2021-12-05, 11:07 AM
GIANG HỒ MỘT THỜI… VÀ THẢM CẢNH KHI VỀ GIÀ
Luật Nhân Quả luôn tồn tại trong thế giới này, nhưng nó diễn tiến rất chậm, nhiều năm, nhiều chục năm, thậm chí nhiều kiếp sau quả báo mới đến. Điều đó khiến nhiều người không tin rằng nhân quả là sự thật.
Xong đôi khi, có những sự báo ứng nhãn tiền, diễn ra nhanh chóng trước mắt ta, giống như một lời tuyên bố hùng hồn, dù muốn tin hay không luật nhân quả vẫn luôn tồn tại.
Nhà ông Năm Rô ở đường Võ Duy Ninh, quận Bình Thạnh, TP – HCM là một ví dụ điển hình. Nhắc đến nhà ông, là người ta thấy ngay được sự báo ứng nhanh chóng của luật nhân quả.
Trước kia, khi còn trẻ, ông Năm là một tay xã hội đen cộm cán, chuyên bảo kê, đâm thuê chém mướn, không việc ác nào mà ông không làm. Vợ của ông dựa hơi chồng cũng hống hách vô cùng, gặp ai cũng chửi bới người ta bằng những từ ngữ khó nghe.
Do gia đình ông quá dữ dằn nên ai ai cũng khiếp sợ và không dám tiếp xúc để tránh phiền phức. Được nước, ông càng lấn lướt không xem ai ra gì. Hai ông bà sanh được sáu người con. Cuộc sống cứ thế dần trôi, những đứa con của ông cũng lớn lên và lập gia đình. Đứa con trai thứ hai lấy vợ và sinh được một thằng cháu trai đích tôn. Quả thật, nhờ phúc phần nào đó còn sót lại, nên nhà ông mới sinh được cháu đích tôn nối dõi tông đường.
Nhưng có phúc mà không biết bồi bổ, vun đắp, cũng như cây không tưới nước thì cây sẽ dần dần khô héo và chết. Gia đình ông Năm cũng vậy, liên tiếp những tai ương bắt đầu giáng xuống dồn dập vào gia đình ông sau những năm tháng làm đủ chuyện xấu ác.
Anh con trai cả bị ung thư. Khi bệnh ở giai đoạn cuối, anh cùng bạn bè ngồi nhậu cho khuây khoả, bà mẹ thấy vậy thì ra chửi như tát nước vào mặt, không hiểu tại sao tự dưng anh ộc máu tươi chết ngay tại chỗ.
Con trai thứ hai và con dâu của ông trở chứng, theo rủ rê của đám bạn nên bị nghiện xì ke ma túy, tiền bạc kiếm được bao nhiêu đều đốt hết dâng nàng tiên nâu. Cho đến một ngày cả hai đều phát hiện mình bị vướng phải căn bệnh thế kỉ HIV, bị căn bệnh dày vò mấy năm, rồi cả hai đều phải chết khi tuổi còn xuân. Đứa cháu đích tôn cũng không thoát khỏi nghiệp báo, cũng nghiện, cũng HIV giống như ba mẹ của nó và chết khi tuổi còn quá trẻ.
Còn anh con trai thứ ba cũng có bệnh trong người, làm việc nặng không được phải sống bám vào vợ. Cô con gái út thì mắc bệnh thế kỉ HIV nên chết. Cô có đứa con trai thì mắc chứng bệnh giống bệnh down. Ngoài ra , ông bà còn có hai đứa cháu ngoại sau này đều phải sang Campuchia làm gái.
Về phần hai ông bà ( hiện khoảng 70 tuổi), giờ sống cảnh già cô quạnh, cuộc sống nghèo túng, chứng kiến con cháu kẻ chết người sống, gia đình li tán, chẳng đứa nào sống chung chăm sóc, lòng dạ tan nát.
