Chuyện chàng nàng
#1
Chuyện hoa

Thuở còn là tình nhân, chàng chạy xe mấy trăm cây số đến thăm nàng. Chàng đem tặng nàng một cành hoa. Chỉ hoa thôi, không có lá. Thật ra, nàng thấy hoa giống cái lá màu đỏ. Hình như nàng chưa thấy loài hoa này bao giờ. Chàng nói:

– Anh chọn hoa này vì cô hàng hoa bảo hoa này lâu tàn và… Chàng cười cười – Giá cũng phải chăng.

Dạo ấy chưa có Google, nên nàng phải “truy cập” thông tin ngoài chợ. Đảo qua nhiều hàng tiệm, cuối cùng nàng biết, đó là Anthurium. Mãi sau này, tình cờ đọc trong tờ báo Việt, nàng mới nghe thêm tên Việt của hoa: hồng sơn môn.

Lại chuyện hoa

Mùa hè, chàng về đến nhà, mồ hôi nhễ nhại, tay bưng chậu tiểu hồng màu phấn thật đẹp. Nàng mừng rỡ đón chàng và đón lấy chậu hoa từ tay chàng. Nàng duyệt nhanh trong trí nhớ, xem hôm nay có sự kiện gì “vĩ đại” mà chàng tặng hoa. Ngày cưới đã qua. Chàng đã quên như thường lệ.

Nàng rạng rỡ:

– Cám ơn anh nghen. Hoa đẹp ghê. Có dịp gì đây anh?

– Dịp gì mà dịp. Anh ngồi trong xe ngủ gà, ngủ gật. Đến trạm chót, người ta xuống hết. Ông soát vé kêu anh dậy và chỉ chậu hoa. Anh nói, không phải của anh. Ông bảo, không sao, đây là trạm chót, ông đem về mà dùng.

Nàng nghĩ thầm, chàng, tuy không “ga lăng”, nhưng được tính thật thà.

Chuyện đàn

Nàng có học đàn guitar cổ điển, thỉnh thoảng đem đàn ra tính tính tình tang. Vui miệng, nàng rủ chàng học đàn. Chàng nói bằng giọng người Việt gốc… nam:

– Ông bà mình hay nói đàn địch. Em đàn rồi thì phần địch để anh.

Nàng bực bực, đành cười trừ. Chớ gây gổ có được gì đâu. Trong những bài nàng hay tập, chàng chỉ nhớ mang máng được giai điệu của bài 14 trong cuốn Carulli. Chàng hỏi:

– Bữa nay sao chưa thấy em đàn cái bài gì mà từng tưng tưng tưng tứng tứng tưng…

Nàng nhớ, có đọc bài thơ cách đây vài chục năm, khi nàng là còn bé tí ti, lời đối thoại giữa hai người.


  • Không là chúa, chẳng là vua,
    Không là lính trận mà ra chiến trường!
    Chỉ là nhạc sĩ lang thang,
    Yêu đàn là một, yêu nàng là hai!

    Chẳng ưa chúa, chẳng ưa vua
    Chẳng ưa lính trận, chỉ ưa tiếng đàn!
    Lấy chàng, nghe hát tình tang,
    Còn hơn chung đỉnh giàu sang bất nghì!

    Nàng ơi, thú thật tình si!
    Yêu nàng, nói dối biết gì đàn đâu!

    Chàng ơi, em biết từ lâu!
    Lấy em, em dạy đàn sau ngại gì!



Nàng biết tài nghệ của mình, không hề có “tham vọng” dạy chàng đàn. Nhưng, nàng đôi lần ướm ý, rủ chàng đi học chung. Chàng nói, để coi, tới hồi nào mà anh biết đọc nốt, để phụ em lật trang trong khi em đánh đàn, là mãn nguyện rồi. Nghe chàng nói vậy, nàng mát ruột. Cho dù, cái “hồi nào” của chàng không biết đến bao giờ mới thực hiện.

Chuyện hát

“Gu” nghe nhạc của chàng nàng khác hẳn nhau. Ví dụ như chuyện phổ nhạc bài thơ của Hữu Loan- Màu Tím Hoa Sim. Nàng mê mẩn Áo Anh Sứt Chỉ Đuờng Tà do Thái Thanh hát. Còn chàng nhất định, Phương Dung ca Những Đồi Hoa Sim mới “dzách lầu”.

Vậy mà, có lần họp mặt bạn bè, chàng và một ông bạn già lên song ca bài Mãi Mãi Bên Em của Từ Công Phụng, nói, để tặng hai bà vợ… hiền. Nàng cảm động quá, bèn đồng ca với chàng bài Biển tình. Chàng, nàng tình tứ cầm tay nhau khi hát đến câu (và có sửa chữa đôi chút mà không xin phép nhạc sĩ) đời anh rất đẹp vì có em, đời em cũng đẹp vì có anh…

Chuyện ngôn ngữ

Nàng vừa về đến nhà, chàng hí hửng khoe:

– Lúc nãy Ba qua chơi, Ba dọn “dường” của mình.

Nàng giật mình:

– Sao anh không dọn đi mà để Ba làm?

Chàng tỉnh bơ:

– Ba thích, để Ba làm chớ sao lại cản!

Nàng nhăn nhó:

– Ai mà lại để Ba dọn giường, coi sao được!

Chàng vỡ lẽ:

– Không, đâu phải dọn “dường” để ngủ, mà dọn “dường” để trồng hoa đó mà.

