2020-03-17, 02:32 PM
(2020-03-16, 06:31 PM)anatta Wrote: Thời gian này ai ai cũng lo lắng về virus corona, em ấy chọn ai thì người nấy dạ thôi, chứ biết đâu mà tránh. Thôi thì cười một chút cho lòng bớt ưu phiền.
Có câu chuyện vui này chắc cũng có bạn đã đọc qua.
***
Vào một đêm tối mùa hè tại thủ đô Bangkok rực rỡ ánh sáng của Thái Lan, có ông già người Mỹ 70 tuổi sau mấy đêm nằm ở trên khách sạn buồn chán đã xuống dưới phòng tiếp tân, hỏi anh nhân viên ở đó: "Ở đây có chỗ nào cho đàn ông giải trí hay không? "
Anh nhân viên chỉ qua đường nói: Ông có thấy con hẻm đó hay không? Ông lọt vô trong đó rồi thì ngày mốt cũng chưa về khách sạn nữa.
Ông Mỹ hí hửng băng qua đường bước vào con hẻm đó, đi được một lúc thì thấy tấm bảng ghi:
-- “Dưới 60 quẹo phải, trên 60 quẹo trái.” Vì đã 70 nên ông quẹo trái.
-- Đi một lúc thấy tấm bảng: “Thấy mình giàu thì quẹo phải, nghĩ mình nghèo thì quẹo trái ”. Ổng nghĩ là ổng nghèo, nên ổng quẹo trái.
-- Đi một hồi thì lại thấy bảng ghi: “Nếu thấy mình tràn trề sinh lực thì quẹo phải, thấy mình có vấn đề sức khỏe thì quẹo trái”, ông quẹo trái.
-- Đi một đỗi thì thấy tấm bảng: “Thấy mình là hotboy điển trai thì quẹo phải, còn thấy mình có chút mặc cảm về ngoại hình thì quẹo trái." Ông dứt khoát quẹo trái.
-- Đi đến cuối con đường thì thấy một tấm bảng ghi: “Già, nghèo, xấu, bịnh, thôi về đi cha nội!”
***
câu chuyện này anh anatta đăng mà quên đăng phần đúc kết của sư Giác Nguyên :
"Câu chuyện này, nhiều vị nghĩ là câu chuyện cười, thật ra đó là hành trình tu chứng của một hành giả. Buổi đầu mình nghĩ mình đẹp, mình giàu, mình giỏi, có học vị, có uy tín, có chức vụ chỗ đứng trong xã hội nên mình còn chấp ‘tôi là’, cái đó là ‘của tôi’. Nhưng tu tập một thời gian thì mình sẽ ở vào hoàn cảnh của ông cụ người Mỹ hồi nãy, đi một đỗi để thấy tấm bảng rất phũ phàng ở cuối đường nhưng ít ra cũng nói lên sự thật để ông kịp thời nhận ra và quay trở lại khách sạn trước khi trời quá tối. Tôi rất tâm đắc câu chuyện đó. Người ta thắc mắc lung tung vì khi đến với Phật người ta vẫn còn cái hí hửng phấn khởi của ông cụ bảy mươi lúc mới quẹo vô hẻm. Nhưng khi học đạo một thời gian thì ông biết được thì ra cuộc đời mỉa mai phũ phàng như vậy, nên không còn thắc mắc nữa.
(Những bài giảng Kinh Tương Ưng, tập cuối)"
http://vietbestforum.com/showthread.php?...94&page=29
post #426