Se chỉ ấm trôn kim nghĩa là gì?!
#1
Se chỉ ấm trôn kim nghĩa là gì?!

Chắc bà con mình ai nấy cũng đều biết thi sĩ Hoàng Cầm (1922 – 2010) rất nổi tiếng về nhiều bài thơ tình; vì ông yêu cũng kha khá, nghe nói tới 13 em lận.
Nhỏ ông cũng yêu; mà ‘sồn sồn’ lớn hơn ông chừng chục tuổi, ông cũng yêu luôn như trong bài thơ tình nổi tiếng ‘Lá Diêu Bông’ .
“Váy Ðình Bảng buông chùng cửa võng.
Chị thẩn thơ đi tìm.
Ðồng chiều Cuống rạ.
Chị bảo.
Ðứa nào tìm được lá diêu bông.
Từ nay ta gọi là chồng.
Hai ngày em tìm thấy lá.
Chị chau mày.
Ðâu phải lá diêu bông.
Mùa đông sau em tìm thấy lá.
Chị lắc đầu;
Trông nắng vãn bên sông.
Ngày cưới chị.
Em tìm thấy lá.
Chị cười
Se chỉ ấm trôn kim!
Chị ba con.
Em tìm thấy lá.
Xoè tay phủ mặt chị không nhìn
Từ thuở ấy.
Em cầm chiếc lá đi đầu non cuối bể
Gió quê vi vút gọi.
Diêu bông hời…ới diêu bông…!”
***
Nhạc sĩ Phạm Duy và Trần Tiến chắc cùng chung tâm sự, phổ bài thơ Lá Diêu Bông nhưng Hoàng Cầm lại phủ phàng cho rằng cả hai bài nhạc nầy hổng được hay! (nghĩa là dỡ ẹc hè).
Như vậy nhạc sĩ phổ thơ của thi sĩ thì đừng có nghĩ phổ thơ ông là tui ‘thi ơn bố đức’ cho ông đâu nhe.
Phổ thơ mà hiểu không tới, cảm không tới tới tứ thơ của người ta; nên làm dỡ ẹc hè thì xin nhạc sĩ hãy tha cho thi sĩ một bàn!
Tui e rằng hai ông nhạc sĩ nầy ‘a thần phù’ phổ thơ của người ta mà làm biếng không chịu 3 lần ‘tam cố thảo lư’ để coi Khổng Minh, ổng viết ‘se chỉ ấm trôn kim’như vậy mà nghĩa nó là gì hè?
(Cái vụ nhạc phổ thơ từ cái vụ ‘đốp’ lời thơ của người ta để làm ca từ cho bài hát của mình thì cũng nên siêng siêng dùng cái đầu của mình (nếu có) một chút đi nhe mấy ông làm nhạc. Có mà làm biếng hổng xài để lâu cái đầu nó rỉ sét hết ráo ).
Rồi một bài thơ mà (bị hoặc được) phổ nhạc, thường điệu nhạc làm hạn chế nhạc thơ trong bài! Rồi nhấn nhá, ngân nga không đúng, chỗ đáng lý cao thì thành thấp, chỗ đáng lý thấp thì thành cao làm bài thơ mất hẳn đi niềm cảm xúc.
Nhạc thì có công chuyên chở bài thơ tới độc giả, thính giả nhiều hơn; nên bài thơ dễ được nhiều người biết đến hơn. Nhưng từ thơ qua nhạc, bài nhạc phổ thơ cho hay, may lắm đạt chừng vài chục phần trăm ý của nhà thơ là mừng rồi ạ!
***
Tui vốn là cái thằng rất khoái đọc thơ, cho dù tài thô trí thiển, hiểu chẳng bao nhiêu. Nhưng hề gì? Hiểu tới đâu thì hiểu. Hiểu kiểu nào cũng được nếu đừng nói ra chi để bị lòi chành cái dốt thì đâu bị ai rầy.
