Gương Thánh Nhân
#1
BÀ MẸ KIÊN NHẪN
Thánh Nữ Monica

Sống trước chúng ta nhiều thế kỷ, nhưng gương kiên nhẫn của bà đáng muôn đời soi chung. Tên bà là Monica, một vị thánh của Giáo Hội Công Giáo, được mừng kính hằng năm vào ngày 27 tháng 8.

Monica sinh năm 332 tại Tagaste, miền Bắc Phi Châu. Vui sống dưới sự chăm sóc của đôi cha mẹ Công Giáo đạo đức, Monica sớm trở thành cô gái ngoan hiền, sốt sắng, yêu cầu nguyện và hãm mình.

Năm 22 tuổi, Monica vâng lời cha mẹ kết hôn với Patricius, một người ngoại đạo dòng dõi quý phái, nhưng tính tình lại ngang tàng độc ác. Tuổi chàng gấp đôi nàng! Với tính hiền lành và kiên nhẫn, Monica đã biến cuộc hôn nhân "khập khễnh" thành êm đềm. Ít năm sau, người ta hỏi nàng làm cách nào có thể "sống chung hòa bình" với một người chồng cộc cằn như thế. Nửa đùa nửa thật, Monica trả lời:

-Tất cả bí quyết là hãy coi sự ràng buộc hôn nhân như một thân phận nô lệ, và khi ông chủ nổi nóng thì đừng có cãi lại!

Thực sự, nàng không bao giờ cãi lý với chồng, nhưng luôn vâng lời chàng cách dễ thương.

Monica sinh được ba người con: Hai cậu trai Tên Augustinô và Navigius, một cô con gái tên Perpetua. Dù làm dâu trong một gia đình ngoại đạo, nhưng Monica đã chu toàn sứ mệnh làm mẹ, biết giáo huấn con cái sống đời mến Chúa yêu người. Nàng tha thiết yêu các con, đặc biệt thương Augustinô. Nhưng oái oăm thay, càng lớn, Augustinô càng tỏ lộ nhiều tính hư tật xấu. Cậy vào trí khôn thông minh, Augustinô đâm ra lười biếng. Ðược học tiếng La Tinh và Hy Lạp, Augustinô bắt đầu đọc các tác phẩm vô luân viết bằng hai thứ tiếng đó. Cuộc đời Augustinô ngày càng xuống dốc với những lần gian dối, lường gạt cha mẹ, ăn trộm ăn cắp, rồi tiến dần đến say mê lạc thú, ham mê danh vọng. Nhất là từ khi được gửi học ở tỉnh khác, ảnh hưởng ngoại giáo càng đè nặng trên Augustinô, đến nỗi Augustinô đã theo bè rối Manikê chống lại Ðức Tin Công Giáo. Còn gì xé nát con tim Monica hơn khi bà thấy đứa con cưng của mình ngày càng tiến sâu trên đường tội lỗi! Nước mắt thương đau đã chảy quá nhiều! Nhưng đầy niềm cậy trông nơi Tình Thương Thiên Chúa, Monica gia tăng việc lành và hy sinh hãm mình để cầu nguyện cho chồng cho con.

Hai mươi năm cầu nguyện, nhịn nhục và làm gương sáng cho chồng nay đã đơm hoa kết trái. Patricius khuất phục ơn Chúa, xin học đạo và lãnh nhận Thánh Tẩy. Sau khi xây lại cuộc đời, Patricius sống bình an với Chúa, để rồi một năm sau đó ông chết lành thánh. Monica ngàn lần tạ ơn Thiên Chúa về đặc ân đó.

Lúc này, Augustinô đang theo học tại Carthage (Bắc Phi) và rất nhiệt thành với bè rối Manikê. Nước mắt bà mẹ đáng thương Monica càng chảy nhiều hơn để níu kéo tình thương Chúa hoán cải tấm lòng chai đá Augustinô. Một hôm, qua giấc chiêm bao, một thiên thần nói với bà:

-Con bà sẽ trở lại!

Ðây là niềm an ủi cho bà. Bà liền cậy nhờ nhiều vị Giám Mục và những người khôn ngoan thuyết phục Augustinô theo lẽ phải. Họ thường nói với bà:

-Với trí khôn thông minh, chính Augustinô sẽ tự khám phá sự sai lầm của mình.

