Sỏi Đá Chợ Trời
#31
Văn Hoá


Câu chuyện ngụ ngôn Ả Rập rất ngộ nghĩnh sau đây do văn sĩ Anatole France thuật lại.

Có một Nhà Vua gọi các bậc trí giả trong nước, bảo tìm tòi và mang lại cho ông sự khôn ngoan. Các bậc bác học ấy sưu tầm tất cả sách vở hay nhất trong nước để chở đến cho Nhà Vua. Nhà Vua đang bận vui chơi trong một yến tiệc nên không có ngày giờ đọc: “Nhiều quá! Làm sao đọc hết được? Suốt đời ta cũng không đọc hết. Các người hãy tuyển lại trong đống sách ấy những quyển nào hay nhất và cần thiết nhất thôi!”


Các nhà bác học mới ngày đêm tuyển chọn, còn được một mớ sách hay nhất, bèn đem chở đến Nhà Vua. Bấy giờ Nhà Vua đang mơ màng buồn ngủ, bèn bảo: “Vẫn còn nhiều quá! Các khanh cố gắng thêm lên, đọc lại thật kỹ các sách này và tóm tắt lại tinh hoa của nó, viết thành một quyển sách thôi, rồi ta sẽ đọc quyển ấy để thu thập sự hiểu biết của những bậc thông minh nhất thế giới từ cổ chí kim, có phải tiện hơn không?”

Các nhà bác học uyên thâm nhất, cặm cụi cả năm trường mới rút đặng tinh hoa vào một bộ sách duy nhất. Lòng mừng khấp khởi, vị cao niên nhất trong các nhà thông thái ôm bộ sách quý ấy vào đền. Nhà Vua cũng vẫn chê là còn dài dòng lắm:

Khanh hãy cố gắng rút tất cả tinh hoa bộ sách này làm thành một câu thôi, như thế ta chỉ học lấy câu ấy để biết được tất cả cái biết của con người từ xưa đến nay, trong khắp thiên hạ”.

Nhà thông thái trở về, và sau một tháng trở vào đền, cầm theo câu tư tưởng tinh hoa của tất cả sự hiểu biết của con người, viết trên một tấm lụa ngà:

Con người sinh ra, yếu đuối, trần truồng. Càng ngày càng lớn hơn, về sức mạnh cũng như về dục vọng, nhưng lòng tham muốn lại không bao giờ thoả mãn. Rồi tàn tạ, rồi tiêu vong”.

Nhà Vua đang bận sửa soạn ra quân tỏ vẻ giận dữ nói: “Điều ấy có gì mà phải nói. Ta đã biết dư rồi! Chúng anh toàn là bọn láo cá!”.


* * * * *


Văn hoá là một cái gì không thể truyền, mà cũng không thể tóm tắt lại được”. (Alain)


Văn hoá tuy không thể truyền được cái hay, nhưng có thể khêu gợi và giúp cho người ta đi đến chỗ hay. Cũng như nguyên tắc dạy vẽ, tuy không truyền lại được cái thiên tài của họa sĩ, nhưng cũng giúp cho người người có thể có được những lề lối làm việc để thành một nhà hoạ sĩ chân tài.


Mỗi người đều nhận được hai thứ giáo dục: một thứ do người khác truyền cho; một thứ quan trọng hơn nhiều, do mình tự tạo lấy”. (Gibbon)


Óc hẹp hòi là những đầu óc không thưởng thức nổi những gì mình không ưa thích.” (...)[i] “[i]Từ sự không có văn hoá đến lòng thiên chấp, chỉ có một bước mà thôi”. (Charles Baudoin[/i])[/i]


Người có văn hoá cao là người mà tâm hồn thật cao rộng, dung nạp được tất cả mọi ý kiến dị đồng, không có những thành kiến hay tư tưởng một chiều, bao giờ cũng nhìn thấy tất cả mọi bề mặt và bề trái của sự đời.


(...)

Đầu óc hẹp hòi, hay suy nghĩ có một chiều, nên dễ sanh ra cuồng tín. Cuồng tín là tai hoạ ghê tởm nhất của thời đại, bất cứ là thời đại nào. Trừ bớt nó được chút nào, may ra chỉ có Văn hoá. Như vậy, phải chăng Văn hoá là phương tiện tranh đấu duy nhất để đem lại Tình Thương và Hoà Bình cho nhân loại. Đó là mục tiêu cao nhất của Văn Hoá: làm cho con người hoàn thành sứ mạng của Con Người.





suu tam.