Những căn bệnh bắt đầu kéo nhau tới dày vò đêm ngày, làm thân thể ông bà ngày càng héo hắt. Cả hai ông bà đều bị bệnh tiểu đường, riêng bà thêm bệnh khớp và đau cột sống. Ngày trước bà vênh mặt chửi người ta bao nhiêu, giờ thì lưng còng, đầu khum xuống gần đụng đầu gối.
Đáng ra, khi tuổi về già thì có con cháu nương tựa, giờ hai vợ chồng già chỉ biết dựa vào nhau mà sống.
Những người xung quanh ai thấy cũng đều cho đây là quả báo. Câu chuyện được họ đem ra làm đầu đề mỗi khi bàn về nhân quả. Đừng nghĩ cuộc đời sẽ mãi bằng phẳng, để rồi đến khi nghiệp xấu tới có hối cũng không kịp.
Có thể bạn sẽ thắc mắc, ông bà Năm tự làm tự chịu, sao tai họa lại đổ xuống đầu con cháu?
Thực ra, toàn cảnh bức tranh quả báo rất lớn, những gì ta thấy ở hiện tại chỉ là một phần nhỏ. Trước mắt, do nghiệp báo của ông bà chiêu cảm khiến những đứa con có sẵn nghiệp xấu sinh vào làm con cháu họ, chứ không phải tại ông bà Năm mà chúng phải gánh nghiệp.
Việc chứng kiến con cháu li tán, kẻ chết người sống, và những bệnh tật tuổi già mới chỉ là hoa báo, còn quả báo chính thức, cực kì khủng khiếp thật ra đang chờ họ ở bên kia thế giới trong ba ác đạo ( địa ngục, quỷ đói, súc sinh), và ở nhiều kiếp sau nữa.
Vậy mà trên đời vẫn có rất nhiều kẻ vẫn hay vỗ ngực tự đắc ta đây là dân giang hồ, ta đây chơi với băng này đẳng kia... Haizz , thật không biết là tự hào vì cái gì?
____________________
GIANG HỒ KHÉT TIẾNG "LÂM CHÍN NGÓN"
VÀ CÁI KẾT THẢM
Là giang hồ khét tiếng Sài Gòn nhiều năm và không coi Năm Cam ra gì nhưng đến cuối đời, Lâm "chín ngón" lại chết đau đớn trong nồi cám heo.
Theo Đại Lộ, giang hồ khét tiếng Lâm "chín ngón" tên thật là Lê Ngọc Lâm, sinh năm 1945 tại Hà Tây cũ, theo gia đình di cư vào Sài Gòn lúc mới 9 tuổi.
Năm 12 tuổi, Lâm thành trẻ bụi đời, được đưa vào làng cô nhi Thủ Đức. Tại đây, Lâm đã lần ra ngoài, nhập vào đám quân bụi đời, bán báo trước làng cô nhi...
Năm 1963, Lâm sống lang thang, được Đại Cathay, một tên giang hồ có tiếng thời bấy giờ nhận vào băng du đãng mới nổi lên ở khu Da Heo, Quận 1. Có chút học thức, đánh đấm giỏi, lại lỳ đòn, Lâm nhanh chóng được Đại Cathay tin dùng. Không bao lâu, Lâm trở thành trợ thủ đắc lực của Đại.
Trong một lần theo Đại Cathay đi đánh nhóm giang hồ khác, Lâm đã liều chết để mở đường cho đại ca thoát chết. Tuy nhiên, Lâm bị đối thủ chém đứt một ngón tay và từ đó gã có cái tên Lâm "chín ngón".
Cuối năm 1966, hàng loạt du đảng cộm cán ở Sài Gòn bị bắt, trong đó có Đại Cathay và Lâm "chín ngón". Đầu năm 1967, Đại Cathay cùng một số đối tượng tổ chức vượt ngục và bị bắn chết.
