Người lạ!
#1
Người lạ! Người ấy vô cùng đặc biệt với ta, đến với ta như một sự tình cờ trong duyên phận. Đôi khi chỉ vì người lạ mà ta vô tình bỏ quên cả thế giới, nhưng cũng đôi lúc chỉ vì người lạ đó để ta cố gắng sống trọn vẹn hơn với cuộc đời này...

Một ngày, ta đang lững thững buông những bước chân cô đơn hay chạy vội vàng trên dòng đời tấp nập, người lạ xuất hiện và vô tình gieo vào ta nỗi nhớ chênh vênh.

Người lạ! Người ấy đã nhẹ nhàng gõ cửa trái tim ta tĩnh lặng, nồng nàn. Để rồi mỗi lúc nghĩ về người lạ, ta lại đột nhiên cất lên một câu thơ quen thuộc: Chưa đủ nhớ để gọi là yêu, chưa đủ quên để trở thành xa lạ, ta ám ảnh nhau giữa hai chiều nghiệt ngã, nghiêng bên này lại chống chếnh bên kia”.

Người lạ! Người ấy cũng như ta, cũng mang nỗi niềm của một trái tim yêu rạo rực, nhưng vẫn còn đôi chút ngỡ ngàng và khờ khạo. Người giống ta – không dám nói lên những lời yêu thương chân thành từ sâu thẳm cõi lòng. Và chẳng hiểu tự bao giờ, ta với người lạ len mình vào dòng suy nghĩ của nhau...

Người lạ! Người nhẹ nhàng quan tâm ta, âm thầm theo bước ta, mang đôi vai vững chãi để ta gối đầu mỗi lúc mệt mỏi, bất chợt ôm chặt ta để ta luôn cảm thấy an lòng.

Người lạ! Người ấy vô cùng đặc biệt với ta, đến với ta như một sự tình cờ trong duyên phận, và không bao giờ bỏ ta lại một mình phía sau.

Người lạ! Người ấy luôn dành tặng ta sự ưu ái nhất, mang nụ cười hạnh phúc đến cho ta, nhưng cũng không quên giúp ta biết giấu nước mắt trong niềm đau và tự mình đứng dậy... Để rồi mỗi khi vượt qua tất cả, ta lại thấy mình mạnh mẽ và trưởng thành hơn!

Người lạ! Người đi qua đời ta như một vệt nắng, không đủ sức lan tỏa cả bầu trời, nhưng là ánh hào quang sưởi ấm con tim ta.

Người lạ - nơi bình yên ta tìm về sau một ngày dài mỏi mệt, nơi ta gửi trọn tấm thân mình và gối đầu vào đó với một trái tim thổn thức: ta yêu người – người lạ ơi! Và Người lạ - bỗng hóa thành thân thương!

Mai Yen Vy
Reply
#2
Hello. And Bye.
Reply