Tuy nhiên dấu dốt hoài, tui e có ngày tui dốt ‘toàn tập’ luôn nên đành mở miệng ra bàn ngang tán dọc về vài chữ, chớ hổng dám toàn bài thơ nổi tiếng nầy chơi. Nếu có trật, xin các bậc cao minh chỉ giáo cho tui học thêm. Học không phải tốn tiền học phí thì tại sao không? (Why not?)
***
Tại sao tui bị ám ảnh bởi bài thơ nầy? Chẳng qua là tui khoái chữ ‘vãn’ trong câu ‘trông nắng ‘vãn’ bên sông’.
Dân Miền Tây mình đi coi cải lương màn chót là ‘vãn’ tuồng, là hết, là ‘on-bon- phi-nan’, là ‘ò e rô be đánh đu’. Như vậy ‘nắng vãn bên sông’ là bên sông’ là Trời (là đời chị) nó tối hù rồi em ơi!
Nhưng tui còn khoái hơn nữa, khoái chí tử câu “Chị cười se chỉ ấm trôn kim”
Tui tự nghĩ ‘ấm trôn kim’ chị cười quả là phải phải.
Giờ, may thay, nhờ thi sĩ Hoàng Cầm, tui mới ‘ngộ’ được ý nghĩa của bài dân ca quan họ ‘se chỉ luồn kim’ nó diễn tả cái chuyện gì?
Chớ xưa rày, tui cứ nghe mấy em ca sĩ cứ ‘í a’ không hà; chớ hổng phải mắt chớp chớp lúng liếng đưa tình, nếu mấy em hiểu được ý câu ca nấu ắt mắt em phải ‘chớp giựt lia lia’ mới đúng!
(Rồi cũng trộm nghe một thằng bạn học cũ, giờ ở tiểu bang Minnesota, (lạnh chết cha) vùng Trung Tây, cực bắc nước Hoa Kỳ, kể rằng:
“Mùa đông rét căm căm, có ông già ra Ngũ đại hồ (Great Lakes), đục băng, thả cần câu xuống câu cá.
Ngồi kế bên có một chàng thanh niên trẻ và khỏe cũng làm y hịt vậy. Cái cần câu của ông già ổng có con cá nào chịu ăn; còn cái cần câu của chàng thanh niên trẻ và khỏe nầy oằn luôn vì cá đốp lia lịa hè.
Tức quá, ông già hỏi:
“Bộ chú mầy chơi ‘bùa yêu’ hả?
Thì chàng thanh niên cười hè hè đáp:
“Muốn câu con cá nào dính con cá nầy thì con ‘trùn’ của mình phải ‘ấm’ mới được! He he!”
Mới đầu nghe, tui đâu hiểu con ‘trùn’ là con gì? Sau đọc được chữ ‘se chỉ ấm trôn kim’ của nhà thơ Hoàng Cầm, giờ thì tui’ ngộ ra rồi, hiểu ra rồi nên cười thiếu điều té ghế.)
Tui xin ‘bái’ nhà thơ Hoàng Cầm ba bái, vì cách dùng chữ chọn lọc, đa tầng, đa nghĩa của ông nhe!
***
Chính vì khoái ‘se chỉ ấm trôn kim’ tui bèn lên ‘google’ tìm ông Hoàng Cầm để nghe nhà thơ dạy bảo thêm.
Rất tiếc lúc sinh tiền, ông không có phụ đề Việt ngữ mấy chữ nầy mà chỉ nhẩn nha kể lại rằng:
“Chẳng qua: Từ làng quê chuyển lên sống ở một phố nhỏ dọc đường quốc lộ, cách thị xã Bắc Giang chừng 6 cây số, cha tôi có tủ thuốc Bắc và gánh hàng xén của mẹ.
Năm đó tôi lên 10, đã học đến lớp ba (cour élémentaire). Một buổi chiều có một người con gái mặc chiếc áo phin trắng, ngoài có chiếc gilê màu thẫm. Khi đó nắng xiên khoai dọi vào nhà, lúc chị ngửng đầu lên thì cả khuôn mặt chị được ráng vàng chiếu sáng, tôi thấy bừng lên một khuôn mặt khiến tôi choáng váng cả người. Tên chị là Vinh.”