Cuối năm 1969, Lâm được tự do, băng nhóm của Đại Cathay lúc này cũng đã tan rã, không còn chỗ cho Lâm "chín ngón" dựa. Không đủ sức “khôi phục lại giang sơn” như lời dặn của đại ca Đại Cathay, Lâm "chín ngón" đã trở thành một tên cướp khét tiếng khiến người dân lúc đó hoang mang. Gã phóng xe 67 đi cướp giật của những người mới từ ngân hàng đi ra với túi xách tiền. Số tài sản hắn cướp được có khi lên đến hàng trăm cây vàng. Tất cả hắn đều đổ vào những thú vui chơi bời, trác táng, hết tiền lại đi cướp.
Năm 1970, Lâm "chín ngón" bị tóm cổ tống vào tù. Trong tù, Lâm lại thể hiện bản lĩnh của một tay xã hội đen khi nhảy tới nắm đầu, giật cây bút đâm thẳng vào đầu tướng cướp nổi tiếng Điềm Khắc Kim đang là trùm trong nhà lao lúc bấy giờ.
Trận quyết chiến này đã đưa Lâm "chín ngón" lên ngôi “ông trùm nhà lao". Khi bị giam ở nhà lao Chí Hòa, Lâm lại ra tay hạ sát Chương "khùng" - đàn em của tội phạm khét tiếng khác là Cương "võ sĩ", vốn là võ sĩ quyền anh, từng thượng đài nhiều trận ở khắp miền Nam và Campuchia.
Một hôm, Lâm đang ngồi thì đàn em vào cấp báo võ sĩ Cương đang qua "hỏi tội". Mấy tên đàn em vội dúi vào tay đại ca con dao lá lúa để nghênh chiến đối thủ.
Sau khi quát Lâm, Cương "võ sĩ" tung cú đấm như trời giáng vào mặt đối thủ nhưng bị Lâm "chín ngón" nắm cổ áo, cầm dao đâm trúng tim khiến gã giang hồ tử vong tại chỗ.
Năm 1988, Lâm "chín ngón" được trả tự do sau gần 20 năm tù tội.
Ra tù, Lâm “gác kiếm” rời khỏi giang hồ. Tuy nhiên, cuộc sống khó khăn vây quanh khiến đường về của Lâm trắc trở, gập ghềnh. Năm 1993, Lâm cưới vợ và sinh con. Lâm mở quán thịt chó bình dân trên đường 3/2, quận 10 để mưu sinh.
Lúc ấy ở Sài Gòn, Năm Cam đã trở thành thế lực ngầm số một. Thế nhưng, Lâm "chín ngón" lại không xem Năm Cam ra gì, vì trước năm 1975, Năm Cam là đàn em “tép riu” của Lâm. Bị đánh bật khỏi các cảng cá ở Vũng Tàu, Lâm "chín ngón" nghi là có bàn tay của Năm Cam. Vì vậy mà đi đâu, Lâm cũng rêu rao thoá mạ, công khai chửi bới Năm Cam.
Cuộc đời của Lâm "chín ngón" sang một ngã rẽ khác khi một sự cố bất ngờ xảy ra vào tối ngày 14.7.1999.
Khoảng 8 giờ hôm đó, Lâm chở vợ và đứa con trai 6 tuổi đi ăn tối thì bất ngờ một tên thanh niên chạy tới tạt một ca axit vào mặt gã. Lâm ôm mặt quằn quại, đau đớn.
Sau nhiều tháng chạy chữa ở Bệnh viện Chợ Rẫy, vết thương tạm lành nhưng khuôn mặt Lâm bị biến dạng khủng khiếp. Có điều đặc biệt là dù bị tai nạn khủng khiếp nhưng Lâm vẫn không hề báo công an hay tố cáo một đối tượng nào.
Sau tai nạn, nhiều người thấy Lâm "chín ngón" trở thành một con người khác hẳn, không nói, không cười, suốt nhiều năm chỉ ở lì trong một căn nhà nhỏ ở ngoại thành. Lâm không nhắc lại chuyện cũ nhưng đôi lúc, chỉ thở dài và nói một mình rằng: Ân oán giang hồ thì phải trả nhưng vẫn " cảm ơn trời" vì kẻ nào đó, dù có hiểm ác thì vẫn "hạ thủ lưu tình", không làm tổn hại đến vợ con.
