Người về qua cõi phù vân ... Nghiêng vai trút gánh phong trần bỏ đi...

Vô Tác Hành - Tuyển Tập Osho
#6
Cuộc Cách Mạng Nội Tâm



Tác Giả: Osho
Chuyển Ngữ: Minh Nguyệt
Trích từ tác phẩm Osho "Tâm Học Bí Truyền"


Heavy-black-heart4 Heavy-black-heart4 Heavy-black-heart4



[Image: slide-buddhism.jpg]




Câu hỏi thứ nhất…

Trên lộ trình tiến hoá của nhân loại, có thể nào ở một giai đoạn nào đó trong tương lai, toàn thể nhân loại có thể đạt đến giải thoát? Con người ngày nay đang ở điểm tiến hoá nào? 



Với con người, tiến trình tiến hoá một cách máy móc tự nhiên đó kết thúc. Con người là sản phẩm cuối cùng của cuộc tiến hoá vô thức. Với con người, cuộc tiến hoá tâm thức bắt đầu. Có nhiều vấn đề cần nên nắm bắt.



Trước tiên, cuộc tiến hoá vô thức có tính cách máy móc và tự nhiên. Nó tự diễn ra. Thông qua loại tiến hoá này, tâm thức tiến hoá. Nhưng khi tâm thức đã thể nhập rồi, cuộc tiến hoá vô thức này chấm dứt bởi vì mục tiêu đã được đáp ứng. Cuộc tiến hóa vô thức cần thiết cho đến điểm nơi tâm thức biểu hiện. Con người phải trở nên ý thức. Theo lẽ thì họ đã hoán chuyển thiên nhiên. Hiện tại thì thiên nhiên không thể làm gì được; Sản phẩm cuối cùng có thể thông qua cuộc tiến hoá tự nhiên đã biểu hiện. Bây giờ thì con người được tự do quyết định là có nên tiến hoá hay là không tiến hoá.



Thứ hai nữa, cuộc tiến hóa vô thức có tính cách tập thể, nhưng khoảnh khắc sự tiến hoá này trở nên ý thức thì nó trở thành một cá thể. Phi tập thể, cuộc tiến hoá tự động tiến triển xa hơn nhân loại. Khởi sự từ bây giờ, cuộc tiến hoá đó trở thành một tiến trình cá nhân. Tâm thức tạo ra cá nhân. Trước khi tâm thức tiến hoá thì không có cá nhân nào. Chỉ có sinh vật tiến hoá, không có cá nhân nào.



Khi cuộc tiến hoá vẫn còn vô thức, nó là một tiến trình tự động. Không có gì chắc chắn về nó cả. Vạn pháp lưu hành thông qua luật nhân quả. Sự sống có tính cách máy móc và chắc chắn. Nhưng với loài người, với ý thức, có tính cách bất định. Không có gì chắc chắn cả. Cuộc tiến hóa có lẽ xảy ra hoặc có lẽ không. Tiềm năng có ở đó, nhưng sự chọn lựa sẽ hoàn toàn dựa trên mỗi một cá nhân. Vì lý do đó tại sao mối lo âu đó là hiện tượng của con người. Dưới con người không có mối lo âu đó bởi vì không có sự chọn lựa. Tất cả diễn ra như nó phải xảy ra. Không có sự lựa chọn nào vì không có kẻ chọn lựa, và trong sự thiếu vắng người lựa chọn, mối lo âu đó khó thể. Ai là người  lo âu? Ai là người căng thẳng đây?



Với khả năng được lựa chọn, mối lo âu theo sau như hình với bóng. Tất cả đều cần phải được chọn lựa. Tất cả đều là nỗ lực ý thức. Chỉ bạn lãnh chịu trách nhiệm. Nếu bạn sa ngã, bạn sa ngã. Đó là trách nhiệm của bạn. Nếu bạn thành công, bạn thành công. Lần nữa lại do trách nhiệm của bạn. Và mỗi sự lựa chọn theo lẽ, có tính cách tối hậu. Bạn không thể vô tác nó. Bạn không thể quên nó, không thể quay trở lại. Sự lựa chọn của bạn trở thành vận mệnh của bạn. Nó sẽ mãi với bạn và là một phần của bạn, bạn không thể chối bỏ nó. Nhưng sự lựa chọn của bạn luôn là một trò đánh cuộc. Mỗi một sự lựa chọn được thực hiện trong bóng tối bởi vì không có gì chắc chắn cả.