Reply
#32
Như Biển Jan 10, 2020

“Sống trong đời sống cần có một tấm lòng. Để làm gì em biết không ? Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi”

Từ khi còn nhỏ, tôi đã được mẹ dạy cho mình bài học về lòng nhân ái. Còn nhớ hồi đó ở cái xã nghèo quê tôi, người ăn xin rất nhiều. Họ không những ngồi ở đầu đường, góc chợ mà còn đến gõ cửa từng nhà một để ăn xin. Trong khi những người hàng xóm khác đóng cửa không cho vào hoặc mỗi khi nhìn thấy ngoài ngõ, họ đã xua tay: “Ông, bà đi đi, tôi không có gì cho đâu“, thì mẹ tôi vẫn mở cửa cho họ vào, ngồi nói chuyện với họ dăm vài ba câu rồi cho họ lon gạo, cái bánh hay bất kỳ cái gì đó mà người ăn xin có thể dùng được. Ngày đó tôi thường có thói quen “sợ” những người đi ăn xin nên thường hay nấp trong nhà và theo dõi, cho đến khi nào họ đi rồi tôi mới ló mặt ra và hỏi mẹ tại sao lại cho người ta trong khi nhà mình cũng không có nhiều. Những lúc như vậy mẹ thường gọi mấy chị em lại ngồi cạnh và giải thích cho chúng tôi hiểu vì sao mẹ lại làm như thế.

Sau này khi chúng tôi bước vào cấp 2, mỗi năm nhà trường hay có chiến dịch ủng hộ đồng bào bị lũ lụt, tôi về kể với mẹ và rồi sau đấy tôi thấy mẹ mua hàng chục cuốn vở và bao nhiêu là đồ dùng học tập gửi tới ban giám hiệu nhà trường. Tôi thấy kỳ cục và khó hiểu, cứ mỗi lần sau cái phong trào đó, thể nào tôi và chị tôi cũng được tuyên dương trước cả trường trong giờ chào cờ vì “tấm lòng nhân ái“. Những lúc như vậy mọi con mắt đổ dồn về phía hai chị em tôi. Tôi không biết chị tôi nghĩ gì lúc đó, còn tôi thì xấu hổ vô cùng. Những lời đàm tiếu bắt đầu vang lên, nào là “nhà nó thừa tiền có khác“ hay “con nhà giàu“, mặc dù hồi đó nhà tôi không giàu chút nào, cuộc sống gia đình có khá hơn một chút, nhưng cũng là công sức bỏ ra từ hai bàn tay trắng của ba mẹ mà đi lên. Tôi thấy bực mình với những lời đàm điếu nên về nói với mẹ: “Lần sau mẹ đừng có làm như thế nữa nhé“, nhưng mẹ dường như chẳng để ý đến cái lời nói “vô tri vô giác“ ấy của tôi nên mẹ vẫn cứ tiếp tục làm. Không những thế, mẹ còn nhận nuôi thêm cả V cô bạn học cùng lớp có hoàn cảnh đặc biệt nhưng học rất giỏi. Mẹ đóng học phí cho V, mua sách vở , quần áo cho V làm tôi nhiều lúc đến… ghen tị. Nhưng rồi dần dần, tôi thấy quen với điều đó, vì V đã trở thành một người bạn thân của hai chị em tôi tự lúc nào. Chúng tôi cùng học chung, cùng ăn chung và thậm chí cả ba đứa còn ngủ chung trên một chiếc giường. Tự khi nào V đã trở thành một thành viên trong gia đình bé nhỏ của tôi.

Có lẽ những bài học nhân ái giản dị của mẹ đã chạm được đến ngõ ngách xâu xa trong trái tim thơ bé của tôi, nên sau này khi lớn hơn một chút, tôi cũng bắt đầu giống như mẹ. Tất nhiên tôi không thể giúp họ bằng vật chất được, nhưng trái tim tôi đã bắt đầu nhen lên ngọn lửa yêu thương. Tôi giữ nó cho riêng mình mà không ai hay, kể cả mẹ. Tôi thấy mình sẽ thật xấu hổ nếu như để cho ai đó biết được cái bí mật đó của mình. Hồi đó tôi cũng rất hay chăm đọc báo “Thiếu Niên Tiền Phong” và hay để ý tới những tấm gương nghèo vượt khó, rồi nhịn ăn sáng một vài hôm, để dành số tiền đó gửi cho họ, chỉ vài nghìn ít ỏi thôi nhưng đối với tôi, việc làm đó rất có ý nghĩa. Tôi không bao giờ để lại địa chỉ của mình để mong nhận lại một lời cảm ơn, vì tất cả những điều đó xuất phát hoàn toàn từ tấm lòng của tôi. Rồi sau này, tôi cũng không còn thấy “sợ“ những người đi ăn xin nữa, bởi tôi biết họ cũng chỉ là con người, có điều không may mắn được như tôi.