Và nhà thơ thầm yêu trộm nhớ. Nhưng than ôi! Sau đó “Nó đi lấy chồng rồi con ạ.” vì có một ông Quản lính khố xanh qua đây, mê vì nhan sắc, đưa chị Vinh về Phủ Lý làm vợ lẽ…
Năm 17 tuổi, nhà thơ vừa thi đỗ tú tài, đang sống ở Hà Nội, về Phủ Lý ăn đám cưới của người bạn, tình cờ gặp lại người xưa.
“Cậu Việt ơi!” Tôi nhìn sang bên kia đường, thì thấy chị Vinh đang ngồi bên một cái tủ bày bánh kẹo, cạnh một cái chõng bán nước chè.
Chị kéo tôi ngồi xuống chõng, chị ngồi cạnh ôm ngang lưng tôi. Chị lấy ông Quản đã có một mặt con. Nhưng dần dần ông Quản ruồng bỏ chị, đi theo người khác.
Tôi ái ngại nhìn chị. Lúc này trong tôi không còn cái tình yêu say mê của thời thơ ấu. Tôi chỉ cảm thấy thương cho một con người tiều tụy, nhan sắc đã tàn phai!”
***
Tui thấy cái vụ chơi trèo nầy, trong thực tế cuộc đời nó xảy ra hà rầm hè.
Hồi xưa ngắm một người đẹp, mình thầm yêu, đâu ai cần xét căn cước làm chi? Tình yêu thánh thiện chớ đâu có tình dục, nhục dục linh tinh gì đâu? Nhỏ quá làm sao biết?
Chẳng hạn cậu học trò 13, 14 tuổi thầm yêu trộm nhớ cô giáo của mình.
(Đố cha thằng nào dám nói ra để về nhà bị ăn đòn ‘nứt đít’ vì tội làm con nít quỷ chớ?)
Theo nhà thơ thì Lá Diêu Bông là chiếc lá huyễn hoặc, là cuộc tình thơ, người thơ theo đuổi mãi vậy thôi! Vậy mà có đứa ganh tài, tố Hoàng Cầm đầy ẩn ý xỏ xiên, là có ‘vấn đề’.
Dẫu đây chỉ là yêu thầm lặng, không có sờ sẫm, mò mẫm, hun hít gì ráo vậy mà phải đi ở tù mới báo. Ði ở tù không phải vì hành vi tính dục, nhỏ mà đòi ‘trèo lên, trèo lên cây bưởi hái hoa’ mà bị bắt bỏ bót chỉ vì một bài thơ tình cũng hơi là lạ!
Cơ khổ viết thơ tình mà cứ bị bọn cà chớn chụp cho cái mũ phản động như thế nầy mà mấy đứa có chức có quyền lại tin sao?
(Chừa chỗ cho tui ngui với chớ! Chắc quan anh hổng đến nỗi ngu hết biết, ngu như vậy đâu!).
Nói trắng ra tội của Hoàng Cầm là tội dám làm thơ hay hơn thơ của anh Lành (Tố Hữu) (?!)
Hoàng Cầm bị buộc phải làm tờ kiểm điểm, rồi ở tù 18 tháng, bị đuổi ra khỏi Hội Nhà văn, cấm in và lưu hành (chuyền tay) tác phẩm.
***
Cảm thương nhà thơ Hoàng Cầm suốt một đời đi tìm lá, nhưng chẳng có chiếc lá nào là lá Diêu Bông cả. Nghĩa là tìm hoài nhưng hổng gặp được tình yêu, vì không có ai yêu hết ráo; bèn bị bắt đi vô hộp để tiếp tục đi tìm!
Tui cũng vậy! Tui đã từng đi tìm lá Diêu Bông gần suốt cả đời người mà chưa thấy, chưa gặp nè.
Giờ thì tui nghỉ đi tìm rồi vì mỏi cẳng! Mệt quá! Hi hi!
Đoàn Xuân Thu.
Melbourne.

