VietBest
Có những cuộc tình không là trăm năm - Printable Version

+- VietBest (https://vietbestforum.com)
+-- Forum: Giải Trí và Nghệ Thuật / (Entertainment and Art) (https://vietbestforum.com/forum-42.html)
+--- Forum: Tâm Sự Tình Yêu / Tìm Bạn Bốn Phương (https://vietbestforum.com/forum-24.html)
+--- Thread: Có những cuộc tình không là trăm năm (/thread-18145.html)

Pages: 1 2


Có những cuộc tình không là trăm năm - Calla.Lily - 2020-06-20

Cơn mưa năm ấy

Có phải là kí ức ngọt ngào trong quá khứ lại biến thành nỗi đau hiện tại hay đơn giản chỉ là một thoáng suy tư để khi nào nhắm mắt lại người ta lại miên man như say hơi men. Đã bao năm trôi qua anh vẫn không thể quên được mối tình đầu, ngừời con gái ấy vừa gợi cho anh cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc nhưng đôi khi là buốt nhói con tim, như là định mệnh đã xa rời anh mãi mãi...





Ngày ấy, anh - chàng sinh viên khoa sư phạm văn, tràn đầy nhiệt huyết.Tuổi hai mươi của anh bị hút hồn bởi những vần thơ của Xuân Diệu, Hàn Mặc Tử, Lưu Trọng Lư. Cái vẻ đẹp dịu dàng của dòng Hương giang xứ Huế, cái vẻ thướt tha của tà áo dài tím làm anh yêu mến mảnh đất nơi đây và yêu quý con đường mình đã chọn, anh sẽ trở thành một thầy giáo dạy văn, truyền tình yêu cuộc sống cho bao thế hệ.


Cô - người con gái mạnh mẽ, tự tin với đam mê trở thành một bác sĩ. Căn bệnh ung thư gan của mẹ cô là nỗi ám ảnh với người con gái ấy, thôi thúc cô học tập.

Người ta thường nói: đã là của nhau thì con đường vòng vèo đến mấy rồi cũng sẽ gặp nhau, còn được bên nhau đi tới cuối con đường hay không lại là chuyện khác. Đó là một ngày Huế mưa tầm tã, anh ăn vội chiếc bánh mì khô, đạp xe đi làm thêm, rồi lại ngân nga câu hát "Nỗi niềm chi rứa Huế ơi/ mà mưa trắng xóa ngút trời Thừa Thiên". Cũng là ngày hôm đó anh gặp cô, dáng người mảnh khảnh, đầu trần đi dưới mưa thỉnh thoảng lại đưa tay quệt nước mắt. Cảm giác này thật đặc biệt với anh, là thương xót, là khắc khoải lo âu, là muốn chở che cho người con gái bé nhỏ đó. Sau này anh mới biết ngày mưa hôm ấy cô mất đi người mẹ yêu quý của mình, là lúc ấy cô muốn trẫm mình xuống dòng sông Hương.

Là anh, người con trai yêu đã cứu em trong ngày hôm ấy, yêu thương chở che em mỗi ngày. Tình yêu của chúng mình thật đẹp phải không anh? là lần đầu em biết khắc khoải nhớ nhung một người, là ngại ngùng khi anh nắm lấy tay em. Có lẽ không có anh trong ngày mưa ấy, em đã buông bỏ cuộc sống này. Kỉ niệm của chúng mình gắn chặt với xứ Huế mông mơ, đó là những ngày đạp xe hơn mười cây số chỉ để gặp nhau một lần rồi lại bù đầu với bài vở, công việc làm thêm. Là những ngày hè nắng bỏng rát em bị ốm anh hớt hải đạp xe đi mua đồ về nấu cháo, bón cho em từng thìa. Nhìn những giọt mồ hôi lăn trên trán anh, em lại đau lòng.Yêu em chỉ làm anh khổ thôi, nếu có khiếp sau em sẽ không yêu anh. Đó còn là những ngày Huế lụt, nước ngập khắp nơi anh lại hớt hải chạy ngược xuôi. Anh thường nói đùa: "Anh không sợ gì, chỉ sợ Huế lụt cuốn trôi mất em". Anh là con người của thơ ca, hạnh phúc của em đôi khi chỉ là được nghe anh đọc một bài thơ mới hay một mẩu truyện mới viết, nếu không vì em chắc anh sẽ có tương lai rộng mở hơn. Mãi yêu anh.

