2020-04-13, 04:06 PM
(tt và hết) Sư Toại Khanh Giảng về Khái Niệm Về Vô Thường - Vô Ngã - Hành Giả Tứ Niệm Xứ (4-4)
http://toaikhanh.com/audiotext.php?mp3=audio/Sydney%202019/003.%20Kh%C3%A1i%20Ni%E1%BB%87m%20V%E1%BB%81%20V%C3%B4%20Th%C6%B0%E1%BB%9Dng%20V%C3%B4%20Ng%C3%A3%20H%C3%A0nh%20Gi%E1%BA%A3%20T%E1%BB%A9%20Ni%E1%BB%87m%20X%E1%BB%
01:46:06
[16/03/2020 - 05:53 - dieulienhoa67]
Các công thức chúng ta cần phải học thuộc lòng mỗi ngày; có tất cả khoảng 20 trang giấy.
- Kẻ không hành đạo chỉ thích hưởng quả lành (sắc, tài, danh lợi, quyền lực), người chưa biết đạo chỉ quan tâm việc trốn khổ tìm vui. Người 0 biết Đạo đón nhận quả xấu bằng tâm sân, quả tốt bằng tâm tham. Nghĩa là họ làm phước bố thí... khi quả lành trổ, họ đón nhận toàn bằng tâm bất thiện. Nghĩa là nhận quả cũ bằng nhân xấu mới.
- Người biết đạo sơ cơ quan tâm nhiều đến nhân lành, tạo công đức với ý thức đầu tư, mong được các thứ quả báo. Chỉ quan tâm việc lánh ác hành thiện.
- Người hành đạo thì thấy cả nhân lẫn quả lành đều quẩn quanh trong luân hồi; nói gì là nhân xấu quả xấu. Họ chỉ quan sát tánh sanh diệt của thân - tâm, thiện - ác. Người hành đạo dù nhận quả nào cũng bằng Chánh niệm; tức nhân thiện.
Khi học đạo thêm nữa thì chúng ta sẽ thấy việc sanh thiên về các cõi trời cũng 0 phải là chuyện đáng mơ ước.
- Hành giả Tứ Niệm Xứ buổi đầu, vì chưa biết gì nên chỉ cần tập trung; làm gì biết nấy. Sẽ có 1 ngày khi chánh niệm đủ mạnh; thì ngay trên nền tảng Chánh niệm ấy, bắt đầu ta mới nhận ra: Ồ mọi thứ là đồ ráp. Mọi thứ do duyên mà có; có rồi lại mất.
Còn hành giả buổi đầu; do đọc sách thiền, do nghe ng ta hướng dẫn, bèn hiểu lầm là chết. Chưa biết gì hết mà cứ quán chiếu đây là sắc ngồi chứ 0 phải là tôi ngồi. Nói như vậy là đang trả bài. Mới ban đầu thì chỉ cần Chánh Niệm trong các tiểu oai nghi; nghĩa là các tư thế sinh hoạt. Cầm lên biết, để xuống biết, rót, uống, nuốt, để xuống; biết. Đừng suy nghĩ gì hết; cứ làm như vậy. Thì sẽ có 1 ngày; tôi 0 biết là chừng nào; có thể là 1,2 ngày, 1, 2 năm.
(1:55:27)
[17/03/2020 - 06:02 - dieulienhoa67]
Nghĩa là người không hành đạo thì dù hoàn cảnh nào cũng sống bất thiện; nhận quả xấu bằng tâm sân, nhận quả tốt bằng tâm tham. Người 0 hành đạo phải tìm dịp để cầu công đức.
Người hành đạo thì hoàn cảnh nào cũng là điều kiện tạo công đức; kể cả các sinh hoạt thường ngày như tắm rửa, ăn uống, tiểu tiện, rửa mặt.... đều là công đức vì luôn luôn làm với chánh niệm. Mà chánh niệm tức là công đức. Vì chánh niệm là gốc của tất cả các thiện. Ghi nhớ được điều này thì tự mình tu được.