Reply
#2
Lời văn gần gũi 

Đọc thấy rất hay 

Cheer
Vung cước tung hoành viện dưỡng lão
Thần quyền xưng bá trường mầm non
Reply
#3
(2022-02-08, 07:17 PM)Ech Wrote: ***
Tui thấy cái vụ chơi trèo nầy, trong thực tế cuộc đời nó xảy ra hà rầm hè.
Hồi xưa ngắm một người đẹp, mình thầm yêu, đâu ai cần xét căn cước làm chi? Tình yêu thánh thiện chớ đâu có tình dục, nhục dục linh tinh gì đâu? Nhỏ quá làm sao biết?
Chẳng hạn cậu học trò 13, 14 tuổi thầm yêu trộm nhớ cô giáo của mình.
(Đố cha thằng nào dám nói ra để về nhà bị ăn đòn ‘nứt đít’ vì tội làm con nít quỷ chớ?)

Đúng là 10 thằng học trò trung học thuở xưa có tới 8, 9 thằng thương thầm cô giáo mà không phải nam sinh thương cô giáo mà tụi nữ sinh chúng thương thầm thầy giào còn nhiều hơn và đôi khi còn bạo hơn nữa kìa. Vì nếu bỏ ngoài chuyện thầy/cô ra thì vấn đề tuổi tác bên nữ sinh hợp lý hơn.
Tui nhớ trong khoảng đời "học sinh là người tổ quốc mong cho mai sau" của tui, tui mê tới 3 cô giáo, cô Nga, cô Vân và cô Thu  Rollin .
Reply
#4
(2022-02-08, 09:07 PM)phai Wrote: Đúng là 10 thằng học trò trung học thuở xưa có tới 8, 9 thằng thương thầm cô giáo mà không phải nam sinh thương cô giáo mà tụi nữ sinh chúng thương thầm thầy giào còn nhiều hơn và đôi khi còn bạo hơn nữa kìa. Vì nếu bỏ ngoài chuyện thầy/cô ra thì vấn đề tuổi tác bên nữ sinh hợp lý hơn.
Tui nhớ trong khoảng đời "học sinh là người tổ quốc mong cho mai sau" của tui, tui mê tới 3 cô giáo, cô Nga, cô Vân và cô Thu  Rollin .

Cô Vân và cô Thu thì Hoang biết. Cô Nga thì không biết, biết cô Mãi

Biggrin
Vung cước tung hoành viện dưỡng lão
Thần quyền xưng bá trường mầm non
Reply
#5
Hồi tui đi học có 1 ông thầy trẻ, canh me 2 nhỏ trong lớp tui. 

Cái kiểu anh ta nói chuyện với những học sinh thì khác, và khi nói chuyện với 2 nhỏ đó thì rất khác. Nhìn là biết ngay.

Tuy nhiên, ông thầy cũng rất trẻ, gặp mấy nhỏ con gái độ tuổi tươi như hoa mới nở thì thích cũng hợp tình
Vung cước tung hoành viện dưỡng lão
Thần quyền xưng bá trường mầm non
Reply
#6
(2022-02-08, 09:07 PM)phai Wrote: Đúng là 10 thằng học trò trung học thuở xưa có tới 8, 9 thằng thương thầm cô giáo mà không phải nam sinh thương cô giáo mà tụi nữ sinh chúng thương thầm thầy giào còn nhiều hơn và đôi khi còn bạo hơn nữa kìa. Vì nếu bỏ ngoài chuyện thầy/cô ra thì vấn đề tuổi tác bên nữ sinh hợp lý hơn.
Tui nhớ trong khoảng đời "học sinh là người tổ quốc mong cho mai sau" của tui, tui mê tới 3 cô giáo, cô Nga, cô Vân và cô Thu  Rollin . 



Hồi xưa Sầu đi học cấp 2, không thấy thầy nào trẻ, đẹp trai để mê. Lên tới cấp 3, có ông thầy dạy thể dục còn trẻ, chắc sợ nữ sinh mê nên cứ làm mặt ngầu, nên mê không nổi luôn  [Image: rolling-on-the-floor-laughing4.png]
Nhớ có một lần, ông thầy Vật lý đến bàn mình ngồi, gọi ngay tên mình và cười,  nói gì Sầu  chẳng nhớ, chỉ nhớ là rất sợ vì mình học dở ẹt môn của ổng, nhớ tên mình chi, xấu hổ quá  [Image: lol.gif]


(2022-02-08, 07:17 PM)Ech Wrote: Se chỉ ấm trôn kim nghĩa là gì?!

 
Diêu bông hời…ới diêu bông…!”
***
 
Cảm thương nhà thơ Hoàng Cầm suốt một đời đi tìm lá, nhưng chẳng có chiếc lá nào là lá Diêu Bông cả. Nghĩa là tìm hoài nhưng hổng gặp được tình yêu, vì không có ai yêu hết ráo; bèn bị bắt đi vô hộp để tiếp tục đi tìm!
Tui cũng vậy! Tui đã từng đi tìm lá Diêu Bông gần suốt cả đời người mà chưa thấy, chưa gặp nè.
Giờ thì tui nghỉ đi tìm rồi vì mỏi cẳng! Mệt quá! Hi hi!
Đoàn Xuân Thu.
Melbourne.


