2019-03-04, 05:33 PM
Nghề nào nghiệp đó !!
Tình cờ quen được một gia đinh khá giả , 2 bác khoản 75 tuổi,sau vãi lần giao thiệp thấy bác ăn nói khiêm nhường tôn trọng mọi người không phân biệt tuổi tác tác và màu da.
Bác trai rất sợ đi một mình tay chân rung lẩy bẩy bất cứ lúc nào ...và rồi kỳ này bị té gẩy tay...sau khi xuất viện thì chuyển sang hotel sang trọng để dưởng bênh vài tháng , có y tá chăm sóc sức khỏe mỗi ngày bác gái không cần làm gì hết.
Ông nói rằng tôi chưa bao giờ trúng số độc đắc nhưng tôi trúng được số hên, gặp được người vợ hiền lành. 2 vợ chồng dễ thương . trong lúc y tá chăm sóc bác tâm sự về đời sống hằng ngày Bác không than van, ráng chịu đựng những cơn đau dù là từng cử động nhẹ. nhưng nhìn ánh mắt hiện ra những nổi buồn trong tâm. Bác cùng bạn mở tiệm bán rượu, sau khi thành công mở thêm vài tiệm rượu khác, có một bữa nọ ban kế toán cho ông biết là tiệm ông bị phá sản ...cuối cùng ông trắng tay và bạn ông tiếp tục hành nghe và quản lý tiệm của ông. Nối buồn khi nhìn bạn mình vấn được danh tiếng, ăn nói đạo đức trước mặt ông mà ít ai biết về sự thật... Ông buồn lắm. Còn ông thì sự nghiệp tiêu tan, tinh thần suy sụp , từ bệnh này đến bệnh khác không ngừng cho đến bây giờ. Ông kể rằng có lẫn bác sĩ đả bó tay, cũng may ông dám làm lều đi thử tiệm thuốc bắc trong khu phố, sau vài lần chăm cứu và tự nấu thuốc bắc uống, vị đắng mà ông phải nếm mỗi ngày , không ngờ giúp ông lành bệnh.
Giờ bệnh giựt kinh phong thường tái diễn vài lần /tháng làm cho ông lo sợ , đi đứng bất bình thường như kẻ say rượu ...nhưng mà rồi ông bà vẫn sống vui vẻ lạc quan.
Có phải đây là ngiệp chướng của nghề bán rượu , nói ra ông có tin không? Rượu đả gây bao nhiêu người ghiền rượu, sau cơn say mèm đi đứng không dửng, bệnh hoạn suy nhược tinh thần, gia đình đổ vở ....
Tình cờ quen được một gia đinh khá giả , 2 bác khoản 75 tuổi,sau vãi lần giao thiệp thấy bác ăn nói khiêm nhường tôn trọng mọi người không phân biệt tuổi tác tác và màu da.
Bác trai rất sợ đi một mình tay chân rung lẩy bẩy bất cứ lúc nào ...và rồi kỳ này bị té gẩy tay...sau khi xuất viện thì chuyển sang hotel sang trọng để dưởng bênh vài tháng , có y tá chăm sóc sức khỏe mỗi ngày bác gái không cần làm gì hết.
Ông nói rằng tôi chưa bao giờ trúng số độc đắc nhưng tôi trúng được số hên, gặp được người vợ hiền lành. 2 vợ chồng dễ thương . trong lúc y tá chăm sóc bác tâm sự về đời sống hằng ngày Bác không than van, ráng chịu đựng những cơn đau dù là từng cử động nhẹ. nhưng nhìn ánh mắt hiện ra những nổi buồn trong tâm. Bác cùng bạn mở tiệm bán rượu, sau khi thành công mở thêm vài tiệm rượu khác, có một bữa nọ ban kế toán cho ông biết là tiệm ông bị phá sản ...cuối cùng ông trắng tay và bạn ông tiếp tục hành nghe và quản lý tiệm của ông. Nối buồn khi nhìn bạn mình vấn được danh tiếng, ăn nói đạo đức trước mặt ông mà ít ai biết về sự thật... Ông buồn lắm. Còn ông thì sự nghiệp tiêu tan, tinh thần suy sụp , từ bệnh này đến bệnh khác không ngừng cho đến bây giờ. Ông kể rằng có lẫn bác sĩ đả bó tay, cũng may ông dám làm lều đi thử tiệm thuốc bắc trong khu phố, sau vài lần chăm cứu và tự nấu thuốc bắc uống, vị đắng mà ông phải nếm mỗi ngày , không ngờ giúp ông lành bệnh.
Giờ bệnh giựt kinh phong thường tái diễn vài lần /tháng làm cho ông lo sợ , đi đứng bất bình thường như kẻ say rượu ...nhưng mà rồi ông bà vẫn sống vui vẻ lạc quan.
Có phải đây là ngiệp chướng của nghề bán rượu , nói ra ông có tin không? Rượu đả gây bao nhiêu người ghiền rượu, sau cơn say mèm đi đứng không dửng, bệnh hoạn suy nhược tinh thần, gia đình đổ vở ....