Nhưng Monica vẫn nài nỉ một vị Giám Mục giúp đỡ, ngài trả lời:

-Ðứa con của quá nhiều nước mắt không thể hư đi được!

Khi Augustinô được 29 tuổi, chàng nói với mẹ là sẽ sang Rôma dậy học. Monica tự nghĩ: làm cách nào để giúp đỡ Augustinô khi xa nhà như vậy? Tốt hơn là hắn đừng đi, hay ít ra mình cùng đi với hắn! Nhưng Augustinô không thích như vậy, chàng đã lập mưu đánh lừa mẹ, để rồi một mình xuống tầu vượt biển trước ánh nhìn quặn đau của mẹ.

Tại Rôma, Augustinô nghe nói thánh Ambrôsiô, Giám Mục thành Milăng giảng rất hay, chàng lần mò đến Milăng để xem thực hư ra sao. Từ những bài giảng của Ðức Cha Ambrôsiô, chàng dần dà khám phá những chân lý Ðức Tin Công Giáo mà chưa một lần chàng được nghe. Chàng bắt đầu đặt lại vấn đề giáo thuyết bè Manikê, rồi quyết định xa lìa bè rối dần dần.

Trong khi đó, bà mẹ kiên nhẫn và đáng thương của Augustinô liều nguy hiểm, vượt biển tới Milăng đoàn tụ cùng con. Thấy ảnh hưởng tốt của Ðức Cha Ambrôsiô trên con mình, Monica rất vui mừng và hy vọng sẽ thấy Augustinô trở lại với Chúa trước khi bà nhắm mắt giã từ cõi thế. Bà tăng gấp đôi lời cầu.

Ðược Ðức Cha Ambrôsiô giúp đỡ, Augustinô dần dà thấu hiểu Giáo Lý Công Giáo. Cuối cùng, trí khôn chàng đã khuất phục chân lý, nhưng ý chí vẫn bị trói buộc. Vì trở thành một Kitô hữu nghĩa là phải giữ các giới răn và phải từ bỏ chính mình. Chàng cảm thấy quá sức! Augustinô do dự, phân vân. . . Chàng không muốn bỏ mất Thiên Chúa, Ðấng chàng tìm kiếm bao năm, nhưng xác thịt lại quá nặng nề!. . . Giữa cơn đè nén khổ đau, chàng bật lên tiếng khóc van nài Thiên Chúa đừng bỏ rơi chàng! Lập tức, Augustinô nghe tiếng trẻ thơ vô hình nói với chàng:

-Hãy cầm lấy mà đọc!

Gần đó có một cuốn Thư Thánh Phaolô Tông Ðồ, chàng vội cầm lấy và đọc. . . Từng đợt sóng bình an tràn ngập tâm hồn Augustinô. Chàng được sức mạnh nhất quyết giã từ tội lỗi. Thiên Chúa đã hoàn toàn chiếm đoạt tâm hồn chàng. Nước mắt Monica đã không chẩy ra vô ích.

Lễ Chúa Phục Sinh năm 387, Augustinô cùng một số bạn hữu cúi đầu trước giếng rửa tội lãnh nhận Thánh Tẩy. Linh hồn Monica ngập lụt vui mừng! Sau đó ba mẹ con chuẩn bị đáp tầu về Phi Châu. Tại hải cảng Ostia nước Ý, Monica nói với con:

-Giờ đây mẹ không ước mong sự gì nơi trần gian này nữa?? Mọi nguyện vọng của mẹ đã được hoàn thành.

Năm ngày sau, Monica ngã bệnh, bà nói với Augustinô và Navigus:
-Các con hãy chôn mẹ tai đây!

Nhưng Navigus không bằng lòng:

-Không được mẹ ơi! Chúng con không thể chôn xác mẹ nơi đất khách quê người!

Thực sự, sinh thời Monica thầm mong được an nghỉ bên cạnh Patricius, chồng bà. Dẫu vậy, bà cũng nhìn Navigus cách trìu mến rồi nói:

-Hãy chôn vùi thân xác mẹ bất cứ nơi đâu. Ðừng bận tâm về nó! Mẹ chỉ xin các con một điều là nhớ cầu cho mẹ mỗi khi các con dâng Thánh Lễ.

Chín ngày sau đó Monica tắt thở và được chôn cất tại Ostia.

