2024-12-01, 06:23 PM
Hôm nay có lẽ là một ngày lạnh nhất trong tháng 12. Chúng tôi bắt đầu chuyến đi khám phá đường detour, một cây cầu trên con đường dài tôi lái xe đi làm. Helene đã gây ra hư hại một cây cầu trên đường chính tới sở làm, tôi muốn coi con đường detour thứ hai này ra sao.
Trên đường đi, chúng tôi đi qua một khu “Reserve”. Quành xe lại, chúng tôi nghĩ đến khu bảo tồn thiên nhiên/động vật hoang dã. Hóa ra đó là nghĩa trang “Chôn cất xanh/Green Burial”. Sự tò mò liệu con đường mòn trong khu vực có dẫn tới con sông hay không nên chúng tôi bắt đầu đi bộ. Tuy nhiên, ngay từ đầu, tôi đã có cảm giác khó chịu rằng chúng tôi đang bị theo dõi. Rồi chúng tôi cũng nhận thấy một người phụ nữ trong nhà gần ở gần đó dường như đang quan sát chúng tôi từ sau nhà của họ.
Nhưng rồi cảm giác bất an vẫn tiếp tục, bên cạnh sự hiện diện của người đó. Có điều gì đó đang thầm lặng sai khiến chúng tôi hãy quay lại. Cảm giác đó không thực sự đáng sợ mà chỉ là khó chịu, không an tâm. Cuối cùng, tôi phá vỡ sự im lặng: “Tôi không nghĩ…” rồi chúng tôi đồng lòng im lặng quay lại bãi đậu xe.
Sau đó, chúng tôi đặt câu hỏi về cảm giác mà tất cả chúng tôi đều trải qua, cố gắng diễn đạt nó bằng lời nói. Nó giống như chúng tôi đã xâm phạm nơi yên nghỉ. Bởi vì chúng tôi ở đó vì một lý do khác ngoài việc tỏ lòng tôn kính với người đã chết, điều đó thật xâm phạm. Tôi xin lỗi vì đã không suy nghĩ, và tự hứa lòng sẽ sẽ có ý thức hơn,, kính trọng nơi yên nghỉ, tôn trọng lằn ranh giới của thế giới. 🙏 🙏 🙏
Trên đường đi, chúng tôi đi qua một khu “Reserve”. Quành xe lại, chúng tôi nghĩ đến khu bảo tồn thiên nhiên/động vật hoang dã. Hóa ra đó là nghĩa trang “Chôn cất xanh/Green Burial”. Sự tò mò liệu con đường mòn trong khu vực có dẫn tới con sông hay không nên chúng tôi bắt đầu đi bộ. Tuy nhiên, ngay từ đầu, tôi đã có cảm giác khó chịu rằng chúng tôi đang bị theo dõi. Rồi chúng tôi cũng nhận thấy một người phụ nữ trong nhà gần ở gần đó dường như đang quan sát chúng tôi từ sau nhà của họ.
Nhưng rồi cảm giác bất an vẫn tiếp tục, bên cạnh sự hiện diện của người đó. Có điều gì đó đang thầm lặng sai khiến chúng tôi hãy quay lại. Cảm giác đó không thực sự đáng sợ mà chỉ là khó chịu, không an tâm. Cuối cùng, tôi phá vỡ sự im lặng: “Tôi không nghĩ…” rồi chúng tôi đồng lòng im lặng quay lại bãi đậu xe.
Sau đó, chúng tôi đặt câu hỏi về cảm giác mà tất cả chúng tôi đều trải qua, cố gắng diễn đạt nó bằng lời nói. Nó giống như chúng tôi đã xâm phạm nơi yên nghỉ. Bởi vì chúng tôi ở đó vì một lý do khác ngoài việc tỏ lòng tôn kính với người đã chết, điều đó thật xâm phạm. Tôi xin lỗi vì đã không suy nghĩ, và tự hứa lòng sẽ sẽ có ý thức hơn,, kính trọng nơi yên nghỉ, tôn trọng lằn ranh giới của thế giới. 🙏 🙏 🙏