Vì lý do đó tại sao con người lại bị căng thẳng lo âu. Họ lo âu xốn xang chính từ cội rễ của họ. Những gì đang hành hạ họ, bắt đầu với: Tồn tại hoặc không tồn tại? Làm hay không làm? Làm cái gì này hay làm cái kia? “Phi chọn lựa” là bất khả. Nếu bạn không lựa chọn, thì bạn đang chọn lựa là bạn sẽ không chọn lựa. Đó cũng là một sự lựa chọn. Cho nên, bạn bắt buộc phải lội ngược. Bạn không được tự do không lội ngược. Không lựa chọn cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn nhưng bất kỳ sự lựa chọn nào.



Danh dự, thẩm mỹ và sự huy hoàng của con người là ở tâm thức này. Nhưng nó cũng là một gánh nặng. Sự huy hoàng và gánh nặng đến đồng thời giây phút bạn trở nên ý thức. Mỗi một bước là sự lưu hành giữa hai. Với con người, sự lựa chọn và ý thức cá nhân hiện hữu. Bạn có thể tiến hoá, nhưng sự tiến hoá của bạn sẽ là sự nỗ lực cá nhân. Bạn có lẽ tiến hoá trở thành một vị Phật hoặc có lẽ không. Sự lựa chọn là ở bạn.



Cho nên vì vậy, có hai loại tiến hoá: Tiến hoá tập thể và cá nhân, tiến hoá tâm thức. “Tiến hoá” ám chỉ đến vô thức, tiến trình tập thể, cho nên sẽ tốt hơn khi dùng từ “Tiến hoá” khi đang đề cập đến con người. Với con người, tiến hoá trở nên có thể.



Cuộc cách mạng, như tôi ứng dụng từ ngữ này ở đây, có nghĩa là một tâm thức, nỗ lực cá nhân hướng đến cuộc tiến hoá. Nó mang trách nhiệm cá nhân đến đỉnh cao. Chỉ bạn nhận chịu trách nhiệm cho chính cuộc tiến hoá của bạn. Thông thường, con người cố gắng trốn chạy trách nhiệm cho sự tiến hoá của họ. Một nỗi sợ hãi lớn lao của sự tự do. Khi bạn là một kẻ nô lệ, trách nhiệm cho cuộc đời bạn không bao giờ thuộc về bạn, có một ai khác phải chịu trách nhiệm. Cho nên, theo lẽ, sự nô lệ đó là một vấn đề rất dễ chịu. Không có gánh nặng. Theo phương diện đó, sự nô lệ là tự do. Tự do qua ý thức lựa chọn.



Giây phút bạn hoàn toàn được tự do, bạn sẽ phải tự mình chọn lựa. Không ai cưỡng ép bạn phải làm gì cả. Tất cả mọi lựa chọn đều mở ra với bạn. Sau đó thì sự cuộc vật lộn với tâm trí bắt đầu. Cho nên, họ đâm ra sợ hãi sự tự do.



Một phần lôi cuốn của các lý tưởng như chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa phát xít là chúng dự phòng một cuộc trốn chạy tự do cá nhân và sự lẩn tránh trách nhiệm. Gánh nặng trách nhiệm bị tướt đoạt từ con người. Xã hội trở nên gánh trách nhiệm. Khi có gì sai lầm, bạn có thể đổ cho chính quyền, đoàn thể. Con người chỉ là một thành phần của cấu trúc tập thể. Nhưng trên tiến trình chối bỏ tự do cá nhân, chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa phát xít cũng chối bỏ khả năng tiến hoá của con người. Nó là một sự thất bại từ tiềm năng lớn lao mà tiến hoá đã ban cho: Sự chuyển hoá toàn triệt của mọi con người. Khi hiện tượng này xảy ra, bạn hủy diệt khả năng thành tựu trí tuệ vô thượng. Bạn ngã xuống, lần nữa lại trở thành như giống sinh vật.