Sau này khi bước ra đời và xa vòng tay ba mẹ, tôi vẫn giữ cho mình tính nhiệt huyết yêu thương và lòng người nhân ái. Tôi vẫn giúp đỡ mọi người bằng tất cả những gì tôi có thể của mình với không một toan tính thiệt hơn. Sự giúp đỡ đó không dừng lại ở việc cho người ăn xin một cái gì đó như ngày xưa nữa mà nó mang một ý nghĩa khác xâu xa hơn về mặt tình cảm. Lòng nhân ái đôi khi không chỉ là cho đi từ vật chất mà đôi khi cũng cần lắm một sự giúp đỡ tinh thần. Giá trị của tình người thường thể hiện qua cái cách mà người ta đối xử với nhau, dù là tình yêu, tình bạn hay bất kỳ một tình cảm nào.

Tôi là một người may mắn đó là tôi được lớn lên và sinh sống tại một đất nước văn minh và tự do. Và may mắn hơn rất nhiều người vì tôi không quá giàu mà cũng không quá nghèo. Tôi được đi nhiều, được tiếp cận với thế giới với rất nhiều mặt trái, cái mà người ta ít khi tưởng tượng. Bạn tôi nói với tôi rằng cô ta luôn mơ ước một ngày được đặt chân tới Paris tráng lệ, tôi khẽ mỉm cười và nhớ lại rằng trước đây khi chưa tới Paris, tôi cũng đã từng nghĩ về Paris như thế, nhưng khi tới Paris rồi, ký ức đọng lại trong tôi không chỉ là một kinh thành ánh sáng nữa, thay vào đó là những ngõ ngách nghèo nàn với hàng trăm, hàng vạn người ăn xin. Bất cứ nơi nào ở Paris chúng ta cũng có thể gặp người ăn xin, để rồi bàng hoàng khi những người bạn bên châu âu của tôi nói rằng: “Ở châu âu, ăn xin cũng là một cái nghề kiếm được khối tiền đấy!“. Tôi chợt nhớ tới những người ăn xin áo rách quê mình, họ nghèo, nghèo thật nên mới phải đi ăn xin như thế. Họ cầu mong sự thương hại (hay tấm lòng nhân ái) từ người khác, sống mũi tôi không lúc nào là không cay khi nhìn thấy những mảnh đời như thế. Có lẽ ở Việt Nam, mọi người sẽ nói “nhìn dần thành quen“, nhưng tôi không biết đã có ai một lần dừng lại và cho họ vài đồng bạc lẻ? Những đồng bạc lẻ đó sẽ không làm cho những người ăn xin đó giàu hơn đâu, nhưng nó sẽ mang một ý nghĩa khác nếu tất cả cùng làm.

Tôi nhớ có một lần đi chơi cùng người bạn trai cũ, khi nhìn thấy một người đàn ông ngoài 60 ngồi trên bậc thang giữa một đêm mùa đông đầy gió và ngửa tay xin tiền, tôi và anh lẳng lặng đi qua. Khi đã đi được một đoạn, tôi chợt dừng lại và bảo anh: "Anh đợi em một chút nhé" rồi đi ngược trở lại tới chỗ người đàn ông đang ngồi đó, đưa cho ông vài đồng xu và mỉm cười. Ông nhìn tôi với đôi mắt đầy biết ơn, còn anh lặng lẽ siết chặt bàn tay tôi. Ba ngày sau chúng tôi chia tay nhau ở sân ga, anh đưa cho tôi chiếc túi nhỏ đựng những đồng tiền xu còn thừa của hai đứa trong chuyến đi và bảo mình: "Ngốc cất vào túi đi, bao giờ gặp những người ăn xin khác thì đưa cho họ". Tự nhiên nước mắt tôi chảy dài.

Những năm tháng sau đó thỉnh thoảng tôi vẫn nói với bạn bè của tôi rằng nếu muốn tìm ý nghĩa của cuộc sống, hãy bước ra ngoài và dành cho người ăn xin một vài đồng bạc lẻ, nhìn họ thật lâu rồi hãy nhìn lại chính mình, khi đó chúng ta sẽ tìm ra được ý nghĩa của cuộc sống. Cho người khác niềm vui, niềm hy vọng, tức là chúng ta cũng đang tự cho chính mình điều đó. Lòng nhân ái chưa bao giờ là thừa giữa cuộc đời này cả. Bạn tôi nói với tôi rằng có thể sau này tôi sẽ không phải là người giàu về vật chất, nhưng sẽ là người giàu về tình cảm bởi những gì tôi đã nhận được và cho đi.

