2021-03-26, 12:40 PM
Sư Toại Khanh giảng Thiện Ác (1-4)
https://toaikhanh.com/videotext.php?vid=n4EhDY6Fgio&abt=Thi%E1%BB%87n+%C3%81c#Top
25/06/2020 - 04:35 - hongha7711
Trong tài liệu tiếng Anh, Pali nói rất rõ từ kì kết tập đầu tiên, ba tháng sau khi Phật Niết Bàn đã có kết tập A Tỳ Đàm rồi.
Tôi nói và tôi chịu trách nhiệm: Nó xui một chỗ là người Việt Nam thích nghe, chứ không thích đọc.
Các vị nhà ở gần tôi đến nghe tôi nói . Các vị mến tôi, quý tôi và các vị tin một mình tôi, tôi ban cho cái gì là các vị quỳ xuống cung kính mà húp cho bằng sạch cái lời tôi nói mà các vị không có tra cứu. Cái đó không phải là thái độ khoa học. Âu Mỹ không có như vậy. Ví dụ Sư cô Aggañāṇī người Đức, bả là một người thiếu phụ người Đức. Bả đi du lịch bên Miến Điện, bả quý ngài Nandamala . Gặp người Việt Nam là tiêu rồi . Người Việt Nam mà quý Ngài chỉ có hả họng nhận nước bọt của Ngài thôi. Tôi cố ý tôi nói nặng lời như vậy. Nhưng bả thì không, bả quý Ngài, bả học với Ngài, những gì Ngài nói chỉ toàn là gợi ý thôi. Chính bả về bả học tiếng Pali, tiếng Miến Điện. Chính bả nghiên cứu kinh điển. Chính bả là người đã lập ra một nhóm nghiên cứu A Tỳ Đàm ở Đức . Bả có hẳn một trang web mà bản thân tôi vẫn ngày ngày đi vào trang web đó lấy bài ra đọc . Đó là trang Abhidhamma.com, Abhidhamma.org, bốn thứ tiếng Anh, Đức, Miến, Pali. Còn mình thì không, tất cả những người Phật tử mà tôi tiếp xúc . Tất cả những người Phật tử mà nói kiểu đó đem truy ra đều không có đọc sách gì ngoài sách tiếng Việt.
Còn những người đọc được ngoại ngữ không bao giờ hỏi tôi cái câu mà nó dở ẹc như vậy: "Sư ơi, tạng A Tỳ Đàm có phải của Phật không?". Tất cả người hỏi tôi câu đó đều là những người,
Cái Phật giáo Nam Tông truyền vào Việt Nam từ năm 1932 đến bây giờ, những cái này mà đến năm 2020 quý vị vẫn biết thì tôi cho rằng đó là cái phước phận của mình nó mỏng quá. Trong khi nếu quý vị biết đọc ngoại ngữ thì nó êm đềm lắm.
Hỏi: trong khi Sư giảng Sư nói "cái phần chú giải nói như thế này", vậy chú giải đó là của ai?
Trả lời: Kinh điển có ít nhất là năm đời.
Có người thắc mắc tiếp "ai có thẩm quyền giải thích Tam Tạng?".
Chính là các vị Thánh thời Đức Phật, ngài Xá Lợi Phất, ngài Mục Kiền Liên, ngài A Nan, ngài Ca Diếp. Chú giải đời một là do ngài Xá Lợi Phất, ngài Mục Kiền Liên, ngài Anan, ngài Ca Diếp chú thích. Tại sao họ kiết tập không có? Tại sao có những bài pháp ngài Xá Lợi Phất thuyết được ngài Anan kể lại trong kỳ kiết tập nhưng mà phần chú thích của ngài Xá Lợi Phất thì lại không? Tại sao có những bài kinh mà ngài Xá Lợi Phất thuyết mà đức Phật có lên tiếng xác nhận, ai cũng biết hết, còn có những bài kinh mà ngài Xá Lợi Phất thuyết nhưng không có đức Phật, rất nhiều bài giảng của ngài Xá Lợi Phất thuyết ngài Anan biết nhưng không có nhắc lại. Tại sao?
Nó có lý do rất là quan trọng .
...
Bây giờ tôi ôn lại cái hôm qua nha. Hôm qua tôi nói về những cái khái niệm quan trọng trong cuộc sống và trong cuộc tu của mình. Nhưng mà đa phần, 99% Phật tử mình thờ ơ.
Hôm qua tôi bàn về chữ hạnh phúc và đau khổ trong đạo Phật. Tôi ôn lại chút xíu thôi.
Chính vì có thích, có ghét nên mới có đau khổ và hạnh phúc. Tại sao? Vì
Còn nói theo khía cạnh tu chứng thì có hai thứ hạnh phúc.
Cho nên muốn hạnh phúc rốt ráo thì cái hạnh phúc đó phải nằm ngoài cái thích và ghét. Hạnh phúc của thế gian nó phải lệ thuộc cái có và cái không.
Đức Phật Ngài ra đời Ngài nói mệt quá mệt quá, vô số kiếp tụi con luân hồi, trốn khổ tìm vui, mà niềm vui và khổ của các con toàn là điều kiện không à, mệt quá, mệt quá, bây giờ cái cách mà Như Lai bày ở đây là hạnh phúc thật sự là không còn thích không còn ghét nữa.
Cho nên cái ngày chưa biết Đạo thì mình trốn khổ tìm vui.
Biết Đạo ba mớ thì làm lành lánh dữ.
Định nghĩa ở thế gian hạnh phúc là do mình có cái gì hoặc không có cái gì . Hạnh phúc và đau khổ nó đến từ cái thích và cái ghét, có được cái thích và không tránh được cái ghét thì đều là hạnh phúc và đau khổ.