Ðám tang mẹ, Augustinô không khóc, vì mẹ chàng đã chết rất thánh thiện. Nhưng khi âm thầm hồi tưởng lại tình yêu hải hà của mẹ đối với chàng và các em, chàng bật khóc nức nở cho người mẹ yêu quí đã khóc quá nhiều vì chàng! Chàng viết trong cuốn Tự Thú:

-Lậy Chúa, sở dĩ con được làm con Chúa, là vì Ngài đã ban cho con một người mẹ như thế đó!.

Một Ngày Bình Yên ! 
Trong Đám Hoa Rừng .
Heavy-black-heart4
Innocent 


Reply
#2
Người Con Trở Về .
Thánh Augustinô
Giám Mục Tiến Sĩ Hội Thánh
( năm 354- năm 430)

Aurelius Augustinus sinh ngày 13 tháng 11 năm 354 tại Tagaste, Numidia thuộc Bắc Phi Châu. Cha Ngài là người ngoại giáo, mẹ Ngài là Thánh nữ Monica.

Nhận thấy Augustinô sáng trí và có nhiều triển vọng nên hai ông bà quyết định cho Ngài theo đuổi việc học tới cùng. Nhưng tại kinh thành Carthage, Augustinô bị tiêm nhiễm bởi nếp sống trụy lạc sa đoạ và chạy theo những tư tưởng lạc giáo Manichaeans trái nghịch với đức tin Công Giáo. Mẹ Ngài hết sức đau buồn và bà hằng cầu nguyện cho Ngài.

Sau những năm đắm mình trong tà thuyết và lạc thú, Augustinô chán ngán và rơi vào một tình trạng cô đơn, sầu muộn tột độ. Chính trong lúc ấy, Chúa đã đến gõ cửa lòng Ngài; chỉ một câu Thánh kinh: "Ðừng sống theo dục tình và lạc thú dâm ô nữa, nhưng hãy mặc lấy Chúa Giêsu Kitô" đã khiến đời Ngài chuyển hướng hoàn toàn. Ngài bắt đầu nghiên cứu giáo lý Công Giáo, theo sự chỉ dẫn của Ðức Cha Ambrosiô ở Milan và Ngài đã được rửa tội năm 387, lúc đó Ngài đã 33 tuổi.

Mẹ ngài qua đời, ngài trở về Carthage (Phi Châu) và bán hết tài sản cho người nghèo, sống một cuộc đời khổ hạnh và sám hối trong một dòng tu. Sau đó Ngài được đề cử làm Giám Mục thành Hyppo năm 396. Sự khôn ngoan và thánh thiện của Ngài đã giúp cho Giáo Hội Phi Châu tiến triển rất nhiều. Ngài còn để lại những bộ sách quý giá về thần học, minh giáo và chú giải Thánh kinh. Trong suốt khoảng thời gian làm Giám Mục, Ngài còn thể hiện một tinh thần khiêm tốn và tình huynh đệ bác ái tuyệt hảo đối với các Linh Mục dưới quyền Ngài.

Thánh nhân qua đời ngày 28 tháng 8 năm 430 tại Hippo, hưởng thọ 76 tuổi. Mộ thánh nhân được an vị trong VCTĐ San Pietro tại Cielo d’Oro, Pavia thuộc miền Bắc nước Ý Đại Lợi, nơi giữ hài cốt của thánh Augustinô kể từ năm 725. Ngày 20 tháng 9 năm 1295, Đức Giáo Hoàng Bonifacius VIII đã tuyên phong thánh Augustinus ở Hippo cùng với thánh Ambrosius, thánh Gregory Cả và thánh Jérome là các thánh Tiến Sĩ của Giáo Hội La Tinh .

Là Kitô Hữu lúc 33 tuổi, làm linh mục lúc 36 tuổi, được tấn phong giám mục lúc 41 tuổi: ai ai cũng quen thuộc với tiểu sử tóm lược của Thánh Augustine Hippo, một tội-nhân-trở-thành-thánh-nhân. Nhưng có thực sự biết về cuộc đời thánh nhân thì điều đó mới có giá trị. Dù khi xa cách Thiên Chúa hay hướng về Thiên Chúa, đời sống của ngài mau chóng đạt đến mức độ mãnh liệt. Nước mắt của mẹ ngài, những lời huấn đức của Thánh Ambrôsiô và, trên hết mọi sự, chính Thiên Chúa nói với ngài qua Kinh Thánh đã thay đổi tính yêu đời của Augustine thành một cuộc đời đầy bác ái.

