GÓP NHẶT HOA THƠM.
Cư sỉ trồng rau: Cảnh giới thiền định như thế nào.



Reply


Reply


Reply
Vô chào Rau Sam. RS khỏe không? Vẫn coi video RS post. Thumbs-up4
.
.
.[Image: caeb7acbb406d4a771315fc46fadb8c3_w200.webp]
Keep your face always toward the sunshine,
and shadows will fall behind you
- Walt Whitman



Reply
Hi GG, cám ơn bạn đã hỏi thăm , mình vẫn thường, còn bạn luôn trẻ và khỏe ?YouTube đã post OK rồi , chuyến này nhờ bạn quan tâm nhắc nhở mới được như vậy , thanks again.Bạn thấy Chú năm Cư sỉ trồng rau này đã tiến quá xa sau hơn 20 năm hành trì . Còn mình thì vẫn mãi là con ba ba què,đã chậm mà còn bị cà nhắc nữa , nên càng chậm thêm. Nhưng mình vẫn cố đi mãi. Mong bạn thu thập nhiều vốn liếng cho riêng mình mỗi ngày qua những bải giãng,nếu tu theo niệm Phật thì niệm thầm A di Đà Phật chậm chậm,rỏ ràng từng chử , đều đều không gián đoạn , đi đứng nằm ngồi không quên, như con ba ba què khập khiểng đi mãi thì sẽ đi được ngàn dậm xa mổi ngày mà không hay.
Reply


Reply


Reply
KIẾP ĐỎ ĐEN & KẾT CỤC TÀN TẠ

(Thanh Ngọc - một thành viên của group " Luân hồi & nhân quả")