Khi đức Phật ra đời Ngài nói hạnh phúc thật sự là không còn thích và không còn ghét nữa.
Và tôi đã chứng minh rồi, có nhiều lúc trong đời mình
Muốn thành Phật là đổ mồ hôi, xót con mắt, máu lệ tính bằng biển chứ không phải tính bằng lít. Có người hỏi "Tu khó vậy Sư?" Tôi không biết hành Ba-la-mật, bố thí thân xác, tình cảm, tôi chỉ biết một chuyện thôi .
Ở đây tôi nói luôn một chuyện . Nhiều người tưởng mình không ham danh lợi, sai.
Ham danh nó có hai trường hợp,
Chưa hết, cái này còn độc nữa nè . Tôi không ham danh nhưng mà tôi muốn người khác biết là tôi không ham danh.
Tôi rất muốn người khác biết là Sư Toại Khanh không có ham danh. Tôi tu quá mà, tôi muốn người ta biết là tôi tu. Tôi muốn người ta biết là tôi ở trên núi, tôi ít khi nào gặp Phật tử, tôi không thích ồn, tôi thích ngồi thiền.
Trong Kinh nói rất rõ, người tu hành có nhiều hạng.
Còn đằng này, tiền đâu phải là trái lựu đạn đâu mà sợ dữ vậy "Thôi, thôi! Thầy không có nhận cô. Thầy chỉ thuyết pháp bằng lòng từ bi thôi. Tiền con biết luật cấm mà con!" Chi vậy ? Đối với tôi cái đó không có đẹp, cái đó là gian.
Nên cái ham danh ham lợi nó có tế và có thô, nhiều khi mình không biết. Có dạng ham lợi mà thô là ngay cả của phi nghĩa họ vẫn lấy, hoặc là khá hơn chút không phải của phi nghĩa mà cái gì hợp pháp hợp đạo, mình cũng muốn, hoặc là có một trường hợp nữa cái nhỏ mình không thích mà cái lớn mình thích. Không thích lễ lạc, không thích nhận bao thư, trong đó có hai ba chục đồng bạc à . Nhưng mà có một bà đại gia nào đó tới cúng hai chục ngàn thì hoan hỉ, hoặc là bả không cúng bao thư mà hỏi số tài khoản cúng vào đó trăm mấy, chuyện đó hoan hỉ.
Trong trường hợp đó, ham lợi đó là không có thích thô mà thích tế.
Có nhiều vị họ cần tiền không phải để hưởng thụ, mà họ cần tiền để thực hiện một cái tâm nguyện gì đó. Nếu nói trên giấy trắng mực đen thì vị đó lành quá, họ cần tiền không phải sống sung sướng tiện nghi mà họ cần tiền để thực hiện một tâm nguyện gì đó nhưng mà chỉ có họ và trời mới biết . Khi mà tiền rót vô họ có vui hay không, cái vui đó là lành hay là bất thiện .
29/06/2020 - 08:41 - hongha7711
Các vị phải bình tĩnh chỗ này, cái này nó khó lắm. Ví dụ, tôi có một ước mơ là làm mấy cái làng nghề bên Miến Điện. Trong đó tôi mua đất xây những dãy nhà tiện nghi vừa đủ để cho người Miến Điện sống, tàn tật, mù, câm, đui, điếc, chỉ có tâm thần là tôi không dám nhận thôi, bởi vì nó buồn nó đốt nhà, là chết luôn. Đứa nào thêu được thì thêu, đứa nào vẽ được thì vẽ, làm thợ mộc, làm thợ may. Chứ kêu tôi móc tiền nuôi đám tàn tật, cô nhi thì tôi không có muốn. Tôi không có muốn cho cá mà tôi muốn dạy họ câu. Và tôi muốn mỗi sáng Bát Quan Trai trong chùa phát loa ra chỗ đó, trong chùa truyền giới và thuyết pháp, đui mù câm điếc vẫn làm việc, lời Pháp lời Kinh vẫn vang vọng trong cái làng đó, chiều có những lối đi rất là sạch đẹp, đường sáng trưng vậy đó. Đèn thì mở cho mấy người điếc, Pháp thì mở cho mấy người đui. Đại khái là tôi muốn làm cái làng nghề như vậy, tiền ở trong đó tôi trích ra một phần để làm cầu đường. Tôi mê lắm. Ở đâu tôi có tiền, tôi cũng mong một người nào đó không cần đưa tiền cho tôi . Họ nghe lời này của tôi rồi tự họ đi làm.
Khi tôi biết có người họ làm như vậy tôi thích lắm. Và chỉ có trời mới biết cái thích đó là tâm thiện hay tâm háo danh, vì khi họ làm cái đó, tôi cũng được tiếng vậy.
Cho nên, chính mình tu là mình phải có khả năng đọc được lòng mình. Chứ còn có nhiều cái trên danh nghĩa, trên từ ngữ nó đẹp vô cùng, nó đẹp lắm.
Tôi nói luôn nha, kể cả những người không có biển thủ, không có tham làm, không có tư túi, không có tơ hào, mà khi họ nhận tiền để làm cái việc công, nó có nhiều cách để họ tham lắm quý vị. Thí dụ, họ không có tư túi tức là họ không có lấy của công nhét vô túi nhưng mà thế này, hồi trước lúc quỹ từ thiện còn ít thì họ đi xe đò, bây giờ họ thuê xe máy lạnh, hồi trước họ bay bằng Economy bây giờ họ bay bằng Premium, sau đó tiền nhiều quá có thể chuyển qua Business, rồi tiền nhiều quá thì First class. Họ không có lấy ra xài riêng bởi vì chuyến bay đó là chuyến bay cần thiết mà . Nhưng mà nó nâng cấp từ từ upgrade upgrade.
