2024-11-01, 03:01 PM
ÔI THƯƠNG CÁI GARDE MANGER CỦA NỘI VÌ... ĐÓ LÀ NƠI ĐỂ ĂN VỤNG....!
Hồi nhỏ, tôi hay thích ăn vụng. Mà hầu như đứa trẻ nào cũng vậy...!
Phải công nhận rằng ăn vụng rất thú vị, nó đã làm sao...!
Phải nói ngay là ăn vụng rất ngon, bao giờ cũng ngon hơn là ăn “bình thường, hợp pháp”.
Nơi đó là cả “kho tàng” thức ăn ngon, nào là đường tán hột xoài, sữa lon guigoz, tôm khô, nho khô, sữa đặc hiệu “Ông Thọ”, nồi thịt vịt kho sả, tôm rang,...
Tuy nhiên, điều này chỉ đúng với những ai rất ghiền cái thú này nên mới phải ăn vụng hoặc có khi no bụng cũng thích ăn vụng vì... đói con mắt...!
Cảm giác hồi hộp, lo sợ Má và Bà thấy, khiến cho trái tim tôi đánh trống liên tục. Cứ nghe tiếng chó sủa ngoài, rồi tiếng con mèo nhảy qua cột kèo nhà, nó quay lại nhìn với đôi mắt xanh lè là cũng thót tim rồi...!
Mắt tôi cứ láo lia nhìn quanh xem có ai trong bếp không, tai cố lắng nghe những âm thanh lớn nhỏ phát ra..., mà mở chốt cửa garde manger...
Nhưng khổ nỗi, chiếc tủ quá cao, trong khi tôi thì còn nhỏ. Đang loay hoay tìm cách, chợt tôi nghĩ ngay đến chiếc ghế đẩu ở gần bàn ăn. Tôi vội mang đến, bước lên và mở tủ, bốc thức ăn nhai nhốp nhép, ngon ơi là ngon...!
Người ta nói: "Ăn cắp quen tay, ngủ ngày quen mắt" quả thật không sai!
Một lần, hai lần, ba lần..., không ai thấy. Nhưng rồi cũng đến lần nọ, Bà bắt gặp “tại trận” khi tôi chỉ mới thò tay cầm thức ăn....
Chúng tôi lớn dần trong tình thương của gia đình. Mọi ngóc ngách để đồ ăn trong tủ garde manger tôi đều thuộc lòng...! Cái tủ dùng để cất thức ăn tránh gián, chuột và để mèo không vào ăn vụng được.
Để tránh lũ kiến leo lên, Bà còn kê 4 cái chân trên cái tô cồn, đổ dầu hôi ngập nước. Tầng trên cùng thoáng mát bởi 3 phía được bao lưới, có cánh cửa với cái khóa làm bằng một miếng gỗ xoay ngang đóng bằng đinh guốc. Hai bên hông tủ, có đóng thêm hai nẹp gỗ để vắt thêm các loại dao dùng lớn nhỏ...
Thời gian cứ trôi đi, cái tủ ấy vẫn đứng yên bên góc bếp, có điều nó đã cũ đi rất nhiều, nó không còn là “kẻ đồng lõa” cho tôi “phạm tội” ăn vụng nữa...!
Cái garde manger đã gắn bó với người Việt Nam rất lâu đời. Nó góp phần đánh dấu một thời nghèo khó.
Cái tủ chứa đựng cả một thời khốn khó, hiếm có nhà nào có sơn hào hải vị chứa trong cái vật đơn sơ ấy. Nó bình dị nhưng là vật không thể thiếu trong nhà cùng là đôi bạn thân với cái bếp củi luôn có khói bay mù mịt khi nổi lửa.
Cái tủ đi vào tiềm thức tuổi thơ, thân thương không thể quên được, mà chắc ai cũng đã từng có một thời gắn bó sâu đậm với nó...!
Nhớ lắm...! Cái Garde Manger..!
Nhớ lắm những buổi trưa vắng lặng len lén đi xuống bếp... ăn vụng...!