Minh Anh thương nhớ!

Có phải cơn mưa mang em đến và cũng mang em đi, như là một cơn gió, em đi ngang qua anh mang theo bao thương nhớ, yêu thương để rồi sau này trở thành một mảnh vỡ trong tim. Là em - cô gái bé nhỏ với mong ước cứu người, cứu đời, mạnh mẽ không đầu hàng số phận. Chúng mình gặp nhau trong cơn mưa cuối mùa hạ, là ông trời đã mang em đến, khiến cho một chàng sinh viên ngốc nghếch như anh biết thương biết nhớ. Mối tình đầu của anh và em gắn với đời sinh viên ngọt ngào, khó khăn nhưng hạnh phúc biết bao. Sẽ chẳng phải là kí ức ngày hôm qua khi mới đây thôi em còn hát cho anh nghe điệu dân ca xứ Huế, là nụ cười tươi thắm của em khi anh vụng về nấu cháo cho em. Nhưng trên chuyến tàu đi đến hạnh phúc của chúng mình, ông trời sao nỡ nhẫn tâm bắt em xuống ga để mình anh đơn độc. Đau xót biết bao nhiêu khi cánh tay gầy gò bé nhỏ của em gắn chặt kim tiêm. Cảm giác nhìn người mình yêu quằn quại trong cơn đau mà bất lực, hơn bao giờ anh xót xa đến vậy. Nếu được chọn lựa anh sẽ chịu đựng thay em, mãi yêu em.

À ơi ngân nga câu hát
Anh về hỏi xứ Huế: Em đâu?
Huế lặng nhìn buông hạt mưa sa
Em mong manh trong làn sương khói

Cũng là ngày mưa hôm ấy, Huế như khóc thương ai mà mưa nhiều đến thế, sông Hương lặng trôi. Em đi mà không gặp được anh lần cuối, trên gương mặt em vẫn nỡ một nụ cười rất tươi. Là khắc khoải, là đau đáu nhớ mong, là cô đơn trên lối đi về, em rời xa anh thật rồi ư? Anh thường vẫn nghe cơn mưa mang đến cho người ta niềm hạnh phúc, nó gột rửa bao ưu phiền lo lắng. Ấy vậy mà cơn mưa hôm ấy đã mang em đi mãi mãi, để lại anh với nỗi niềm day dứt tiếc thương.
Trên hành trình cuộc đời, có lẽ chúng ta bắt gặp rất nhiều người, hạnh phúc hay khổ đau đâu phải do mình lựa chọn. Có những người chỉ là cơn gió thoáng qua rồi vội vã bước đi, một số khác lại dừng chân cùng ta đi tiếp quãng đường còn lại nhưng lại có những người dừng lại để rồi mang đi hết bao thương nhớ. Sau này và sau này nữa người con gái ấy sẽ mãi là mối tình đầu không bao giờ phai nhạt trong kí ức của anh, cũng là người cuối cùng làm trái tim anh thổn thức.
Huế một ngày mưa....

"Xưa em nói chỉ yêu màu hoa tím
Sao trả về hồn hoa trắng tang thương?
Huế vắng em lạnh lẽo những ngả đường
Anh cô lẻ bước đi buồn vô vọng"
Hạnh Minh


RE: Có những cuộc tình không là trăm năm - Calla.Lily - 2020-06-24

Lần sau gặp mặt, xin hãy nhớ nhau!




Chiều nay, không biết tại sao khi bật lên bài Lắng nghe nước mắt anh lại nhớ em đến vậy, có phải không lời hát ấy dành cho anh và dành cho cả em. "Tình yêu thì không có sai hoặc đúng, chỉ cần trái tim mình rung động”. Ừ thì tim mình rung động nhưng anh không thể bất chấp đúng sai mà bước theo em được. Đến với nhau chỉ do tình cờ mà cả hai tâm hồn chỉ tìm được vài điểm đồng điệu thì chắc chắn tình sẽ không bền. Anh và em đều thích những mối quan hệ lâu dài. Anh và em không ai muốn mất đi sự quan tâm hiện tại. Thế phải làm sao?


