách vở của tôi trùng trùng, một là tôi đọc online, hai là tôi đọc sách in thoải mái.
Còn ở chỗ đó tôi thấy cái sự vô vị của nó, đi ra đi vô gặp mặt nhau cười cười, mình muốn ăn gì họ nấu cho mình ăn cái đó, lâu lâu họ gặp mặt mình họ hỏi Đạo thì không nói gì . Còn gặp cái kiểu mà khi không có mình thì hai vợ chồng hai đứa con họ gặp nhau họ nói cái gì nữa.
Có nhiều cuộc hôn nhân mà tôi biết nó rã không phải là vì ai có lỗi hết mà chỉ vì sự vô nghĩa của nó, chán. Sống với nhau lâu ngày chúng ta không có gì để cho nhau, để nói với nhau, cứ lặp đi, lặp lại, lặp đi, lặp lại, tune again những cái điệp khúc rất là tẻ nhạt. Cuối cùng có một ngày nó mắc vào những cuộc tình công sở.
Tại sao người ta thích ngoại tình?
Không phải người ta tệ đâu mà vì nó lạ. Bởi vậy nhiều khi vợ mình là dĩa cơm nguội nhưng là cơm tấm với cha hàng xóm . Lý do là nó cứ chán, cứ có nhiêu đó hoài.
Ở đây tôi không muốn đụng chạm đến hôn nhân gia đình, nhưng mà tôi muốn nói đến bậc thượng trí họ nhìn cuộc đời này có ba cái đáng chán.
- Cái thứ nhất, có mặt ở đời là phải chấp nhận mất mát, lìa xa những thứ mình thích.
- Thứ hai, có mặt ở đời là sớm muộn gì cũng phải chấp nhận những thứ mình ghét.
- Cái thứ ba, chỉ cần có mặt trên đời này là mình có cơ hội để chịu hai cái khổ trước. Và đồng thời bản thân sự có mặt đã là vô nghĩa, vô vị, tẻ nhạt.
Còn quý vị hỏi tôi là: "Tại sao bậc thượng trí họ chán sự hiện hữu?",
Là bởi vì đã nói 'thượng trí' là họ có niệm và có tuệ, chánh niệm và trí tuệ.
Khi các vị sống với chánh niệm và trí tuệ thì sẽ thấy từng cái giây phút mà quý vị nói là hạnh phúc nó chớp nhoáng, chớp tắt, chớp tắt, chớp tắt. Khi họ thấy mọi thứ là chớp tắt, họ chán.
Còn mình cứ nghe giảng đời là bể khổ nhưng không được nghe tới nơi tới chốn. "Khơi khơi tôi đang hạnh phúc quá, tôi đang sống trong mối tình đầu với một con nhỏ trang lứa với tôi đẹp lộng lẫy luôn, rồi bây giờ bắt tôi thấy đời là đau khổ, tôi thấy sao nổi! Tôi đang tuổi trẻ sung sức mà! Tôi mới tậu được một chiếc xe rất là vừa ý, quý vị biết không ? Tụi tôi đang có kế hoạch honeymoon ở Hawaii mà . Bây giờ, ông Sư ổng bắt tôi phải nhận đời là khổ, tôi không thấy nổi!".
Tuy nhiên, đối với một hành giả Tứ Niệm Xứ thì lại khác. Khi mình sống chậm lại, chữ 'chậm' ở đây không phải là tốc độ, 'chậm' là không để cho sáu căn nó bôn ba theo sáu trần mà mình sống với những gì nó đang diễn ra trước mắt. Nên nhớ!
Hành giả Tứ Niệm Xứ
- không đi tìm sáu trần, mà
- ngồi yên quan sát những cái trần mà mình không tránh được.
- Một, là trần cần thiết.
- Hai, tự nó đủ duyên là nó có mặt.
- Tới giờ mình có cần ăn không? Bữa ăn đó có là trần không?
- Qúy vị có cần đi tắm không? Cái chuyện nước nó dội vô mình có phải là sáu trần không?
Cái trần không tránh được ở đây gồm có hai,
- một là cái trần cần thiết,
- hai là mình không tránh được nghĩa là nó đủ duyên.
