Người về qua cõi phù vân ... Nghiêng vai trút gánh phong trần bỏ đi...

Hành Trình Của Một Linh Hồn
#14
CHƯƠNG BẨY (tiếp theo)

Thời khắc trôi qua và chúng tôi về đến Học Viện, ngừng trên sân cỏ ngay trước cổng vào, vì Acharya nói là tôi cần in trong trí hình ảnh rõ ràng của tòa nhà này cho những dịp về sau. Tôi hỏi Daphne làm sao có thể tìm lại nàng lần nữa, với giả dụ là tôi có thể tự mình đến được tòa nhà này. Acharya trả lời thay cho nàng, bảo tôi có thể tin chắc là tìm được Daphne trong cùng gian phòng mà nàng đã ngồi khi tôi mới gặp lần đầu vì cõi tình cảm không bị đông người chật chỗ nên đa số có thể giữ một nơi làm việc riêng biệt cho mình. Tuy nhiên ông đề nghị là Daphne nên chỉ cho tôi căn nhà nhỏ nơi nàng đang sống. Daphne sung sướng với đề nghị này và kêu chúng tôi đến xem.

Nàng dẫn đường bằng cách lướt lên trên mái của Học Viện, và tôi kinh ngạc thấy một hình ảnh giống như ngôi làng nhỏ, nép mình trong thung lũng cách phần sau của dinh thự rộng lớn chừng một cây số. Các ngôi nhà nhỏ nằm rải ra nên mỗi căn có ít nhất một mẫu ta đất (400m2). Thấy rõ là chủ mỗi căn nhà chẳng những vẽ kiểu lấy nhà của mình mà luôn cả khu vườn, theo tâm tính riêng và sở thích cá nhân, cho ra kết quả xinh đẹp bội phần. Có những ngôi nhà trông như từ các vùng thơ mộng miền quê của Anh được mang tới, ngôi khác làm nhớ lại những biệt thự nhỏ ở miền nam nước Pháp, cái khác nữa thì thuần kiểu Ý trong khi tôi để ý có ít nhất hai ngôi nhà xây giống đền thờ phương Đông. Acharya quan sát thấy tôi chú tâm đến những kiểu kiến trúc khác nhau, nên chỉ cho xem hai ngôi nhà có mái vòm tương tự như đền thờ Hồi giáo mà tôi đã thấy, ông nói chủ nhân của chúng đặc biệt muốn có phòng với âm vang hoàn hảo.

Tuy muốn có giờ để nhìn lâu cảnh trí hết sức thanh tú này, tôi cảm nhận rằng Daphne nóng lòng muốn chỉ nhà riêng của nàng cho chúng tôi xem nên với Daphne dẫn đường đi trước, chúng tôi đi bộ dọc theo con đường làng khoảng 200 thước. Nàng đưa chúng tôi qua cánh cổng vào vườn có hoa nở muôn hồng nghìn tía thật rực rỡ. Ngôi nhà tự nó chỉ có thể tả là ngôi nhà trong mơ, kiểu nhà lập tức làm tôi ưa thích ngay. Trước hàng hiên là một hàng cỏ nhỏ, ở giữa có cây cho bóng mát, vài chiếc ghế mây đặt dưới tàng lá xòe quanh, trông thật thoải mái và tươi mắt với gối êm bọc mầu sáng. Tôi ý thức ngay lợi điểm của cõi tình cảm, ấy là ta không sợ trời mưa hay ăn trộm nên bàn ghế có thể đặt ngoài sân vô hạn kỳ.

Chúng tôi đi vào nhà và Daphne chỉ cho xem trước tiên căn phòng rộng nhất trong bốn phòng của ngôi nhà. Nó được trang trí làm phòng khách với ghế bọc nệm, ghế dựa, bàn đó đây, mấy cái ghế nhỏ và một cây dương cầm nhỏ trong góc. Không có vẻ gì là khoe khoang nhưng rõ ràng là chủ nhân bầy biện hoàn toàn theo ý của mình, điều lắm khi bất khả trong thế giới của chúng ta do giá tiền của những món mà ta muốn có. Ở đây không bị giới hạn như vậy và nhìn căn phòng, nó muốn nói chủ nhân có khiếu thẩm mỹ mà không có ý phô diễn dưới bất cứ hình thức nào. Có nhiều cửa sổ lớn chiếm gần hết chiều dài của phòng khách, ánh sáng trong trẻo ở cõi tình cảm chiếu xuyên qua đó, làm nổi bật mầu sắc hòa hợp thanh nhã của khăn thêu phủ mấy cái ghế và ghế dài, cũng như màu sắc của chiếc thảm Ba Tư rất ăn ý với vải bọc ghế, bọc nệm và màn cửa.

