2018-09-23, 03:23 PM
Vùng Trời Sa Mạc Trung Đông .. ngày 23 tháng 9 năm 2018
Một đêm lạnh của sa mạc , anh nhờ muôn ngàn vì sao trên trời làm ánh sáng để viết lá thư cho em . Hiện giờ, anh đang đón những ngày cuối tháng 9 ở vùng cát bụi xa xăm cùng các nguời bạn trong quân đội . Nơi chiến tuyến biên thùy này mỗi ngày trôi qua trong khó khăn chơi vơi mà lòng anh chưa lúc nào không nguội nỗi nhớ về quê nhà . Và sâu thẳm trong trái tim của anh là hình bóng của em , người em gái dịu dàng cúa anh. Vì bổn phận , anh phải luôn đặt mọi mơ ước riêng tư lại phía sau lưng . Nhiều đêm anh dùng bầu trời chính là cái mùng và những mỏm đá ven đường là chiếc giường êm ái . Biết bao nhiêu đêm anh thèm nghe đươc tiếng nói ngân vang nhẹ nhàng ngọt ngào của em và tự cho rằng những tiếng côn trùng xung quanh thay cho lời ca giọng nói tình cảm đó của em mà hình như vang mãi trong tai anh . Trời hôm nay , mưa nhiều lắm . Mưa làm lạnh con tim và mưa làm con nguời buồn theo . Trong cái cảm giác cô đơn đó , những lời nhạc , những trận mưa khô khan cát bụi của sa mạc , anh nhớ đến giọng nói và tiếng hát em ...
Em biết không , trên vai gánh nặng mang hòa bình lại cho non nuớc , trong tâm trí anh lúc nào cũng mong mang về thắng lợi , để sắc cờ lại phất phới trên những nẻo đường . Nhưng năm tháng đã trôi qua , bao nhiêu đồng đội của anh người còn , người đã anh dũng hy sinh . Nơi đây nguời bạn và kẻ thù , chẳng biết ai là ai . Nguời chung bàn ăn với mình , có thể làm tổn hại mình trong vài giây phút . Lắm lúc anh nghĩ rằng không biết rồi mai khi bình mình thức giấc , liệu anh có còn cơ hội được ngồi đây để nhớ về em nữa không ? Nhưng rồi , ý nghĩ ngu dại đó của anh đã đuợc đánh thức bởi hình ảnh của em . Ý chí của anh đã được khợi dậy bởi vì anh biết rằng nơi quê nhà xa xôi vẫn còn đó , có Mẹ già hằng ngày ngóng tin anh , có nguời chị và những đứa em vẫn luôn nhớ đến anh , và chính em , người con gái dịu hiền vẫn luôn ngày ngày trông mong anh trở về ...
Khói lửa trải dài qua năm tháng . Đời anh sống nay đây mai dó , lấy mảnh trăng làm bạn tri kỷ , lấy những gian khó làm hành trang cho đời . Sương gió biên thùy tuy làm anh phong trần nhưng trái tim vẫn tuôn dòng màu đỏ , dòng máu đỏ yêu quê hương , yêu cha yêu mẹ ,và không bao giờ khuất phục trước những bạo tàn của quân khủng bố ....
Bây giờ là gần midnight ở đây .... và anh đang nghĩ và nhớ đến em ....
Nhớ em ..
anh Khoa
Một đêm lạnh của sa mạc , anh nhờ muôn ngàn vì sao trên trời làm ánh sáng để viết lá thư cho em . Hiện giờ, anh đang đón những ngày cuối tháng 9 ở vùng cát bụi xa xăm cùng các nguời bạn trong quân đội . Nơi chiến tuyến biên thùy này mỗi ngày trôi qua trong khó khăn chơi vơi mà lòng anh chưa lúc nào không nguội nỗi nhớ về quê nhà . Và sâu thẳm trong trái tim của anh là hình bóng của em , người em gái dịu dàng cúa anh. Vì bổn phận , anh phải luôn đặt mọi mơ ước riêng tư lại phía sau lưng . Nhiều đêm anh dùng bầu trời chính là cái mùng và những mỏm đá ven đường là chiếc giường êm ái . Biết bao nhiêu đêm anh thèm nghe đươc tiếng nói ngân vang nhẹ nhàng ngọt ngào của em và tự cho rằng những tiếng côn trùng xung quanh thay cho lời ca giọng nói tình cảm đó của em mà hình như vang mãi trong tai anh . Trời hôm nay , mưa nhiều lắm . Mưa làm lạnh con tim và mưa làm con nguời buồn theo . Trong cái cảm giác cô đơn đó , những lời nhạc , những trận mưa khô khan cát bụi của sa mạc , anh nhớ đến giọng nói và tiếng hát em ...
Em biết không , trên vai gánh nặng mang hòa bình lại cho non nuớc , trong tâm trí anh lúc nào cũng mong mang về thắng lợi , để sắc cờ lại phất phới trên những nẻo đường . Nhưng năm tháng đã trôi qua , bao nhiêu đồng đội của anh người còn , người đã anh dũng hy sinh . Nơi đây nguời bạn và kẻ thù , chẳng biết ai là ai . Nguời chung bàn ăn với mình , có thể làm tổn hại mình trong vài giây phút . Lắm lúc anh nghĩ rằng không biết rồi mai khi bình mình thức giấc , liệu anh có còn cơ hội được ngồi đây để nhớ về em nữa không ? Nhưng rồi , ý nghĩ ngu dại đó của anh đã đuợc đánh thức bởi hình ảnh của em . Ý chí của anh đã được khợi dậy bởi vì anh biết rằng nơi quê nhà xa xôi vẫn còn đó , có Mẹ già hằng ngày ngóng tin anh , có nguời chị và những đứa em vẫn luôn nhớ đến anh , và chính em , người con gái dịu hiền vẫn luôn ngày ngày trông mong anh trở về ...
Khói lửa trải dài qua năm tháng . Đời anh sống nay đây mai dó , lấy mảnh trăng làm bạn tri kỷ , lấy những gian khó làm hành trang cho đời . Sương gió biên thùy tuy làm anh phong trần nhưng trái tim vẫn tuôn dòng màu đỏ , dòng máu đỏ yêu quê hương , yêu cha yêu mẹ ,và không bao giờ khuất phục trước những bạo tàn của quân khủng bố ....
Bây giờ là gần midnight ở đây .... và anh đang nghĩ và nhớ đến em ....
Nhớ em ..
anh Khoa