Hồi đầu cần lắm mới đi, còn giờ thấy hơi cần cần đã đi rồi. Hồi đầu nó qua ở motel, bây giờ qua ở hotel... Tôi nói lại là chuyến bay đó cần thiết, cái chuyện ở khách sạn là cần thiết nhưng mà hồi đó chuyến bay nó không cần phải mắc như vậy . Nhưng mà giờ xài mắc hơn chút, khách sạn không cần ở tốt như vậy nhưng giờ họ ở tốt hơn một chút. Đó là những cái mà chỉ có họ biết thôi.
Hỏi: "Như vậy có phạm giới không Sư?".
Trả lời: Họ có quyền xài cái đó. Đó là chuyến bay cần thiết.
Tôi nói rõ đó là cô chứ không phải ai. Vì thật ra cô đã kêu gọi cho hai chục cái giếng bên Miến Điện . Hai chục cái giếng đó chỉ được thực hiện khi thấy bóng dáng cô qua . Cô là người giao tiền mà. Thay vì cô bay bằng chuyến bay Economy, giờ cô bay bằng Premium nhưng mà nó có lý do là vì "Tôi lớn tuổi. Tôi ngồi hai mấy tiếng đồng hồ tôi ngồi không có nổi. Tôi ngồi Premium tôi đâu có tội". Thực ra cái đó quần chúng vẫn thông cảm. Tôi nghĩ tôi thông cảm chứ! Chứ cô bị liệt thì ai sẽ thay thế cô đây. Cô biết rất nhiều người sẵn sàng cho tiền nhưng kêu bay không ai chịu bay hết. Cô biết cái chuyện ở đây vào ngày cuối tuần đã khó rồi, chứ đừng có nói bay cả mười ngày sang xứ Châu Á . Rất là khó nên họ phải trông cậy vào cô. Cái chuyện cô bay đâu có phạm giới đâu cô.
Hôm qua tôi đã định nghĩa về hai chữ Hạnh phúc và Đau khổ. Khi anh hiểu hai chữ Hạnh phúc và Đau khổ thì đời sống anh nó khá hơn và anh tu tập nó tốt hơn. Bằng chứng là hôm qua tôi đã chỉ quý vị cách đối phó với những cơn đau, quý vị còn nhớ không?
Sáng nay tôi bàn qua hai chuyện khác mà bà con nghĩ rằng bà con biết rất nhiều. Nhưng tôi e là quý vị chưa có hiểu đủ để xài. Hôm qua là chữ buồn vui, sướng khổ .
Sau đây tôi bàn đến hai chữ Thiện và Ác. Nếu có người hỏi từng người ở đây định nghĩa về chữ Thiện Ác quý vị định nghĩa được không? Định nghĩa sao mà mình có thể xài được trong đời sống, chứ còn mình định nghĩa cho vui, cho trà dâng tửu hậu, cái đó thì dễ . Còn định nghĩa để xài được, lấy ra áp dụng được trong đời sống thì cái đó mới quan trọng.
Hôm qua tôi đã nói về chữ Sướng, Khổ, Buồn, Vui. Bữa nay tôi nói đến hai chữ Thiện, Ác.
Cái tiếng chuông này, người đánh đánh bằng tâm thiện hay tâm bất thiện? Chỉ có người đó mới biết thôi. Trong khi trên hình thức, nghe nói chuông mỏ là thấy nó tu rồi, mà tu là thiện rồi đúng không? Nhưng mà thực tế nó không phải như vậy. Chưa chắc!
Ác là gì? Ác có hai, là
30/06/2020 - 12:37 - hongha7711
Nó học ba mớ nó dòm thằng nào cũng dốt hết trơn. Nó ngồi thiền một ngày được có hai tiếng mà nó dòm xung quanh toàn là cái lũ phàm phu không à . Có mình nó là thánh à . Mà trong khi đó nó ngồi hai tiếng trong đó nó ngủ hết phân nửa rồi nhưng mà nó vẫn thấy đứa khác là phàm.
Kì đó tôi đi với một nhóm bên Châu Âu, đi qua Miến Điện ngang trường thiền. Lúc đó hết giờ ngồi thiền chung với đại chúng rồi . Người ta đi về hết rồi . Còn sót lại một bà ở trong mùng ngồi. Mà tôi không dám tả sao mai mốt giống bả. Bả khum đến mức tôi tưởng tượng giống cái mái che luôn. Mấy bà đi chung thấy suýt xoa: "Người ta đi hết mà còn ngồi thêm nữa, ngồi bonus, extra nữa". Còn bà nữa nói: "Ngồi vậy mỏi chết luôn, chắc bà này vô định rồi không biết mỏi nữa". Mỗi người nói một câu đến bà thứ tư tôi chịu hết nổi rồi, tôi mới nói: "Lại vén mùng xem coi bả đang ngủ hay bả đang định".
Nó có nhiều lý do để bả tiếp tục ngồi . Tại sao không chịu nghĩ là nãy bả vô quá trễ, giờ đi hết, bả còn sót lại, tại sao mình không nghĩ vụ đó? Không phải là tôi không thích khen người khác mà tôi không thích người khác khen một cách vội vã. Thấy bả là người duy nhất còn sót lại trên thiền đường nó có nhiều lý do lắm. Thứ nhất, có thể hồi nãy bả là người vô trễ quá. Thứ hai, có chắc là giờ bả đang ngủ hay bả đang thiền ?
Hoặc là hôm qua tôi về chùa, có cô cổ ngồi ngoài hành lang mà cổ gục cái đầu xuống. Cách ngồi của cổ có ba lý do để mình hiểu.
Cho nên, mình thấy người ta ngồi thiền chưa chắc họ đang thiền, họ ngồi chưa chắc họ đang ngồi.