Tôi thấy ngay ở cảnh này rất dễ có được sự toàn hảo nếu người ta biết phải làm gì. Nơi cõi trần ta phải mất nhiều năm mà có thể vẫn không tìm được tấm thảm Ba Tư hòa hợp tuyệt diệu với mầu sắc dùng để trang trí căn phòng. Tường có mầu ngà và để trần, chỉ có một hai bức họa mầu nước lý thú và vài bức tranh khảm (etchings). Đây là gian phòng làm người ta muốn vào ngồi, nó trông như nhà ở chứ không phải là gian phòng được trưng bày để phô diễn. Chỉ bước vào mấy gian phòng là bạn biết ngay chủ nhân thuộc loại người nào, và tôi có thể hiểu được tại sao Daphne muốn dẫn chúng tôi đến xem nhà của cô.

Gian phòng rộng thứ nhì được trần thiết làm phòng ngủ đầy nữ tính, có chiếc divan ở một góc và những bàn ghế khác mà người ta thường thấy trong căn phòng trang hoàng đầy đủ loại này. Tôi ngạc nhiên là tại sao lại cần phòng ngủ ở cõi tình cảm, nơi mà đời sống hằng ngày không cần phải ngủ. Dầu vậy Daphne giải thích bằng cách hỏi tôi rằng không phải có những lúc tôi muốn ngồi dựa lưng, hoặc chỉ để nghỉ ngơi hoặc đọc sách hay sao. Tôi phải nhìn nhận rằng có, và Daphne bảo tôi nàng trải qua nhiều giờ khắc hạnh phúc trong lúc ngồi xả hơi trên divan, suy nghĩ, đọc sách và vẽ ra kế hoạch cho tương lai.

Hai phòng còn lại là phòng đọc sách và bếp. Thư viện được trần thiết đầy vẻ mỹ thuật và cho cảm tưởng thoải mái như hai phòng kia, kệ đầy sách đóng bằng da của Nga đặt kín hai bề của gian phòng. Chỉ bề ngoài của sách là đủ mời gọi ta ngồi xuống mở ra đọc. Bếp có đủ mọi tiện nghi hiện đại và dù tôi tưởng là căn bếp không cần ở cảnh này, Daphne bảo nàng vẫn thích làm bánh cho các buổi tiệc. Acharya nhận xét thêm là con người bỏ thói quen rất chậm, và thường phải mấy chục năm trôi qua trong cảnh sống ở cõi trung giới mới làm người ta mất hẳn, và quên hoàn toàn những thói quen đó. Tôi muốn ở lại lâu hơn nhưng có thể thấy là Acharya nghĩ đã tới giờ về. Tôi ngỏ ước muốn chót là được dành vài phút ngoài sân. Thật vui thích được đi thơ thẩn giữa những luống hoa, ngửi hương của từng bông hoa đặc biệt và thấy rằng hoa nào cũng có hương giống như ở cõi trần, nhưng có lẽ nồng đậm hơn. Acharya giải thích điểm này là tôi chỉ có thể nhận ra được hương hoa nếu biết trước nó là gì, lấy thí dụ nếu có bông hoa mà tôi chưa từng thấy và mùi hương xa lạ với tôi, tôi chỉ ngửi được hương mà tôi tưởng tượng là nó có xét theo hình dạng bề ngoài của hoa, trong khi mùi hương thực sự có thể khác xa với cái tôi tưởng tượng.