Cho nên hành giả Tứ Niệm Xứ không có đi tìm sáu trần để thưởng thức mà chỉ quan sát sáu trần khi không tránh được. Không tránh được ở đây gồm có hai, một là trần cần thiết, hai là khi nó đủ duyên mình phải chịu thôi. Thí dụ như mình đang ngồi, hàng xóm nó làm rớt mấy cái thùng kêu cái 'đùng', thì hỏi mình tránh ngã nào? Mà cái đó không phải là cái cần thiết đúng không nhưng nó lại lọt vô trường hợp thứ hai, nó đủ duyên thì mình chịu chết thôi. Thế giới này là thế giới của duyên mà!
Cho nên, hành giả Tứ Niệm Xứ sống miên mật với chánh niệm và trí tuệ (LTP: Vì thế chỉ có chánh niệm thôi thì không đủ - U Tejaniya).
- Chánh niệm là gì là biết rõ 'How' và
- trí tuệ là biết rõ 'what'.
- 'How' là biết rõ cái activities của mình, biết mình đang đi, đang đứng, đang nằm, đang ngồi.
- Biết cái 'what' là sao ? Biết cái này là thiện, cái này là ác, cái này là đất, nước, lửa, gió. (LTP: Nghĩa là có sử dụng trí tuệ - U Tejaniya)
Tùy tôi tu đề mục nào thôi, miễn là khi tôi cầm cái ly tôi không để cho phiền não có mặt. Còn cái chuyện tôi lưu ý đến khía cạnh nào là tùy đề mục tôi chọn.
Có hai cái lưu ý,
- một là mình lưu ý cái mình cần nhìn,
- hai là lưu ý cái mình không cần nhìn.
Nghe người ta la hét là mình chỉ ghi nhận người ta đang la, bực mình mình chỉ biết đang bực mình, tức là mình chỉ quan sát chỗ lưỡi cưa nó cứa vào khúc gỗ thôi, chứ không có quan sát ra ngoài vì nó không có cần thiết.
Các vị không có tu các vị nghe thấy nó kì "Ủa sao Pháp môn gì nghe nó lạ dữ vậy?". Nhưng mà cứ làm thử, nó an lạc vô cùng, bởi vì (tôi đã nói cái này không biết bao nhiêu lần) thế giới này nó chỉ tồn tại trong giây phút hiện tại thôi.
- Cái nó đã xảy ra cách đây một giây bây giờ nó không còn nữa và
- cái sẽ xảy ra tiếp đây một giây là cái chưa có.
Mình tu Tứ Niệm Xứ, Tuệ Quán, Minh Sát, Vipassana là mình đang sống hết mình với những gì đang xảy ra ngay bây giờ.
Mà tại sao phải sống hết mình với những cái xảy ra bây giờ? Bởi vì cái quá khứ nó qua rồi nhớ lại chỉ vô ích thôi. Cái quá khứ nó chỉ có giá trị khi nào nó là một bài học, nó là một cái ấn tượng cần thiết. Thí dụ như vị A-La-Hán ngài không có phóng dật, thất niệm nhưng mà thí dụ như ngày hôm qua có người thỉnh Ngài hôm nay đến nhà ăn cơm. Vậy buổi sáng hôm nay Ngài có nên nhớ lại lời hứa của ngày hôm qua không? "Dạ có!" Tại sao vậy? Hôm qua bà Loan bả mời, ngài A-La-Hán không cần phải nhớ chuyện cũ nên đi theo lại nhà bà Nga này, chiều bà Loan bên kia tới, đốt chùa! Hiểu không?
Cho nên, A-La-Hán vẫn phải biết chuyện cũ nhưng người ta biết một cách cần thiết.
Còn mình là như vậy nè, mình toàn là nhớ cái không cần thiết không à! Mình tới trước nhà này đậu xe, cái lát mình đi ra mình thấy có chiếc xe khác nó đậu xéo làm mình ra không được, cái mình dòm kỹ biển số "Xe này của con nhỏ mới hôm qua mình gây lộn nè! Đậu vậy là đậu để kiếm chuyện nè!". Tức là mình phăng ra những cái chuyện mà lẽ ra có chắc người ta có ý đó không mà mình moi ra cho bằng được.
Cái hồi nó ghét nhau nó moi ra những cái li chi li chi. Đi vô nhà bếp ngồi ăn chung, nó ngồi kế bên mình mà nó để cái chén hơi mạnh là mình nghĩ nó để ngay mặt của mình, cái đó có không? Khủng khiếp. ...
