Có muốn thành Phật không ?
#1
Lậu hoặc trong 3 cõi là thế nào? Tức là anh ở cõi Dục có đam mê và ngộ nhận của anh cõi Dục, cái anh mà mê về Thiền sắc giới, thì ảnh có đam mê và ngộ nhận của Thiền sắc giới, anh khá hơn là ảnh chán thiền sắc giới, lên cõi thiền Vô sắc giới thì ảnh lại tiếp tục có đam mê và hiểu lầm trong thiền Vô sắc giới. Ba cái đó cộng lại gọi là ba thứ lậu hoặc: lậu hoặc dục giới, lậu hoặc sắc giới và lậu hoặc vô sắc giới. Ngày nào anh còn ba thứ lậu hoặc này thì ngày đó anh còn luân hồi sanh tử.

Sẵn đây tôi nói luôn, anh có đi về cõi nào cao siêu bằng trời, tới cõi cao nhất thì hết tuổi thọ anh lại rớt về chỗ thấp nhất, anh nhớ dùm tôi cái đó.

Đức Phật không hề nói xấu thế giới thế gian này, không nói thế gian này là máu lệ. Ngài chỉ nói là không có bền thôi, khổ cỡ nào thì cũng có lúc nó phai phôi đi, mà sướng cỡ nào cũng có lúc nó nhạt nhòa hết. Phai phôi và nhạt nhòa chính là bản chất của thế giới. Và cái cuối cùng, ngày hôm qua tôi có nói, tôi tiếc là tôi giảng trong room này có uổng lắm không? Nhiều khi tôi muốn giảng cho từng cá nhân, bởi vì tôi muốn nhìn cái mặt của họ để coi họ có hiểu không. Đó chính là ý nghĩa cao nhất và duy nhất của Phật Pháp chính là thấy ra sự vô nghĩa của mỗi hình thức hiện hữu. Cái câu nghe rất là kỳ, kỳ lắm nhưng mà buồn thay nó là sự thật. 

Tôi nhắc lại ý nghĩa cao nhất và duy nhất của Phật Pháp chính là thấy ra sự vô nghĩa của mỗi hình thức hiện hữu, dầu anh có là Đế Thích, Chuyển luân vương, thậm chí là một bậc Thánh, hay một con ruồi một con gián, một con dòi, một con bọ, một con ong, một cái kiến gì đó thì mọi hình thức hiện hữu đều vô nghĩa. Chẳng qua thánh nhân là người đã đi hết đoạn đường sanh tử, bây giờ các ngài chỉ chờ hơi thở tàn là các ngài vẫy tay vĩnh biệt, chỉ vậy thôi. Chứ còn trong những ngày tháng làm thánh lây lất chờ chết không có gì vui hết. Các vị có biết không? Nghĩ tới đó nó chán lắm.

Cho nên anh bên Nam Truyền khác anh bên Bắc Truyền. Tôi không có nói đến đây bằng ý thức chia rẻ bè phái, phá hoại khối đại đoàn kết dân tộc tôn giáo. Không có. Tôi đang thuần túy nói về học thuật. Các Tổ Bắc Truyền bày ra cái chuyện là đắc La Hán rồi trở thành Bồ Tát, hành Phật Đạo rồi sau cùng trở thành Phật. Bên tinh thần Nam Truyền, một cái người mà đã đắc Tu Đà Hòan rồi, họ gặp Phật họ quỳ lạy từ xa. Nếu mà kêu họ phát Bồ Đề Tâm để trở thành Phật họ lạnh xương sống luôn.

Vì sao? Họ kính Phật vì nhiều lý do: Phật là Đạo Sư của họ, không có Phật thì cái Đạo quả của mình làm gì có? Phật dạy cho mình, Phật hướng dẫn, nhờ Phật mà mình không còn sanh tử. Cái ơn đó lớn lắm. Không có trời bể nào chứa cho hết. Cho nên vì cái ơn đó mà họ lạy Phật một cái. Lạy Phật một cái vì những đức lành mà bản thân họ hàng chúng sanh họ không có. Lạy thêm một cái nữa là cái gì Phật cũng có Phật cũng biết mà không dính mắc trong đó. Lại lạy thêm một cái nữa, mà quỡn quỡn cứ lạy riết. Nhưng mà hỏi nhỏ họ một câu: "Có muốn thành Phật không?" Thì họ lắc đầu cái rẹc.

