2019-04-12, 08:44 PM
(2019-04-11, 05:51 PM)anatta Wrote: Sáu căn trần tục nhiễm màu
Vô tâm há được, vàng thau lẫn chì
Xả buông mộng thoát sầu bi
Mà sao ngoại cảnh siết ghì cõi Chân...
***
Sáu cửa phòng hộ thẩm bày
Sao lòng ưa chuộng cảnh này bỏ kia
Phân minh mở lối thong dong
Bình minh hé rạng tự do một đời.
***
Tiểu Hồ Ly giờ đây làm thơ dễ dàng quá. Nghe bài nhạc xong thì viết 4 câu thơ nhẹ nhàng, thanh thoát. Cám ơn THL chịu khó nghe anh hát ;). Anh là người Nam -- miền tây nam bộ chánh tông. :).
Chắc THL còn nhớ hơn 1.5 năm về trước bên THTG VF, dạo nào mà anh trao đổi với THL và Khúc ca ca của THL, anh có nhắc đến tìm được sự tự do của bản thân sau khi rũ bỏ đi được những gì mà đã đeo mang, để rồi từ đó, tự mình dấn bước -- có lẽ theo thời gian từ thời điểm đó đến nay dần dà giảm đi phần nào sự cố chấp. THL và Khúc ca ca của THL nhất định còn nhớ câu ca dao này:
"Tưởng giếng sâu, anh nối sợi dây dài,
Ai dè giếng cạn, anh tiếc hoài sợi dây."
Duyên phận thì anh không phủ nhận. Sự sự vật vật đều do duyên mà thành. Anh cũng nhận ra dạo này THL thay đổi khá nhiều. Dù thay đổi cách nào đi nữa nếu sự thay đổi đó tạo cho mình được sự an vui, thoải mái, thanh thản thì là điều hay. Thơ phú là một trong bốn loại nghệ thuật: cầm, kỳ, thi, hoạ. Anh nhận thấy nếu có sở thích về thơ hay văn là điều rất đáng được trân trọng, và bổ ích cho mình. Dùng để diễn đạt nội tâm và ngoại cảnh khi cảm hứng. Có thể dùng thơ để giải bày hay phê bình những cảm trạng mình bắt gặp ở đời sống tương giao của con người và xã hội. Viết thơ hay văn thường thường là cách rất hay để hỗ trợ óc tư tưởng: khả năng quan sát, so sánh, phán đoán càng ngày càng nhạy bén, phong phú hơn.
Bài thơ mà THL nhắc lại dưới đây mà anh ưa thích là của Toại Khanh.
Mai về núi hái lan rừng gởi phố
Thay lời chào từ một cõi sơn lâm
Buồn vui nào cũng bồng bềnh bể khổ
Nỗi nhớ người, xin trổ đoá Từ tâm.
Bây giờ anh đọc lại mấy câu thơ này vẫn cảm thấy phê. Cám ơn THL.
Dương trần quả nghiệp chơi vơi
Hồn hoa nhỏ bé, tuỳ đời định phân
Tâm viên ý mã cũng lần
Hố sâu tam độc lạc dần chân như.
-Nói về thơ hay chuyện chi trên cõi đời nầy mà mình chú tâm rèn luyện hay bỏ công sức vào thì ắt sẽ dễ dàng, anh há? Miễn sao as long as mình hiểu the basic rồi thì tuỳ theo duyên mà uyển chuyển. Cũng như thiền tông, hiểu được cái gốc gác rồi thì tuỳ tâm thích bữa nay leo cây sào, mốt nọ bềnh bồng trên sông nước, khi cảm chán rồi thì nương theo tham sân si cũng là một cách rèn luyện chơn tâm.
-Anh hát hay mà! Khi nào thích bài nào nữa thì hát rồi bỏ vô thread nầy cho THL nghe chung với nha?
-Hai câu thơ trên khi anh posted bên THTG của ViệtFun, THL tưởng lúc đó anh đang tương tư ai rồi buồn mà nói đến 2 câu thơ đó, chớ nếu nói về đạo thì lệch đường roài!...hihihi... :chay:
-THL đồng ý với anh, dù là cầm kỳ thi hoạ hay đạo đời triết lý gì cũng được, miễn sao đừng để trí óc mai một là đạt rồi. :dance:
-Bài thơ của Toại Khanh ở trên, khi đọc THL cảm được cái tư duy thanh thản sau khi buông xả, xoá ái dục để tạo Từ tâm, là một điều rất khó làm ở cõi Ta Bà nầy, phải không anh?
-Dạo nầy anh có đọc được triết lý đạo và đời nào hay thì khi rảnh đăng vào đây chia sẻ cùng THL và những bà con nào có duyên nghen? Thanks anh in advance...
Lặng nhìn mây trắng dần tan
Võ vàng nguyệt khuyết khảy đàn trầm u
Cao sơn quyện áng sương mù
Tứ bề lưu thủy, thuyền du cõi nào?
Võ vàng nguyệt khuyết khảy đàn trầm u
Cao sơn quyện áng sương mù
Tứ bề lưu thủy, thuyền du cõi nào?