Cái ác ở đây có hai,
Do vô minh trong bốn đế
người ta tạo các nghiệp thiện ác,
và trong nghiệp thiện ác đó, từ chuyên môn trong Phật học gọi là hành.
Phi phúc hành là gì?
Là bất cứ nghiệp thân, nghiệp khẩu, nghiệp ý nào mà nó được tác động bởi tham, sân, si thì cái đó được gọi là phi phúc hành.
Phi phúc hành nó dắt mình đi về cõi nào?
Nó dắt mình đi đọa.
Thứ hai, phúc hành là các việc thiện ở cõi dục và cõi sắc giới.
Thiện ở cõi dục là gì?
Là bố thí, giữ giới, phục vụ, nghe pháp, hồi hướng, trau dồi kiến thức giáo lý... gọi là thiện dục giới.
Thiện ở sắc giới là gì? Là tu tập các tầng thiền bằng những đề mục vật chất như đất, nước, lửa, gió, xanh, vàng, đỏ, trắng, hư không, ánh sáng, bất tịnh, thủy trượt, hơi thở, cái đó được gọi là thiện sắc giới.
Phi phúc hành được gọi gọn là ác hành, ác hành dẫn mình đi sa đọa.
Phúc hành là các nghiệp thiện nó dắt mình đi quẩn quanh trong các cõi nhân thiên.
Mà các vị biết rồi, quẩn quanh trong các cõi nhân thiên là 99,9% là để hưởng thụ và tiếp tục tạo nhân sanh tử đúng không?
Bất động hành là cái gì?
Bất động hành chính là các tầng thiền vô sắc.
Trong các tầng thiền vô sắc, tầng cao nhất là phi tưởng phi phi tưởng xứ, tầng này sống được 84.000 đại kiếp, nó sống xong thì nó quay trở lại cõi dục, mọi thứ trở lại bất trắc, bất toàn như cũ.
30/06/2020 - 01:49 - hongha7711
(còn tiếp)
https://toaikhanh.com/videotext.php?vid=n4EhDY6Fgio&abt=Thi%E1%BB%87n+%C3%81c#Top
25/06/2020 - 04:35 - hongha7711
Trong tài liệu tiếng Anh, Pali nói rất rõ từ kì kết tập đầu tiên, ba tháng sau khi Phật Niết Bàn đã có kết tập A Tỳ Đàm rồi.
Tôi nói và tôi chịu trách nhiệm: Nó xui một chỗ là người Việt Nam thích nghe, chứ không thích đọc.
Các vị nhà ở gần tôi đến nghe tôi nói . Các vị mến tôi, quý tôi và các vị tin một mình tôi, tôi ban cho cái gì là các vị quỳ xuống cung kính mà húp cho bằng sạch cái lời tôi nói mà các vị không có tra cứu. Cái đó không phải là thái độ khoa học. Âu Mỹ không có như vậy. Ví dụ Sư cô Aggañāṇī người Đức, bả là một người thiếu phụ người Đức. Bả đi du lịch bên Miến Điện, bả quý ngài Nandamala . Gặp người Việt Nam là tiêu rồi . Người Việt Nam mà quý Ngài chỉ có hả họng nhận nước bọt của Ngài thôi. Tôi cố ý tôi nói nặng lời như vậy. Nhưng bả thì không, bả quý Ngài, bả học với Ngài, những gì Ngài nói chỉ toàn là gợi ý thôi. Chính bả về bả học tiếng Pali, tiếng Miến Điện. Chính bả nghiên cứu kinh điển. Chính bả là người đã lập ra một nhóm nghiên cứu A Tỳ Đàm ở Đức . Bả có hẳn một trang web mà bản thân tôi vẫn ngày ngày đi vào trang web đó lấy bài ra đọc . Đó là trang Abhidhamma.com, Abhidhamma.org, bốn thứ tiếng Anh, Đức, Miến, Pali. Còn mình thì không, tất cả những người Phật tử mà tôi tiếp xúc . Tất cả những người Phật tử mà nói kiểu đó đem truy ra đều không có đọc sách gì ngoài sách tiếng Việt.
Còn những người đọc được ngoại ngữ không bao giờ hỏi tôi cái câu mà nó dở ẹc như vậy: "Sư ơi, tạng A Tỳ Đàm có phải của Phật không?". Tất cả người hỏi tôi câu đó đều là những người,
- một là không biết ngoại ngữ,
- hai là không đủ ngoại ngữ để đọc,
- thứ ba là lười, cứ đi kiếm sách tiếng Việt mà đọc.
Cái Phật giáo Nam Tông truyền vào Việt Nam từ năm 1932 đến bây giờ, những cái này mà đến năm 2020 quý vị vẫn biết thì tôi cho rằng đó là cái phước phận của mình nó mỏng quá. Trong khi nếu quý vị biết đọc ngoại ngữ thì nó êm đềm lắm.
Hỏi: trong khi Sư giảng Sư nói "cái phần chú giải nói như thế này", vậy chú giải đó là của ai?
Trả lời: Kinh điển có ít nhất là năm đời.
- Đời một là chánh tạng do đức Phật và các vị Thánh cùng thời với Ngài.
- Đời hai là chánh sớ là chú giải đời một.
- Đời ba là chú giải đời hai.
- đối với trình độ thằng Tèo nó thấy trong bài kinh chỉ cần có ba điểm cần giải thích thôi, thế là nó chỉ giải thích có ba cái đó thôi. Nhưng
- đến thằng Tí, cái trình độ nó khác thằng Tèo, nó thấy ngoài ba điểm này còn những điểm khác cần nói thêm tại chúng sanh càng lúc càng ngu mà. Thứ hai, vì thằng Tèo nó giỏi nên giải thích của nó rất là đại khái, đời sau họ mới thấy rằng không phải ai cũng có thể hiểu cái đại khái đó nên họ tiếp tục họ giải thích cái đại khái đó.