Đối với tôi, cuộc tiến hoá xa hơn chỉ có thể với trách nhiệm cá nhân. Chỉ bạn chịu trách nhiệm mà thôi! Trách nhiệm này là hạnh phúc lớn lao trong sự cải trang. Với trách nhiệm cá nhân, phát sinh sự xung đột tối hậu dẫn đến sự tỉnh thức phi lựa chọn.



Khuôn mẫu cấu trúc củ kỹ của cuộc tiến hoá vô thức đã kết thúc với chúng ta. Bạn có thể rơi vào nó, nhưng bạn không thể mãi trong nó. Bản thể của bạn sẽ nổi loạn. Con người phải trở nên ý thức. Họ phải duy trì sự ý thức đó. Không còn cách nào khác nữa.



Triết gia như Aurobindo có sự lôi cuốn lớn cho những kẻ trốn chạy. Họ cho rằng cuộc tiến hoá tập thể là có thể. Nguồn thiêng liêng sẽ giáng phàm và ai cũng sẽ giác ngộ. Nhưng đối với tôi hiện tượng đó khó thể. Và ngay cả dù xem ra là có thể, cũng không xứng đáng. Nếu bạn có thể chứng đạo giải thoát ngoài nỗ lực cá nhân, thì sự giải thoát đó không xứng đáng được hưởng. Nó sẽ không cho bạn sự ngất ngây tột đỉnh của nỗ lực. Nó sẽ bị xem nhẹ…như đôi mắt bạn, đôi tay của bạn, hệ thống hít thở của bạn. Đây là những hạnh phúc lớn lao, nhưng không ai thật sự thật sự xem trọng chúng, ấp ủ chúng.



Có một ngày, bạn cũng có thể sinh ra với sự giác ngộ, như mọi lời hứa hẹn của Aurobindo. Nó sẽ vô giá trị. Bạn sẽ sở hữu nhiều, nhưng bởi nó đến với bạn, không qua nỗ lực, không qua gian nan khó nhọc thì nó sẽ không có nghĩa gì với bạn cả. Ý thức nỗ lực là cần thiết. Sự thành tựu không ý nghĩa như chính sự nỗ lực. Sự quan trọng của nó sẽ bị đánh mất. Nỗ lực cho nó ý nghĩa. Sự vật lộn cho nó ý nghĩa.



Như tôi đã thấy, sự giác ngộ đó đến với tính cách tập thể, một cách vô thức, như tặng phẩm từ nguồn thiêng liêng, không chỉ bất khả nhưng cũng vô nghĩa. Bạn phải vật lộn cho sự giải thoát. Thông qua sự vật lộn, bạn có được tiềm năng thấy biết và tri nhận và nắm bắt được niềm an lạc khi nó đến.



Cuộc tiến hóa vô thức chấm dứt với con người và cuộc tiến hoá tâm thức… cuộc cách mạng… khởi sự. Nhưng cuộc tiến hoá tâm thức không cần thiết bắt đầu đặc biệt với một người nào. Nó bắt đầu chỉ khi bạn chọn để bắt đầu. nếu bạn không chọn nó… hầu như đa số không chọn nó… bạn sẽ trong một điều kiện cực kỳ căng thẳng. Và vào thời đại này, nhân loại đều như thế này: Không có nơi nào để đi. Chẳng có gì để thành tựu cả. Không có gì có thể thành tựu mà thiếu nỗ lực ý thức. Bạn không thể quay về với trạng thái vô thức. Cánh cửa đã khép lại. Chiếc cầu đã gẫy.



Ý thức lựa chọn để tiến hoá là một cuộc phiêu lưu vĩ đại, cuộc phiêu lưu duy nhất cho một cá thể. Con đường gian nan khó nhọc. Chắc chắn là phải như vậy rồi. Lỗi lầm sẽ có đó, vô số thất bại bởi vì không có gì chắc chắn cả. Hoàn cảnh gây ra sự căng thẳng xốn xang cho tâm trí. Bạn không biết bạn ở đâu. Bạn không biết bạn về đâu. Cá tánh bạn bị đánh mất. Hoàn cảnh có lẽ đến điểm mà bạn có thể tự sát.