Vốn dĩ trái tim anh đã lạnh khi lí trí được đặt trên tình cảm, thì một lần nữa em xuất hiện trước mặt anh với một bộ mặt khác hẳn mọi khi. Trước mọi người em là một người sôi động mà sao trước mặt anh em lại yếu đuối và cô độc đến thế. Anh chỉ muốn dùng cả trái tim để che đi đôi mắt cô đơn đó.

Anh muốn dùng cả tấm lòng để yêu em thật sâu nhưng sao có thể chứ? Lùi về vị trí một người bạn, anh đứng đó bơ vơ và cô độc em có thấy? Có thể hai ta không đến được với nhau phần nào do anh nhút nhát, người ta bảo khi bạn không muốn bạn sẽ tìm lí do nhưng anh muốn mà vẫn tìm lí do đó. Lí do rằng tim anh sợ cô độc, sợ bỗng ngày nào đó thức dậy em bỗng hết yêu anh thì sao, anh sẽ và lại chìm trong cô đơn sao? Cô đơn đáng sợ lắm, phải dùng biết bao lí do để trốn tránh nó đấy mà nó có nào buông tha.


Bao nhiêu lời nói cho thỏa cảm xúc của anh bây giờ. Nhớ em, yêu em, muốn em nhưng anh không có quyền đó. Một tiếng gọi "em" cũng không thể thốt ra. Ngồi cạnh em trong gang tấc đó mà sao anh thấy xa xôi quá. Em không nhận ra rằng chính anh cũng đang lúng túng đó thôi.



Có lẽ anh sẽ bước mãi bên lề bóng em thôi, được chứ? Con đường vào lòng em gập ghềnh mà anh cũng chẳng có bao nhiêu dũng khí để thổ lộ. Lần này bỏ lỡ không biết sau này có hối tiếc không nhưng sự khó thở khi yêu trong bóng tối có mấy ai chịu được đâu.



Lần sau gặp mặt, xin hãy nhớ nhau!



Lê Văn Hùng



RE: Có những cuộc tình không là trăm năm - Calla.Lily - 2020-06-27





Anh ngồi đó đã rất lâu rồi mắt cứ đăm đắm nhìn về một hướng như đang mong chờ ai, như đang chờ một điều gì, gương mặt anh thoáng lên một nét buồn xa xăm.


Phía trước anh là biển, mênh mông là biển. Biển tung những đợt sóng trắng xóa thi nhau vỗ vào bờ làm ướt đẫm bờ cát dài tưởng chừng vô tận, làm ướt cả chân anh.

Trời đang ngả về chiều, một buổi chiều có hoàng hôn đẹp tuyệt đẹp. Hoàng hôn đang nhắc anh quay về những ngày tháng cũ, những ngày tháng anh có cô.

Anh là một tổng giám đốc đầy bản lĩnh và phong độ, lãnh đạo một công ty lớn, có sức hút như nam châm với tất cả phái nữ trong công ty. Ngày đầu tiên anh gặp cô anh chẳng có ấn tượng gì, ánh mắt anh lướt qua cô như lướt qua hàng trăm nhân viên khác. Cô làm việc ở bộ phận marketing của công ty, một bộ phận trung tâm hay nói một cách khác là bộ phận mang nồi cơm về cho mọi người.

Những hợp đồng, những mối quan hệ làm ăn mang theo những nguồn thu lớn được đưa về công ty ngày càng nhiều, và đằng sau đó là bóng hình của cô. Không ai nói ra nhưng cả công ty đều biết rõ và công nhận điều đó, rằng dấu ấn của cô rất lớn sau những bản hợp đồng kia. Trong suy nghĩ của mọi người, của anh, cô gần như là linh hồn của bộ phận chủ chốt này.

Càng lúc anh càng thấy tò mò và thích thú khi làm việc cùng cô. Những buổi họp anh lắng nghe ý kiến của cô và ghi chép lại cẩn thận. Cho đến giờ phút này, giờ phút mà lòng anh đang gào thét bóng hình cô, anh cũng không trả lời được anh bị hút vào cô từ lúc nào và vì sao.

Cô không đẹp, mọi người đều nhận xét vậy. Nhưng cô có một đôi mắt biết nói. Đôi mắt sâu thẳm luôn làm người đối diện phải nao lòng. Anh không nhớ đã bao nhiêu lần anh không dám nhìn trực diện vào đôi mắt đó, nó buồn mênh mang và nhiều lúc tưởng như có lửa.