Tôi tên Thanh Ngọc, hiện sống tại Quận 5, TP HCM. Tôi có một ông cậu sinh năm 1960, cậu tên Đặng Phúc Thiện, cũng ở quận 5, hồi còn trẻ làm nghề giữ xe, nấu rau câu, bán chè, khi có tuổi thì làm bảo vệ.
Khoảng 1986, cậu tôi lấy vợ, sinh được ba cô con gái. Do con đông, mà không biết làm gì cho có nhiều tiền, lại thấy trong xóm có tụ tập cờ bạc nên cũng ké thử , khi đó đánh thua chút chút, ăn cũng chút chút, chứ chưa ghiền. Thói quen đánh bài cờ bạc, đánh đề cậu bị nhiễm từ đó.
Chỉ đến khi vợ được cha mẹ gửi tiền nước ngoài về cho để mua hai căn nhà chung cư Phạm Thế Hiển , một căn ở, còn một căn cho thuê. Tiền rủng rỉnh rồi thì cậu mới mạnh tay đánh lớn. Khi thì chơi đánh đề, khi thì cá độ đá banh.
“Cờ bạc là bác thằng bần”, có lẽ đó là một định luật không thể khác, không bao lâu sau, cậu tôi thua cả mấy chục cây vàng, bị người ta xiết nợ, cậu năn nỉ vợ trả. Mợ tôi đành bán nhà trả nợ cho cậu, và quyết định li dị, kể từ đó đường ai nấy đi.
Năm năm trở lại đây, tay cậu tôi bị một chứng bệnh rất lạ. Da tay trở nên rất mỏng, tay ông giờ đụng nhẹ cái gì cũng tróc nguyên cả miếng da, máu chảy đầm đìa. Mà khổ, biết bị bệnh nhưng đâu tránh được những va chạm, hôm thì đụng bàn, hôm thì đụng xe... thành ra tay luôn bị chảy máu, vết thương này chưa lành thì đã chồng lên vết thương khác, tình cảnh rất thống khổ.
Đi bệnh viện khám, bác sĩ kết luận tay cậu bị mảng bầm tự phát /TD rối loạn máu đông, và cũng chỉ có hai cánh tay từ cùi chỏ trở xuống mới bị, còn những bộ phận khác thì bình thường. Phải chăng đây là quả báo của việc dùng đôi bàn tay vào trò đỏ đen cờ bạc ?
Với bệnh tình như thế, uống thuốc mãi cũng không khỏi, cậu tôi cũng chẳng thể đi làm kiếm tiền nuôi thân, ngay cả làm những việc nhẹ cũng rất đau, như giặt giũ, nấu nướng... thậm chí đến bàn ủi cũng không cầm được, nên phải về ở với mẹ ruột ( tức bà ngoại tôi).
Gia đình tan nát, tài sản tiêu tán, bệnh tật hành hạ, cuộc đời đi vào ngõ cụt... chung quy cũng chỉ vì hai chữ “ đỏ đen”. Ấy vậy mà cho đến bây giờ, máu đỏ đen của cậu tôi vẫn còn, vẫn thỉnh thoảng chơi năm ba chục ngàn kiếm chút tiền, nhưng giống như đã thành quy luật, thắng một lần thì thua đến trăm lần.
Tôi, cũng như mọi người trong gia đình vẫn khuyên nhủ nhưng cậu tôi không nghe. Có lẽ nó đã thành căn bệnh cố hữu, chỉ mong những ai chưa dính vào cờ bạc, nhân nghe câu chuyện của cậu tôi, mà luôn sáng suốt tránh xa, đừng để cuộc đời mình sa lầy trong vòng đen bạc vô nghĩa này.
_______________
Phật Pháp vi diệu nhưng rộng lớn quá, khiến bạn không biết bắt đầu từ đâu ?
Hoặc bạn đã tìm hiểu nhiều xong vẫn còn cảm thấy chưa nắm được những điểm mấu chốt để áp dụng là những điểm nào ?
Chính vì vậy, Quang Tử đã tóm gọn lại những bài viết mang tính then chốt, chứa đựng những giáo lý mang tính ứng dụng thực tế cao, được nhiều người quan tâm trong thời đại này, mà bất cứ người nào cũng cần nắm rõ, làm hành trang căn bản, để ứng dụng hóa giải mọi khổ đau của cuộc đời.
21 bài viết và video trong fanpage Facebook này, 21 chủ đề khác nhau, tuy chẳng là gì so với biển học mênh mông của Đạo Phật, xong hi vọng sẽ giúp bạn thỏa mãn khao khát tìm hiểu, nắm vững yếu chỉ then chốt. Hãy bấm vào link bên dưới và lần lượt khám phá từng bải viết.
21 BÀI HỌC THEN CHỐT
Reply
https://www.facebook.com/100007021216206...244046489/

MONG CHO NHỮNG AI ĐANG TU HỌC MÀ ĂN KHÔNG NÓI CÓ. CÓ MÀ NÓI KHÔNG ĐỌC ĐƯỢC. ĐỂ NHÌN LẠI KHẨU NGHIỆP CỦA MÌNH. NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT. NAM MÔ CẦU SÁM HỐI BỒ TÁT

SƯ BÀ CHIẾU PHÁP VÀ NHỮNG LƯU Ý CHO NGƯỜI NỮ CƯ SĨ TẠI GIA HOẶC XUẤT GIA...