Tự sát là hiện tượng nhân loại. Nó đến với sự lựa chọn của con người. Động vật không thể tự sát được, bởi vì chọn lựa cái chết một cách ý thức không thể nào đối với chúng. Khai sinh có tính cách vô thức. Cái chết có tính cách vô thức. Nhưng với con người… con người vô minh, con người không tiến hoá… có một điều có thể là: Khả năng để chọn cái chết. Sự khai sinh của bạn không phải do ở sự lựa chọn của bạn.  Theo như sự khai sinh của bạn, bạn trong đôi tay của  cuộc tiến hóa vô thức. Thật ra, sự chào đời của bạn không phải là một tiến trình diễn tiến nhân bản… mà là trong bản năng thú tánh, bởi vì đó không phải là sự lựa chọn của bạn. Chỉ với sự lựa chọn mà nhân loại bắt đầu. Nhưng bạn có thể chọn cái chết của mình… một hành động dứt khoát. Và nếu bạn không chọn ý thức tiến hoá, thì có mỗi khả năng là có lẽ bạn chọn con đường tự sát. Có lẽ bạn không đủ dũng cảm tự sát nhưng bạn sẽ đi qua một cuộc tiến trình kéo dài chậm chạp của sự tự sát… kéo dài… chậm chạp… chờ chết.



Bạn không thể bắt ai khác chịu trách nhiệm cho cuộc tiến hoá của bạn. Chấp nhận hoàn cảnh cho bạn sức mạnh. Bạn trên hành trình tăng trưởng và tiến hoá. Chúng ta sáng tạo tàn tích, hoặc là chúng ta quy y với những bậc đạo sư, để chúng ta sẽ không phải chịu trách nhiệm cho cuộc đời của chúng ta, cho cuộc tiến hoá riêng của chúng ta. Chúng ta cố gắng đổ trách nhiệm ở một chỗ nào khác, xa lìa chúng ta. Nếu chúng ta không thể chấp nhận một vài thánh thần nào đó hoặc dược phẩm, thông qua bất kỳ thứ gì sẽ khiến chúng ta vô thức. Nhưng mọi nỗ lực chối bỏ trách nhiệm đều phi lý, trẻ con, và thiếu trưởng thành. Chúng chỉ trì hoãn vấn đề. Chúng không phải là những giải pháp. Bạn có thể trì hoãn cho đến khi chết, nhưng vấn đề vẫn còn lại, và kiếp tới của bạn sẽ vẫn tiếp diễn giống như vậy. 



Một khi bạn ý thức rằng chỉ bạn chịu trách nhiệm, thì không có sự trốn tránh thông qua bất kỳ sự vô thức nào. Và bạn ngu xuẩn nếu bạn cố gắng trốn tránh, bởi vì trách nhiệm là cơ hội lớn nhất cho cuộc tiến hóa. Từ sự vật lộn được tạo ra, có một kinh nghiệm mới lạ có thể tiến hoá. Trở nên ý thức có nghĩa là thấy biết tất cả đều tùy thuộc trên bạn. Ngay cả thánh thần của bạn cũng dựa trên bạn, bởi vì họ được sáng tạo bởi sự tưởng tượng của bạn.


Mọi sự tối hậu là một phần của bạn, và bạn chịu trách nhiệm với nó. Không ai nghe bạn viện lý do cả. Không có tòa án nào để thỉnh cầu. Cả trách nhiệm này là của bạn. Chỉ bạn đơn độc, tuyệt đối đơn độc. Điều này nên được hiểu thật rõ ràng. Khoảnh khắc một người trở nên ý thức, họ trở nên cô đơn. Tuệ giác càng lớn lao, sự tỉnh thức của bạn càng lớn lao thì bạn càng đơn độc. Cho nên, đừng trốn tránh sự thật này qua xã hội, thân hữu, đoàn thể, đám đông. Đừng trốn tránh nó! Đây là một hiện tượng lớn lao; Toàn bộ tiến trình của cuộc tiến hoá đã hiện hành thông qua hiện tượng này.