- Đến đời thứ ba họ mới thấy rằng giải thích của đời hai vẫn còn mơ hồ nên họ giải thích tiếp. Nói thẳng luôn những người có ác cảm với Nam Tông họ mới lôi mấy cái này ra họ nói đây là của đời sau.
- của ai không quan trọng mà
- quan trọng là họ nói cái gì,
Có người thắc mắc tiếp "ai có thẩm quyền giải thích Tam Tạng?".
Chính là các vị Thánh thời Đức Phật, ngài Xá Lợi Phất, ngài Mục Kiền Liên, ngài A Nan, ngài Ca Diếp. Chú giải đời một là do ngài Xá Lợi Phất, ngài Mục Kiền Liên, ngài Anan, ngài Ca Diếp chú thích. Tại sao họ kiết tập không có? Tại sao có những bài pháp ngài Xá Lợi Phất thuyết được ngài Anan kể lại trong kỳ kiết tập nhưng mà phần chú thích của ngài Xá Lợi Phất thì lại không? Tại sao có những bài kinh mà ngài Xá Lợi Phất thuyết mà đức Phật có lên tiếng xác nhận, ai cũng biết hết, còn có những bài kinh mà ngài Xá Lợi Phất thuyết nhưng không có đức Phật, rất nhiều bài giảng của ngài Xá Lợi Phất thuyết ngài Anan biết nhưng không có nhắc lại. Tại sao?
Nó có lý do rất là quan trọng .
- A-La-Hán thời đó nhiều quá, ngài Xá Lợi Phất là đệ nhất trí tuệ nhưng người nói đúng như ngài Xá Lợi Phất nhiều lắm. Nếu bây giờ gom hết những lời của ngài Xá Lợi Phất thì phải gom hết lời của ngài Mục Kiền Liên, gom hết lời của bao nhiêu vị địa cao đồ khác, như vậy kiết tập bao lâu mới đủ. Cho nên ở đây người ta chỉ ưu tiên cho lời Phật thôi và phần của các vị đệ tử chỉ là phần nhỏ thôi .
- Còn cái phần chú thích của bài kinh những vị nào học Tam Tạng phải học thêm. Và các Ngài làm cái chuyện đó có ẩn ý . Khi ưu tiên lời Phật như vậy thì đời sau không dám tự tiện thêm vào nữa. Tôi thờ ngài Xá Lợi Phất tôi thêm ngài Xá Lợi Phất vô . Cô mê ngài Anan, cô thêm ngài Anan vô, hai vị này thì OK. Nhưng khi tôi và cô chết rồi, cái đám đệ tử sau nó thờ các vị khác tệ hơn, vậy suốt hai lăm thế kỷ quý vị nghĩ coi kinh Phật còn cái gì nữa.
- Một là ưu tiên lời Phật,
- hai là nếu thế hệ trước thông thoáng quá thì thế hệ sau nó loạn.
...
Bây giờ tôi ôn lại cái hôm qua nha. Hôm qua tôi nói về những cái khái niệm quan trọng trong cuộc sống và trong cuộc tu của mình. Nhưng mà đa phần, 99% Phật tử mình thờ ơ.
Hôm qua tôi bàn về chữ hạnh phúc và đau khổ trong đạo Phật. Tôi ôn lại chút xíu thôi.
- Đau khổ là chấp nhận, chịu đựng cái mình không thích và
- hạnh phúc là thưởng thức, hưởng thụ cái mình muốn
- tiền nghiệp,
- khuynh hướng tâm lí,
- môi trường sống
Chính vì có thích, có ghét nên mới có đau khổ và hạnh phúc. Tại sao? Vì
- có được cái thích là hạnh phúc và chịu đựng cái ghét là đau khổ. Chỉ vậy thôi.
- Chuyện thứ hai, tất cả đau khổ trên đời này đều chỉ có hai nguồn: một là do có cái gì đó, hai là do không có cái gì đó.
- Hạnh phúc cũng vậy, tất cả những hạnh phúc trên đời này, dầu là hạnh phúc của nam nữ hay là của con nít, người già nó đều chỉ có hai nguồn thôi. Đó là do có cái gì đó và do thiếu cái gì đó.
Còn nói theo khía cạnh tu chứng thì có hai thứ hạnh phúc.
- Hạnh phúc thứ nhất là do có cái gì đó,
- hạnh phúc thứ hai là do buông được cái gì đó.
Cho nên muốn hạnh phúc rốt ráo thì cái hạnh phúc đó phải nằm ngoài cái thích và ghét. Hạnh phúc của thế gian nó phải lệ thuộc cái có và cái không.
Đức Phật Ngài ra đời Ngài nói mệt quá mệt quá, vô số kiếp tụi con luân hồi, trốn khổ tìm vui, mà niềm vui và khổ của các con toàn là điều kiện không à, mệt quá, mệt quá, bây giờ cái cách mà Như Lai bày ở đây là hạnh phúc thật sự là không còn thích không còn ghét nữa.
Cho nên cái ngày chưa biết Đạo thì mình trốn khổ tìm vui.
Biết Đạo ba mớ thì làm lành lánh dữ.
- Chưa biết Đạo thấy hạnh phúc là lớn chuyện, đau khổ là lớn chuyện.
- Biết ba mớ thấy thiện là lớn chuyện, ác là lớn chuyện.
- Biết thêm một bước nữa thì thấy thiện ác buồn vui chỉ là cái để mình nhìn thôi.