Trên bước đường tôi đi, tôi cũng đã gặp được rất nhiều những tấm lòng từ người khác, có cả những người tôi chưa gặp một lần trong đời mà chỉ đôi khi họ đọc những bài viết của tôi, họ đã dành cho tôi rất nhiều điều quý báu. Tôi từng ngơ ngác hỏi : “Sao cô chú lại tốt với cháu đến như vậy trong khi cô chú không hề biết cháu là người như thế nào?“ và họ đã nói với tôi rằng: “Cô gái nhân ái ạ, cháu là một người tốt với một tâm hồn đẹp. Tôi tin vào linh cảm của mình. Tôi giúp cháu vì tôi biết cháu đã giúp nhiều người khác, tôi giúp cháu vì tôi hy vọng rằng sau này khi các con tôi bước vào đời, nếu tôi không thể giúp được chúng thì sẽ có những bàn tay khác nâng đỡ chúng“. Và tôi đã bật khóc.

Tôi chưa phải là một người giàu có để có thể “nhân ái“ với mọi người bằng vật chất to lớn, tất cả những gì tôi có thể làm được lúc này là cho đi những điều tôi nhận được dù là nhỏ nhoi. Tôi đang nỗ lực điều đó bằng những giá trị tinh thần, là những sẻ chia thiết thực dành cho các bạn trẻ. Tôi không mong họ trả ơn tôi bằng một điều gì đó, mà chỉ mong rằng họ sẽ tiếp tục cùng tôi tiếp nối chặng yêu thương, chặng của những bài học nhân ái từ những điều nhỏ nhoi vụn nhặt nhất giữa đời thường như là ngày xưa mẹ đã từng dạy nó cho tôi.

Viết đến đây tôi bỗng chợt nhớ đến 2 câu thơ đã đọc được ở đâu đó và tôi cũng xin mượn hai câu thơ này để kết thúc cho bài viết này của mình:

“Cảm ơn đời đã cho tôi thấu hiểu
Hạnh phúc nhận về là khi biết cho đi” ...

Như Biển Jan 10, 2020
Reply
#33
SỐNG ĐƠN GIẢN CHO ĐỜI THANH THẢN, CỨ HỒN NHIÊN CHO ĐỜI BÌNH YÊN

1. Ăn món mình thích, lấy người mình yêu, làm điều mình muốn.

2. Vui thì cười, buồn thì khóc. Cuộc đời này là của bạn cớ sao cứ phải sống cho người khác coi?

3. Đừng buồn khi ai đó từ bỏ bạn. Hãy tiếc cho họ vì đã đánh mất một người không bao giờ bỏ rơi mình.

4. Trên đời này, mọi sự so sánh đều khập khễnh.

5. Yêu ghét rõ ràng, trắng đen rõ rệt.

6. Sức khỏe là vàng. Hãy chăm sóc và bảo vệ nó.

7. Bình tĩnh khi ế, mạnh mẽ khi yêu.

8. Đừng để người không xứng đáng điều khiển mọi cảm xúc của mình.

9. Buông những thứ đã cũ, phũ những thứ đã tàn.

10. Đừng bao giờ nghĩ rằng mình không thể, cho đến khi bạn thực sự bắt đầu.

11. Thứ duy nhất công bằng trong cuộc sống này chính là thời gian.

12. Hãy nói lời yêu thương khi còn có thể. Cuộc đời ngắn lắm, ai biết trước được ngày mai.

13. Nếu hiện tại bạn quá dễ dãi với bản thân thì quãng thời gian sau này, bạn chỉ sống với hai từ “giá như”.

14. Con gái nên học nấu ăn, không phải để phục vụ người khác mà phục vụ chính mình.

15. Thứ gì là của mình sẽ mãi là của mình. Không cần tìm kiếm, không cần tranh giành. Chỉ cần mình tồn tại.

16. Mở rộng các mối quan hệ, kết bạn với nhiều người để thấy thế giới thật thú vị. John Lennon từng nói: "Hãy đếm tuổi của bạn bằng số bạn bè chứ không phải số năm. Hãy đếm cuộc đời bạn bằng nụ cười chứ không phải bằng nước mắt".

17. Ngưng than vãn. Kêu ca không khiến cuộc sống của bạn khá khẩm hơn.

18. Gặp "chướng ngại vật" thì đi chậm lại chứ đừng quay đầu. Hãy luôn nhắc mình: "Tôi là một người đi chậm, nhưng không bao giờ đi lùi" (A.Braham Lincoln).

19. Không có ai là quá bận rộn cả. Tất cả vấn đề chỉ nằm ở sự ưu tiên.

20. Sống đơn giản cho đời thanh thản, cứ hồn nhiên cho đời bình yên.

Sưu tầm từ Facebook của một người bạn. (Thương Nguyễn)
Reply
#34
[quote pid='195068' dateline='1578698183']
SỐNG ĐƠN GIẢN CHO ĐỜI THANH THẢN, CỨ HỒN NHIÊN CHO ĐỜI BÌNH YÊN

1. Ăn món mình thích, lấy người mình yêu, làm điều mình muốn.

