2020-01-18, 08:04 AM
(tiếp theo - VÔ THƯỜNG TƯỞNG)
Do đó vị tỳ kheo khi sống quán Vô thường vị ấy chỉ đơn giản làm một việc: Nhìn cái gì cũng ghi nhận rằng nó rồi cũng Vô thường, con Mắt nhìn thấy nó rồi cũng Vô thường, những Cảm giác nào có được từ cái Thấy ấy cũng Vô thường.
Nghe rất là kỳ, "Tu gì nghe không có cao siêu gì hết?" Nhưng đó là tu. Có đắc cái gì, đắc tới đâu luôn cũng từ cái đó.
Khi mắt nhìn cái gì vị ấy luôn luôn tâm niệm là những cái ta thấy chắc chắn rồi cũng Vô thường. Thần kinh Thị giác mà nhìn thấy cái đó rồi cũng Vô thường. Những thiện ác, buồn vui có được từ cái thấy đó rồi cũng Vô thường.
Qua tới lỗ Tai cũng vậy: Những âm Thanh, tiếng động trước sau nó cũng Vô thường. Rồi thần kinh Thính giác của mình rồi cũng Vô thường. Những thiện ác, buồn vui, những cảm xúc, tâm tư có được từ tiếng động âm thanh ấy rồi cũng Vô thường.
Qua tới lỗ Mũi: Thần kinh Khứu giác chắc chắn phải có lúc Vô thường, Những mùi thơm, mùi khó ngửi mà chúng ta đang ngửi đây rồi cũng Vô thường. Những cảm giác, những thiện ác, buồn vui có được từ việc ngửi mùi ấy rồi cũng Vô thường.
Cứ như vậy cả 6 Căn và 6 Trần. Vị tỳ kheo liên tục và liên tục sống trong Vô thường Tưởng là như vậy. Dĩ nhiên trong room này, chỉ người nào là hành giả miên mật tinh tấn thì mới hiểu và mới tin chuyện này vì sao mà nó quan trọng, rất là quan trọng.
Nghe cái gì cứ móc cái bài này ra thuộc lòng như con nít vậy đó: Cứ nghe tiếng động, nhìn cái gì lúc nào cũng nghĩ rồi cũng Vô thường. Cái gì liên hệ tới con mắt rồi cũng Vô thường. Bản thân con mắt và những thứ quan hệ với nó rồi cũng Vô thường. Bản thân 6 Căn 6 Trần và cái gì quan hệ với nó cũng là Vô thường.
Liên tục sống trong Quán Tưởng những nhận thức đó, một ngày chưa thấy gì, hai ngày chưa thấy gì, tuần lễ chưa thấy gì nhưng tới tháng thứ hai, thứ ba bắt đầu có chuyện. Nó bắt đầu dìu mình về cái góc trời mà từ đó tới giờ mình chưa từng biết tới. Còn mình cứ ngồi chép ghi, ghi chép, nghe tới nghe lui không đi tới đâu hết. Còn mà thường xuyên sống trong Vô thường Tưởng như vậy sẽ có một ngày người ta có chửi vô mặt mình mình cũng không giận, người ta có quì xuống người ta hôn cái gót chân mình cũng không có vui bởi vì tất cả rồi sẽ Vô thường. Cảm tình cỡ nào rồi cũng Vô thường. Ác cảm cỡ nào rồi cũng Vô thường. Nếu lúc còn sống họ chưa kịp thương mình thì đến lúc họ chết cái ghét cũng biến mất theo họ.
Có nhiều kiểu Vô thường: là cái ghét đó, cái thương đó nó Vô thường ngay lúc 2 người còn sống. Hơn nữa, nếu bây giờ nó chịu Vô thường mai mốt 2 người chết rồi cái đó cũng mất luôn. Đó là nói nôm na.
Còn nói theo A tỳ đàm thì Vô thường là cái gì? Lúc có lúc không - đó là Vô thường. Thí dụ họ ghét mình lắm nhưng cũng có lúc họ đi ngủ chứ, thì hồi nãy họ đang nghĩ về mình bằng cái lòng căm hờn nhưng lát nữa họ đi ngủ mất tiêu, như vậy cái lòng căm thù đó cũng là Vô thường, nó Vô thường ngay bây giờ hoặc khi họ chết.