Sư bà Chiếu Pháp sinh vào ngày 12, tháng 3, năm Đồng Trị thứ 11 đời nhà Thanh (1866).
Tháng 2, năm 1994, vì tuổi cao sinh bệnh, sư bà đến nương náu ở Phật Hóa Thiền Tự, lễ pháp sư Tịch Vân làm thầy. Pháp sư Tịch Vân trị bệnh cho sư bà trong 4 tháng thì hoàn toàn bình phục.
Từ khi xuất gia đến lúc viên tịch, sư bà chưa từng nói một lời thừa, miệng luôn niệm A Di Đà Phật.
Có người hỏi chuyện, nếu liên quan đến việc tu hành thì trực tiếp khai thị, chỉ dạy; nếu không liên quan đến việc tu hành thì im lặng không nói một câu.
Ngày 20-11-2002, sư bà viên tịch, hưởng thọ 136 tuổi.
Năm năm sau, ngày 08-12-2007, pháp sư Tịch Vân kiểm tra thấy nhục thân của sư bà vẫn không bị thối rữa, bèn lấy vàng dát lên, lập điện để thờ phụng.
Sư bà từng dạy rằng: “Nữ chúng dù là tu hành tại gia hay xuất gia, nếu có thể giữ được khẩu nghiệp là đã thành Phật một nửa. Nên biết:
- Khẩu nghiệp là nghiệp lực khó chế phục nhất của nữ chúng.
- Khẩu nghiệp là trở lực lớn nhất ngăn cản nữ chúng chứng đạo.
- Khẩu nghiệp là đòn sát thương chí mạng nhất đối với công phu tu hành của nữ chúng.
- Khẩu nghiệp là nghiệp nhân chủ yếu khiến nữ chúng đọa vào các đường ác.
- Khẩu nghiệp là phản lực lớn nhất đối với việc vãng sanh Tây Phương của nữ chúng.
- Khẩu nghiệp làm cho đạo tràng không được thanh tịnh, thị phi liên miên.
- Khẩu nghiệp làm cho Tăng đoàn không được hòa hợp, đạo pháp suy vi.
- Khẩu nghiệp làm cho chúng sinh thối thất tâm đạo, chặt đứt căn lành của người khác.
Tội của khẩu nghiệp vô cùng nặng nề, nữ chúng tu hành nếu không dứt trừ 4 loại khẩu nghiệp: nói gian dối, nói lời ác, nói đôi chiều, nói thêu dệt, thì chịu vô lượng khổ nơi 3 đường ác trong nhiều đời nhiều kiếp, không biết ngày nào được thoát ra.
Vì vậy nữ chúng đồng tu khi đối nhân xử thế phải nên cẩn thận giữ gìn lời ăn tiếng nói của mình mới có thể không bị đọa lạc trong luân hồi, chịu khổ nơi đường ác.
=======================
HOAN NGHÊNH PHỔ BIẾN
Reply
https://www.facebook.com/groups/34956642...828858479/