Khi còn trong bụng mẹ, chúng ta sống nhờ mẹ thông qua cái dây nhau; cuống rún. Khi ra khỏi bụng mẹ rồi, thì cắt cuống rún và bú sữa mẹ. Lúc bấy giờ sự lệ thuộc của mình với mẹ bắt đầu giảm dần. Rồi 1 ngày mình 0 còn bú nữa mà ăn thức ăn baby food. Rồi 1 ngày mình bỏ baby food, mình tự ăn đồ cứng. Càng lớn lên thì khả năng độc lập của mình càng lớn. Chuyện tu hành cũng như thế. Buổi đầu mình phải lệ thuộc Tăng, Ni, Thầy, Bạn bằng cách cuống rún. dần dần khi học được Phật pháp căn bản, 1 ngày mình báo tin cho bạn đạo biết : bữa nay "tao cắt cuống rún rồi". Bữa nay tao là 1 người wireless Buddhist, nghĩa là tu không cần a lô, 0 cần gặp Thầy, 0 cần tới chùa, mà ở chùa nhà vẫn tu tập được, gọi là wireless Buddhism.
2:01:46
[18/03/2020 - 07:04 - dieulienhoa67]
Rồi; câu này mới quan trọng:
Thánh khác phàm ở chỗ:
Tu hành là phải đặt vấn đề cội rễ ở ngay bản thân mình chứ 0 đổ cho người khác được. VD chúng ta trông đợi là chết thế nào SP cũng tới hộ niệm. Vậy lỡ SP chết trước thì ai hộ niệm cho? Chưa kể phần SP, 0 biết ai hộ cho SP kìa. Cái bậy nhất là trông đợi vào người khác.
Tôi nói 0 biết bao nhiêu lần: khi ta sống bằng 1 tâm hồn nhẹ nhàng thanh tịnh thì ta như nước ở thể khí (air) luôn luôn tìm dịp để bốc hơi. Nước ở thể lỏng luôn tìm chỗ thấp để về. Ngay trong lúc còn sống, chúng ta biến tâm mình thành thể air (khí) hay liquid (thể lỏng) là do bản thân chúng ta.
Khi tắt thở mà là thể air thì tự động bốc hơi, nếu là liquid thì tìm chỗ thấp chui xuống.
Vấn đề rất là khoa học; khỏi có thầy bà nào tụng. Ngay người tụng cũng 0 chắc vị đó là liquid hay air. Nếu liquid mà tụng cho liquid thì kéo nhau xuống còn sâu nữa.
Cho nên quan trọng là lúc bình sinh sống cho nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng là như thế nào? là no attachment - 0 dính mắc. Attchment là sự đính kèm, dính mắc, nặng nề... có quá nhiều cái để bất mãn, thương thích, ... lúc đó sẽ trở nên nặng nề. Có những loài chim bay được nhưng cũng có những loài lông vũ suốt đời lạch bạch. Do tỷ trọng cơ thể khác nhau. Có loài mỡ thịt nhiều hơn lông; vd như con vịt. Có những loài vịt bay được và có những loài vịt 0 bay được. Và vit dù bay được, cũng 0 thể bay như chim, vì sao? Vì mỡ và thịt của nó nhiều hơn lông. Còn chim cánh cụt thì cả đời 0 bay được. Trong khi có loài chim nặng chỉ khoảng 200gr; có thể bay liền 1 lúc cả ngàn cây số không dừng lại, 0 nghỉ (non-stop, no transit). Một lần ăn nó tiêu thụ lượng thực phẩm tương đương với cơ thể của nó.
Có những người như loài chim cả đời 0 biết bay vì attachment của họ nhiều quá, có quá nhiều cái để họ thích và đồng thời đương nhiên sẽ có rất nhiều cái để ghét. Thích ấm thì sợ lạnh, thích mát thì sợ nực. Và những người có quá nhiều dính mắc thì sẽ rất nặng nề, khi tắt thở dễ đọa, khó siêu thoát.