Cho nên chữ 'Ác" ở đây thấy nó lớn chuyện khiếp lắm. 'Ác' gồm có hai, là cái xấu cần phải trừ bỏ và sự giậm chân trong cái thiện đã là cái ác rồi.
Và ở trong ba cái hành, cái Phi Phúc Hành là cái cần phải bỏ nhưng mà mình còn kẹt trong hai cái sau. Rồi quý vị hỏi tôi một câu nữa "Ủa tôi thấy trong Phúc Hành là mấy cái thiện không à mà giờ mình phải vượt qua là sao?".
Vượt qua là vầy, là
- vẫn tiếp tục hành thiện nhưng
- không cầu quả nhân thiên.
Chính vì cái chỗ này Đức Phật nói "Không, dầu cho tự lái hay người khác chở đều không nên nhậu!".
Nhưng mà nó khổ thế này, nhậu thì mình bỏ hẳn được, nhưng công đức sao bỏ đây?
Vậy cho nên mình phải chuyển cái lý tưởng hành động. Không phải những người nào mê tiền đều xấu.
Có người họ cắm đầu vô tiền chỉ vì họ mê tiền, họ mê cảm giác le lưỡi đếm tiền, họ mê cảm giác gục mặt vô statement mỗi tháng xem coi nó vô bao nhiêu ra bao nhiêu.
Nhưng có nhiều người họ cần tiền để họ làm cái việc hữu ích cho xã hội. Nó khác nhau.
- Cho nên, cái hạng thứ nhất là trốn khổ tìm vui bất chấp thiện ác.
- Hạng thứ hai trốn khổ tìm vui bằng cách làm lành lánh dữ, làm lành lánh dữ để chi, để trốn khổ tìm vui.
- Hạng thứ ba, tiếp tục làm lành lánh dữ nhưng không phải trốn khổ tìm vui mà để dứt điểm thiện ác, buồn vui.
Thì ở đây cũng vậy, chưa là Thánh thì mình phải tiếp tục luân hồi, chưa là Thánh thì mình phải tiếp tục làm thiện lánh ác, nhưng mà làm thiện lánh ác với tinh thần của một người cầu giải thoát.
Người không biết Đạo nhiều người ta làm lành lánh dữ để trốn khổ tìm vui. Còn mình làm lành lánh dữ để không còn thiện ác, buồn vui, mặc dù mình đang làm lành lánh dữ mà mục đích là để mai này không còn cái chuyện thiện ác nữa. Tôi cố ý tôi nói hoài, tôi nói đến chừng nào quý vị có thể chán, có thể nhàm "Tại sao ổng cứ nhắc tới nhắc lui!", bởi vì khi các vị đã thấm được cái này rồi thì nó vững trăng.
Cứ nhớ:
- ác cần phải tránh,
- thiện cần phải làm, nhưng quan trọng là anh hành thiện tránh ác bằng lý tưởng gì.
01/07/2020 - 02:12 - hongha7711
Cái ác nó gồm có hai thì cái thiện nó cũng gồm có hai.
- Cái thiện thứ nhất là những điều lành ta cần phải trau dồi bởi nhờ nó ta bỏ được cái ác. Đó là trí tuệ, từ bi, kham nhẫn, chánh niệm, thiền định.
- Cái thiện thứ hai là sự lìa bỏ các thiện ác, gọi là chí thiện.
Giống như cái bà đó bả hỏi "Anh nói thiệt với tôi anh đi với con nhỏ đó mấy lần rồi, ít nhất là phải cả chục?" - "Không, có hai đêm à!". Các vị nghĩ bao nhiêu đó đủ để ly dị chưa?
Có ông ổng đang hấp hối, ổng nói với bà vợ: "Anh đi lúc này anh không có đành . Em đẹp quá đi, nhiều thằng nó theo đuổi em. Mà trước khi anh chết anh muốn biết một chuyện thôi, là em đã phản bội anh bao nhiêu lần rồi? Anh biết bao nhiêu lần anh đi liền! Anh đi nhắm mắt xuôi tay thanh thản!". Bả sụt sùi: "Thôi tới nước non này giấu làm chi! Mỗi lần em ngủ với một thằng em có giữ lại một hạt đậu để lưu niệm" - "Giờ nó đâu rồi?" - "Em nấu chè hết rồi!". Nó nhiều đến mức đủ cho bả nấu chè. Thí dụ như vậy. Theo tôi thì không cần đủ để nấu chè, chỉ cần năm hột là tôi đã nhảy lầu rồi, tại cái tánh tôi ghen dữ lắm. Nói quý vị ngạc nhiên "Tại sao ổng không có vợ mà ổng ghen dữ?". Là bởi vì, trong chùa có một bữa đang chờ làm lễ. Có nguyên một đám mấy ông thiện nam vô chùa nói chuyện, ổng bàn ông này sợ vợ, ông kia sợ vợ. Cuối cùng, hòa thượng mới ra "Tôi mới là sợ vợ nhất! Tôi tu từ hồi nhỏ đến bây giờ, tôi sợ đến mức bây giờ tôi không có dám . Thấy sợ luôn".
