2018-03-18, 08:06 PM
Tuy vậy, cách giải thích của trường phái Antiokia cũng có một lỗ hổng nghiêm trọng. Nếu lời thưa Xin vâng của Đức Giêsu ở Vườn cây dầu chủ yếu là lời của một con người, cho dù con người này kết hợp không thể tách rời với Con Thiên Chúa, làm sao nó có thể có một giá trị phổ quát giúp cho mọi người được nên công chính? Như vậy, Đức Giêsu giống như một kiểu mẫu tuyệt vời về sự vâng phục, hơn là như một “nguồn ơn cứu độ vĩnh cửu cho tất cả những ai tùng phục Người” (Dt 5,9).
Vấn đề chỉ được giải quyết nhờ sự tiến triển của khoa Kitô học, đặc biệt nhờ công trình của thánh Maximô Người Tuyên Tín, và nhờ Công đồng Constantinopoli III. Thánh Maximô nói : người thưa Xin vâng không phải là con người nói với Thiên Chúa (trường phái Antiokia), cũng không phải là Thiên Chúa trong tư cách ngôi vị nhập thể nói với chính mình trong tư cách Ngôi vị vĩnh cửu (trường phái Alexandria). Người thưa là Ngôi Lời nhập thể, thưa lời Xin vâng nhân danh ý muốn nhân loại tự do mà Ngài đã đảm nhận. Còn nghe lời thưa là ý muốn của Ba Ngôi, mà Ngôi Lời có chung với Chúa Cha.
Nơi Đức Giêsu, Ngôi Lời vâng phục Chúa Cha trong tư cách con người. Tuy nhiên khái niệm vâng phục không biến mất, và Thiên Chúa, trong trường hợp này, cũng không vâng phục chính mình, vì giữa người thưa và người nghe còn có bản tinh con người và ý muốn tự do của con người.
Thiên Chúa đã vâng phục với tư cách con người. Do đó ta hiểu vì sao quyền năng phổ quát của ơn cứu độ lại hàm chứa trong lời thưa Xin vâng của Đức Giêsu. Đây là hành vi nhân loại của Thiên Chúa, một hành vi vừa của Thiên Chúa vừa của con người. Nói theo kiểu một Thánh vịnh, thì chữ Xin vâng này thật sự là một “Núi đá độ trì tôi” (Tv 95,1). Chính nhờ sự vâng phục này mà mọi người được nên công chính.
Vấn đề chỉ được giải quyết nhờ sự tiến triển của khoa Kitô học, đặc biệt nhờ công trình của thánh Maximô Người Tuyên Tín, và nhờ Công đồng Constantinopoli III. Thánh Maximô nói : người thưa Xin vâng không phải là con người nói với Thiên Chúa (trường phái Antiokia), cũng không phải là Thiên Chúa trong tư cách ngôi vị nhập thể nói với chính mình trong tư cách Ngôi vị vĩnh cửu (trường phái Alexandria). Người thưa là Ngôi Lời nhập thể, thưa lời Xin vâng nhân danh ý muốn nhân loại tự do mà Ngài đã đảm nhận. Còn nghe lời thưa là ý muốn của Ba Ngôi, mà Ngôi Lời có chung với Chúa Cha.
Nơi Đức Giêsu, Ngôi Lời vâng phục Chúa Cha trong tư cách con người. Tuy nhiên khái niệm vâng phục không biến mất, và Thiên Chúa, trong trường hợp này, cũng không vâng phục chính mình, vì giữa người thưa và người nghe còn có bản tinh con người và ý muốn tự do của con người.
Thiên Chúa đã vâng phục với tư cách con người. Do đó ta hiểu vì sao quyền năng phổ quát của ơn cứu độ lại hàm chứa trong lời thưa Xin vâng của Đức Giêsu. Đây là hành vi nhân loại của Thiên Chúa, một hành vi vừa của Thiên Chúa vừa của con người. Nói theo kiểu một Thánh vịnh, thì chữ Xin vâng này thật sự là một “Núi đá độ trì tôi” (Tv 95,1). Chính nhờ sự vâng phục này mà mọi người được nên công chính.