Người nào sống quên mình, nghĩ đến người khác thì tâm hồn bớt nặng . Trong Kinh có 1 câu:
Ta chỉ nên nghĩ về mình để Chánh Niệm và buông bỏ. Và chỉ nên nghĩ về người khác để yêu thương và tha thứ. Nếu làm ngược lại thì thua.
Đối với mình phải nghiêm khắc, đối với người phải rộng lượng dễ dàng. Ai sống được như vậy thì tâm hồn sẽ nhẹ nhàng.
Ta có thương/từ bi 1 tỉ người thì lòng ta 0 vì vậy mà nặng hơn. Nhưng ta chỉ cần nghĩ về mình 1 tí thôi thì sẽ làm cho lòng ta nặng hơn, vì khi ta thương 1 tỉ người với lòng bi ta thương bằng trái tim mở nên nhẹ nhàng, còn khi ta thương bản thân, ta thương bằng 1 trái tim khép nên nặng nề.
Đa phần chúng ta coi trọng người tình hơn tình.
Một anh đệ tử học võ xong, khi xuống núi, SP tiễn. SP nắm tay lại và nói:
Mình là con nhà võ, mình chinh phục thiên hạ bằng nắm tay. Đúng 0 con?
Học trò đáp: Dạ đúng SP.
SP: Nhưng con nhớ như thế này: cái nằm trong nắm tay luôn luôn ít hơn cái trong vòng tay. Và cái trong vòng tay nhỏ hơn cái trong tầm mắt. Cái mà SP muốn là con dùng tầm mắt, cái view.
Tóm lại, khi ta sống bằng tâm thái như thế nào, thì tâm hồn của chúng ta sẽ trở nên nặng/nhẹ tương ứng.
Ta có đem 1 tỉ ng vào tim, thì đó là trái tim mở nên vẫn nhẹ, 0 có trọng lượng. Và số người ta thương càng nhiều, từ bi càng nhiều thì tâm hồn ta càng nhẹ đi.
Có 1 câu chuyện. Ngày kia, Quan Âm Bồ Tát nhìn xuống thế gian thấy 1 đám người bị nấu trong cái chảo dầu sôi sục. Bồ tát mới thòng 1 sợi dây nhện xuống cho ai bám được thì bám. Thế là người ta xúm lại bám vào sợi tơ nhện ấy. 1 lát sau, Bồ tát mới bảo đã đủ rồi , thì Ngài kéo lên. Người cuối cùng bám được vào sợi tơ nhện ấy, có người bám vào chân anh ta để cùng được kéo lên thì anh ta đạp người ấy xuống. Vừa đạp xong thì anh ta rớt xuống luôn. Từ trên trời giọng Bồ tát vẳng xuống: lẽ ra sợi tơ nhện này kéo lên được cả 2 nếu con cho người ấy nắm chân của con. Vì ta là Quan Âm. Nhưng lòng ích kỷ của con đã làm cho con trở nên nặng hơn nên sợi tơ nhện chịu con 0 nổi .
Đây là câu chuyện ngụ ngôn nhưng ý nghĩa rất sâu. Hàm ý trọng lượng tâm hồn ta sẽ nặng nề hơn khi ta nghĩ về mình.
Theo Kinh Phật thì bằng 1 trái tim mở, 1 bàn tay mở, ta có cả thế giới. Bằng 1 trái tim khép, 1 bàn tay đóng, ta chỉ có chút xíu.
Quay lại câu chuyện SP dạy võ tiễn học trò xuống núi, 10 năm sau anh ta mở được 5 võ đường, nhờ cái view chứ 0 phải nhờ nắm đấm.