Thiện nó có hai.
- Một là những hạnh lành mà mình cần phải trau dồi, cần phải có được, cần phải sở hữu.
- Còn thiện thứ hai là khả năng lìa bỏ thiện ác, cái này được gọi là chí thiện.
Vì sao? Là vì
- ở cái thiện một, ta còn có cơ hội quay lại với cái ác. Còn
- ở cái thiện thứ hai, ta hoàn toàn không còn cơ hội quay lại nữa.
02/07/2020 - 01:54 - hongha7711
Ta nói rằng chỉ còn một chút xíu hiện hữu trên đời này dầu vi tế cấp mấy thì ta cũng nói rằng nó đáng gớm, đáng sợ như một miếng phân vậy. Đó là A Tỳ Đàm nói. Còn bên Tạng A Tỳ Đàm nói thế này "Chỉ còn mình còn thích trong cái thiện là mình còn cơ hội quay lại cõi nhân thiên". Mà khi mình còn quay lại nhân thiên mình còn cơ hội ác nữa không? Còn chứ. Như vậy cái thiện này là cái thiện đóng kịch thôi phải không? Thiện này là thiện diễn thôi, chỉ giai đoạn thôi.
Cũng giống như hai cái đám nhậu hồi nãy, đám thứ nhất nó nhậu rồi nó tự lái xe về, một là tự gây tai nạn, hai là cảnh sát bắt nó. Còn nhóm thứ hai nó khôn hơn, lần nào nó đi nhậu cũng kêu Uber về. Nhưng mà suy cho cùng tôi thấy hai cái hạng này không có hạng nào xài được hết. Như nãy tôi kể chuyện ngoại tình nhiều người nghe tưởng tôi nói chuyện tào lao. Đã là ngoại tình đối với tôi một thúng đậu hay một chén đậu, các vị nghĩ coi ... Tôi hỏi cỡ cô cô chịu được mấy hột? Có hiểu chữ hột không? Chứ tôi là hai hột tôi đuối rồi, thật ra đối với tôi một hột mười năm tôi không quên được, bả nói với tôi bả mới một hột là mười năm tôi không quên được mà giờ bả quất cho tôi một chén chắc tôi chết luôn! Mà giờ bả đem bả nấu chè thì hỏi làm sao mà chịu nỗi! Tôi nhìn mặt quý vị, nhất là nữ, sau buổi học này ra đường gặp đậu là đã thấy ghét rồi.
Cho nên, bây giờ mới hiểu vì sao Phật dạy một đống phân hay là một miếng phân đều đáng gớm. Bây giờ hiểu chưa?
Chỉ cần mình còn là phàm một kiếp thôi, mình còn sanh lên cõi Phi Tưởng Phi Phi Tưởng, sống hết cái kiếp đó rồi thì trời biết. Ví dụ trong bộ (Tỳ Bà Sa) nói cái này mới khiếp: Ông A Tư Đà coi tướng Thái Tử. Ổng bây giờ ổng đang ở trên Phi Tưởng Phi Phi Tưởng, sống 84.000 đại kiếp, ổng xuống ổng sanh, trãi qua một kiếp độn, kiếp nhân thiên xong rồi ổng sanh qua làm con chồn để ổng trả một cái nghiệp cũ. Mà đã vô tới kiếp chồn thì cơ hội quay lại biền biệt quý vị biết không? Qúy vị có hiểu chữ 'biền biệt' không?
02/07/2020 - 09:07 - hongha7711
(còn tiếp)
⏱️
Diễn đàn tuy ảo, nhưng nghiệp quả có thật
Sư Toại Khanh (Giác Nguyên) Giảng Kinh
Diễn đàn tuy ảo, nhưng nghiệp quả có thật
Sư Toại Khanh (Giác Nguyên) Giảng Kinh