Guest
2020-09-01, 05:12 PM
(Sư cô Thuận Nghiêm xuất gia năm 2000 tại Làng Mai, nước Pháp, trong gia đình Cây Bông Sứ. Sư cô đã có nhiều năm gắn bó với Viện Phật học Ứng dụng châu Á (AIAB) ở Hong Kong. Từ mùa xuân năm 2019, sư cô đã về nhập chúng xóm Mới (Làng Mai – Pháp) và tiếp tục hiến tặng rất nhiều tiếng cười, niềm vui cho mọi người, đặc biệt là các sư em nhỏ. Nhân dịp này, Ban biên tập đã có buổi trò chuyện với sư cô về hành trình tâm linh cũng như những kỷ niệm của buổi ban đầu sư cô đến với đời sống xuất sĩ. Bài được BBT chuyển ngữ từ tiếng Anh.)
Năm 1998, Thầy có chuyến hoằng pháp ở Mỹ. Mẹ của con nói: “Con chở mẹ tới nghe buổi pháp thoại công cộng của Thầy”. Địa điểm diễn ra buổi pháp thoại rất gần nhà con ở Virginia. Vì mẹ rất muốn nghe Thầy giảng nên con đồng ý lái xe đưa mẹ đi.
Thầy thuyết pháp tại giảng đường của một trường trung học cho khá nhiều người nghe. Trước đó con chưa bao giờ nghe nói tới Thầy. Hôm đó, con chỉ nhớ Thầy nói về phòng thở và con thấy điều đó chẳng hứng thú gì mấy và cũng không thực tế cho lắm, ít người có thể thực sự làm được. Con nói với mẹ là con muốn đi về nhưng mẹ trả lời: “Được, con cứ về nhưng mẹ sẽ ở lại”. Lúc ấy mẹ con đã là một sư cô rồi, xuất gia với Sư Ông Trúc Lâm. Vậy nên cuối cùng con cũng đành ở lại. Cuối buổi pháp thoại, con thấy có một bàn đầy những sách của Thầy. Mẹ nói với con: “Đường xưa mây trắng là cuốn sách rất hay, con nên đọc nó”. Con trả lời: “Con không đọc đâu. Cuốn đó dày quá”. “Vậy con thỉnh cuốn đó cho mẹ được không? Mẹ muốn đọc nó”. Con nghĩ mẹ con đã cố gắng tạo mọi điều kiện cho con được gặp Pháp, được gặp Thầy.
Khi con tới nơi, ở Làng gần như chẳng có ai. Thầy đã đưa một phái đoàn đi hoằng pháp ở Trung Quốc. Người đầu tiên con được gặp là sư cô Phúc Nghiêm và sư chú Pháp Bảo. Con tới vào thứ Bảy, hôm sau là ngày Phật đản. Thầy đã đưa hầu hết các vị xuất sĩ Tây phương đi cùng trừ sư chú Pháp Bảo vì sư chú vừa mới xuất gia. Con rất ấn tượng với buổi lễ mừng Phật đản, giản dị nhưng vô cùng cảm động và hoàn toàn khác với những nghi lễ mà con đã thấy trong các chùa truyền thống. Con chỉ ở lại Làng hai đêm ba ngày. Trước khi rời Làng, con đã hỏi: “Ở đây quý thầy, quý sư cô được xuất gia như thế nào?”. Khi đặt câu hỏi này, con cũng thực sự ngạc nhiên với chính mình. Cuộc sống của con trước khi tới Làng vốn cũng đơn giản. Khi nhìn thấy cách sống đơn sơ và mộc mạc ở Làng con cảm thấy như về đến nhà. Vào thời điểm đó, con chẳng có chút ý niệm nào về cứu độ chúng sanh, cũng chưa có một tâm bồ đề dũng mãnh hay điều gì đó tương tự. Con chỉ muốn sống một đời sống đơn giản.

BBT: Thưa sư cô, điều gì đã đưa sư cô từ Mỹ qua tới Pháp để trở thành một vị xuất sĩ trong truyền thống Làng Mai? Điều gì gây ấn tượng nhiều nhất khi sư cô tới Làng Mai lần đầu tiên?