2. Vui thì cười, buồn thì khóc. Cuộc đời này là của bạn cớ sao cứ phải sống cho người khác coi?

3. Đừng buồn khi ai đó từ bỏ bạn. Hãy tiếc cho họ vì đã đánh mất một người không bao giờ bỏ rơi mình.

4. Trên đời này, mọi sự so sánh đều khập khễnh.

5. Yêu ghét rõ ràng, trắng đen rõ rệt.

6. Sức khỏe là vàng. Hãy chăm sóc và bảo vệ nó.

7. Bình tĩnh khi ế, mạnh mẽ khi yêu.

8. Đừng để người không xứng đáng điều khiển mọi cảm xúc của mình.

9. Buông những thứ đã cũ, phũ những thứ đã tàn.

10. Đừng bao giờ nghĩ rằng mình không thể, cho đến khi bạn thực sự bắt đầu.

11. Thứ duy nhất công bằng trong cuộc sống này chính là thời gian.

12. Hãy nói lời yêu thương khi còn có thể. Cuộc đời ngắn lắm, ai biết trước được ngày mai.

13. Nếu hiện tại bạn quá dễ dãi với bản thân thì quãng thời gian sau này, bạn chỉ sống với hai từ “giá như”.

14. Con gái nên học nấu ăn, không phải để phục vụ người khác mà phục vụ chính mình.

15. Thứ gì là của mình sẽ mãi là của mình. Không cần tìm kiếm, không cần tranh giành. Chỉ cần mình tồn tại.



Sưu tầm từ Facebook của một người bạn. (Thương Nguyễn)
[/quote]


1 - Mình yêu nó mà nó ứ yêu mình thì nàm thao mà nấy nó ?

2 - Đi dư đám ma mà nhớ tới chuyện trong chợ trời làm sao mà dám cười. Cười chúng chửi thối mũi. Cũng có lúc phải sống cho tụi nó coi chứ.

5 - Chúng sẽ chữi tui là ... phân biệt chủng tộc

7 - Tôi giữ bình tĩnh đã mấy mươi năm rồi, không còn nhiều thời gian để giữ bình tĩnh nữa 

12 - Nói nhiều lắm mà chả có con nào chịu nghe

14 - Con nào mà không phải học nấu ăn nhất là mấy con bình tĩnh ở số 7 giống như tui. 

15 - Không tìm kiếm không tranh dành thì cư ngồi đó mà ... giữ bình tĩnh như thằng số 7 hả.
Reply
#35
Mài đúng là... lãng nhách Grinning-face-with-smiling-eyes4

Reply
#36
(2020-01-10, 06:53 PM)lãng nhách Wrote: 1 - Mình yêu nó mà nó ứ yêu mình thì nàm thao mà nấy nó ?

2 - Đi dư đám ma mà nhớ tới chuyện trong chợ trời làm sao mà dám cười. Cười chúng chửi thối mũi. Cũng có lúc phải sống cho tụi nó coi chứ.

1/ Anh yêu em mà em không yêu anh thì anh đi yêu người khác, anh yêu người khác vì em không chịu yêu anh chứ anh luôn là người chung tình, yêu ai yêu chỉ một người, không được người này thì tìm người khác, yêu hoài yêu hủy, yêu đến khi nào có em khác chịu yêu anh thì anh lấy thôi. 

Tui đang cố gắng học theo anh và chứng tỏ cho mọi người khác biết có một chân lý rành rành, "Đàn ông là người chung tình nhất thế giới" vậy.

2/ Nghĩ đến những chuyện trong Chợ Trời này mà còn cười được, đúng là cổ kim hiếm thấy, mấy ai làm được?. "Quái nhân" là đây chứ đâu xa?.

Face-with-stuck-out-tongue-and-winking-eye_1f61c
Reply
#37
(2020-01-10, 08:33 PM)Ngoại đạo. Wrote: 1/ Anh yêu em mà em không yêu anh thì anh đi yêu người khác, anh yêu người khác vì em không chịu yêu anh chứ anh luôn là người chung tình, yêu ai yêu chỉ một người, không được người này thì tìm người khác, yêu hoài yêu hủy, yêu đến khi nào có em khác chịu yêu anh thì anh lấy thôi. 

Tui đang cố gắng học theo anh và chứng tỏ cho mọi người khác biết có một chân lý rành rành, "Đàn ông là người chung tình nhất thế giới" vậy.

2/ Nghĩ đến những chuyện trong Chợ Trời này mà còn cười được, đúng là cổ kim hiếm thấy, mấy ai làm được?. "Quái nhân" là đây chứ đâu xa?.

Face-with-stuck-out-tongue-and-winking-eye_1f61c

Rảnh kể chuyện tình của anh cho bà con chợ trời nghe chơi đi nè. Tui nhớ hình như cha nụi này có nhiều lắm luôn...