THỜI MẠT PHÁP NÀY, CHỌN TU MÔN NÀO LỢI NHẤT ?
(HT Thích Thiền Tâm)
Nhiều vị học Phật Pháp, ưa chuộng các môn huyền lý cao siêu, thấy người niệm Phật đơn giản quá, thì cho môn Niệm Phật là của ông già bà cả, hạng căn cơ thấp kém.
Nhưng họ đâu biết Tịnh Độ là cửa mầu thâm diệu đi sâu vào Phật tánh, là con thuyền chí bảo để mau thoát khỏi luân hồi. Cho nên có những bậc thượng căn vì chưa nhận thức Tịnh Độ, mà mãi bị trầm trệ trong nẻo mê.
Và có kẻ căn tánh chỉ tầm thường, nhưng do tu Tịnh Độ mà sớm bước lên đường giải thoát. Xin thuật ra đây hai chuyện để chư học giả so sánh.
________________________
Đời Đường bên Trung Hoa, nơi chùa Hương Sơn đất Lạc Dương có sư Thích Giám Không. Sư nguyên tên thật là Quân Phòng, người ở Ngô Quận.
Thuở còn nhỏ ông nghèo khổ, tuy học hành siêng năng nhưng ít ghi nhớ. Lớn lên, ưa làm thơ văn song chỉ tầm thường. Ông hay đi lại vùng Ngô, Sở yết kiến hàng hầu bá, nhưng không được sự giúp đỡ bao nhiêu.
Khi có tiền đầy xâu thì sinh bệnh tật đau yếu, tiền hết bệnh mới lành. Đầu niên hiệu Nguyên Hòa, ông dạo chơi xứ Tiền Đường, gặp năm mất mùa, chịu đói khổ lê lết, tính đến chùa Thiên Trúc để cầu thực.
Nhưng vừa đi tới phía tây Cô Sơn Tự, ông đói quá không thể tiến bước nổi, liền lại ngồi bên bờ suối tuyết, rơi lệ ngâm vài câu bi phẫn. Thoạt có vị Phạn tăng (sư Ấn Độ) theo dòng suối đến ngồi nhìn ông mỉm cười hỏi:
-Pháp sư đã nếm đủ hương vị của kẻ lữ hành chưa?
Ông đáp:
-Hương vị lữ hành có thể gọi đã nếm đủ, nhưng tôi  tục danh là Quân Phòng, đã từng làm pháp sư đâu?
Phạn tăng nói:
-Ông không nhớ lúc giảng kinh Pháp Hoa ở chùa Đông Đức hay sao?
- Tôi từ khi sanh thân đến nay đã bốn mươi lăm tuổi, hằng sống nơi vùng Ngô, Sở, chưa từng để bước đến kinh đô, đâu lại có chuyện giảng kinh ở miền Lạc Trung như thế?
-Chắc ông bị lửa đói thiêu đốt, nên quên cả việc xưa rồi!
Nói xong, liền lần trong đãy lấy ra một quả táo lớn ước bằng nắm tay, trao cho và bảo:
- Quả táo này trồng ở nước của ta, bậc thượng trí ăn vào biết rõ việc quá khứ vị lai; người hạ căn cũng có thể nhớ được chuyện kiếp trước.
Ông tiếp lấy quả táo ăn xong, vốc nước suối uống, thoạt mờ mệt muốn ngủ, liền tựa đầu, gối vào đá mà nằm.
Giây phút tỉnh dậy, liền nhớ tiền kiếp mình làm pháp sư giảng kinh, cùng những bạn đồng tu, trong đó có vị Phạn tăng trước mặt đây, và nhiều vị khác, rõ rệt như việc ngày hôm qua, bồi hồi rơi lệ hỏi rằng:
- Chấn Hòa Thượng bây giờ ở đâu?
Phạn tăng đáp:
-Công phu chưa tới mức tinh thông, nên chuyển sanh làm vị tăng ở đất Tây Thục, nay cũng đã dứt được vọng duyên (khai ngộ).
-Thần thượng nhân và Ngộ pháp sư hiện thời ra sao? - Thần thượng nhân túc duyên trả chưa xong. Còn Ngộ pháp sư bởi đứng trước tượng đá chùa Hương Sơn phát nguyện giỡn: “Nếu kiếp này tu không chứng đạo, thân sau nguyện là bậc quan tướng” nên hiện đã sanh làm đại tướng. Trong năm người bạn vân thủy khi xưa, duy ta được giải thoát, ba vị kia thì như thế, riêng ngươi còn đói khổ nơi đây!

Ông Quân Phòng thương khóc nói:
- Tôi kiếp trước hơn bốn mươi năm, ngày chỉ ăn một bữa, thân duy đắp một y, việc phù tục quyết dứt căn nguyên, cớ sao còn kém phước để đến nỗi hôm nay phải ra người đói khổ?
Phạn tăng đáp:
-Khi xưa ông ngồi trên pháp tòa hay nói nhiều việc dị đoan không đúng, khiến cho thính chúng sanh lòng nghi hoặc, lại giới hạnh còn có chỗ kém khuyết, nên phải bị báo ứng như hôm nay.

Nói đoạn, vị Phạn tăng lấy trong bát ra một chiếc gương hai bề đều trong suốt, bảo rằng:
-Việc đã qua ta không làm sao hơn được, nhưng ông muốn biết số phận sang hèn thọ yểu về tương lai, cho đến việc đạo pháp hưng suy, nên nhìn vào sẽ rõ.

Ông Quân Phòng tiếp lấy gương xem hồi lâu rồi giao lại tạ rằng:
-Sự báo ứng, lẽ sướng khổ, nhờ ơn đức của Ngài, nay đã biết được.
Phạn tăng cầm gương cất vào bát, nắm tay ông cùng đi, độ mười bước liền biến mất. Đêm ấy ông Quân Phòng vào chùa Linh Ẩn xin xuất gia, được pháp danh là Giám Không. Sau này, khi đã thọ giới Cụ Túc liền đi du phương tu hành, sự khổ tiết, cao hạnh ai cũng khen ngợi.