Rốt cuộc chưa hiểu lắm mấy chử đó, nhưng thấy tác giả cười té ghế thì... [Image: grinning-face-with-smiling-eyes4.png]

Tui thích bài của Trần Tiến phổ nhạc hơn.
Vấn thế gian, tình là chi...


Reply
#7
Tại sao chị lại trả lời như vậy thì tui cũng đang thắc mắc nè. Hiểu câu đó theo nghĩa đen hay nghĩa bóng, nhưng vẫn không thấy ăn nhập gì đến lá diêu bông. Vậy có nghĩa là tui hiểu sai Shy

Reply
#8
(2022-02-08, 07:17 PM)Ech Wrote: Cái vụ nhạc phổ thơ từ cái vụ ‘đốp’ lời thơ của người ta để làm ca từ cho bài hát của mình thì cũng nên siêng siêng dùng cái đầu của mình (nếu có) một chút đi nhe mấy ông làm nhạc. Có mà làm biếng hổng xài để lâu cái đầu nó rỉ sét hết ráo ).

Rồi một bài thơ mà (bị hoặc được) phổ nhạc, thường điệu nhạc làm hạn chế nhạc thơ trong bài! Rồi nhấn nhá, ngân nga không đúng, chỗ đáng lý cao thì thành thấp, chỗ đáng lý thấp thì thành cao làm bài thơ mất hẳn đi niềm cảm xúc.

 Phổ tới phổ lui kết quả là vấn đề phổ biến. Có bài thơ không ai biết, nhưng đến khi có giai điệu, có người hát, may mắn nhạc hay, tự dưng cả triệu người biết đến. Nhạc dễ phổ biến hơn thơ.
[Image: K6bu1Jw.png]
Reply
#9
Tôi chỉ biết bài hát Lá Diêu Bông của nhạc sĩ Trần Tiến, bây giờ mới biết là được phổ nhạc từ bài thơ "Lá Diêu Bông" này của thi sĩ Hoàng Cầm qua bài phiếm luận của ông Đoàn Xuân Thu. Tôi nghĩ bài hát phổ nhạc của Trần Tiến cũng nói được phần nào ngụ ý của chiếc lá diêu bông hư hư ảo ảo này mà. Lá Diêu Bông và cô gái là một. Cô gái là biểu hiện cho tình yêu, nhưng sau đó đi lấy chồng, thế thì anh chàng đó vuột mất tình yêu. Tuy nhiên, bài hát của nhạc Trần Tiến có thêm một điểm son đó là tính nhân bản, tình người. Anh chàng nghe lời ru con mang vẻ u buồn của cô gái sau khi lấy chồng mà thông cảm, mà thương cảm cho tình cảnh của cô. Vậy thì ít ra nhạc sĩ cũng hiểu được vài chục phần trăm ý nghĩa chính của bài thơ rồi.

Lời ru buồn nghe mênh mang, mênh mang
Sau luỹ tre làng
Khiến lòng tôi xôn xao

Ngày lấy chồng
Em đi qua con đê
Con đê mòn lối cò về
Có chú bướm vàng bay theo em

Bướm vàng đã đậu cây mù u rồi
Lấy chồng sớm làm gì để lời ru thêm buồn...
(Lá Diêu Bông -- Trần Tiến)

Về vần điệu cảm xúc thì thơ có cảm xúc của thơ, nhạc có cảm xúc của nhạc, dù một bài thơ chuyển sang nhạc mất đi nhịp điệu của dòng thơ, nhưng nó được chuyển hóa qua một tiết tấu cung bậc của âm nhạc, miễn là lời ca nhạc điệu truyền đạt cảm xúc đến người nghe là đủ rồi, còn đòi hỏi gì nữa.

