Sợ Ma
#1
Ông Lão Trong An Dưỡng Địa
Thích Tịnh Từ

An Dưỡng Địa là một khu nhà mồ ở Phú Lâm, gần bến xe đi về lục tỉnh. Trong khu An Dưỡng Địa có chùa Huệ Nghiêm, có Tháp Phổ Đồng. Tiền thân của chùa Huệ Nghiêm là Viện Phật Học Phổ Thông được thành lập đầu năm 1964, rồi chuyển qua Viện Cao Đẳng Phật Học Chuyên Khoa đầu năm 1971. Tôi và ba thầy Liêm Chính, Toàn Châu, Thiện Tường được Viện Trung Đẳng Chuyên Khoa Phật Học Liễu Quán ở Huế gởi vào đây học thêm 04 năm. Sau ba năm tu học theo chương trình của viện, tôi đi thêm đoạn đường dài là đến tu học, hoằng hóa tại Hoa Kỳ.

Ở An Dưỡng Địa tiếng đồn là có nhiều ma. Đêm đêm ra các nhà mồ ngồi ngắm trăng hay tham thiền một mình thì có thể gặp các cô gái tóc dài, đội nón lá xuất hiện ngồi khóc nỉ non trên các nấm mộ. Vì sự đồn đại có vẻ “dễ sợ” nầy mà trên 40 thầy giảng sư của viện cao đẳng thường "cấm túc” khi bóng đêm buông xuống. Riêng tôi thì rất lỳ, không hề sợ chuyện ma quái. Chuyện các cô gái bận áo trắng, xõa tóc dài, đội nón lá khóc nỉ non, trên các nấm mộ là chuyện rất lôi cuốn cái tâm hiếu kỳ của tôi.

Để coi việc ma là có thật hay hoang đường, một hôm vào mùa đông tối trời vào khoảng 11 giờ đêm, tôi bận áo ấm, đầu trùm mũ len, mình khoác áo mưa, trong từng bước một chậm rãi và thầm niệm bài thần chú Đại bi, đi đến các nấm mộ ở An Dưỡng Địa để quán sát hư thật. Khi đến khu nhà mồ thì tinh thần tôi bị rối loạn, răng đánh bò cạp, đôi chân bị cứng lại và không di chuyển được. Tôi có ý nghĩ là mình nên ngồi xuống với tư thế “kiết già phu tọa, bắt ấn hàng ma”. Nhưng không thể nào làm được, con người tôi lúc bấy giờ như một cây khô trồng giữa các nhà mồ sang trọng và giữa các nấm mộ nghèo, phủ đầy cỏ dại. Chuyện gì xảy ra ?

Trước mắt tôi, không phải là các thiếu nữ bận áo trắng phủ tóc dài và ngồi khóc nỉ non, mà trước mắt tôi là một đám trẻ con tàn tật, trần mình đang bò lết chung quanh các nấm mộ, các nhà mồ sang trọng để tìm kiếm thức ăn: nào là trái cây, bánh chuối, xôi chè và đôi khi có cả đầu heo quay, gà quay, vịt quay nữa. “Các trẻ con ấy là những người chết không siêu hóa, nên làm thân cô hồn, là các vong linh không nơi nương tựa, đói khổ. Và chúng cứ đợi khi mặt trời lặn, bóng đêm xuống thì kéo nhau đi kiếm ăn từ nhà mồ, cho tới nhà cầu, bếp núc, thùng rác, máng heo... có nhiều thức ăn dơ bẩn, sót lại”. Tôi nghĩ như vậy khi chứng kiến đám trẻ con mò mẫn tìm kiếm, tranh giành miếng ăn trên các nấm mộ và nhà mồ. Vì vậy mà tâm tôi bị xúc động và thân tôi hóa thành gỗ đá, đứng trơ trơ như trời trồng. Ngay lúc đó, dưới ánh trăng non vằng vặc, tôi thấy một ông lão đầu trắng xóa, râu dài, tay chống gậy xăm xăm đi tới nơi các trẻ con ra hiệu cho chúng ngồi xuống. Có khoảng mười mấy đứa con nít tàn tật đều răm rắp tuân theo “lệnh” của ông lão, ngồi xuống chung quanh các nấm mộ. Bây giờ ông lão lên tiếng dạy bảo chúng những lời rành mạch, đầy trìu mến:

“Nầy các cháu! Trước khi ăn thức ăn này các cháu phải biết đọc lời cầu nguyện đề bày tỏ lòng hiếu kính và biết ơn. Các cháu nên cùng nhau chấp tay đọc lời cầu nguyện với ta. Dạy xong, ông lão cất tiếng đọc và lũ con nít đọc theo:

“Kẻ chết oan không nơi nương tựa
Quanh quẩn chung quanh các nấm mồ
Lắng nghe câu niệm Phật siêu độ:
Nam Mô cứu khổ Quán Thế Âm
Nam Mô A Di Đà kim sắc
Nam Mô cứu khổ Quán Thế Ầm
Nam Mô A Di Đà kim sắc..."