Định nghĩa ở thế gian hạnh phúc là do mình có cái gì hoặc không có cái gì . Hạnh phúc và đau khổ nó đến từ cái thích và cái ghét, có được cái thích và không tránh được cái ghét thì đều là hạnh phúc và đau khổ.
Khi đức Phật ra đời Ngài nói hạnh phúc thật sự là không còn thích và không còn ghét nữa.
Và tôi đã chứng minh rồi, có nhiều lúc trong đời mình
- sở hữu một món là hạnh phúc nhưng mà mình
- liệng được nó cũng là một thứ hạnh phúc.
- mình mua một món đồ về thấy hạnh phúc mà
- mình kiếm được cái chỗ đem trả mình hạnh phúc hơn .
--ooOoo--
- Và có rất nhiều thứ trong đời này không có trả lại được chẳng hạn như hôn nhân, bao giờ hôn nhân nó cũng No refund hết, No exchange, không đổi và không trả được. Và nên nhớ
- mọi thứ trên đời này đều là for sale nhưng không phải tất cả đều on sale. Và đồ On sale là đồ xài không được lắm, tiền nào của nấy.
Muốn thành Phật là đổ mồ hôi, xót con mắt, máu lệ tính bằng biển chứ không phải tính bằng lít. Có người hỏi "Tu khó vậy Sư?" Tôi không biết hành Ba-la-mật, bố thí thân xác, tình cảm, tôi chỉ biết một chuyện thôi .
- Nội mà gồng cho người khác chửi mà mình không giận, mà
- phải gồng nhiều kiếp mới đắc được.
--ooOoo--
Ở đây tôi nói luôn một chuyện . Nhiều người tưởng mình không ham danh lợi, sai.
Ham danh nó có hai trường hợp,
- thô và
- tế.
- thô và
- tế.
- Ham danh thô là thích nổi tiếng, thích quyền lực, thích chức vụ, thích được người ta biết tới, đi đâu cũng được người ta cúi đầu ngưỡng mộ, ganh tị, suýt xoa, xì xào.
- Ham danh tế là mình biết rõ tiếng tăm chỉ là phù du, chức vụ chỉ là sương khói, biết rất là rõ, mình không có ham chức vụ, không ham nổi tiếng nhưng nghe ai đó chê là mình bị sốc.
Chưa hết, cái này còn độc nữa nè . Tôi không ham danh nhưng mà tôi muốn người khác biết là tôi không ham danh.
Tôi rất muốn người khác biết là Sư Toại Khanh không có ham danh. Tôi tu quá mà, tôi muốn người ta biết là tôi tu. Tôi muốn người ta biết là tôi ở trên núi, tôi ít khi nào gặp Phật tử, tôi không thích ồn, tôi thích ngồi thiền.
Trong Kinh nói rất rõ, người tu hành có nhiều hạng.
- Hạng thứ nhất là thích thú, chìm đắm trong danh lợi.
- Hạng thứ hai, không có tham đắm trong danh lợi nhưng muốn người khác biết là mình không có thích danh lợi. Và cái
- hạng thứ ba, không thích danh lợi và cũng không muốn người ta biết rằng mình không thích danh lợi.
Còn đằng này, tiền đâu phải là trái lựu đạn đâu mà sợ dữ vậy "Thôi, thôi! Thầy không có nhận cô. Thầy chỉ thuyết pháp bằng lòng từ bi thôi. Tiền con biết luật cấm mà con!" Chi vậy ? Đối với tôi cái đó không có đẹp, cái đó là gian.
Nên cái ham danh ham lợi nó có tế và có thô, nhiều khi mình không biết. Có dạng ham lợi mà thô là ngay cả của phi nghĩa họ vẫn lấy, hoặc là khá hơn chút không phải của phi nghĩa mà cái gì hợp pháp hợp đạo, mình cũng muốn, hoặc là có một trường hợp nữa cái nhỏ mình không thích mà cái lớn mình thích. Không thích lễ lạc, không thích nhận bao thư, trong đó có hai ba chục đồng bạc à . Nhưng mà có một bà đại gia nào đó tới cúng hai chục ngàn thì hoan hỉ, hoặc là bả không cúng bao thư mà hỏi số tài khoản cúng vào đó trăm mấy, chuyện đó hoan hỉ.
Trong trường hợp đó, ham lợi đó là không có thích thô mà thích tế.
Có nhiều vị họ cần tiền không phải để hưởng thụ, mà họ cần tiền để thực hiện một cái tâm nguyện gì đó. Nếu nói trên giấy trắng mực đen thì vị đó lành quá, họ cần tiền không phải sống sung sướng tiện nghi mà họ cần tiền để thực hiện một tâm nguyện gì đó nhưng mà chỉ có họ và trời mới biết . Khi mà tiền rót vô họ có vui hay không, cái vui đó là lành hay là bất thiện .
29/06/2020 - 08:41 - hongha7711
Các vị phải bình tĩnh chỗ này, cái này nó khó lắm. Ví dụ, tôi có một ước mơ là làm mấy cái làng nghề bên Miến Điện. Trong đó tôi mua đất xây những dãy nhà tiện nghi vừa đủ để cho người Miến Điện sống, tàn tật, mù, câm, đui, điếc, chỉ có tâm thần là tôi không dám nhận thôi, bởi vì nó buồn nó đốt nhà, là chết luôn. Đứa nào thêu được thì thêu, đứa nào vẽ được thì vẽ, làm thợ mộc, làm thợ may. Chứ kêu tôi móc tiền nuôi đám tàn tật, cô nhi thì tôi không có muốn. Tôi không có muốn cho cá mà tôi muốn dạy họ câu. Và tôi muốn mỗi sáng Bát Quan Trai trong chùa phát loa ra chỗ đó, trong chùa truyền giới và thuyết pháp, đui mù câm điếc vẫn làm việc, lời Pháp lời Kinh vẫn vang vọng trong cái làng đó, chiều có những lối đi rất là sạch đẹp, đường sáng trưng vậy đó. Đèn thì mở cho mấy người điếc, Pháp thì mở cho mấy người đui. Đại khái là tôi muốn làm cái làng nghề như vậy, tiền ở trong đó tôi trích ra một phần để làm cầu đường. Tôi mê lắm. Ở đâu tôi có tiền, tôi cũng mong một người nào đó không cần đưa tiền cho tôi . Họ nghe lời này của tôi rồi tự họ đi làm.