Khi chúng ta nắm giữ cái gì đó với attachment thì chúng ta đã nhốt tù vật ấy. VD hoa nở ngoài vườn cứ để tự nhiên thì sẽ đẹp lâu bền hơn . Còn nếu cắt đem về chưng trong bình thì sẽ vô duyên hơn và mau héo hơn. Vì Cụ Nguyễn Hiến Lê có nói thế này: Tất thảy mọi công trình nghệ thuật có bàn tay con người thì chỉ là trò hề so với thiên nhiên. VD như bonsai hay giả sơn, dù khéo cách mấy cũng 0 đẹp bằng thiên nhiên.
(Nếu được xin quý vị khán thính giả nghe Sư giảng hạn chế ho hay ồn ào vì tiếng ồn gây nhiễu sẽ khiến cho người nghe lại hoặc ghi lại gặp khó khăn. Xin cảm ơn ạ).
--oOo--
Bốn Đế, Duyên Khởi, Tứ Niệm Xứ
https://toaikhanh.com/audiotext.php?mp3=...X%E1%BB%A9
Khi tu TNX, ta làm chủ được nhân quả. Do nhân thiện ác của đời trước, ta có thân này; thân này là quả của nhân thiện ác của các đời trước. Nếu không tu, ta lấy thân này làm nhân cho đời sau. Còn nếu tu, ta không cho cái quả này đi thêm nữa. Đó là làm chủ nhân quả.
Từ tnx là làm chậm lại: Chỉ làm một việc trong một lúc thôi.
Tất cả bi kịch trong cuộc đời xảy ra vì ta thiếu kiểm soát. Khi sống chánh niệm một thời gian, ta sẽ nhận ra ta là đồ ráp. Thứ ba, là nó cho ta hạnh phúc không ngờ.
Càng tỉnh táo, càng sống trong kiểm soát.
Nếu không tu, sẽ không biết:
Ghi nhớ cái chết cận kề giúp ta sống tốt hơn.
Không biết đạo thì cho rằng hạnh phúc là sống tự do, muốn làm gì thì làm, muốn nhậu là cứ việc nhậu, muốn đánh bài là đánh bài, muốn chém lộn là chém lộn.
"Hạnh phúc thật sự là an lạc trong khi bị kềm kẹp, và tự do có nghĩa là thoải mái trong mọi ràng buộc ."
Đức Phật dạy: "Không, không phải. Con đang bị tham sân xiềng con. Con tưởng là con tự do. Tự do có nghĩa là không bị phiền não xúi bậy." Bậc thánh không bị một cái gì xúi, bậc thánh không làm việc đó vì không cần . Đó mo*'i thật sự tự do .
Tại sao chúng ta sống chánh niệm, sống chậm ? Bởi vì có sống chậm, mới không bị sai khiến, không bị tác động, không bị lôi kéo, không bị thúc đẩy bởi những tạp dục . Người không hành đạo không tin chuyện đó .
Trên đời này có hai hạng người:
Khi google, tìm "sati mindfulness" sẽ thấy mindfulness là một pháp tu . Nếu chỉ tìm "mindfulness" sẽ không thấy đó là một pháp tu .
Một ngày nào đó, khi ta hiểu được mình có nghĩa là ta hiểu được người khác . Trên đời này, tất cả là đồ ráp .
1:45:10
Phật giáo không phải là một tôn giáo . Phật giáo là đạo sống, là lẽ sống .
Con đường ra khỏi rừng là con đường vào rừng . Vấn đề là mình quay mặt về đâu . Ngài cho mình tự do , Ngài là một người thầy . Phật tử tự do ngay khi còn là người phàm .
(Hết)
http://toaikhanh.com/audiotext.php?mp3=audio/Sydney%202019/003.%20Kh%C3%A1i%20Ni%E1%BB%87m%20V%E1%BB%81%20V%C3%B4%20Th%C6%B0%E1%BB%9Dng%20V%C3%B4%20Ng%C3%A3%20H%C3%A0nh%20Gi%E1%BA%A3%20T%E1%BB%A9%20Ni%E1%BB%87m%20X%E1%BB%
01:46:06
[16/03/2020 - 05:53 - dieulienhoa67]
Các công thức chúng ta cần phải học thuộc lòng mỗi ngày; có tất cả khoảng 20 trang giấy.