Reply
#38
(2020-01-10, 08:42 PM)BaEch Wrote: Rảnh kể chuyện tình của anh cho bà con chợ trời nghe chơi đi nè. Tui nhớ hình như cha nụi này có nhiều lắm luôn...

Lắm mối tối nằm không anh ơi. Ông Trời luôn có mắt, giờ bị quả báo, người mình yêu thì họ không yêu mình, đi yêu người khác, người yêu mình thì mình lại vô tình không yêu họ, còn hai đứa yêu nhau tha thiết thì vì "hoàn cảnh" nên hai đứa phải "oảnh càng", vội vã chia xa mỗi người mỗi ngã, giờ thì lửa yêu đương dường như tắt ngúm, chịu cảnh ngủ một mình cho nó thoải mái.  Face-with-stuck-out-tongue-and-winking-eye_1f61c
Reply
#39
(2020-01-10, 08:56 PM)Ngoại đạo. Wrote: Lắm mối tối nằm không anh ơi. Ông Trời luôn có mắt, giờ bị quả báo, người mình yêu thì họ không yêu mình, đi yêu người khác, người yêu mình thì mình lại vô tình không yêu họ, còn hai đứa yêu nhau tha thiết thì vì "hoàn cảnh" nên hai đứa phải "oảnh càng", vội vã chia xa mỗi người mỗi ngã, giờ thì lửa yêu đương dường như tắt ngúm, chịu cảnh ngủ một mình cho nó thoải mái.  Face-with-stuck-out-tongue-and-winking-eye_1f61c

Yeah đau nhất trên đời là yêu nhau mà vì hoàn cảnh mà không thể đến được với nhau. Nỗi đau đó nó cứ âm ỉ trong lòng với những câu hỏi "nếu như"... Niềm đau không bao giờ quên được cho dù ta cố dặn lòng cố quên để sống.

Reply
#40
Chào Anh/Chị Như Biển.

Trước tiên cho tôi được gởi lời làm quen và bày tỏ sự ngưỡng mộ của cá nhân tôi đến ba bài viết  của bạn (cho phép được xưng hô như thế cho tiện) trong thread Sỏi Đá Chợ Trời này. Tiếc là tôi cũng như bạn, chỉ là nick tạm, chưa ghi danh nên không thể bấm nút Like như một nick chính thức được, nhưng đọc đi đọc lại ba bài nói trên, nếu không bày tỏ được sự ngưỡng mộ đó thì thật đáng tiếc vậy.

Tôi rất hâm mộ những bài viết do chính người viết tự viết ra hơn là những bài được copy rồi paste về, những suy nghĩ của chính bản thân người viết hơn là lời nói của một hoặc nhiều danh nhân nói hộ, hay một câu chuyện ở đâu đó mang về. Thế nên đọc đến bài thứ ba, post số #32, lại thấy ghi hàng chữ:


Quote:Như Biển Jan 10, 2020

thì mình càng chú ý hơn và sau khi đọc đi đọc lại nhiều lần thì không kìm được mình, muốn vào được nói chuyện và trao đổi thêm với bạn nhiều hơn. Nếu bạn rảnh và có nhã hứng, xin trả lời và cho biết ý kiến thêm để chúng ta tiếp tục bàn luận cho vui. Còn nếu không hài lòng cũng như không muốn trao đổi thêm về hai chữ Nhân Ái thì cho tôi gởi lời xin lỗi vậy.
Cảm ơn bạn.

P/s: Rất tâm đắc hai câu thơ của ai đó ở cuối bài:


Quote:“Cảm ơn đời đã cho tôi thấu hiểu

Hạnh phúc nhận về là khi biết cho đi” ...
Reply
#41
Sưu tầm từ Facebook của một người bạn. (Thương Nguyễn)



1 - Mình yêu nó mà nó ứ yêu mình thì nàm thao mà nấy nó ?

2 - Đi dư đám ma mà nhớ tới chuyện trong chợ trời làm sao mà dám cười. Cười chúng chửi thối mũi. Cũng có lúc phải sống cho tụi nó coi chứ.

5 - Chúng sẽ chữi tui là ... phân biệt chủng tộc

7 - Tôi giữ bình tĩnh đã mấy mươi năm rồi, không còn nhiều thời gian để giữ bình tĩnh nữa 

12 - Nói nhiều lắm mà chả có con nào chịu nghe

14 - Con nào mà không phải học nấu ăn nhất là mấy con bình tĩnh ở số 7 giống như tui. 

15 - Không tìm kiếm không tranh dành thì cư ngồi đó mà ... giữ bình tĩnh như thằng số 7 hả.


Lol Lol Lol Tau chịu
Reply
#42
(2020-01-10, 09:35 PM)Ngoại đạo. Wrote: Chào Anh/Chị Như Biển.