Bộ phận của cô làm việc ở một văn phòng ngay trung tâm thành phố để thuận tiện công việc giao dịch với các đối tác. Còn cơ sở chính của công ty thì nằm ở ngoại ô nên mỗi ngày đi làm anh và cô rất ít khi được gặp nhau, nhưng anh tin là cô biết và biết rất rõ anh quan tâm cô như thế nào.


Ngày nào anh cũng muốn gặp cô, anh tìm mọi lý do, thậm chí cho tổ chức những buổi họp ở văn phòng nơi cô làm với một mong muốn duy nhất là được nhìn thấy cô.


Và rồi điều anh lo sợ cũng đã đến, càng ngày cái vóc dáng nhỏ bé dịu dàng của cô càng tràn ngập trong tim anh. Tâm trí anh lúc nào cũng hướng về cô.



Anh biết cô đã có gia đình, nhưng điều gì thuộc về trái tim thì hãy để trái tim giải quyết. Anh tự phản biện cho mình như thế. Còn cô, dường như cô cũng nhận ra điều đó và càng lúc cô càng tìm mọi cách tránh né anh.


Cả công ty đều biết chuyện này.

Và lẽ đương nhiên, cô vấp phải một làn sóng ganh ghét khủng khiếp. Họ ganh với cô vì họ biết rõ anh thương cô.

Khi anh đặt bút ký vào lá đơn nghỉ việc của cô anh đã ngồi rất lâu, một mình trong phòng làm việc của anh, như buổi chiều hôm nay trong buổi hoàng hôn đầy sắc tím này.



Anh hiểu rõ cái gọi là áp lực công việc với cô chẳng là gì. Cô chuyển qua một công ty khác như để lẩn tránh anh, như để rời xa cái không khí ngột ngạt mỗi ngày nhuốm đầy màu sắc ganh tị mà cô không thể chịu nổi nữa.



Tất cả là tại anh, là do anh mà ra.



Anh không nói bất cứ lời nào để thuyết phục cô, để giữ cô ở lại. Vì anh quá rõ tính cách của cô, rất nhỏ nhẹ mà kiên định, cô đã quyết rồi là không thay đổi được.



Cô đi mà không chào anh.



Anh thấy lòng hụt hẫng chơi vơi. Anh tranh thủ từng khoảng thời gian để được ngồi trong quán cà phê quen thuộc gần nơi cô ở, nơi góc nhỏ ngày nào anh vẫn ngồi để được thấy bóng dáng cô.


Không hiểu sao anh vẫn không ngừng nghĩ đến cô, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Anh âm thầm dõi theo cô theo cách của riêng anh.

Từ ngày cô đi, nỗi nhớ cứ lớn dần lên trong anh.

Anh chẳng còn gặp cô lần nào từ lúc cô nghỉ việc ở công ty. Thành phố này bé nhỏ mà sao quá rộng lớn với anh. Nhiều lúc chạy xe trên đường mà trong anh cứ trào lên suy nghĩ biết tìm đâu bóng hình cô giữa ngàn vạn người xung quanh.


Cô đổi số điện thoại. Anh có địa chỉ công ty cô làm, có luôn số điện thoại mới của cô. Việc đó với anh quá dễ dàng nhưng anh không dám gọi cô. Đã bao nhiêu lần anh cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống. Một tin nhắn gởi cho cô anh cũng không làm được.


Anh không hiểu nổi chính mình. Như buổi chiều nay anh ngồi trước biển, mỗi lần nhớ cô anh lại ra biển. Biển xoa dịu lòng anh. Anh muốn gửi vào biển nỗi nhớ cô, thầm mong những đợt sóng kia sẽ cuộn tròn được nỗi thương nhớ trong lòng anh theo gió theo mây bay về phía cô. Anh muốn cô được hạnh phúc, được bình yên bên gia đình nhỏ, bên công việc là đam mê của cô. 


Có lẽ đó là lý do anh không thể gọi cô, không thể gửi cho cô dù chỉ là một dòng tin nhắn.