"Se chỉ ấm trôn kim", tôi suy đoán đại thôi, chắc có lẽ là nói về 'cái đó' của người đàn ông (đang mần việc).
Cheer
Xin cứ để cho tôi đốt ngọn đèn của tôi đi… mà đừng bao giờ hỏi nó sẽ làm tan được bóng tối hay không. R. Tagore
Reply
#10
(2022-02-08, 10:42 PM)RungHoang Wrote: Cô Vân và cô Thu thì Hoang biết. Cô Nga thì không biết, biết cô Mãi

Biggrin

wai , mấy anh đang nói tụi em phải hong

Thu đi học trường làng , xong tiễu học trỡ về SG , tuỗi chưa biết yêu , nhưng biết nhìn thầy đẹp trai , cô giáo đẹp gái , ông hiệu trưởng tham tiền , gần tới cuối tháng đưa giấy nợ Biggrin
Tàn nắng hoa phai hồn đi lạc
Thu về trước ngõ mộng chưa sang





Reply
#11
Vậy bài thơ này mình có thể đại khái như sau

Hai ngày em tìm thấy lá.
Chị chau mày.
Ðâu phải lá diêu bông.
thằng nởm, mày định gạt bà à? Kick3
Mùa đông sau em tìm thấy lá.
Chị lắc đầu;
Trông nắng vãn bên sông.
ối, chị đang ế chổng mông mà em còn giỡn chair-to-the-head
Ngày cưới chị.
Em tìm thấy lá.
Chị cười
Se chỉ ấm trôn kim!
sướng lắm nhá em, biết vậy chị lấy chồng sớm tí  LOL-4
Chị ba con.
Em tìm thấy lá.
Xoè tay phủ mặt chị không nhìn
chị già khú rồi em ơi, tha cho chị đi em Umbrella

Reply
#12
(2022-02-09, 12:11 PM)TanThu Wrote: wai , mấy anh đang nói tụi em phải hong

Thu đi học trường làng , xong tiễu học trỡ về SG , tuỗi chưa biết yêu , nhưng biết nhìn thầy đẹp trai , cô giáo đẹp gái , ông hiệu trưởng tham tiền , gần tới cuối tháng đưa giấy nợ Biggrin

Anh nói chuyện thật lúc anh học trung học rồi anh RH của em lái qua tên nick của mấy em cho vui thôi.


Bàn về câu "se chỉ ấm trôn kim" ông Đoàn Xuân Thu có suy nghĩ của ổng nhưng tui nghĩ khác.

Theo tôi, câu "se chỉ ấm trôn kim" ông Hoàng Cầm dùng là lấy từ bài dân ca quan họ Bắc Ninh "Se chỉ luồn kim":

[Image: sechiluonkim.jpg]

Những ca từ trong bài dân ca chỉ đơn giản nói về người vợ xỏ kim may quần gửi cho chồng.

Nhưng tới phiên ông Hoàng Cầm, ổng đã thi vị hóa mấy câu đó thành "se chỉ ấm trôn kim" vì trên đó mấy câu ông nhắc tới mùa đông, chỉ vậy thôi.

Còn lá Diêu Bông, tui nghĩ cũng như bây giờ mấy cô nói " cho em đặt cọc anh bên kiếp sau"  Lol .
Reply
#13
"Kể từ ngày ấy ông không còn gặp cô gái mình trộm thương bên nhà nữa. Và hơn 20 năm sau, trong một đêm mơ kỷ niệm cũ, Hoàng Cầm đã viết bài thơ Lá diêu bông. Hoàng Cầm luôn có một xấp giấy và cây bút đặt trên đầu giường. 

Nhiều bài thơ của ông được viết trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Bất cứ khi nào ông chợt tỉnh giấc, thậm chí đang nửa tỉnh nửa mê ông cũng viết ra. Ngay cả kiệt tác Bên kia sông Đuống cũng được ông viết trong trạng thái xuất thần như vậy.

Lá diêu bông được nhà thơ giải thích rằng đó là lá của hoa phiêu diêu, hoa trong mộng tưởng. Tình yêu luôn đẹp và phiêu diêu như vậy. Ông Chiến khẳng định rằng nhà thơ thổ lộ với mình không hề có ý "chơi chữ" về cái tên "diêu bông" mà vì lúc chập chờn giữa giấc mơ, ông nghe lời người phụ nữ năm xưa gọi chiếc lá như vậy." (Thời sự Tuổi Trẻ)

Sầu thì nghỉ "diêu bông" giống như mơ ước của một người phụ nữ, mong cuộc đời mình có thể phiêu diêu nhẹ nhàng như bông.
Có khi nào như hoa bồ công anh, bay trong gió, giống bông gòn  không ta  Rolling-on-the-floor-laughing4
Vấn thế gian, tình là chi...


Reply