Khi tôi biết có người họ làm như vậy tôi thích lắm. Và chỉ có trời mới biết cái thích đó là tâm thiện hay tâm háo danh, vì khi họ làm cái đó, tôi cũng được tiếng vậy.
Cho nên, chính mình tu là mình phải có khả năng đọc được lòng mình. Chứ còn có nhiều cái trên danh nghĩa, trên từ ngữ nó đẹp vô cùng, nó đẹp lắm.
Tôi nói luôn nha, kể cả những người không có biển thủ, không có tham làm, không có tư túi, không có tơ hào, mà khi họ nhận tiền để làm cái việc công, nó có nhiều cách để họ tham lắm quý vị. Thí dụ, họ không có tư túi tức là họ không có lấy của công nhét vô túi nhưng mà thế này, hồi trước lúc quỹ từ thiện còn ít thì họ đi xe đò, bây giờ họ thuê xe máy lạnh, hồi trước họ bay bằng Economy bây giờ họ bay bằng Premium, sau đó tiền nhiều quá có thể chuyển qua Business, rồi tiền nhiều quá thì First class. Họ không có lấy ra xài riêng bởi vì chuyến bay đó là chuyến bay cần thiết mà . Nhưng mà nó nâng cấp từ từ upgrade upgrade.
Hồi đầu cần lắm mới đi, còn giờ thấy hơi cần cần đã đi rồi. Hồi đầu nó qua ở motel, bây giờ qua ở hotel... Tôi nói lại là chuyến bay đó cần thiết, cái chuyện ở khách sạn là cần thiết nhưng mà hồi đó chuyến bay nó không cần phải mắc như vậy . Nhưng mà giờ xài mắc hơn chút, khách sạn không cần ở tốt như vậy nhưng giờ họ ở tốt hơn một chút. Đó là những cái mà chỉ có họ biết thôi.
Hỏi: "Như vậy có phạm giới không Sư?".
Trả lời: Họ có quyền xài cái đó. Đó là chuyến bay cần thiết.
Tôi nói rõ đó là cô chứ không phải ai. Vì thật ra cô đã kêu gọi cho hai chục cái giếng bên Miến Điện . Hai chục cái giếng đó chỉ được thực hiện khi thấy bóng dáng cô qua . Cô là người giao tiền mà. Thay vì cô bay bằng chuyến bay Economy, giờ cô bay bằng Premium nhưng mà nó có lý do là vì "Tôi lớn tuổi. Tôi ngồi hai mấy tiếng đồng hồ tôi ngồi không có nổi. Tôi ngồi Premium tôi đâu có tội". Thực ra cái đó quần chúng vẫn thông cảm. Tôi nghĩ tôi thông cảm chứ! Chứ cô bị liệt thì ai sẽ thay thế cô đây. Cô biết rất nhiều người sẵn sàng cho tiền nhưng kêu bay không ai chịu bay hết. Cô biết cái chuyện ở đây vào ngày cuối tuần đã khó rồi, chứ đừng có nói bay cả mười ngày sang xứ Châu Á . Rất là khó nên họ phải trông cậy vào cô. Cái chuyện cô bay đâu có phạm giới đâu cô.
Hôm qua tôi đã định nghĩa về hai chữ Hạnh phúc và Đau khổ. Khi anh hiểu hai chữ Hạnh phúc và Đau khổ thì đời sống anh nó khá hơn và anh tu tập nó tốt hơn. Bằng chứng là hôm qua tôi đã chỉ quý vị cách đối phó với những cơn đau, quý vị còn nhớ không?
Sáng nay tôi bàn qua hai chuyện khác mà bà con nghĩ rằng bà con biết rất nhiều. Nhưng tôi e là quý vị chưa có hiểu đủ để xài. Hôm qua là chữ buồn vui, sướng khổ .
--ooOoo--
Sau đây tôi bàn đến hai chữ Thiện và Ác. Nếu có người hỏi từng người ở đây định nghĩa về chữ Thiện Ác quý vị định nghĩa được không? Định nghĩa sao mà mình có thể xài được trong đời sống, chứ còn mình định nghĩa cho vui, cho trà dâng tửu hậu, cái đó thì dễ . Còn định nghĩa để xài được, lấy ra áp dụng được trong đời sống thì cái đó mới quan trọng.
Hôm qua tôi đã nói về chữ Sướng, Khổ, Buồn, Vui. Bữa nay tôi nói đến hai chữ Thiện, Ác.
Cái tiếng chuông này, người đánh đánh bằng tâm thiện hay tâm bất thiện? Chỉ có người đó mới biết thôi. Trong khi trên hình thức, nghe nói chuông mỏ là thấy nó tu rồi, mà tu là thiện rồi đúng không? Nhưng mà thực tế nó không phải như vậy. Chưa chắc!
Ác là gì? Ác có hai, là
- cái phải trừ bỏ và
- cái phải vượt qua.
- Tham lam, sân hận, ganh tị, bủn xỉn, thù oán, nhỏ mọn, toan tính, đó là những cái ác cần phải trừ bỏ.