Anh rất hiểu trái tim mình, hiểu rằng cho dù cô ở bất cứ nơi đâu, cô như thế nào anh vẫn sẽ luôn thầm lặng dõi theo cô. Anh muốn được bảo vệ, được che chở cho cô như bao lần anh khát khao được làm bờ vai vững vàng cho cô những lúc cô mệt mỏi, những lúc cô gặp khó khăn. Nhưng anh cũng biết rằng ước mơ tưởng chừng nhỏ nhoi nhưng có thể là cả cuộc đời này vẫn không làm được, thì điều anh có thể làm lúc này là thầm lặng ngắm nhìn từ phía xa.



Ngay lúc này đây anh ước gì biển hiểu lòng mình, biển có thể cho anh gặp được cô dù chỉ một lần. Anh sẽ dũng cảm nói cho cô biết, anh sẽ không khiến cô khó xử, cũng không làm gia đình bé nhỏ cô đang vun đắp bị ảnh hưởng. Chỉ mong cô có thể biết rằng sẽ luôn có một người đàn ông dõi theo và mong cô hạnh phúc.
Phát  Huỳnh





RE: Có những cuộc tình không là trăm năm - Ngại đạn. - 2020-06-27

Giống giống như là bị cảm nắng ấy nhỉ?. 

Mình cũng đang bị như thế, say mê duy nhất cũng chỉ là giọng nói, tiếng cười... của một người chưa một lần gặp gỡ rồi đêm về tương tư, thất tình khơi khơi, ngộ thiệt luôn.  Face-with-stuck-out-tongue-and-winking-eye_1f61c

Ngày xưa đằng ấy tóc thề, 
Ta thời tóc ngắn đêm về tương tư.
Ngày xưa ta gởi phong thư,
Đằng ấy nhận được, hình như bằng lòng?. 
(st).

Cũng hên hên, chưa gởi phong thư, chưa biết có bằng lòng hay không thì mình đã quăng dép bỏ chạy rồi.  Smiling-face-with-halo4

Xin lỗi chủ nhà, cảm xúc vì một bài viết bạn mang về nên chạy vào đọc rồi phá một chút cho vui thôi nha.  Tulip4


RE: Có những cuộc tình không là trăm năm - Calla.Lily - 2020-06-27

(2020-06-27, 09:29 PM)Ngại đạn. Wrote: Giống giống như là bị cảm nắng ấy nhỉ?. 

Mình cũng đang bị như thế, say mê duy nhất cũng chỉ là giọng nói, tiếng cười... của một người chưa một lần gặp gỡ rồi đêm về tương tư, thất tình khơi khơi, ngộ thiệt luôn.  Face-with-stuck-out-tongue-and-winking-eye_1f61c

Ngày xưa đằng ấy tóc thề, 
Ta thời tóc ngắn đêm về tương tư.
Ngày xưa ta gởi phong thư,
Đằng ấy nhận được, hình như bằng lòng?. 
(st).

Cũng hên hên, chưa gởi phong thư, chưa biết có bằng lòng hay không thì mình đã quăng dép bỏ chạy rồi.  Smiling-face-with-halo4

Xin lỗi chủ nhà, cảm xúc vì một bài viết bạn mang về nên chạy vào đọc rồi phá một chút cho vui thôi nha.  Tulip4

....
Dạ cứ tự nhiên.  Đôi khi cảm xúc xẹt ngang thì cứ trải lòng cho dễ chịu hơn.😊 



RE: Có những cuộc tình không là trăm năm - Ech - 2020-06-27

(2020-06-27, 09:29 PM)Ngại đạn. Wrote: Giống giống như là bị cảm nắng ấy nhỉ?. 

Mình cũng đang bị như thế, say mê duy nhất cũng chỉ là giọng nói, tiếng cười... của một người chưa một lần gặp gỡ rồi đêm về tương tư, thất tình khơi khơi, ngộ thiệt luôn.  Face-with-stuck-out-tongue-and-winking-eye_1f61c

Thật ra thì giọng nói, tiếng cười là những gì quyến rũ nhất mà. Và khi nàng cất tiếng hát lên...

Cả một trời thương nhớ....


RE: Có những cuộc tình không là trăm năm - Calla.Lily - 2020-06-27

(2020-06-27, 09:40 PM)Ba Ech Wrote: Thật ra thì giọng nói, tiếng cười là những gì quyến rũ nhất mà. Và khi nàng cất tiếng hát lên...