Tâm thức đã đến giai đoạn nơi mà bạn biết rằng bạn cô độc. Và chỉ trong sự đơn độc đó bạn có thể đạt đến giải thoát. Tôi không nói rằng sự cô độc. Cảm giác cô độc là cảm giác chỉ đến khi một người trốn chạy sự cô độc, khi một người  chưa sẵn sàng chấp nhận nó. Nếu bạn không chấp nhận sự thật của sự đơn độc này, thì bạn sẽ cảm thấy cô đơn. Nếu vậy thì bạn sẽ tìm đến một vài đám đông hoặc một vài phương tiện say sưa để quên chính mình. Sự đơn độc sẽ tạo ra phép lạ riêng của tánh hay quên. Nếu bạn có thể đơn độc chủ chỉ trong một phút chốc, hoàn toàn đơn độc, bản ngã sẽ chết. Cái “Tôi” sẽ chết. Bạn sẽ bùng nổ. Bạn sẽ không còn. Bản ngã không thể đơn độc. Nó chỉ có thể tồn tại trong mối tương quan với mọi người. Mỗi khi bạn đơn độc, phép lạ xảy ra. Bản ngã yếu đi. Bây giờ thì nó không thể tồn tại lâu dài được. Cho nên, nếu bạn có thể đủ dũng cảm đơn độc, thì bạn sẽ dần dần trở nên vô ngã.


Đơn độc là tác hành cực kỳ ý thức và chủ tâm, chủ tâm hơn cả sự tự sát, bởi vì bản ngã không thể tự hiện hữu, nhưng nó có thể tồn tại trong sự tự sát. Người vị kỷ thường có khuynh hướng tự sát hơn. Tự sát luôn trong mối quan hệ với người nào khác, không bao giờ là tác hành của tánh đơn độc. Trong sự tự sát, bản ngã sẽ không đau khổ. Thay vì vậy, nó sẽ biến hiện hơn. Nó sẽ thấm nhập vào một sự khai sinh mới với năng lực mạnh mẽ hơn. 


Thông qua sự đơn độc, bản ngã bị gẫy vỡ. Nó không cái gì để đặt mối liên hệ, cho nên nó không thể tồn tại. Vì thế, nếu bạn sẵn sàng đơn độc, đơn độc một cách không nao núng, không trốn tránh hoặc quay trở lại, chỉ chấp nhận sự thật đơn độc như nó là… Nó trở thành một cơ hội lớn lao. Rồi thì bạn sẽ giống như hạt giống sở hữu nhiều tiềm năng. Nhưng hãy nhớ rằng, hạt giống phải tự hủy để cây có thể mọc lên. Bản ngã là hạt giống, một tiềm năng Nếu nó vỡ, sự thiêng liêng khởi sanh.  Nguồn thiêng liêng không “Tôi” không “Người”. Nó là một. Thông qua sự đơn độc, bạn thể nhập vào Vạn Pháp.


Bạn có thể tạo ra một sự thay thế giả tạo cho tánh Nhất thể này. Tín đồ Ấn Giáo trở nên Nhất thể. Tín đồ Công Giáo trở nên Nhất thể. Tín đồ Hồi Giáo trở nên Nhất thể. Ấn Độ là một. Trung Quốc là một. Đây chỉ là sự thay thế của tánh Nhất thể. Nhất thể chỉ đến thông qua sự đơn độc toàn triệt.


Dnsdg có thể tự xem là một, nhưng tánh Một đó luôn đối lập với một cái gì khác. Khi đám đông với bạn, bạn dễ chịu thoải mái. Bây giờ bạn không chịu trách nhiệm nữa. Bạn sẽ không tự mình đốt cháy đạo tràng nữa. Bạn sẽ không tự mình phá huỷ đền thờ, nhưng là một thành phần của một đám đông, bạn có thể hành động như vậy, bởi vì bạn không phải chịu trách nhiệm nữa. Ai cũng phải chịu trách nhiệm, nên không ai đặc biệt lãnh trách nhiệm cả. Không có ý thức cá nhân, chỉ ý thức tập thể. Bạn chuyển ngược trong đám đông và trở thành một con thú.