Từng đắm chìm trong sự cao ngạo về cuộc đời mình trong thời niên thiếu và từng say sưa cặn bã cay đắng của cuộc đời, nên người ta không ngạc nhiên khi thấy Augustine quay trở về, với sự thánh thiện mãnh liệt, để chống trả những tấn công của ma quỷ trong cuộc đời ngài. Thời đại của ngài thực sự sa sút -- về chính trị, xã hội và luân lý. Người ta vừa sợ và vừa mến ngài, giống như Thầy Giêsu. Ngài bị chỉ trích không bao giờ cùng: là bản tính khắt khe của loài người.

Cuộc đời ngài, do thiên ý, ngài đã chu toàn nhiệm vụ của một ngôn sứ. Như ngôn sứ Giêrêmia và các vị đại ngôn sứ khác, ngài bị chèn ép nhưng không thể giữ im lặng. "Tôi tự nhủ, tôi sẽ không nhắc đến Ngài, tôi sẽ không nhân danh Ngài mà lên tiếng nữa. Nhưng rồi như lửa bừng cháy trong tim, giam hãm thân thể tôi; và tôi cầm hãm không nổi, chịu đựng không thấu" (Giêrêmia 20:9).

Lời Bàn
Trong thời đại chúng ta, Thánh Augustine vẫn còn được xưng tụng và vẫn còn bị kết án. Ngài là vị ngôn sứ của thời đại ngày nay, thúc giục chúng ta phải từ bỏ khuynh hướng thoát ly thực tế và can đảm đối diện với trách nhiệm và phẩm giá của mỗi một con người.

Lời Trích
"Thật quá trễ để con yêu mến Ngài, ôi Ðấng Tuyệt Mỹ của ngày xa xưa ấy, nhưng mới lạ hơn bao giờ hết! Thật quá muộn để con yêu mến Ngài! Và đây, Ngài ở bên trong, và con ở bên ngoài, và con đi tìm Ngài; con bị méo mó, đắm chìm trong những hình dạng đẹp đẽ mà Ngài đã dựng nên. Ngài ở với con, nhưng con không ở với Ngài. Nhiều thứ đã giữ con xa Ngài -- những thứ mà nếu chúng không ở trong Ngài, thì chẳng là gì cả. Ngài kêu lớn và gào thét vào sự ngơ điếc của con. Ngài lấp lánh và chiếu sáng vào sự mù quáng của con. Ngài thở hương thơm và con bị lôi cuốn -- và con khao khát Ngài. Con đã nếm thử, và con đói khát. Ngài chạm đến con, và con đã bừng cháy vì sự bình an của Ngài" (Tự Thú của Thánh Augustine).

(Trích Gương Thánh Nhân - ns Người Tín Hữu online)
(Nhóm Tinh Thần nhuận chính lại theo Patron Saints)

Một Ngày Bình Yên ! 
Trong Đám Hoa Rừng .
Heavy-black-heart4
Innocent 


Reply
#3
Bạn cũng có thể nên Thánh .





Chân phước Carlo Acutis, bổn mạng của các lập trình viên.