Ngày 12.12.2001, ông trùm Năm Cam bị bắt. Cho đến lúc này, Lâm "chín ngón" mới đi tố cáo Năm Cam là kẻ chủ mưu vụ tạt axit năm xưa.
Tại phiên tòa xét xử Năm Cam và đồng bọn một năm sau đó, Lâm "chín ngón" đã ra trước tòa tố cáo tội ác của bọn chúng.
Thế hệ giang hồ sau này chẳng kiêng nể gì bậc đàn anh từng có số má như Lâm "chín ngón", nên cuộc đời gã rơi vào tuyệt vọng, chán chường.
Cuối tháng 10.2006, trong một lần bức bách, Lâm đã giã từ cõi đời mang nặng nghiệp chướng do mình gây ra một cách thê thảm.
Anh N.V.T, người làm công cho gia đình Lâm "chín ngón" ở trang trại kể về ngày cuối đời của chủ nhân: "Nấu rượu xong, tôi nấu thêm nồi cám heo. Sau đó, tôi ra tắm cho heo. Tôi quay lại chỗ nồi cám heo thì nhìn thấy một cánh tay người giơ lên. Quá hoảng sợ, tôi cấp báo cho những người xung quanh và chính quyền địa phương biết”.
Cơ quan chức năng đã đến làm việc, vớt người trong nồi cám heo ra và xác định đó chính là Lâm. Liền sau đó, họ phong tỏa hiện trường, đồng thời triệu tập những người liên quan về trụ sở lấy lời khai. Sau đó, thi thể Lâm được đưa về quán thịt chó tại đường 3/2 để phúng viếng và đưa đi hỏa thiêu tại lò thiêu Bình Hưng Hòa. Một kiếp giang hồ chấm dứt thê thảm như vậy, phần nào cho ta thấy sự hiển hiện của nhân quả.
Nhật Hoàng (báo Một thế giới)
Luật Nhân Quả luôn tồn tại trong thế giới này, nhưng nó diễn tiến rất chậm, nhiều năm, nhiều chục năm, thậm chí nhiều kiếp sau quả báo mới đến. Điều đó khiến nhiều người không tin rằng nhân quả là sự thật.
Xong đôi khi, có những sự báo ứng nhãn tiền, diễn ra nhanh chóng trước mắt ta, giống như một lời tuyên bố hùng hồn, dù muốn tin hay không luật nhân quả vẫn luôn tồn tại.
Nhà ông Năm Rô ở đường Võ Duy Ninh, quận Bình Thạnh, TP – HCM là một ví dụ điển hình. Nhắc đến nhà ông, là người ta thấy ngay được sự báo ứng nhanh chóng của luật nhân quả.
Trước kia, khi còn trẻ, ông Năm là một tay xã hội đen cộm cán, chuyên bảo kê, đâm thuê chém mướn, không việc ác nào mà ông không làm. Vợ của ông dựa hơi chồng cũng hống hách vô cùng, gặp ai cũng chửi bới người ta bằng những từ ngữ khó nghe.
Do gia đình ông quá dữ dằn nên ai ai cũng khiếp sợ và không dám tiếp xúc để tránh phiền phức. Được nước, ông càng lấn lướt không xem ai ra gì. Hai ông bà sanh được sáu người con. Cuộc sống cứ thế dần trôi, những đứa con của ông cũng lớn lên và lập gia đình. Đứa con trai thứ hai lấy vợ và sinh được một thằng cháu trai đích tôn. Quả thật, nhờ phúc phần nào đó còn sót lại, nên nhà ông mới sinh được cháu đích tôn nối dõi tông đường.
Nhưng có phúc mà không biết bồi bổ, vun đắp, cũng như cây không tưới nước thì cây sẽ dần dần khô héo và chết. Gia đình ông Năm cũng vậy, liên tiếp những tai ương bắt đầu giáng xuống dồn dập vào gia đình ông sau những năm tháng làm đủ chuyện xấu ác.