Daphne đưa chúng tôi ra cửa và chúng tôi chào từ giã nàng. Tôi đoan chắc với nàng là thể nào tôi cũng trở lại thăm lần nữa nếu tìm được đường lên. Chúng tôi lướt trên không băng qua mái của Học Viện, đáp xuống đất lần nữa ở chân đồi mà toà nhà tọa lạc trên đỉnh, Acharya nhắc tôi ghi nhớ hình dạng dinh thự vào trí tưởng tượng của mình, để tôi có thể tạo ra một hình tư tưởng đúng y về nó mỗi lần muốn đến nơi đây. Tôi làm theo như ông dặn. Xong Acharya bảo là đã tới giờ trở về thể xác của tôi ở Sri Lanka, và cách thức quay về thì y hệt như cách chúng tôi dùng khi đến cảnh này của cõi trung giới. Ông bảo tôi đừng lo lắng chi mà chỉ dùng sức mạnh ý chí, cố gắng tạo hình tư tưởng của vườn cỏ bên ngoài căn nhà của tôi ở Colombo. Ông nắm lấy tay tôi như đã làm trước đó, nhưng nói đó chỉ là để cho tôi tự tin hơn và thật ra không cần thiết chút nào.

Tôi bắt đầu tập trung tư tưởng với hết sức mình và khi làm vậy, tôi để ý là cảnh chung quanh lập tức mờ nhạt dần và tuy thực tế là không có sức gió cản đáng kể, tôi có cảm tưởng là mình đang di chuyển trong không gian. Theo bản năng tôi nhắm mắt và có lẽ vài giây sau cảm giác di động dường như ngưng lại. Mở mắt ra tôi thấy Acharya đứng cạnh tôi trên sân cỏ bên ngoài nhà ở Colombo, mỉm cười với sự ngạc nhiên thấy rõ của tôi. Hai chúng tôi lập tức đi vào nhà qua cánh cửa khóa, lên cầu thang và xuyên qua cửa phòng ngủ, tôi không còn ngạc nhiên là không cánh cửa nào cho ra chút cản trở.

Lẽ tự nhiên thể xác mà tôi để lại mấy giờ trước đó vẫn còn nằm say ngủ trên giường, nhưng có vẻ như nó lộ ra vài dấu hiệu nhỏ không yên. Acharya giải thích đó là phản ứng tự nhiên của cơ thể khi sắp tới giờ thức giấc. Ông nói chỉ vài phút ngắn thôi là tôi sẽ dậy, và nhấn mạnh chuyện cần thiết là tôi phải ngồi xuống ghi lại tức thì những chi tiết của việc xẩy ra trong đêm vừa rồi. Ông đặt tay lên trên đỉnh đầu của tôi và làm như định tâm vào những tế bào não để chúng giúp tôi nhớ lại. Tôi không nhớ là mình có chào Acharya và có thấy ông rời khỏi phòng hay không, vì chỉ trong vài giây tôi cảm nhận một thôi thúc rất mạnh trong lòng muốn trở về thân xác, và với cử động trườn người đã để ý trong một dịp trước, tôi chuồi vào nó trở lại và lập tức thức giấc.

Tạ ơn trời, ký ức đêm trước vẫn còn ở trong đầu nên tôi ra khỏi giường ngay tức khắc, mặc áo ngủ và lại bàn viết khởi sự ghi xuống chi tiết chuyến đi. Lúc đó là 5:45 và tôi thấy cần phải bật đèn vì trời chưa đủ sáng ở đây để viết hay đánh máy. Phải mất một lúc lâu mới ghi xong bài viết nhưng bởi đã cẩn thận xếp đặt trước để không bị quấy rầy, tôi có thể làm xong việc một cách yên ổn mà không có gì bên ngoài làm chia trí.

Ăn sáng xong tôi đọc lại bài viết của mình để xem chắc là không bỏ sót điều chi. Tối nay tôi dự tính tự nỗ lực một mình trở lại cảnh thứ ba, dùng Học Viện nơi Daphne làm việc là mốc điểm để tới.

Sáng Hôm Sau.