Về sau Giám Không thiền sư gặp ông Liễu Sính ở chùa Thiên Trúc, tự trần thuật tiền nhân và bảo:
- Tôi sống được bảy mươi bảy, tăng lạp ba mươi hai, nay chỉ còn chín năm nữa là thọ số mãn. Sau khi tôi tịch, Phật pháp còn được như ngày hôm nay chăng?
Sính nghe nói lạ, gạn hỏi. Sư không đáp, chỉ đòi bút viết mấy hàng nơi vách bắc lầu Tàng Kinh như sau: "Hưng như hạt cát, suy cát sông Hằng.
Thỏ đã bị lưới, chó đến vồ ăn.
Trâu cọp giao tranh, răng nanh sừng nhọn.
Ánh hoa đàm vẫn sáng nghìn năm."

Đây là lời tiên tri của sư. Câu đầu nói về Phật pháp hưng thịnh thì ít, còn suy yếu gấp nhiều lần. Câu thứ hai chỉ cho sự phá đạo rất tàn khốc. Câu thứ ba ghi rõ thời gian hủy pháp ở vào năm Ất Sửu tiếp qua Bính Dần. Câu sau cùng nói: Tuy nhiên Phật pháp vẫn còn, ánh đạo không bị hủy diệt.
Lời sấm trên ứng vào việc phá Phật pháp của Đường Võ Tôn. Ông vua này đã ra lệnh hủy hoại bốn mươi bảy ngàn ngôi chùa, ép buộc hơn hai mươi vạn bảy ngàn tăng ni hoàn tục. (Trích Cao Tăng truyện, thiên Cãm Thông, tập 3).
_____________________
CÒN TU THEO TỊNH ĐỘ THÌ NHƯ THẾ NÀO ?

Vào Đời Nguyên bên Trung Hoa, vào năm Canh Ngọ niên hiệu Chí Thuận ở vùng Triết Tây bị thất mùa liên tiếp. Trong thành Hàng Châu, dân chúng đói chết nằm ngổn ngang đầy đường, không sao chôn kịp. Mỗi buổi sáng, quan phòng chánh mướn người khiêng tử thi chở đem bỏ xuống hang núi, sau tháp Thái Hòa.
Trong số tử thi có xác một bà lão hơn mười hôm không phân hủy, không bốc mùi hôi thối. Lạ nữa, là xác bà ấy đáng lý bị các xác khác đè lấp, xong không hiểu vì sao, ngày nào cũng tự trồi lên nằm trên các thây chết khác.
Người ta lấy làm lạ, vòng giây kéo đem lên, soát trong người thấy có túi vải đựng ba món đồ của bà lão, dùng để hỗ trợ niệm Phật A Di Đà, chứng tỏ bà này khi sống chuyên niệm Phật.
Việc này truyền đến quan Hữu Tư, Ngài cho mua quan quách tẩm liệm và đem bà ấy ra thiêu hóa. Khi củi đốt lên, trong khói lửa hiện ra tượng Phật, Bồ Tát, ánh sáng rực rỡ. Rất nhiều người chứng kiến cảnh ấy, ai cũng cho rằng bà này hẳn đã Vãng sinh về Cực Lạc, nên mới phát sinh kì tích như vậy. Do nhân duyên đó, rất nhiều người phát tâm niệm Phật.
(Trích Sơn Am Tạp Lục).

Luận giảng:
Xem sự tích trên, ta thấy như ngài Giám Không kiếp trước từng làm giảng sư; lòng ham muốn hồng trần đã dứt, tu trì cũng nhiều tinh khổ, nhưng vì chưa chứng quả Thánh, lại còn chút tì vết, nên vẫn phải chuyển kiếp làm kẻ sĩ, đói khát khốn cùng.
Kiếp xưa năm bạn đồng tu, chỉ một mình Phạn tăng chứng Đạo được giải thoát, còn lại 4 người  sướng khổ khác nhau, xong đều phải tiếp tục luân hồi chịu khổ.
Ngoài ngài Giám Không là tiêu biểu cho những người  tuy chân tu đắc lực, xong vẫn chưa thể giải thoát, phải đầu thai lại, còn rất nhiều câu chuyện về các cao tăng khác tương tự.