Anh con trai cả bị ung thư. Khi bệnh ở giai đoạn cuối, anh cùng bạn bè ngồi nhậu cho khuây khoả, bà mẹ thấy vậy thì ra chửi như tát nước vào mặt, không hiểu tại sao tự dưng anh ộc máu tươi chết ngay tại chỗ.
Con trai thứ hai và con dâu của ông trở chứng, theo rủ rê của đám bạn nên bị nghiện xì ke ma túy, tiền bạc kiếm được bao nhiêu đều đốt hết dâng nàng tiên nâu. Cho đến một ngày cả hai đều phát hiện mình bị vướng phải căn bệnh thế kỉ HIV, bị căn bệnh dày vò mấy năm, rồi cả hai đều phải chết khi tuổi còn xuân. Đứa cháu đích tôn cũng không thoát khỏi nghiệp báo, cũng nghiện, cũng HIV giống như ba mẹ của nó và chết khi tuổi còn quá trẻ.
Còn anh con trai thứ ba cũng có bệnh trong người, làm việc nặng không được phải sống bám vào vợ. Cô con gái út thì mắc bệnh thế kỉ HIV nên chết. Cô có đứa con trai thì mắc chứng bệnh giống bệnh down. Ngoài ra , ông bà còn có hai đứa cháu ngoại sau này đều phải sang Campuchia làm gái.
Về phần hai ông bà ( hiện khoảng 70 tuổi), giờ sống cảnh già cô quạnh, cuộc sống nghèo túng, chứng kiến con cháu kẻ chết người sống, gia đình li tán, chẳng đứa nào sống chung chăm sóc, lòng dạ tan nát.
Những căn bệnh bắt đầu kéo nhau tới dày vò đêm ngày, làm thân thể ông bà ngày càng héo hắt. Cả hai ông bà đều bị bệnh tiểu đường, riêng bà thêm bệnh khớp và đau cột sống. Ngày trước bà vênh mặt chửi người ta bao nhiêu, giờ thì lưng còng, đầu khum xuống gần đụng đầu gối.
Đáng ra, khi tuổi về già thì có con cháu nương tựa, giờ hai vợ chồng già chỉ biết dựa vào nhau mà sống.
Những người xung quanh ai thấy cũng đều cho đây là quả báo. Câu chuyện được họ đem ra làm đầu đề mỗi khi bàn về nhân quả. Đừng nghĩ cuộc đời sẽ mãi bằng phẳng, để rồi đến khi nghiệp xấu tới có hối cũng không kịp.
Có thể bạn sẽ thắc mắc, ông bà Năm tự làm tự chịu, sao tai họa lại đổ xuống đầu con cháu?
Thực ra, toàn cảnh bức tranh quả báo rất lớn, những gì ta thấy ở hiện tại chỉ là một phần nhỏ. Trước mắt, do nghiệp báo của ông bà chiêu cảm khiến những đứa con có sẵn nghiệp xấu sinh vào làm con cháu họ, chứ không phải tại ông bà Năm mà chúng phải gánh nghiệp.
Việc chứng kiến con cháu li tán, kẻ chết người sống, và những bệnh tật tuổi già mới chỉ là hoa báo, còn quả báo chính thức, cực kì khủng khiếp thật ra đang chờ họ ở bên kia thế giới trong ba ác đạo ( địa ngục, quỷ đói, súc sinh), và ở nhiều kiếp sau nữa.
Vậy mà trên đời vẫn có rất nhiều kẻ vẫn hay vỗ ngực tự đắc ta đây là dân giang hồ, ta đây chơi với băng này đẳng kia... Haizz , thật không biết là tự hào vì cái gì?