Đám đông là sự thay thế giả tạo cho cảm giác của tánh Nhất thể. Một người ý thức hoàn cảnh, ý thức trách nhiệm của họ như một con người, ý thức được phận sự khó khăn, gian nan khi là một con người, không chọn lựa sự thay thế giả tạo nào. Họ sống với sự thật như chúng là. Họ không tạo ra bất kỳ giả tưởng nào. Tôn giáo và lý tưởng chính trị của bạn chỉ là mọi giả tưởng, tạo nên tánh nhất thể giả tưởng.


Tánh Nhất thể chỉ đến khi bạn vô ngã, và bản ngã có thể chết đi chỉ khi nào bạn hoàn toàn đơn độc. Khi bạn hoàn toàn đơn độc, bạn không là. Chính ngay giây phút đó là sự bùng nổ. Bạn bùng nổ trong sự vô hạn. Kinh nghiệm này, và chỉ có kinh nghiệm này, là sự tiến hoá. Tôi gọi nó là cuộc cách mạng bởi vì nó không phải là sự vô thức. Có lẽ bạn trở nên vô ngã hoặc có lẽ không. Tùy thuộc vào bạn. Đơn độc là cuộc cách mạng chân chánh duy nhất. Phải cần nhiều sự can đảm.


Chỉ một Đức Phật là đơn độc. Chỉ một Đức Chúa Giê Su hoặc một Mahavira là đơn độc. Không phải là bởi họ đã từ bỏ gia đình của họ,  từ bỏ thế gian. Họ không từ bỏ một cái gì tiêu cực. Hành động đó tích cực. Đây là một sự lưu xuất hướng đến sự đơn độc. Họ không đang từ bỏ. Họ trong sự tìm kiếm được hoàn toàn đơn độc. Cả sự tìm kiếm đó dành cho giây phút bùng nổ khi họ đơn độc. Trong tánh đơn độc đó là nguồn an lạc. Và chỉ khi đó thì sự giác ngộ thành tựu. Chúng ta không thể đơn độc. Mọi người khác cũng không thể đơn độc, cho nên chúng ta dựng lập nhiều nhóm khác nhau, gia đình, xã hội, quốc gia. Tất cả mọi quốc gia, tất cả mọi gia đình, mọi nhóm được dựng lập do những kẻ hèn nhát, của những kẻ không đủ can đảm độc cư.


Dũng lực chân chánh là dũng lực được đơn độc. Nó có nghĩa là một sự trực ngộ tâm thức về một sự thật là bạn đơn độc và bạn không thể khác đi. Bạn có thể một là gạt bản thân mình hoặc là bạn có thể sống với sự thật đó. Bạn có thể tiếp tục tự lường gạt mình hằng vô lượng kiếp, nhưng bạn sẽ phải mãi luẩn quẩn trong một vòng tròn khủng khiếp. Chỉ khi nào bạn có thể sống với sự thật của tánh đơn độc thì vòng tròn khủng khiếp đó sẽ đứt đoạn và bạn thể nhập trung tâm.  Trung tâm đó là trung tâm của tánh thiêng liêng, của vũ trụ pháp giới, của sự thánh thiện. Tôi không thể hình dung đến thời điểm khi mỗi một con người sẽ có thể thành tựu kinh nghiệm này như một đặc quyền của họ. Không thể nào.


Tâm thức vốn cá nhân. Chỉ vô thức là tập thể. Nhân loại đã đến điểm tâm thức nơi mà họ trở thành những con người. Không có nhân loại nào như vậy cả. Chỉ có cá nhân con người. Mỗi một con người phải nhận thức cá nhân tánh của họ và trách nhiệm dành cho nó. Điều đầu tiên chúng ta phải làm là chấp nhận sự đơn độc như một sự thật căn bản và học cách sống với nó. Chúng ta nhất định không tạo nên ảo tưởng nào cả. Nếu bạn tạo ra ảo tưởng, bạn sẽ không bao giờ có thể thấy biết được Chân lý. Mọi sự giả tưởng đều được phóng chiếu, sáng tạo. Chân lý tu dưỡng ngăn chạn bạn thấy biết thể tánh như thị. Sống với sự thật của tánh đơn độc của bạn. Nếu bạn có thể sống với sự thật này, nếu không có ảo tưởng nào giữa bạn và sự thật này, thì Chân lý sẽ hiển lộ với bạn. Mỗi một sự thật, nếu được khảo sát kỹ càng, hiển lộ Chân lý.