Nàng thở phào:

– May quá, chỉ là trung nam bất đồng.

Chàng cũng mừng:

– Hên thiệt, chớ không là bị “dợ” dũa cho te tua.

Chuyện trí nhớ

Chàng ngồi trước computer, nóng chân, bèn cởi chiếc vớ cầm nơi tay. Chưa kịp cởi chiếc thứ hai, nghe điện thoại reo. Chàng, tay cầm vớ, tay nhấc máy. Nói chuyện xong, nàng thấy chàng lom khom như đang tìm kiếm gì. Nàng hỏi:

– Kiếm gì vậy anh?

Chàng giơ giơ chiếc vớ trước mặt:

– Không biết đâu mất chiếc vớ rồi.

Nàng nhìn xuống chân chàng:

– Có phải còn nơi chân anh đó không?

Chàng phì cười

– Ừ, đúng rồi.

Chuyện nhìn nhau

Có lần đi chung với chàng mấy trạm xe điện ngầm, nàng lấy mắt kính ra mang, tính nhìn rõ trang quảng cáo trên báo. Nhưng nàng đổi ý, quay qua tán dóc đôi câu bâng quơ với chàng. Chàng phải xuống xe, chàng vuốt má nàng, nói: “Chiều gặp”. Nàng nhìn vào tờ báo. Nàng hơi hoảng, vì đọc thấy chữ không được rõ như mọi khi. Nàng lo lo, không lẽ mình lên độ nhanh như vậy. Nàng không đọc nữa, nhìn mông lung ra cửa sổ. Nàng có cảm tưởng, hai người đối diện đang nhìn nàng khó hiểu. Chẳng lẽ họ chưa bao giờ thấy đàn ông Á Châu âu yếm vợ nơi công cộng. Hay là, hôm nay nàng duyên dáng, xinh xắn khác thường. Nhưng ánh mắt của họ không có vẻ gì đang chiêm ngưỡng nàng. Nàng nghĩ, không đọc sách nữa thì gỡ mắt kính xuống. Khi bỏ kính vào túi, tay nàng chạm phải miếng thủy tinh tròn cứng. Nàng rụng rời. Thì ra, nãy giờ, nàng làm… độc nhãn đại hiệp. Trời ơi, vậy là, lúc nãy “bịn rịn” chia tay, chàng đã bỏ mất phần đầu của một câu nói nổi tiếng: Yêu nhau không những chỉ nhìn nhau, mà cùng nhìn về một hướng…

Chuyện chu đáo

Nàng đi làm xa ở xứ nóng. Về nhà, đúng ngay ngày vào đông bất ngờ, tuyết trắng xóa. Nàng rất nhát lạnh. Đi đón nàng, chàng cẩn thận gói ghém áo lạnh và giày ống. Sau khi làm xong thủ tục chào đón nhau, chàng kéo va –li của nàng lại ghế. Chàng bảo nàng mặc áo khoác và đổi giày. Nàng xổ giày trong bao ra. Đích thị là một đôi giày ống mùa đông, có hai chiếc đàng hoàng. Nhưng, một chiếc màu đen, một chiếc màu nâu. Và, cả hai chiếc cùng là giày bên phải. Nàng không nhịn được cười:

– Anh coi nè, vầy thì làm sao đây?

Chàng hơi quê, cũng cười:

– Ai mà biết em mua chi hai đôi giày giống hệt nhau như vậy.

Nàng giỡn cho chàng đỡ “xệ”:

– Không sao đâu anh. Chắc đôi ở nhà cũng bị lỗi như vậy.

Hôm đó, dù hơi bị lạnh chân một chút, nàng vẫn thấy vui lắm. Chàng có hơi lơ đễnh một tí, nhưng quả thật chàng chu đáo chứ bộ.

Chuyện dài ngày

Từ khi thằng con vào đại học, “ra riêng”, chàng nàng thấy nhà vắng quá. Bạn bè có người bảo, giống vợ chồng son. Người khác lại cãi, son nồi gì, giống tụi tui đây, như hai con khỉ già. Nàng nghĩ, hình như người bạn cãi có lý. Thỉnh thoảng, chàng ca ư ử: Tôi dới nàng, hai đứa già như nhau, mơ ước cùng dui cho đến ngày bạc đầu… Lâu lâu, nàng hát ê a: May mà có nhau, đời còn dễ thương…

Ngó đi, ngoảnh lại, chàng nàng góp tuổi hùn chung, nay đã tròn bách niên. Theo lịch trên tường, năm sắp hết, tết sắp đến. Nhưng, đất trời nơi chàng nàng ở, vẫn đang co ro trong tiết đông buốt giá. Nàng mượn mấy câu vè ngày xuân của anh bạn, để chàng nàng chúc tết lẫn nhau:


  • Tân niên xin chúc quý bà
    Luôn tìm được chút “Mình à, Mình ơi”.
    Dẫu rằng tuyết đổ, mưa rơi,
    Vẫn luôn cần chút “Mình ơi, Mình à”.

    Các ông dầu trẻ, hay già,
    Chớ đừng quên tiếng “Mình à, Mình ơi”.
    Dẫu đi khắp bốn phương trời,
    Vẫn luôn nhớ gọi “Mình ơi, Mình à”.



Hoàng Quân


Đọc vui vui và khá dễ thương đem về cho gã bạn dzàng đọc chung.
Reply
#2
Các mẩu chuyện nhỏ dễ thương thật!

Cheer
Reply