- Kẻ không hành đạo chỉ thích hưởng quả lành (sắc, tài, danh lợi, quyền lực), người chưa biết đạo chỉ quan tâm việc trốn khổ tìm vui. Người 0 biết Đạo đón nhận quả xấu bằng tâm sân, quả tốt bằng tâm tham. Nghĩa là họ làm phước bố thí... khi quả lành trổ, họ đón nhận toàn bằng tâm bất thiện. Nghĩa là nhận quả cũ bằng nhân xấu mới.
- Người biết đạo sơ cơ quan tâm nhiều đến nhân lành, tạo công đức với ý thức đầu tư, mong được các thứ quả báo. Chỉ quan tâm việc lánh ác hành thiện.
- Người hành đạo thì thấy cả nhân lẫn quả lành đều quẩn quanh trong luân hồi; nói gì là nhân xấu quả xấu. Họ chỉ quan sát tánh sanh diệt của thân - tâm, thiện - ác. Người hành đạo dù nhận quả nào cũng bằng Chánh niệm; tức nhân thiện.
Khi học đạo thêm nữa thì chúng ta sẽ thấy việc sanh thiên về các cõi trời cũng 0 phải là chuyện đáng mơ ước.
- Hành giả Tứ Niệm Xứ buổi đầu, vì chưa biết gì nên chỉ cần tập trung; làm gì biết nấy. Sẽ có 1 ngày khi chánh niệm đủ mạnh; thì ngay trên nền tảng Chánh niệm ấy, bắt đầu ta mới nhận ra: Ồ mọi thứ là đồ ráp. Mọi thứ do duyên mà có; có rồi lại mất.
Còn hành giả buổi đầu; do đọc sách thiền, do nghe ng ta hướng dẫn, bèn hiểu lầm là chết. Chưa biết gì hết mà cứ quán chiếu đây là sắc ngồi chứ 0 phải là tôi ngồi. Nói như vậy là đang trả bài. Mới ban đầu thì chỉ cần Chánh Niệm trong các tiểu oai nghi; nghĩa là các tư thế sinh hoạt. Cầm lên biết, để xuống biết, rót, uống, nuốt, để xuống; biết. Đừng suy nghĩ gì hết; cứ làm như vậy. Thì sẽ có 1 ngày; tôi 0 biết là chừng nào; có thể là 1,2 ngày, 1, 2 năm.
(1:55:27)
[17/03/2020 - 06:02 - dieulienhoa67]
Nghĩa là người không hành đạo thì dù hoàn cảnh nào cũng sống bất thiện; nhận quả xấu bằng tâm sân, nhận quả tốt bằng tâm tham. Người 0 hành đạo phải tìm dịp để cầu công đức.
Người hành đạo thì hoàn cảnh nào cũng là điều kiện tạo công đức; kể cả các sinh hoạt thường ngày như tắm rửa, ăn uống, tiểu tiện, rửa mặt.... đều là công đức vì luôn luôn làm với chánh niệm. Mà chánh niệm tức là công đức. Vì chánh niệm là gốc của tất cả các thiện. Ghi nhớ được điều này thì tự mình tu được.
Khi còn trong bụng mẹ, chúng ta sống nhờ mẹ thông qua cái dây nhau; cuống rún. Khi ra khỏi bụng mẹ rồi, thì cắt cuống rún và bú sữa mẹ. Lúc bấy giờ sự lệ thuộc của mình với mẹ bắt đầu giảm dần. Rồi 1 ngày mình 0 còn bú nữa mà ăn thức ăn baby food. Rồi 1 ngày mình bỏ baby food, mình tự ăn đồ cứng. Càng lớn lên thì khả năng độc lập của mình càng lớn. Chuyện tu hành cũng như thế. Buổi đầu mình phải lệ thuộc Tăng, Ni, Thầy, Bạn bằng cách cuống rún. dần dần khi học được Phật pháp căn bản, 1 ngày mình báo tin cho bạn đạo biết : bữa nay "tao cắt cuống rún rồi". Bữa nay tao là 1 người wireless Buddhist, nghĩa là tu không cần a lô, 0 cần gặp Thầy, 0 cần tới chùa, mà ở chùa nhà vẫn tu tập được, gọi là wireless Buddhism.