Trước tiên cho tôi được gởi lời làm quen và bày tỏ sự ngưỡng mộ của cá nhân tôi đến ba bài viết  của bạn (cho phép được xưng hô như thế cho tiện) trong thread Sỏi Đá Chợ Trời này. Tiếc là tôi cũng như bạn, chỉ là nick tạm, chưa ghi danh nên không thể bấm nút Like như một nick chính thức được, nhưng đọc đi đọc lại ba bài nói trên, nếu không bày tỏ được sự ngưỡng mộ đó thì thật đáng tiếc vậy.

Tôi rất hâm mộ những bài viết do chính người viết tự viết ra hơn là những bài được copy rồi paste về, những suy nghĩ của chính bản thân người viết hơn là lời nói của một hoặc nhiều danh nhân nói hộ, hay một câu chuyện ở đâu đó mang về. Thế nên đọc đến bài thứ ba, post số #32, lại thấy ghi hàng chữ:



thì mình càng chú ý hơn và sau khi đọc đi đọc lại nhiều lần thì không kìm được mình, muốn vào được nói chuyện và trao đổi thêm với bạn nhiều hơn. Nếu bạn rảnh và có nhã hứng, xin trả lời và cho biết ý kiến thêm để chúng ta tiếp tục bàn luận cho vui. Còn nếu không hài lòng cũng như không muốn trao đổi thêm về hai chữ Nhân Ái thì cho tôi gởi lời xin lỗi vậy.
Cảm ơn bạn.

P/s: Rất tâm đắc hai câu thơ của ai đó ở cuối bài:

Như Biển là tên thật của một người con gái độc thân khá xinh xắn ở Facebook. Tôi đọc bài của cô ta thấy hay nên đem về đây chia xẻ. Rất tiếc làm bạn cụt hứng. Tôi sẽ tiếp tục theo dõi cô ta và nếu thấy cô ta còn viết bài sẽ đem về đây để chia xẻ tiếp. Chỉ hy vọng bạn không yêu thầm cô ta. Cô ta ở California. 

[Image: 2020-01-11-13-55-26-Window.png]
Reply
#43
(2020-01-11, 04:57 PM)Như Biển Wrote: Như Biển là tên thật của một người con gái độc thân khá xinh xắn ở Facebook. Tôi đọc bài của cô ta thấy hay nên đem về đây chia xẻ. Rất tiếc làm bạn cụt hứng. Tôi sẽ tiếp tục theo dõi cô ta và nếu thấy cô ta còn viết bài sẽ đem về đây để chia xẻ tiếp. Chỉ hy vọng bạn không yêu thầm cô ta. Cô ta ở California. 

[Image: 2020-01-11-13-55-26-Window.png]

Cảm ơn bạn đã cho biết. 

Bạn nói đúng, tôi hơi bị cụt hứng vì bài của người khác mang về đăng và không ghi xuất xứ. Cũng may tôi không có thói quen yêu thầm, có chăng chỉ là sự nễ phục một cây viết tài hoa thôi.
Reply
#44
(2020-01-10, 09:35 PM)Ngoại đạo. Wrote: Chào Anh/Chị Như Biển.

Trước tiên cho tôi được gởi lời làm quen và bày tỏ sự ngưỡng mộ của cá nhân tôi đến ba bài viết  của bạn (cho phép được xưng hô như thế cho tiện) trong thread Sỏi Đá Chợ Trời này. Tiếc là tôi cũng như bạn, chỉ là nick tạm, chưa ghi danh nên không thể bấm nút Like như một nick chính thức được, nhưng đọc đi đọc lại ba bài nói trên, nếu không bày tỏ được sự ngưỡng mộ đó thì thật đáng tiếc vậy.

Tôi rất hâm mộ những bài viết do chính người viết tự viết ra hơn là những bài được copy rồi paste về, những suy nghĩ của chính bản thân người viết hơn là lời nói của một hoặc nhiều danh nhân nói hộ, hay một câu chuyện ở đâu đó mang về.
....


Chào bạn Ngoại đạo.

Ở một diễn đàn thì nó đa dạng. Có người thì viết lên những ý nghĩ của họ, có người thì thấy bài vỡ hữu ích, những câu nói danh ngôn, những tư tưởng đẹp, họ thích rồi họ mang về đăng để chia sẻ với mọi người, với người có sự đồng cảm như họ. Bạn thích một bài văn, bài viết của một ai đó, bài tự truyện ngắn của Như Biển chẳng hạn, rồi bạn yêu thích hâm mộ khen ngợi thì đó là lẽ thường tình, nhưng để tung hô lấy lòng một người với câu truyện ngắn của họ cho thêm phần thành tâm, thi thiết để người ta hiểu được tâm tình ái mộ vô vàn của mình bằng cách chê bai những kẻ khác không biết tự viết ra những bài viết hay mẩu truyện... thì bạn khá là hẹp hòi.

