2020-07-23, 02:21 PM
Tôi nhớ chuyện có hai thằng khùng nó trốn bệnh viện. Tụi nó trộm được cái xe đạp thì nó chạy. Nó chạy mà hai đứa phân công nhau: đứa ngồi đàng sau thì đạp, đứa ngồi đằng trước cầm tay lái. Thì nó chạy một hồi, thằng đạp nó đạp mệt quá, nó nói: "Tao mệt quá. Chắc đổi phiên quá. Tao đạp tao mệt quá. Mày sướng." Thằng kia nó nói: "Bộ mày tưởng tao sướng hả? Mày đạp mệt còn tao bóp thắng cũng mệt vậy!" Có nghĩa là, lẽ ra là nó chạy thong thả là nó đi xa rồi, nhưng mà thằng nọ nghĩ trong bụng là thằng kia nó lấy chân nó đạp rồi thì mình làm gì bây giờ? Thôi thì mình có cái tay mình bóp thắng thôi.
Thì ở đây cũng vậy, nếu theo dõi hơi thở mà theo cho đúng là tu là khỏe, tu là thanh thản. Đằng này nó bày chuyện ra cho nó rối, cho nó thêm mệt. Tôi thấy nhiều người họ càng tu càng mệt. Tại sao mệt? Là tại vì kiếm thêm chuyện. Kiếm thêm chuyện để làm trong khi Phật dạy quá êm ả. Phật kêu "Nó sao để yên nó vậy đi con, con chỉ dòm nó thôi. Con chỉ nhìn dòng nước nó trôi. Cái nào rác thì con biết là rác, cái nào hoa thì con biết là hoa vậy thôi." Còn mình đây đứng ở trên lấy cái que khều, hoa trôi phía đây, rác trôi phía kia. Cái đó chỉ có thứ ba trợn nó mới làm vậy.
Thì ở đây cũng vậy, nếu theo dõi hơi thở mà theo cho đúng là tu là khỏe, tu là thanh thản. Đằng này nó bày chuyện ra cho nó rối, cho nó thêm mệt. Tôi thấy nhiều người họ càng tu càng mệt. Tại sao mệt? Là tại vì kiếm thêm chuyện. Kiếm thêm chuyện để làm trong khi Phật dạy quá êm ả. Phật kêu "Nó sao để yên nó vậy đi con, con chỉ dòm nó thôi. Con chỉ nhìn dòng nước nó trôi. Cái nào rác thì con biết là rác, cái nào hoa thì con biết là hoa vậy thôi." Còn mình đây đứng ở trên lấy cái que khều, hoa trôi phía đây, rác trôi phía kia. Cái đó chỉ có thứ ba trợn nó mới làm vậy.