2:01:46
[18/03/2020 - 07:04 - dieulienhoa67]
Rồi; câu này mới quan trọng:
Thánh khác phàm ở chỗ:
- thánh biết rõ điều mình tin nên tin chết bỏ điều mình hiểu, còn
- phàm phu 0 hiểu lắm điều mình tin nên 0 tin lắm điều mình hiểu.
Tu hành là phải đặt vấn đề cội rễ ở ngay bản thân mình chứ 0 đổ cho người khác được. VD chúng ta trông đợi là chết thế nào SP cũng tới hộ niệm. Vậy lỡ SP chết trước thì ai hộ niệm cho? Chưa kể phần SP, 0 biết ai hộ cho SP kìa. Cái bậy nhất là trông đợi vào người khác.
Tôi nói 0 biết bao nhiêu lần: khi ta sống bằng 1 tâm hồn nhẹ nhàng thanh tịnh thì ta như nước ở thể khí (air) luôn luôn tìm dịp để bốc hơi. Nước ở thể lỏng luôn tìm chỗ thấp để về. Ngay trong lúc còn sống, chúng ta biến tâm mình thành thể air (khí) hay liquid (thể lỏng) là do bản thân chúng ta.
Khi tắt thở mà là thể air thì tự động bốc hơi, nếu là liquid thì tìm chỗ thấp chui xuống.
Vấn đề rất là khoa học; khỏi có thầy bà nào tụng. Ngay người tụng cũng 0 chắc vị đó là liquid hay air. Nếu liquid mà tụng cho liquid thì kéo nhau xuống còn sâu nữa.
Cho nên quan trọng là lúc bình sinh sống cho nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng là như thế nào? là no attachment - 0 dính mắc. Attchment là sự đính kèm, dính mắc, nặng nề... có quá nhiều cái để bất mãn, thương thích, ... lúc đó sẽ trở nên nặng nề. Có những loài chim bay được nhưng cũng có những loài lông vũ suốt đời lạch bạch. Do tỷ trọng cơ thể khác nhau. Có loài mỡ thịt nhiều hơn lông; vd như con vịt. Có những loài vịt bay được và có những loài vịt 0 bay được. Và vit dù bay được, cũng 0 thể bay như chim, vì sao? Vì mỡ và thịt của nó nhiều hơn lông. Còn chim cánh cụt thì cả đời 0 bay được. Trong khi có loài chim nặng chỉ khoảng 200gr; có thể bay liền 1 lúc cả ngàn cây số không dừng lại, 0 nghỉ (non-stop, no transit). Một lần ăn nó tiêu thụ lượng thực phẩm tương đương với cơ thể của nó.
Có những người như loài chim cả đời 0 biết bay vì attachment của họ nhiều quá, có quá nhiều cái để họ thích và đồng thời đương nhiên sẽ có rất nhiều cái để ghét. Thích ấm thì sợ lạnh, thích mát thì sợ nực. Và những người có quá nhiều dính mắc thì sẽ rất nặng nề, khi tắt thở dễ đọa, khó siêu thoát.
Người nào sống quên mình, nghĩ đến người khác thì tâm hồn bớt nặng . Trong Kinh có 1 câu:
Ta chỉ nên nghĩ về mình để Chánh Niệm và buông bỏ. Và chỉ nên nghĩ về người khác để yêu thương và tha thứ. Nếu làm ngược lại thì thua.
Đối với mình phải nghiêm khắc, đối với người phải rộng lượng dễ dàng. Ai sống được như vậy thì tâm hồn sẽ nhẹ nhàng.