Chân phước Carlo Acutis sinh ngày 3 tháng 5 năm 1991 tại thành phố Milan của nước Ý. Cậu là con trai duy nhất của ông bà Antonio và Andrea Acutis. Từ nhỏ, cậu đã tỏ ra là một cậu bé thông minh và nhanh nhẹn. Cậu bập bẹ học nói chỉ sau 3 tháng chào đời, và khi mới 5 tháng tuổi, cậu đã có thể nói những câu thoại ngắn. Khi vừa mới chập chững biết đi, cậu đã tỏ ra rất năng động và luôn chào hỏi mọi người trên đường. Chỉ mới bốn tuổi, cậu đã cho thấy lòng yêu mến Chúa Giêsu và Mẹ Maria cách đặc biệt nơi mình. Hằng ngày khi được mẹ cho đi dạo, Carlo thường nài nỉ mẹ dắt cậu vào nhà thờ để thăm Chúa Giêsu và hôn tượng chịu nạn. Cậu thường hái hoa và đặt dưới chân tượng Đức Mẹ trong khuôn viên giáo xứ. Ba mẹ rất ngạc nhiên trước lòng sùng kính của cậu con trai mình, bởi vì từ lâu họ đã không còn thực hành đời sống Kitô hữu nữa. Khi ấy, được đánh động bởi lòng sốt mến của cậu bé, mẹ Carlo đã quyết định quay lại với đời sống đức tin và trở thành một giáo lý viên. Khi mới lên sáu, Carlo thường theo mẹ đến các lớp giáo lý của bà. Mọi người trong lớp rất cảm mến tâm hồn vui tươi và quảng đại của cậu. Họ nói với mẹ cậu rằng, Carlo quả là một người đặc biệt; chắc chắn Thiên Chúa phải có một kế hoạch quan trọng cho cậu bé. Linh mục chánh xứ, sau khi gặp gỡ Carlo, đã quyết định cho cậu chịu rước lễ lần đầu khi cậu vừa tròn bảy tuổi. Từ đó trở đi, Carlo thường xuyên tham dự thánh lễ và cầu nguyện hằng ngày với chuỗi mân côi. Carlo được nhận vào học tại một trường Dòng Tên. Mặc dù rất thông minh, nhưng cậu không bao giờ để bạn bè phải ghanh tị, vì cậu có lối suy nghĩ tích cực và hài hước; đồng thời luôn cố gắng giúp đỡ mọi người. Từ nhỏ, cậu bé Carlo đã rất say mê công nghệ. Khi ấy, mẹ cậu đã mua những cuốn sách của bậc đại học và bắt đầu dạy cậu lập trình. Chỉ mới 9 tuổi, cậu bé đã có thể viết những ứng dụng đơn giản trên máy tính. Sau đó, cậu còn học thêm về thiết kế và dàn dựng phim hoạt hình.

Carlo đã sống một cuộc đời bình thường như bao thiếu niên khác ở thế kỉ 21. Cậu luôn mỉm cười và khôi hài với bạn bè, thậm chí còn làm những thước phim ngắn về họ, hoặc cùng nhau chơi những trò chơi điện tử. Đôi khi cậu nói nhiều trong lớp, và đôi lúc cũng còn say mê ăn uống. Tuy nhiên cậu nhận thức được những điểm yếu của mình và luôn nỗ lực khắc phục chúng. Cậu thường xuyên đi xưng tội, ghi nhật ký hằng ngày để phản tỉnh về những hành vi của mình và để cải thiện bản thân. Cậu đã từng nói, bạn có thể thắng hàng ngàn trận chiến thì tại sao bạn không thể chiến thắng những đam mê hư hỏng của mình. Cuộc chiến thực sự nằm trong chính mỗi người. Carlo luôn ý thức về nỗi thống khổ của tha nhân. Bằng tài ăn nói tế nhị và chân thành, cậu thường an ủi bạn bè và khích lệ họ phấn đấu để sống tốt hơn. Cậu chia sẻ rằng, bản thân luôn cố gắng sống trong sự hiện diện của Thiên Chúa. Chúa Giê-su là ưu tiên hàng đầu của cậu, và nhờ đó, cậu có một tâm hồn trong sáng và đầy yêu thương. Tất cả những ai tiếp xúc với cậu đều cảm nhận được điều này; và rất nhiều người trong số đó đã được biến đổi nhờ lối sống và nhân đức của cậu. Ngoài đời sống cầu nguyện, Carlo và mẹ còn tình nguyện mang đồ ăn và chăn màn cho những người vô gia cư trên các đường phố của Milan. Cùng với bạn bè, cậu luôn tích cực tham gia các hoạt động và chương trình của giáo xứ. Carlo lãnh nhận bí tích thêm sức năm 11 tuổi, và sau đó bắt đầu dạy giáo lý trong giáo xứ của mình. Cậu nhận thấy nhiều trẻ em khó tiếp thu giáo lý chỉ vì cha mẹ chúng chưa bao giờ đưa chúng tới nhà thờ.