Viên Quán, là thiền sư có trí tuệ uyên thâm, nổi tiếng một thời, nhưng do chưa sạch nghiệp, nên kiếp đó chưa Giải thoát, vẫn phải đầu thai làm người, vẫn không thoát khỏi bào thai, sinh làm con của nàng Vương Thị.
Truyện Tỳ Khưu Pháp Vân từng làm đại pháp sư, nhân vì tham lợi dưỡng, bỏn sẻn Phật pháp không truyền, nên bị đọa làm thân trâu.
Truyện sư Hải cũng thuộc hàng danh tăng, vì thọ người cúng dường, phải chuyển sanh làm con gái cho nhà thí chủ.
Truyện ngài Mạt Sơn lai lịch phi phàm, nhưng bởi túc nghiệp từ vô lượng kiếp trước, nên luân hồi kiếp sau làm kẻ ngu khờ, ghét người tu niệm.
Truyện ngài Đoạn Nghĩa Nhai tham thiền đã được khai ngộ, kiếp sau chuyển sanh làm tăng, được người lễ bái cúng dường, tham hưởng phước mà quên đường giải thoát.
Truyện đệ tử của ngài Tuyệt Học Thành Công, thiền định đã tỏ suốt nguồn tâm, xong chưa đắc đạo chứng Thánh quả, nên thân sau làm ông sư thông minh, động tâm xa hoa kiêu mạn, rồi từ đó không nghiệp ác gì chẳng làm.
Truyện vị cao tăng núi Nhạn Đăng, bởi chưa chứng đạo, kiếp sau là Tần Cối, do tiền căn đã có công tu niệm nên thông minh đỗ cao làm quan đến ngôi cực phẩm, song vì mê quyền quí, tạo điều gian ác để nhiều kiếp đọa địa ngục, ngạ quỷ, súc sinh.

Xem truyện xưa, còn biết bao trường hợp như thế nữa! Qua các gương trên, ta thấy nếu tự lực tu hành, khi chưa được nghiệp sạch tình không, lúc tái sanh tất phải mê muội, mười người đã rớt hết tám chín.
Còn như bà lão niệm Phật kể ở trên, tuy dốt đạo lý, chẳng hiểu chút chi về tông về giáo, nhưng nhờ thành tâm niệm Nam Mô A Di Đà Phật, mà sau khi chết diễn ra nhiều điều kỳ lạ, hẳn bà lão vãng sanh về Cực Lạc, chẳng phải lo những nối khổ của luân hồi.
Cho nên tham thiền, tụng kinh cùng tu các môn khác là những điều quý báu nên làm, và đáng khuyến khích, mỗi người  một duyên, ai duyên hợp môn nào thì nên dốc sức tu môn đó.
Nhưng nếu để so sánh, giữa thời mạt pháp này, lợi nhất ( bỏ ít sức mà lợi ích lớn lao, lâu dài) cần phải tu thêm môn Niệm Phật, rồi đem tất cả công đức ấy hồi hướng cầu sinh về Tây Phương Cực Lạc, mới bảo đảm khỏi luân hồi mê đọa.
Nếu không lấy Tịnh Độ làm nơi quy hướng, thì công đức tu các môn khác chỉ tạo căn lành phước báo, thành nhân duyên đắc Đạo sau rất nhiều kiếp nữa. Trong những kiếp chờ đắc Đạo, thì vẫn trầm luân chịu rất nhiều nỗi thống khổ.
Lại nữa, là e rằng khi chuyển sanh hôn mê, quên hết tiền kiếp, theo tập khí cũ mà tạo nghiệp, rồi phải bị trầm trệ lâu trong cảnh khổ luân hồi.
Mấy ai trí tuệ như Ngộ Đạt quốc sư, mười kiếp làm cao tăng tu thiền định, kiếp thứ mười một, mới mười bốn tuổi đã xuất gia làm Sa Di, giảng thông suốt Kinh Đại Bát Niết Bàn cho nhiều hòa thượng nghe.
Sau được lên đến chức Quốc sư, nhưng vì một niệm kiêu ngạo khởi lên trước tòa trầm hương vua ban, nên chư Hộ pháp bỏ đi, ngài Ngộ Đạt liền bị oan gia nhập vào báo oán, thành bệnh ung nhọt hình mặt người, sau trở lại niệm Phật mới được vãng sanh giải thoát.