Để tránh sự hiểu lầm từ nơi bạn, tôi cũng thích câu truyện nói về lòng nhân ái của Như Biển. Ở đây tôi chỉ muốn nói lên cảm nghĩ của mình về sự khinh chê những kẻ khác để nâng lời khen ngợi đến một người của bạn cho thêm phần trọng lượng mà thôi. Theo bạn viết văn là khó hay dễ? Lấy thí dụ như tự truyện ngắn về lòng nhân ái? Tôi nhớ có đọc đâu đó có người hỏi nhà thơ Chế Lan Viên đại khái là để viết văn, để trở thà nhà văn, người cầm bút có khó khăn lắm không? Nhà thơ Chế Lan Viên mới trả lời: "các bạn thấy những sinh viên học Y khoa sau khi tốt nghiệp đều trở thành bác sĩ, còn những sinh viêc học Văn khoa thì sau khi ra trường không mấy ai trở thành nhà văn." Viết một bài ngắn nửa trang giấy, xếp đặt ý tứ, tư tưởng đâu ra đó mạch lạc là phải cần chút công phu suy nghĩ rồi, nói chi đến viết một câu truyện ngắn. Và để viết khá lưu loát, trôi chảy, thì cần luyện tập. Đâu phải muốn viết cho ra hồn một chút là dễ đâu. Văn ôn võ luyện mà.

Tôi cũng thích đọc những danh ngôn, vì đó là tinh hoa, túi khôn của nhân loại, những bậc danh nhân, tư tưởng gia. Những tư tưởng hay đẹp đã trải qua bao thời gian, hằng trăm năm, ngàn năm, mà không mất đi chút giá trị, được đa số người nhìn nhận. Bạn Ngoại đạo hẳn còn nhớ khi còn học ở trường, giờ văn học, cô thầy thường đưa ra đề tài là những câu danh ngôn, câu nói cô đọng của một nhà văn, nhà thơ, triết gia .v.v... rồi bảo học sinh viết bình luận hay cảm tưởng trên đề tài đó? Đề tài chi là một câu nói ngắn gọn đôi hàng thôi, mà chúng ta phải mất đến vài trang giấy để luận về nó! Dù chúng ta, những học sinh, nặn đầu bóp trán để viết một bài luận văn dài dòng mấy trang như vậy nhưng cũng chưa hẳn nói lên được đúng hoàn toàn nội dung của đề tài. Hồi đó khi còn học ở trường, tôi viết văn dỡ lắm, bài viết văn mà trên 5 điểm, trên trung bình là tôi mừng hết lớn. Không phải chỉ mình tôi đâu, mà có một số bạn học khác cũng vậy. Bài viết văn mà được điểm 8, (hiếm khi điểm 9), thì chỉ có 2-3 người trong lớp học mà thôi. Vì vậy viết văn đã khó, mà để điễn đạt cho hết ý một câu danh ngôn, hay câu tư tưởng cũng không hề dễ dàng chút nào. Thế nên, đôi khi thay vì mình viết lòng dòng, chữ nghĩa lỏng ngỏng, ý tứ rời rạc thì dùng những danh ngôn, những đoạn văn, những tư tưởng của ai đó, để diễn đạt và chia sẻ với những ai cùng suy tư ở diễn đàn đâu có gì phải e dè.

Nếu bạn Ngoại đạo là người từng cầm bút, hoặc bạn là người thích tự viết lên những trăn trở, suy nghĩ của mình, thì cần nên mở rộng tâm tư, cõi lòng mà hiểu cho những kẻ khác, những người kém cỏi trong việc viết văn. Không khéo nay mai đây bạn lại trở thành thiên chấp và cực đoan trong sở thích tự viết của mình khi dè bỉu những kẻ khác là copy and paste. Nếu bạn muốn đọc những bài văn, những câu truyện ngắn, dài thì có lẽ bạn nên đến những trang mạng chuyên về văn học. Xin dùng câu danh ngôn trong thread Sỏi Đá Chợ Trời này như là lời cuối của cái post này của tôi.

"Óc hẹp hòi, là đầu óc không thể thưởng thức nổi những gì mà mình không ưa thích".

Cheer
Reply
#45
Những người này và những người họ mới gặp lại nơi đây từ 1 chổ đã quen nhau trước đó cũng chỉ là "nồi nào up vung đó". Bọn họ tự nâng, khen lẫn nhau vì bản chất họ giống nhau. Cũng có nguời khinh đó nhưng không lên tiếng thôi. Cứ để cho họ tự sướng với nhau cho rằng mình làm vua thiên hạ.
Reply