Lần này tôi thật sự thấy hăm hở vì có chuyện để tường thuật. Không phải tôi làm được việc gì rất tuyệt vời nhưng ít nhất tôi đã thành công một chút. Trở về nhà sau một vòng đi dạo, tôi thấy mệt và chuẩn bị đi ngủ. Tôi đọc sách vài phút sau khi lên giường rồi tắt đèn và chìm vào giấc ngủ. Tôi còn nhớ thật rõ ràng là thấy cơ thể nằm ra sao trên giường, nên không còn cần phải tượng hình trong đầu thấy mình trong tấm gương giả tưởng, như được dạy làm vậy trong những ngày đầu. Tôi không nhớ có trườn mình ra khỏi cơ thể, nhưng hiển nhiên là tôi đang ở trong phòng của mình, với thân xác nằm trên giường như đã thấy nó mấy lần trước. Tôi ra khỏi phòng xuyên qua cửa, xuống cầu thang và theo cửa trước đi ra sân cỏ, nơi Acharya và tôi đã đứng vài giờ trước đó. Chỉ mới chừng muời giờ rưỡi vì vẫn còn người qua lại, đi bộ và lái xe trên đường; tôi nhận ra là cái mình thấy là thể tình cảm của xe cộ và người ta, và tôi hiện đang ở cảnh thấp nhất của cõi trung giới.

Bây giờ là lúc ra sức để đi khỏi cảnh thứ nhất đó và lên cảnh thứ ba nơi Daphne sống. Nay tôi phải tập trung trọn năng lực ý chí của mình, tạo nên hình tư tưởng của Học Viện mà Acharya đã dạy tôi tượng hình thật cẩn thận hồi sáng. Tôi nhắm mắt và dùng tất cả sức mạnh ý chí có được, và quả nhiên cảm giác di chuyển không có gió cản trở thấy vẫn y như trước. Tôi giữ hình tư tưởng của Học Viện thật rõ ràng trong trí, nhất quyết phải đi tới đích và lập tức tôi thấy như cảm giác chuyển động ngưng lại, rồi tôi mở mắt ra. Tạ ơn Trời, tôi đã thành công ! Kìa là Học Viện đứng trên đỉnh đồi, y như tôi đã thấy nó tối qua. Nỗi khích động gần như quá sức chịu đựng của tôi. Thực vậy hẳn tôi đã mất hết sức kiểm soát quan năng của mình, vì đột nhiên mọi việc quanh tôi kể cả Học Viện nhòe nhạt đi, và chuyện kế đó mà tôi nhớ là thức dậy trên giường trong thể xác ở Colombo, tim động thình thịch như trống làng.

Ôi Trời, tôi đã làm hư hết chuyện ! Tôi đã tới đó ! Đúng là tôi đã tới nơi muốn đến, vậy mà do sự khích động và thiếu kiểm soát tôi đã rớt trở lại chỗ khởi đầu, tỉnh hẳn dậy. Tôi nằm tỉnh giấc đến hai tiếng đồng hồ là ít, rủa thầm sự ngu dại và thiếu tự chủ của mình, rồi có vẻ như tôi nguôi ngoai và thiếp dần đi. Tôi quyết định thử lần nữa và lần này kiểm soát chặt chẽ quan năng của mình, để không quay về thể xác trước khi nó ngủ đủ giấc.

Một lần nữa tôi lại tập trung tư tưởng để ra khỏi thể xác, mà cùng lúc tôi giữ trước mặt mình hình tư tưởng của nhà Học Viện. Lần này việc ra khỏi thân xác có khác một chút so với lần đầu. Tôi không nhớ chút nào là mình có đứng trong phòng ngủ hay không như đã làm trước đó hồi đêm, nhưng tôi kinh ngạc và rất đỗi vui sướng thấy mình ở đúng chỗ mà đã bị hun hút kéo lui, không sao cưỡng lại được khi mất kiểm soát mấy giờ trước. Lần này tôi nhớ là cần phải có tự chủ và và chẳng biết sao giữ được bình tĩnh. Tôi biết là tôi ngồi xuống cỏ mà không tìm cách đến gần Học Viện chi hết, chỉ tập trung mạnh mẽ để hạ bớt nhịp tim và được an nhiên, tỉnh trí.