Qua những chuyện trên, những vì nghĩ mình trí tuệ, ngoài miệng nói thông suốt giáo lý cao siêu, chỉ trọng những môn tự lực- tự sức mình tu mà đắc Đạo,  khinh thường niệm Phật, cho là môn tu của hàng ông già bà cả, nông dân ít hiểu biết, hay cho rằng Phật A Di Đà không có thật, do các Tổ bịa đặt, thêm thắt, hãy nên xem những gương trên mà để tâm suy nghĩ lại.
( Trích Niệm Phật thập yếu – HT Thích Thiền Tâm
Hiệu đính : QT )
______________________________

Phật Pháp vi diệu nhưng rộng lớn quá, khiến bạn không biết bắt đầu từ đâu ?
Hoặc bạn đã tìm hiểu nhiều xong vẫn còn cảm thấy chưa nắm được những điểm mấu chốt để áp dụng là những điểm nào ?

Chính vì vậy, Quang Tử đã tóm gọn lại những bài viết mang tính then chốt, chứa đựng những giáo lý mang tính ứng dụng thực tế cao, được nhiều người quan tâm trong thời đại này, mà bất cứ người nào cũng cần nắm rõ, làm hành trang căn bản, để ứng dụng hóa giải mọi khổ đau của cuộc đời.
21 bài viết và video trong fanpage Facebook này, 21 chủ đề khác nhau, tuy chẳng là gì so với biển học mênh mông của Đạo Phật, xong hi vọng sẽ giúp bạn thỏa mãn khao khát tìm hiểu, nắm vững yếu chỉ then chốt. Hãy bấm vào link bên dưới và lần lượt khám phá từng bải viết.
21 BÀI HỌC THEN CHỐT
=AZXLCcPu4PWQD8sdXco6rxc8rNwQ5LDnmWxq7y7HksR8z7BgYuHXDyxZw--a6qQ3IW7-WYguOOhZkGiI9H8Y6BX8xCR6tv6BP3-NcFgnLe1Z38MOKReOgqxRWMCeWhw7Tu7fWYi9uXLAKX9voGhz_FuB&__tn__=kK-R]https://www.facebook.com/21-B%C3%A0i-H%E1%BB%8Dc-Then-Ch%E1%BB%91t-100788571857467/?modal=admin_todo_tour
Reply
Người có Phúc Đức nhìn vào là biết. Hoà thượng Thích Trí Quãng.



Reply


Reply


H
Reply
TÔI MUỐN HỌC THEO LÃO HOÀ THƯỢNG HẢI HIỀN, NHẤT TÂM CHUYÊN NIỆM A DI ĐÀ PHẬT.