Tiếng niệm đều đặn, liên tục, trầm hùng danh hiệu Bồ tát Quán Thế Âm, danh hiệu Đức Phật A Di Đà đầy mầu nhiệm dưới ánh trăng. Nghe tiếng cầu nguyện của ông lão và các em bé, khiến tôi ấm lòng, trầm tĩnh và buột miệng tôi cũng niệm theo câu niệm Phật rất chí thành. Bỗng một cơn gió mạnh thổi ngang qua, với từng tiếng rít dài, toàn thân tôi nghe lành lạnh, rồi phút chốc các hình ảnh trước mắt tôi tan biến. Tôi bàng hoàng và cảm được sự có mặt của sự sống trong cõi vô hình.

Cũng từ đó, hằng đêm, tôi thường đến các nấm mồ để nói pháp cho các vong thức, âm linh, cô hồn nghe. Có khi kiếm được tiền, tôi đã mua rất nhiều thức ăn, trái cây, bắp nổ, bông hoa và các loại kẹo bánh đem ban phát cho các cháu qua đời chưa siêu, còn vãng lai đêm đêm trên các nhà mồ nơi khu An Dưỡng Địa.

Trước khi đi Mỹ, tôi có ra nhà mồ An Dưỡng Địa để nói pháp và bố thí thức ăn cho các âm linh cô hồn lần cuối. Trong mắt tôi, chẳng thấy bóng dáng ông lão và các cháu nhỏ tàn tật nào cả. Nghĩa là tôi chỉ thấy một lần đêm đó mà thôi. Tôi ước ao được gặp họ lần nầy để từ giã, vì ngày mai khoảng 25 tiếng đồng hồ máy bay cất cánh là tôi có mặt tại Hoa Kỳ, không còn trên quê hương và không có cơ hội sinh hoạt đời sống tâm linh với những người quá cố tại An Dưỡng Địa nữa. Tôi ước và ngồi niệm Phật chờ đợi; chờ đến 01 giờ khuya mà chẳng thây bóng dáng em thơ nào cả. Tôi nghĩ là tất cả các cháu đã được đi đầu thai và siêu hóa ? Trên đường từ khu nhà mồ trở về phòng, tôi đã gặp ông lão. Ông bảo là ông gặp tôi lần nầy là để chúc tôi lên đường đi Mỹ. Ông xác chứng là các cháu nhỏ và nhiều âm linh, cô hồn đã nhờ nghe giáo pháp của tôi vài lần mà tỉnh ngộ và được vãng sanh về cõi tây phương. Trước khi ẩn hình, ông lão có dặn dò tôi mấy điều :

“Ngày mai đi xa là tốt
Quyết đi ngay chớ đợi chờ
Năm 42 tuổi lên núi
Ngược bến thuyền qua đến bờ.

Tôi vừa nhẩm đọc lại bốn câu trên hai lần để nhớ, ông lão trầm ngâm một hồi rồi nói tiếp:

Nhớ mang diệu ngữ trao truyền
Nhớ nuôi nhân sự nối liền tông môn
Nhớ thắp đèn buổi hoàng hôn
Nhớ xây tu viện bảo tồn chánh nhân.”

Tôi định hỏi vài điều về tương lai, nhưng ông lão biến mất. Cho đến bây giờ tôi vẫn hình dung một cách rõ ràng hình ảnh ông lão và lời dặn dò tâm huyết, dẫn đạo cho công phu tu tập, hoằng hóa của tôi trên xứ người. Với tôi, ông lão chắc chắn là hóa thân của Đức Quán Thế Âm Bồ tát. Đúng như lời ông lão nói, năm 42 tuổi là năm 1983, tôi có cơ duyên lên núi Madonna khẩn đất lập Tu Viện Kim Sơn.

/* nguồn:  https://dtphorum.com/pr4/showthread.php?...post295590








/* trích từ chương "Vượt qua vượt qua" trong sách 

Bát Nhã Tâm Kinh
của thiền sư Osho:
https://hoavouu.com/images/file/xSA-...-kinh-osho.pdf

"....