Rồi tôi đứng dậy và bay lên cổng chính của toà nhà, lên cầu thang qua cửa vào phòng mà tôi nhớ rõ là Daphne ở trong đó hồi đêm qua. Lần này tôi ý thức là không thể nào đi xuyên qua cửa theo cách ta làm ở cõi trần, vì toà nhà này làm bằng chất liệu của cõi tình cảm thế nên cánh cửa nơi đây cản trở cho bước đi của người, bởi tôi cũng đang trong thể bằng chất liệu tình cảm. Tôi gõ cửa và đứng đợi nhưng không có trả lời. Tôi gõ cửa lần nữa, tự hỏi tiếng động có đủ lớn cho người trong đó nghe, nhưng sự yên lặng vẫn bao trùm và cửa không mở ra. Đợi một lát tôi cẩn thận quay nắm cửa và len lén thò đầu vào nhòm. Tôi không cần phải lo vì không có ai trong đó cả nhưng nhận ra gian phòng là nơi đã gặp Daphne tối qua, vì vậy chẳng lôi thôi gì nữa tôi đóng cửa lại, lướt xuống thang và ra khỏi cửa trước. Vọt lên trên không tôi băng qua mái nhà, và đi theo đường của mình với hy vọng Daphne có ở nhà nàng. Tôi đáp xuống đất trước khi đến thành phố đầy vườn hoa và ngắm nhìn lần nữa cảnh trí xinh đẹp của nó. Quả như được thấy cảnh Thiên Đường. Hèn gì tối qua tôi muốn đứng lại ngắm nó lâu hơn. Có nhiều loại nhà hơn tôi tưởng, và tôi hết sức hân hoan với hình ảnh trước mắt, chỉ ước rằng phải chi mình là họa sĩ để sau khi trở về thể xác, biết đâu tôi có thể vẽ lại hình giống với cảnh mà tôi thấy rất chi tiết lúc này.

Thành phố hoa viên chiếm một thung lũng uốn khúc và ở mọi bên vách, mặt đất thoai thoải dốc lần lên tới một dãy đồi thấy rõ ở đằng xa.Tôi mê say ngắm những khu vườn xinh đẹp chỉ có được ở nơi mà không có giới hạn về công lao hay tiền bạc. Vun trồng óc tưởng tượng khi sống ở cõi trần là chuyện rất đáng nói, vì tuy việc mơ màng dệt mộng không sinh ra kết quả thiết thực nào trong lúc ta sống, nhưng khả năng tưởng tượng chi tiết là điều rất cần ở cõi tình cảm. Ở đây người ta chỉ cần tượng hình một vật và suy nghĩ mạnh mẽ về nó thì lập tức tư tưởng biến thành vật, và vật còn đó bao lâu mà tâm trí vẫn còn tiếp tục giữ ý tưởng ấy.

Ai ở đây thật có diễm phúc, và tôi thoáng có ý nghĩ là nay đã biết thêm một chút về chuyện gì sẽ đến với mình, tôi sẽ không lo lắng nếu được cho hay là sẽ qua đời nay mai; những điều đã thấy và biết làm tôi nhận thức rằng luôn luôn có thể làm người đi khỏi thế giới này được sung sướng, nếu họ thực sự muốn có hạnh phúc. Tư tưởng chót tôi có trước khi gián đoạn bất ngờ xẩy ra, là tạo một hình ảnh trong trí về hầu hết các sở hữu chủ của các ngôi nhà thật dễ dàng biết bao. Ở cõi trần thì xét đoán một ai qua khu vườn của họ sẽ bị sai lầm, vì có lẽ họ chẳng có liên quan gì hay hoàn toàn không dúng tay trong việc tạo nên cảnh vườn. Còn ở đây thì không cần người làm vườn, mỗi khu vườn là sáng tạo của chủ nhân, và nhìn nó người ta có thể đoán khá đúng về đặc tính nổi bật của cá nhân. Tôi ước chi có cơ hội thử nghiệm giả thuyết của mình.

Ngay khi ấy tâm trí tôi bị thu hút bởi một bóng dáng mầu trắng đang chạy lại phía tôi trên đường quê, vừa chạy vừa gọi to. Chính là Daphne và thấy rõ là nàng xúc động lắm.