____________________
GIANG HỒ KHÉT TIẾNG "LÂM CHÍN NGÓN"
VÀ CÁI KẾT THẢM
Là giang hồ khét tiếng Sài Gòn nhiều năm và không coi Năm Cam ra gì nhưng đến cuối đời, Lâm "chín ngón" lại chết đau đớn trong nồi cám heo.
Theo Đại Lộ, giang hồ khét tiếng Lâm "chín ngón" tên thật là Lê Ngọc Lâm, sinh năm 1945 tại Hà Tây cũ, theo gia đình di cư vào Sài Gòn lúc mới 9 tuổi.
Năm 12 tuổi, Lâm thành trẻ bụi đời, được đưa vào làng cô nhi Thủ Đức. Tại đây, Lâm đã lần ra ngoài, nhập vào đám quân bụi đời, bán báo trước làng cô nhi...
Năm 1963, Lâm sống lang thang, được Đại Cathay, một tên giang hồ có tiếng thời bấy giờ nhận vào băng du đãng mới nổi lên ở khu Da Heo, Quận 1. Có chút học thức, đánh đấm giỏi, lại lỳ đòn, Lâm nhanh chóng được Đại Cathay tin dùng. Không bao lâu, Lâm trở thành trợ thủ đắc lực của Đại.
Trong một lần theo Đại Cathay đi đánh nhóm giang hồ khác, Lâm đã liều chết để mở đường cho đại ca thoát chết. Tuy nhiên, Lâm bị đối thủ chém đứt một ngón tay và từ đó gã có cái tên Lâm "chín ngón".
Cuối năm 1966, hàng loạt du đảng cộm cán ở Sài Gòn bị bắt, trong đó có Đại Cathay và Lâm "chín ngón". Đầu năm 1967, Đại Cathay cùng một số đối tượng tổ chức vượt ngục và bị bắn chết.
Cuối năm 1969, Lâm được tự do, băng nhóm của Đại Cathay lúc này cũng đã tan rã, không còn chỗ cho Lâm "chín ngón" dựa. Không đủ sức “khôi phục lại giang sơn” như lời dặn của đại ca Đại Cathay, Lâm "chín ngón" đã trở thành một tên cướp khét tiếng khiến người dân lúc đó hoang mang. Gã phóng xe 67 đi cướp giật của những người mới từ ngân hàng đi ra với túi xách tiền. Số tài sản hắn cướp được có khi lên đến hàng trăm cây vàng. Tất cả hắn đều đổ vào những thú vui chơi bời, trác táng, hết tiền lại đi cướp.
Năm 1970, Lâm "chín ngón" bị tóm cổ tống vào tù. Trong tù, Lâm lại thể hiện bản lĩnh của một tay xã hội đen khi nhảy tới nắm đầu, giật cây bút đâm thẳng vào đầu tướng cướp nổi tiếng Điềm Khắc Kim đang là trùm trong nhà lao lúc bấy giờ.
Trận quyết chiến này đã đưa Lâm "chín ngón" lên ngôi “ông trùm nhà lao". Khi bị giam ở nhà lao Chí Hòa, Lâm lại ra tay hạ sát Chương "khùng" - đàn em của tội phạm khét tiếng khác là Cương "võ sĩ", vốn là võ sĩ quyền anh, từng thượng đài nhiều trận ở khắp miền Nam và Campuchia.
Một hôm, Lâm đang ngồi thì đàn em vào cấp báo võ sĩ Cương đang qua "hỏi tội". Mấy tên đàn em vội dúi vào tay đại ca con dao lá lúa để nghênh chiến đối thủ.
Sau khi quát Lâm, Cương "võ sĩ" tung cú đấm như trời giáng vào mặt đối thủ nhưng bị Lâm "chín ngón" nắm cổ áo, cầm dao đâm trúng tim khiến gã giang hồ tử vong tại chỗ.
Năm 1988, Lâm "chín ngón" được trả tự do sau gần 20 năm tù tội.