Cho nên, sẽ sống sự thật trách nhiệm, với sự thật rằng bạn đơn độc. Nếu bạn có thể sống với sự thật này, sự bùng nổ sẽ xảy ra. Nó gian nan khó nhọc, nhưng đó là con đường duy nhất. Thông qua sự khó khăn, thông qua tiến trình chấp nhận sự thật này, bạn đến được điểm bùng nổ. Chỉ có vậy thì mới có an lạc. Nếu nó được ban cho bạn sẵn rồi, nó mất đi giá trị bởi vì bạn đã không tự giành được. Bạn không có khả năng để cảm nhận được nguồn hỷ lạc này. Khả năng này chỉ đến với kỷ luật.


Nếu bạn có thể sống với sự thật rằng trách nhiệm này là do ở bạn, thì kỷ luật sẽ tự động đến với bạn. Qua sự nhận chịu hoàn toàn trách nhiệm ở chính mình, bạn không thể làm gì khác ngoài cách trở nên kỷ luật. Nhưng kỷ luật này không phải là một cái gì áp chế trên bạn từ bên ngoài. Nó phát xuất từ bên trong. Bởi vì trách nhiệm hoàn toàn là do ở bạn, mỗi một bước bạn đi đều được kỷ luật. Bạn không thể thậm chí thốt lên một lời vô trách nhiệm. Nếu bạn ý thức được sự đơn độc của chính mình, bạn sẽ ý thức được nổi thống khổ của những người khác. Rồi thì bạn sẽ có một hành động nào thiếu trách nhiệm, bởi vì bạn sẽ cảm thấy có trách nhiệm với chính bản thân mình nhưng cũng với cả bao nhiêu người khác nữa. Nếu bạn có thể sống với sự thật đơn độc này, bạn biết rằng tất cả đều cô đơn cả. Khi người con trai biết được cha mình cô độc, người vợ biết chồng mình cô độc, người chồng biết vợ mình cô độc. Một khi bạn nhận biết điều này, thì không thể nào mà không có lòng từ bi được.


Sống với sự thật này là Du già duy nhất, kỷ luật duy nhất. Một khi bạn hoàn toàn ý thức được hoàn cảnh con người, bạn trở nên tín ngưỡng. Bạn trở thành chủ nhân của chính mình. Nhưng khổ hạnh đó không phải là khổ hạnh của một nhà khắc kỹ. Nó không bị áp chế, không xấu xa. Sự khổ hạnh có tính chất thẩm mỹ. Bạn cảm giác là kinh nghiệm nhất vốn có thể, rằng bạn không thể làm gì khác. Rồi thì bạn từ bỏ mọi sự. Bạn không còn chấp thủ.


Sự thúc đẩy được chiếm hữu là sự thúc đẩy không bị cô độc. Mọi người không thể đơn độc nên họ phải tìm bạn. Nhưng làm bạn với bao người khác thì không có tính cách tín nhiệm lắm, nên họ tìm kiếm, thay vì vậy, sở hữu của cải. Sống với vợ thì quá khó khăn, sống với xe cộ thì không khó khăn lắm. Cho nên, cuối cùng, tánh chiếm hữu đó hướng đến của cải tài vật.


Có lẽ bạn cố gắng thay đổi con người thành của cải tài vật. Bạn cố gắng uốn nắn theo cách mà họ có thể đánh mất bản chất của họ, cá nhân tánh của họ. Người vợ là một món đồ, không phải là một con người. Chồng là một món đồ, không phải là một con người.


Nếu bạn ý thức được sự đơn độc của bạn, thì bạn cũng sẽ ý thức kể cả  sự đơn độc của bao nhiêu người khác. Rồi thì bạn biết là nỗ lực chiếm hữu ai tức là vượt quá giới hạn của mình. Bạn không bao giờ từ bỏ một cách tích cực. Sự thoái bộ trở thành chiếu sáng phủ định của sự cô đơn của bạn. Bạn trở nên phi chấp thủ. Sau đó thì bạn có thể trở thành một tình nhân, nhưng không phải là một người chồng, hoặc là một người vợ.