Chẳng hạn... một ngụ ngôn:

Có một người rất sợ ma. Và không may là anh ta ngày
nào cũng phải đi qua nghĩa địa, tới rồi đi. Và đôi khi anh
ta về trễ, và trong đêm anh ta phải đi qua nghĩa địa. Nhà
anh ta ở đằng sau nghĩa địa, rất gần. Và anh ta lại sợ ma
đến độ cuộc sống anh ta là sự tra tấn thường xuyên. Anh
ta không thể nào ngủ được: đêm đêm anh ta bị ma quấy
nhiễu. Đôi khi chúng gõ cửa, đôi khi chúng đi trong nhà,
và anh ta có thể nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng thì
thào của chúng.

Đôi khi chúng tới rất gần anh ta và anh ta còn cảm
thấy cả hơi thở của chúng nữa. Anh ta thường xuyên
trong địa ngục.

Anh ta tới một pháp sư và thầy nói, “Chẳng có gì đâu.
Con đến gặp đúng người rồi.” Cũng hệt như tôi nói với
bạn vậy..... “Hãy lấy câu mật chú này và con không cần
phải lo nghĩ. Con chỉ cần đặt câu mật chú này vào một cái
hộp nhỏ và bao giờ cũng mang theo người. Con có thể
đeo nó quanh cổ.”

Nó giống hệt như tượng đeo trên cổ: nó là một câu
mật chú; hay nó giống như cái hộp thần thông mà tôi đã
trao cho các đệ tử sắp đi xa. Nó là cái hộp thần thông, nó
là câu mật chú.

Pháp sư nói, “Hãy giữ lấy câu mật chú này. Con cũng
chẳng cần phải tụng; nó công hiệu đến mức không cần
phải tụng. Con chỉ cần để nó trong hộp. Hãy giữ nó trong
mình và không con ma nào dám phá rối con.” Và điều đó
quả như vậy; hôm đó anh ta đi qua nghĩa địa cứ như là
anh ta đi dạo buổi sáng. Trước đây chưa bao giờ dễ dàng
được như vậy. Anh ta từng chạy thục mạng! Anh ta từng
gào hét lên, và anh ta phải hát to khi đi qua. Hôm đó anh
ta bước rất chậm rãi với cái hộp trong tay, và nó thực sự
có tác dụng! Không có ma. Anh ta còn đứng giữa nghĩa
địa nữa, chờ xem có ai tới không, mà chẳng có con ma
nào hiện ra cả. Tất cả hoàn toàn im lặng.

Thế rồi anh ta về nhà. Anh ta để cái hộp bên dưới gối.
Đêm đó chẳng ai gõ cửa, chẳng ai thì thào, chẳng ai đến
gần anh ta cả. Đấy là lần đầu tiên trong đời anh ta ngủ
ngon lành. Nó là câu mật chú vĩ đại. Nhưng anh ta trở nên
quá gắn bó với cái hộp. Anh ta không thể rời khỏi nó một
giây, cả ngày anh ta phải mang nó đi mọi nơi.

Người ta bắt đầu hỏi, “Sao anh cứ mang cái hộp này
mãi thế?”

Và anh ta nói, “Đây là bùa hộ mạng của tôi.”

Anh ta trở nên sợ đến mức nếu ngày nào đó cái hộp
này bị mất, “Mình sẽ gặp rắc rối lớn, và bọn ma kia sẽ
báo thù!” Khi ăn anh ta cũng mang. Khi đi vệ sinh anh ta
cũng mang theo. Khi ân ái với vợ anh ta cũng mang theo.
Anh ta sắp khùng rồi! Và bây giờ anh ta sợ quá nhiều:

nhỡ nó bị đánh cắp, nhỡ ai đó chơi xỏ, hay nhỡ anh ta để
quên đâu đó, hay nhỡ điều gì xảy ra cho cái hộp thì sao?
“Thế thì trong nhiều tháng bọn ma đang chờ dịp để gây
rắc rối cho mình! Chúng sẽ nhảy xổ vào mình từ mọi nơi,
và chúng sẽ giết mình!”

Một hôm pháp sư hỏi anh về mọi việc diễn ra thế nào.