Ta có thương/từ bi 1 tỉ người thì lòng ta 0 vì vậy mà nặng hơn. Nhưng ta chỉ cần nghĩ về mình 1 tí thôi thì sẽ làm cho lòng ta nặng hơn, vì khi ta thương 1 tỉ người với lòng bi ta thương bằng trái tim mở nên nhẹ nhàng, còn khi ta thương bản thân, ta thương bằng 1 trái tim khép nên nặng nề.
Đa phần chúng ta coi trọng người tình hơn tình.
Một anh đệ tử học võ xong, khi xuống núi, SP tiễn. SP nắm tay lại và nói:
Mình là con nhà võ, mình chinh phục thiên hạ bằng nắm tay. Đúng 0 con?
Học trò đáp: Dạ đúng SP.
SP: Nhưng con nhớ như thế này: cái nằm trong nắm tay luôn luôn ít hơn cái trong vòng tay. Và cái trong vòng tay nhỏ hơn cái trong tầm mắt. Cái mà SP muốn là con dùng tầm mắt, cái view.
Tóm lại, khi ta sống bằng tâm thái như thế nào, thì tâm hồn của chúng ta sẽ trở nên nặng/nhẹ tương ứng.
Ta có đem 1 tỉ ng vào tim, thì đó là trái tim mở nên vẫn nhẹ, 0 có trọng lượng. Và số người ta thương càng nhiều, từ bi càng nhiều thì tâm hồn ta càng nhẹ đi.
Có 1 câu chuyện. Ngày kia, Quan Âm Bồ Tát nhìn xuống thế gian thấy 1 đám người bị nấu trong cái chảo dầu sôi sục. Bồ tát mới thòng 1 sợi dây nhện xuống cho ai bám được thì bám. Thế là người ta xúm lại bám vào sợi tơ nhện ấy. 1 lát sau, Bồ tát mới bảo đã đủ rồi , thì Ngài kéo lên. Người cuối cùng bám được vào sợi tơ nhện ấy, có người bám vào chân anh ta để cùng được kéo lên thì anh ta đạp người ấy xuống. Vừa đạp xong thì anh ta rớt xuống luôn. Từ trên trời giọng Bồ tát vẳng xuống: lẽ ra sợi tơ nhện này kéo lên được cả 2 nếu con cho người ấy nắm chân của con. Vì ta là Quan Âm. Nhưng lòng ích kỷ của con đã làm cho con trở nên nặng hơn nên sợi tơ nhện chịu con 0 nổi .
Đây là câu chuyện ngụ ngôn nhưng ý nghĩa rất sâu. Hàm ý trọng lượng tâm hồn ta sẽ nặng nề hơn khi ta nghĩ về mình.
Theo Kinh Phật thì bằng 1 trái tim mở, 1 bàn tay mở, ta có cả thế giới. Bằng 1 trái tim khép, 1 bàn tay đóng, ta chỉ có chút xíu.
Quay lại câu chuyện SP dạy võ tiễn học trò xuống núi, 10 năm sau anh ta mở được 5 võ đường, nhờ cái view chứ 0 phải nhờ nắm đấm.
Khi chúng ta nắm giữ cái gì đó với attachment thì chúng ta đã nhốt tù vật ấy. VD hoa nở ngoài vườn cứ để tự nhiên thì sẽ đẹp lâu bền hơn . Còn nếu cắt đem về chưng trong bình thì sẽ vô duyên hơn và mau héo hơn. Vì Cụ Nguyễn Hiến Lê có nói thế này: Tất thảy mọi công trình nghệ thuật có bàn tay con người thì chỉ là trò hề so với thiên nhiên. VD như bonsai hay giả sơn, dù khéo cách mấy cũng 0 đẹp bằng thiên nhiên.
(Nếu được xin quý vị khán thính giả nghe Sư giảng hạn chế ho hay ồn ào vì tiếng ồn gây nhiễu sẽ khiến cho người nghe lại hoặc ghi lại gặp khó khăn. Xin cảm ơn ạ).