- Thứ hai, giậm chân trong cái thiện đó là một cái ác cần phải vượt qua. Nó ăn chay có ba bửa mà coi người ta như rác vậy đó. Có cái hạng này không? Có.
30/06/2020 - 12:37 - hongha7711
Nó học ba mớ nó dòm thằng nào cũng dốt hết trơn. Nó ngồi thiền một ngày được có hai tiếng mà nó dòm xung quanh toàn là cái lũ phàm phu không à . Có mình nó là thánh à . Mà trong khi đó nó ngồi hai tiếng trong đó nó ngủ hết phân nửa rồi nhưng mà nó vẫn thấy đứa khác là phàm.
Kì đó tôi đi với một nhóm bên Châu Âu, đi qua Miến Điện ngang trường thiền. Lúc đó hết giờ ngồi thiền chung với đại chúng rồi . Người ta đi về hết rồi . Còn sót lại một bà ở trong mùng ngồi. Mà tôi không dám tả sao mai mốt giống bả. Bả khum đến mức tôi tưởng tượng giống cái mái che luôn. Mấy bà đi chung thấy suýt xoa: "Người ta đi hết mà còn ngồi thêm nữa, ngồi bonus, extra nữa". Còn bà nữa nói: "Ngồi vậy mỏi chết luôn, chắc bà này vô định rồi không biết mỏi nữa". Mỗi người nói một câu đến bà thứ tư tôi chịu hết nổi rồi, tôi mới nói: "Lại vén mùng xem coi bả đang ngủ hay bả đang định".
Nó có nhiều lý do để bả tiếp tục ngồi . Tại sao không chịu nghĩ là nãy bả vô quá trễ, giờ đi hết, bả còn sót lại, tại sao mình không nghĩ vụ đó? Không phải là tôi không thích khen người khác mà tôi không thích người khác khen một cách vội vã. Thấy bả là người duy nhất còn sót lại trên thiền đường nó có nhiều lý do lắm. Thứ nhất, có thể hồi nãy bả là người vô trễ quá. Thứ hai, có chắc là giờ bả đang ngủ hay bả đang thiền ?
Hoặc là hôm qua tôi về chùa, có cô cổ ngồi ngoài hành lang mà cổ gục cái đầu xuống. Cách ngồi của cổ có ba lý do để mình hiểu.
- Một là bả đang thiền,
- hai là bả đang buồn ngủ,
- ba là bả đang bệnh.
Cho nên, mình thấy người ta ngồi thiền chưa chắc họ đang thiền, họ ngồi chưa chắc họ đang ngồi.
Cái ác ở đây có hai,
- một là cái cần trừ bỏ,
- hai là cái cần phải vượt qua.
- Do không biết vạn sự ở đời là khổ nên người ta thích tùm lum.
- Và vì thích tùm lum nên cái gì người ta thích cũng là thích trong khổ.
- Chính vì không biết mọi thứ là khổ nên người ta thích cái này cái kia.
- Và do thích cái này cái kia người ta tạo các nghiệp thiện ác.
- dầu có về trời thì vẫn quẩn quanh trong cái khổ,
- khổ trực tiếp hay là khổ gián tiếp,
- khổ tế hay là khổ thô.
Do vô minh trong bốn đế
người ta tạo các nghiệp thiện ác,
và trong nghiệp thiện ác đó, từ chuyên môn trong Phật học gọi là hành.
- Vô minh duyên hành.
- Hành ở đây gồm có phi phúc hành, phúc hành và bất động hành.
- Có một cách kể khác đó là thân hành, khẩu hành và ý hành, nhưng kể như vậy nó không có rõ nghĩa thiện ác.
Phi phúc hành là gì?
Là bất cứ nghiệp thân, nghiệp khẩu, nghiệp ý nào mà nó được tác động bởi tham, sân, si thì cái đó được gọi là phi phúc hành.
Phi phúc hành nó dắt mình đi về cõi nào?
Nó dắt mình đi đọa.
Thứ hai, phúc hành là các việc thiện ở cõi dục và cõi sắc giới.
Thiện ở cõi dục là gì?
Là bố thí, giữ giới, phục vụ, nghe pháp, hồi hướng, trau dồi kiến thức giáo lý... gọi là thiện dục giới.
Thiện ở sắc giới là gì? Là tu tập các tầng thiền bằng những đề mục vật chất như đất, nước, lửa, gió, xanh, vàng, đỏ, trắng, hư không, ánh sáng, bất tịnh, thủy trượt, hơi thở, cái đó được gọi là thiện sắc giới.
Phi phúc hành được gọi gọn là ác hành, ác hành dẫn mình đi sa đọa.
Phúc hành là các nghiệp thiện nó dắt mình đi quẩn quanh trong các cõi nhân thiên.
Mà các vị biết rồi, quẩn quanh trong các cõi nhân thiên là 99,9% là để hưởng thụ và tiếp tục tạo nhân sanh tử đúng không?
Bất động hành là cái gì?
Bất động hành chính là các tầng thiền vô sắc.
Trong các tầng thiền vô sắc, tầng cao nhất là phi tưởng phi phi tưởng xứ, tầng này sống được 84.000 đại kiếp, nó sống xong thì nó quay trở lại cõi dục, mọi thứ trở lại bất trắc, bất toàn như cũ.
30/06/2020 - 01:49 - hongha7711
(còn tiếp)
⏱️
Diễn đàn tuy ảo, nhưng nghiệp quả có thật
Sư Toại Khanh (Giác Nguyên) Giảng Kinh
Diễn đàn tuy ảo, nhưng nghiệp quả có thật
Sư Toại Khanh (Giác Nguyên) Giảng Kinh



![[Image: vote.png]](https://i.postimg.cc/X75q5Fsv/vote.png)