(Còn tiếp)
Do đó vị tỳ kheo khi sống quán Vô thường vị ấy chỉ đơn giản làm một việc: Nhìn cái gì cũng ghi nhận rằng nó rồi cũng Vô thường, con Mắt nhìn thấy nó rồi cũng Vô thường, những Cảm giác nào có được từ cái Thấy ấy cũng Vô thường.
Nghe rất là kỳ, "Tu gì nghe không có cao siêu gì hết?" Nhưng đó là tu. Có đắc cái gì, đắc tới đâu luôn cũng từ cái đó.
Khi mắt nhìn cái gì vị ấy luôn luôn tâm niệm là những cái ta thấy chắc chắn rồi cũng Vô thường. Thần kinh Thị giác mà nhìn thấy cái đó rồi cũng Vô thường. Những thiện ác, buồn vui có được từ cái thấy đó rồi cũng Vô thường.
Qua tới lỗ Tai cũng vậy: Những âm Thanh, tiếng động trước sau nó cũng Vô thường. Rồi thần kinh Thính giác của mình rồi cũng Vô thường. Những thiện ác, buồn vui, những cảm xúc, tâm tư có được từ tiếng động âm thanh ấy rồi cũng Vô thường.
Qua tới lỗ Mũi: Thần kinh Khứu giác chắc chắn phải có lúc Vô thường, Những mùi thơm, mùi khó ngửi mà chúng ta đang ngửi đây rồi cũng Vô thường. Những cảm giác, những thiện ác, buồn vui có được từ việc ngửi mùi ấy rồi cũng Vô thường.
Cứ như vậy cả 6 Căn và 6 Trần. Vị tỳ kheo liên tục và liên tục sống trong Vô thường Tưởng là như vậy. Dĩ nhiên trong room này, chỉ người nào là hành giả miên mật tinh tấn thì mới hiểu và mới tin chuyện này vì sao mà nó quan trọng, rất là quan trọng.
Nghe cái gì cứ móc cái bài này ra thuộc lòng như con nít vậy đó: Cứ nghe tiếng động, nhìn cái gì lúc nào cũng nghĩ rồi cũng Vô thường. Cái gì liên hệ tới con mắt rồi cũng Vô thường. Bản thân con mắt và những thứ quan hệ với nó rồi cũng Vô thường. Bản thân 6 Căn 6 Trần và cái gì quan hệ với nó cũng là Vô thường.
Liên tục sống trong Quán Tưởng những nhận thức đó, một ngày chưa thấy gì, hai ngày chưa thấy gì, tuần lễ chưa thấy gì nhưng tới tháng thứ hai, thứ ba bắt đầu có chuyện. Nó bắt đầu dìu mình về cái góc trời mà từ đó tới giờ mình chưa từng biết tới. Còn mình cứ ngồi chép ghi, ghi chép, nghe tới nghe lui không đi tới đâu hết. Còn mà thường xuyên sống trong Vô thường Tưởng như vậy sẽ có một ngày người ta có chửi vô mặt mình mình cũng không giận, người ta có quì xuống người ta hôn cái gót chân mình cũng không có vui bởi vì tất cả rồi sẽ Vô thường. Cảm tình cỡ nào rồi cũng Vô thường. Ác cảm cỡ nào rồi cũng Vô thường. Nếu lúc còn sống họ chưa kịp thương mình thì đến lúc họ chết cái ghét cũng biến mất theo họ.
Có nhiều kiểu Vô thường: là cái ghét đó, cái thương đó nó Vô thường ngay lúc 2 người còn sống. Hơn nữa, nếu bây giờ nó chịu Vô thường mai mốt 2 người chết rồi cái đó cũng mất luôn. Đó là nói nôm na.
Còn nói theo A tỳ đàm thì Vô thường là cái gì? Lúc có lúc không - đó là Vô thường. Thí dụ họ ghét mình lắm nhưng cũng có lúc họ đi ngủ chứ, thì hồi nãy họ đang nghĩ về mình bằng cái lòng căm hờn nhưng lát nữa họ đi ngủ mất tiêu, như vậy cái lòng căm thù đó cũng là Vô thường, nó Vô thường ngay bây giờ hoặc khi họ chết.
(Còn tiếp)
⏱️
Diễn đàn tuy ảo, nhưng nghiệp quả có thật
Sư Toại Khanh (Giác Nguyên) Giảng Kinh
Diễn đàn tuy ảo, nhưng nghiệp quả có thật
Sư Toại Khanh (Giác Nguyên) Giảng Kinh



![[Image: vote.png]](https://i.postimg.cc/X75q5Fsv/vote.png)