--oOo--
Bốn Đế, Duyên Khởi, Tứ Niệm Xứ
https://toaikhanh.com/audiotext.php?mp3=...X%E1%BB%A9
Khi tu TNX, ta làm chủ được nhân quả. Do nhân thiện ác của đời trước, ta có thân này; thân này là quả của nhân thiện ác của các đời trước. Nếu không tu, ta lấy thân này làm nhân cho đời sau. Còn nếu tu, ta không cho cái quả này đi thêm nữa. Đó là làm chủ nhân quả.
Từ tnx là làm chậm lại: Chỉ làm một việc trong một lúc thôi.
Tất cả bi kịch trong cuộc đời xảy ra vì ta thiếu kiểm soát. Khi sống chánh niệm một thời gian, ta sẽ nhận ra ta là đồ ráp. Thứ ba, là nó cho ta hạnh phúc không ngờ.
Càng tỉnh táo, càng sống trong kiểm soát.
Nếu không tu, sẽ không biết:
Ghi nhớ cái chết cận kề giúp ta sống tốt hơn.
Không biết đạo thì cho rằng hạnh phúc là sống tự do, muốn làm gì thì làm, muốn nhậu là cứ việc nhậu, muốn đánh bài là đánh bài, muốn chém lộn là chém lộn.
"Hạnh phúc thật sự là an lạc trong khi bị kềm kẹp, và tự do có nghĩa là thoải mái trong mọi ràng buộc ."
Đức Phật dạy: "Không, không phải. Con đang bị tham sân xiềng con. Con tưởng là con tự do. Tự do có nghĩa là không bị phiền não xúi bậy." Bậc thánh không bị một cái gì xúi, bậc thánh không làm việc đó vì không cần . Đó mo*'i thật sự tự do .
Tại sao chúng ta sống chánh niệm, sống chậm ? Bởi vì có sống chậm, mới không bị sai khiến, không bị tác động, không bị lôi kéo, không bị thúc đẩy bởi những tạp dục . Người không hành đạo không tin chuyện đó .
Trên đời này có hai hạng người:
- Chết rồi chưa chôn: khi còn sống không có khả năng kiểm soát, ăn không biết đang ăn . Đó là xác chết biết đi .
- Chôn rồi chưa chết: đã ra đi rồi, nhưng những đóng góp của họ còn lại . Môt nghĩa nữa là trong từng giây phút, chúng ta sanh già đau chết, nhưng luôn luôn sống trong chánh niệm .
- Luôn luôn sống trong kiểm soát . Nhờ vậy, chúng ta có điều kiện để sống trong bản chất của mình .
- Sống trong sự tự chủ . Tâm có chánh niệm là tâm có niệm xứ . Tâm không chánh niệm là tâm tứ xứ .
Khi google, tìm "sati mindfulness" sẽ thấy mindfulness là một pháp tu . Nếu chỉ tìm "mindfulness" sẽ không thấy đó là một pháp tu .
Một ngày nào đó, khi ta hiểu được mình có nghĩa là ta hiểu được người khác . Trên đời này, tất cả là đồ ráp .
1:45:10
Phật giáo không phải là một tôn giáo . Phật giáo là đạo sống, là lẽ sống .
Con đường ra khỏi rừng là con đường vào rừng . Vấn đề là mình quay mặt về đâu . Ngài cho mình tự do , Ngài là một người thầy . Phật tử tự do ngay khi còn là người phàm .
(Hết)
⏱️
Diễn đàn tuy ảo, nhưng nghiệp quả có thật
Sư Toại Khanh (Giác Nguyên) Giảng Kinh
Diễn đàn tuy ảo, nhưng nghiệp quả có thật
Sư Toại Khanh (Giác Nguyên) Giảng Kinh



![[Image: vote.png]](https://i.postimg.cc/X75q5Fsv/vote.png)