Ra tù, Lâm “gác kiếm” rời khỏi giang hồ. Tuy nhiên, cuộc sống khó khăn vây quanh khiến đường về của Lâm trắc trở, gập ghềnh. Năm 1993, Lâm cưới vợ và sinh con. Lâm mở quán thịt chó bình dân trên đường 3/2, quận 10 để mưu sinh.
Lúc ấy ở Sài Gòn, Năm Cam đã trở thành thế lực ngầm số một. Thế nhưng, Lâm "chín ngón" lại không xem Năm Cam ra gì, vì trước năm 1975, Năm Cam là đàn em “tép riu” của Lâm. Bị đánh bật khỏi các cảng cá ở Vũng Tàu, Lâm "chín ngón" nghi là có bàn tay của Năm Cam. Vì vậy mà đi đâu, Lâm cũng rêu rao thoá mạ, công khai chửi bới Năm Cam.
Cuộc đời của Lâm "chín ngón" sang một ngã rẽ khác khi một sự cố bất ngờ xảy ra vào tối ngày 14.7.1999.
Khoảng 8 giờ hôm đó, Lâm chở vợ và đứa con trai 6 tuổi đi ăn tối thì bất ngờ một tên thanh niên chạy tới tạt một ca axit vào mặt gã. Lâm ôm mặt quằn quại, đau đớn.
Sau nhiều tháng chạy chữa ở Bệnh viện Chợ Rẫy, vết thương tạm lành nhưng khuôn mặt Lâm bị biến dạng khủng khiếp. Có điều đặc biệt là dù bị tai nạn khủng khiếp nhưng Lâm vẫn không hề báo công an hay tố cáo một đối tượng nào.
Sau tai nạn, nhiều người thấy Lâm "chín ngón" trở thành một con người khác hẳn, không nói, không cười, suốt nhiều năm chỉ ở lì trong một căn nhà nhỏ ở ngoại thành. Lâm không nhắc lại chuyện cũ nhưng đôi lúc, chỉ thở dài và nói một mình rằng: Ân oán giang hồ thì phải trả nhưng vẫn " cảm ơn trời" vì kẻ nào đó, dù có hiểm ác thì vẫn "hạ thủ lưu tình", không làm tổn hại đến vợ con.
Ngày 12.12.2001, ông trùm Năm Cam bị bắt. Cho đến lúc này, Lâm "chín ngón" mới đi tố cáo Năm Cam là kẻ chủ mưu vụ tạt axit năm xưa.
Tại phiên tòa xét xử Năm Cam và đồng bọn một năm sau đó, Lâm "chín ngón" đã ra trước tòa tố cáo tội ác của bọn chúng.
Thế hệ giang hồ sau này chẳng kiêng nể gì bậc đàn anh từng có số má như Lâm "chín ngón", nên cuộc đời gã rơi vào tuyệt vọng, chán chường.
Cuối tháng 10.2006, trong một lần bức bách, Lâm đã giã từ cõi đời mang nặng nghiệp chướng do mình gây ra một cách thê thảm.
Anh N.V.T, người làm công cho gia đình Lâm "chín ngón" ở trang trại kể về ngày cuối đời của chủ nhân: "Nấu rượu xong, tôi nấu thêm nồi cám heo. Sau đó, tôi ra tắm cho heo. Tôi quay lại chỗ nồi cám heo thì nhìn thấy một cánh tay người giơ lên. Quá hoảng sợ, tôi cấp báo cho những người xung quanh và chính quyền địa phương biết”.
Cơ quan chức năng đã đến làm việc, vớt người trong nồi cám heo ra và xác định đó chính là Lâm. Liền sau đó, họ phong tỏa hiện trường, đồng thời triệu tập những người liên quan về trụ sở lấy lời khai. Sau đó, thi thể Lâm được đưa về quán thịt chó tại đường 3/2 để phúng viếng và đưa đi hỏa thiêu tại lò thiêu Bình Hưng Hòa. Một kiếp giang hồ chấm dứt thê thảm như vậy, phần nào cho ta thấy sự hiển hiện của nhân quả.
Nhật Hoàng (báo Một thế giới)