Anh ta nói, “Mọi việc đều tốt. Tất cả hoàn toàn tốt,
nhưng bây giờ con đang bị tra tấn bởi nỗi sợ của chính
con. Con không thể ngủ được được nữa. Cả đêm con phải
trông chừng cái hộp. Nhiều lần con phải thức dạy để tìm
cái hộp. Và nếu đôi khi nó lăn đi chỗ khác và con không
thể tìm thấy nó... thì mới đáng sợ làm sao! Sợ chết được!”

Pháp sư nói, “Bây giờ ta sẽ cho con câu mật chú khác.
Hãy vứt cái hộp này đi.”

Thế là anh ta nói, “Vậy làm sao con chống lại ma
được?”

Thầy nói,

“Chúng không có thật. Cái hộp này chỉ là
trò đùa. Bọn ma đó không có thật; đó là lý do tại sao cái
hộp lại có tác dụng. Ma chỉ là sự tưởng tượng của con.
Nếu chúng có thực, chúng chẳng sợ gì cái hộp cả. Đấy chỉ
là ý tưởng của con, bọn ma đó là ý tưởng của con. Bây
giờ con đã có một ý tưởng tốt hơn bởi vì con đã có thầy.
Và thầy đã trao cho con cái hộp, câu chú thần thông. Bây
giờ hãy hiểu hơn ít nữa: ma không có thật, đó là lý do tại
sao cái hộp này lại được việc. Bây giờ không cần phải ám
ảnh bởi cái hộp nữa. Hãy vứt nó đi!”

Mật chú là một câu thần chú để giải trừ những cái
không có thực. Chẳng hạn, một câu mật chú sẽ giúp cho
bạn loại bỏ bản ngã. Bản ngã là con ma, chỉ là một ý
tưởng. Đó là lý do tại sao tôi nói với bạn rằng tôi ở đây là
để lấy đi những cái không thực sự gắn liền với bạn, và để
chỉ cho bạn những cái thực sự đã ở đó sẵn rồi. Tôi ở đây
là để trao cho bạn cái mà bạn đã có, và tôi phải lấy đi cái
mà bạn chưa hề có nhưng bạn cứ nghĩ rằng bạn có. Nỗi
khốn khổ của bạn, nỗi đau của bạn, tham vọng của bạn,
sự ghen tị của bạn, nỗi sợ của bạn, sự tham lam, căm
giận, gắn bó - tất cả đều là những con ma.

Câu mật chú chỉ là một diệu kế, một chiến lược để
giúp bạn loại bỏ các bóng ma của mình. Một khi bạn đã
loại bỏ những bóng ma đó, mật chú cũng phải bị loại bỏ
theo. Bạn không cần phải mang câu mật chú thêm nữa khi
mà bạn cảm thấy rằng ma đã biến mất. Và thế thì bạn sẽ
cười hô hố vì những ngớ ngẩn này: ma là giả và mật chú
cũng giả nốt - nhưng nó có ích.

...."
[Image: K6bu1Jw.png]
[-] The following 1 user Likes 005's post:
  • Vo Minh
Reply
#2
(2023-04-02, 01:07 AM)005 Wrote:  

Nhớ mang diệu ngữ trao truyền
 
 

/* nguồn:  https://dtphorum.com/pr4/showthread.php?...post295590








/* trích từ chương "Vượt qua vượt qua" trong sách 

Bát Nhã Tâm Kinh
của thiền sư Osho:
https://hoavouu.com/images/file/xSA-...-kinh-osho.pdf

"....

Chẳng hạn... một ngụ ngôn:

 

Pháp sư nói, “Hãy vứt cái hộp này đi.”

Thế là anh ta nói, “Vậy làm sao con chống lại ma
được?”

Thầy nói,

“Chúng không có thật. Cái hộp này chỉ là
trò đùa.
Bọn ma đó không có thật; đó là lý do tại sao cái

hộp lại có tác dụng.

Ma chỉ là sự tưởng tượng của con.

Nếu chúng có thực, chúng chẳng sợ gì cái hộp cả.

Đấy chỉ 
là ý tưởng của con, bọn ma đó là ý tưởng của con.

Bây 
giờ con đã có một ý tưởng tốt hơn bởi vì con đã có thầy.
Và thầy đã trao cho con cái hộp, câu chú thần thông.

Bây 
giờ hãy hiểu hơn ít nữa: ma không có thật, đó là lý do tại
sao cái hộp này lại được việc.

Bây giờ không cần phải ám 
ảnh bởi cái hộp nữa. Hãy vứt nó đi!”

Mật chú là một câu thần chú để giải trừ những cái
không có thực. Chẳng hạn, một câu mật chú sẽ giúp cho
bạn loại bỏ bản ngã.

