2022-01-02, 11:50 PM
MÂY TRỜI MUÔN HƯỚNG
42. Cātuddiso appaṭigho ca hoti
santussamāno itarītarena,
parissayānaṃ sahitā achambhī
eko care khaggavisāṇakappo.
42. Khắp cả bốn phương trời,
Không sân hận với ai,
Tự mình biết vừa đủ,
Với vật này vật khác,
Vững chịu các hiểm nguy,
Không run sợ dao động,
Hãy sống riêng một mình
Như tê ngưu một sừng.
(HT Thích Minh Châu dịch)
“Một con người hòa mình vào bốn phương trời đất, sống không hiềm hận xung đột và có thể bằng lòng với những gì có được, chấp nhận những gì thử thách chung quanh và với tinh thần vô úy dấn thân một mình như loài tê ngưu.”
DUYÊN SỰ
Trong thời giáo pháp của Đức Phật Kassapa có năm vị tỳ kheo rất thân thiết với nhau và cùng tu tập Phạm hạnh trong cả hai vạn năm. Bỏ thân nhân loại, năm vị sanh về cõi trời rồi lại sanh xuống cõi người để tiếp tục con đường bỏ dở.
Một trong số năm vị đã trở thành hoàng đế của kinh thành Bārāṇasī và bốn vị còn lại thì làm vua ở các vương quốc biên địa.
Thế rồi hạt giống bồ đề trong bốn vị vua biên địa đã tới lúc vỡ mầm, các vị bỏ vào Tuyết Lãnh sơn tu hành và đều chứng thành Độc Giác Phật. Một hôm, khi quán xét biết được rằng
31
mình vẫn còn gửi lại ở chợ đời một người bạn đường chí tiết, bốn vị cùng nhau bay xuống Bārāṇasī.
Nói về vua Bārāṇasī trong đêm trước đó, tự nhiên cứ cảm thấy nội tâm bàng hoàng, thảng thốt một cách vô cớ. Chỉ trong đêm ấy, ông đã ba lần nói mê và giật mình. Sáng ngày, vua cho mời vị giáo sĩ thân tín nhất vào kể chuyện mình đêm hôm rồi xin ý kiến. Quan giáo sĩ vì nhu cầu của nghề nghiệp nên tâu với vua rằng đó là điềm gở báo một tai họa khủng khiếp sắp đổ xuống cho vua và hoàng tộc, theo quan giáo sĩ thì muốn chận đứng tại họa đó chỉ còn có cách giết thú để hiến tế thần linh.
Quyền lợi của hoàng triều là trên hết nên một cuộc tế đàn lập tức được tổ chức trọng thể với hàng trăm con vật hy sinh đã cột sẵn bên dưới tế đàn để chờ tới giờ hành lễ.
Ngay buổi sáng hôm đó, bốn Đức Phật Độc Giác từ Tuyết Sơn bay xuống kinh thành Bārāṇasī vào đứng trước hoàng cung. Vua Bārāṇasī trông thấy các Ngài liền cung thỉnh vào cúng dường thực phẩm. Sau bữa ăn, vua lên tiếng hỏi thăm:
-Chư tôn đức có thể cho trẫm biết được đại danh?
-Này đại vương! Chúng tôi có biệt danh là những người của bốn phương!
-Xin lỗi, các ngài có thể giải nghĩa mỹ danh đó được không ạ?
-Sở dĩ chúng tôi chọn cho mình biệt danh đó là vì trong bốn phương trời đất bao la, chúng tôi vốn chẳng biết đến sự sợ hãi là gì cả, đại vương ạ!
-Thưa, làm sao chư vị lại có thể đạt đến tinh thần vô úy tuyệt vời đến thế được, trẫm thật tình muốn biết, xin các vị hoan hỷ cho biết.
-Nào có gì đâu, này đại vương! Chúng tôi vẫn luôn luôn hướng về tất cả mọi loài trong bốn phương bằng Tứ vô lượng tâm. Chúng tôi không biết gây sợ hãi nên cũng không biết sợ hãi.
Nói rồi bốn vị Phật Độc Giác từ biệt nhà vua và bay về trú xứ của mình.
Cuộc gặp gỡ với các vị đại thánh đã thật sự làm dao động tâm hồn đức vua Bārāṇasī. Ông suy nghĩ thật nhiều về những câu nói của các Ngài. Cuộc gặp gỡ đó đã dạy cho ông nhiều điều quá, ít nhất cũng là bài học về tình thương. Chỉ trong thoáng chốc, vua thấm thía sâu sắc cái bao la vô hạn của đức hiếu sinh và như để thể hiện sự hoán chuyển vĩ đại của nội tâm, vua ra lệnh phóng thích tất cả các thú vật hy sinh. Rồi trên nền tảng tư tưởng đó, vua Bārāṇasī lại tiếp tục chuyển hướng để phát triển tột cùng trí tuệ về bản chất tam tướng của vạn pháp hữu vi.
Vua đã chứng quả Độc Giác ngay sau đó và bỏ lại vương quốc sau lưng, Ngài bay về đại ngàn Tuyết Sơn.
Khi được các vị đồng Phạm hạnh hỏi về chánh trí tác chứng, Ngài đã ngâm lên bài kệ kinh trên để trả lời.