– Anh tới rồi, Henry, em mừng quá. Mấy giờ qua em ráng giúp anh hết sức rồi em nghĩ bao cố gắng chỉ hoài công. Hồi nãy em cảm được ngay là anh đến gần và em gần như chắc chắn là anh đã qua được bức màn, nhưng cảm tưởng dần dần phai đi và em mất hết hy vọng, nhưng rồi lại cảm thấy là anh ở gần đây. Em phải đến chỗ này, em không biết tại sao, và khi thấy anh đứng đây, tưởng như mơ nhưng thực sự có đây, em mừng quá làm tim muốn ngưng đập.

Tôi ngắm nhìn hình dạng yêu kiều trước mặt tôi. Trông nàng như chỉ là thiếu nữ nhỏ bé, mặc áo mỏng để lộ thân hình nhỏ nhắn với đường nét thật quyến rũ và tôi mê mẩn với sắc đẹp của nàng. Tóc nàng mầu nâu đậm có ánh vàng xen lẫn, làm thành cái khung tuyệt hảo cho nét biểu lộ sống động trên gương mặt xinh xắn, mắt lộ ra tình yêu vô cùng thanh khiết mà ít người nam được thấy trong đời. Tất cả những gì đẹp đẽ trong lòng tôi dường như toát ra ngoài mặt, và tôi cảm thấy cái động lực cổ xưa muốn bảo vệ, ôm chặt và giữ lấy, là cái cảm xúc đích thực của người nam đối với bạn đời mà anh đã chọn.

Tôi không muốn nói gì mà nhẹ nhàng ôm chặt Daphne trong tay, kính cẩn hôn lên mặt và tóc nàng. Nụ hôn của tôi không có chút si mê, dường như không có chỗ cho sự si mê, mà là niềm ao uớc sâu kín trong lòng muốn được tiếp xúc cận kề hơn với người trong mộng của tôi, nỗi ước ao muốn biết nàng nhiều hơn và nếu được thì thêm vào niềm hạnh phúc mà nàng đã có. Nàng hôn trả lại, tỏ ra không ngạc nhiên gì về hành động của tôi. Trong một chốc mắt nàng đầy lệ mà tôi lập tức hôn chặn ngay, gần như trước khi nó ứa ra. Rồi nàng dấu mặt đi khi chúng tôi quay ra, tay tôi choàng qua eo Daphne, chậm rãi đi về hướng nhà nàng.

Khi tới nơi tôi đưa nàng vào phòng khách đến cây đàn dương cầm. Tôi nói:

– Chơi cho anh đi cưng, lúc này anh thấy cần có nhạc.

Tôi kéo chiếc ghế lại và ngồi xuống cạnh Daphne. Nàng dạo khúc nhạc tôi không nhớ là gì nhưng biết nó là bản tả nỗi hân hoan vui vẻ. Tôi ngả người ra sau, nhắm mắt lại trong sự lâng lâng ngây ngất, và trong một lúc cảm biết sự bình an không gì tả được, điều khi đã kinh nghiệm rồi thì bất cứ cảm xúc nào khác cũng hóa ra trống rỗng, bất toàn.

Tôi không biết cả hai nói chuyện bao lâu, nhưng nhớ là kể cho nàng nghe hết mọi chuyện về nỗi đau khổ tôi có sau khi Charles bị thiệt mạng và làm sao Acharya đến với tôi, luôn cả những kinh nghiệm tôi có tới tối hôm trước, khi nhờ sự giúp đỡ của ông tôi đã gặp lại nàng. Chúng tôi quyết định là cho dù cả hai bị chia cách phải sống trong những cõi tâm thức khác biệt, làm cho không thể sống đời bình thường cùng nhau, hai tôi sẽ tạo một đời sống chung với nhau cùng với mọi chuyện đang có, và chứng tỏ rằng cái chết không hề là hàng rào ngăn cản sự tiến bộ hay hạnh phúc. Cả hai chúng tôi tin chắc rằng sự thương yêu của chúng tôi với nhau phải đủ sức khiến tôi vượt qua được bức màn bất cứ khi nào cần, và tôi sẽ đến với nàng, ngay cả khi nàng không thể đến với tôi.