Năm 1998, Thầy có chuyến hoằng pháp ở Mỹ. Mẹ của con nói: “Con chở mẹ tới nghe buổi pháp thoại công cộng của Thầy”. Địa điểm diễn ra buổi pháp thoại rất gần nhà con ở Virginia. Vì mẹ rất muốn nghe Thầy giảng nên con đồng ý lái xe đưa mẹ đi.
Thầy thuyết pháp tại giảng đường của một trường trung học cho khá nhiều người nghe. Trước đó con chưa bao giờ nghe nói tới Thầy. Hôm đó, con chỉ nhớ Thầy nói về phòng thở và con thấy điều đó chẳng hứng thú gì mấy và cũng không thực tế cho lắm, ít người có thể thực sự làm được. Con nói với mẹ là con muốn đi về nhưng mẹ trả lời: “Được, con cứ về nhưng mẹ sẽ ở lại”. Lúc ấy mẹ con đã là một sư cô rồi, xuất gia với Sư Ông Trúc Lâm. Vậy nên cuối cùng con cũng đành ở lại. Cuối buổi pháp thoại, con thấy có một bàn đầy những sách của Thầy. Mẹ nói với con: “Đường xưa mây trắng là cuốn sách rất hay, con nên đọc nó”. Con trả lời: “Con không đọc đâu. Cuốn đó dày quá”. “Vậy con thỉnh cuốn đó cho mẹ được không? Mẹ muốn đọc nó”. Con nghĩ mẹ con đã cố gắng tạo mọi điều kiện cho con được gặp Pháp, được gặp Thầy.
Con đã thỉnh cuốn sách về nhà nhưng không đọc ngay, vì vào những ngày cuối tuần con thường đi chơi với các bạn. Chúng con thích đi xe đạp lắm. Lúc đó, con làm việc ở Washington DC nơi có rất nhiều những tượng đài lớn, mỗi đời Tổng thống đều có một tượng đài khác nhau. Trong thành phố cũng có nhiều công viên rất đẹp, đặc biệt vào mùa xuân khi hoa anh đào nở. Nước Nhật đã tặng cho thủ đô Washington rất nhiều cây anh đào. Cuối tuần nào con cũng đạp xe với bạn bè nên đâu còn thì giờ để đọc sách. Cho đến một lần, tất cả đám bạn đều đi nghỉ lễ hết, chỉ còn mình con ở nhà. Lúc đó, con mới bắt đầu đọc cuốn sách đó. Khi đã cầm tới nó, con không thể để nó xuống được nữa. Con đọc một mạch tới hai giờ sáng. Con nghĩ trong lòng: “Có một cách sống khác, đơn giản nhưng quả thật rất có ý nghĩa”. Thầy đã viết cuốn sách này thật hay. Con nghĩ bụng có thể khi nào đó con sẽ đi du lịch ở châu Âu và sẽ dừng chân ở Làng Mai để “mục sở thị” cuộc sống ở đó. Và rồi mùa hè tiếp theo – hè 1999 – con đã tới Làng Mai.
Khi con tới nơi, ở Làng gần như chẳng có ai. Thầy đã đưa một phái đoàn đi hoằng pháp ở Trung Quốc. Người đầu tiên con được gặp là sư cô Phúc Nghiêm và sư chú Pháp Bảo. Con tới vào thứ Bảy, hôm sau là ngày Phật đản. Thầy đã đưa hầu hết các vị xuất sĩ Tây phương đi cùng trừ sư chú Pháp Bảo vì sư chú vừa mới xuất gia. Con rất ấn tượng với buổi lễ mừng Phật đản, giản dị nhưng vô cùng cảm động và hoàn toàn khác với những nghi lễ mà con đã thấy trong các chùa truyền thống. Con chỉ ở lại Làng hai đêm ba ngày. Trước khi rời Làng, con đã hỏi: “Ở đây quý thầy, quý sư cô được xuất gia như thế nào?”. Khi đặt câu hỏi này, con cũng thực sự ngạc nhiên với chính mình. Cuộc sống của con trước khi tới Làng vốn cũng đơn giản. Khi nhìn thấy cách sống đơn sơ và mộc mạc ở Làng con cảm thấy như về đến nhà. Vào thời điểm đó, con chẳng có chút ý niệm nào về cứu độ chúng sanh, cũng chưa có một tâm bồ đề dũng mãnh hay điều gì đó tương tự. Con chỉ muốn sống một đời sống đơn giản.