Bản ngã là con ma, chỉ là một ý
tưởng.

Đó là lý do tại sao tôi nói với bạn rằng tôi ở đây là

để lấy đi những cái không thực sự gắn liền với bạn, và để
chỉ cho bạn những cái thực sự đã ở đó sẵn rồi.

 Tôi ở đây l
à để trao cho bạn cái mà bạn đã có, và tôi phải lấy đi cái
mà bạn chưa hề có nhưng bạn cứ nghĩ rằng bạn có.
khốn khổ của bạn, nỗi đau của bạn, tham vọng của bạn,
sự ghen tị của bạn, nỗi sợ của bạn, sự tham lam, căm
giận, gắn bó - tất cả đều là những con ma.


Câu mật chú chỉ là một diệu kế, một chiến lược để
giúp bạn loại bỏ các bóng ma của mình.

Một khi bạn đã 
loại bỏ những bóng ma đó, mật chú cũng phải bị loại bỏ
theo.

Bạn không cần phải mang câu mật chú thêm nữa khi

mà bạn cảm thấy rằng ma đã biến mất.

Và thế thì:

Bạn sẽ 
cười hô hố vì những ngớ ngẩn này:

"Ma là GIẢ và mật chú 
cũng giả nốt - nhưng nó có ích.

...."



Nỗi khốn khổ của bạn, nỗi đau của bạn, tham vọng của bạn,
sự ghen tị của bạn, nỗi sợ của bạn, sự tham lam, căm
giận, gắn bó - tất cả đều là những con ma.

Thiền sư Osho



Đọc câu chuyện GIẢ để giúp mình (cũng là GIẢ) BUÔNG BỎ các bóng ma GIẢ của mình.
Thành thật cảm ơn bạn 005.
[-] The following 1 user Likes Vo Minh's post:
  • 005
Reply
#3
Tôi vô tình nghe được quyển này của thiền sư Osho ở Hẻm Radio (trong youtube) người ta đọc luôn, nên đỡ phải ngồi đọc. Tôi nghe tới lần thứ tư rồi vẫn còn muốn nghe tiếp. Ông Vạn Sơn ở Mỹ dịch thuật rất hay. Tôi tâm đắc nhất khi nghe đoạn nhìn sông không thấy sông mà chỉ thấy sự trôi chảy, nhìn khiêu vũ nhưng chỉ thấy sự khiêu vũ chứ không thấy người khiêu vũ ... đó là chân không. Quả thật trong đời mình vẫn thường xuyên có những giây phút như vậy mà lâu nay không biết rằng đó chính là chân không mà chúng ta nên hướng đến. 
 Vì các tư tưởng, giải thích của thiền sư mênh mông, sâu rộng, tuôn chảy ào ạt, nhiều vô kể, nên cứ nghe rồi lại quên. Cho nên mỗi cuối tuần tôi làm brisk walking trong rừng, là lúc có dịp đeo tai nghe có thời gian để nghe quyển sách của ông. 

Ai thích nghe, không muốn đọc ở link bên trên ở trang Hoa Vô Ưu thì mời nghe ở đây:
[Image: K6bu1Jw.png]
[-] The following 1 user Likes 005's post:
  • Vo Minh
Reply
#4
"Thấy sông mà chỉ thấy sự trôi chảy, nhìn khiêu vũ nhưng chỉ thấy sự khiêu vũ chứ không thấy người khiêu vũ."

Từ KHÔNG mà CÓ vạn vật .
Vạn vật luôn THAY ĐỔI từng nanosecond "CÓ KHÔNG..CÓ KHÔNG..CÓ KHÔNG. 
 
Thật là Vô Lý khi nói "TÔI thấy cái đó???"
Thật sự TÔI không thấy TÔI và cái TÔI thấy đó đang THAY ĐỔI sự HIỆN HỮU từng nanosecond "CÓ KHÔNG..CÓ KHÔNG..CÓ KHÔNG. 


Cũng như sự TRÔI CHẢY không bao giờ ngừng lại để cho TÔI thấy cái gì là SÔNG???
Cũng như thời gian KHÔNG GIỜ NGỪNG LẠI để cho TÔI thấy TÔI là gì???

Cái TÔI thấy chỉ là cái TÊN GỌI cho cái TÔI gọi là "TÔI thấy SÔNG.???"


Trong cái THẤY! BUÔNG BỎ cái TÔI thì cái gì THẤY cái gì???
Reply