Tại sao? Là bởi vì họ thấy rất rõ cái quá trình sanh tử nó cực quá. Cái chuyện đó không phải là cái ngán, mà là cái ngán nó vô nghĩa. Giống như đóng kịch vậy đó. Kiếp làm cha người đó, kiếp làm chồng, kiếp là con, làm em, ... đáo tới đáo lui để mà huân tu các hạnh lành, để mà chờ một ngày nào đó công viên quả mãn trở thành một vị Phật tổ. Rồi thì sao?
Khi Đức Thế Tôn thành Phật ngay dưới gốc Bồ Đề Ngài đã thấy ê chề, Ngài không có muốn làm cái gì nữa hết. Có người Phạm Thiên đến xuống thỉnh Ngài đi hoằng Pháp, thì vì cái đại nguyện xưa thành Phật rồi đi độ sanh mà Ngài đi. Chứ còn phải nói, cái nhiệt huyết mà cái lúc sơ phát Bồ Đề Tâm cho tới cái lúc Ngài dùng cái lòng đại bi mà đi độ chúng sanh nó khác nhau hoàn toàn. Ngày xưa còn bao nhiêu tâm huyết hừng hực, còn bây giờ chỉ vì lòng đại bi. 

Khi Ngài đã qua bên kia bờ sanh tử, Ngài nhìn lại Ngài thấy cái đám bên này nó loi nhoi lóc nhóc tội nghiệp. Nếu bây giờ ngài không thò tay ra thì ai độ họ đây? Thôi thì Ngài ráng Ngài trụ thế thêm mớ năm nữa Ngài giúp họ. Chứ Ngài không được cái gì trong cái chuyện độ sanh hết, thưa quý vị. Nó nản lắm quý vị biết không? Coi kỹ đời Phật: Ngài không có gì vui. Ngài ăn, Ngài thở, Ngài đi, Ngài đứng, hoàn toàn theo kiểu sống của một vị tu sĩ không nhà, bỏ hết đi tu. Ngay cái lúc còn phàm đã bỏ hết rồi, thì khi thành Phật rồi ngài được cái gì? Cả vũ trụ quỳ lạy dưới chân Ngài, hôn chân ngài thì Ngài được cái gì? Mỗi ngày Ngài phải ăn phải uống, phải đi phải đứng, phải tắm phải rửa, nó mệt quá đi. Càng lớn tuổi cũng đau mỏi, cũng tê nhức, cũng nóng, cũng lạnh vậy, mệt quá đi.

Trong nhiều kinh nói, khi Ngài mệt quá Ngài nhập thiền nhập định, cho tìm quên ít lâu trong một giờ hai giờ, một ngày hai ngày. Trong kinh kể năm 80 tuổi trước lúc Niết Bàn không lâu, một buổi chiều đó sau khi Ngài xả thiền ra, trong kinh nói một câu là Bāḷhā vedanā vattanti māraṇantikā, tức là một cơn đau xé phay xuất hiện trong tấm thân của Ngài. Ngài đau lắm. Mà cái đau đó có thể dẫn đến cái chết. Nếu mà là xác phàm thì chết rồi đó, nhưng với khả năng của một vị Phật, Ngài dùng thiền định Ngài chặn lại. 

Và Ngài suy nghĩ : "Ta không nên đi ngay trong chiều nay, khi mà ta chưa từ giả chúng tỳ kheo. Ta là bậc đạo sư chỗ dựa của muôn loài của tứ chúng không nên ra đi đột ngột như thế này." Chứ Ngài không phải như mình, ham cái đám ma lớn, cù cưa cú cứa chờ cho có chỗ điều kiện đàng hoàng mới nhập Niết Bàn. Không phải vậy đâu. Nếu mà Ngài ham đám ma lớn thì ngài đã về chỗ khác chứ ngài không về Kusinara. Chuyện Ngài không có đi liền là bởi vì ngài thương cái đám ở lại. Chứ chẳng có cái gì làm Ngài vui hết trơn.

Cho nên một vị Tu Đà Hườn hiểu rất rõ cái này: "Không có ai hành Ba la mật mà chỉ có tấm lòng hành Ba la mật."

TK
Reply