Carlo từng nói, “Bí tích Thánh Thể là con đường đưa tôi về thiên đàng.” Cậu tin rằng nếu mọi người ý thức sự hiện diện thực sự của Chúa Giêsu trong Bí tích Thánh Thể, cùng những ơn huệ cao quý mà họ lãnh nhận từ đó, cuộc sống của họ rồi sẽ được biến đổi. Ngay sau đó, cậu đã bắt đầu một dự án lớn trong đời mình, đó là tạo ra một trang web để trình bày tất cả các phép lạ Thánh Thể trên thế giới. Cậu đã đi đến nhiều địa điểm xảy ra phép lạ, chụp ảnh và lấy tư liệu để đăng lên website. Cậu tạo ra những bài trình bày về phép lạ, và cho phép tải xuống từ trang web của mình. Cậu chia sẻ rằng, chúng ta càng lãnh nhận nhiều Mình Thánh Chúa thì chúng ta càng trở nên giống Chúa Giê-su, để rồi được cảm nếm thiên đàng ngay tại thế này. Cậu tin rằng các bí tích là nguồn mạch thương xót giúp chúng ta có đủ sức để mang lấy những đau khổ của đời mình. Carlo luôn ý thức về việc không lãng phí thời gian. Mọi người xung quanh thường hỏi cậu muốn làm gì khi lớn lên. Cậu thường trả lời rằng, ai có thể biết được ngoài Chúa… hoặc…. gần gũi với Chúa Giê-su, đó là kế hoạch của đời tôi. Gần như cậu có một linh cảm rằng cậu sẽ không sống lâu trên cõi thế này. Carlo thường nói, “mọi người được sinh ra là bản gốc, nhưng nhiều người chết như bản sao.” Có thể nói, Carlo hướng tới mục tiêu sống trọn vẹn cho tha nhân thay vì chỉ lo cho bản thân mình.

Năm 15 tuổi, rất nhiều bạn học của cậu bị mắc bệnh cúm. Cậu cũng cảm thấy đau yếu trong người, nhưng chỉ nghĩ rằng mình cũng bị giống như các bạn. Tuy nhiên khi bệnh tình của Carlo không thuyên giảm, bố mẹ đã đưa cậu đến bệnh viện để thăm khám. Cậu được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu. Trong thời gian điều trị, dù rất đau đớn và mệt mỏi nhưng Carlo vẫn luôn nghĩ đến những người đang chăm sóc cho mình: các bác sĩ, y tá, và cả cha mẹ cậu. Cậu cũng sẵn sàng đón nhận cái chết đang đến rất gần. Cậu nói với mẹ: “Mẹ ơi ! Con muốn rời khỏi bệnh viện này nhưng con biết mình sẽ không làm được như vậy khi con còn đang sống đây. Mẹ thấy không, dầu sao con cũng đang ở với Chúa. Con được chết trong hạnh phúc bởi vì con đã không lãnh phí đời mình, lãng phí thời gian vào những điều không đẹp lòng Chúa.” Cậu tiếp tục mỉm cười và cố gắng không phàn nàn về những cơn đau đang hành hạ bản thân. Cậu đã dâng những đau khổ của mình để cầu nguyện cho Đức Thánh Cha và Giáo Hội. Một tuần sau khi được chẩn đoán bệnh, vào ngày 12 tháng 10 năm 2006, vị thánh trẻ Carlo đã nhắm mắt chào cuộc đời để trở về nhà Cha trên trời.

Rất nhiều người tham dự đám tang của cậu, cả người thân quen lẫn người xa lạ. Họ đứng kín cả trong và ngoài nhà thờ, xúc động khi lắng nghe câu chuyện cuộc đời của Carlo. Đời sống nhân đức của cậu đã được nhiều người chú ý, và họ bắt đầu cầu xin lời chuyển cầu của cậu. Mẹ Carlo đã nhận được rất nhiều lời chứng của những người được ơn hoán cải qua Carlo. Khi còn sống, Carlo đã từng nói, mục tiêu của chúng ta là cõi vĩnh hằng chứ không phải đời tạm này; mà thiên đàng mới là quê hương sau cùng của chúng ta. Chúng ta luôn được chờ đón trên nước trời. Bốn năm sau, vào đúng ngày mất của cậu, mẹ cậu đã sinh ra một cặp song sinh ở tuổi 44, như dấu hiệu báo trước rằng cậu đã về tới quê hương trên trời. Carlo Acutis được đức thánh cha Phanxico phong chân phước vào ngày 10 tháng 10 năm 2020.

Lạy chân phước Carlo Acutis, xin cầu cho chúng con!

Thực hiện

Bạch Quang & Thanh Phong

Một Ngày Bình Yên ! 
Trong Đám Hoa Rừng .
Heavy-black-heart4
Innocent 


Reply