Với tánh vô chấp thủ này là lòng từ bi và tánh khắc kỹ. Sự thuần khiết đến với bạn. Khi bạn chối bỏ mọi sự thật cuộc đời, bạn không thể trong sạch thuần khiết được. Bạn trở nên khôn khéo xảo quyệt. Bạn tự gạt chính mình và bao người khác. Nhưng nếu bạn đủ can đảm sống với sự thật như chúng là, bạn trở nên vô tội. Sự trong sạch thuần khiết này không phải do ở sự tu dưỡng. Bạn là nó.


Đối với tôi, để được trong sạch thuần khiết là tất cả những gì được thành tựu. Hãy trong sạch thuần khiết và nguồn hạnh phúc thiêng liêng sẽ luôn trôi chảy về bạn. Sự trong sạch thuần khiết tức là khả năng tiếp nhận, trở thành một thành phần của nguồn thiêng liêng. Hãy trong sạch thuần khiết, và người khách ở đây. Hãy trở thành chủ nhân. 


Sự thuần khiết trong sạch này không thể rèn luyện bởi vì rèn luyện luôn là một thủ đoạn. Nó được tính toán. Nhưng sự thuần khiết trong sạch không bao giờ tính toán cả. Không thể nào.


Thuần khiết trong sạch tức là tín ngưỡng. Thuần khiết trong sạch tức là đỉnh cao của sự nhận thức chân chánh. Nhưng thuần khiết chân thực chỉ đến thông qua cuộc cách mạng tâm thức. Không thể thông qua bất kỳ cuộc tiến hóa vô thức, tập thể nào. Con người vốn đơn độc. Họ được quyền tự do chọn lựa Thiên Đàng hoặc địa ngục, sinh và tử, sự ngây ngất xuất thần của trực ngộ hoặc nổi đau khổ của cái gọi là cuộc đời của chúng ta.


Sarte đã nói ở đâu đó, “Con người bị kết án để được tự độ.” Có lẽ bạn chọn một là Thiên Đàng hai là địa ngục. Tự do có nghĩa là sự tự do lựa chọn cả hai. Nếu bạn có thể chỉ chọn được Thiên Đàng, thì đó không phải là sự chọn lựa. Đó không phải là sự tự do. Thiên Đàng ngoài sự chọn lựa địa ngục tức là địa ngục. Sự lựa chọn luôn có nghĩa là này/kia. Nó không có nghĩa là bạn chỉ được quyền tự do chọn lựa điều tốt mà thôi. Nếu vậy thì sẽ không có sự tự do nào cả.


Nếu bạn chọn sai, tự do trở thành một sự kết án, nhưng nếu bạn chọn đúng, nó trở thành niềm an lạc. Tùy thuộc vào bạn là sự lựa chọn của bạn khiến tự do của bạn thành sự phê phán hoặc là niềm an lạc. Sự lựa chọn này hoàn toàn là ở trách nhiệm của bạn.


Nếu bạn sẵn sàng, thì từ những chiều sâu thăm thẳm của bạn một phạm trù mới lạ có thể bắt đầu: Phạm trù của cuộc cách mạng. Cuộc tiến hóa đã kết thúc. Bây giờ thì một cuộc tiến hoá cần có  để khai triển bạn với kinh nghiệm siêu vượt. Đây là cuộc cách mạng có tính cách cá nhân, cuộc cách mạng nội tâm.




Minh Nguyệt

Heavy-black-heart4 Heavy-black-heart4 Heavy-black-heart4
Phong huyền thông đảnh
Chẳng phải nhân gian
Ngoài tâm không pháp
Đầy mắt núi xanh.
Reply


Messages In This Thread
RE: Ván Cờ Sinh Tử. - by Minh Nguyệt - 2018-02-25, 05:16 PM
RE: Ván Cờ Sinh Tử. - by Minh Nguyệt - 2020-05-09, 11:27 PM
RE: Một Đóa Hoa - Tuyển Tập Osho - by Minh Nguyệt - 2021-05-21, 12:31 AM