CÁI THÂN THỂ NÀY KHI CÒN ĐÂY, TÔI CHUYÊN HỌC MỘT BỘ KINH NÀY, BỘ TẬP CHÚ NÀY. MỖI NGÀY DÀNH MỘT CHÚT THỜI GIAN CHIA SẺ VỚI MỌI NGƯỜI, CHÚNG TA LỢI DỤNG KHOA HỌC KỸ THUẬT HIỆN NAY, DÙNG TRUYỀN HÌNH VỆ TINH, DÙNG MẠNG INTERNET. CHO NÊN KHÔNG NHẤT THIẾT Ở CÙNG NHAU, Ở CÙNG NHAU CẦN PHƯỚC BÁO LỚN. CHÚNG TA PHƯỚC MỎNG, NGHIỆP CHƯỚNG SÂU, KHÔNG CÓ PHƯỚC BÁO LỚN NHƯ VẬY, KHÔNG CÓ ĐẠO TRÀNG, NGƯỜI NHIỀU ĐẾN NƠI ĐÂY KHÔNG CÓ CHỖ Ở, CHO NÊN MỖI NGƯỜI Ở TẠI NƠI MÌNH CƯ TRÚ, NGHE KINH MỖI NGÀY CHÍ ÍT HAI GIỜ, THÔNG THƯỜNG CŨNG PHẢI BỐN GIỜ, MỞ KÊNH RA ĐỀU CÓ THỂ NGHE ĐƯỢC. ĐÂY LÀ ĐIỀU MÀ THẾ HỆ TRƯỚC KHÔNG CÁCH GÌ LÀM ĐƯỢC, CHÚNG TA THẾ HỆ NÀY LÀM ĐƯỢC RỒI. Ở TRONG ĐỜI NÀY NHẤT ĐỊNH PHẢI COI VÃNG SANH THẾ GIỚI CỰC LẠC LÀ ĐẠI SỰ DUY NHẤT TRONG ĐỜI NÀY CỦA CHÚNG TA.
Trong Kinh Vô Lượng Thọ nói rất rõ ràng, và chúng ta cũng nhìn thấy biết bao nhiêu người tự tại vãng sanh, biết trước giờ đi, quả thật họ một đời chỉ là một câu Phật hiệu. Ngoài một câu Phật hiệu này ra họ không có gì cả. Cho nên chúng ta tự mình phải giác ngộ, không thể không buông xả vạn duyên, nhất tâm chuyên niệm A Di Đà Phật. Nếu như không làm theo như vậy, thì e rằng chúng ta đến lúc sắp mạng chung, vẫn cứ tạo lục đạo luân hồi như xưa, đời này học uổng công rồi. Các bạn không sợ, tôi sợ, các bạn không quan tâm, tôi rất quan tâm. Có lẽ các bạn còn trẻ, còn có thời gian, tôi cái tuổi tác này không còn thời gian nữa.
Trong ngoài nước người trẻ tuổi nhiệt tâm với văn hóa truyền thống rất nhiều. Các bạn đến hỏi tôi, tôi hoan hỷ. Tất cả hoạt động của các bạn tôi không thể tham gia, tôi không có thời gian tham gia. Tôi muốn học theo lão hòa thượng Hải Hiền, nhất tâm chuyên niệm A Di Đà Phật !
Cái thân thể này khi còn đây, tôi chuyên học một bộ Kinh này, bộ tập chú này. Mỗi ngày dành một chút thời gian chia sẻ với mọi người, chúng ta lợi dụng khoa học kỹ thuật hiện nay, dùng truyền hình vệ tinh, dùng mạng internet. Cho nên không nhất thiết ở cùng nhau, ở cùng nhau cần phước báo lớn. Chúng ta phước mỏng, nghiệp chướng sâu, không có phước báo lớn như vậy, không có đạo tràng. Người nhiều đến nơi đây không có chỗ ở. Cho nên mỗi người ở tại nơi mình cư trú, nghe Kinh mỗi ngày chí ít hai giờ, thông thường cũng phải 4 giờ, mở kênh ra đều có thể nghe được. Đây là điều mà thế hệ trước không cách gì làm được, chúng ta thế hệ này làm được rồi. Ở trong đời này, nhất định phải coi vãng sanh thế giới Cực Lạc là đại sự duy nhất trong đời này của chúng ta.

Trích từ : Tịnh Độ Đại Kinh Khoa Chú Giảng Lần Thứ 4 -Năm 2014 - Tập 10
Chủ Giảng : HT. Thượng Tịnh Hạ Không.
Reply


Reply