Cả một trời thương nhớ....

Oh my, lãng mạn quá. 😍


RE: Có những cuộc tình không là trăm năm - Ech - 2020-06-27

Lãng mạn gì, tui là chuyên gia lãng xẹt Lol


RE: Có những cuộc tình không là trăm năm - Calla.Lily - 2020-06-27

(2020-06-27, 10:02 PM)Ba Ech Wrote: Lãng mạn gì, tui là chuyên gia lãng xẹt  Lol

Kg sao, tại tui cũng hàng lãng nhách.😂


RE: Có những cuộc tình không là trăm năm - Mãi Yêu Thương - 2020-06-27

(2020-06-27, 09:40 PM)Ba Ech Wrote: Thật ra thì giọng nói, tiếng cười là những gì quyến rũ nhất mà. Và khi nàng cất tiếng hát lên...

Cả một trời thương nhớ....
 Và khi nàng cất tiếng hát lên ...

Có phải anh nghe tiếng hổ gầm?
Face-with-stuck-out-tongue-and-winking-eye_1f61c


RE: Có những cuộc tình không là trăm năm - Ech - 2020-06-27

(2020-06-27, 11:10 PM)Mãi Yêu Thương Wrote:  Và khi nàng cất tiếng hát lên ...

Có phải anh nghe tiếng hổ gầm?
Face-with-stuck-out-tongue-and-winking-eye_1f61c

Em dám bôi bác tiếng hát người ta của anh Đạn hả? Lol Lol


RE: Có những cuộc tình không là trăm năm - Mãi Yêu Thương - 2020-06-27

(2020-06-27, 11:13 PM)Ba Ech Wrote: Em dám bôi bác tiếng hát người ta của anh Đạn hả?  Lol  Lol

Thôi, em đi kiếm cây roi mây, chờ Đạn ca thực thi gia pháp.

Chị dâu tương lai của em ơi, em khẩu xà tâm phật. Chị hãy rủ lòng thương anh trai lớn của em mà cứu vớt đời ảnh cho em thoát khỏi cây roi mây sớm sớm. Em đội ơn chị. Thankyou


RE: Có những cuộc tình không là trăm năm - Ngại đạn. - 2020-06-28

(2020-06-27, 11:27 PM)Mãi Yêu Thương Wrote: Thôi, em đi kiếm cây roi mây, chờ Đạn ca thực thi gia pháp.

Chị dâu tương lai của em ơi, em khẩu xà tâm phật. Chị hãy rủ lòng thương anh trai lớn của em mà cứu vớt đời ảnh cho em thoát khỏi cây roi mây sớm sớm. Em đội ơn chị. Thankyou

Thôi nha nhỏ kia, tự nhiên phao tin đồn thất thiệt, gây hoang mang dư luận quần chúng nha.  Mad

Cái gì mà dâu với da ở đây vậy?. Nó làm như nó biết rành bạn Lily này lắm vậy.  Smiling-face-with-halo4

(Ghé tai nói nhỏ cho anh biết, ai vậy em?.).   Grinning-face-with-smiling-eyes4


RE: Có những cuộc tình không là trăm năm - Ech - 2020-06-28

(2020-06-28, 12:05 AM)Ngại đạn. Wrote: Thôi nha nhỏ kia, tự nhiên phao tin đồn thất thiệt, gây hoang mang dư luận quần chúng nha.  Mad

Cái gì mà dâu với da ở đây vậy?. Nó làm như nó biết rành bạn Lily này lắm vậy.  Smiling-face-with-halo4

(Ghé tai nói nhỏ cho anh biết, ai vậy em?.).  Grinning-face-with-smiling-eyes4

Tao nghĩ hôm nay mày uống rượu hơi quá đô đó Rollin


RE: Có những cuộc tình không là trăm năm - Ngại đạn. - 2020-06-28

(2020-06-28, 12:12 AM)Ba Ech Wrote: Tao nghĩ hôm nay mày uống rượu hơi quá đô đó  Rollin

Ở đây là chỗ đoàng hoààng tau nhịn mài đó nha. Có ngon ra giữa chợ Trời bặc co tay đôi với tau nè.  Mad

Bạn bè gì mà chuyên môn xỏ lá mình...hmmm... vahidrk1