Nàng kể tôi nghe đôi điều về người sống trong thung lũng. Nhiều kẻ là thân hữu của nàng và nàng muốn tôi gặp họ. Nàng giải thích là người ở cảnh này liên kết với nhau khi có cùng sở thích, nhưng không có hôn nhân theo nghĩa thông thường của chữ ấy. Người ta gọi nhau bằng tên ở đây, là tên riêng hay tên thân mật mà không bao giờ dùng họ. Nàng cho tôi vài thí dụ, kể rằng có cô gái luôn mỉm cười và vui vẻ nên có tên là Sunbeam. Người khác luôn luôn mặc y phục màu xanh thì được gọi là Bluebell, còn một người dành cả đời ở đây để giúp kẻ khác được cho tên là Y sĩ.

Tôi bảo tôi rất mong được gặp những người bạn của nàng, nhưng họ sẽ đón nhận tôi ra sao, người không thuộc về cảnh giới này theo nghĩa thông thường của nó ? Nàng bảo.

– Rồi anh sẽ thấy, ở cảnh này anh chỉ thấy khía cạnh đẹp đẽ của người khác, vì có rất ít lòng ganh tị nhỏ nhen như trên cõi trần; ai cũng có thể có vật mà người khác có nếu họ muốn, chỉ bằng cách tạo nên hình tư tưởng là được, thành ra không cần phải nỗ lực để sống theo mức của người khác. Người ở đây trở thành chính họ và chẳng bao lâu anh sẽ ý thức – khi anh biết họ như họ thực sự là – câu nói sau đây rất đúng, 'Kẻ tệ nhất trong chúng ta có bao tính thiện còn kẻ tốt nhất thì có bao tính xấu.'

Tôi không để ý chút nào là cuộc nói chuyện kéo dài bao lâu, nhưng nhớ là bắt đầu cảm thấy có sự chộn rộn trong lòng, nó cho tôi biết rõ là cơ thể đã ngủ trọn giấc của nó. Tôi chỉ đủ thời giờ chào từ giã Daphne rồi không báo thêm chi, những bức tường quanh phòng chúng tôi đang ngồi có vẻ như tan loãng thành sương khói bốc lên ngay tức khắc, và tôi cảm thấy trở lại cảm giác di chuyển trong không. Lập tức tôi tỉnh dậy trong thân xác ở Colombo, lần này không có giai đoạn chuyển tiếp – tôi không thấy mình ở trong phòng ngủ với thể xác nằm trên giường trước mặt; tôi tỉnh ngủ hẳn và nhìn đồng hồ tay, thấy nó là 7giờ và mặt trời đang chiếu vào phòng. Tôi ra khỏi giường ngay, thiếu điều chạy ào tới bàn viết để bắt đầu bài thuật lại những chuyện xảy ra trong đêm, và nay tôi đã làm xong.

Đồng hồ chỉ 10 giờ, tôi chỉ có giờ cạo râu, tắm gội và ăn sáng một chút trước khi chờ Acharya đến. Tôi tự hỏi phản ứng của ông sẽ ra sao đối với tất cả những điều tôi cho ông xem. Ông có hài lòng chăng với tiến bộ mà học trò của ông đã có, hay ông sẽ cho tôi hay rằng ấy chỉ là may mắn, rằng khó mà tôi có thể tự mình đi du hành trong tương lai, và còn phải gắng công và học hỏi thêm nhiều trước khi tôi có thể dong ruổi mà không cần hướng dẫn. Tí nữa đây sẽ biết. Hình ảnh Daphne vẫn còn rất thật. Có lẽ tôi đã bỏ lỡ hạnh phúc của mình khi không thành hôn với nàng ở Anh lúc có cơ hội. Tôi không biết, nhưng tôi không có ý hối tiếc việc đã rồi. Tôi nghĩ có lẽ tương lai trước mặt chúng tôi sẽ vô cùng hào hứng và đẹp đẽ hơn bất cứ gì khác có thể có trong đời này.

còn tiếp
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-

願得一心人,
白頭不相離.
[-] The following 1 user Likes Lục Tuyết Kỳ's post:
  • TanThu
Reply


Messages In This Thread
RE: Hành Trình Của Một Linh Hồn - by JayM - 2024-06-08, 10:21 PM
RE: Hành Trình Của Một Linh Hồn - by Lục Tuyết Kỳ - 2024-06-11, 01:27 AM